Thứ Bảy đầu tiên của kỳ nghỉ hè.
「Ưm…?」
Naoya đang mơ màng trên giường trong phòng mình thì nghe thấy một tiếng động nhỏ.
Tiếng cửa ra vào mở. Tiếng mẹ nói chuyện.
Rồi tiếp theo là tiếng bước chân rón rén, khe khẽ.
Tiếng bước chân đó thẳng tiến về phía phòng Naoya.
(…Được rồi, giả vờ ngủ đi.)
Anh vốn định dậy rồi, nhưng tình hình thế này thì khác.
Naoya nhanh chóng chỉnh chăn, nhắm mắt chờ đợi vị khách.
Từ cửa sổ mở to, làn gió buổi sáng trong lành thổi vào, làm rèm cửa đung đưa nhẹ nhàng. Tiếng ve kêu cũng còn khẽ khàng, quả là một buổi sáng mùa hè êm đềm.
Giữa lúc đó, cánh cửa phòng cuối cùng cũng mở ra.
「Xin phép…」
Đương nhiên là Koyuki, người đột nhập vào phòng kèm theo lời xin phép khe khẽ.
Dù định giở trò 「đánh úp lúc ngủ dậy」 nhưng việc cô ấy vẫn cẩn thận xin phép thật là nề nếp.
Hé mắt nhìn, anh thấy hôm nay cô ấy ăn vận cực kỳ đúng kiểu mùa hè.
Mặc chiếc váy trắng tinh, đội chiếc mũ rơm vành rộng. Trên cổ tay lấp lánh chiếc vòng nhỏ mảnh mai, cho thấy cô ấy tỉ mỉ đến từng phụ kiện nhỏ.
Chắc cô ấy đi dép sandal, nên bên dưới là chân trần.
Còn trên ngón tay đó là… thôi, cái này để lát nữa hỏi.
Vừa cẩn thận không gây tiếng động, cô ấy vừa chầm chậm đi đến bên giường.
Rồi cô ấy ngồi xuống bên gối Naoya.
「Ưfufu, đồ sâu ngủ nhỉ. Người như vậy thì có bị làm gì cũng không than vãn được đâu.」
Koyuki cúi nhìn mặt Naoya, cười tinh nghịch.
Trò nghịch ngợm khi người ta đang ngủ, chắc chắn dù là gì cũng đáng yêu hết.
(Không biết mình sẽ bị làm gì đây…)
Naoya cố nín cười, chờ đợi trò nghịch ngợm đó, nhưng—
*Tách.*
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng màn trập máy ảnh điện thoại vang lên.
「Lần đầu tiên thấy mặt lúc ngủ luôn…! Ehehe, đến sớm có lời rồi.」
Vừa thì thầm hớn hở, Koyuki vẫn tiếp tục *tách tách* chụp ảnh Naoya đang ngủ.
Cô ấy trông rất vui, hơn cả mong đợi, nhưng Naoya chỉ còn biết than thầm trong lòng.
(…………Ừm, mình biết rồi mà.)
Người con gái mình yêu, đâu phải người có thể dễ dàng làm chuyện táo bạo.
Thế này thì cũng vui và khiến anh tủm tỉm cười được, nhưng anh vẫn cảm thấy hơi thiếu thiếu, ước gì cô ấy hành động thêm chút nữa.
(Được, nếu đã vậy thì…)
Anh cố ý trở mình, quay người về phía Koyuki.
Đây là kế hoạch hé lộ sơ hở để mời gọi đòn tấn công tiếp theo.
「Ô kìa…?」
Koyuki chăm chú nhìn mặt Naoya.
Dù vẫn nhắm mắt, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng vẻ mặt nghiêm túc của Koyuki.
「Hừm… vẫn chưa dậy à.」
Koyuki nuốt nước bọt.
Không khí trong phòng hơi căng thẳng một chút.
Tiếng vải cọ xát vang lên, Koyuki khẽ đưa tay ra—
「…Êy!」
Cô ấy chọc vào má Naoya.
Cứ thế, cô ấy không ngừng chọc chọc mềm mềm, thích thú với cảm giác đó.
Dù nhắm mắt, anh vẫn biết Koyuki đang rạng rỡ và hưng phấn. Có vẻ như trò nghịch ngợm cũng chỉ đến mức này là cùng.
「Không, cái đó… phải có gì hơn chứ.」
「Hức!」
Thế là Naoya mở bừng mắt.
Khoảnh khắc đó, mặt Koyuki đơ ra—
「KYAAAAAA!」
「Oa!」
Cô ấy ném chiếc gối đang lăn lóc trong phòng về phía Naoya.
Nhìn cô ấy lập tức giữ khoảng cách, Naoya thở dài.
「Cái kiểu người đi đánh úp lúc ngủ lại là người hét lên thì là sao vậy hả?」
「Đâ, đâu có làm chuyện đó! Mà, mà anh dậy từ đầu rồi đúng không!?」
「À, tôi nào biết chuyện gì.」
「Cái người này… thật là hết nói nổi!」
Koyuki run run nhưng không nói thêm lời lẽ khó nghe nào nữa.
Bởi vì đúng là cô ấy định đánh úp lúc anh ngủ, và biết rằng mọi chuyện đã bại lộ.
Thay vào đó, cô ấy thẳng tay chỉ ngón trỏ vào Naoya và nói một cách hống hách:
「Dù sao thì anh cũng mau chuẩn bị đi! Hôm nay là một ngày quan trọng đấy!」
「Rồi rồi. Đương nhiên là tôi biết mà.」
「Thật là hết nói nổi!」
Koyuki phụng phịu, giận dỗi bước xuống tầng một.
Anh mỉm cười tiễn cô, đúng lúc đó Housuke trong bộ đồ ngủ đi ngang qua cửa phòng.
Sau khi tiễn Koyuki xuống cầu thang, ông ấy ném cho Naoya một cái nhìn nửa ấm áp nửa trêu chọc.
「Aiza, tuổi trẻ thật là tốt ghê.」
「Đã bảo là ồn ào quá mà.」
「Hai bố con cứ nhìn nhau mà nói chuyện kiểu gì thế. Từ hôm nay Koyuki-chan và mọi người cũng sẽ ở đây một thời gian đấy.」
Đúng lúc đó, mẹ Airi lại đi ngang qua và liếc nhìn họ với ánh mắt khó chịu.
Từ hôm nay, chuyến du lịch gia đình của nhà Sasahara và nhà Shirogane bắt đầu.
◇
Ga trung tâm thành phố, đúng như dự đoán là ngày cuối tuần đầu tiên của kỳ nghỉ hè, đông nghẹt người đi chơi. Những gia đình kéo vali, các bạn học sinh có vẻ đi bơi, những cặp đôi nắm tay nhau đi bộ.
Bầu trời cũng trong xanh, là một ngày đẹp trời tuyệt vời để đi du lịch.
Trong phòng chờ trên sân ga tràn ngập không khí vui vẻ ấy, Koyuki vẫn còn đang hờn dỗi.
「Thật là hết nói nổi, trêu chọc người khác vui đến vậy sao?」
「Thì tôi đã bảo là lỗi của tôi rồi mà.」
Naoya cười khổ bên cạnh.
Đã hơn một tiếng trôi qua kể từ đó, nhưng Koyuki vẫn cứ khó chịu từ vụ sáng sớm. Có vẻ như anh đã trêu cô ấy hơi quá đà.
Naoya mở hộp bánh kẹo vừa mua, đưa cho Koyuki.
「Này, đã đi du lịch rồi thì vui vẻ lên chứ. Nha?」
「Định dùng bánh kẹo để dỗ dành thì không dễ đâu.」
Koyuki liếc xéo lại, nhưng rồi đôi mắt cô ấy liền sáng rực lên.
「Hừm… nhưng bánh kẹo thì có tội gì đâu nhỉ, cho tôi một cái.」
「Cứ tự nhiên, bao nhiêu cũng được.」
Mặc dù nói là một cái, tay Koyuki không hề dừng lại.
Có vẻ như cô ấy rất thích loại kẹo ramune hương dâu mới.
Thật đúng đắn khi anh đã đoán trước được món cô ấy sẽ thích và mua sẵn.
Mỗi khi bỏ một, hai viên vào miệng, vẻ mặt Koyuki lại giãn ra. Naoya chăm chú nhìn ngón tay của Koyuki.
(Ngón tay này… lẽ nào…)
Anh đã lờ mờ đoán ra điều gì đó, nhưng tạm thời giữ lại không nói ở đây.
Ngay trước mặt hai người, nhà Sasahara và nhà Shirogane đã tập hợp đầy đủ.
「Này, cô Misora xem này. Suối nước nóng này còn có cả dịch vụ spa đấy.」
「Ôi tuyệt quá! Hay là chúng ta cùng đi nhé?」
「Đương nhiên rồi. Cùng nhau thư giãn thỏa thích thôi nào.」
Hai bà mẹ có vẻ đã hoàn toàn thân thiết, đang mở cẩm nang du lịch ra bàn bạc lịch trình. Dáng vẻ cười đùa hớn hở của họ cứ như nữ sinh vậy.
Ngay cạnh đó, Howard đang cau có nhìn Housuke.
「Nghe này, lần này không có rắc rối gì hết. Rõ chưa?」
「Đương nhiên rồi. Có cả Naoya-kun và mọi người ở đây, tôi sẽ ngoan ngoãn thôi.」
「Nếu vậy thì tốt… Khoan đã. Anh đi đâu đấy?」
「À không, có vẻ như vị phu nhân đằng kia đang gặp khó khăn, tôi muốn giúp một tay. Nhìn vẻ mặt đó thì có lẽ cô ấy đã làm mất vé tàu rồi.」
「Vừa mới nói xong đã lại lao đầu vào rồi…! Thôi được rồi, tôi sẽ giúp anh tìm nhanh lên!」
Dù cằn nhằn đủ điều, Howard vẫn đi theo Housuke.
Và Sakuya thì đang nhìn bố mình như vậy mà nghiêm túc ghi chép gì đó.
「Ra vậy. Có lẽ kiểu nữ chính này cũng được. Nữ chính kiểu vợ hiền thích phản bác. Có thể cung cấp tư liệu cho thầy.」
Có vẻ như cô ấy không hề có chút kháng cự nào khi biến bố ruột thành mỹ nữ. Cũng có thể nói là không biết phân biệt.
Naoya khẽ hỏi Sakuya:
「À Sakuya-chan này. Chuyện của Kirihiko-san, cậu vẫn chưa có câu trả lời sao?」
「…Không phải là chưa có, chỉ là tạm thời chưa quyết định thôi.」
Sakuya chậm rãi lắc đầu.
Cô ấy có vẻ vẫn chưa chấp nhận điều mà Naoya đã chỉ ra hôm trước.
Tuy vậy, cô ấy không hề tỏ vẻ lo lắng, mà dứt khoát nói:
「Cần thêm thông tin để đưa ra phán đoán. Thế nên, tạm thời tớ quyết định sẽ không nghĩ về nó nữa.」
「Vậy à. Ừm, khi nào có câu trả lời thì nói cho tớ biết nhé. Dù sao thì tớ cũng sẽ ủng hộ cậu.」
「Được rồi. Nhờ anh nhé, Onii-sama.」
「Hai đứa nói chuyện gì thế?」
Cứ thế, trong lúc hai gia đình đang thư thái, chuyến tàu tốc hành đã đến sân ga. Gần như cùng lúc đó, Housuke và mọi người cũng trở về, tất cả xếp hàng ở cửa lên tàu.
Naoya cũng cầm hành lý đứng dậy.
「Từ đây đi tàu tốc hành này mất một tiếng đấy.」
「Hừm, cũng khá lâu nhỉ.」
「Thôi mà, nhưng thời gian di chuyển thế này cũng hay mà. Ngắm cảnh, hay trò chuyện rôm rả gì đó.」
「…Hừm.」
Đáp lại lời đó, Koyuki chỉ trả lời qua loa.
Naoya chưa kịp nghiêng đầu thắc mắc thì Koyuki đã cầm hành lý của mình, đi về phía ngược lại với cửa lên tàu.
「Em đi xem quầy bán hàng một chút nhé. Anh cứ lên tàu trước đi.」
「Còn mười phút nữa là tàu chạy rồi đó, Onee-chan. Nhanh lên nhé.」
Sakuya gọi chị mình.
Naoya chỉ còn biết gãi má, cười khổ.
「À—… Tôi cũng sẽ đi cùng cô một chuyến.」
「Vậy à. Cẩn thận đấy nhé, Naoya.」
Housuke mỉm cười vẫy tay tiễn anh.
Cứ thế, Naoya đuổi theo Koyuki, đi về phía quầy bán hàng nhỏ trên sân ga.
Bên trong có nhiều người đang xem xét mua cơm hộp và các thứ khác, nhưng… Koyuki thì lại đứng ngoài cửa hàng, có vẻ bơ vơ nhìn chằm chằm vào tấm áp phích du lịch.
「Koyuki, mau lên nào. Em muốn mua gì thế?」
「Ếch, ừm… cái đó…」
Koyuki đảo mắt khắp nơi.
Rồi cô ấy chợt giật mình, ngẩng mặt lên.
「Phải, phải rồi. Viên kẹo ramune lúc nãy ăn ấy mà. Vì ngon quá nên em định tự mua một ít. Nhưng ở đây không tìm thấy.」
「Cái đó thì tôi vẫn còn mua nhiều mà, muốn bao nhiêu cũng được.」
「Em không muốn mắc nợ Naoya-kun đâu. Em muốn tự mua.」
「Vậy à. Cái đó thật ra là hàng giới hạn ở một cửa hàng tiện lợi nào đó. Thế nên, hay là chúng ta lên tàu rồi tìm sau khi xuống ga nhé?」
「Ư… ư, bây giờ, em muốn mà.」
Koyuki cúi đầu, không chịu di chuyển.
Ngay bên cạnh, vài người vội vã chạy qua, vừa kịp lên chuyến tàu tốc hành.
Nếu không nhanh thì sẽ không kịp giờ tàu chạy. Nhưng Naoya chỉ nhún vai cười.
「Thật ra thì tôi biết Koyuki muốn gì mà? Nhưng mà, em phải nói rõ ràng ra chứ. Cứ thế này thì tôi chỉ còn cách bế công chúa em lên tàu thôi đấy.」
「Ưgụnunu… anh đúng là người có tính cách ‘tốt’ thật đấy…」
「Aiza, được khen thế này thì ngại quá.」
「Không có khen. Tuyệt đối không.」
Koyuki liếc xéo Naoya, khẽ thở dài.
Cứ thế, hai người đứng ngoài quầy bán hàng, chờ đợi thời gian trôi qua trên sân ga náo nhiệt.
「Thật ra thì, anh à…」
Cuối cùng Koyuki lí nhí nói.
Vẻ mặt dỗi hờn, nhưng má cô ấy lại ửng hồng như hoa anh đào.
「Em không muốn đi cùng mọi người… Em chỉ muốn được đi du lịch một mình với Naoya-kun thôi…」
「Ừm. Giỏi lắm.」
「…Hay là mình cứ đi cùng Papa và mọi người nhỉ?」
「Tiếc quá, hết giờ rồi.」
Naoya mỉm cười với Koyuki đang phồng má, đúng lúc đó tiếng chuông báo tàu tốc hành khởi hành vang khắp sân ga.
Cứ thế, Naoya và Koyuki bắt đầu chuyến đi một mình, hướng về khu biệt thự đã nhắc đến.
Nói vậy thôi, quãng đường đi tàu tốc hành cũng chỉ mất một tiếng. Khoảng cách đủ ngắn để họ có thể đến nơi nhanh chóng trong lúc tận hưởng cuộc trò chuyện thoải mái.
Tuy nhiên… một tiếng trôi qua mà hai người vẫn chưa đến được nửa đường.
Trong khoang tàu địa phương, Koyuki cúi đầu, cố nặn ra giọng nói lí nhí như tiếng muỗi kêu.
「…………Em xin lỗi.」
「Ếch, vẫn còn nói nữa à?」
Naoya đang kiểm tra lộ trình trên điện thoại, nhưng không khỏi ngẩng mặt lên.
Koyuki rũ vai, mặt xịu xuống. Nếu thêm hiệu ứng âm thanh thì chắc là *‘Rầm…’*
Chuyến tàu dừng ở các ga đang chạy sâu vào trong núi, hầu như không có nhà dân, cảnh vật tràn ngập màu xanh.
Ngoài họ ra không còn hành khách nào khác, là một không gian rất yên tĩnh.
Vì vậy, Naoya tươi cười nói:
「Đâu phải chuyến đi vội vàng gì đâu, em đừng bận tâm.」
「Nhưng mà, là tại em nên mới ra nông nỗi này…」
「Thỉnh thoảng thế này cũng đâu có tệ, cứ từ từ đi thôi. Hơn nữa, em thấy trong người thế nào rồi?」
「Ư, ừm. Em ổn rồi.」
Koyuki khẽ gật đầu.
Đúng như lời cô ấy nói, sắc mặt không tệ. Nhờ vậy Naoya mới yên tâm.
Sau đó họ đã lên chuyến tàu tốc hành tiếp theo, nhưng đúng là kỳ nghỉ hè. Cả ghế tự do lẫn ghế đặt trước đều chật kín, không có chỗ trống nào ra hồn.
Thêm nữa Koyuki lại bị say tàu xanh cả mặt… nên họ đã xuống một ga bất kỳ để nghỉ ngơi một lát, rồi chọn chuyến tàu chậm rãi này.
「Em đỡ say xe rồi, nhưng mà… em cũng thấy hối hận vì có lẽ đã khiến Papa và mọi người lo lắng…」
「Ổn mà. Bố tôi sẽ xoay sở được thôi.」
Khi anh báo cho bố mẹ về việc lỡ tàu, Housuke chỉ gửi lại một tin nhắn nhẹ nhàng: 「Ừm, cẩn thận nhé.」 Có vẻ như ngay từ khi Naoya đuổi theo, ông ấy đã đoán ra diễn biến này rồi.
Howard có vẻ rất lo lắng và định quay lại, nhưng Housuke đã khéo léo thuyết phục để giữ ông ấy lại.
Khi Naoya giải thích như vậy, Koyuki nở một nụ cười gượng gạo.
「Quả nhiên là bố của Naoya-kun biết tỏng hết rồi… Đúng là một ‘gian lận tự nhiên’, là vai chính trong truyện nhỉ. Còn Papa mà cứ phải đi theo ông ấy thì đúng là vai nữ chính rồi sao ta?」
「Dù là tôi, người đã dụ dỗ em đi du lịch thế này, cũng phải nói thật là khá phiền phức đấy.」
Có lẽ trong chuyến đi này, dạ dày của Howard sẽ gặp nhiều vấn đề. Dù cằn nhằn đủ điều, nhưng ông ấy là người tốt bụng nên không thể bỏ mặc được.
Naoya tự hứa trong lòng sẽ tặng thuốc đau dạ dày cho Howard, người có lẽ đang liên tục gặp phải những chuyện xui xẻo.
「Thôi dù sao thì, bố mẹ chúng ta không phải lo lắng đâu. Thế nên chúng ta cũng hãy tận hưởng chuyến đi này đi. Sắp đến lúc nhìn thấy rồi.」
「Gì cơ…?」
Với Koyuki đang nghiêng đầu, Naoya cười tinh nghịch rồi đứng dậy.
Vì là tàu điện cũ ở vùng quê, nên cửa sổ có thể mở ra đóng vào được.
Vừa kéo mạnh cửa sổ lên—những hàng cây hai bên lập tức biến mất, thay vào đó là một màu xanh chói lóa.
Koyuki lập tức rạng rỡ.
「Oaa, biển kìa!」
Phía sau ngọn núi là một biển khơi bao la trải dài đến tận chân trời.
Sóng vỗ tung bọt trắng xóa lên bờ cát trắng, có thể nhìn thấy một chú chó đang nô đùa dạo biển.
Bầu trời xanh thẳm còn có những đám mây ngũ sắc khổng lồ, là một khung cảnh mà chỉ cần chụp lại thôi cũng đủ để thể hiện trọn vẹn mùa hè.
Và khung cảnh đó đã quá đủ để lay động trái tim Koyuki đang buồn bã. Cô ấy nhìn biển với đôi mắt lấp lánh, hớn hở chỉ vào những chú chim biển đang bay lượn trên bầu trời.
Naoya mỉm cười dịu dàng với cô ấy.
「Này, sắp đến giờ ăn trưa rồi đúng không?」
「Ư, ừm…」
Vai Koyuki khẽ giật lên.
Cô ấy đảo mắt khắp nơi, rồi nói:
「À ừm… chúng, chúng ta xuống ga tiếp theo… rồi đi siêu thị tiện lợi không?」
「Có cái gì đó tốt hơn mà.」
「Hể?」
Naoya chỉ vào hành lý của Koyuki—chiếc ba lô lớn đặt trên vali—và đề nghị một cách tự nhiên.
「Hộp cơm tự làm đó, giờ ăn được chưa nhỉ?」
「Thì ra bị phát hiện rồi sao!?」
Koyuki ôm đầu hét lên.
Rồi cô ấy ngồi xuống ghế, lại rũ đầu xuống thất vọng.
「Ưưư… Em định làm anh bất ngờ mà… Quả nhiên là làm Naoya-kun bất ngờ khó quá mà…」
「Không, dán nhiều băng cá nhân lên ngón tay như thế thì không phải tôi cũng nhận ra thôi.」
Anh đã nhận ra từ khi cô ấy đến phòng buổi sáng, nhưng đã đợi thời điểm thích hợp để 「phản bác.」
Dù trên đường đi anh vẫn để ý đến thứ trong ba lô… ngay cả khi Naoya có là kiểu nam chính rom-com chậm hiểu thì anh cũng vẫn sẽ nhận ra thôi.
Vừa cười khổ nhìn Koyuki lại rầu rĩ, Naoya vừa chỉ về hướng tàu đang chạy.
「Thế thì này, ga tiếp theo đây. Ngay gần đó có một công viên ven biển đấy. Đằng nào cũng vậy, mình ăn cơm hộp vừa ngắm biển không?」
「Được, đi!」
Nỗi thất vọng biến đâu mất, Koyuki lại rạng rỡ.
Nhà ga mà họ xuống là một ga không người, xung quanh cũng không có một cửa hàng tiện lợi nào.
Dù vậy, may mắn là vẫn có máy bán hàng tự động, nên họ mua hai chai trà lạnh. Từ đó, họ thong thả đi bộ trên con đường đi dạo ven biển.
Nắng hè khá gay gắt, nhưng gió biển thổi vào rất dễ chịu.
「Ôi, nói vậy chứ mong chờ ghê. Hộp cơm của Koyuki.」
Vừa kéo hai vali, Naoya vừa tươi cười hớn hở.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời, anh được ăn hộp cơm tự làm của người con gái mình yêu. Đối với con trai mà nói, đây chắc chắn là một tình huống khiến tâm trạng phấn khích tột độ.
「Anh từng được ăn ‘than’ mà Koyuki-chan làm cùng Sakuya-chan rồi, nhưng đồ ăn Koyuki tự tay làm thì đây là lần đầu tiên nhỉ.」
「Không phải than mà là bánh quy chứ… Đừng nâng cao tiêu chuẩn lên chứ.」
Koyuki hạ lông mày xuống, vẻ mặt nhăn nhó.
Cô ấy đội chặt chiếc mũ rơm, khoác chiếc ba lô đã nhắc đến.
Vừa nhìn về phía biển, cô ấy vừa nói với vẻ hơi ngượng ngùng:
「Nói trước là, anh mà kỳ vọng nhiều quá thì em ngại lắm đấy. Dù tự nói thế này hơi kỳ, nhưng trông nó không được đẹp mắt cho lắm…」
「Không, cái đó thì chẳng liên quan gì. Vấn đề là mùi vị mà.」
「Mùi vị thì… cũng không biết nữa… Dù em cũng đã nếm thử rồi.」
Koyuki vẫn giữ vẻ mặt khó xử.
Dù đã làm xong, nhưng có vẻ cô ấy không tự tin cho lắm. Nếu Naoya không gợi ý trước, có lẽ cô ấy đã chẳng bao giờ dám nói mình mang cơm hộp đến.
Vì vậy, Naoya tươi cười nói:
「Tôi tin vào khẩu vị của Koyuki mà. Với lại, Koyuki là mỹ nữ mà, đúng không?」
「Này…! Tự nhiên nói gì vậy!? Chuyện gì thế!?」
「Chỉ riêng việc một mỹ nữ như em làm cho, thì chắc chắn sẽ ngon gấp mấy lần rồi. Đó gọi là giá trị gia tăng đấy.」
「Vậ, vậy sao…?」
「Đương nhiên rồi. Thế nên cứ tự tin lên. Nếu là đồ do Koyuki làm, dù có là than vụn thì đối với tôi cũng là sơn hào hải vị rồi.」
「Lần này không đến nỗi tệ vậy đâu!」
Koyuki trợn mắt phản bác lời đùa cợt của Naoya.
Rồi cô ấy ưỡn ngực, tỏ vẻ lạnh lùng.
「Hừm, nếu đã nói đến thế thì anh hãy ăn một cách nghiêm túc đi. Nếu không thành tâm khen ngợi thì em sẽ không tha thứ đâu đấy.」
「Ừm. Tóm lại, tôi sẽ chụp thật nhiều ảnh hộp cơm, nhờ em vậy.」
「Lẽ nào, anh định trả đũa chuyện sáng nay!?」
Vừa trò chuyện như vậy, cuối cùng họ cũng đến công viên.
Ngoài họ ra còn có vài gia đình khác, nhưng nơi đây vẫn vắng vẻ và yên tĩnh. Tiếng sóng vỗ rì rào, từ trên cao có thể nhìn bao quát cả vùng biển xung quanh.
Có vẻ khu vực này bị cấm bơi lội, nên ít người đến chơi.
「Chỗ kia được đấy nhỉ? Có mái che nữa.」
「Phải rồi, chúng ta đi thôi.」
Ở một góc công viên, có một nơi trông như vọng lâu.
Dưới mái che có đặt một bộ bàn ghế khá lớn, có vẻ có thể thư giãn thoải mái mà không lo nắng.
「Vậy thì, em chuẩn bị đây, anh giúp em nhé.」
「Vâng ạ.」
Anh chuẩn bị đồ ăn theo lời Koyuki. Mở ba lô ra thì thấy có khăn trải picnic, đĩa nhỏ, đũa dùng một lần, v.v.
Bên trong còn có rất nhiều túi giữ nhiệt, cho thấy cô ấy đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng.
(Chắc là cô ấy đã chuẩn bị từ tối hôm qua rồi nhỉ…)
À đúng rồi, tối qua khi anh liên lạc để xác nhận lịch trình, cô ấy đã trả lời rất cộc lốc.
Anh cứ tưởng cô ấy bận rộn chuẩn bị cho chuyến đi… nhưng có vẻ không phải vậy.
Đúng là chỉ với tin nhắn điện thoại mà có thể nhìn thấu đến mức này thì Naoya không làm được. Có lẽ Housuke thì có thể.
Cứ thế, việc sắp xếp nhanh chóng hoàn tất.
Đặt trang trọng trên bàn là chiếc hộp cơm hai tầng.
Ngồi đối diện Naoya, Koyuki với vẻ mặt hơi căng thẳng mở lời:
「Gần đây em cũng tập nấu ăn, và đằng nào cũng đã đi xa rồi… nên em mạnh dạn thử làm đấy.」
「Ừm. Thật sự cảm ơn em. Không biết là hộp cơm gì đây, mong chờ ghê.」
「Dù nói vậy, nhưng Naoya-kun chắc cũng đoán được bên trong có gì rồi đúng không? Nhất là với vết thương trên ngón tay em ấy.」
「Thì cũng đoán được. Nhưng mà, có cái thú vui được tự mắt nhìn mà.」
「Hừm… thôi được rồi.」
Koyuki như thể hạ quyết tâm, nuốt nước bọt—
「Vậy thì… mời anh dùng bữa.」
Cô ấy chậm rãi mở nắp hộp cơm.
Bên trong hộp cơm là một bữa ăn rất tươm tất.
Vài nắm cơm được bọc trong màng bọc thực phẩm, trứng cuộn, xúc xích hình bạch tuộc. Cà chua bi, thịt viên… và nhiều thứ khác. Các món ăn được xếp đầy khít, màu sắc rực rỡ, chỉ nhìn thôi đã thấy đói bụng rồi.
Naoya thành thật reo lên:
「Tuyệt quá! Trông ngon cực kỳ luôn!」
「Phả, phải không, fufun.」
Trước phản ứng đó, Koyuki khẽ giãn mặt, thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, có lẽ vẫn còn hơi lo lắng, cô ấy nhìn xuống hộp cơm và thở dài.
「Nhưng mà thịt viên là đồ mua sẵn, xúc xích thì chỉ luộc thôi, trứng cuộn thì hơi cháy một chút… còn lại cũng chỉ là mấy món đơn giản thôi đấy? Anh nhìn thì chắc cũng biết.」
Cô ấy giơ bàn tay đầy băng cá nhân lên, lại thở dài.
「Chỉ riêng việc làm xúc xích hình bạch tuộc thôi đã bị đứt tay rồi, làm trứng cuộn thì bị bỏng… Quả nhiên là khả năng nấu ăn của em vẫn còn kém lắm.」
「Nói gì vậy chứ, em đã cố gắng hết sức rồi mà.」
「Mà, đúng là em có dậy hơi sớm một chút thật…」
Với Koyuki đang đỏ mặt, lí nhí nói, Naoya mỉm cười tươi tắn.
「Lần đầu làm mà được thế này thì không chỉ là xuất sắc mà còn là điểm mười đấy. Thật sự cảm ơn em, Koyuki.」
「Ưg… Đâ, đâu có gì đâu, em chỉ tự nhiên muốn thử làm thôi mà. Thôi, được rồi, mau ăn đi chứ.」
「Rồi rồi. Vậy thì, xin mời.」
Naoya đưa đũa đến hộp cơm theo lời giục của Koyuki đã không thể chịu nổi nữa.
Trước hết là trứng cuộn. Anh cắn một miếng vào miếng trứng hơi mất dáng, bị cháy xém màu nâu nhạt đó.
Anh nhai thật kỹ rồi nuốt xuống… và nói gọn lỏn với Koyuki đang hồi hộp chờ đợi phản ứng:
「Ừm. Ngon.」
「May quá…」
Koyuki thở phào nhẹ nhõm, rồi cũng gắp một miếng trứng cuộn.
「Ưm, đúng là mùi vị cũng tàm tạm, nhưng… ước gì làm đẹp hơn một chút.」
「Cái này thì cần luyện tập thôi mà. Koyuki chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh thôi. Việc nếm thử cứ giao cho tôi nhé.」
「Tùy hứng đã nhé.」
Dù nói một cách lạnh lùng, mặt Koyuki vẫn nghiêm túc.
Cô ấy có vẻ đang mô phỏng việc làm trứng cuộn trong đầu. Anh cảm thấy như sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, anh sẽ được nếm thử trứng cuộn trong hộp cơm mỗi ngày.
Cứ thế, hai người vừa ngắm biển vừa ăn hết hộp cơm.
Các món khác, đương nhiên món nào cũng ngon.
Nhân nắm cơm là mơ muối và cá bào khô quen thuộc, vị mặn ngấm vào cơ thể đang đổ mồ hôi. Uống một ngụm trà lớn, Naoya thở phào. Ngon không chút khách sáo.
「Thật sự rất ngon đấy. Không thể tin là người mới bắt đầu làm.」
「Fufun, phải không. Em làm gì cũng hoàn hảo mà.」
Trong lúc ăn hộp cơm, Koyuki cũng đã lấy lại được vẻ bình thường, tự mãn ưỡn ngực.
「Sakuya có chọc ghẹo rằng ‘Là nữ chính rom-com thì vụng về bếp núc cũng là một nét riêng đó, Onee-chan. Sô cô la hay wasabi tuýp này, làm nhân cơm nắm thì sao?’ nhưng mà đuổi con bé ra khỏi bếp là đúng đắn rồi.」
「Ahaha… cái kiểu bất ngờ đó thì tôi không cần đâu.」
Anh đã chuẩn bị tinh thần ăn bất cứ thứ gì Koyuki làm, nhưng đúng là vẫn muốn ăn đồ ngon.
(Thỉnh thoảng thì vụng về thật, nhưng những lúc như thế này thì cô ấy lại rất chu đáo… Hả?)
Đang nhấm nháp nắm cơm đầy suy tư—Koyuki chăm chú nhìn mặt Naoya, rồi khẽ đưa tay ra. Trong lúc anh còn chớp mắt vì hành động bất ngờ đó, đầu ngón tay cô ấy khẽ chạm vào má anh, rồi nhanh chóng rời đi.
Koyuki ngậm hạt cơm dính trên đầu ngón tay, rồi như không có chuyện gì nói:
「Dính kìa.」
「À, cảm ơn.」
Naoya chỉ có thể lúng túng đáp lời cảm ơn.
Cứ thế, cuộc trò chuyện tạm dừng một lúc, chỉ còn tiếng sóng vỗ và tiếng trẻ con nô đùa từ xa vọng lại.
Sau khi im lặng ăn hết hộp cơm, Naoya hạ quyết tâm, đưa tay ra chạm vào má Koyuki.
Anh lấy hạt cơm giống như cô ấy vừa làm cho mình, rồi ngậm vào miệng.
「…Koyuki cũng bị dính đấy.」
「Ách… cảm ơn.」
Koyuki mặt đỏ bừng nói lời cảm ơn… rồi cô ấy cứng đờ người.
Cô ấy nhìn dò xét mặt Naoya, rồi hỏi bằng giọng run rẩy:
「…………Cái vừa rồi, lẽ nào anh cũng biết là em muốn được làm như thế?」
「Ừm, thì cũng đúng.」
「Thật sự là rất khó xử mà!」
「Thì, dính hạt cơm ở khóe miệng rõ ràng thế thì ai mà chẳng nhận ra chứ…」
Anh đã tận mắt chứng kiến cảnh cô ấy cố ý để dính hạt cơm, rồi sau đó cứ liếc nhìn anh mãi, áp lực 「mau làm đi!」 rất khủng khiếp.
Vừa cười khổ nhìn Koyuki đang giận dỗi để che đi sự ngượng ngùng, Naoya vừa khẽ nhìn ngón trỏ tay phải của mình.
(Môi mình, hình như vừa chạm vào rồi…)
Dù đã trải qua 「phục hồi chức năng」 kể từ đó, nhưng nụ hôn đầu tiên hôm nọ vẫn thoáng qua trong tâm trí anh.
Vừa cố gắng vượt qua cảm giác hồi hộp, Naoya vừa ăn sạch hộp cơm.
Sau đó, hai người quyết định đi dạo một chút trên bãi biển. Vì vẫn còn chút thời gian trước giờ tàu chạy.
Nắng hè gay gắt chiếu rọi khiến cát trên bãi biển lấp lánh, chỉ có tiếng sóng vỗ rì rào. Từ trong tàu anh thấy có người dắt chó đi dạo, nhưng giờ thì ngoài hai người họ ra không còn ai khác.
Có lẽ vì bãi biển hoàn toàn vắng người, tâm trạng Koyuki rất phấn khích.
「Oa! Nhìn này, nhìn này, có cua kìa! Có cua đó!」
「Ừm, đúng vậy, là cua đấy.」
Tìm thấy chú cua đang chạy lóc nhóc trên bãi biển, Koyuki reo lên.
Cô ấy tìm thấy các sinh vật biển, nhặt vỏ sò, và vẫy tay với con thuyền ở đằng xa.
Dù bị cấm bơi lội và không có nhiều thời gian, họ chỉ có thể chơi những trò đơn giản trên bãi biển… nhưng những khoảnh khắc nhỏ bé tích lũy đó lại thấm sâu vào lòng anh.
(Tuyệt thật… Đúng là tách ra đi riêng với bố mẹ tốt thật.)
Khi Koyuki đi về phía quầy bán hàng, đương nhiên Naoya đã nhận ra ý đồ của cô ấy.
Lẽ ra anh phải mắng cô ấy vì rời khỏi nhóm, và anh cũng biết mọi người sẽ lo lắng.
Thế nhưng Naoya vẫn chấp nhận lời mời của Koyuki.
(Bù lại thì phải đến nơi an toàn. Đã hứa với bố rồi.)
Đó là điều anh đã hứa với Housuke để ông ấy bỏ qua.
Nếu là hai bố con hiểu ý nhau thì việc ký kết hợp đồng chỉ bằng ánh mắt là chuyện nhỏ.
Koyuki không hề hay biết Naoya đang nghĩ những điều đó, cô ấy nhìn chú cua chui xuống cát, rồi mơ màng nhìn ra khơi xa và nói:
「Mỗi năm vào mùa hè, nhà em thường có thói quen đi du lịch cả bốn người đấy.」
「À, nhà Koyuki hòa thuận ghê nhỉ. Địa điểm đi chơi vẫn thường là biển à?」
「Phải rồi. Biển trong nước thì cũng hay đi, nhưng nhà ông ở Anh cũng gần biển. Thế nên nếu nói về kỷ niệm mùa hè thì hầu hết đều liên quan đến biển. Như là đi tàu du lịch, uống nước dừa bên bờ biển…」
「Đúng là tiểu thư có khác…」
À đúng rồi, cô ấy là tiểu thư của một công ty thương mại khá lớn. Vì cô ấy có phong cách gần gũi dân thường nên anh quên béng mất.
So với những bãi biển cô ấy từng trải qua mùa hè, bãi cát trống trơn thế này chắc sẽ buồn tẻ lắm.
Nhưng Koyuki khẽ mỉm cười ngại ngùng, nhìn vào mặt Naoya.
「Nhưng mà… biển chẳng có gì thế này, có lẽ cũng không tệ đâu nhỉ.」
「’Bãi biển tuyệt nhất đời’ sao?」
「Hả, hả? Em đâu có nói vậy. Mà, có lẽ hợp với Naoya-kun, người dân thường như anh thôi.」
Koyuki nói một cách lạnh lùng. Đó là cách cô ấy che giấu sự ngượng ngùng thường ngày. Trong lúc Naoya cười khổ, Koyuki lí nhí nói tiếp:
「Dù, dù vậy… nếu Naoya-kun thích bãi biển kiểu này thì em sẽ chiều anh.」
Cô ấy nhìn dò xét anh, rồi nghiêm túc nói:
「Thế nên, năm sau, rồi năm sau nữa… anh sẽ đưa em đến biển chứ?」
「Đâ, đương nhiên rồi.」
Trước lời 「tỏ tình」 táo bạo đó, Naoya chỉ có thể lúng túng gật đầu.
Dù có thể đọc được suy nghĩ của đối phương, hay đoán trước được nhiều chuyện, thì cảm giác hồi hộp vẫn là điều không thể tránh khỏi.
Cứ thế, cuộc trò chuyện của hai người im bặt, chỉ còn họ đứng cạnh nhau, nhìn về phía chân trời.
Nhưng đó không hề là khoảng thời gian khó xử, họ thực sự cảm nhận được trái tim đang hòa điệu.
「Ư, ừm?」
Đang đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào pha chút chua chát đó, Naoya chợt ngẩng đầu nhìn trời.
Ngay lập tức, anh cảm thấy máu như rút hết khỏi mặt mình.
「Khô, không ổn rồi…!」
「Không ổn gì cơ…? Tàu vẫn còn thời gian mà.」
「Không phải chuyện đó! Phải nhanh lên…」
「Kít, gì, gì thế!?」
Anh nắm tay Koyuki, lao như bay về phía con đường bê tông nơi đặt vali.
Ngay sau lưng họ, từ những đám mây đang cuồn cuộn lớn dần, vài hạt mưa rơi xuống—và chỉ trong chốc lát, một trận mưa lớn đến mức không thấy rõ cả chân đã bắt đầu đổ xuống.
「Mưa rào rồi!」
「Kýaaa—!」
Cứ thế, hai người ướt như chuột lột, lao như bay về phía ga.
Sau này nghĩ lại, đây cũng là một kỷ niệm không tệ, nhưng lúc đó cả hai đều cố gắng hết sức.
Từ bờ biển đến ga đi bộ mất khoảng mười phút, nhưng nhờ chạy hết tốc lực nên họ đã đến nơi chưa đầy một nửa thời gian đó.
Ở ga không người, không thấy bóng dáng ai khác đang chờ tàu.
Trong công viên chắc cũng có mấy gia đình khác, nhưng có lẽ họ cũng đã trú mưa ở đâu đó rồi.
Cơn mưa ào ào trút xuống là mưa tạt ngang.
Cảnh vật xung quanh mờ mịt như sương mù, ngay cả máy bán hàng tự động ngay trước ga cũng chỉ hiện ra lờ mờ.
「Ưưư… Khổ quá đi.」
Koyuki rũ đầu xuống thất vọng, thở dài.
Toàn thân ướt sũng, những giọt nước lớn nhỏ từ tóc cô ấy nhỏ giọt xuống.
Có vẻ chiếc mũ rơm cũng chẳng có tác dụng gì. Naoya gãi má cúi đầu nhìn cô ấy đang cởi mũ ra, giũ *phành phạch*.
「Xin lỗi em, lẽ ra tôi nên nhận ra sớm hơn…」
「Đâ, đâu phải lỗi của Naoya-kun đâu. Em không kỳ vọng anh có cả chức năng dự báo thời tiết nên không sao đâu.」
Koyuki quay phắt lại, vội vàng nói:
「Trời nóng nên chắc sẽ khô nhanh thôi. Đợi đến khi tàu đến thì chắc cũng ổn thôi.」
「Ư, ừm, thì… đúng vậy, ừm.」
Naoya vội vàng né tránh ánh mắt, chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ.
「Gì vậy, cái phản ứng kỳ lạ đó là sao?」
Tạm bỏ qua Koyuki đang khó hiểu, anh lục lọi trong vali của mình.
Thứ anh tìm thấy ngay lập tức. Đó là một chiếc khăn tắm lớn. Anh đưa thẳng nó cho Koyuki.
「Tạm thời cái này đã. Em dùng đi.」
「Ếch, sao anh lại có cái đó? Em tưởng biệt thự đã chuẩn bị đầy đủ khăn tắm và mọi thứ rồi mà.」
Nghe nói ở biệt thự sắp đến, người quản lý sẽ chuẩn bị tất cả đồ dùng cá nhân đủ cho mọi người. Phụ nữ có thể cần nhiều thứ lỉnh kỉnh, nhưng Naoya là con trai nên chỉ cần vài bộ quần áo tối thiểu là đủ.
Thế mà anh lại mang theo khăn tắm, chỉ có một lý do duy nhất.
「Tôi nghĩ là Koyuki phấn khích quá có thể sẽ bị ngã vào vũng nước… nên cũng chuẩn bị sẵn phòng hờ thôi.」
「Naoya-kun coi em là trẻ mẫu giáo hay sao vậy…?」
Koyuki liếc xéo anh, rồi đẩy trả lại khăn tắm.
「Thôi mà, Naoya-kun lau trước đi. Anh không đội mũ nên chắc ướt hơn em rồi.」
「Tôi ổn mà. Koyuki thì, này… em ấy.」
Naoya lại đẩy trả khăn.
Anh vẫn kiên quyết né tránh ánh mắt.
Với Koyuki đang nghiêng đầu vẻ khó hiểu, cuối cùng anh quyết định nói ra sự thật.
「Quần áo… bị trong suốt rồi.」
「Hể?」
Koyuki cứng đờ người.
Rồi ánh mắt cô ấy từ từ rơi xuống.
Chiếc váy trắng bị ướt mưa, dính chặt vào làn da trần. Nhờ vậy, đường cong cơ thể và những họa tiết hoa nhỏ trên chiếc áo lót màu hồng nhạt hiện rõ mồn một—
「KYAAAAAA!?」
Tiếng hét lớn đến mức không thua kém tiếng mưa vang vọng khắp phòng chờ của nhà ga.
Cô ấy giật lấy khăn tắm, quấn chặt quanh người mình.
Nhờ vậy mà Naoya cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng… một ánh mắt sắc bén như muốn bắn chết anh (với đôi mắt ướt lệ) bay đến từ Koyuki.
「A, anh thấy rồi…?」
「…Tôi đã thấy rõ mồn một.」
Nói dối cũng vô ích, nên anh thành thật thú nhận.
Nhờ vậy mà mặt Koyuki đỏ bừng lên như có tiếng *bộp*.
Cô ấy bắt đầu run rẩy, nên Naoya vội vàng an ủi.
「Không, này, hôm nọ em cũng cho tôi xem đồ bơi rồi mà. Cái này cũng tương tự thôi. Nha?」
「Hoàn toàn khác nhau chứ!」
「Tôi hoàn toàn đồng ý.」
Cô ấy gạt phắt đi, và chính Naoya cũng nghĩ vậy nên không nói thêm được lời nào.
Lúc mặc đồ bơi thì diện tích vải ít hơn, đương nhiên là lộ da thịt nhiều hơn.
Thế nhưng bộ đồ lót bị trong suốt lại gợi cảm hơn gấp mấy lần. Chiếc áo lót không phải kiểu thiết kế quá táo bạo, mà thiên về kiểu đơn giản, điều đó dường như lại càng làm tăng thêm sự gợi cảm.
Vì đã nhìn khá kỹ nên chắc là nó sẽ được lưu trữ trong bộ nhớ não anh suốt đời.
「Anh đang… nghĩ chuyện ‘đen tối’ gì đúng không?」
「Ahaha, chuyện gì vậy chứ…」
Koyuki liếc xéo anh, nên Naoya vội vàng né tránh ánh mắt. Nhưng có lẽ không thể che giấu được, Koyuki quay mặt đi chỗ khác.
「Hừ! Naoya-kun biến thái!」
「Xin lỗi, xin lỗi…」
Vừa xin lỗi rối rít, anh vừa ngồi xuống băng ghế cách Koyuki một chút.
Đúng là anh đã hơi hối lỗi một chút.
Anh liếc nhìn đồng hồ và bảng giờ tàu, còn khoảng hai mươi phút nữa là đến chuyến tàu tiếp theo.
(Dù có ghé qua đâu đó một chút sau này thì cũng sẽ đến nơi vào buổi tối. Coi như mọi việc vẫn suôn sẻ.)
Anh định tranh thủ báo Housuke giờ dự kiến đến nơi. Vừa nghĩ vậy, anh vừa định lấy điện thoại ra thì—
「Hắt xì!」
「Ếch!」
Lúc đó, anh lỡ hắt hơi một tiếng nhỏ.
Nhờ vậy mà Koyuki chợt giật mình nhìn anh. Đôi lông mày lẽ ra đang nhíu lại thì giờ lại cong xuống hình chữ へ.
「Naoya-kun, anh lạnh sao? Anh ổn chứ…?」
「À, tôi bảo là ổn mà. Đúng là hơi lạnh một chút nhưng không sao đâu.」
「Nhưng mà Naoya-kun, mới hôm trước anh vừa bị cảm xong mà…」
「Chuyện của hơn một tháng trước rồi mà. Không sao đâu.」
Không ớn lạnh, cũng không sốt. Chỉ là hơi ngứa mũi một chút thôi.
Do mưa lớn nên nhiệt độ xung quanh cũng hơi giảm một chút, nhưng không đến mức lạnh buốt.
Thế nhưng Koyuki vẫn nhìn chằm chằm vào Naoya với vẻ mặt nghiêm túc.
Rồi cuối cùng, như thể đã hạ quyết tâm, cô ấy trịnh trọng nói:
「…Được rồi.」
「Hể, cái gì…? Khoan đã!?」
Naoya sững sờ một lúc, nhưng rồi lập tức hiểu ra ý đồ của Koyuki.
Anh vội vàng cất tiếng ngăn cản, nhưng lời nói đó chỉ vô vọng bị tiếng mưa át đi.
Koyuki đứng thẳng dậy, không chút do dự cởi váy ra.
Thân hình trong bộ đồ lót ướt át được chiếu sáng dưới ánh đèn huỳnh quang lờ mờ của phòng chờ.
Naoya không kìm được ôm đầu hét lên:
「Đã bảo là đợi đã mà!?」
「Im đi! Anh cũng cởi ra!」
「Khoan, đợi, kho, KYAAAAAAAA!?」
Hiếm có người đàn ông nào có thể kháng cự nổi khi bị một cô gái trong bộ đồ lót áp sát.
Naoya cũng dễ dàng bị lột áo sơ mi, để lộ nửa trên cơ thể.
Koyuki ngồi *đốm* xuống bên cạnh anh, rồi quấn chiếc khăn tắm vòng quanh cả hai người. Hai làn da trần ướt át dính chặt vào nhau, khiến Naoya nín thở.
Trong khi đó, Koyuki cố gắng biện minh:
「Kìa, kìa, khi bị lạc trên núi tuyết, người ta nói là phải cởi trần ôm nhau để sưởi ấm mà.」
「Giữa mùa hè mà…! Có ai đến thì làm sao hả!?」
「Mưa thế này thì đằng nào cũng chẳng có ai đến đâu. Cả camera giám sát cũng không có, mà làm thế này thì quần áo cũng khô nhanh hơn.」
「Đú, đúng là có thể vậy nhưng mà…!」
Không biết từ lúc nào, hai bộ quần áo đã cột gọn gàng trên lưng ghế băng thoáng gió.
So với việc cứ mặc trên người, thì đúng là tốc độ khô cũng nhanh hơn một chút.
(Dù có hợp lý đến đâu đi chăng nữa…! Cái này không ổn chút nào phải không!?)
Hai làn da trần ướt át dính chặt vào nhau… Tình huống này giống như ở bể bơi lần trước.
Nhưng với Koyuki trong bộ đồ lót giữa ban ngày ban mặt thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác.
Vì một lý do khác không phải cái nóng mùa hè, làn da anh dần đổ mồ hôi.
Không biết có phải cũng có cảm giác tương tự không, da Koyuki cũng bắt đầu hơi đỏ ửng lên.
Dù cuộc trò chuyện sắp đứt quãng, Naoya vẫn cố gắng nặn ra lời nói:
「Em, em quan tâm anh thì tôi vui thật đấy… nhưng mà làm những chuyện điên rồ quá…」
「Tại, tại vì…」
Koyuki lí nhí nói không rõ ràng, rồi ngượng ngùng né tránh ánh mắt.
「Nếu Naoya-kun lại bị cảm thì sẽ không cùng nhau chơi trong chuyến đi được đâu. Em không thích thế đâu.」
「Dù vậy, con gái không được cởi đồ trước mặt con trai chứ…」
「Hể, không sao đâu mà. Bởi vì lần trước anh cũng thấy đồ bơi rồi mà. Đồ lót cũng giống vậy thôi.」
「Cô ấy nói ngược lại hoàn toàn với lúc nãy rồi…」
Naoya chỉ còn biết ngửa mặt lên trần nhà mà than thở.
Dù sao thì, có lẽ do trời mưa nên nhiệt độ cũng giảm, việc hai làn da trần dính sát vào nhau quả thực rất dễ chịu.
(Thôi thì cứ cảm kích mà chấp nhận vậy… dù trái tim có vẻ không chịu nổi.)
Dù có niềm vui khi được quan tâm, nhưng anh cũng chẳng có khả năng kháng cự trong tình huống thế này.
Tim anh đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi miệng, và anh không thể cử động được chút nào.
Cuối cùng, sau đó anh không thể nói thêm lời nào, cả hai cùng im lặng—
「Hắt xì!」
「Ếch!」
Bất chợt, một tiếng hắt hơi dễ thương vang vọng trong phòng chờ. Đương nhiên không phải của anh.
Nhìn sang thì thấy Koyuki đang khụt khịt mũi. Đầu mũi cô ấy hơi đỏ, nhưng môi lại hơi tái xanh.
Nhờ vậy mà Naoya không khỏi nhăn mặt.
「Chẳng phải Koyuki còn lạnh hơn tôi sao? Em nhường hết khăn cho tôi rồi còn gì.」
「Ếch, chuyện gì vậy chứ. Đâu có lạnh. Có Naoya-kun ở cạnh còn nóng bức muốn chết đây này.」
Dù nói vậy nhưng giọng cô ấy lắp bắp, rõ ràng là đang cố tỏ ra mạnh mẽ.
Dù đã quấn khăn tắm quanh cả anh và cô ấy, nhưng phía Koyuki lại bị thiếu chiều dài nên phần hông bị lộ ra.
Dù đã dính sát vào Naoya, có vẻ cô ấy vẫn hơi lạnh.
Mà nếu cố ép cô ấy nhận khăn thì Koyuki cũng sẽ không chịu đâu—
「Ừm, vậy thì… làm thế này nhé.」
「Hể, gì…? Kít!?」
Anh hạ quyết tâm, quay người về phía Koyuki. Rồi, anh luồn tay xuống dưới đùi cô ấy đang ngơ ngác và nâng lên.
Anh có chạm nhẹ vào mông cô ấy, nhưng trước khi bị nhắc nhở thì anh cứ làm theo ý mình. Anh đặt Koyuki ngồi giữa hai chân mình, rồi khoác khăn tắm lên, thế là hoàn thành kiểu 「khoác chung khăn.」
Naoya vừa gượng gạo vừa nói:
「Thế, thế này thì sẽ ấm hơn lúc nãy đấy.」
「Ư… ừm, đú, đúng vậy, nhỉ… ừm.」
Koyuki cứng đờ người, cố gắng nặn ra lời đồng ý.
Dù sự xấu hổ đã vượt quá giới hạn, nhưng cô ấy không đến mức muốn đẩy anh ra. Ngược lại, cô ấy có vẻ đang 「hồi hộp」 với suy nghĩ 「Tuyệt quá! Tình huống cứ như trong truyện tranh vậy!」
Đôi tai Koyuki nhìn qua khe tóc, đỏ bừng như quả dâu tây chín mọng.
Mặc dù vậy, điều đó cũng đúng với Naoya—
(Ách, không ổn rồi… mùi hương còn dễ chịu hơn lúc nãy nữa…!)
Khi ở gần cô ấy, đương nhiên cũng có mùi hương dễ chịu rồi.
Thế nhưng, việc ngửi trực tiếp mùi tóc và gáy cô ấy từ phía sau thế này lại hoàn toàn khác.
Hương thơm ngọt ngào của dầu gội đầu hòa lẫn với mùi mồ hôi đang ve vãn khứu giác… hay đúng hơn là làm rung động não bộ anh.
Thêm vào đó, vì anh đang được dùng như một cái tựa lưng, nên anh cảm nhận rất rõ cảm giác của chiếc áo lót.
Có vẻ là loại cài sau thông thường. Anh cố nén ý muốn không khỏi đưa tay ra.
(Chắc chắn là không được rồi…! Dục vọng của ta, hãy bình tĩnh lại…!)
Naoya nắm chặt tay trên đầu gối.
Nhưng rồi, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu anh.
(Khoan đã…? Lẽ nào, đây chính là cơ hội đó…?)
Cơ hội tỏ tình đã bỏ lỡ lần trước vì Housuke và mọi người. Mục tiêu bí mật anh đặt ra là sẽ thực hiện điều đó trong chuyến đi này.
Giờ ở ga này chỉ có Naoya và Koyuki, không có chỗ cho bất kỳ sự can thiệp nào. Đây dường như là cơ hội vàng, nhưng…
「Này, Koyuki…」
「Ư, ừm…?」
Naoya rụt rè hỏi:
「Ở đây… chuyện mà lần trước, ở nhà tôi chưa làm được, bây giờ có thể làm được không…?」
「Ưm…!」
Koyuki giật mình rụt người lại, rồi sau một hồi suy nghĩ thật lâu, cô ấy khó nhọc nặn ra lời này:
「…Không được.」
Rồi cô ấy co người lại, tiếp tục bằng giọng yếu ớt:
「Tại vì, cái đó… hơi… thế này… bây giờ… nhỉ?」
「Tôi hiểu mà…」
Trước lời nói lẽ ra không rõ ràng của Koyuki, Naoya mạnh mẽ gật đầu.
Tóm lại là 「Tình huống này hơi bị đen tối quá…」
Anh không thấy có bất kỳ ý kiến trái ngược nào.
Dù điều đó có thể trở thành một kỷ niệm, nhưng chuyến đi mới chỉ bắt đầu. Nếu tỏ tình trong tình huống này, anh có cảm giác rằng suốt những ngày còn lại sẽ không thể nhìn thẳng vào mắt nhau được. Đặc biệt là Koyuki.
(Ừm… với người mới yêu thì kích thích này mạnh quá mà…)
Cứ để lời tỏ tình dành cho những điều thú vị sau này. Tuyệt đối không phải là anh nhát gan đâu.
「À ừm… vậy thì, xin hẹn dịp khác vậy…」
「Ư, ừm… mưa vẫn không tạnh nhỉ.」
「Đúng vậy nhỉ…」
Cứ thế, hai người tiếp tục cuộc trò chuyện lắp bắp về thời tiết một lúc.


0 Bình luận