• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm hai cấp ba: Nỗi khổ của công chúa và nỗi lo của tôi

Chương 96: Và thế là, Cinderella đã tìm thấy chim xanh

1 Bình luận - Độ dài: 3,931 từ - Cập nhật:

"Ta ghét tất cả mọi thứ. Cả cái tên quê mùa này, cả cuộc sống trong lồng son này nữa! Chẳng biết gì cả, mà cứ luôn miệng bảo ghen tị với ta! Nếu phải chịu đựng nỗi khổ này, ta thà được sinh ra trong một gia đình thường dân còn hơn!"

"Himemiya-san hét to quá đấy."

"A, hamburger ngon quá đi!"

"Đã bảo không cần phải cố ăn mà... Nếu không ăn hết được thì tôi sẽ ăn."

Giống như lần trước, tại khu ẩm thực của trung tâm thương mại, Himemiya-san đã gọi tới năm cái hamburger, chắc là định ăn cho hả giận. Đoán trước được rằng Himemiya-san sẽ bỏ cuộc, tôi chỉ gọi một ly nước trái cây, và đó là một quyết định đúng đắn. Có vẻ như đến cái thứ ba là cô ấy đã đến giới hạn, tôi vừa nhìn Himemiya-san đang gục đầu xuống một cách khổ sở vừa ăn nốt những chiếc hamburger còn lại, và suy nghĩ xem nên làm gì.

"Vậy, hôm nay tôi phải đưa Himemiya-san đi đến mấy giờ?"

"Ta chỉ muốn trốn khỏi thế giới này ngay lập tức."

"Mà cậu đã trốn khỏi cuộc hẹn gì thế?"

"Gì mà 'không liên quan đến cha mẹ hay hôn ước, anh chỉ muốn nói chuyện với em'? Ta không ngu ngốc đến mức bị lừa bởi lời nói dối dễ thấy như vậy đâu, đứa nào đứa nấy cũng chỉ muốn dỗ ngọt ta, ta chỉ hẹn gặp rồi bỏ trốn như thế này đây."

"Như thế thì tội nghiệp anh ta quá..."

Kết quả của việc tôi khuyên anh ta nên nói chuyện tử tế với Himemiya-san là bị cho leo cây, tôi cảm thấy có trách nhiệm. Giống như lần trước, Himemiya-san chắc đã tắt nguồn điện thoại để không bị theo dõi, có lẽ anh ta đang tất tả tìm kiếm cô ấy. Tôi muốn thuyết phục Himemiya-san càng sớm càng tốt để cô ấy đồng ý nói chuyện với anh ta, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Nào, hôm nay ta muốn đến khu phố đèn neon."

"Khu phố đèn neon? Chẳng phải nơi tốt đẹp gì đâu."

"Trốn khỏi một cuộc hôn nhân không mong muốn, mạnh mẽ sống ở chốn phồn hoa đô hội... một cuộc đời như vậy cũng không tệ, phải không?"

"..."

Thỉnh thoảng cũng có những cô gái ngưỡng mộ dân anh chị, nhưng có vẻ cũng có những cô gái ngưỡng mộ nghề tiếp khách. Đúng là nghề tiếp khách có hình ảnh là dành cho những phụ nữ có hoàn cảnh đặc biệt, nhưng tôi sẽ không cho phép bạn cùng lớp của mình dấn thân vào con đường đó. Hình như cũng có một bạn cùng lớp hiện đang làm nghề tiếp khách, nhưng con đường tự mình lựa chọn và con đường lựa chọn để trốn chạy khỏi điều gì đó là hoàn toàn khác nhau.

"Ồ, giờ này rồi mà vẫn còn rực rỡ quá nhỉ?"

"Đừng phấn khích quá nhé, có rất nhiều người nguy hiểm đấy."

"Không sao đâu, chắc là ông trùm của những kẻ nguy hiểm đó cũng là người phe ta thôi."

"Đừng nói những chuyện thực tế phũ phàng như vậy chứ... Với lại cậu muốn trốn khỏi nhà mà lại nói chuyện về quyền lực của gia đình à."

"Hứ."

Dù vậy, trong tình huống này, tôi không thể làm phật lòng công chúa được. Tôi phán đoán rằng tốt nhất là nên thuyết phục cô ấy trong lúc cô ấy vui vẻ, nên tôi đã đưa cô ấy đến khu phố đèn neon như mong muốn. Tôi không có kỷ niệm đẹp nào ở nơi này, mà học sinh cấp ba có kỷ niệm đẹp ở khu phố đèn neon mới là chuyện lạ. Tôi lỡ buột miệng bình luận và làm cô ấy không vui ngay lập tức, trong lúc tôi đang luống cuống tìm kiếm thứ gì đó có thể thu hút sự chú ý của cô ấy, một mái tóc vàng quen thuộc lọt vào mắt tôi.

"Em muốn cái áo này lắm, cảm ơn anh nhiều. Vậy hôm nay cảm ơn anh nhiều ạ!"

"Không phải là Shirokane của lớp mình sao. Làm gì ở đây vậy nhỉ?"

Là Shirokane-san, bạn cùng lớp đã không còn đường cứu chữa khi làm nghề tiếp khách. Tôi nghĩ rằng cô ấy chỉ có ảnh hưởng xấu đến Himemiya-san lúc này, nên tốt nhất là không để họ gặp nhau, tôi quay người định dẫn Himemiya-san đi hướng khác, nhưng không may là Himemiya-san đã nhận ra Shirokane-san.

"Fùn fu fùn... Oái!"

"Trùng hợp quá nhỉ Shirokane. Xin lỗi nhé, lần trước ta đã gọi ngươi là đồ hàng nhái. Mà ngươi đang làm gì ở đây vậy?"

Đối với Shirokane-san, gặp Himemiya-san lúc này cũng là điều không hay, cô ấy co rúm mặt lại khi thấy chúng tôi. Tôi ra hiệu bằng mắt với Shirokane-san, bảo rằng hãy cùng nhau nói dối cho qua chuyện, không biết cô ấy có hiểu ý không.

"À, hẹn hò thôi. Tôi thích người lớn tuổi mà."

"Gì vậy, ta cứ tưởng ngươi đang hẹn hò đổi chác cơ đấy."

"Ha ha ha! Làm gì có chuyện đó!? Phải không, TAKASHITA!?"

"Ừ, đúng vậy!"

Chúng tôi hết sức nói dối. Dù là hẹn hò thì cũng có nhiều điều nguy hiểm, nhưng có lẽ đã tin rồi, Himemiya-san thở dài một cách chán nản.

"Gì chứ, chán thật. Shirokane có mùi vị của sự nổi loạn, nên ta cứ tưởng đêm đêm ngươi lại quậy tưng bừng ở khu phố đèn neon cơ."

"Himemiya-san quá đáng thật, có làm thì cùng lắm cũng chỉ là đi dạo hẹn hò thôi. Mà, sao Himemiya-san lại ở đây?"

"Có nhiều chuyện, ta đang định bỏ nhà đi. Cũng có hứng thú nên ta đã định thử làm nghề tiếp khách. Shirokane ở đây chắc cũng rành về nghề tiếp khách lắm nhỉ?"

"Bỏ nhà đi? Có chuyện gì vậy?"

"Ừm, để ta kể cho ngươi nghe. Kể ra thì đẫm nước mắt, nghe xong cũng đẫm lệ, thật ra là..."

Cứ thế, Himemiya-san bắt đầu kể lể về bản thân cho Shirokane-san nghe. Với giọng điệu nhấn mạnh mình là một nữ chính bi kịch, Himemiya-san, người thực ra rất thích shoujo manga, đã thực sự rơi nước mắt.

"Huhu, mày cũng khổ thật đấy... Xin lỗi nhé, trước giờ tao cứ nghĩ mày chỉ là một đứa giả tạo đáng ghét."

"Ngươi hiểu cho ta rồi à."

"Ừ. ...Nhưng mà, tao nghĩ mày nên từ bỏ ý định bỏ nhà đi."

Nếu lúc này Shirokane-san đồng tình và khuyến khích Himemiya-san bỏ nhà đi, tôi đã nghĩ rằng không còn cách nào khác ngoài việc vạch trần hành vi sai trái của cô ấy và khiến cô ấy bị đuổi học, nhưng Shirokane-san lại tỏ vẻ nghiêm túc và cố gắng xoa dịu Himemiya-san.

"Gì vậy, không phải ngươi là đồng minh của ta sao?"

"Vì là đồng minh nên tao mới nói thế. Dù là hôn ước, nhưng cũng đâu phải là bị bắt cưới ngay lập tức, đúng không? Mày có thể từ từ nói chuyện với người đó hoặc với cha mẹ để tìm cách hủy bỏ hôn ước, hoặc là cố gắng để có thể thích người đó, đúng không nào. Tao hiểu cảm giác muốn bỏ nhà đi, nhưng nói chuyện trước cũng chưa muộn mà. Bọn mình vẫn còn là học sinh cấp ba thôi, nên tớ nghĩ cứ nên tập trung học hành cho tốt, trưởng thành hơn rồi hãy quyết định cũng chưa muộn mà."

"..."

"..."

Trước những lời nói chính chắn đến bất ngờ của Shirokane-san, cả tôi và Himemiya-san đều không nói nên lời. Sau khi tiễn Shirokane-san, người nói rằng có việc bận khác, rời đi, Himemiya-san bắt đầu run lên bần bật.

"C-Cái con nhỏ đó là sao vậy! Lên mặt dạy đời ta!"

"Không, tôi cũng nghĩ Shirokane-san nói đúng đấy."

"I-Im đi! Rốt cuộc thì mấy người làm sao hiểu được nỗi khổ của ta!"

Tôi nghĩ đó là những lời rất đúng đắn và Himemiya-san cũng đã lờ mờ nhận ra điều đó, nhưng có lẽ vì không chịu được cảm giác bị Shirokane-san bác bỏ, cô ấy đã không chịu chấp nhận. Trong lúc tôi đang đau đầu bên cạnh Himemiya-san đang bực bội tiến sâu hơn vào khu phố, một người bất ngờ lại lên tiếng gọi chúng tôi.

"Ara, ATARU-kun. Bạn gái em dễ thương nhỉ?"

"Toki-san...!"

Đã khoảng một năm rồi nhỉ, Toki-san trông có vẻ già đi khá nhiều. Thấy chị ấy vẫn khỏe mạnh, tôi cũng mừng, nhưng khi lục lại ký ức, tôi chợt vướng phải một câu hỏi.

"Toki-san, em nhớ chị đang làm nhân viên phái cử mà."

"...Chị bị đuổi việc rồi... Chị đã định quay lại làm affiliate marketing để sống qua ngày như trước đây, nhưng các diễn đàn giờ cấm đăng lại bài hết... Cuối cùng đành phải ra làm việc ở chốn về đêm này..."

"Uầy..."

"Nhưng mà ATARU-kun này, công việc của chị không có gì bậy bạ đâu nhé. Lành mạnh lắm, chỉ uống rượu và nói chuyện với khách thôi. Quán lại là hệ thống thành viên, khách hàng toàn là người tử tế cả!"

Trong lúc tôi đang cảm thông cho Toki-san đang cố gắng giải thích một cách tuyệt vọng, thì Himemiya-san, người im lặng từ nãy đến giờ, bỗng sáng mắt lên.

"Ồ, một người làm nghề tiếp khách thứ thiệt, một hostess quán bar. Trông có vẻ là con lai lại còn xinh đẹp, xem ra có nhiều điểm chung với ta đấy nhỉ? Này cô Toki-san kia, ta đây vì nhiều lẽ nên đang định bỏ nhà ra đi và sống bằng nghề tiếp khách, cô thấy thế nào?"

"Toki-san, người này là..."

Giống như lần với Shirokane-san, lần này đến lượt tôi giải thích một cách khách quan về hoàn cảnh của Himemiya-san. Tôi cứ ngỡ rằng sau khi nghe xong, Toki-san sẽ rơi lệ vì đồng cảm, nhưng rồi tôi nhận ra,

"Muốn... kết hôn quá đi mất..."

"T-Toki-san...?"

Những giọt nước mắt của Toki-san xem ra không phải vì thương cảm. Sau đó, chị ấy vừa khóc vừa bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về những cay đắng của nghề tiếp khách.

"Chị nói thật đấy, đừng có dại dột mà dễ dàng bước chân vào con đường này. Cuộc đời chị đã đến mức không thể cứu vãn được nữa rồi, lại vì ở nhà suốt nên chẳng có học thức, thứ duy nhất có được chỉ là ngoại hình nhỉnh hơn người ta một chút. Dạo gần đây chị cũng có chút tiếng tăm, khách cũng đông hơn, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc phải uống rất nhiều rượu. Chị thích rượu thật, nhưng có những lúc phải nôn thốc nôn tháo giữa giờ làm để cho bụng rỗng tuếch đấy. Trong giới làm nghề tiếp khách này, nhiều người có ước mơ tương lai là trở thành một người vợ. Nhưng hầu hết đều giống như chị, đã lỡ bước sai đường ở một thời điểm nào đó, và đó mãi là một giấc mơ không thành. Chị cũng muốn kết hôn lắm chứ, nhưng cái cảm giác mất lòng tin vào đàn ông, vào cả loài người, nó cứ mãi chẳng chịu tan biến, cản trở chị. Nếu có đủ tiền, chị đã bỏ cái nghề này ngay lập tức rồi. Những món đồ đắt tiền được khách dỗ dành mua cho, chị đều đem bán ngay để tiết kiệm. Thấy chị tồi tệ không? Đừng tưởng nó hào nhoáng, đây là con đường tu la đấy."

"..."

"Chị không biết đối phương là người thế nào, nhưng nghe ATARU-kun kể thì có vẻ không phải người xấu, cơ mà việc được sắp đặt hôn nhân chính trị chứng tỏ nhà em giàu có nhỉ? Ghen tị thật đấy. Trốn khỏi cuộc sống của một nàng công chúa, liệu em có thực sự giành được tự do không? Trông thì có vẻ tự do đấy, nhưng cuộc sống như vậy chẳng có chút tự do nào đâu."

Sau khi dùng ánh mắt đầy nhân từ để khuyên răn Himemiya-san, Toki-san lau nước mắt, quay lại phía tôi, cười và nói, 'Khi nào ATARU-kun lớn, nhớ đến chơi nhé, dù có lẽ lúc đó chị đã nghỉ làm rồi', rồi biến mất vào trong quán. Bị thực tại phũ phàng giáng cho một đòn, Himemiya-san im lặng một lúc lâu, nhưng có vẻ vẫn chưa chấp nhận được nên mặt cứ xị ra.

"G-gì chứ, con đàn bà đó. Ả ta nghĩ ta không làm được chắc. Ta đây, ta đây cũng có đủ sự giác ngộ đó... Mệt quá, đi quán cà phê nào đi."

Nhưng xem ra quyết tâm của cô ấy đã lung lay dữ dội. Nghĩ rằng chỉ cần thêm một cú hích nữa thôi, tôi cùng Himemiya-san đi về phía quán cà phê, và giữa đường, tại một hiệu sách, chúng tôi lại tình cờ gặp một người quen.

"...Chào."

"Akaishi-san, cậu làm thêm ở đây à?"

"Ừ. Nhưng mà, chủ yếu là quản lý kho và các công việc hậu trường thôi. Khuôn mặt này làm sao mà ra gặp người ngoài được chứ."

Có lẽ vì muốn che đi vết bỏng khi ở ngoài, Akaishi-san quấn băng kín nửa khuôn mặt. Cô ấy mặc bộ đồng phục mà năm ngoái tôi đã mặc, cảm giác bi thương dường như cũng đã vơi đi phần nào.

"…Bạn gái cậu dễ thương nhỉ? Nhưng là TAKASHITA-kun thì chắc lại là một cô gái có vấn đề gì đó, đúng không?"

"Ừ thì. Dù nói là có vấn đề, nhưng nếu Akaishi-san nghe thì có khi lại nổi giận cũng nên."

Tôi lờ đi Himemiya-san, người đang quay đi không nhìn Akaishi-san như thể thấy cô ấy thật đáng thương, rồi bắt đầu giải thích sự tình. Akaishi-san lắng nghe với vẻ mặt vô cảm, nhưng khi tôi vừa dứt lời, cô ấy bỗng cười khẩy vào mặt Himemiya-san.

"Nhảm nhí thật."

"C-cái gì!"

"Akaishi-san."

"Đối với tôi mà nói, nghe chỉ như một sự đòi hỏi ích kỷ thôi. Đúng là bị ép đính hôn có thể là một điểm trừ, nhưng từ trước đến giờ, cậu vẫn luôn được hưởng lợi từ môi trường ưu ái của mình, đúng chứ? ...Thật lòng mà nói nhé, tôi ghen tị với cậu, một người xinh đẹp và được ban cho đủ thứ, và tôi không thể chấp nhận được việc cậu định từ bỏ tất cả những điều đó. Dù đây hoàn toàn là lý do cá nhân thôi. Là sự ghen ghét đấy, của một con đàn bà xấu xí cả về dung mạo lẫn tâm hồn. Nhưng mà, cậu vẫn còn khối thời gian, cứ từ từ mà suy nghĩ đi. Cậu còn có một người để tham khảo ý kiến tuyệt vời là TAKASHITA-kun kia mà. Tôi nghĩ, cứ kết hôn đi, sau này nếu cuộc sống không như ý thì cũng chưa muộn để bỏ nhà đi hay bỏ trốn cùng người khác đâu. Mà tôi lại thấy có khi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi."

Nói dứt lời, Akaishi-san lấy cớ có việc rồi nhanh chóng biến mất vào phòng nhân viên của hiệu sách. Có lẽ cô ấy đang bực bội, hoặc cũng có thể việc nhìn thấy Himemiya-san đã khơi dậy mặc cảm tự ti trong cô. Những lời nói đó của Akaishi-san dường như cũng đâm sâu vào lòng Himemiya-san, khiến cô ấy trông rất khổ sở.

-------

"...Liệu ta có ích kỷ quá không?"

Vừa nhấp một ngụm cà phê trong quán, Himemiya-san vừa buột miệng nói.

"Tôi không nghĩ cậu ích kỷ đâu. Tôi đã có người trong lòng rồi, nên nếu bị ép đính hôn thì chắc chắn sẽ không chịu. Nếu tôi ở vào hoàn cảnh của Himemiya-san, có lẽ tôi cũng đã nghĩ đến chuyện bỏ trốn. Nhưng nếu chưa có người thương, tôi nghĩ mình sẽ cố gắng để có thể yêu vị hôn phu trước. Hoặc là sẽ tìm mọi cách để hủy bỏ hôn ước."

"Nhưng mà, gã đàn ông đó, ta ghét hắn. Ta không nghĩ mình có thể yêu hắn được."

Bên kia thì hết lòng vì Himemiya-san, thật là một tình yêu đơn phương đáng buồn. Nhưng, liệu đó có thực sự là đơn phương?

"Tôi chợt nghĩ, có lẽ Himemiya-san không hẳn là ghét vị hôn phu của mình đâu?"

"Ý ngươi là sao?"

"Cái mà Himemiya-san ghét, là sự thật rằng mình bị ép phải đính hôn, là cậu đang ghét cha mẹ mình, ghét xã hội, những thứ tương tự như vậy, chứ việc thích hay ghét vị hôn phu lại là một vấn đề khác, không phải sao?"

"Ý ngươi là do ta quá căm ghét cuộc hôn nhân không mong muốn này, nên đã không thể đối diện một cách tử tế với vị hôn phu của mình?"

"Đại loại là vậy. Cụ thể thì cậu ghét điểm nào ở anh ta?"

Nếu tin vào lời vị hôn phu rằng ngày xưa anh ta và Himemiya-san vẫn nói chuyện vui vẻ, thì tôi nghĩ Himemiya-san không ghét anh ta, mà có lẽ còn có phần quý mến. Nhưng thực tại là cô ấy không có ai đặc biệt thích, cộng với mong muốn mãnh liệt được tự mình quyết định đối tượng yêu đương, đã phá hỏng tất cả.

"...Bị ngươi nói vậy, ta cũng không rõ nữa. Gần đây, chúng ta cũng chẳng nói chuyện với nhau nhiều. Không đặc biệt thích nhưng cũng chẳng ghét, nên có lẽ chấp nhận cũng là một phương án. Nhưng, nếu bị ép kết hôn, rồi sau đó lại gặp được người mình thực sự yêu thì phải làm sao, sẽ rắc rối lắm, mà cũng thất lễ với đối phương nữa."

"Đến lúc đó thì tính lúc đó thôi. Chuyện đó không liên quan đến hôn ước, mà là vấn đề của người lớn rồi. Dù sao đi nữa, trước hết cậu nên nói chuyện tử tế với người ta đã. Dù là chấp nhận hôn ước, hay là tìm cách hủy bỏ, hay là bỏ trốn, nếu Himemiya-san tự mình quyết định thì sẽ gây phiền phức cho đối phương đấy."

Himemiya-san không nói gì nữa, và khi tôi nhận ra thì cô ấy đã đang uống ly cà phê thứ ba. Cô ấy có vẻ đã suy nghĩ rất lâu, rồi đột nhiên rút điện thoại di động từ trong túi ra và bật nguồn lên.

"...Rốt cuộc, ta có lẽ vẫn là một kẻ ích kỷ. Ta cứ than vãn rằng nhà giàu thật khổ, tài năng quá cũng thật khổ, nhưng rốt cuộc nếu sinh ra trong một gia đình bình dân, ta hẳn cũng sẽ than vãn muốn được giàu có, và nếu sinh ra là một người tầm thường, ta hẳn cũng sẽ than vãn muốn có tài năng. Những người quen của ngươi, họ đều đối diện và chiến đấu với hoàn cảnh của chính mình. So với họ, ta thậm chí còn chưa từng đối diện. Nhưng, ta cũng là người quen của ngươi, và ta muốn trở thành một người phụ nữ mà sau này ngươi có thể tự hào vì đã quen biết. Ta cũng sẽ thử đối diện một chút xem sao."

Nói rồi, Himemiya-san mỉm cười với tôi, rồi gọi một cuộc điện thoại.

"...Ta đây. Giờ đang ở đâu... Hả? Vẫn còn đợi ở đó sao, đã hai tiếng rồi còn gì, ngươi ngốc đến mức nào vậy hả? Thôi được rồi, ta sẽ đến đón ngươi bây giờ. Lý do ư? ...Nghĩ lại thì, dù là hôn phu mà ta lại chẳng biết rõ về ngươi cho lắm. Chỉ là ta nghĩ, hay là chúng ta lại nói chuyện như ngày xưa, chỉ vậy thôi. Đừng có hiểu lầm, ta vẫn chưa thừa nhận hôn ước này đâu. Nếu ngươi thích ta, nếu không muốn hôn ước bị hủy bỏ, nếu lời nói rằng ngươi muốn nói chuyện với ta không liên quan gì đến cha mẹ là thật, thì hãy thử tán tỉnh ta xem. ...Thời hạn cuối cùng vẫn còn, rất nhiều đấy."

Himemiya-san cúp máy với vẻ mặt như đã trút được gánh nặng.

"Xin lỗi. Cinderella vốn dĩ còn chưa được khiêu vũ với hoàng tử. Giờ ta phải mang đôi giày thủy tinh đến lâu đài, không có thời gian uống trà với pháp sư đâu. Nhưng, ta vẫn cảm ơn ngươi đã ban phép màu."

"Tôi chẳng ban phép màu nào cả, từ đầu Himemiya-san đã có một phép màu tuyệt vời rồi. Vả lại, cảm ơn bây giờ vẫn còn sớm quá, đúng không? Cậu mới chỉ đứng ở vạch xuất phát để giải quyết vấn đề thôi, vấn đề của Himemiya-san vẫn chưa được giải quyết mà."

"Đúng vậy nhỉ? Có lẽ ta sẽ lại phải nhờ ngươi giúp đỡ, lúc đó mong ngươi chiếu cố. Nhưng, không hiểu sao, ta có cảm giác mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chẳng lẽ, thực ra ta cũng với hắn ta..."

Để lại tiền trên bàn, Himemiya-san chạy hết tốc lực ra khỏi quán cà phê để đi đón hoàng tử của mình. Còn lại một mình, tôi vừa nhấm nháp ly hồng trà, vừa cầu nguyện cho hạnh phúc của Cinderella.

----------

Vài ngày sau.

"M-Mọi người, nghe ta nói này!"

"Chào buổi sáng Himemiya-san, có chuyện gì vậy?"

"Chuyện gì với chẳng chuyện gì! Hôm qua xảy ra một chuyện tồi tệ nhất trần đời!"

Khi tôi đang tán gẫu với Rengoku-kun và những người khác trong lớp học buổi sáng, Himemiya-san bước vào với vẻ mặt đằng đằng sát khí. Cô ấy đã hoàn toàn thể hiện con người thật của mình trong lớp rồi.

Các bạn nữ trong lớp ngay lập tức vây quanh Himemiya-san. Nhìn lại mới thấy, nhóm của Himemiya-san và nhóm của Shirokane-san, vốn có vẻ không ưa nhau, giờ đã nói chuyện vui vẻ bình thường. Đúng là nói được làm được.

Himemiya-san đứng lên bục giảng,

"Hôm qua ta định hẹn hò với vị hôn phu nên rủ hắn đến trung tâm trò chơi arcade, thế mà hắn lại mặc tuxedo đến! Có đời nào lại vậy không!? Không thể chấp nhận được, đúng chứ!? Tội lỗi rành rành, phải không!?"

"Gì chứ, cãi nhau của mấy đôi yêu nhau à. Giải tán, giải tán."

Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu trong tháng cô ấy ca thán về vị hôn phu của mình. Có lẽ mọi người đã nghe chán rồi nên các cô gái đang vây quanh liền quay lại câu chuyện đang dang dở.

"C-Các ngươi nói là không quan tâm hả? Sh-Shirokane, ngươi thì sẽ hiểu cho ta, đúng không?"

"Ể, không phải là không quan tâm. Mà này, sao lần nào mi cũng là người chủ động rủ đi hẹn hò trong khi cứ cằn nhằn mãi thế?"

"C-Chuyện đó là..."

Trong lúc ngắm nhìn Himemiya-san đang lúng túng trước câu hỏi của Shirokane-san, tôi lại đang mải mê tận hưởng cuộc sống thường nhật, tự hỏi không biết hôm nay Mitaki-chan có gọi điện không.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

nhớ mitaki qua
Xem thêm