Ngày hôm đó, từ sáng sớm đã là một ngày nắng đẹp lý tưởng.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng chói chang đổ xuống không chút khoan nhượng. Gió biển thổi mạnh, tuy hơi gay gắt để gọi là một ngày đẹp trời cho việc đi chơi—nhưng lại là một ngày khá thích hợp cho một trận quyết đấu.
「Tức là, mọi chuyện là như vậy đó.」
「Vâng…」
Trước cổng công viên giải trí, Koyuki ưỡn ngực nói.
Dù còn khá sớm, trước giờ mở cửa, nhưng xung quanh đã chật cứng người. Rất nhiều trẻ con đang nô đùa. Ai ai cũng nở nụ cười rạng rỡ, không khí tràn ngập sự ấm áp, dễ chịu.
Hôm nay Koyuki cũng trang điểm kỹ càng hơn, đúng kiểu một ngày đi dã ngoại.
Cô mặc một chiếc váy liền thân dáng ngắn màu trắng in họa tiết hoa, khoác thêm áo cardigan, chân đi đôi sandal duyên dáng.
Từ chiếc túi nhỏ trong tay cô, một cuốn sách hướng dẫn dán đầy giấy nhớ lấp ló. Các loại phụ kiện cũng không hề qua loa, đúng là trang bị hoàn hảo để đối mặt với một buổi hẹn hò.
Thế nhưng, dù trang phục là vậy, bản thân cô lại chẳng hề vui vẻ chút nào.
Đôi mắt nhướng lên, miệng mím chặt hình chữ へ, hai tay khoanh lại, cô đứng hiên ngang như một vị thần hộ pháp. Nhìn từ đâu cũng không phải thái độ khi đến công viên giải trí.
「Hồi đầu xuân… lúc mới gặp, tôi đã nói rồi nhỉ. Tôi sẽ khiến cậu đổ gục mà.」
「Vâng.」
「Tuy trước giờ tôi đã mắc phải nhiều sai lầm, nhưng hôm nay là lúc tôi phản công. Tại công viên giải trí này, tôi sẽ khiến cậu hoàn toàn đổ gục! Cậu phải cảm thấy vinh dự đấy!」
「Vâng…」
Naoya chỉ biết ậm ừ đáp lại.
Nhìn từ bên ngoài, đây chắc chắn là một diễn biến hết sức lộn xộn.
Thế nhưng, Naoya lắc đầu, vỗ nhẹ vào vai Koyuki.
「Không sao đâu. Anh hiểu vì sao Koyuki lại nói ra những lời đó. Dù sao thì, anh là anh mà.」
Sau nụ hôn thứ hai, Koyuki đã nhớ lại nụ hôn đầu tiên.
Đáng lẽ cú sốc đó đủ để khiến cô không thể vực dậy được nữa… nhưng việc cô gạt bỏ nó sang một bên và nói ra những lời này thì chỉ có một lý do duy nhất.
「Koyuki đã gọi điện thoại cho Yui và Iinchō-san để tham khảo ý kiến, và đây là kết luận, đúng không? Xin lỗi vì bấy lâu nay cứ thụ động và gây phiền phức cho anh, nên ít nhất để chuộc lỗi, lần này Koyuki muốn tự mình tỏ tình, phải không?」
「Đúng vậy! Có gì sai à!?」
「Không sai, nhưng trước hết, chúng ta cần nói chuyện.」
Naoya điềm tĩnh dỗ dành Koyuki đang gào lên trong nước mắt.
Trộn lẫn với tiếng thông báo mở cửa công viên giải trí, có rất nhiều tiếng khách xung quanh bàn tán như 「Đúng là một cuộc cãi vã tóe lửa!」 hay 「Đúng là một cuộc cãi vã tóe lửa nhỉ!」.
◇
Thời gian quay ngược về đêm qua, thời điểm Koyuki bỏ chạy.
Khi Koyuki chạy hết tốc lực về đến biệt thự, Hōsuke vừa về tới và đã ra đón cô.
「Ô, Koyuki-san. Em về rồi… ồ.」
Hōsuke nheo mắt nhìn Koyuki, khẽ cúi đầu.
「Khi còn trẻ thì có nhiều chuyện xảy ra, nhưng… xin đừng quá buồn lòng.」
「Oa oa oa! Quả nhiên là bác Hōsuke đã biết hết mọi chuyện rồi!」
Từ phía sau lưng cô, có tiếng gầm giận dữ của Howard vọng tới: 「Đồ khốn! Ngươi đã làm gì con gái ta!? Cả ngày hôm nay ngươi đã phá phách đủ thứ, từ việc phát hiện tài sản cất giấu trong dinh thự của một lão phụ nhân cho đến việc đập tan kế hoạch ám sát nhắm vào mạng sống của bà ta trước khi nó xảy ra, vậy vẫn chưa đủ sao!?」 nhưng cô bỏ ngoài tai, lao vào phòng mình.
Rồi cô khóa cửa lại, run rẩy thao tác điện thoại.
May mắn là vừa nãy cô mới gửi ảnh lễ hội xong, nên màn hình mong muốn hiện ra ngay lập tức.
Cô mạnh mẽ nhấn vào biểu tượng điện thoại, nghe tiếng chuông gọi điện đơn điệu với tâm trạng cầu nguyện.
Sau mười mấy giây tưởng chừng như vô tận, tiếng tút tút đột ngột ngắt, và giọng nói mà cô muốn nghe nhất lúc này vang lên từ loa ngoài.
『Ừm? Có chuyện gì thế, Koyuki-chan?』
『Không phải cậu đi lễ hội với Sasahara-kun sao?』
「Yui-chan, Emi-chan! Cứu tớ với!?」
Koyuki vừa sụt sịt khóc vừa bám lấy màn hình cuộc gọi nhóm.
Cô cố gắng hết sức giải thích mọi chuyện.
Cô liên tục xen kẽ các hành động như phát ra tiếng kêu kỳ quái hay lao mình xuống giường rồi lăn lộn, kết quả là mất một khoảng thời gian đáng kể.
Và sau khi giải thích xong, câu hỏi mà Yui phát ra là một câu hỏi thờ ơ.
『Ơ… cuối cùng thì chúng tớ đã nghe cái gì vậy?』
『Có lẽ là một kiểu khoe người yêu đấy, Yui à.』
「Không phải khoe người yêu! Hai cậu có nghe rõ không đấy!?」
Koyuki gào lên với giọng lạc đi.
Thế nhưng Emika vẫn thản nhiên đáp lời.
『Nè, nhưng mà nghĩ kỹ xem Koyuki-chan. Cậu đã hôn Sasahara-kun khi anh ấy đến thăm cậu, rồi vừa nãy lại hôn lần thứ hai đúng không? Ngoài việc khoe người yêu ra thì còn là gì nữa?』
「N-nếu tóm tắt lại như thế, thì quả thật có thể thành khoe người yêu rồi…!」
Nếu chỉ xét sự thật, thì cô đã hôn Naoya. Hơn nữa là hai lần.
Nhận thức lại điều đó, Koyuki giật mình đưa tay che môi.
Nụ hôn đầu tiên trong đời. Hơn nữa lại còn là với người mình thích. Khuôn mặt cô nóng bừng lên và ửng đỏ.
Thế nhưng, cô không thể cứ đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào đó được.
Koyuki đấm mạnh vào tường.
「Quan trọng là tôi đã quên mất nụ hôn đầu tiên… hơn nữa lại còn là do tôi chủ động hôn cơ chứ!」
Ký ức về lúc cô bị cảm luôn mờ mịt và không rõ ràng.
Sau khi màn sương mù đó tan đi nhờ nụ hôn thứ hai, cô đã nhớ lại tất cả: việc cô đã kéo anh xuống giường, ôm chặt lấy anh, và cuối cùng là chiếm đoạt nụ hôn của anh.
Nếu có cái lỗ nào, tôi chỉ muốn chui vào đó mà biến mất luôn!
「Nếu tôi là người được hôn lần đầu tiên mà người đó lại quên mất… thì tôi nhất định, chắc chắn, sẽ hận họ cả đời…! Hai cậu cũng nghĩ vậy đúng không!?」
『Đúng vậy đó—Nếu Tatsumi mà làm vậy thì tớ sẽ đấm cậu ta một trận.』
『Tớ không có bạn trai nên không biết… nhưng chắc tớ sẽ thuyết giáo cho đến khi nào anh ta nhớ ra thì thôi.』
「Đấy, thấy chưa! Oa oa oa——!」
Trước những câu trả lời thẳng thừng, Koyuki òa khóc nức nở.
Cô không thể tha thứ cho bản thân mình. Nụ hôn đầu tiên là một sự kiện quan trọng hàng đầu trong đời. Việc quên mất nó là một tội lỗi không thể nào tha thứ được. Ngay cả thánh nhân cũng sẽ ném đá tôi bằng tất cả sức lực.
Koyuki bực bội vì sự kém cỏi của bản thân, nhưng giờ đây một cơn giận khác lại trỗi dậy.
Cô vừa đấm bôm bốp vào gối vừa trút bầu tâm sự.
「Mà Naoya-kun cũng là Naoya-kun! Tại sao cậu ấy lại không nói cho tôi biết cơ chứ…! Chẳng lẽ đối với cậu ấy, việc tôi hôn cậu ấy chẳng khác gì bị chó cắn sao!?」
『Không không, chắc chắn là vì anh ấy quan tâm đến Koyuki-chan rồi.』
「Hả?」
Trong lúc Koyuki đang chớp mắt, Yui vẫn thản nhiên nói tiếp.
『Naoya đã im lặng vì anh ấy biết rằng nếu cậu nhớ lại, cậu chắc chắn sẽ ‘nổ tung’ mà, đúng không?』
「Quả thật bây giờ tôi đang hoàn toàn quá tải thật…!」
Koyuki tái mặt.
Thế thì, cô không chỉ quên sạch nụ hôn đầu tiên mà còn khiến Naoya phải bận tâm không cần thiết. Tội lỗi của cô nặng đến mức có thể biến thành hố đen rồi.
「Nhắc mới nhớ, gần đây cậu ấy có vẻ lạ, nhưng là do tôi sao…?! Tôi không chỉ quên mất nụ hôn đầu mà còn khiến Naoya-kun phải bận lòng… tôi không còn mặt mũi nào để đối diện với cậu ấy nữa rồi…!」
Koyuki ôm gối chìm xuống, sụt sịt mũi.
Từ bên ngoài ô cửa sổ đóng kín, có tiếng lễ hội náo nhiệt vọng vào. Mới chỉ mười phút trước Koyuki vẫn còn ở đó, vậy mà giờ đây nó đã trở nên xa vời như một thế giới khác.
Trong phòng chỉ còn tiếng sụt sịt của Koyuki.
『Thôi nào, thôi nào, Koyuki-chan. Vui lên đi mà.』
Người cắt ngang là Yui. Cô ấy vừa nói vừa cười khúc khích như thể đang trêu chọc—
『Naoya thì tớ nghĩ sẽ ổn thôi mà.』
「S-sao lại nói vậy… tôi đã gây phiền phức đến vậy mà…?」
『Vậy tớ muốn hỏi, thái độ của Naoya có thay đổi trước và sau nụ hôn không? Có trở nên xa cách hay lạnh nhạt hơn không?』
「…………Không.」
Koyuki suy nghĩ kỹ rồi lắc đầu.
Từ sau lần thăm hỏi đó, Naoya không hề thay đổi. Chắc hẳn trong lòng anh có rất nhiều suy nghĩ, nhưng anh không hề biểu lộ ra ngoài mà vẫn luôn ở bên cạnh Koyuki.
Yui khúc khích cười.
『Quả thật anh ấy chắc cũng có chút phức tạp, nhưng dù sao thì anh ấy vẫn rất yêu Koyuki-chan. Điều đó thì tớ có thể khẳng định là không bao giờ thay đổi.』
『Tớ cũng nghĩ vậy. Sasahara-kun đúng là người tốt mà.』
「Ừm… là người rất dịu dàng…」
Koyuki gật đầu như để nghiền ngẫm từng lời của Emika.
Đến lúc đó, nước mắt đã ngừng rơi.
Dù lòng cô ấm áp hẳn lên—thế nhưng, ánh mắt cô chợt dừng lại trên mảnh giấy nằm lăn lóc ở góc giường.
*(...Công viên giải trí à.)*
Là địa điểm hẹn hò ngày mai mà Naoya đã rủ cô đi.
Koyuki nắm chặt tấm vé, chìm vào suy tư vẩn vơ.
*(Ngày mai… cậu ấy định tỏ tình với mình ở đây.)*
Naoya định sẽ sắp xếp lại lời tỏ tình mà Koyuki đã hoãn lại trước đây.
Koyuki đã từng một lần chấp nhận điều đó.
Cô đã chuẩn bị tinh thần rằng ngày mai cả hai sẽ thay đổi.
Thế nhưng, đến giờ phút này, cô không thể chấp nhận điều đó được nữa.
*(Cứ thế này mà cứ dựa dẫm vào sự dịu dàng của Naoya-kun, cứ mãi thụ động thì có thực sự ổn không…? Chẳng lẽ tôi không có trách nhiệm gì sao…?)*
Koyuki vẫn nắm chặt tấm vé, cố gắng suy nghĩ.
『Ôi chà, hai người đúng là xứng đôi thật đấy. Sasahara-kun thì Koyuki-chan cứ yên tâm mà giao phó.』
『Iinchō là gì của Koyuki-chan vậy? Mà, cậu có thực sự yên tâm không? Đối phương là Naoya đó?』
『À thì, tớ nghĩ cậu ấy sẽ gặp nhiều khó khăn đó… Dù sao thì Koyuki-chan sau này cũng phải đối mặt với cái khả năng Thuật Đọc Tâm đó nữa mà.』
『Cái đó ngay cả tớ, bạn thuở nhỏ, đôi khi cũng thấy khó chịu. Sau này chúng ta vẫn phải tiếp tục ủng hộ cậu ấy.』
『Tất nhiên là tớ rất sẵn lòng! Được chứng kiến chuyện tình của Koyuki-chan thì còn gì tuyệt vời hơn chứ…! À, phải cài cả ứng dụng ghi âm nữa!』
『Vậy rốt cuộc Iinchō là gì của Koyuki-chan?』
『Là bạn thuở nhỏ duy nhất vô nhị chứ sao! Hừm, sợ chưa!』
Bỏ mặc Koyuki, hai người kia vẫn sôi nổi nói chuyện.
Trong lúc đó, Koyuki vẫn không ngừng suy nghĩ. Cô cứ suy nghĩ, suy nghĩ mãi… rồi bỗng nhiên tìm thấy câu trả lời.
「Tôi biết rồi… tôi phải làm gì rồi.」
『Ơ, gì vậy?』
『Sao tự nhiên lại nghiêm túc vậy, chuyện gì thế?』
Cả hai ngớ người đáp lại.
Koyuki nắm chặt nắm đấm, dõng dạc tuyên bố.
「Ít nhất là để chuộc lỗi… tôi sẽ là người chủ động tỏ tình với Naoya-kun!」
◇
「Đại khái là vậy đúng không?」
「Đúng là cậu nói đúng, nhưng mà đáng sợ thật… Dù vẫn luôn như vậy.」
Khi Naoya đưa ra suy luận của mình trong lúc xếp hàng vào cổng, Koyuki cau mày thật chặt.
「Tại sao cậu lại có thể tái hiện y nguyên những cuộc hội thoại mà tôi không hề kể chứ? Đừng nói là cậu đã cài máy nghe lén hay gì đó nhé?」
「Anh đâu có làm chuyện kém hiệu quả như thế. Không cần nghe anh cũng tự biết mà.」
「Người bình thường không thể biết được đâu. Mà thôi, tôi thừa biết cậu là kẻ dị thường rồi.」
Koyuki thở dài thườn thượt.
Cô cúi đầu, thì thầm tiếp lời.
「Đúng như Naoya-kun dự đoán. Tôi đã hiểu rất rõ rằng mình đã gây phiền phức và dựa dẫm vào Naoya-kun đến mức nào. Vì vậy, tôi muốn chuộc lỗi.」
「Thật là quá lên. Như Yui đã nói, anh đâu có nghĩ đó là phiền phức đâu.」
「Thật không…?」
「Ừ. Chắc chắn rồi.」
Việc Koyuki quên nụ hôn đầu và khiến anh phải bận lòng thì đúng là có thật.
Thế nhưng, anh chưa từng có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào với Koyuki vì chuyện đó.
「Anh chỉ cần Koyuki nhớ lại chuyện đó thôi là đủ vui rồi. Vậy nên đừng bận tâm làm gì.」
「Naoya-kun…」
Koyuki ngước mặt lên, đôi mắt ướt lệ.
Thế nhưng cô chợt giật mình lắc đầu nguầy nguậy.
「Không thể như vậy được! Tôi phải chuộc lỗi cho những phiền phức mình đã gây ra!」
「Em cố chấp thật đấy… Mà sao chuộc lỗi lại là tự mình tỏ tình chứ?」
「Vì không phải lần trước Naoya-kun đã tỏ tình rồi sao. Tôi đã hoãn lại câu trả lời, rồi lại bắt cậu phải tỏ tình thêm lần nữa… Dù bây giờ mới nói, nhưng tôi cảm thấy như vậy không công bằng chút nào.」
「Anh thì không bận tâm đâu.」
「Nhưng tôi thì có! Tôi sẽ canh cánh trong lòng! Cơ hội để gỡ gạc lại chỉ có ở đây thôi!」
「Cuộc đời còn dài mà, anh nghĩ sẽ có nhiều cơ hội khác thôi.」
Naoya nửa cười nửa cợt, thế nhưng Koyuki vẫn kiên quyết.
Cô ưỡn thẳng lưng, ngẩng cao ngực, rồi nở một nụ cười ngạo nghễ với Naoya.
「Hừm, dù sao thì cứ xem đây này. Tôi sẽ nâng cao không khí lãng mạn hết sức có thể trong buổi hẹn hò ở công viên giải trí này, rồi sau đó sẽ ra đòn quyết định. Lần này, tôi nhất định sẽ khiến cậu mê mẩn đến mức mất hồn mất vía!」
「Về chuyện đó, Koyuki đang hiểu lầm một điều lớn đấy.」
「Hả?」
Naoya lộ vẻ mặt đầy khó xử, Koyuki giật mình rụt vai lại.
Naoya đặt tay lên vai cô, nghiêm túc nói.
「Anh đã sớm mê mẩn Koyuki đến mất hồn mất vía rồi. Em còn muốn anh phải làm gì hơn nữa đây?」
「Đ-đây là lý do… hôm nay tôi sẽ khiến cậu thích tôi hơn bao giờ hết! Rồi sẽ khiến cậu đồng ý! Thôi, cứ im lặng mà đi theo tôi!」
「Vâng ạ.」
Naoya giơ một tay lên đáp lời.
Đến lúc đó, từ những vị khách xung quanh, những người lẽ ra đang mỉm cười đầy thích thú, lại vang lên những tiếng nói bối rối: 「Đây đúng là một cuộc cãi vã tình yêu ở trình độ cao đấy!」, 「Chưa vào đã thấy kinh rồi…」, 「Ể, vậy mà họ còn chưa hẹn hò á? Tại sao chứ?」.
*(Nhưng mà… anh không ngờ Koyuki lại chủ động tỏ tình.)*
Hơn nữa, khi biết Koyuki đã quyết tâm như vậy, tâm trạng anh lại càng phấn khởi hơn.
Vì anh đã luôn mơ ước được nghe Koyuki trực tiếp bày tỏ tình cảm.
*(Không biết cô ấy định tỏ tình kiểu gì đây… À mà thôi, không nên đọc trước. Phải để dành lại làm niềm vui sau này.)*
Dù sao thì, hôm nay Koyuki cũng sẽ cố gắng hết sức để làm anh vui.
Không biết cô ấy sẽ thể hiện tài năng gì đây.
Dù là cách tiếp cận thẳng thắn hay những hành động lệch lạc, có lẽ tất cả đều sẽ đáng yêu.
Naoya không giấu nổi sự háo hức, mỉm cười rạng rỡ.
「Cảm ơn em, Koyuki. Vậy thì hôm nay nhờ em nhé.」
「Tất nhiên rồi. Để khiến Naoya-kun đổ gục, hôm qua tôi đã ôn luyện rất nhiều rồi.」
Nói rồi Koyuki lấy cuốn sách hướng dẫn ra khỏi túi.
Chắc cô đã đọc từ hôm qua, trông nó đã cũ nát cả rồi.
「Cả ngày hôm nay tôi sẽ chuẩn bị thật kỹ lưỡng, rồi sẽ ‘thưởng thức’ cậu như một món chính ngon lành. Tôi sẽ dụ dỗ cậu đến mức không thể nói được lời nào ngớ ngẩn như mọi khi nữa!」
「Chà, cái đó cũng đáng mong đợi đấy, nhưng đã đến đây rồi thì cứ thoải mái mà tận hưởng công viên giải trí đi chứ.」
「Không! Tôi sẽ không lơ là dù chỉ một giây. Hôm nay tôi không đến để chơi, mà là để giải quyết dứt điểm. Hôm nay tôi là một chiến binh.」
Koyuki với vẻ mặt nghiêm túc đưa vé cho nhân viên rồi bước vào công viên giải trí.
Phía sau cổng, khu mái vòm kéo dài tít tắp phía trước.
Hai bên là các cửa hàng lưu niệm và nhà hàng, các nhân viên đang phát bóng bay cho trẻ em.
Từ khắp nơi vang lên những bản nhạc nền vui tươi và tiếng cười sảng khoái.
Phía cuối khu mái vòm, các trò chơi như vòng đu quay đang xếp hàng, khắp nơi tràn ngập một bầu không khí hạnh phúc.
Koyuki quay lại nhìn Naoya vừa bước vào sau, dứt khoát chỉ tay về phía cuối khu mái vòm.
「Nào, theo tôi! Đầu tiên là… ôi, đáng yêu quá đi mất~~!」
「Chiến binh cũng đột nhiên mất hết phong thái rồi.」
Chế độ ‘ngầu’ biến đâu mất. Koyuki mắt sáng lấp lánh và nhảy nhót nhẹ nhàng.
Có vẻ như có thứ gì đó đã chạm đến trái tim cô. Naoya mỉm cười ấm áp và dõi theo ánh mắt Koyuki.
「Haha, nhưng nếu em vui đến thế thì anh cũng thấy công sức mời em đi đáng giá… ừm?」
Ánh mắt Koyuki đang nóng rực hướng tới.
Nơi đó đặc biệt đông đúc, mọi người đều hò reo cổ vũ cho vài nhân vật mascot.
Thế nhưng, vì chúng không có vẻ ngoài thông thường như chó hay mèo, nên Naoya tròn mắt.
「Cái gì vậy kia?」
「C-cậu không biết sao!? Đó là Hoshoku☆Mate đó!」
「Thật sự thì đó là cái gì vậy…」
Từ miệng Koyuki bật ra những từ khó hiểu, khiến Naoya càng phải vặn vẹo cổ hơn nữa.
Các nhân vật mascot là những gương mặt ‘lẫy lừng’.
Một con sói xám với ánh mắt sắc lạnh, một con cá sấu xanh với hàm răng sáng bóng, một con cá mập xanh ngậm cá… Đó là một sự kết hợp đầy bí ẩn. Chúng cầm những con thú nhồi bông hình xương sườn hoặc cá, thỉnh thoảng còn trình diễn những cử chỉ như đang nuốt chửng thứ gì đó.
Đây là một cảnh tượng khá đáng sợ.
Thế nhưng, có vẻ như chỉ có Naoya là người duy nhất thắc mắc trong đám đông này.
Không chỉ trẻ con mà cả người lớn cũng hò reo cổ vũ nồng nhiệt cho chúng.
Mặc kệ Naoya đang ngẩn người, Koyuki lắc lắc ngón trỏ.
「Naoya-kun đúng là không chịu chuẩn bị bài trước gì cả. Các bạn đó là nhân vật linh vật của công viên giải trí này đó. Chúng được đặt ra là những loài thú săn mồi trên cạn, dưới nước và trên không, sống hòa thuận và an nhàn cùng nhau trong khi thưởng thức những bữa ăn ngon.」
「Với những gương mặt dữ dằn kia mà có thể sống an nhàn sao…」
Tuy nhiên, nhìn kỹ thì chúng cũng được ghi rõ trong tờ rơi quảng cáo.
Dù sao thì, Naoya cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng khi rủ Koyuki đi. Thế nhưng anh chỉ tập trung vào những địa điểm có thể dùng cho buổi hẹn hò, nên có vẻ như anh đã bỏ qua chi tiết về các nhân vật mascot.
Koyuki trầm trồ ngưỡng mộ, hướng camera điện thoại về phía chúng.
「Vừa vào đã gặp được chúng rồi, thật xúc động quá…! Nhân tiện, các nhân vật mascot này được thiết kế bởi chính nhà thiết kế của Nyanjirō đấy. Chúng nổi tiếng trong giới những người quan tâm đến lĩnh vực này đó.」
「Giới nào cơ? Mà, còn có cả hổ, gấu, hay kền kền nữa nhỉ.」
Con nào cũng đáng sợ.
Thế nhưng, trong số đó, con hổ có khuôn mặt đáng yêu. Thiết kế của nó gần giống với Nyanjirō mà Koyuki rất thích, thật dễ hiểu khi chúng có cùng người tạo ra.
「Koyuki chắc sẽ thích con hổ này. Nhưng có vẻ như nó không ở quanh đây nhỉ.」
「Hừm… Torakun là nhân vật hiếm nên đành chịu vậy.」
Nhìn quanh, không thấy mascot hổ đâu cả.
Koyuki tỏ vẻ buồn bã, rũ vai xuống.
「Torakun là một con mèo bình thường nhưng giả làm hổ, nên hiếm khi xuất hiện trước công chúng. Nó đang tìm kiếm kẻ thù đã ăn thịt người yêu mình và đã thâm nhập vào Hoshoku☆Mate.」
「Sống an nhàn gì chứ! Cái cốt truyện nặng nề này là sao vậy!」
「Nhưng nhưng, tất cả đều là những nhân vật nổi tiếng mà! Buổi tối sẽ có diễu hành của tất cả các nhân vật! Chúng ta cùng đi xem nhé!」
「À… Nếu Koyuki muốn thì anh sẽ đi cùng thôi.」
Trong lúc Naoya nhìn Koyuki chụp ảnh các mascot—vì cô ấy cứ nhảy chồm lên để chụp nên chắc chắn ảnh sẽ rất rung và mờ—khi anh còn đang ngẩn ngơ, Koyuki cuối cùng cũng có vẻ hài lòng.
Cô nhanh chóng cất điện thoại đi, rồi lại dứt khoát chỉ tay về phía cuối khu mái vòm.
「Được rồi. Ảnh đến đây thôi… từ đây mới là phần chính của kế hoạch. Theo tôi, Naoya-kun!」
「Theo em đi đâu? Đến cửa hàng chuyên bán đồ Hoshoku☆Mate đằng kia à?」
「K-không phải… nhưng đó là một gợi ý không tồi đối với Naoya-kun đấy. Việc thăm dò tình hình đối phương cũng quan trọng, vậy thì xông lên thôi!」
「Ô!」
Thế là, sau khi lựa chọn một vài món đồ, kế hoạch của Koyuki bắt đầu.
Điểm đến đầu tiên mà cô dẫn anh tới là một trò chơi.
Tòa nhà hình vòm có vẻ ngoài cầu kỳ, nhiều người bị hút vào từ lối vào.
Khách hàng chủ yếu là các gia đình có trẻ nhỏ.
「Đây là đâu?」
「Hừm hừm, có vẻ Naoya-kun không biết rõ về Hoshoku☆Mate nhỉ.」
Koyuki mỉm cười đầy thách thức trước Naoya đang nghiêng đầu thắc mắc.
「Đây là trò chơi mà mình sẽ ngồi lên xe đẩy và thưởng thức câu chuyện của các nhân vật đó. Nhờ vậy mà cậu sẽ học được thêm nhiều điều và tận hưởng công viên giải trí này trọn vẹn hơn!」
「Ồ, đúng như anh nghĩ.」
「‘Đúng như anh nghĩ’…?」
Nghe lời Naoya nói, lông mày Koyuki khẽ giật giật.
Thế nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, nở một nụ cười ngạo nghễ.
「Cậu chỉ nói được những lời xấc xược như vậy bây giờ thôi. Nghe nói đó là một câu chuyện vô cùng cảm động, đến mức người lớn cũng bị cuốn hút vào. Khi kết thúc, Naoya-kun cũng sẽ bị mê hoặc bởi các nhân vật đó… và sau một hồi thế này thế kia, cậu cũng sẽ bị tôi mê hoặc nữa!」
「Thế ra chỉ là Koyuki muốn đi xem thôi đúng không? Anh chỉ là vật đi kèm à?」
「K-không phải! Tôi chỉ nghĩ rằng cùng nhau đi xem sẽ vui thôi mà…」
Koyuki vừa lúng túng vừa cố gắng giải thích, nhưng cuối cùng cô lại nắm lấy vạt áo Naoya, ngước nhìn anh, hỏi với ánh mắt đáng thương.
「Cậu không đi cùng tôi sao…?」
「K-không đời nào. Anh cũng rất mong chờ mà.」
Trước đòn tấn công bất ngờ, Naoya cảm thấy choáng váng.
Naoya nắm lấy tay Koyuki, chỉ về phía lối vào trò chơi.
「Đi thôi. Em đã chuẩn bị kỹ rồi đúng không, vậy thì hãy kể cho anh, một người mới, biết mọi thứ đi.」
「Hừ, hừm. Cậu có thái độ ngoan ngoãn đó. Nhưng nếu cậu có khóc nức nở thì tôi không biết đâu đấy.」
Khác hẳn với vẻ ủ rũ ban nãy, Koyuki hớn hở vừa nhảy chân sáo vừa nắm lấy tay Naoya. Naoya nhìn cô với nụ cười ấm áp.
Anh không hẳn mong chờ trò chơi… mà là.
*(Cô ấy cứ thế mà tự dựng cờ hiệu lên vậy.)*
Vì anh đã hoàn toàn đoán được diễn biến tiếp theo.
Dù hàng chờ khá dài, nhưng có lẽ vì đây là một trò chơi có tốc độ quay vòng nhanh, nên họ nhanh chóng được hướng dẫn đến khu vực lên xe, và cả hai bước lên một chiếc xe đẩy mang phong cách cổ tích.
Từ đó, họ đã tận hưởng trọn vẹn trò chơi trong khoảng mười phút.
Sau khi kết thúc, khoảnh khắc nhìn thấy bầu trời xanh ở lối ra—
「Hức, hức… T-tuyệt vời quá… thật sự rất tuyệt…」
Koyuki đã bật khóc nức nở ngay tại chỗ.
Kết cục này hoàn toàn giống với lần họ đi xem phim hẹn hò trước đây.
「Em không bao giờ làm anh thất vọng cả. Đây, khăn tay của em.」
「Hức hức… à, cảm ơn…」
Nhìn sang, những gia đình khác cũng tương tự.
Thậm chí có rất nhiều cảnh tượng những ông bố đi cùng cũng đang khóc nức nở.
「Nhưng nhưng… tại sao Naoya-kun lại bình thản như vậy…?」
Vừa thút thít nức nở, Koyuki vừa lườm Naoya.
Dù có thể cảm nhận được một luồng khí giận dữ đáng kể, nhưng vì mũi cô đỏ bừng như một con tuần lộc lạc mùa, nên sự đáng yêu của cô đã lấn át hoàn toàn sự đáng sợ.
「Việc Torakun phát hiện ra người yêu mình vẫn còn sống, rồi việc nó thú nhận với mọi người rằng mình thực ra là một con mèo… khắp nơi đều là những diễn biến nghẹt thở mà!」
「Tất nhiên là cũng thú vị mà.」
Torakun, con mèo đi tìm kẻ thù đã ăn thịt người yêu mình và đã trà trộn vào cộng đồng động vật ăn thịt.
Từ đó, câu chuyện có nhiều bước ngoặt.
Cuối cùng, kẻ thù thực sự, con người, lộ diện.
Thú nhận sự thật với đồng đội và cùng nhau đối mặt trong trận chiến cuối cùng.
Đây là một chuỗi các diễn biến dày đặc, đến mức nếu nói là một bộ phim bom tấn của Hollywood thì Naoya cũng sẽ tin ngay. Naoya cũng đã nắm chặt tay vì hồi hộp.
Thế nhưng, hơn cả trò chơi—
「Xem Koyuki lúc vui lúc buồn còn thú vị hơn nhiều.」
「Đủ rồi! Tôi thì lúc nào cậu chả nhìn được!」
Koyuki hậm hực tức giận.
Thế nhưng cô nhanh chóng rũ vai xuống, chu môi ra.
「Hừm… Thế này thì trông như tôi mới là người vui vẻ nhất. Kế hoạch dụ dỗ cậu đã gặp khó khăn ngay từ đầu rồi…」
「Không phải đâu, anh đang tận hưởng rất nhiều mà. Tận hưởng Koyuki đó.」
「Cậu hãy tận hưởng công viên giải trí đi chứ.」
Naoya nói đùa, Koyuki lườm anh.
Đôi mắt cô lạnh lùng đến lạ, không hề có chút ngại ngùng nào. Có lẽ nên dừng trêu chọc ở đây thì hơn.
Naoya khẽ cười và đổi chủ đề.
「Thôi nào, thôi nào, đừng giận vậy chứ. Theo kế hoạch thì tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?」
「À ừm…」
Koyuki liếc nhìn đồng hồ.
「Cũng đến lúc rồi, tôi định sẽ ăn trưa.」
「Tốt, nếu vậy thì hành động nhanh nào. Đi kiếm gì bỏ bụng thôi.」
「Sao cậu lại hào hứng thế… Naoya-kun đói lắm à?」
Dẫn Koyuki đang nghiêng đầu thắc mắc, Naoya đi về một nơi.
Đó là khu nhà hàng nằm sâu bên trong công viên giải trí.
Nhiều cửa hàng xếp cạnh nhau, và vì đúng giờ ăn trưa nên đâu đâu cũng có hàng dài người xếp hàng.
「Quyết định rồi. Chúng ta vào đây đi.」
「Hả?」
Naoya chỉ vào một nhà hàng có hàng người xếp hàng dài nhất.
Đó là một tòa nhà trắng toát theo kiến trúc phương Tây. Trên mái nhà hình tam giác, những con gà trống gió mô phỏng các nhân vật mascot của công viên đang vui vẻ nhảy múa. Xung quanh cũng có những hàng cây cảnh được cắt tỉa thành hình trái tim, trông rất cầu kỳ và có vẻ sẽ làm Koyuki thích thú.
Thế nhưng Koyuki lại ủ rũ, rũ vai xuống.
「Tôi rất muốn đi, nhưng… không được đâu. Trên mạng nói là ở đây rất nổi tiếng, không đặt trước thì không vào được đâu.」
「Không sao không sao. Xin lỗi—Tôi là Sasahara, đã đặt bàn rồi ạ.」
「Vâng. Xin quý khách vui lòng đợi một chút để chúng tôi kiểm tra.」
「Hả?」
Sau khi Naoya gọi nhân viên, không hiểu sao họ lại được dẫn ngay đến chỗ ngồi.
Hơn nữa, đó lại là chỗ ngồi đặc biệt ở tầng hai, cạnh cửa sổ, có thể nhìn bao quát khung cảnh trong công viên.
Bên trong tràn ngập các hình nộm và tranh vẽ của các nhân vật mascot. Đây là một nhà hàng theo chủ đề. Chỗ ngồi hộp mà cả hai đang đối mặt nhau cũng được thiết kế đồng bộ theo phong cách pop art.
Naoya chỉ biết đây là một nhà hàng nổi tiếng, nhưng Koyuki thì mắt sáng bừng, nhìn ngó xung quanh. Có vẻ cô rất ưng ý.
「Tuyệt quá…! Cậu đặt lúc nào vậy?」
「Tất nhiên là ngay sau khi quyết định đi du lịch rồi.」
Vé vào công viên giải trí cũng đã được đặt từ lúc đó.
Ngồi đối mặt với Koyuki, Naoya bắt đầu nói lại.
「Dù hôm qua đã nói rồi, nhưng anh cũng định tỏ tình với Koyuki ở công viên giải trí này. Đây là một trận quyết đấu cả đời mà, chuẩn bị là điều đương nhiên.」
「Ư… bị nói thẳng ra thế này lại thấy xấu hổ quá.」
Koyuki quay mặt đi, thì thầm.
Cô rũ vai xuống, rồi ngước mắt lên nói tiếp—
「Tôi biết Naoya-kun đã lên kế hoạch kỹ càng rồi. Nhưng mà… hôm nay tôi muốn cậu nhường cho tôi. Để tôi có thể làm rõ mọi chuyện.」
「Anh thì không cần phải nghĩ nặng nề đến thế đâu…」
Naoya gãi má cười.
「Nhưng Koyuki đã nói vậy thì anh rất vui. Vậy nên lần này anh sẽ nhường em.」
「Thật sao!? Cảm ơn Naoya-kun!」
「Tuy nhiên, nếu anh thấy có vẻ không ổn, anh sẽ là người nói. Mong em hiểu điều đó nhé.」
「Ưưư…! Người này, kiểu gì cũng định giải quyết dứt điểm ngay tại đây hôm nay mà…!」
Khi Naoya thông báo một cách dứt khoát như một mệnh lệnh, Koyuki mặt đỏ bừng, cúi gằm xuống.
Tất nhiên, đến mức này thì anh cũng định giải quyết dứt điểm rồi.
Nếu là Koyuki trước đây, khi Naoya tuyên bố như vậy, cô hẳn sẽ sợ hãi mà bỏ chạy.
Thế nhưng, hôm nay thì khác. Dù tai Koyuki đỏ bừng, cô vẫn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rồi cô nhìn chằm chằm vào một trò chơi nào đó—sau đó nhìn thẳng vào mặt Naoya và gật đầu.
「Đ-được rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để không bị cướp mất cơ hội…」
「Ừm. Nhờ em nhé.」
Koyuki đã thay đổi. Đó là một bất ngờ vui sướng hơn bất cứ điều gì đối với Naoya.
Trong lúc Naoya đang mỉm cười ấm áp, Koyuki chống cằm, suy nghĩ nghiêm túc.
「Nếu đã vậy, tôi cần phải mạnh dạn hơn với Naoya-kun. Vậy thì… à!」
Lúc đó, Koyuki chợt lên tiếng.
Ánh mắt cô dừng lại ở thực đơn đặt ở góc bàn. Ngoài cuốn thực đơn thông thường, còn có một cuốn thực đơn giới hạn theo mùa.
Cô cầm lấy nó và dõng dạc tuyên bố.
「Trước hết, tôi sẽ gọi món này! Nước ép nhiệt đới đặc biệt!」
Món đồ trong thực đơn trông rất sặc sỡ.
Một chiếc ly lớn được trang trí bằng hoa và trái cây, cắm hai ống hút. Đây là một loại đồ uống dành cho các cặp đôi. Có thể nói là khá cliché.
Naoya chỉ biết cười khổ.
「Anh biết em sẽ làm vậy mà… nhưng anh nghĩ em không nên gọi món đó đâu.」
「Tại sao chứ? Hẹn hò thì những món như thế này là kinh điển rồi, tôi đã thấy trong manga của Sakuya mà.」
Koyuki đắc ý ưỡn ngực.
「Với món này, tôi sẽ khiến Naoya-kun hồi hộp hết mức có thể. Nào, tiện thể gọi cả bữa trưa luôn đi.」
「Được rồi, được rồi.」
Cô ấy có vẻ không có ý định từ bỏ.
Bỏ cuộc thuyết phục, Naoya mở thực đơn ra.
Vì là nhà hàng theo chủ đề, nên có rất nhiều món ăn liên quan đến các nhân vật mascot. Từ cơm cà ri có cá mập bơi lội, đến cơm bò nướng được trang trí hình gấu bông.
Koyuki cũng ghé vào nhìn thực đơn, rồi cất tiếng bối rối.
「Hừm… cuối cùng cũng chỉ còn hai lựa chọn, nhưng không biết nên chọn cái nào đây.」
「Cái nào với cái nào?」
「À thì, là món này nè…」
Cô mở thực đơn ra và chỉ vào món cơm trứng ốp la.
Cơm rang cà chua được tạo hình như một con hổ đang ngủ trưa, được phủ một lớp trứng mỏng như chăn. Có hai loại cơm trứng ốp la: một loại sốt demi-glace, và một loại sốt trắng. Hơn nữa, con hổ bằng cơm rang cà chua cũng có hình dáng hơi khác nhau.
Koyuki khẽ nhíu mày, thì thầm.
「Đây là Torakun và người yêu của nó, Torako-chan đó. Cả hai đều dễ thương… thật khó để quyết định.」
「Vậy thì gọi cả hai đi.」
「Hả? Nhưng mà, tôi sẽ no căng mất… bỏ phí thì không hay đâu.」
「Không phải vậy, ý anh là mình ăn chia đôi đó.」
「N-nhưng mà Naoya-kun có món khác muốn ăn mà…」
「Anh cũng thích cơm trứng ốp la mà, đừng bận tâm. Xin lỗi ạ, cho gọi món được không ạ.」
「Vâng ạ. Xin quý khách đợi một chút ạ.」
「Á á á…」
Họ gọi hai món chính và ly nước đặc biệt mà Koyuki vừa nói.
Chẳng bao lâu sau, món cơm trứng ốp la được mang ra.
Koyuki, người ban đầu còn tỏ vẻ ngại ngùng khi để Naoya đi cùng, giờ đây mặt cô bừng sáng trước hai món ăn.
「D-dễ thương quá!」
Hai chú mèo hổ đáng yêu đang nằm ngủ cạnh nhau dưới lớp chăn trứng.
Koyuki xoay đĩa ngắm nghía và chụp ảnh để thưởng thức vẻ đáng yêu của hai chú mèo.
「Cảm ơn Naoya-kun! Hai món đặt cạnh nhau lại càng dễ thương hơn nữa…!」
「Anh rất vui vì em thích. Ăn nhanh thôi nào.」
「Hả, nhưng mà ăn thì đáng thương quá…」
「Anh hiểu cảm giác đó, nhưng nếu cứ chần chừ thì sẽ nguội mất. Lại còn không hay với người đã nấu nữa chứ.」
「Hừm, đúng là vậy thật… Vậy thì, tôi xin phép ăn.」
Koyuki cầm thìa lên như thể đã hạ quyết tâm.
Rồi cô chắp tay và múc một miếng cơm trứng ốp la sốt demi-glace bỏ vào miệng.
「Ngon quá! Nhưng mà, cảm giác như mình đang làm điều gì đó tàn nhẫn vậy, thật phức tạp…!」
「À thì, cứ ăn từ phần rìa trước là được mà.」
Naoya cũng cười, bắt đầu ăn món cơm trứng ốp la sốt trắng.
Cơm rang cà chua được nêm nếm ngọt nhẹ quyện với sốt đậm đà, thực sự rất tuyệt vời.
Nhìn Koyuki đang suy nghĩ miên man vừa đưa thìa vào miệng, Naoya càng cảm thấy món ăn ngon hơn.
Naoya vẫn đang mỉm cười ấm áp—
*(À, khoan đã. Hình như mình chưa làm cái này bao giờ.)*
Việc cùng nhau ăn đã trở thành chuyện thường ngày rồi.
Thế nhưng, vẫn còn điều mà anh chưa từng thử.
Naoya nhẹ nhàng múc một miếng cơm trứng ốp la, đưa thìa về phía Koyuki.
「Nào, aaan~」
「Hả… hả!?」
Khuôn mặt ngây ra của cô ngay lập tức đỏ bừng khi nhận ra ý đồ của anh.
Trước Koyuki đang cứng đờ, Naoya hồn nhiên nói.
「À thì, anh chưa từng ‘aan’ cho em ăn bao giờ. Lúc ở bể bơi hay khi em đến thăm anh, em đã ‘aan’ cho anh ăn rồi mà.」
「Đ-đúng là vậy, nhưng mà…!」
Koyuki ngửa người ra sau để né tránh.
「Không thể làm như vậy ở nơi này được chứ…! Thật đáng xấu hổ mà!」
「Đằng nào cũng không ai nhìn đâu. Các khách hàng khác cũng đang mải mê với món ăn của họ mà.」
「Đúng là có thể như vậy, nhưng mà…! Dù sao cũng không được! Tuyệt đối không được đâu!」
「Ể, anh muốn Koyuki đút cho anh ăn quá à. Mà, tay anh cũng mỏi rồi…」
「Ư ư ư…! T-tôi làm là được chứ gì!」
Chắc cô đã nhận ra Naoya sẽ không chịu nhượng bộ.
Koyuki như thể bất chấp tất cả, cắn lấy thìa của Naoya.
Rồi cô ngay lập tức lùi lại, từ từ nhai và nuốt xuống.
Mặt cô đỏ bừng đến tận mang tai.
*(Oa—cái này hay thật, có lẽ sẽ thành thói quen mất.)*
Naoya nuốt nước bọt.
Trong lúc đó, Koyuki có vẻ đã hồi phục tinh thần, mắt cô sáng lên.
「Hôm nay là lượt tôi chủ động mà! Nào, Naoya-kun cũng há miệng ra đi!」
Vừa dứt lời, cô múc một thìa cơm trứng ốp la của mình, đưa đến trước mặt Naoya.
Cô nở nụ cười đầy thách thức và nói—
「Tôi đâu thể chịu xấu hổ một mình như vậy được. Nào, nhanh ăn đi. Hãy để lộ bộ dạng giống một con chó vô dụng mà—.」
「Tôi ăn đây~」
「Lời thoại còn chưa xong!」
Naoya mặc kệ, cắn lấy thìa.
Món này cũng có sự hòa quyện tuyệt vời giữa sốt demi-glace và trứng. Hơn nữa, vì là miếng Koyuki đút cho anh ăn nên hương vị càng đặc biệt. Anh bình thản nuốt xuống, rồi cười sảng khoái.
「Ừm, ngon đấy.」
「…Cậu ăn mà không chút do dự nào cả nhỉ.」
「Vì anh quen rồi mà.」
「Hừm… Sao thấy bất công quá.」
Koyuki nhíu mày không hài lòng, đưa thìa về phía miệng mình.
Naoya cũng cầm lại thìa—rồi anh nhìn xa xăm.
「‘Aaan’ thì có gì đâu mà. Anh đã hôn em hai lần rồi mà.」
「Phụt——!」
「Đây, nước của em.」
Naoya nhanh chóng đưa ly nước lạnh cho Koyuki, người vừa phun ra ngụm nước.
Nhấp một chút nước từ ly, Koyuki run rẩy phản đối.
「C-cậu đó… tự nhiên lại nói mấy lời đó làm gì chứ!」
「Nhưng đó là sự thật mà. So với cái đó thì ‘aan’ cũng chỉ là chuyện thường ngày thôi.」
「Đâu có thường xuyên đến vậy đâu…! Hức hức, tôi đã cố không để ý rồi mà… cậu nói thế thì làm sao tôi có thể ngừng nghĩ đến được chứ!?」
「À, em muốn anh đút thêm miếng nữa à? Nào, aaan~」
「Không cần!」
「Xin lỗi đã để quý khách đợi, đồ uống đặc biệt của quý khách đây ạ!」
Trong lúc cả hai đang tán tỉnh nhau, ly đồ uống mà họ vừa gọi đã được mang đến.
Trước ly nước đặt trên bàn—và hai ống hút cắm trong đó, Koyuki chỉ biết rụt rè.
「Ư, ư ư… Cái này, dù có uống thế nào đi nữa thì mặt cũng gần nhau mất thôi…!」
「Thấy chưa, anh đã nói rồi mà. Với Koyuki lúc này, cái này khó quá.」
Thế nhưng, vì không thể bỏ phí nên cả hai thay phiên nhau xoay ly và cuối cùng cũng uống cạn. Trong suốt thời gian đó, Koyuki cứ luống cuống mãi, nên việc cô chủ động tấn công là điều hoàn toàn bất khả thi.
Có lẽ vì thế, sau khi rời nhà hàng, Koyuki chỉ ngón trỏ vào Naoya, tuyên chiến một lần nữa.
「Nghe đây! Từ giờ mới là trận chiến thật sự!」
「Ừm, anh cũng mong chờ đó… nhưng đừng quá căng thẳng nhé?」
Naoya lo lắng dỗ dành Koyuki.
Dù cô ấy có động lực thì anh cũng vui, nhưng việc cô ấy trở nên cố chấp thì không hay chút nào.
「Cứ thoải mái mà tận hưởng thôi. Nhé?」
「Hừ. Tôi có một nhiệm vụ quan trọng là khiến Naoya-kun phải đổ gục. Không thể nhàn nhã như vậy được.」
「Nhưng mà… anh thấy nó cứ như một lời báo trước vậy, anh lo lắm đó. Nhất định đừng để bị lạc đấy nhé?」
「Đừng có mà đùa cợt nữa! Tôi đâu phải trẻ con đâu!」
Koyuki hậm hực quay mặt đi—thế nhưng, việc đó hoàn toàn là một điềm báo trước, điều này đã được xác nhận vài giờ sau đó.


0 Bình luận