Sau buổi hẹn hò đôi ở công viên, Naoya cuối cùng cũng tạm thời lấy lại được phong độ như bình thường.
Chỉ cần nhận được lời đồng ý tỏ tình và hoàn thành nụ hôn là kế hoạch thành công.
Thế nhưng, để đạt được điều đó cần phải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng – vì lẽ đó, hôm nay Naoya đã có mặt tại dinh thự Shirogane. Anh được dẫn vào phòng của Koyuki, gãi má cười cười.
「Xin lỗi nhé, đã làm phiền cô rồi.」
「Đúng là hết cách với anh mà. Bù lại, đừng có trông chờ gì vào chuyện tiếp đãi tử tế nhé.」
Koyuki vừa giả vờ lạnh nhạt vừa đặt những tách trà lên chiếc bàn thấp.
Đó là một bộ trà cụ lộng lẫy, viền được trang trí bằng vàng.
Mấy món bánh kẹo ăn kèm cũng là loại thượng hạng, như thể được mua ở khu ẩm thực dưới tầng hầm của trung tâm thương mại vậy. Hơn nữa, bản thân Koyuki cũng chỉnh tề trong bộ đồ đi chơi. Chiếc nơ cài tóc có thêu những họa tiết tinh xảo, lấp lánh dưới ánh nắng chiếu qua cửa sổ.
Dù lời nói có vẻ lạnh lùng, nhưng những gì hiện ra trước mắt anh lại là sự tiếp đãi vô cùng chu đáo.
Koyuki đang chuẩn bị trà, bỗng nhíu mày nhìn Naoya.
「Gì đấy, nhìn chằm chằm mãi thế. Mặt tôi dính gì à?」
「Không, tôi chỉ nghĩ Koyuki hôm nay cũng dễ thương quá thôi.」
「Rồi rồi, lúc nào cũng nói mỗi câu đó. Anh không biết chán là gì à?」
Koyuki buông lời phớt lờ, nhưng giọng nói lại hơi lạc đi, đôi má cũng ửng hồng.
Naoya vẫn tiếp tục chăm chú nhìn cô.
Anh đưa tay lên cằm, nheo mắt lại.
*(Mức độ yêu thích là… đúng như dự đoán, nhìn kiểu gì cũng là chín mươi chín. Vẫn chưa đạt một trăm sao?)*
Naoya có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác.
Và tất nhiên, mức độ yêu thích mà đối phương dành cho Naoya cũng không ngoại lệ.
Anh đã dùng chính kỹ năng từng sử dụng với bố của Koyuki, Howard, để đo mức độ yêu thích của Koyuki lần này. Và kết quả đúng như vậy. Chín mươi chín, gần chạm mức tối đa.
Thông thường, con số này đã là rất cao rồi.
Theo kinh nghiệm của Naoya, ngay cả những cặp đôi yêu nhau say đắm đến mấy cũng hiếm khi có mức độ yêu thích vượt quá chín mươi. Bởi vì bất cứ ai cũng ít nhiều có những bất mãn về đối phương.
Thế nhưng, Koyuki lại yêu Naoya đến mức bao gồm cả những điều cô không hài lòng về anh, nên mới đạt được con số cao chót vót là chín mươi chín. Nếu chỉ ra điều này với cô, chắc chắn cô sẽ lắp bắp chối bỏ.
*(Thông thường, nếu mức độ yêu thích đạt chín mươi chín thì chắc chắn sẽ được đồng ý tỏ tình rồi… nhưng đối thủ là Koyuki. Cần phải cẩn trọng, đưa nó lên mức tối đa thì mới chắc ăn.)*
Nếu đạt một trăm, lời đồng ý tỏ tình sẽ là chắc chắn.
Thế nhưng, một điểm cuối cùng đó lại là một thử thách khó nhằn.
Koyuki đã rất yêu Naoya rồi. Đó là một sự thật không thể chối cãi, nhưng khiến cô yêu anh hơn nữa từ mức đó lại là một điều vô cùng khó khăn. Giống như việc đạt chín mươi chín điểm trong bài kiểm tra, nhưng để đạt điểm tuyệt đối một trăm lại khó hơn nhiều.
*(Chỉ còn thiếu một chút nữa… nếu hôm nay mình có thể làm gì đó ở đây thì tốt biết mấy.)*
Hôm nay, Naoya đến dinh thự Shirogane để chuẩn bị cho việc nhận lời đồng ý tỏ tình.
Mặc dù lý do bề ngoài thì khác.
Ngồi đối diện Naoya qua chiếc bàn thấp, Koyuki ngạc nhiên mở to mắt.
「Ôi, mặt anh nghiêm túc thế. Anh hào hứng với buổi học nhóm hôm nay đến vậy sao?」
「À, ừ. Đúng vậy đấy. Kiểu thế. Giờ thì đầy động lực rồi.」
「Hừm, nhưng dù sao vẫn thấy lạ… Xong rồi.」
Nói đoạn, Koyuki chất chồng một đống sách giáo khoa lên bàn.
Thêm bút viết và sổ ghi chép được đặt ra, chỉ trong chốc lát, không khí từ một buổi hẹn hò tại gia đã chuyển sang thành một buổi học nhóm.
Koyuki nói, có vẻ hớn hở.
「Phì phì, lúc anh nhờ tôi ôn thi tôi đã rất ngạc nhiên đấy. Naoya-kun, anh không giống kiểu người dốc sức cho kỳ thi định kỳ chút nào.」
「À há há. Tôi cũng có lúc thế mà.」
Lý do bề ngoài Naoya đến nhà Koyuki không có gì khác.
Đó là để tổ chức một buổi học nhóm ôn tập khi kỳ thi cuối kỳ học kỳ một đang đến gần.
Khi anh ngỏ lời, Koyuki đã ngay lập tức đồng ý.
「Tôi là kiểu người có thể đạt điểm khá trong các bài kiểm tra. Nhưng tôi nghĩ mình sẽ nhân cơ hội này khắc phục điểm yếu của mình.」
「Hừm, đó là một suy nghĩ tốt đấy. Anh dựa vào tôi, người đứng đầu toàn khối, đúng là một quyết định sáng suốt.」
Koyuki ưỡn ngực, ưỡn thẳng người như thể sắp ngã.
Có vẻ cô ấy vui mừng từ tận đáy lòng khi được Naoya tin tưởng. Cô ấy giơ ngón trỏ lên đầy dứt khoát, ngẩng cao đầu tiếp lời.
「Không chỉ dạy học, tôi còn cung cấp cả phòng nữa chứ. Nếu anh mà đạt điểm lẹt đẹt thì tôi sẽ không tha đâu. Hãy cố gắng hết sức mình!」
「Tất nhiên rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức.」
Con đường trước nhà Naoya đang sửa chữa, còn thư viện thì đông đúc vào thời điểm này.
Vì vậy mà anh đã thuận lợi đặt chân đến dinh thự Shirogane.
Vừa lấy dụng cụ học tập ra theo Koyuki, Naoya vừa khẽ nở nụ cười thầm.
*(Tên gọi là ôn thi… nhưng mục đích thực sự là tạo thêm một bước đột phá ở đây!)*
Bỏ mặc Naoya đang ôm ấp quyết tâm đó, Koyuki vừa ngân nga vừa mở vở ra.
「Phì phì, có Naoya-kun ở cùng, việc ôn thi đáng ghét thường ngày cũng đỡ hơn chút rồi.」
Đối với mọi học sinh, kỳ thi là hiện thân của ác quỷ.
Các hoạt động câu lạc bộ bị tạm dừng, thời gian vui chơi cũng bị cắt giảm.
Đó là một sự kiện khiến người ta cảm thấy chán nản là điều đương nhiên – nhưng đó là đối với những học sinh bình thường.
Naoya nhún vai cười.
「Nếu học giỏi như Koyuki, cô có lẽ nên thoải mái hơn một chút. Cô là kiểu người chỉ cần đọc sách giáo khoa là có thể hiểu được hầu hết mọi thứ đúng không?」
「Đúng vậy. Nhưng tôi không muốn nhường vị trí đứng đầu cho bất cứ ai, nên tôi sẽ không lơ là đâu.」
Koyuki trừng mắt nhìn Naoya với ánh mắt nghiêm túc.
Cô gái tài năng chưa từng nhường vị trí số một toàn khối từ khi nhập học, quả là một người cực kỳ hiếu thắng.
Cô ấy đặt tay lên cằm với vẻ mặt cau có, lẩm bẩm.
「Chỉ là, bài kiểm tra giữa kỳ lần trước khá suýt soát… Tất cả cũng là tại tôi gặp Naoya-kun. Anh cứ gọi điện khuya khoắt, hay rủ tôi đi chơi vào ngày nghỉ, nên tôi không đủ thời gian học.」
「À há há, ngại quá đi mất. ‘Khi nghĩ về Naoya-kun, tim tôi đập thình thịch, làm sao có thể tập trung học được…!’ cô nói vậy mà.」
「Cũng có một chút xíu như vậy… nhưng Naoya-kun cũng phải hiểu rằng những lời vừa rồi là thật lòng đúng không?」
「Tất nhiên tôi hiểu, nhưng tôi đã phớt lờ phần đó rồi.」
「Cái thuật đọc tâm này đúng là tiện lợi thật…」
Koyuki tặc lưỡi.
「Dù sao thì tôi cũng sẽ học. Nếu anh có chỗ nào không hiểu thì cứ nói, tôi sẽ dạy anh như đã hứa.」
「Phiền cô quá. Tôi sẽ cố gắng không làm phiền việc học của cô.」
「Phì phì, không sao đâu. Giúp đỡ kẻ yếu cũng là trách nhiệm của người có ưu thế mà… Khoan đã, sao anh lại gần tôi thế?」
「Ơ, à không. Tôi nghĩ cô sẽ nói ‘Nếu muốn được dạy thì anh phải liếm chân tôi và cầu xin’, nên tôi định hoàn thành chỉ tiêu trước.」
「Đừng có đoán trước lời tôi nói! Với lại, tôi sẽ không bao giờ nói thế đâu! Vì tôi biết anh sẽ làm thật mà! Xua đi! Xua đi!」
「Vâng~」
Bị xua đuổi một cách nghiêm túc, Naoya ngoan ngoãn quay về chỗ cũ.
「Thật là. Vậy thì, tôi sẽ bắt đầu đây…」
Koyuki cầm bút lên, rồi hơi ngập ngừng.
Không phải là cô ấy ngại động vào việc học…
Chẳng mấy chốc, cô ấy ngước mắt nhìn Naoya, thì thầm khẽ nói --.
「À, ừm… thật ra ở nhà tôi… bây giờ không có ai cả.」
「À, vâng. Tôi có biết ạ.」
Cha cô, Howard, đang đi công tác nước ngoài, còn mẹ cô, Misora, thì đang uống trà với các bà hàng xóm. Sakuya hôm nay cũng có vẻ đang chăm chỉ học nhóm với bạn bè.
Anh đã nhận ra điều đó ngay khi đến nhà này.
Vì chẳng có thành viên nào trong gia đình, những người cực kỳ yêu quý Naoya, ra đón cả.
*(Chỉ có hai đứa mình trong phòng của người mình thích, hả…)*
Đây quả là một tình huống mà bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.
Koyuki đỏ bừng mặt, líu lo nói nhanh.
「Nhưng mà, nhưng mà, dù thế cũng tuyệt đối không có chuyện *kiểu đó* đâu nhé! Chúng ta sẽ học thật nghiêm túc! Anh hiểu chưa!?」
「Rồi rồi. Tôi hiểu rồi mà.」
Cái ‘kiểu đó’ mà cô ấy nói là gì nhỉ?
Dù rất muốn hỏi chi tiết, nhưng anh đã cố nhịn xuống.
*(Koyuki nói thế nhưng chắc chắn có cơ hội! Mình đã cố gắng "trị liệu" đến hôm nay cũng vì cái này mà…!)*
Naoya siết chặt nắm đấm trên đùi mình.
Tại buổi hẹn hò đôi ở công viên hôm trước, Naoya đã lấy lại được phong độ như bình thường.
Nhưng Naoya không hài lòng với điều đó. Để có thể hành động mà không bị đơ trong bất kỳ tình huống nào, anh vẫn tiếp tục "liệu pháp thích nghi với sự thân mật" sau đó.
Anh cố tình ngồi gần đến mức khuỷu tay chạm nhau, hay tích cực đề nghị uống chung đồ uống.
Naoya cứ cố gắng dính lấy cô nhiều đến mức Koyuki còn vượt qua cả mức đỏ mặt, rồi trêu chọc anh bằng vẻ mặt đắc thắng, nói: 「Naoya-kun, sao thế? Anh muốn được tôi để ý đến vậy à?」 Đáp trả lại, anh đã dùng toàn lực áp sát, nói 「À đúng rồi, hãy để ý tôi đi!」 khiến cô ấy suýt khóc. Thôi bỏ qua chuyện đó.
*(Nhờ vậy mà mình đã quen được một chút với hôn gián tiếp… dù bây giờ vẫn hơi để ý một chút, nhưng cũng đã quen rồi! Với đà này, mình chắc chắn sẽ có thể tấn công Koyuki như bình thường! Chắc chắn đạt được một trăm điểm yêu thích!)*
Để đảm bảo thành công cho lời tỏ tình, anh sẽ tấn công tới tấp và tăng mức độ yêu thích của cô.
Khắc sâu mục tiêu của ngày hôm nay vào lòng, Naoya tạm thời mở sách giáo khoa ra.
Anh chuẩn bị tâm lý để có thể hành động ngay lập tức nếu cảm nhận được dù chỉ một chút không khí lãng mạn trong buổi học nhóm.
Tuy nhiên, âm mưu của anh nhanh chóng sụp đổ.
Không biết từ lúc nào, một giờ đã trôi qua kể từ khi họ bắt đầu học – Koyuki, ngồi đối diện anh, mắt sáng lấp lánh chỉ vào cuốn vở của Naoya bằng bút chì kim.
「Vậy thì Naoya-kun, bài toán đây. Công thức nào để thay thế giá trị này?」
「Cái này… chắc là thế này ạ?」
「Đúng rồi. Còn lại là kiểu bài cơ bản vừa làm lúc nãy thôi. Nhanh lên.」
「Vâng…」
Naoya chậm rãi thực hiện các phép tính theo lời cô.
Anh liếc nhìn lên xem Koyuki thế nào, thấy cô đang giải các bài tập ngữ pháp tiếng Anh một cách nhanh thoăn thoắt.
Đôi mắt cô ấy nghiêm túc tột độ, gợi nhớ đến một samurai rút kiếm.
*(Không hề có chút không khí lãng mạn nào cả...!)*
Koyuki hoàn toàn đang trong chế độ học tập.
Nếu anh dám phá hỏng bầu không khí đó, chắc chắn sẽ bị cô ấy nhìn bằng ánh mắt lạnh lẽo đến mức tuyệt đối.
Ngay cả với kỹ năng đọc tâm của Naoya, anh cũng không tìm thấy một khe hở nào.
Dù sao thì, nếu Naoya đặt câu hỏi, cô ấy sẽ trả lời một cách đàng hoàng, nhưng chỉ đến thế mà thôi. Hình ảnh Koyuki trong bộ vest chỉnh tề, tay cầm que chỉ, hiện lên trong đầu anh.
*(Cái chế độ "cô giáo" này cũng có phần hấp dẫn, nhưng mục đích của ngày hôm nay là tăng mức độ yêu thích… mình phải thay đổi bầu không khí bằng cách nào đó.)*
Thế nhưng, anh cũng không dám tự mình làm phiền việc học của Koyuki.
Chẳng tìm thấy giải pháp nào, anh thở dài và đưa bút sang bài tiếp theo – đúng lúc đó.
Từ hành lang lẽ ra không có ai lại vọng ra một tiếng động khẽ.
Đó chính là khoảnh khắc thay đổi bầu không khí –.
「Ngao ư~」
「Ôi, Sū-chan?」
Treo lủng lẳng trên tay nắm cửa, mở cửa bước vào là một chú mèo.
Mèo cưng của nhà Shirogane – Sunagimo. Thân hình trắng muốt mềm mại của nó to lớn, ánh mắt rất sắc bén. Hơn nữa, nó còn cực kỳ thông minh, việc mở cửa đối với nó chỉ là chuyện nhỏ.
Trước mặt chú mèo cưng được cưng chiều hết mực, khuôn mặt Koyuki bỗng bừng sáng.
「Sū-chan đến cổ vũ tôi học bài đúng không! Này, lại đây nào!」
「Ngao~?」
Với vẻ mặt buồn ngủ, Sunagimo chăm chú nhìn cô chủ và vị khách.
Dưới ánh mắt sắc bén đó, Naoya nín thở.
*(Ư… gì vậy? Cứ như bị nhìn thấu tâm địa xấu xa vậy…)*
Thế nhưng, Sunagimo liền ngáp một cái thật to rồi chậm rãi đi tới.
Dù anh thở phào nhẹ nhõm, một tình huống ngoài dự liệu đã ập đến với Naoya.
「Ngao ngao~」
「Này!?」
「Hả?」
Hoàn toàn phớt lờ cô chủ đang dang rộng vòng tay – nó cứ thế nặng nề nằm phịch xuống đùi Naoya đang ngồi khoanh chân. Koyuki mắt trợn tròn, hoảng hốt.
「Tại sao Sū-chan lại đến chỗ Naoya-kun!?」
「Ơ, không, dù cô nói thế với tôi thì…」
Bị Koyuki trừng mắt nhìn như thể anh là kẻ thứ ba cướp đi người yêu, Naoya chỉ biết lùi bước.
Đối phương là chàng trai trong mộng, còn đối tượng ghen tuông lại là mèo cưng, nên dù có vô vàn điều để phản bác, nhưng đó không phải là bầu không khí để anh có thể lên tiếng.
*(Nhờ có Sunagimo mà bầu không khí đã thay đổi, nhưng hơi khác so với mình nghĩ…?)*
Chế độ học tập tạm thời kết thúc, nhưng khó có thể gọi đây là một bầu không khí lãng mạn. Nếu không nói quá, mùi vị của một trường tu la nồng nặc.
Để xoa dịu Koyuki, Naoya đành cười gượng đáp lại.
「Không, cô xem, khách lạ nên nó thấy tò mò thôi mà. Khi tôi về nó sẽ lại đến chỗ Koyuki thôi.」
「Dù vậy cũng không được. Sū-chan mà đi thẳng qua tôi, rồi đến chỗ người khác là chuyện hiếm khi xảy ra đấy.」
「Ừm, đúng là bình thường nó toàn đến chỗ Koyuki thôi nhỉ…」
Anh thường xuyên đến dinh thự Shirogane chơi, nhưng Sunagimo luôn thư giãn bên cạnh Koyuki.
Có vẻ nó yêu quý Koyuki nhất trong số các thành viên trong gia đình. Nó cũng có vẻ thích Naoya, nhưng thứ tự ưu tiên rõ ràng là Koyuki cao hơn.
Chính vì vậy, hành động lạ lùng hôm nay mới khiến cô ấy bận tâm.
Koyuki nhìn Naoya và Sunagimo đang nằm thư giãn trên đùi anh bằng ánh mắt dò xét. Ánh mắt như xuyên thủng khiến anh đau nhói.
「Chẳng lẽ Naoya-kun, anh không có giấu matatabi hay đồ ăn vặt trong người đấy chứ?」
「Không có mà. Nếu nó hiệu nghiệm với Koyuki và khiến cô đổ gục vì tôi hơn nữa thì tôi cũng đã nghĩ đến rồi, nhưng dụ dỗ mèo thì có ích gì đâu.」
「Hừm, vậy thì tôi tự hỏi tại sao nhỉ.」
「Màn pha trò dốc hết sức của mình bị phớt lờ… mà, nhưng mà người ta bảo mèo thất thường mà. Chắc không có ý nghĩa sâu xa gì đâu nhỉ.」
「Thật vậy sao? Có lẽ đây chính là cái gọi là NTR…」
「Lạ thật, cô ấy lại còn thành thạo dùng những từ ngữ vớ vẩn học được từ Sakuya-chan nữa chứ…」
Khi cô ấy nói với vẻ mặt nghiêm trọng như vậy, Naoya chỉ biết cười nửa miệng.
Nhưng rồi anh chợt nhận ra một sự thật gây sốc, và mặt anh tái mét.
*(Chờ, chờ chút…!? Mức độ yêu thích của Koyuki… hình như đang giảm xuống thì phải!?)*
Vừa nãy khi anh quan sát, nó vẫn là con số chín mươi chín cao chót vót.
Nhưng bây giờ thì – Naoya hơi chỉnh lại tư thế, rồi rụt rè hỏi.
「Koyuki… cô đang nghĩ gì về tôi lúc này?」
「Nghĩ gì ư…? Kẻ thứ ba cướp người yêu?」
Koyuki đáp lại một cách dứt khoát với vẻ mặt nghiêm túc, cau có.
Những lời đó là thật lòng, và mức độ yêu thích đã giảm xuống còn khoảng chín mươi.
Naoya sốc như bị sét đánh.
*(Không thể nào, nó giảm thật ư!? Chỉ vì bị cướp mất mèo cưng thôi mà… mà đúng rồi, Koyuki cũng khá là hẹp hòi mà, thế thì cũng dễ hiểu thôi nhỉ!?)*
Vừa hét lên điều khá là bất lịch sự trong lòng, Naoya vừa đổ mồ hôi tuôn ra như thác.
*(Chết tiệt…! Cứ đà này thì việc đạt một trăm điểm yêu thích chỉ là giấc mơ xa vời…! Phải làm gì đó thôi…!)*
Vì vậy, anh vội vàng tìm cách điều chỉnh lại.
Ngay từ đầu, anh đến đây không phải để tạo ra một trường tu la.
Mục đích là để thân mật với Koyuki và tăng mức độ yêu thích của cô. Tuyệt đối không phải để diễn một trường tu la vì một con mèo cưng.
Vì vậy anh cố gắng một cách tinh tế để quay lại chủ đề chính – nhưng mà –.
「Thôi nào. Tạm gác Sunagimo sang một bên, trước tiên chúng ta học đã…」
「Ngao!」
Như thể muốn ngắt lời anh, Sunagimo kêu lên một tiếng cao vút.
Nhìn xuống, nó đang nằm trên đùi Naoya, phơi bụng ra, chăm chú nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc. Giống như cô chủ, nhãn lực của nó kinh người.
「Ơ, gì vậy…?」
「Nó đang bảo anh xoa bụng cho nó đấy.」
「C-kiểu này ạ…?」
「Ngao~♪」
Khi anh rụt rè vuốt ve cái bụng mềm mại của nó, Sunagimo rừ rừ trong cổ họng và nheo mắt lại.
Có vẻ nó rất hài lòng.
「Ồ… quả đúng là cô chủ. Cô hiểu được những gì nó muốn nói nhỉ.」
「Ngược lại, Naoya-kun không hiểu sao? Tôi tưởng đối với anh thì dễ dàng lắm chứ.」
「Làm sao mà tôi đọc được suy nghĩ của động vật chứ. Tôi chưa có bỏ làm người đến mức đó đâu.」
Naoya cười xòa bỏ qua, nhưng rồi anh bất chợt nhìn xa xăm.
「Chỉ là, cha tôi thì khác… Ông ấy từng kể rằng ngày xưa, khi bị ném ra sa mạc chỉ với bộ quần áo trên người, ông ấy đã nói khó với một con lạc đà đi lạc ngang qua, và được nó chở đến ốc đảo.」
「Ư, đúng là người cha trong truyền thuyết… Sao ông ấy lại bị ném ra sa mạc vậy?」
「Ông ấy nói là tình cờ dính líu đến một tổ chức buôn lậu vũ khí và suýt bị giết. Mà sau khi thoát khỏi sa mạc, ông ấy đã tiêu diệt tổ chức đó, và bằng cách nào đó đã tóm gọn từng tên một…」
「Chỉ toàn là những điểm đáng để bắt bẻ thôi, nên tôi sẽ phớt lờ giai thoại đó đã nhé.」
「Ừm, tôi nghĩ thế cũng được. Tôi cũng không hỏi sâu hơn đâu.」
Cả hai cùng gật gù đầy cảm khái.
Những giai thoại kỳ lạ mà thú vị về cha anh thì có vô số kể, nhưng bây giờ không phải lúc để kể lể.
Koyuki thở dài một hơi, rồi dùng ngón tay vẽ chữ ‘no’ (の) lên mặt bàn.
「Nhưng mà, Sū-chan chỉ chịu cho người ta xoa bụng khi nó rất vui vẻ thôi… Chắc là tôi đã bị nó ghét bỏ rồi…」
「Ơ… không đời nào. Cô nghĩ tiêu cực quá đấy.」
「Không, chắc chắn là vậy mà. Lần trước tôi ngã làm đổ lon thức ăn yêu thích của nó, rồi lại giẫm nát đồ chơi mèo yêu thích… Nó chắc chắn đang giữ mối hận đó…」
「Cô cũng làm hỏng kha khá đấy nhỉ, cô chủ… Á!」
Dù anh cố gắng an ủi, Naoya vẫn giật mình.
Bởi vì Sunagimo, vẫn đang được anh vuốt ve bụng, lại nhìn cô chủ bằng ánh mắt dò xét.
「Tôi hiểu rồi. Koyuki, gần đây cô đã quá cưng chiều Sunagimo đúng không. Bởi vậy nên nó mới lạnh nhạt thế.」
「Ê ê ê!? K-không phải thế! Bình thường mà!」
「Không, cô nhìn vào mắt Sunagimo xem.」
Anh đưa tay vào nách Sunagimo, nhấc bổng nó lên và đưa ra trước mặt Koyuki.
「Đôi mắt này đang nói rằng ‘Gần đây cứ bị ép nghe cái tên Naoya kia khoe khoang chuyện yêu đương suốt ngày, rốt cuộc cũng chán ngấy rồi’.」
「Ưm…! Anh nói là không hiểu được suy nghĩ của động vật cơ mà, rốt cuộc vẫn hiểu đấy thôi!」
「Ngao~」
Bỏ mặc Koyuki đang đỏ bừng mặt kêu la, Sunagimo lại phát ra một tiếng đáp lại mà chỉ có thể coi là sự đồng tình.
Có vẻ như, vì mối quan hệ của cô với Naoya đã tiến triển đều đặn gần đây, nên cô đã trút hết mọi chuyện lên Sunagimo. Có lẽ, trong căn nhà này, nó là người biết rõ nhất về tiến độ của hai người.
Dù sao thì, khi biết sự thật gây sốc đó, Koyuki lộ rõ vẻ mặt tái nhợt như bị sét đánh.
「Không thể nào… Tôi cứ tưởng Sū-chan vui vẻ lắng nghe chứ… Hóa ra nó ghét bỏ tôi… Ư ư ư… Không nhận ra điều đó thì tôi đúng là không xứng làm chủ mà…」
「Nhân tiện, cô đã khoe khoang chuyện yêu đương trong bao lâu rồi?」
「Ơ, cũng không lâu lắm đâu. Khoảng một tiếng từ lúc tắm xong cho đến khi đi ngủ thôi mà?」
Koyuki nhíu mày, như thể bị buộc tội mà không đáng.
Quả thật, chừng đó thì cũng là chuyện nhỏ thôi. Tuy nhiên, Naoya vẫn hỏi thêm một câu để chắc chắn.
「…Ngày nào cũng thế à?」
「……………Ngày nào cũng thế thật. Có khi cả ngày nếu ở nhà.」
Koyuki gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng.
Nếu vậy, tổng thời gian khoe khoang yêu đương sẽ là một con số đáng kể.
Một lần nữa, anh nhận ra sự mệt mỏi của Sunagimo. Naoya nhẹ nhàng vuốt ve Sunagimo đang cuộn tròn như một quả bóng trên đùi anh.
「Xin lỗi nhé, Sunagimo… vì đã kéo em vào chuyện thân mật của bọn anh.」
「Ngao~, ngao, ngao~」
「Ừ ừ, đúng rồi, đúng rồi. Em tha thứ cho anh à, Sunagimo đúng là một chú mèo tử tế mà.」
「Đừng có giao tiếp bằng tâm linh nữa chứ!? Sū-chan là mèo của tôi mà!?」
Trước cảnh hai người nói chuyện hòa nhã, Koyuki nghiến chặt răng tức tối.
Nhưng có lẽ nhận ra dù có làm vậy cũng không thể thu hút sự chú ý của mèo cưng, cô ấy vùi khuôn mặt ủ rũ vào một chiếc gối rồi lăn ra nằm.
「Nhưng mà, nhưng mà không còn cách nào khác… Kể hết cho Sakuya hay Yui-chan thì xấu hổ lắm, mà tự mình giữ trong lòng cũng khó khăn… Tôi nghĩ Sū-chan là vừa vặn nhất vì nó sẽ không nói cho ai cả…」
「Nếu vậy thì trực tiếp nói với tôi, người trong cuộc, có lẽ sẽ tốt hơn đấy.」
「Hả!? Đương nhiên là không rồi! Làm sao mà tôi có thể nói những chuyện như khi nào tim tôi đập thình thịch, hay khi nào tôi vui vẻ chứ!」
「Dù cô không nói thì tôi cũng biết mà?」
「Đấy là lý do tôi không muốn nói ra lần nữa!」
Vì vậy, có vẻ như cô ấy đã kể lại đủ mọi chuyện một cách chi tiết.
*(Chà, đến cả mèo cũng sẽ chán ngấy thôi…)*
Naoya chỉ biết cười nửa miệng và quay mặt đi.
Mặt khác, Koyuki có vẻ đã hối lỗi. Cô ấy nhìn vào mặt Sunagimo đang nằm yên trên đùi Naoya, bắt gặp ánh mắt nó rồi cúi đầu thật thấp.
「Xin lỗi nhé, Sū-chan. Từ nay tôi sẽ cố gắng kết thúc trong vòng ba mươi phút thôi, nên em tha thứ cho tôi nhé…?」
「À, vậy là không có lựa chọn nào là ngừng khoe khoang chuyện yêu đương cả nhỉ.」
「Ngao~…」
Sunagimo nhìn cô chủ bằng ánh mắt lơ đãng.
Và rồi nó từ từ đứng dậy, khiến khuôn mặt Koyuki bừng sáng – nhưng mà –.
「Ngao~, ngao ngao ngao~!」
「Á, này, này. Cào thế đau đấy.」
「Gàoooo…!」
Sunagimo hoàn toàn phớt lờ cô chủ, bắt đầu liếm má Naoya.
Vì thế mà khuôn mặt Koyuki trở nên hung dữ. Có lẽ để trút giận, cô ấy bắt đầu vỗ nhẹ vào vai Naoya.
「Hứ! Anh đúng là may mắn vì là khách đấy…! Nếu không thì giờ này anh đã bị tôi đánh cho bầm dập, tan nát hết cả rồi!」
「Tôi không nghĩ đó là câu nói nên dành cho khách đâu đấy.」
Lực vỗ yếu, nhưng sát ý lại rất rõ ràng.
Hơn nữa, mức độ yêu thích lại giảm nữa rồi.
*(Tám mươi lăm à… Cứ như cái xô thủng vậy, mức độ yêu thích cứ giảm dần…)*
Dù vậy thì cô ấy vẫn còn khá nhiều thiện cảm, nhưng anh không thể mong đợi một lời đồng ý tỏ tình lúc này.
Naoya thở dài, gỡ Sunagimo vẫn đang liếm mặt anh ra, rồi đặt nó lên đùi mình.
「Đành chịu thôi… tôi sẽ đứng ra làm trung gian hòa giải giữa cô và Sunagimo. Chúng ta sẽ hàn gắn mối quan hệ của hai người.」
「Ơ, anh, anh thật sự sẽ giúp tôi sao…? Anh nói thế thật ra có phải định cười nhạo tôi, kẻ bị cướp người yêu không…」
「Tôi sẽ không làm vậy đâu. Bởi vì tôi là đồng minh của Koyuki.」
「Nhưng Sū-chan đang ngủ say sưa trên đùi của ‘đồng minh’ đó rồi…」
Koyuki trừng mắt nhìn Naoya bằng ánh mắt khó chịu, nóng ran.
Thế nhưng, sau đó cô ấy lấy lại tinh thần, siết chặt nắm đấm.
「Nhưng nếu một chuyên gia hàn gắn mối quan hệ làm đồng minh thì tôi cũng vững lòng hơn. Tôi sẽ làm hòa lại với Sū-chan lần nữa, giống như đã làm với Emi-chan!」
「Đúng rồi đấy! Cố lên Koyuki! Và hãy hiểu rằng tôi tuyệt đối không phải là kẻ thứ ba đâu nhé!」
Cứ thế, một chương trình hàn gắn mối quan hệ đã được khẩn trương thực hiện.
*(Thôi thì, dù nói là thông minh thì suy cho cùng nó cũng chỉ là mèo thôi. Chắc sẽ ổn thôi.)*
Naoya đã nghĩ mọi chuyện đơn giản, nhưng anh nhanh chóng nhận ra rằng pháo đài mà anh cần chinh phục lại vô cùng kiên cố.
Chiến lược đầu tiên là 「dụ dỗ bằng đồ ăn vặt」.
Khi anh đề xuất điều đó, Koyuki nhíu mày thật sâu.
「Ê ê ê… Xưa quá không? Thật sự ổn không đấy?」
「Nhưng mà, những thứ kinh điển thì thường mang lại hiệu quả cao mà. Để dỗ dành thú cưng thì chắc chắn là cách này rồi.」
「Cũng đúng nhỉ. Vậy thì, hình như tôi có cái đó…」
Koyuki gật đầu nghiêm túc, rồi lục lọi ngăn kéo bàn.
Cuối cùng, cô ấy lấy ra một gói nhỏ dài đựng món ăn vặt dạng lỏng nổi tiếng.
Khi cô ấy mở gói, Sunagimo đang cuộn tròn như chiếc bánh Kagami Mochi trên đùi Naoya, khẽ ve vẩy tai. Có vẻ nó đã bị mùi hương dụ dỗ.
「Được rồi! Này, Sū-chan. Đồ ăn vặt yêu thích của em này~」
Koyuki vẫy vẫy gói đồ ăn vặt với nụ cười rạng rỡ.
Ngay khi Sunagimo nhìn thấy nó –.
「Ngao~♡」
Nó nhảy vọt lên và phi thẳng đến chỗ Koyuki.
Koyuki mắt sáng rực nhìn Sunagimo đang cố gắng ăn đồ ăn vặt.
「Oa, nó ăn rồi! Nhìn này, Naoya-kun! Sū-chan đang ăn đồ ăn vặt từ tay tôi đấy! Tuyệt vời chưa!」
「Chúc mừng nhé. Nhưng mà, nghe cứ như lời của người mới nuôi mèo ấy.」
「Phì phì, anh muốn nói sao cũng được. Anh dù gì cũng chỉ là kẻ tạm bợ. Người mà Sū-chan thật sự yêu quý chính là tôi!」
「Rồi rồi, tốt quá nhỉ… Ơ?」
「Ngao~」
Sunagimo ăn xong, kêu lên đầy mãn nguyện và liếm quanh miệng.
Rồi nó quay người lại, cuộn tròn trên đùi Naoya như cũ.
「Ngao!」
「À, ừ. Tốt quá nhỉ.」
Tiếng kêu mà nó phát ra khi ngước lên nghe như lời khoe khoang 「Tao vừa ăn được món ngon đấy」.
Vì thế mà Koyuki lại thêm một lần hụt hẫng.
「Lại hiểu nhau nữa rồi…! Chẳng lẽ tôi lại thành người vô dụng khi đồ ăn vặt hết rồi sao!?」
「K-chỉ là trùng hợp thôi! Với chiến lược tiếp theo, chắc chắn nó sẽ đổ gục vì cô chủ thôi! Đúng không!?」
Dù anh vội vàng cố gắng xoa dịu, mức độ yêu thích của Koyuki cuối cùng đã giảm xuống còn bảy mươi mấy điểm, và Sunagimo thì cứ kéo ống tay áo anh, đòi được vuốt ve, khiến anh đau dạ dày ghê gớm.
Từ đó, hai người vắt óc suy nghĩ, liên tục đưa ra các chiến lược để thu hút sự chú ý của Sunagimo.
Họ thử mời nó chơi với đồ chơi –.
「Nhìn này, Sū-chan! Đồ chơi mèo mới tinh này! Này này~!」
「Cái bao bì nhựa thì có vẻ thú vị hơn nhỉ…」
「Ngao ngao ngao!」
Họ thậm chí còn cố tình giữ khoảng cách và tỏ vẻ không quan tâm –.
「À, Sunagimo-san… thay vì cứ cắn yêu tay tôi mãi, sao cô không đến chỗ cô chủ đi nhỉ?」
「Ngao nan?」
「Nó hoàn toàn không nhìn mình luôn…!」
Koyuki, trong lúc tuyệt vọng, thậm chí còn đeo bờm tai mèo và tiến lại gần nó –.
「Sunagimo-chan, chào em nha~! Chị muốn làm bạn với em nha~!」
「Syyyyaaa~!」
「Dễ thương… dễ thương nhưng đáng thương quá…」
Dù đã thử đủ mọi chiến lược, cuối cùng không cái nào có hiệu quả.
Một giờ sau.
「Ư ư ư… Tại sao, tại sao nó không quay lại nhìn tôi chứ…!」
Koyuki, với bờm tai mèo, găng tay hình đệm chân mèo, và đuôi mèo, đã lăn ra ở một góc phòng.
Mấy món đồ cosplay mà cô nói là lấy từ phòng Sakuya rất hợp với cô, nhưng tổng thể lại toát ra vẻ sầu muộn, nên đây không phải lúc để chiêm ngưỡng.
「Nếu nó không hề nao núng đến mức này, mình cảm thấy như có khí phách của một võ sĩ vậy…」
「Ngao~」
Sunagimo vẫn nằm yên trên đùi Naoya.
Ban đầu nó khá bất ngờ trước hành vi kỳ lạ của cô chủ, nhưng có lẽ đã đánh giá là vô hại nên nó nhanh chóng quyết định hoàn toàn phớt lờ cô.
Koyuki lảo đảo đứng dậy, trừng mắt nhìn Naoya như thể nhìn kẻ thù không đội trời chung.
「Này Naoya-kun! Không phải anh đã hứa sẽ giúp tôi sao!? Nếu anh hiểu được Sū-chan đang nghĩ gì, thì hãy đưa ra những kế hoạch chính xác hơn đi chứ!」
「Không, cái lúc nãy tôi chỉ đại khái hiểu được dựa vào thái độ của Koyuki thôi… Tôi không thể đọc được suy nghĩ của chính Sunagimo rõ ràng đến vậy đâu.」
Anh có thể cảm nhận được một ý chí kiên định nào đó.
Nhưng chỉ đến thế thôi. Anh hoàn toàn không thấy được phương sách nào để lật đổ ý chí đó.
Khi anh thành thật thổ lộ điều đó, Koyuki càng cúi đầu với vẻ mặt ủ rũ hơn.
「Không thể nào… Nếu cứ thế này Sū-chan cứ ghét tôi mãi thì sao đây…」
「Koyuki…」
Nhìn Koyuki đang suy nghĩ đến mức đó, Naoya cảm thấy tim mình đau nhói.
Mức độ yêu thích của cô dành cho Naoya vẫn giảm xuống.
Thế nhưng, việc Koyuki đang khổ sở lại càng đâm sâu vào trái tim Naoya hơn nhiều.
*(Koyuki đang gặp khó khăn đến mức này… mình phải làm gì đó thôi.)*
Naoya nhìn vào mặt Koyuki, cố gắng nói một cách vui vẻ.
「Không sao đâu, Koyuki. Sunagimo chắc chắn sẽ hiểu ra thôi mà.」
「Đừng có an ủi suông! Sū-chan chắc chắn sẽ cứ giữ thái độ lạnh nhạt thôi.」
「Kể cả khi điều đó xảy ra, đừng lo lắng.」
Anh nhẹ nhàng vỗ vai Koyuki như thể để khuyến khích cô.
Trước ánh mắt cầu khẩn của Koyuki, Naoya kiên quyết tuyên bố.
「Trong trường hợp đó… tôi sẽ trở thành thú cưng của Koyuki!」
「…Hả?」
Koyuki đứng hình.
Trong khoảnh khắc đó, Naoya nhanh nhẹn giật lấy chiếc bờm tai mèo và đeo lên đầu mình. Một món đồ sặc sỡ như vậy khá là xấu hổ đối với một nam sinh trung học, nhưng anh không thể nghĩ đến chuyện đó.
Chỉ vào mình trong bộ dạng tai mèo bằng ngón cái, anh tự tin tiếp lời.
「Được rồi, đây là diễn tập. Cứ việc cưng chiều tôi thỏa thích, thay cho Sunagimo.」
「Cái gì mà ‘được rồi’ chứ!? Chẳng có gì ‘được rồi’ cả!?」
Koyuki đỏ bừng mặt lùi lại, va vào tường.
Naoya đuổi theo cô. Vẫn đeo bờm tai mèo.
「Tôi nghĩ cô và Sunagimo rồi sẽ làm lành thôi, nhưng cho đến lúc đó, Koyuki sẽ cô đơn đúng không? Nhưng cô lại không thể bất nghĩa mà nuôi thú cưng thay thế, nên tôi sẽ đóng vai thú cưng thay thế. Có gì bất tiện không?」
「Đừng có nói những lời vớ vẩn với đôi mắt trong veo như thế! Anh chỉ muốn thân mật với tôi thôi đúng không!?」
「À thì, chuyện đó cũng có khoảng ba mươi phần trăm, nhưng phần còn lại là tôi thật lòng muốn làm thú cưng của cô thôi.」
「Càng tệ hơn nữa…! Đương nhiên là không được rồi! Nhanh tháo cái thứ tùy chọn ngu ngốc đó ra…!」
Koyuki đang líu lo nói nhanh, bất chợt ngậm miệng lại.
Nhận ra lý do, Naoya tạo dáng với nụ cười tươi.
「À, cô muốn chụp ảnh đúng không? Cứ việc tổ chức buổi chụp ảnh cho thú cưng mới của cô thỏa thích.」
「K-không phải thế đâu. Chỉ là chụp để sau này có thể dùng làm vũ khí uy hiếp thôi mà…」
Cô ấy vứt bộ găng tay hình đệm chân mèo đi, bắt đầu chụp liên tục Naoya. Đôi mắt u ám và trì trệ của Koyuki, dần lấy lại ánh sáng.
「Phì phì phì… Đáng đời lắm! Không biết Yui-chan và mấy người khác sẽ nói gì nếu thấy cảnh này nhỉ.」
「Cứ làm gì tùy cô. Lúc đó, tôi cũng sẽ chỉ đưa ra bức ảnh của Koyuki mà tôi vừa chụp thôi.」
「A, anh chụp lúc nào vậy…!?」
「Á, nhưng mà, là một thú cưng, tôi cũng có chút tiếc nuối khi phải cho người khác thấy hình ảnh đáng yêu của cô chủ… Này, cô chủ nghĩ sao?」
「Tôi không biết! Tôi chưa bao giờ nhìn Naoya-kun từ góc độ đó cả…!」
Koyuki lúng túng quay mặt đi.
Thế nhưng khi cô ấy từ từ đưa ánh mắt trở lại, đôi mắt ấy lại lấp lánh một chút.
「Ưm… anh thật sự là thú cưng của tôi sao?」
「Tất nhiên. Đàn ông không nói hai lời.」
「Quả nhiên anh lại nói mấy lời chẳng ra đâu với đôi mắt trong veo ấy… Hừm, vậy ra là thế.」
Koyuki chăm chú nhìn Naoya –.
「Này!」
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Naoya.
Rồi cô ấy thỏa thích xoa đầu anh loạn xạ một lúc, sau đó hơi nhíu mày.
「Anh là thú cưng mà chẳng mềm mại chút nào cả.」
「So với mèo lông dài thì… Từ nay tôi sẽ cố gắng trau dồi.」
Con đường làm thú cưng có vẻ chông gai.
Dù sao thì, vất vả lắm mới tạo được chút không khí lãng mạn. Dù có cằn nhằn, Koyuki vẫn không ngừng vuốt ve, nên cuộc trò chuyện giữa hai người dừng lại, và thời gian trôi đi thật êm đềm –.
「Ngao!」
「Ơ, Sū-chan…?」
Điều làm gián đoạn bầu không khí đó chính là tiếng kêu dõng dạc của Sunagimo.
Nó đứng dậy từ đùi Naoya, rồi lại kêu thêm một tiếng nữa ở dưới chân Koyuki.
「Ngao ngao, ngao~!」
「Ê ê ê, Sū-chan giận gì vậy…? Vì tôi đã chiếm Naoya-kun sao…?」
「Không… chắc không phải đâu.」
Chăm chú nhìn thái độ của nó, Naoya đưa tay lên cằm.
「Có lẽ, nó đang ghen chăng? Vì Koyuki đang chú ý đến một người như tôi, thay vì nó.」
「Cái gì…! Thật ư!?」
「Tôi không có bằng chứng… nhưng nếu không tin thì cứ thử kiểm chứng xem sao.」
「Kiểm chứng… hả.」
「Ngao~!」
Nhìn xuống Sunagimo với đôi mắt dò xét, Koyuki suy nghĩ một lát.
Và rồi, cô ấy bắt đầu vuốt ve đầu Naoya một lần nữa. Lần này, cô ấy làm hơi khoa trương một chút, như thể để khoe với Sunagimo.
「Khụ khụ… Này, Sū-chan nhìn xem. Đây là thú cưng mới của tôi, Naoya-kun đấy.」
「Ngao~…」
「Dù kém hơn Sū-chan về độ mềm mại, nhưng cũng khá dễ thương đấy. Ngoan nào, ngoan nào.」
「Ồ, cứ yêu thương tôi thỏa thích nhé.」
Sunagimo chăm chú nhìn Koyuki đang vuốt ve Naoya, nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng. Ánh mắt nó sắc bén như một con hổ.
Có vẻ cô ấy đã cảm nhận được hiệu quả từ đó. Koyuki nắm lấy cổ áo Naoya, kéo lại gần –.
「Và tôi còn có thể cho anh ấy nằm gối lên đùi như thế này nữa chứ!」
「Niu!?」
Cô ấy tạo kiểu gối đầu lên đùi anh.
Đuôi Sunagimo phồng lên và mắt nó mở to.
「Ngao… ngao ngao ngao~!」
Ngay sau đó, nó bắt đầu vỗ nhẹ vào trán Naoya. Cứ như đang nói 「Tránh ra!」 vậy. Cảm giác được gối đầu lên đùi vẫn còn vương vấn, nhưng rút lui lúc này mới là hành động của người lớn.
「Rồi rồi, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ tránh ra.」
「Ngao! Ngao ngao ngao~!」
「Sū-chan…!」
Giành lại lãnh thổ từ Naoya, Sunagimo kêu lên đầy đắc ý trên đùi Koyuki.
「Thú cưng của tôi vẫn chỉ có Sū-chan mà thôi…! Cảm ơn em đã quay lại nhé, Sū-chan!」
「Ngao~」
「Tốt quá nhỉ.」
Sunagimo liếm má Koyuki, người đang ôm chặt lấy nó.
Sự xuất hiện của ‘kẻ thứ ba’ tạm thời giúp thắt chặt tình cảm của cặp đôi… Hiện tượng quen thuộc đó đang diễn ra ngay trước mắt Naoya.
Vừa ôm Sunagimo, Koyuki vừa nở nụ cười rạng rỡ nhìn Naoya.
「Naoya-kun, anh cũng cảm ơn anh rất nhiều…! Nhờ có Naoya-kun mà tôi mới làm hòa được với Sū-chan đấy!」
「À, không có gì đâu… ư?」
「Hừm? Có chuyện gì sao?」
Koyuki ngớ người nghiêng đầu.
Mức độ yêu thích của cô ấy nhanh chóng hồi phục từ bảy mươi mấy điểm –.
*(Mức độ yêu thích, một trăm…!?)*
Nó đã vượt qua cả con số chín mươi chín ban đầu, đạt đến con số mục tiêu.
Naoya rụt rè hỏi lại câu hỏi anh vừa đặt ra lúc nãy.
「Koyuki… cô đang nghĩ gì về tôi lúc này?」
「Hả? Lại hỏi nữa sao? Hừm, để xem nào.」
Koyuki khoanh tay suy nghĩ, rồi nở nụ cười rạng rỡ nói.
「Là ân nhân lớn của tôi!」
「V-vậy sao…」
Không có lời nói dối nào trong câu đó, và nhìn từ mọi góc độ, mức độ yêu thích của cô ấy là một trăm.
Nói cách khác, Naoya đã đạt được mục tiêu của ngày hôm nay một cách bất ngờ.
*(Dù có nhiều điều chưa được rõ ràng, nhưng cứ coi như đây là một sự may mắn đi… Ơ?)*
Naoya chợt nhận ra, Sunagimo đang nhìn anh.
Anh nghĩ có lẽ nó thấy phiền nhiễu với cô chủ, hay lại đang đòi đồ ăn vặt – nhưng đôi mắt nó lại rõ ràng đang kể lại một câu chuyện.
*‘Tôi đã giúp ích được gì chưa?’*
Chỉ bấy nhiêu thôi, Naoya đã hiểu ra tất cả.
Sunagimo đã nhìn thấu kế hoạch của Naoya ngay khi nó vào phòng và đã hợp tác với anh.
Naoya cúi đầu thật sâu trước Sunagimo, đang được Koyuki ôm.
「Cảm ơn rất nhiều, Chị Sunagimo. Lần tới, tôi sẽ mang quà cảm ơn đến thăm và chào hỏi cô một cách trang trọng.」
「Ơ, tự nhiên sao vậy? Có chuyện gì thế, Naoya-kun?」
「Ngao~」
Bỏ mặc Koyuki đang không hiểu chuyện gì, Sunagimo kêu lên một tiếng cao vút, như thể đang nói ‘Không có gì khó khăn cả’.
Cứ thế, Naoya đã lĩnh hội được kỹ năng mới: Thuật Đọc Tâm Động Vật (hiện tại chỉ đọc được tâm Sunagimo), và từ đó về sau, cứ mỗi lần đưa Sunagimo đến bệnh viện thú y, anh lại bị gọi đến để đóng vai người xoa dịu.


0 Bình luận