Yatarato Sasshi no Ii Ore...
Fukada Sametarou Fuumi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 3

Chương 01: Hẹn hò "phục hồi chức năng" ở công viên

0 Bình luận - Độ dài: 10,395 từ - Cập nhật:

Ngày hôm đó, sau khi tan học, Naoya và Koyuki lại đi trên con đường quen thuộc về nhà.

Dù đã đỡ hơn ban ngày một chút, nhưng nắng hè vẫn không ngừng gay gắt chiếu rọi, phản chiếu lên mặt đường nhựa. Khí nóng xung quanh đến mức khiến người ta choáng váng.

Tuy nhiên, Koyuki vẫn phơi phới bước đi trên vỉa hè.

Vừa thao tác điện thoại bằng một tay, cô vừa tiếp tục trò chuyện với Naoya bên cạnh.

「Thế là, Papa nhà tớ bảo là gặp bố của Naoya-kun ở Anh cơ đấy. Thế mà cũng có sự trùng hợp đến vậy cơ chứ.」

Cha của Koyuki đang đi công tác ở Anh và cha của Naoya.

Có vẻ như tối qua vừa nhận được tin báo hai người họ tình cờ gặp nhau và trở nên thân thiết.

Sau một hồi cảm thấy thích thú, Koyuki lại nghiêng đầu: 「Nhưng mà này…」

「Papa còn viết là sau bao chuyện, bố cậu và bố của Naoya-kun đã kết nghĩa anh em… Cậu nghĩ sao về chuyện này? Chắc hẳn là hợp tính lắm nhỉ. Này, Naoya-kun… Này, Naoya-kun!」

「Hả!?」

Bị gọi lớn tiếng, Naoya giật mình ngẩng mặt lên.

Koyuki dừng bước, ghé sát nhìn vào mặt Naoya.

「Làm sao thế, cứ thẫn thờ ra. Cậu có nghe tớ nói không đấy?」

「À, à. Đương nhiên rồi. Tớ có nghe mà.」

Mặc dù cố gắng bước cùng nhịp, nhưng cậu đã quên mất việc đáp lời.

Naoya gãi má, cười trừ.

「Bố con ấy mà, ông ấy cứ phát huy hết khả năng suy luận phi thường của mình đi khắp nơi giải quyết mấy vụ án… nên cứ thế mà có thêm vô số anh em kết nghĩa, đàn em, hay đệ tử. Chuyện thường ngày ở huyện ấy mà.」

「Bố cậu rốt cuộc là người thế nào vậy!?」

「Kiểu như một phiên bản nâng cấp của con vậy? Bữa trước bố còn bảo được một ông vua dầu mỏ yêu thích đến mức suýt được tặng cả một tòa lâu đài, nhưng đã lịch sự từ chối rồi.」

「Phạm vi quá sức tưởng tượng… Nhưng mà, khả năng suy luận của Naoya-kun tốt là do mẹ cậu bị bệnh đúng không. Bố cậu cũng vậy ư?」

「Chắc là năng khiếu thừa hưởng từ bố, rồi được mẹ kích hoạt nên mới nở rộ. Ông bà nội bình thường thôi, nên bố con là một trường hợp đột biến vậy.」

「Dòng máu đáng kinh ngạc thật đấy… Không biết Papa có bị cuốn vào vụ án nào không nhỉ?」

Koyuki nhìn chằm chằm vào điện thoại với vẻ nghi hoặc.

Tuy nhiên, cô chợt thở dài rồi nhìn sang Naoya.

「Thôi, mấy chuyện đó để sau tớ hỏi Papa cũng được. Hơn nữa Naoya-kun có sao không?」

「Sao là sao, cái gì cơ…?」

「Vừa nãy cậu cứ thẫn thờ ra đấy thôi. Không, không phải chỉ mỗi lúc nãy đâu. Dạo gần đây cậu cứ hay lơ đễnh ấy.」

「Thế ư? Mà tớ cứ ngẩn ngơ thì cũng là chuyện thường ngày mà.」

「Hiếm khi nào thường xuyên như vậy chứ. Cậu có chuyện gì phải lo lắng à?」

Koyuki vẫn giữ vẻ mặt buồn bã, bất ngờ tiến lại gần.

「Hay là hôm trước tớ ốm, cậu đến thăm nên bị lây cảm rồi… Không được cố quá đâu đấy.」

「K-không, làm gì có chuyện đó.」

Do Koyuki tiến lại gần, Naoya suýt chút nữa bật ra tiếng hít hà. Cậu cố nén lại, lùi nửa bước, rồi giơ bắp tay ra làm vẻ tếu táo.

「Hahaha, Koyuki đúng là lo xa quá. Tớ khỏe mạnh bình thường như cậu thấy đấy.」

「Thật không đấy. Sao dạo này tớ cứ thấy cậu có vẻ lạ lạ ấy.」

「K-không có đâu. Mà, sao cậu lại cứ tiến lại gần vậy…?」

「Chẳng phải vì Naoya-kun cứ chạy trốn sao. Đúng là đáng nghi mà.」

Với ánh mắt dò xét, Koyuki cứ thế đuổi theo Naoya.

Naoya cuống cuồng chạy trốn khỏi sự truy đuổi đó. Bởi vì nếu không giữ khoảng cách nhất định, cậu sẽ không thể nhìn thẳng vào mặt Koyuki được. Vừa giơ hai tay ra hiệu ngăn cản, cậu vừa giục Koyuki.

「Hơn nữa này, chúng ta đến nơi rồi. Hai người kia chắc đang đợi, chúng ta đi nhanh thì hơn.」

「Hả? Ồ, đúng thật.」

Trong lúc rượt đuổi, họ đã đến gần điểm hẹn.

Đó là một quán cà phê nhỏ nằm trong khu phố mua sắm. Phía trước quán, hai nữ sinh đang trò chuyện, vừa nhận ra họ đã lập tức tươi cười vẫy tay.

Đó là Natsume Yui, bạn thời thơ ấu của Naoya, và Iinchō (Lớp trưởng) Suzuhara Emika.

Sau khi vẫy tay đáp lại, Koyuki chỉnh lại cặp trên vai rồi thẳng lưng.

「Ư ư, nhưng mà sao tự nhiên thấy hồi hộp thế không biết… Mình có làm được không đây?」

「Làm quá lên. Cậu chỉ đi ăn parfait với bạn thôi mà.」

「Naoya-kun đúng là ngây thơ. Hai người đó đâu phải bạn bè bình thường. Yui-chan và Emi-chan mà, là những người bạn cực kỳ đặc biệt đấy.」

Koyuki nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Nhưng khi nói ra những lời đó, nét mặt cô chợt dịu lại. Chắc hẳn là vì những từ ngữ đó vốn xa lạ với con người cô trước đây—một『Bạch Tuyết Độc Dược』.

「Phù… Bạn bè ư. Thật sự như một giấc mơ vậy. Không chỉ có thêm người bạn mới là Yui-chan, mà còn làm hòa được với Emi-chan nữa chứ.」

「Emi-chan à… Không phải là cách gọi cũ rồi sao.」

「Ừ, đúng vậy. Tớ đã quyết định sẽ bắt đầu lại tình bạn từ đầu mà.」

Koyuki nheo mắt, nhìn về phía Emika.

Vài ngày trước, tình cờ thế nào mà cô ấy lại là bạn thời thơ ấu của Koyuki được hé lộ, và sau nhiều sóng gió, hai người đã hàn gắn được tình bạn. Nhờ vậy, dạo gần đây số lần cả ba người, bao gồm cả Yui, cùng nhau hành động đã tăng lên.

Họ cùng nhau dùng bữa trưa, hay ghé đâu đó sau giờ học.

Hôm nay cũng vậy, vì cả ba sẽ đi cà phê, nên Naoya đã đóng vai trò người hộ tống trên đường.

Koyuki nở một nụ cười rạng rỡ.

「Nhờ có Naoya-kun đấy. Cảm ơn cậu thật nhiều nhé.」

「Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, tớ chỉ đẩy cậu một cái thôi mà.」

「Cậu nghĩ sao tùy cậu, nhưng tớ thì vẫn rất biết ơn đấy. Ngoan ngoãn nhận lấy đi.」

Cô nháy mắt tinh nghịch rồi bước đi – sau đó Koyuki bất ngờ quay lại.

Ánh mắt ấm áp của cô ấy đổ thẳng vào Naoya.

「Hai người đó cũng quan trọng, nhưng mà… Naoya-kun cũng là người quan trọng đối với tớ.」

「Koyuki…」

「Thế nên, nếu có chuyện gì phải lo lắng thì nhất định phải nói cho tớ biết đấy. Hiểu chưa? Tớ sẽ giúp cậu bất cứ điều gì.」

Những lời của Koyuki không hề dối trá.

Cô ấy thực sự lo lắng cho Naoya một cách thuần túy.

Cảm giác đó truyền đến cậu rõ rệt đến mức khiến cậu đau lòng. Thế nên Naoya không hề trêu chọc hay lấp liếm, cậu khẽ mỉm cười và đáp:

「Được rồi. Khi nào có chuyện, tớ sẽ nói.」

「Tốt, hứa nhé. Lần này đến lượt tớ giúp Naoya-kun mà.」

Không biết có phải vì cảm nhận được sự chân thành của Naoya hay không, Koyuki hớn hở đi về phía Yui và các bạn.

Sau khi thấy ba người vẫy tay rồi bước vào quán cà phê – Naoya ngửa mặt lên trời.

「Lo lắng ư… Giá mà nói ra được thì thoải mái biết mấy. Kiểu như ‘cô gái mình thích quên mất chuyện cô ấy đã hôn mình rồi, giờ phải làm sao đây’ ấy mà…」

Nói chung, Naoya thực sự đã đến giới hạn rồi.

Khoảng mười phút sau đó.

Tại Tiệm sách cũ Akaneya, một nơi yên tĩnh nằm gần quán cà phê.

「Dahahaha ha ha ha ha!」

Tiếng cười vỡ òa vang vọng khắp căn phòng trải chiếu.

Đó là Kouno Tatsumi, bạn thời thơ ấu của Naoya. Cậu ta ôm bụng cúi gằm xuống, đập bôm bốp vào tấm chiếu.

「Thật hả thằng này! Cứ ra rả nói chuyện yêu đương phiền phức lắm, thế mà đến khi tự mình vướng vào thì thành ra thế này đây! Cứ như thể đang sống trọn tuổi thanh xuân vậy, buồn cười chết mất…!」

「K-khoan đã, không được cười như thế chứ. Đối với đương sự thì đây là chuyện khá nghiêm trọng đấy.」

Người trách mắng Tatsumi là Akaneya Kirihiko, chủ tiệm sách cũ.

Vẻ điềm tĩnh và biết điều của anh ta vẫn tỏa sáng, nhưng khóe miệng thì giật giật.

Trong khi đó, Sakuya, em gái của Koyuki và cũng là một người có mặt ở đó, thì –

「Tuyệt vời quá… Cặp đôi yêu thích của mình đã hạnh phúc rồi… Một thế giới dịu dàng… Valhalla là đây chứ đâu…」

Cô bé chảy nước mắt, chắp tay giữa không trung như đang cầu nguyện.

Có vẻ như nguồn ‘moe’ đang dồn dập khiến cô bé không kịp xử lý.

Naoya chỉ biết ngửa mặt lên trần nhà, lẩm bẩm.

「Có khi đến đây để hỏi ý kiến là sai lầm rồi ấy nhỉ…」

「Cậu nói thế thì cũng đúng, nhưng mà, Sasahara-kun. Một vấn đề ngọt ngào mà nặng nề như thế này, hỏi ai cũng sẽ bị nhìn bằng ánh mắt nụ cười khẩy và nụ cười ấm áp thôi.」

「Đúng là như vậy thật. Chỉ là tôi thấy khó chịu khi phải giữ một mình thôi.」

Trước câu bình luận của Kirihiko, Naoya buông thõng vai, nhấp trà.

Vừa chia tay Koyuki xong, cậu đã không chịu nổi nữa mà đến thẳng đây. Sau đó dốc hết tâm sự, và mọi chuyện thành ra thế này.

Naoya chỉnh lại dáng ngồi, cúi đầu trước Kirihiko.

「Thật sự thì tôi nên làm gì đây… Với tư cách là người đi trước, liệu anh có thể cho tôi một lời khuyên nào đó được không, Kirihiko-san?」

「À… Đừng có đặt kỳ vọng quá mức vào người lớn như bọn này chứ.」

Kirihiko nhăn mặt, nhưng vẫn giơ ngón trỏ lên.

「Thôi được rồi, dù sao thì cũng nên sắp xếp lại đã. Sasahara-kun đã hôn Koyuki-chan tuần trước đúng không?」

「…Vâng.」

「Nhưng Koyuki-chan đã quên hoàn toàn chuyện đó, đúng không?」

「Đúng vậy ạ.」

Vài ngày trước, Naoya đã đi thăm Koyuki khi cô bé bị cảm.

Và ở đó, cậu đã bị Koyuki, trong cơn sốt mơ màng, cướp đi nụ hôn một cách trắng trợn.

Thế nhưng, dù đã làm chuyện táo bạo như vậy, Koyuki lại quên sạch mọi thứ… Naoya thì cứ thế mà một mình dằn vặt mãi.

Tatsumi không thương tiếc cười lăn lộn, vỗ bôm bốp vào lưng Naoya.

「Ha ha ha ha ha! Tốt rồi chứ, thằng đào hoa! Mày đã trưởng thành rồi đấy! Hì hì hì…!」

「Tatsumi. Nếu mày còn cười nữa, tao sẽ kể chi tiết chuyện mày và Yui đã có nụ hôn đầu tiên ở đâu, khi nào đấy.」

「...! Cái thằng khốn, sao mày lại biết cái thông tin cá nhân đó hả!?」

Tatsumi lập tức hét lên, mặt đỏ bừng.

Hình như vào kỳ nghỉ hè năm nhất cấp ba, cậu ta và Yui đã cùng nhau đi lễ hội mùa hè, và ở đó đã "trưởng thành."

Ngày hôm sau, khi tình cờ gặp hai người, nhìn thấy sự ngại ngùng của họ, Naoya đã đoán ra rằng "à, có tiến triển rồi đây." Không ngờ lại có thể dùng nó làm vật để đe dọa.

Dù sao thì Tatsumi cũng im bặt với khuôn mặt đỏ bừng, còn Sakuya thì cũng bình tĩnh lại.

Cô bé lau nước mắt đang chảy trên má, thở phào một tiếng.

「Chị gái nhà mình đúng là đồ Ngốc Nghếch mà. Cảm ơn đã đãi em một bữa. Nhưng mà, em nghĩ không nên gợi lại chuyện đó cho chị ấy nhớ đâu.」

「Ừ, chắc chắn cô bé sẽ ngất xỉu mất.」

Tinh thần của Koyuki vốn đã yếu.

Nếu biết mình đã làm chuyện táo bạo như vậy, cô bé chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái suy sụp không thể hồi phục.

Tệ nhất, cô bé có thể sẽ lại không dám xuất hiện trước mặt Naoya như lần trước nữa.

Nghe vậy, Kirihiko nhún vai.

「Vậy thì, Sasahara-kun cũng nên học theo Koyuki-chan mà quên sạch đi cho rồi?」

「Nếu làm được thì đã chẳng khổ sở thế này rồi! Đó là nụ hôn với người mình thích đấy chứ!?」

Naoya cuối cùng cũng nâng giọng trước lời nói thờ ơ của Kirihiko.

Nếu cứ coi như chuyện đó chưa từng xảy ra, mọi việc chắc chắn sẽ êm đẹp.

Thế nên Naoya đã cố gắng quên đi rất nhiều lần… nhưng đó chỉ là sự vùng vẫy vô ích.

Mỗi khi nhắm mắt lại, mọi thứ lại hiện lên sống động.

Độ mềm mại của đôi môi chạm vào nhau. Sự lạnh lẽo của đầu mũi va vào. Gò má ửng đỏ của Koyuki. Cảm giác đôi chân bị quấn lấy. Mùi ngọt ngào hòa quyện giữa mồ hôi và dầu gội. Vân vân và vân vân.

Chính vì vậy, càng cố quên thì ký ức lại càng đậm sâu.

「Hơn nữa, tôi không thể làm một chuyện lãng phí như quên đi được! Đó là nụ hôn đầu của tôi mà!?」

「Vậy thì cứ giữ trong lòng, sống như bình thường từ trước đến nay thôi?」

「Không thể được! Koyuki đâu có nhớ nên cứ hành xử tự nhiên với tôi chứ!?」

Ví dụ, khi cùng nhau ăn trưa –

『A, nước ép đó trông ngon ghê. Cho tớ một ngụm đi.』

『Ư…!? K-Koyuki, cậu đang làm gì thế!?』

『N-này. Chẳng phải chúng ta vẫn thường uống chung sao.』

Cô ấy lại gián tiếp hôn, dù cậu đã hoàn toàn quen với chuyện đó.

Hoặc, có lúc trên đường đi học về –

『Ồ? Naoya-kun, màn hình điện thoại tớ tự nhiên bị lỗi rồi.』

『Hả… Để tớ xem thử?』

『Cảm ơn cậu. Tớ chỉ quẹt quẹt rồi ấn ấn gì đó mà tự nhiên nó không hoạt động nữa… Làm sao để sửa nó đây?』

『Ít nhất cũng phải giữ khoảng cách chứ…!』

Cô ấy vô tư ghé sát mặt lại.

Không hề hay biết rằng họ vừa hôn nhau, Koyuki cứ thế thực hiện những hành động thân mật rất đỗi bình thường. Ngay cả Naoya cũng phải chịu đựng.

「Cứ thế này thì không thể sống bình thường được! Trái tim tôi không chịu nổi mất…!」

「Nhưng cậu rõ ràng đang nghĩ những hành động thân mật đó là được hưởng lợi đúng không.」

「Đương nhiên rồi! Đó là người tôi thích mà!?」

「Cái sự thẳng thắn quá mức của cậu, khó lòng phân định được đó là đức tính tốt hay là khuyết điểm nữa.」

Kirihiko thở dài, đặt tay lên má.

Tatsumi và Sakuya cũng thì thầm trò chuyện.

「Ồ, Naoya đang bối rối kìa. Hiếm thấy thật.」

「Em cũng chưa từng thấy Onii-sama như vậy bao giờ. Thú vị thật đấy.」

「Không phải trò mua vui đâu nên đừng có thấy thú vị chứ. Tôi đang thật sự lo lắng đấy, nói tóm lại là tôi cần lời khuyên…」

Naoya liếc nhìn hai người đó rồi thở dài thườn thượt.

Nói ra được nỗi lòng dưới danh nghĩa xin lời khuyên, tâm trạng cậu đã bình tĩnh hơn một chút, nhưng tình hình vẫn khá bế tắc.

Kirihiko nheo mắt nhìn Naoya đang hốc hác.

「Lời khuyên ư… Ngược lại, tôi muốn hỏi Sasahara-kun muốn làm gì?」

「Hả…?」

Naoya chớp mắt.

Bị cuốn theo tình hình hiện tại, cậu chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của bản thân.

Suy nghĩ kỹ một lát, cậu từ từ vắt óc nói ra những gì trong lòng.

「Trước hết, như tôi đã nói ban nãy… tôi không muốn coi nụ hôn với Koyuki là chưa từng xảy ra.」

「Vậy thì nói sự thật cho Koyuki-chan biết?」

「Chuyện đó sẽ khiến Koyuki suy sụp, nên vẫn nên tránh thì hơn.」

Cậu thẳng thừng bác bỏ đề xuất đó.

Cảm giác như màn sương trong lòng đang dần tan biến khi cuộc đối thoại tiếp diễn.

(Bản thân mình đang dằn vặt một mình, tình cảnh này thật khó chịu. Nếu có thể chia sẻ cảm xúc ngọt ngào lẫn chua chát này với Koyuki thì tốt rồi…)

Và để đạt được tình huống đó, cậu nên làm gì đây.

Naoya chợt thốt ra lời chợt nảy ra trong lòng.

「…………Làm lại từ đầu?」

「Ừ, chỉ còn cách đó thôi.」

Như thể đã nhận được câu trả lời đúng như dự đoán, Kirihiko khẽ mỉm cười.

Sakuya có vẻ không hiểu, cô bé nghiêng đầu.

「Onii-sama. Tức là sao ạ?」

「Là làm lại nụ hôn đầu tiên.」

Naoya từ từ, như thể nghiền ngẫm từng chữ, nói ra.

Khi mười ngón tay của cậu chạm vào nhau, cậu cảm thấy một ánh sáng lờ mờ lóe lên trong mắt mình.

「Lại một lần nữa, hôn Koyuki một cách đàng hoàng. Như vậy thì mình sẽ không còn phải dằn vặt một mình nữa, mà cũng không cần coi nụ hôn đó là chưa từng xảy ra. Đúng là nhất cử lưỡng tiện.」

「Ra vậy? Nhưng Onii-sama, chiến lược đó có vẻ khó khăn đối với chị ấy.」

Sakuya càng thêm nghiêng đầu.

「Chưa hẹn hò mà lại hôn nhau, em nghĩ điều đó hoàn toàn không thể được. Onii-sama sẽ ngoan ngoãn chờ đợi câu trả lời cho lời tỏ tình cơ mà?」

「À, đương nhiên là sẽ đợi.」

Câu trả lời cho lời tỏ tình sẽ được hoãn lại cho đến khi Koyuki có thể thẳng thắn nói 「có」.

Quyết định đó là thật lòng, và ngay cả bây giờ, cậu vẫn định giữ lời hứa đó.

「Tớ sẽ đợi câu trả lời tỏ tình. Nhưng mà… Tớ chưa hề nói là mình sẽ không tấn công trước cho đến lúc đó!」

Naoya mạnh mẽ giơ nắm đấm lên.

Và rồi, cậu tuyên bố một cách đường hoàng.

「Vậy nên trước hết, mục tiêu là hẹn hò! Từ giờ trở đi, tớ sẽ tấn công mạnh mẽ hơn nữa! Để Koyuki yêu tớ đến mức muốn chấp nhận lời tỏ tình của tớ! Chỉ có cách này thôi!」

「Quả nhiên là Onii-sama. Đúng là một nhân tài có thể kiêm cả nhân vật chính của game hẹn hò và nhân vật cố vấn.」

Sakuya vỗ tay nhiệt liệt dù khuôn mặt không hề biến sắc.

Còn Kirihiko thì gật đầu mãn nguyện, giơ ngón cái lên.

「Đúng vậy, chính là khí thế đó. Sasahara-kun hợp nhất với thái độ tấn công như vậy mà.」

「Cảm ơn anh, Kirihiko-san. Tôi đã tỉnh ngộ rồi.」

Khẽ cúi đầu, Naoya nhìn về phía ngược lại – về phía quán cà phê nơi Koyuki đang ở, và hét lên quyết tâm vững vàng.

「Koyuki, đợi đấy! Xin lỗi nhé, từ giờ trở đi tôi sẽ dốc toàn lực… để cưa đổ cậu!」

Thế là kế hoạch đã được định đoạt.

Tấn công mạnh mẽ hơn bao giờ hết, và nhận được lời đồng ý hẹn hò.

Sau đó, tìm thời điểm thích hợp để 「làm lại」 nụ hôn.

Một kế hoạch hoàn hảo không một lỗ hổng.

Nhưng lúc đó, Tatsumi chống tay lên cằm, rên rỉ.

「Hừm? Nhưng mà này, Naoya. Kế hoạch đó hình như có một lỗ hổng nghiêm trọng thì phải?」

「Hả…? Đúng là Koyuki sẽ không dễ đối phó, nhưng nói là lỗ hổng thì cũng không đến mức đó đâu –」

「Không không. Shirogane-san tuy khó nhằn, nhưng nếu là mày bình thường thì đáng lẽ phải cưa đổ được. Chẳng có gì đáng ngờ ở đó cả.」

「Vậy thì vấn đề là gì chứ?」

「Cái đó thì rõ ràng rồi. Là chính mày đó.」

Tatsumi cười gian, chỉ vào đầu mình.

「Thử tưởng tượng xem? Mày có thể tấn công Shirogane-san mạnh mẽ như trước được không?」

「Đương nhiên rồi…………?」

Nghe lời, cậu cố gắng tưởng tượng mình tấn công như mọi khi.

Khen ngợi kiểu tóc của Koyuki, cố gắng nắm tay cô ấy, nói 「Tớ thích cậu.」

Tuy nhiên, mọi mô phỏng đều dừng lại ở những khoảnh khắc quan trọng nhất.

Nguyên nhân thì rõ ràng. Càng nghĩ, mặt cậu càng đỏ bừng, tim càng đập nhanh hơn. Dần dần, khuôn mặt Koyuki trong trí tưởng tượng ngày càng phóng to, rồi tập trung vào đôi môi cô ấy.

(K-không được…! Ngực đau quá, không nghĩ được gì nữa rồi!)

Để xua đi ảo ảnh đó, Naoya hét lên những gì mình nhận ra.

「Để tấn công mạnh mẽ… trước hết mình cần phục hồi chức năng à!?」

「Ồ, đoán đúng rồi sao. Tao đoán là mày không thể lấy lại phong độ như mọi khi được vì cú sốc nụ hôn đó. Tao cũng có một thời gian không thể nhìn thẳng mặt Yui được mà.」

Tatsumi vỗ vai Naoya, rồi nói tiếp.

「Thôi thì cố gắng lên nhé, chàng trai trẻ đang gặp rắc rối?」

「Đừng có ra vẻ bề trên chứ! Mày là ai mà nói thế hả!?」

「Là người đã có bạn gái, có gì không hả?」

「Mày hẹn hò được với Yui là nhờ công lao của tao đấy nhá!」

Cậu túm cổ áo người bạn thơ ấu đang ưỡn ngực vênh váo mà lắc, nhưng đối phương chẳng hề nhúc nhích.

Thấy vô ích, cậu buông tay, rồi nằm sấp xuống chiếu.

Không ngờ chính bản thân mình lại trở thành vật cản cho kế hoạch. Nhưng dù sao đi nữa, Naoya không thể bỏ cuộc ở đây được. Bởi vì cậu có một mục đích cao cả là hôn Koyuki một lần nữa.

「Được rồi, làm thôi…! Mình sẽ vượt qua sự hồi hộp này, và tấn công mạnh mẽ Koyuki…!」

Naoya lại nắm chặt nắm đấm, dồn sức toàn thân.

Ba người còn lại nhìn cậu, tha hồ cười tủm tỉm.

「Wahaha, thằng Naoya đúng là đang gặp chuyện thú vị thật. Nhìn mãi không chán.」

「Nhưng mà là vấn đề nhạy cảm, chúng ta cứ đứng ngoài quan sát thôi nhỉ.」

「Vâng, Sensei. Mà nói đến quan sát, cuối tuần này chúng ta đi quan sát các cặp đôi nữa nhé?」

「Cũng được, có vẻ thời tiết cũng đẹp. Tiện thể, Tatsumi-kun và Yui-chan cũng đi luôn chứ? Nếu các cậu cho bọn này phỏng vấn buổi hẹn hò như ở bể bơi thì bọn này sẽ đãi các cậu món gì đó.」

「À, để tao hỏi Yui xem. Hình như cậu ấy rảnh mà.」

Và thế là họ bỏ mặc Naoya, rộn ràng bắt đầu lên kế hoạch cho cuối tuần.

Những cuộc trò chuyện đó –

「Thế thì, cuối cùng vẫn phải hẹn hò để lấy lại cảm giác thôi… Càng sớm càng tốt… Khoảng cuối tuần này mình sẽ tấn công luôn…」

Naoya đang bận rộn lẩm bẩm lên kế hoạch của mình, nên hiếm khi nào cậu lại không nghe thấy những gì xung quanh.

Để thoát khỏi tình thế khó khăn này, chỉ còn cách tấn công.

Tuy nhiên, để tấn công, cậu cũng cần phải chuẩn bị trạng thái tốt nhất cho bản thân.

Nhận ra điều đó, Naoya đã hành động rất nhanh chóng.

Ngay ngày hôm sau, cậu đã hẹn được Koyuki cùng đi chơi cuối tuần.

Và, hôm nay chính là buổi hẹn hò đó.

Dù vậy, hẹn hò cũng có nhiều tình huống khác nhau.

Có thể là karaoke để ở riêng hai người, rạp chiếu phim hay cung thiên văn để lén nắm tay trong bóng tối. Hoặc là đài quan sát ngắm cảnh đêm lãng mạn, hay phòng riêng của nhau.

Trong số đó, Naoya đã chọn một địa điểm khá truyền thống.

「Ồ, thời tiết đẹp quá. Chắc đã lâu rồi tớ mới đến đây.」

Đứng ở lối vào công viên, Koyuki cất tiếng nói vui vẻ.

Dưới bầu trời xanh ngắt, con đường gạch lát thẳng tắp kéo dài từ nơi Koyuki đứng. Hai bên đường là những cây lá rộng cao lớn xếp cách đều nhau.

Đi một đoạn nữa, có một đài phun nước lớn đang phun nước tung bọt, rất nhiều người đang dừng chân tận hưởng sự mát mẻ. Và từ đài phun nước đó, các con đường rẽ nhánh, dẫn đến nhiều khu vực khác nhau.

Đây là công viên đô thị lớn nhất trong thành phố.

Không chỉ có sân bóng chày và bãi cỏ, mà còn có hồ lớn, khu thể thao, khu BBQ. Công viên cũng chú trọng đến việc trồng cây xanh, cây cối mọc san sát khắp nơi, những luống hoa được chăm sóc đẹp đẽ kéo dài bất tận.

Đây là địa điểm được các gia đình yêu thích, nhưng đương nhiên cũng nổi tiếng là điểm hẹn hò.

Vì là buổi sáng cuối tuần với thời tiết đẹp, có thể thấy rất nhiều cặp đôi ở khắp nơi.

Và Koyuki cũng diện trang phục hẹn hò một cách hoàn hảo.

Dép xăng đan dễ đi, váy liền thân ngắn. Trang phục mang vẻ thanh lịch đúng chất mùa hè, kết hợp với túi cói nhỏ. Cô bé cũng không quên đeo phụ kiện nhỏ để làm điệu.

Bên cạnh Koyuki đã chuẩn bị kỹ càng, Naoya cũng mỉm cười rạng rỡ.

「Tớ cũng đã lâu rồi chưa đến đây. Nhưng mà hẹn hò ở đây thì là lần đầu đấy.」

「Hứ. Dù cậu đang vui vẻ nhưng tớ nói trước, đây không phải là hẹn hò gì hết.」

Dù đã ăn diện hết sức, Koyuki vẫn nở nụ cười kiêu sa.

「Cậu bảo là thiếu vận động nên tớ mới miễn cưỡng đi dạo cùng thôi. Chủ nuôi phải chăm sóc thú cưng của mình chứ.」

「Ồ, vậy thì, chúng ta đến cửa hàng vật nuôi kia nhé?」

「Ể, t-tại sao? Cậu muốn mua gì à?」

「Không, tớ nghĩ nếu dắt thú cưng đi dạo thì cần dây dắt và vòng cổ chứ. Trên tấm biển kia cũng ghi rõ ‘Xin hãy dắt chó bằng dây dắt cẩn thận’ mà.」

「…Được rồi, tớ hiểu rồi. Tớ thừa nhận là hẹn hò. Thế thì vẫn hơn trăm lần.」

Koyuki nhỏ giọng gật đầu, như thể đưa ra một quyết định khó khăn.

Và thế là, buổi hẹn hò chính thức bắt đầu.

Hai người cùng nhìn bản đồ hướng dẫn đặt ở lối vào công viên để bàn bạc.

「Thế thì, cậu định đi đâu?」

「Thôi được rồi, trước hết cứ đi dạo đã. Hôm nay hình như ở quảng trường có mở chợ trời nữa.」

「Hừm, một sự kiện nhàm chán nhỉ. Không có gì khác sao?」

Mặc dù nói vậy, nhưng Koyuki vẫn ánh mắt lấp lánh nhìn bản đồ.

Lén nhìn khuôn mặt nghiêng của cô ấy, Naoya nắm chặt nắm đấm.

(Được rồi, hôm nay mình phải cố gắng… Mục tiêu là ‘quen với sự thân mật của Koyuki’.)

Vì ký ức nụ hôn quá rõ ràng, Naoya hiện tại có xu hướng quá để ý đến Koyuki.

Với tình trạng này thì không thể tấn công mạnh mẽ được.

Vì vậy, buổi hẹn hò hôm nay là để phục hồi chức năng.

Mục đích là từ từ làm quen với trái tim mình, và lấy lại phong độ như trước.

「A, Naoya-kun! Nhìn xem!」

「Ư…!?」

Nhưng rồi, Koyuki bất ngờ kéo mạnh áo Naoya.

Naoya lảo đảo, khoảng cách giữa họ lại gần hơn một chút. Không hề nhận ra Naoya đang đứng hình, Koyuki ngẩng đầu lên, khuôn mặt rạng rỡ.

「Ở cái hồ này có thể đi thuyền được đấy! Chúng ta đi không?」

「Ồ, ừ… Đó là một ý hay đấy nhỉ…」

「Fufun, đúng không. Khác với cậu cứ ngẩn ngơ ra, tớ tinh ý lắm đấy.」

Koyuki tự hào ưỡn ngực.

Naoya đáp lại bằng nụ cười gượng gạo, cố gắng hết sức để trấn an trái tim mình.

(K-khó hơn mình nghĩ… Chỉ hẹn hò với người mình thích thôi mà, sao lại hồi hộp đến vậy chứ…)

Hơn nữa, Naoya còn có thể nắm bắt được cảm xúc của Koyuki như thể đó là của chính mình vậy. Hiện tại, cô ấy đang nghĩ những điều dễ thương như: "Đi thuyền, đi dạo, đi chợ trời… Thật là mong đợi quá đi mất! Chắc hẳn là vì đi cùng Naoya-kun nên mới vui vẻ thế này…」

Điều đó như một mũi dao đâm thẳng vào tim cậu, hơn cả những gì cậu dự đoán.

Vào lúc này, Naoya không thể không oán giận khả năng suy đoán quá tốt của bản thân.

Chỉ cần gần thêm một chút thôi mà đã thế này rồi. Nếu có chuyện gì lớn hơn xảy ra, cậu không tự tin mình có thể chịu đựng được. Thậm chí có khả năng cậu sẽ bỏ cuộc trước khi hoàn thành việc phục hồi chức năng.

(Thế này không ổn rồi… Phải cố gắng kiềm chế Koyuki bằng cách nào đó…)

Cậu vội vã nhìn quanh, tìm kiếm giải pháp.

Và rồi, trời đã giúp Naoya. Cậu chợt nhận ra và cười gian.

「Này này. Nhìn xem, Koyuki.」

「Ưm, gì cơ?」

「Khắp nơi toàn là các cặp đôi thôi nhỉ.」

Một ngày cuối tuần đẹp trời. Rất nhiều người đến công viên, và số lượng các cặp đôi cũng rất nhiều.

Và họ đều nắm tay, khoác tay, nắm vạt áo, thể hiện tình cảm bằng nhiều cách khác nhau.

Trước cảnh tượng đó, Koyuki tròn mắt.

「Đ-đúng là vậy thật… Mà ai cũng khá táo bạo nhỉ…」

「Chúng ta cũng thử bắt chước xem sao? Kiểu như khoác tay chẳng hạn.」

「Hả!?」

Trước lời đề nghị bất ngờ của Naoya, mặt Koyuki đỏ bừng trong giây lát.

Cô bé lập tức lùi xa, lắc đầu lia lịa.

「K-không thể nào làm chuyện đáng xấu hổ như vậy được chứ!」

「Thôi mà, đừng nói thế. Biết đâu cậu sẽ quen nhanh thôi.」

「Không thích là không thích! Chắc chắn là vẫn sẽ xấu hổ chết đi được thôi…!」

「Chậc. Tiếc thật đấy.」

Naoya khoa trương rũ vai xuống, tỏ vẻ tiếc nuối.

Đương nhiên, khóe môi cậu khẽ nở nụ cười.

(Tuyệt, đúng như mình dự đoán…! Nếu bây giờ mình ra hiệu ngăn cản, Koyuki sẽ không dám dính sát hơn nữa đâu!)

Và, phán đoán đó hoàn toàn chính xác.

Koyuki đỏ mặt, ngượng ngùng, lén lút nhìn các cặp đôi xung quanh.

Trên khuôn mặt cô ấy hiện rõ sự giằng xé: "Ư, ghen tị thật đấy nhưng mà… mình không thể làm chuyện táo bạo như vậy được…!" Vì đã ý thức được nên cô bé không dám lại gần.

Bây giờ, khoảng cách giữa Naoya và Koyuki chỉ khoảng một sải tay. Chừng đó thì cậu vẫn chịu đựng được.

Bên cạnh Naoya đang thở phào nhẹ nhõm, Koyuki quay mặt đi chỗ khác. Đó là một cách che giấu sự xấu hổ rất rõ ràng.

「T-thôi được rồi, đi thôi. Nhanh lên không thì thuyền sẽ bị lấy hết… á!」

Vừa định bước đi thì cô va phải ai đó.

May mắn là không ngã, nhưng Koyuki vội quay lại cúi đầu xin lỗi.

「X-xin lỗi. Tôi đã không nhìn… ủa, Yui-chan?」

「Ồ, Koyuki-chan và Naoya à?」

「Khụ…!?」

Đứng đó là Yui và Tatsumi.

Cả hai đều mặc thường phục gọn gàng, và cũng đang khoác tay thân mật như những cặp đôi khác xung quanh. Đúng là một cặp đôi học sinh cấp ba đang hẹn hò mẫu mực.

Phía sau họ là Kirihiko và Sakuya. Mỗi người đều cầm một cuốn sổ và đeo máy ảnh quanh cổ.

Vừa nhìn thấy Naoya và Koyuki, hai người họ cũng tròn mắt.

「Ồ là Sasahara-kun. Thật là tình cờ nhỉ.」

「Chào chị, Onee-chan. Thì ra địa điểm hẹn hò hôm nay là ở đây.」

「Cả Sakuya nữa! Mọi người đang làm gì ở đây thế?」

「Giống như Koyuki-chan thôi, bọn tớ cũng đến đây chơi mà.」

Yui mỉm cười đáp lại.

Trong khi đó, Naoya ôm đầu, lảo đảo lùi lại. Cậu bị sốc vì cuộc gặp gỡ này nằm ngoài dự đoán của mình.

「Đoán sai rồi…! Trời đẹp thế này, cả bốn người cùng đến công viên, và giờ đến nơi trùng giờ với chúng ta, đáng lẽ phải là chuyện hiển nhiên rồi chứ…!」

「Cái đó không phải là chuyện bình thường đâu, Sasahara-kun.」

「Chắc hẳn Onii-sama đã quá căng thẳng rồi. Chuyện làm Onii-sama bất ngờ như thế này thì hiếm thấy đấy.」

Sakuya đặt tay lên miệng, cười khẽ.

Dù nét mặt không hề biến sắc, nhưng đó là cách cô bé cười đau cả bụng.

Kirihiko nhíu mày, nhìn Naoya đang tái mét.

「Hơn nữa, không cần phải sốc đến vậy chứ. Gặp bọn này thì có gì bất tiện à?」

「Có chứ…! Cứ thế này thì tôi chết mất thôi!」

「Hả? Ý cậu là gì?」

「Onii-sama bị loạn trí rồi sao?」

Kirihiko và Sakuya nhìn nhau.

Trong khi đó, hai cô gái Koyuki và Yui thì rôm rả trò chuyện.

「Bộ đồ đó dễ thương quá, Koyuki-chan. Trông cậu cứ như búp bê vậy á.」

「Y-Yui-chan cũng hợp lắm. Cái váy đó, là ở cửa hàng trong trung tâm thương mại gần ga tàu phải không?」

「Đúng rồi! Còn nhiều đồ dễ thương khác nữa, lần tới rủ Iinchō đi cùng không?」

「Thật á!? Đi chứ!」

Koyuki rạng rỡ hẳn lên.

Mối quan hệ của họ có vẻ ngày càng sâu sắc, khác hẳn với sự ngại ngùng ban đầu. Xung quanh hai người đang cười đùa rạng rỡ như có hoa nở vậy.

Nhưng, Tatsumi, người bị cuốn vào, thì không như vậy.

Vì bị Yui khoác chặt tay, cậu ta chỉ biết thở dài ngao ngán.

「Này, Yui. Hay là cậu buông tớ ra rồi nói chuyện với Shirogane-san sau có được không?」

「Không được đâu, Tatsumi. Hôm nay là hẹn hò nhưng là buổi phỏng vấn hẹn hò của anh Kirihiko mà. Phải thân mật nghiêm túc chứ.」

「Lý do gì vậy trời. Thân mật nghiêm túc thì kì cục quá.」

Dù nhăn mặt, Tatsumi vẫn không cố sức rũ bỏ tay Yui.

Trước cảnh tượng thân mật diễn ra một cách thản nhiên, Koyuki thở dài.

「Yui-chan táo bạo thật đấy… Khoác tay ở nơi công cộng như thế không thấy ngại à?」

「Thế á? Chuyện này bình thường mà, chẳng phải lần trước ở bể bơi Koyuki-chan cũng làm với Naoya rồi sao.」

「A, cái đó là bị bắt làm thôi mà…」

Có một sự kiện cổ vũ các cặp đôi, nếu thân mật thì sẽ nhận được quà.

Lúc đó, họ đã làm theo hướng dẫn của nhân viên, khoác tay nhau, nói những điểm mình thích ở đối phương.

Nếu không có lý do như vậy, Koyuki sẽ không bao giờ khoác tay được.

(Chúng ta còn làm chuyện khủng khiếp hơn thế nữa mà…)

Ký ức về nụ hôn đó chợt lướt qua trong tâm trí, Naoya lén ngửa mặt lên trời.

Yui, không hề hay biết gì, vẫn thản nhiên.

「Koyuki-chan suy nghĩ phức tạp quá đấy. Này, nhìn những người xung quanh đi.」

Cô bé nháy mắt tinh nghịch, rồi chỉ vào các cặp đôi xung quanh, giống như Naoya đã làm trước đó.

「Ở đây ai cũng thế này cả thôi. Cứ ngại ngùng rồi giữ khoảng cách với đối phương thì lại càng dễ bị chú ý đấy. Cứ tự nhiên lên đi.」

「Th-thật vậy sao…」

「Đúng vậy đó. Hơn nữa, không sao đâu.」

Yui nắm tay Koyuki, như muốn động viên cô bé đang do dự.

「Nếu có tớ đi cùng, thì sự xấu hổ cũng giảm đi một nửa đúng không. Vậy nên hãy dũng cảm lên nào.」

「Thì ra là vậy, quả nhiên là Yui-chan! Đúng là một tiền bối đáng tin cậy!」

Koyuki nuốt nước bọt. Đó là dấu hiệu cho thấy cô bé đã hạ quyết tâm.

Sau đó, cô bé quay phắt lại nhìn Naoya, từ từ tiến lại gần.

「Thế nên, Naoya-kun.」

「Chờ, chờ đã! Ban nãy cậu còn ngại ngùng như thế mà!?」

Naoya dang rộng tay lùi lại. Nhưng chân cậu vướng víu nên không chạy thoát được.

Cứ thế, khoảng cách với Koyuki ngày càng rút ngắn lại về không –

「Miễn bàn! Ưm!」

「Ặc…!?」

Mọi kháng cự đều vô ích, cậu bị cô bé ôm chặt lấy cánh tay trái.

Khoảnh khắc đó, trái tim cậu nhảy bổ. Rồi nó bắt đầu đập nhanh như trống bỏi, mặt cậu nhanh chóng đỏ bừng. Bắp tay bị ngực cô ấy ép vào nóng như lửa đốt.

Naoya gào thét trong lòng.

(Đúng là thành ra thế này mà…!)

Mối quan hệ giữa Koyuki và Yui đã trở nên rất thân thiết.

Nếu nhìn thấy đối phương thân mật với bạn trai như vậy, chắc chắn sự ngại ngùng về thân mật của Koyuki sẽ giảm đi đáng kể… Và dự đoán đó không may đã trở thành hiện thực.

Bất chấp Naoya đang cứng đờ, Koyuki hừ mũi tự mãn.

Cô bé có vẻ hơi căng thẳng, nhưng vì đây là lần thứ hai kể từ vụ ở bể bơi nên gánh nặng tâm lý có vẻ đã nhẹ hơn. Thậm chí cô ấy còn có vẻ hài lòng vì có thể tự mình tấn công. Cô bé ngẩng mặt lên nhìn Naoya với vẻ tự hào.

「Fufun, hơi ngại thật đấy nhưng mà… đúng là vẫn chịu đựng được. Nhờ có Yui-chan đấy.」

「Hehe, không có gì đâu. Naoya cũng phải cảm ơn tớ đi chứ, nhờ tớ mà cậu mới được hẹn hò khoác tay với Koyuki-chan đó nha☆」

「Cảm ơn… cậu…」

Trước cô bạn thời thơ ấu đang đắc ý, Naoya khô khan nói lời cảm ơn.

Ba người còn lại, những người biết rõ sự tình, nhìn nhau với vẻ mặt 「ôi trời ơi…」.

Yui vẫn theo ý mình, cười tươi với Koyuki.

「Này này, Koyuki-chan. Đằng nào cũng gặp rồi, chúng ta đi hẹn hò đôi luôn được không?」

「Ể, lời mời thì tớ rất vui nhưng mà… có làm phiền không?」

「Hoàn toàn không phiền đâu! Bọn tớ định đi thuyền mà.」

「Thật á!? Chúng ta cũng đi cùng nhé! Này này, Naoya-kun. Đi cùng Yui-chan và các bạn có được không?」

「À, ừm… Koyuki cứ tự nhiên đi…」

Và thế là Naoya bị kéo đi hẹn hò đôi như một lẽ hiển nhiên.

Dù trên đường có những chuyện bình yên như chụp ảnh với phông nền là những luống hoa, hay Koyuki bối rối khi một chú chó lớn đang đi dạo tỏ ra thân thiện, cả nhóm cuối cùng cũng đến hồ.

Mặt nước trải dài vô tận, những chiếc thuyền trắng lững lờ trôi. Khung cảnh thật nhộn nhịp, đến mức có cả hàng đợi. Có cả các gia đình đi cùng nhau, nhưng phần lớn là các cặp đôi, tràn ngập không khí vui tươi.

「Vậy thì, bọn tớ sẽ ở quầy bán hàng đằng kia quan sát nhé~」

「Sống sót nhé, Onii-sama.」

Kirihiko và Sakuya để lại nụ cười rồi nhanh chóng rời đi.

Và thế là, hai cặp đôi đã xếp hàng để thuê thuyền.

Yui chỉ vào những chiếc thuyền lướt trên mặt nước, giọng đầy phấn khích.

「A, nhìn xem Koyuki-chan! Có cả thuyền thiên nga nữa kìa!」

「Thật á! Thiên nga!」

Koyuki nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền trắng muốt đang lướt đi trên mặt nước.

Nhưng rồi cô chợt nở nụ cười lạnh lùng, vuốt mái tóc dài của mình.

「Muốn đi thuyền thiên nga ư, Yui-chan đúng là trẻ con nhỉ. Nhưng nếu cậu muốn đi đến thế thì tớ cũng không ngại chiều đâu.」

「À, Koyuki-chan không thích lắm sao? Vậy thì bọn tớ đi thuyền thiên nga nhé. Koyuki-chan và Naoya đi thuyền bình thường –」

「...! Tớ đâu có nói là tớ không thích thuyền thiên nga đâu!」

Hai cô gái thì thầm trêu đùa nhau. Yui cũng đã khá quen với việc đối phó với Koyuki rồi.

Lúc đó, Yui chợt nhận ra điều gì đó, rồi lấy điện thoại ra.

「A, đúng rồi. Hay là gửi ảnh cho Iinchō đi?」

「Ể, nhưng Emi-chan hôm nay không phải có giải điền kinh sao?」

「Nhưng mà, ban nãy tớ lén gửi ảnh thường phục của Koyuki-chan cho cậu ấy thì cậu ấy vui lắm. ‘Ể, ảnh thường phục của Koyuki-chan ư!? Phong cách trưởng thành nhưng lại toát lên vẻ ngây thơ, trong sáng! Đ-đỉnh quá…! Quả nhiên là Koyuki-chan, mỹ nhân hạng SSS trên 100 điểm!’ Cậu ấy nói vậy đấy.」

「Tớ không hiểu gu của Emi-chan chút nào, mà rốt cuộc là bao nhiêu điểm thì cũng không rõ…」

「Thôi thì dù sao cậu ấy cũng hài lòng rồi. Nhờ vậy mà chắc chắn sẽ đạt kỷ lục tốt nhất tỉnh đấy. Thế nên Koyuki-chan, tớ chụp một tấm ảnh hẹn hò đôi nhé~ Cười nào☆」

「Wawa wa!? C-cười…!」

Bị cuốn vào màn tự sướng của Yui, Koyuki nở nụ cười gượng gạo và giơ ngón tay chữ V.

Đương nhiên, Tatsumi và Naoya, những người bị khoác tay, cũng nằm trong khung hình.

Koyuki háo hức ghé mắt vào màn hình điện thoại của Yui.

「Này này, trông thế nào… ủa, ôi trời.」

Từ nụ cười rạng rỡ như hoa, cô ấy chợt trợn tròn mắt.

Rồi cô ấy ngẩng mặt lên nhìn Naoya.

「Naoya-kun, sao mặt cậu trông kì cục thế? Cậu nhăn nhó, mà còn đỏ bừng một cách bất thường nữa.」

「K-không, làm gì có…」

Để tránh ánh mắt lo lắng đó, Naoya vội quay mặt đi.

Đúng như Koyuki nói, mặt Naoya đỏ bừng không thể chối cãi.

Chẳng là, từ lúc bị khoác tay ban nãy đến giờ, cậu vẫn chưa được buông ra. Sự tiếp xúc này cực kỳ khó chịu với chứng hồi hộp không ngừng của cậu.

Chắc vì đó là một phản ứng hiếm thấy, Koyuki nhíu mày nghi hoặc.

「Hôm trước cậu cũng có vẻ lạ lạ, rốt cuộc là có chuyện gì phải lo lắng à? Hay là sức khỏe không tốt? Không được cố quá đâu đấy.」

「K-không, không có đâu, bình thường thôi, bình thường thôi.」

「Nhưng hôm nay cũng khá nóng mà. Nếu chủ quan rồi bị say nắng thì nguy đấy.」

Koyuki lấy chai nước ra khỏi túi, rồi đưa thẳng cho Naoya.

「Đây, nước tớ vừa mua. Vẫn còn lạnh, uống đi bây giờ luôn đi.」

「…………Koyuki, cậu đã uống rồi à?」

「Ưm? Ban nãy tớ có uống một chút, có sao không?」

Koyuki chớp mắt ngây thơ.

Tóm lại là hôn gián tiếp.

Dù đã hoàn toàn quen với chuyện này, nhưng với Naoya hiện tại, nó lại mang một ý nghĩa đặc biệt.

Ánh mắt cậu vô thức bị hút về phía môi Koyuki – cậu nuốt nước bọt rồi nhẹ nhàng đẩy chai nước lại. Không quên kèm theo một lời từ chối bằng giọng run rẩy.

「À, tớ xin phép từ chối… Và, nếu có thể thì làm ơn lùi ra xa một chút giúp tớ…」

「Sao lại dùng kính ngữ? Cậu thật sự không khỏe à… á!」

Koyuki đang nghiêng đầu, nhưng chợt nhận ra điều gì đó.

Cô bé nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Naoya, rồi hỏi nhỏ.

「Đừng nói là… Naoya-kun đang ngượng đấy nhé?」

「Ugh…!?」

「Ể, lạ thật đấy. Naoya mà cũng biết ngượng sao.」

Yui cũng quay phắt lại, cười tủm tỉm.

Chỉ có Tatsumi, người biết chuyện, nở nụ cười khẩy kiểu 「ồ, đúng là ý thức rồi đấy mà」, nhưng Naoya vẫn giả vờ như không thấy.

Rồi Yui chọc vai Naoya.

「Này này, Naoya hạnh phúc quá nhé~ Hẹn hò với Koyuki-chan vui đến thế cơ à~」

「Ư, vui thì đương nhiên rồi! Có gì mà thắc mắc chứ!?」

「Hừm, thế cơ à… hừm.」

Không biết có phải bị Naoya đang bối rối lây hay không, mặt Koyuki cũng ửng đỏ.

Thường thì cô bé sẽ im lặng hoặc buông lời khó chịu trong lúc bối rối, nhưng hôm nay thì không như vậy.

Koyuki vẫn giữ đôi má đỏ ửng, nở nụ cười tự mãn hình trăng khuyết.

「Fufufu… Bình thường tớ toàn bị trêu chọc thôi, thỉnh thoảng thế này cũng hay nhỉ. Này, Yui-chan. Giờ không phải là lúc chụp ảnh sao? Gửi cái này cho Emi-chan luôn đi.」

「Ồ, ý hay đó! Koyuki-chan, ôm sát Naoya hơn nữa đi!」

「Dừng, dừng lại! Đừng có bêu xấu tôi chứ!」

Cậu dễ dàng tưởng tượng ra ánh mắt ấm áp mà Emika sẽ nhìn mình sau kỳ nghỉ. Dạ dày cậu bắt đầu quặn thắt.

Dù sao thì Koyuki, vì có Yui làm đồng minh, nên có vẻ đã trở nên táo bạo đến mức không thể tưởng tượng được so với bình thường. Cô ấy cực kỳ chủ động.

Bình thường thì cậu sẽ vui mừng, nhưng mà…

「Fufun, liệu cậu có hiểu được một chút cảm giác của tớ khi bị trêu chọc không? Nhưng mà, tự nhiên lại ngượng ngùng thật là lạ đấy, Naoya-kun. Cứ tưởng cậu sẽ nói ‘Thật ra muốn lại gần hơn đúng không? Cứ tự nhiên mà ôm đi, tớ lúc nào cũng chào đón mà’ cơ chứ.」

「Thì phải chịu thôi chứ!? Tao cũng phải, bình thường đáng lẽ phải bình tĩnh hơn mới đúng…!」

「Hôm nay thì khác à? Sao vậy?」

「Nhiều… chuyện lắm! Chuyện của con trai ấy mà!」

「Hừm, không hiểu lắm nhưng mà có vẻ vất vả nhỉ?」

Koyuki ngây thơ, nhưng không truy hỏi thêm.

(K-không ổn rồi…! Sự xuất hiện của Yui và các bạn nằm ngoài tính toán, nhưng diễn biến sau đó thì mình đoán được rồi…!?)

Koyuki hiện tại đã bớt ngại ngùng về việc thân mật.

Trong khi đó, Naoya thì đang trong trạng thái kháng cự bằng không sau chuyện mấy hôm trước.

Nếu cứ tiếp tục buổi hẹn hò đôi này thì sẽ ra sao.

(Mình không chịu nổi mất…!)

Cái chết đã cận kề trước mắt.

Thế nên Naoya định giơ tay xin rút lui khỏi chiến trường –

「À… xin lỗi, tớ có việc gấp cần phải đi –」

「A, đến lượt chúng ta rồi kìa! Tốt quá nhỉ, Koyuki-chan. Vừa đúng lúc còn một chiếc thuyền thiên nga trống. Tớ nhường cho cậu đấy.」

「Thật á!? Naoya-kun, đi nhanh thôi! Fufufu, vui quá đi mất.」

「Đúng… vậy…」

「Thôi thì, cứ chấp nhận số phận mà từ bỏ đi.」

Tatsumi vỗ vai Naoya đang cúi gằm mặt.

Sau đó, họ chia thành hai cặp để lên thuyền.

Yui và Tatsumi lên chiếc thuyền trắng bình thường.

Naoya và Koyuki lên chiếc thuyền thiên nga mà Koyuki tha thiết mong muốn.

Làm theo hướng dẫn của nhân viên, họ bước vào bên trong thuyền, thấy bên trong khá rộng rãi. Trần thuyền cũng cao, nên dù cúi người cũng không bị đụng đầu.

Tuy nhiên, chỗ ngồi lại rất chật hẹp. Dù có cố gắng thế nào đi nữa, khi hai người ngồi cạnh nhau thì khuỷu tay cũng sẽ chạm vào nhau.

Với các cặp đôi đang hẹn hò thì đây là một tình huống vừa vui vừa ngại.

Nhưng với Naoya hiện tại, nó chẳng khác nào chỗ chết.

(Không, nếu đã thế này thì đành chịu…! Mình phải tấn công mạnh mẽ để phong tỏa hành động của Koyuki thôi…!)

Nếu làm vậy, Koyuki sẽ không thể tấn công ngược lại mình nữa… Cậu nghĩ vậy.

Nắm chặt nắm đấm với quyết tâm gần như liều mạng, Naoya rực cháy ý chí.

Chính cậu cũng không biết mình đang chiến đấu với cái gì nữa.

「Đây là thuyền đạp chân đúng không. Fufun, ban đầu tớ sẽ là người lái.」

Ngược lại với Naoya đã hạ quyết tâm, Koyuki ngồi xuống ghế lái với khuôn mặt đầy hào hứng.

Và thế là, chiếc thuyền chở hai người họ lặng lẽ lướt ra mặt nước.

Koyuki cứ vô cớ xoay vô lăng, hay chỉ tay xác nhận hướng đi, trông cô bé rất vui vẻ.

「Nó di chuyển rồi! Naoya-kun thấy sao? Tay lái của tớ thế nào?」

「Ồ, ừm. Tớ nghĩ cậu là tài xế hạng nhất đấy.」

Naoya cười gượng gạo đáp lời.

Trong lúc đó, mồ hôi không chỉ vì nóng mà còn vì những lý do khác cứ chảy ròng ròng trên thái dương cậu.

(Diễn biến tiếp theo chắc chắn là thế này…)

Dù bây giờ đang rất vui vẻ, nhưng lát nữa Koyuki chắc chắn sẽ kêu 「mệt rồi」.

Khi đó, Naoya sẽ phải đổi lái.

Khoang thuyền thì chật hẹp. Chắc chắn việc đổi chỗ sẽ rất khó khăn.

Và đương nhiên, cơ thể sẽ chạm vào nhau. Mặt Naoya sẽ đỏ bừng. Koyuki sẽ cảm thấy xấu hổ nhưng cũng vui mừng vì chiếm thế thượng phong, rồi lại càng tiến sát hơn – kết cục cuối cùng là Naoya thua hoàn toàn.

(Phải tấn công ngay bây giờ thôi…!)

Tấn công, tấn công và tấn công, không cho Koyuki có thời gian để đạp thuyền.

Như vậy thì Koyuki sẽ không mệt, cũng không cần đổi lái.

Hạ quyết tâm, Naoya chuẩn bị tấn công –

「N-này. Koyuki.」

「Gì cơ?」

「Nhân tiện thì, chúng ta lại gần hơn nữa –」

Cậu định nói là 「có được không」.

Dù đã quen hơn một chút với việc chủ động tấn công, nhưng Koyuki chắc hẳn vẫn chưa có khả năng chịu đựng được sự tiếp cận từ Naoya. Thế nên, cô bé có thể sẽ tìm cách giữ khoảng cách. Đó là dự đoán của cậu cho đợt tấn công này.

Tuy nhiên –

「Gần…………」

「Ể, gì cơ? Địa tầng?」

Naoya cứng người lại với câu nói dở dang, Koyuki chớp mắt.

Lời thoại cậu đã chuẩn bị sẵn, mãi không thốt ra được.

Chẳng là mặt Koyuki quá gần. Khoảng cách chỉ khoảng ba mươi centimet nữa thôi là môi sẽ chạm vào nhau.

(L-làm sao mà nói được chứ…! Dù biết là cô ấy sẽ không làm vậy, nhưng mình không thể nói ‘lại gần đây’ được…!)

Trước Naoya đang chảy mồ hôi như tắm, Koyuki nghiêng đầu.

「Hả… Naoya-kun làm sao thế? Mặt cậu đỏ bừng kìa, vẫn nên uống nước đi.」

「C-cái đó thì xin cậu tha cho tôi…」

「Ban nãy cậu cũng nói thế mà… Sao vậy, cậu không uống nước của tớ à?」

「Đừng có nói chuyện kiểu khó chịu như sếp vậy chứ…」

Trước Koyuki đang hậm hực, Naoya chỉ biết yếu ớt phản bác.

Tuy nhiên, cô bé có vẻ thấy cậu thực sự yếu ớt.

Dừng đạp, Koyuki nghiêng đầu.

「Naoya-kun lạ thật đấy. Hôm nay trời nóng, tớ nghĩ cậu nên uống nước đầy đủ. Phù.」

「!?」

Koyuki phành phạch cổ áo, quạt gió.

Vì thế, khe ngực cô ấy chợt lóe lên. Chỉ một chút thôi, trong chớp mắt.

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến Naoya bị sát thương chí mạng.

Mặc dù lần trước họ đã cùng nhau đi bể bơi, và hình ảnh cô bé trong bộ đồ bơi táo bạo đã khắc sâu vào võng mạc, nhưng sức công phá của chiêu "lộ hàng" trong tình trạng "khó chịu" như bây giờ thì thật kinh hoàng.

Hơn nữa –

「A, là Yui-chan và các bạn kìa. Ôi!」

「Chào cô em~ Đi thuyền ngầu quá đấy nha~」

「Này này, đừng có vui quá mà ngã đấy.」

Thuyền của Yui và các bạn đang tiến lại gần.

Rồi một cơn gió mạnh đặc biệt thổi qua –

Rầm

「Á!」

「Ôi trời!?」

「Ối!」

Thuyền của Yui và các bạn va nhẹ vào mạn thuyền thiên nga.

Tatsumi nắm cổ áo Yui, kéo cô ấy lại khi cô ấy suýt ngã do va chạm.

「Thấy chưa. Tao đã nói rồi mà.」

「Ư ư ư, xin lỗi… Koyuki-chan cũng không sao chứ? Này, alo alo, Koyuki-chan~」

Tiếng Yui vang vọng trên mặt nước.

Nhưng Koyuki và Naoya đều không có thời gian để trả lời.

「A, a… x-xin… lỗi…」

Koyuki vùi mặt vào ngực Naoya, ngước mắt lên nhìn, thốt ra giọng nói yếu ớt.

Do thuyền rung lắc, cô bé đã ôm chặt lấy Naoya.

Và đây là lần gần nhất trong ngày hôm nay.

Đôi mắt to tròn ướt át vì xấu hổ, đôi má đỏ bừng, đôi môi khẽ thở ra hơi thở khàn khàn, mọi thứ đều gần đến mức không tưởng. Mùi ngọt ngào hòa quyện giữa mồ hôi và dầu gội cũng phảng phất. Nhiệt độ cơ thể truyền đến từ những nơi chạm vào nóng như muốn bỏng.

Và tất cả những thông tin cảm giác đó gần như giống hệt những gì cậu đã trải qua khi bị hôn cách đây vài ngày – Naoya khẽ thở ra một hơi.

「Koyuki.」

「Hả, gì, gì cơ…?」

Naoya đặt tay lên vai Koyuki, từ từ đỡ cô bé đứng dậy.

Và rồi, Naoya tiếp tục với khuôn mặt đỏ bừng, nghiêm nghị.

「Tớ thua hoàn toàn rồi. Cứ muốn làm gì thì… làm… đi…」

「Hả!? Khoan đã, Naoya-kun!?」

Không thể nói hết câu, Naoya đã gục xuống vì hiệu ứng cộng hưởng của cái nóng và sự rung động.

Khoảng ba mươi phút sau đó.

Trên chiếc ghế đá dưới bóng cây cạnh hồ, Naoya thở dài ngao ngán.

「M-mình tưởng chết rồi chứ…」

「Nếu tình huống đó là nguyên nhân cái chết thì chắc chắn là giải Darwin rồi, Onii-sama.」

Sakuya, đang ngồi trên ghế đối diện ăn hết cây kem khổng lồ, lạnh nhạt bình luận.

Kirihiko ngồi bên cạnh cũng đặt tay lên má, thốt lên đầy cảm thán.

「Thật sự là cậu đã chịu đựng rất giỏi đấy. Koyuki-chan ban nãy cứ giả vờ chăm sóc nhưng thực ra là đang ra đòn kết liễu đấy.」

「Sự ngây thơ vô số tội của chị gái tôi đúng là vô địch mà.」

「Đúng là tự mình cũng thấy mình đã làm tốt thật…」

Cậu ngửa cổ tu hết chai nước đã nguội ngắt trong tay.

Naoya gục ngã trên thuyền, Koyuki đã rất suy sụp.

「Anh ấy đã có vẻ lạ rồi mà mình lại cứ ép anh ấy đi cùng… Vậy thì… mình phải tận tâm chăm sóc anh ấy mới được!」

Và từ chỗ suy sụp đến chỗ bùng cháy ý chí lại diễn ra cực kỳ nhanh chóng.

Thế là Koyuki đã tận tình chăm sóc Naoya đang gục ngã.

Cố gắng cho cậu uống nước, gối đầu cho cậu, hay cố đút kem 「a~」 cho cậu ăn – dù đều là những hành động quen thuộc đã trải qua, nhưng với Naoya hiện tại, chúng lại cực kỳ hiệu quả.

Yui đã rủ Koyuki đi xem chợ trời, nên cậu mới được giải thoát.

Giơ chai nước rỗng lên trước mặt, Naoya thở dài.

(Rốt cuộc thì mình vẫn bị ép gián tiếp hôn mà…)

Chai nước khoáng Koyuki đã uống dở, vị ngọt một cách lạ lùng.

Tatsumi vỗ bôm bốp vào vai Naoya từ phía sau, người đang chìm đắm trong cảm xúc.

「Khặc khặc, thế này thì tương lai còn khó khăn lắm đây, Naoya. Hôm nay mày thua trắng Shirogane-san rồi mà.」

「Tatsumi…」

Naoya quay lại nhìn nụ cười tủm tỉm đó, rồi từ từ lắc đầu.

「Không… Tao không thua đâu, Tatsumi.」

「Hả? Nhìn kiểu gì thì cũng là mày thua mà. Này, Sakuya-chan.」

「Ừm. Hôm nay Onii-sama không thể làm gì được.」

「Đúng là con cá nằm trên thớt rồi nhỉ.」

Sakuya và Kirihiko gật đầu đồng tình.

Đúng như mọi người nói, Naoya đã bị knock-out hoàn toàn, nên nhìn theo khía cạnh đó thì không thể không nói là cậu thua trắng.

Bản thân Naoya cũng thừa nhận điều đó, nhưng cậu lại khẽ nở nụ cười.

「Đúng là mình không có cách nào đối phó với những đòn tấn công của Koyuki. Nhưng nhờ vậy mà… mình đã phần nào quen với sự thân mật rồi!」

Vô số sự kiện rom-com ập đến chứa đựng sức mạnh khủng khiếp.

Tức là, những liệu pháp sốc đó đã có tác dụng, và phong độ như trước đã trở lại.

Hoặc, có lẽ cậu đã "chết đi sống lại" để "reset" mọi thứ. Dù sao đi nữa thì –

「Giờ mình đã sẵn sàng! Chẳng là ngay cả khi tưởng tượng cảnh hôn Koyuki, sự hồi hộp cũng chỉ bằng một nửa so với trước đây thôi!」

「Onii-sama đang hét cái gì ở ngoài trời thế?」

「Giả vờ như không quen thôi…」

「Muộn rồi. Chấp nhận đi.」

Các cặp đôi đi ngang qua nhìn họ với ánh mắt trìu mến.

Ngay cả những ánh mắt khó chịu đó cũng chẳng hề hấn gì với Naoya đã lấy lại phong độ.

Naoya vỗ một cái vào má mình rồi đứng dậy.

「Được rồi, kế hoạch đã tiến thêm một bước. Giờ đến lượt mình tấn công mạnh mẽ rồi!」

Để Koyuki đồng ý hẹn hò, rồi một lần nữa hôn nhau đàng hoàng.

Dự án vĩ đại đó cuối cùng đã bắt đầu.

「Đợi đấy, Koyu… ki…」

「Hả? Có chuyện gì thế, Onii-sama?」

Lời tuyên bố đầy khí thế của Naoya chợt bị cụt hứng, Sakuya và các bạn nghiêng đầu.

Người nhận ra trước là Tatsumi. Cậu ta dõi theo ánh mắt đông cứng của Naoya rồi cất tiếng.

「Ồ, Yui và các bạn về rồi kìa. Mắt mày đúng là tinh thật đấy.」

Rất xa trên đại lộ, Koyuki và Yui đang đi cạnh nhau.

Với Tatsumi và các bạn thì họ chỉ trông nhỏ bằng ngón tay út.

Nhưng Naoya lại có thị lực rất tốt. Cậu thậm chí có thể nhìn rõ cử động môi của hai người, và hiểu rõ họ đang nói chuyện gì. Đại loại là –

「Thế bao giờ thì cậu mới chấp nhận lời tỏ tình của Naoya?」

「Bụp!?」

Koyuki ho sặc sụa vì cú ném bóng tốc độ cao bất ngờ của Yui.

Sau khi ổn định lại hơi thở, cô bé nhìn Yui với ánh mắt oán giận.

「T-tự nhiên nói chuyện gì thế…」

「Ể, thì tớ tò mò mà. Hôm nay cả hai còn thân mật đến thế cơ mà, đã đến lúc chấp nhận số phận rồi chứ?」

「Ư ư ư ư… Đ-đúng là có thể như vậy thật nhưng mà…」

Koyuki nhìn quanh quất, như muốn trốn tránh ánh mắt thẳng thừng của Yui.

Nhưng rồi cô ấy chợt buông thõng vai, lẩm bẩm tiếp.

「Tớ vẫn hơi, không đủ dũng khí… Hơn nữa, tự mình nói ra thì khó lắm…」

「Vậy thì, nếu Naoya tỏ tình lại thì cậu sẽ đồng ý à?」

「Ư… đ-đó thì…」

Mặt Koyuki đỏ bừng.

Cô bé rên rỉ 「à」 rồi 「ừ」 một lúc, rồi lí nhí như muỗi kêu –

「Chắc là một lúc nữa… tớ có thể nói ‘ừm’…」

「Thế à thế à~ Koyuki-chan giỏi quá!」

「Keng!?」

Yui khoác tay qua vai, xoa loạn xạ đầu Koyuki.

Cô bé thì thầm vào tai Koyuki, khúc khích cười.

「Nếu vậy thì Naoya nhờ cậu nhé. Dù sao thì thằng đó cũng là một thằng tốt mà.」

「…Tớ biết mà.」

Koyuki đỏ mặt, khẽ gật đầu.

Nếu cuộc trò chuyện của hai người dừng lại ở đó, thì Naoya đã chỉ cần bùng cháy ý chí hơn nữa mà thôi.

Nhưng rồi, lời nói của Yui, người đang cười tủm tỉm, đã dẫn đến một diễn biến mang tính quyết định.

「Haha, một khi đã hẹn hò thì biết đâu mọi thứ sẽ tiến triển cực nhanh nhỉ. Kiểu như vừa nhận lời tỏ tình cái là có nụ hôn đầu ngay lập tức ấy.」

「Ể!?? K-hôn ư…!」

Ngay khi từ đó thốt ra, mặt Koyuki bốc hơi dữ dội.

Cô bé nhảy lùi ra khỏi Yui, lắc đầu lia lịa.

「Khoác tay thì còn tạm được chứ hôn thì… Chuyện đó hoàn toàn không thể mà! Làm sao mà làm được chứ!」

「Ể~ Đâu phải không thể đâu. Nếu Koyuki-chan chủ động hôn thì Naoya cũng sẽ vui lắm đấy.」

「Chắc chắn sẽ khóc vì sung sướng luôn ấy chứ…!」

Koyuki trợn ngược mắt, đường hoàng tuyên bố –

「Hôn hít gì đó thì với chúng ta vẫn còn quá sớm! Tuyệt đối không được!」

Và cô bé đã đưa ra lời tuyên bố đó.

Sau đó, cô bé phồng má, quay mặt đi chỗ khác.

「Đồ! Yui-chan xấu tính!」

「Hahaha, xin lỗi xin lỗi. Không, nhưng mà, tớ hiểu cảm giác của Naoya đấy… Trêu chọc Koyuki-chan đúng là có hơi nghiện thật mà.」

「Thôi được rồi chứ!? Tớ không muốn có hai người như vậy đâu!」

「Ể~ Giờ sao đây nhỉ~」

Hai cô gái ríu rít cười đùa, tiến về phía họ.

Và Naoya đã chứng kiến toàn bộ sự việc đó một cách rõ ràng.

「…………」

「Khoan đã, Sasahara-kun. Cậu không sao chứ?」

「Onii-sama. Vượt qua cả trạng thái trống rỗng, anh đang có khuôn mặt giống như một vị Phật giác ngộ rồi kìa.」

Dù được ba người quan tâm, Naoya vẫn cứ đông cứng người lại.

Thực ra, cậu muốn chạy đến bên Koyuki ngay lập tức, túm lấy vai cô bé mà lay, hét lên 「Chúng ta đã có nụ hôn đầu tiên rồi mà!」, nhưng việc cứng người lại hóa ra lại là điều tốt.

Tatsumi vỗ vai Naoya đang đông cứng.

「Thôi thì, Yui và các bạn đang nói chuyện gì thì tao không biết. Nhưng tao biết chắc một điều là hôm nay mày thua hoàn toàn rồi.」

「Chắc, là vậy rồi…」

Naoya chỉ thốt ra một từ duy nhất, thành thật thừa nhận điều đó. Cậu không thể không thừa nhận.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận