• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

LN - Volume 2 [ ĐÃ HOÀN THÀNH ]

Chương 10: Bức ảnh bí mật

13 Bình luận - Độ dài: 6,238 từ - Cập nhật:

Chương này... siêu hay!!

_______________

Cứ như bị sức nóng của ngày hội thể thao đánh trúng, mặt trời hôm nay thiêu đốt dữ dội, đẩy nhiệt độ lên hơn 30 độ C vào giữa trưa.

Với nửa đầu chương trình ngày hội thể thao đã kết thúc, giờ nghỉ trưa đã đến.

Trong khi các học sinh khác rục rịch đi ăn trưa, Saito vẫn không có dấu hiệu đứng dậy. Cậu nằm đó với chiếc khăn phủ lên mặt, rên rỉ “Ah~”. Nhìn Saito như vậy, các bạn cùng lớp không khỏi cười khổ, nghĩ rằng tình trạng của cậu khá nghiêm trọng.

Lý do khiến Saito thành ra thế này là do trận kéo co ngay trước giờ nghỉ.

Nhờ vào tinh thần đoàn kết của cả lớp, họ đã bằng cách nào đó lọt vào trận chung kết. Tuy nhiên, đối thủ cuối cùng lại là một lớp “ăn gian” toàn các thành viên câu lạc bộ thể thao, và họ đã thua thảm hại.

Vì đã tuyên bố sẽ thắng tất cả các nội dung thi đấu, nên việc thua vào phút cuối chắc hẳn là một cú sốc lớn. Kể từ lúc quay về lều, cậu đã ở trong tình trạng như thế này. 

Dù Lily nghĩ rằng có thể cậu đang làm quá, nhưng đây cũng là một trong những điểm tốt của Saito. Bởi vì cậu thật lòng tận hưởng các hoạt động ở trường, nên những người xung quanh cũng bị cuốn theo và thấy vui vẻ. Thật vậy, ngày hội thể thao lần này còn sôi động và thú vị hơn cả lần trước khi quay về quá khứ.

Chính vì thế, cô không thể làm ngơ khi người bạn thuở nhỏ - người đã mang đến quãng thời gian vui vẻ ấy lại đang buồn bã.

“Saito. Hamburger.”

Lily lấy ra món đặc biệt mà cô đã chuẩn bị cho hôm nay.

“Được rồi, đi thôi! Lily, tụi mình mua hamburger ở đâu? Nói đi!?”

Hiệu quả tức thì.

Cậu hồi phục với tốc độ nhanh đến mức khiến người ta tưởng như cú trầm cảm ban nãy chỉ là ảo giác. Với đôi mắt lấp lánh, cậu nắm lấy vai Lily. Trông cậu lúc này chẳng khác nào một chú chó vừa được cho món ăn yêu thích.

“Được rồi, được rồi, bình tĩnh lại nào. Ba mẹ mình mang theo đấy. Mình đi gặp họ trước đã.”

“Rõ. À, tớ thấy Lucy-san ở đằng kia lúc nãy. Nếu đi lối này chắc sẽ gặp thôi. Đi nào, Lily.”

Dù Lily đã cố gắng làm dịu cậu bạn thuở nhỏ đang như thể đang vẫy đuôi, nhưng hoàn toàn vô ích, cậu đã đi trước một cách hăng hái.

“Cậu đơn giản thật đấy, Saito.”

Lily nhún vai, thở ra một tiếng và bước theo sau “thú cưng” Saito của mình.

“Chào mừng hai đứa về, híc. Hai đứa giỏi lắm. Saito và Lily-chan. Là phụ huynh mà chú tự hào quá. Mà này Lily-chan, ngực con lớn thật rồi ha, giống hệt Lucy-san~”

Người đầu tiên chào đón họ khi gặp lại phụ huynh là cha của Saito, "Yo!".

Mặt chú ấy hơi đỏ, chứng tỏ mấy người lớn đã bắt đầu uống rồi.

“Uêê~ Giỏi lắm hai đứa. Bác mua nước ép nè. Muốn uống không? Dahaha, Dahaha!”

“Shpee… Shpee…”

“Yabana-chan dễ thương quá đi, chụt chụt. Ủa, Lily, hun cái coi. Chu~”

Đúng như dự đoán, mấy người lớn đều đã say, có lẽ vì đang phấn khởi trước thành tích của đám nhỏ.

Yo, ông chú dâm dê. Masanori, kiểu người hễ uống là trở nên lả lơi và vui vẻ.

Yabana, mẹ của Saito, đang ngủ say sưa một cách đầy mãn nguyện. Lucy, người hễ say là hóa cuồng hôn, nhưng chỉ với phụ nữ.

Trường hỗn loạn quen thuộc mỗi lần phụ huynh tụ họp đã hình thành. Lily và Saito lập tức trao đổi ánh mắt.

"…(Chuồn thôi)"

"…(Ờ. Trong cái giỏ có hamburger đấy, nhờ cậu xử lý nhé)"

"…(Biết rồi mà)"

Với sự thuần thục như đã quen từ lâu, cả hai lấy giỏ picnic chứa hamburger và lùi về một góc có bóng râm cách đó một chút.

“Ba với mấy người kia uống rượu giữa ban ngày luôn. Cuối cùng thì đến xem hội thể thao của tụi mình chỉ là cái cớ để nhậu thôi nhỉ.”

“Ừ, miễn là mẹ tớ có mặt là được rồi. Tớ cũng đoán trước chuyện này sẽ xảy ra.”

Vừa than thở về đám phụ huynh, hai người vừa bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

Saito trải tấm lót ra, còn Lily thì đặt và cố định chai nước cùng cái giỏ mang theo ở một bên mép.

Cả hai ngồi cạnh nhau, lấy túi giữ lạnh và đĩa ra khỏi giỏ. Họ đặt bánh mì tròn đã cắt lên đĩa, thêm các nguyên liệu lấy từ túi giữ lạnh, rồi cuối cùng ghim que xiên vào để mọi thứ không bị rơi ra.

“Xong rồi đây, hamburger kiểu Mỹ.”

“Whoa! Nhìn ngon cực luôn. Không ngờ lại được ăn hamburger xịn thế này ở trường. Ăn được chưa? Ăn được rồi nhỉ? Vào...”

“Đ-đợi chút đã!”

“...Gì vậy?”

Vừa chuẩn bị xong, cậu bạn thuở nhỏ đã định ăn ngay dù tay vẫn còn bẩn, khiến Lily phải ngăn lại.

Saito tỏ vẻ không hài lòng, nhưng với tư cách là người làm ra nó, Lily có lòng tự trọng của mình.

Cô không thể để hương vị bị phá hỏng bởi cát dính trên tay hay để cậu bị đau bụng được.

Cô lấy khăn ướt từ trong giỏ ra và đưa cho Saito. Như vừa chợt nhớ ra, cậu nói: “À, đúng rồi, tớ chưa rửa tay.”

Lily thở dài, nghĩ đến việc cậu bạn thuở nhỏ này thật đúng là phiền phức.

“Giờ thì, ăn thôi!”

Ngồi bên cạnh, Saito sau khi lau tay xong cắn một miếng hamburger, mắt mở to.

“Ngon quá! … Ngon quá chừng! … Ngon tuyệt luôn!”

“Tớ mừng vì cậu thích.”

Saito đánh giá rất chính xác.

Nhìn cậu ăn ngấu nghiến chiếc hamburger, Lily khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi đưa tay túm lấy chỏm tóc xoăn bướng bỉnh đang bắt đầu ngọ nguậy, cố gắng ép nó dừng lại.

Dù vậy, phần ngọn vẫn khẽ rung lên, khiến cô thấy ngượng, nhưng có lẽ từ xa sẽ không ai để ý. Có lẽ vậy.

Khi chỏm tóc đã chịu yên, Lily cắn một miếng to.

“Mmm, ngon thật đấy.”

Cô cảm thấy mình đã làm khá tốt. Điều tiếc nuối duy nhất là món ăn đã nguội đi.

Nếu được ăn khi vừa làm xong, chắc chắn cô có thể khiến Saito vui hơn nữa.

“Đúng không? Đặc biệt là nước sốt teriyaki này ấy. Vị ngọt mà vẫn hơi cay nhẹ, hoàn hảo luôn.”

“Sao trông cậu như đang khoe khoang vậy?”

Tuy nhiên, khi nhìn Saito ưỡn ngực đầy tự hào với vệt sốt vẫn còn dính trên má, cô quyết định bỏ qua nỗi bất mãn vừa lóe lên trong đầu. Không đáng để nghĩ đến.

Khi đang định cắn miếng tiếp theo sau khi đổi lại tâm trạng, cô thoáng thấy Koyuki đi đâu đó ở khóe mắt.

Lily dõi theo Koyuki bằng ánh mắt và thấy cô ấy bước vào một nhà kho nhỏ, nơi cất các lều trại.

(Mình tự hỏi cậu ấy cần gì trong đó nhỉ?)

Khi vẫn còn đang thắc mắc không biết vì sao Koyuki lại biến mất vào sâu bên trong cái nhà kho gần như trống rỗng ấy, thì cô thấy Haruki xuất hiện và cũng bước vào trong, khép cánh cửa lại sau lưng.

(Mình có cảm giác không lành...)

Nếu như không có buổi gặp gỡ với Koyuki trên sân thượng ngày hôm đó, có lẽ cô sẽ chẳng bận tâm.

Nhưng chính vì đã gặp Koyuki hôm đó, Lily biết rõ Koyuki đang ở trong trạng thái bất ổn.

Không còn là cảm giác “được giúp đỡ” như trước nữa. Bên trong đó, chắc chắn đang có chuyện gì đó xảy ra.

Trực giác của Lily khẽ thì thầm với cô.

“Này, tớ có chút việc, sẽ quay lại ngay.”

“Okfay. Cậuf đinf đif đâu zạ?”

(cậu vừa nhồm nhoàm vừa hỏi)

“Cái nhà kho đằng kia. Tớ quay lại liền, nên chờ ở đây nhé.”

“Được rồi.”

Mang theo một linh cảm chắc chắn như vậy, Lily để lại những lời đó cho Saito rồi bắt đầu chạy về phía nhà kho.

-----

Clang.

Tiếng cửa sắt đóng lại vang vọng trong nhà kho lờ mờ ánh sáng.

“Haruki-kun, cậu đến rồi. Cảm ơn vì đã dành thời gian trong giờ nghỉ trưa quý giá.”

“…Koyuki-senpai.”

Khi Koyuki mỉm cười chào, Haruki-kun bối rối tránh ánh mắt của cô.

Điều đó cũng là điều dễ hiểu. Bởi giữa Haruki-kun đã từ chối tình cảm của cô. Nếu người mình đã từ chối bất ngờ gọi ra để nói chuyện, ai mà chẳng thấy lúng túng.

Thực tế thì, phần lớn người còn chẳng buồn đáp lại lời mời như thế.

Vậy mà Haruki-kun vẫn đến, dù là người đã từ chối Koyuki-senpai.

Cậu ấy đúng là một người tốt bụng. Nhận ra điều đó thêm một lần nữa, môi Koyuki-senpai khẽ nhếch thành nụ cười.

“…Senpai muốn nói chuyện gì vậy ạ?”

Không chịu nổi bầu không khí nặng nề, hoặc có lẽ vì cảm thấy thái độ của Koyuki-senpai hôm nay có gì đó lạ thường, Haruki-kun rụt rè hỏi.

“Hôm đó có một chuyện chị quên hỏi. Chị có thể hỏi em vài điều không?”

Koyuki-senpai đáp bằng giọng nhẹ tênh, như thể chỉ vừa quay lại lớp để lấy món đồ bỏ quên.

“…Nếu là chuyện em có thể trả lời thì em không ngại.”

Trái ngược với giọng điệu của cô, gương mặt Haruki-kun căng thẳng rõ rệt.

Dựa vào phản ứng của Haruki, dường như có điều gì đó em không muốn bị hỏi đến.

(Em đúng là người dễ đọc vị thật.)

Dù đang cố che giấu, suy nghĩ của em lại hiện rõ ràng trên gương mặt. Ngay cả điểm đó ở em cũng khiến chị thấy đáng yêu một cách vừa phải.

Nụ cười của Koyuki càng trở nên rạng rỡ.

“Cảm ơn em. Vậy thì, trước hết, ‘người mà em đang để ý’ là ai vậy?”

“Lily… Machigane Lily-san.”

“…Chị hiểu rồi. Vậy, ở Machigane Lily-san có điều gì khiến em quan tâm?”

“…Em không thể nói điều đó được.”

“…Chị hiểu.”

Những điều tiếp theo là một cuộc thẩm vấn đội lốt câu hỏi, một nghi thức cần thiết cho kế hoạch mà chị sắp thực hiện.

“Vậy để chị đổi câu hỏi. Em thân với cô ấy từ khi nào?”

“Bọn em không hề thân thiết… Cô ấy lúc nào cũng ghét em.”

“Vậy à? Thế thì, một câu hỏi khác. Em có ghét chị không, Haruki-kun?”

“Em không ghét chị. Em nghĩ chị là một người rất tốt.”

“Thật sao? Chị mừng quá. Chị cứ lo là em sẽ ghét chị cơ.”

Haruki trả lời trơn tru, không một chút nghi ngờ. Không hề hay biết rằng bản thân đang đi đúng theo ý muốn của Koyuki, em đã đến điểm cuối cùng.

Nếu Haruki trả lời đúng điều mà Koyuki muốn nghe với câu hỏi tiếp theo, thì tất cả sẽ được quyết định.

Thình thịch, thình thịch.

Phớt lờ tiếng tim đập lớn đến lạ thường, Koyuki đưa ra câu hỏi cuối cùng.

“…Một câu cuối thôi. Nếu chị nói chị cần được giúp đỡ… em sẽ giúp chị thêm một lần nữa chứ, Haruki-kun?”

“Vâng… nếu một người như em có thể giúp được gì đó.”

Kết quả đúng như dự đoán - thành công.

Chỉ với câu trả lời đó, cảm giác tội lỗi lờ mờ còn sót lại trong lòng Koyuki biến mất, và những cảm xúc xấu xí trồi lên mặt nước.

“Cảm ơn em nhé! Vậy thì, ngay bây giờ, hãy giúp chị bằng cách để chị giam em lại.”

Nói rồi, Koyuki tiến lại gần Haruki và chích cậu bằng khẩu súng điện mà chị đã giấu sau lưng.

“Ko, yuki, sen, pai. Ch-chuyện gì… đang… xảy ra… vậy…?”

Có lẽ em chưa từng một lần tưởng tượng ra việc Koyuki lại làm điều như thế này.

Cơ thể tê liệt, hầu như không thể cử động, Haruki chỉ còn có thể biểu lộ sự bối rối qua đôi mắt.

“Ồ, chẳng phải chính em đã nói rồi sao, Haruki-kun? ‘Nếu một người như em có thể giúp được gì.’ Em sẽ giúp chị đúng không? Vậy thì, xin hãy ở bên chị để giúp chị. Ở bên chị cho đến khi chết, và tiếp tục làm dịu cơn khát này. Em sẽ làm vậy vì chị mà, đúng không, Haruki-kun tốt bụng?”

Nhưng đó là lỗi của chính Haruki. Koyuki đã cố chống lại cơn cám dỗ ngọt ngào ấy cho đến tận giây phút cuối cùng.

Chính Haruki là người đã trao cho chị cái cớ để buông xuôi trước cám dỗ đó.

Với đôi mắt đục ngầu, Koyuki lại gần Haruki và vuốt ve mái tóc của em bằng sự dịu dàng.

Một cách nâng niu, nâng niu hết mực. Nhẹ nhàng, như thể không muốn làm tổn thương một báu vật quý giá.

“Hic!? Gah!?”

Ngay khoảnh khắc ấy, Haruki cuối cùng cũng nhận ra ánh nhìn u ám, trì trệ trong mắt Koyuki và cố hét lên, nhưng Koyuki lại chích thêm một lần nữa, khiến em hoàn toàn bất tỉnh.

Giờ thì Haruki sẽ không thể cử động trong một khoảng thời gian.

Nếu tranh thủ lúc này để cho người nhà - những người cải trang thành khán giả lễ hội thể thao đưa em đi, thì kế hoạch này sẽ hoàn tất.

Cuối cùng thì Haruki cũng sẽ mãi mãi thuộc về Koyuki.

“Fufu, chỉ cần giam giữ được Haruki-kun… thì chị cuối cùng cũng có thể hạnh phúc rồi.”

Tưởng tượng về tương lai đang chờ phía trước, Koyuki nở nụ cười rạng rỡ, lấy điện thoại ra để gọi cho người nhà.

Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra, kèm theo một giọng nói vang lên:

“Shirayuri-senpai. Làm chuyện như thế này… thì chị sẽ không tìm được hạnh phúc đâu, biết không?”

“Gh!?”

Một giọng con gái quen thuộc, nhưng cũng là giọng nói mà chị không muốn nghe thấy nhất, vang vọng khẽ khàng trong không gian nhà kho.

-----

Koyuki giật bắn vai vì bất ngờ, và khi quay ánh mắt về phía lối vào, người đang đứng ở đó, dưới ánh sáng hắt vào từ bên ngoài - chính là Lily.

“Tại sao… em lại ở đây?”

Khu vực quanh nhà kho vào giờ này lẽ ra phải bị cấm vào.

Vậy tại sao em ấy lại xuất hiện?

Trước sự xuất hiện như một nhân vật chính bước ra từ truyện tranh, Koyuki vô thức lùi lại một bước.

“Chẳng qua là em tình cờ thấy Shirayuri-senpai và Nishizono-kun cùng đi vào trong kho. Em có linh cảm chẳng lành nên đến xem thử… và chị đang làm gì vậy? Bắt cóc và giam giữ là tội nghiêm trọng đấy, chị biết không?”

Bằng một giọng đầy ghê tởm, Lily nhấn mạnh rằng đây chỉ là sự trùng hợp và trách mắng Koyuki. Thế nhưng, lúc này em ấy chẳng khác gì một nữ chính xuất hiện đúng lúc khi nam chính đang gặp nguy hiểm.

Khung cảnh ấy như thể đang nói rằng Lily và Haruki là định mệnh của nhau, như thể cả thế giới đang đứng về phía họ, điều đó khiến Koyuki vô cùng khó chịu.

“Việc chị làm không liên quan gì đến em, đúng không, Machigane-san? Dù gì thì từ khi lên cấp ba đến giờ, chị với em cũng hầu như chưa từng nói chuyện mà.”

Với ý định hăm dọa để em ấy không xen vào, Koyuki giơ khẩu súng điện đang phát ra tiếng rè rè về phía Lily.

Đáp lại vẻ mặt đanh lại của Koyuki, trên khuôn mặt Lily bất ngờ nở ra một nụ cười rạng rỡ.

“Liên quan chứ. Vì chẳng phải tụi mình là bạn bè đã cùng trải qua hai năm cấp ba đó sao? Nếu người từng giúp đỡ em đang mắc sai lầm, thì chẳng phải em có nghĩa vụ phải ngăn lại à? Hơn nữa, chính chị là người đã dạy em rằng ‘nhận ơn thì phải báo đáp’, nên em càng phải làm vậy.”

“Gh…! Lily… chan, em… đang nói gì vậy…?”

Người mà chị nghĩ là không liên quan, hóa ra lại là người quen cũ.

Trước cuộc tái ngộ mà chị chưa từng ngờ đến, cơ thể Koyuki run lên và suýt nữa đánh rơi khẩu súng điện.

“Đúng vậy. Em là Lily Machigane - cô đàn em yếu đuối, phiền phức mà chị Koyuki từng quen đấy.”

“Uah, ah…!”

Chị cứ tưởng không còn ai biết về con người trong quá khứ của mình.

Vì muốn sống khác với thế giới trước kia, chị đã hành động tự do, cố gắng sống theo cách mình mong muốn.

Thế nhưng, thực tế lại có một người biết về con người cũ của chị.

Nhận ra điều đó, một cơn xấu hổ dội thẳng vào tận sâu bên trong Koyuki.

Tuy vậy, một thứ cảm xúc còn mạnh mẽ hơn - thù hận - lại trào dâng dữ dội.

Nguyên nhân gốc rễ đã đẩy chị vào địa ngục ấy.

Lily - kẻ đáng ghét đã cướp Haruki khỏi tay chị.

Koyuki dịu dàng từng yêu quý một Lily dễ thương, yếu đuối thuở nào giờ đã hoàn toàn biến mất. Ánh mắt chị lúc này chỉ còn chứa đầy sát ý.

“…Lại nữa à? Em lại đến để cướp Haruki khỏi tay chị nữa đúng không!? Chị sẽ không tha thứ đâu. Không tha thứ, không tha thứ, không tha thứ, không tha thứ đâu! Lần này thôi, chỉ lần này thôi, Haruki là của chị! Em đâu có quyền gì cướp cậu ấy chứ!? Dù gì thì, ở thế giới trước, Lily, em đã được Haruki yêu thương biết bao nhiêu rồi còn gì!? Nhường cho chị lần này… chẳng phải cũng chẳng sao à!?”

Phòng tuyến cảm xúc trong lòng chị đã hoàn toàn sụp đổ. Những điều chôn giấu bấy lâu nay tuôn trào như thác, chị gào lên khẳng định Haruki là của riêng mình.

Dù cho có phải đối đầu với Lily đi nữa… Dù có phải dùng vũ lực…

Chị nhất định sẽ đoạt lấy em ấy.

“Chị muốn làm gì thì làm, em chẳng quan tâm cái tên đó đâu.”

“…Ể!?”

Lily và Haruki lẽ ra phải đang là một cặp yêu nhau. Sau đó lẽ ra họ sẽ kết hôn, xây dựng một gia đình hạnh phúc, để mặc Koyuki cô độc và bất hạnh phía sau.

Chị hoàn toàn tin chắc điều đó.

Vì vậy, trước lời tuyên bố của Lily, Koyuki chết sững tại chỗ.

Tại sao?

Sao có thể như vậy được...?

Khi hai câu hỏi ấy quay cuồng trong tâm trí Koyuki, Lily tiếp tục lên tiếng.

“Nhưng này, Koyuki… chị thật sự hạnh phúc khi làm thế này sao? Ở bên một người như vậy, trong hoàn cảnh thế này… đó là điều chị thật sự mong muốn à?”

“…Chuyện đó thì…”

Lời khuyên nhẹ nhàng của Lily khiến Koyuki buộc phải nghĩ đến những điều mà bấy lâu nay chị vẫn cố lảng tránh.

(Tất nhiên là không rồi…)

Tận sâu trong lòng, chị hiểu rõ.

Chị biết, cho dù có làm tất cả những điều này… thì Haruki cũng sẽ không bao giờ thực sự yêu chị. Rồi thì, tình cảm miễn cưỡng mà em ấy trao cho… sớm muộn gì chị cũng sẽ cảm thấy trống rỗng, không thỏa mãn.

Chị hiểu rất rõ điều đó. Nhưng mà…

“Chị còn có thể làm gì khác nữa chứ!? Nếu không làm vậy, Haruki sẽ không bao giờ nhìn thấy chị! Sẽ không bao giờ yêu mỗi mình chị cả! …Haruki là người duy nhất từng yêu chị! Bố mẹ, bạn bè thuở nhỏ, tất cả mọi người xung quanh chị, không ai yêu chị cả!? Họ chỉ xem chị như một cái bánh răng trong bộ máy của Tập đoàn Shirayuri, là con gái của gia tộc Shirayuri. Không, đó không phải điều chị muốn! Chị chỉ muốn được nhìn nhận như một người phụ nữ mang tên Shirayuri Koyuki, muốn được khen ngợi, được yêu thương! Nhưng chẳng có ai ngoài Haruki làm điều đơn giản ấy cho chị cả! Cho nên chị đâu còn lựa chọn nào khác! Haruki là người duy nhất có thể yêu chị! Với một người như chị, không thể sống thiếu tình yêu… con đường duy nhất còn lại chính là như thế này!”

Giờ đây, khi Haruki đã từ chối mình, đây là ý nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu Koyuki.

Chính vì vậy, chị không thể dừng lại. Nếu dừng ở đây, Koyuki sẽ lại một lần nữa trở về con số không - cô độc, lẻ loi.

“Aaaaaaahhhhh!”

Koyuki lao thẳng về phía Lily.

Đó là câu trả lời của Koyuki.

Khi đặt lên bàn cân giữa việc làm điều đúng đắn và việc giữ lấy người duy nhất từng yêu mình, chị đã chọn vế sau. Chừng ấy là đủ để thấy Koyuki sợ cô đơn đến mức nào, khao khát tình yêu đến mức nào.

Nhận ra điều đó, gương mặt Lily méo đi, nhưng em vẫn đứng nguyên tại chỗ. Dù là vì thương hại, hay vì cảm giác tội lỗi khi đã cướp Haruki khỏi tay Koyuki…

Ngay trước khoảnh khắc khẩu súng điện giáng xuống, Lily đã nhắm mắt lại.

“…Chị đang định làm gì với bạn thanh mai trúc mã của tôi vậy, Shirayuri-senpai?”

Ngay trước khi điện giật chạm tới, một giọng nói trầm khàn, như thể vọng lên từ lòng đất, vang vào tai chị và một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt lấy cánh tay chị.

Khi ngước lên trong sợ hãi, Koyuki nhìn thấy Saito - người luôn mang vẻ mặt hòa nhã lúc này đang trừng mắt nhìn chị với ánh nhìn khinh miệt.

“Không, chị… không phải…”

Những lời phủ nhận vô thức bật ra khỏi miệng chị.

“Vậy cái thứ đang phát tiếng rè rè đó là gì? Không phải đồ để đem ra đùa được đâu, đúng không?”

Nhưng lời nói đó chỉ càng khiến ánh nhìn khinh miệt của Saito trở nên lạnh lẽo hơn.

“Ah… ah…”

Không còn lối thoát.

Dù muốn hay không, Koyuki cũng đã bị nghiền nát dưới sức nặng khủng khiếp của cơn giận từ Saito. Chị hiểu điều đó, và chỉ có thể thốt lên những tiếng vô nghĩa, không thành lời.

“Shirayuri-senpai, chị định giữ thể diện thế nào sau chuyện này đây?”

“Ê, Minazuki! Khu vực này cấm vào đấy! …Hả? Chuyện gì xảy ra ở đây vậy!?”

Cuối cùng, Chủ tịch Hội học sinh - Takumi cũng xuất hiện, và ngay khi đó, Koyuki khuỵu gối, sụp xuống tại chỗ.

Sau đó, dưới quyền hạn của Takumi, một cuộc điều tra về vụ việc được tiến hành, và tội lỗi của Koyuki nhanh chóng bị đưa ra ánh sáng.

“Đồ ngốc này!?”

Biết được rằng Koyuki đã cố bắt cóc Haruki, Takumi nổi giận như chưa từng thấy.

Cậu giáng một cái tát mạnh vào má chị.

“…Em xin lỗi.”

Không thể viện bất cứ lý do nào, Koyuki chỉ biết cúi đầu xin lỗi.

Và khi ngẩng lên nhìn Takumi, chị thấy nơi khóe mắt cậu đang rưng rưng nước mắt vì lý do nào đó.

“Ơm… sao vậy?”

Lần đầu tiên trong đời chị thấy Takumi khóc.

Thế nhưng, chị không hiểu tại sao cậu lại mang vẻ mặt như sắp bật khóc như thế, nên chỉ biết nghiêng đầu khó hiểu.

“Xin lỗi.”

Và rồi, chỉ với một lời ấy, Takumi cúi đầu xin lỗi.

“Không… với những gì em đã làm, Chủ tịch không cần phải xin lỗi đâu.”

“Không phải vậy.”

Koyuki mang vẻ mặt tự giễu, nói rằng anh không cần bận tâm, nhưng Takumi lại lắc đầu mạnh.

“Anh đã nhận ra từ lâu rồi. Rằng em lúc nào cũng trông thật cô đơn. Vậy mà… anh xin lỗi. Anh thật sự xin lỗi.”

“…Ý anh là sao?”

Lời của Takumi không mạch lạc, khiến Koyuki cất tiếng đầy hoang mang.

Chị không hiểu vì sao anh lại xin lỗi.

Vì cho đến tận gần đây, anh lúc nào cũng tỏ ra khó chịu với chị, coi chị là một người trẻ con.

Đặc biệt dạo này, cảm giác đó càng rõ ràng hơn, nên chị chẳng thể nào hiểu được lý do khiến anh bận lòng.

Trước Koyuki đang rối bời, Takumi buông ra một lời khiến chị sững sờ.

“Anh thích em.”

“Ể…?”

“Anh đã thích em… từ rất, rất lâu rồi. Từ khi anh gặp em, Koyuki. Nhưng anh vụng về quá… nên không thể thẳng thắn với em. Dù biết em lúc nào cũng trông cô đơn. Thế mà, anh vẫn chẳng thể đối mặt với cảm xúc của mình, cũng chẳng thể ở bên cạnh an ủi em. Anh xin lỗi. Một phần cũng là lỗi của anh, vì đã đẩy em đến mức này, Koyuki. Anh xin lỗi.”

“Đột nhiên nói ra điều đó… em cũng không biết phải phản ứng sao cho đúng nữa.”

Chị đã nghĩ anh luôn khó chịu với mình vì bản thân bất tài là người cũng sẽ phải gánh vác tập đoàn như anh.

Có lần, Koyuki còn khóc vì những lời cay nghiệt của Takumi.

Vậy nên, khi bị bất ngờ nói rằng “anh không thể thành thật trước mặt người mình thích”, Koyuki không thể nào chấp nhận điều đó một cách dễ dàng khi chẳng có chút bằng chứng nào để tin.

“Saito, em có mấy tấm hình đúng không? Cho chị xem đi.”

“Sao chị biết?”

“Saito, em đâu có dùng khăn mặt cho đến lúc nghỉ trưa nhỉ? Ban đầu chị cứ nghĩ chắc do em không kịp quay lại lều thôi, nhưng dần dần chị thấy có gì đó lạ lắm. Khi chị kiểm tra, thì thấy chiếc khăn đó được gấp rất cẩn thận. Những thứ quan trọng như vậy, em không nên mang ra ngoài đâu.”

“Ghê thật đấy… chị nên làm thám tử luôn đi. Haizz… đây, Shirayuri-senpai.”

Saito đưa cho Koyuki một phong bì nhàu nát - người giờ đây vẫn chưa thể chấp nhận được hiện thực.

Chị run rẩy nhận lấy, bên trong có vài tấm ảnh.

Tấm thứ nhất và thứ hai chụp cảnh Takumi đang run run ôm thùng các-tông nặng trịch mà Koyuki từng từ bỏ, sau khi chị đã bỏ đi.

Tấm thứ ba là cảnh Koyuki trông như đang trăn trở trước đống chai nước lớn, còn Takumi thì đứng đằng sau, chỉ tay về phía chị và nói gì đó với các thành viên hội học sinh.

Tấm thứ tư ghi lại khoảnh khắc Takumi đang kiểm tra vết thương do can ngăn một vụ ẩu đả giữa các học sinh năm ba, vùng bị đánh đã tím lại.

“Hức… ư…”

Đến lúc này, Koyuki không thể kìm nén được nữa.

Nước mắt trào ra khỏi mắt chị, rơi lã chã, trong khi tay không ngừng lật xem từng bức ảnh.

Mỗi một tấm đều cho chị thấy Takumi đã quan tâm mình nhiều đến thế nào.

Ngực chị trở nên ấm áp.

Cơn đói khát tình cảm từng dằn vặt chị giờ đang dần được lấp đầy.

Chị nhìn thật kỹ từng tấm ảnh, và rồi đến tấm cuối cùng.

“Sụt sịt… ư… hử? Tấm này là…”

Koyuki chậm rãi ngắm tấm ảnh ấy. Nó khác hẳn với những tấm trước.

Từ nãy đến giờ, trong tất cả các tấm, cả Takumi lẫn Koyuki đều có mặt.

Nhưng trong tấm cuối cùng này chỉ có mình Takumi. 

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Koyuki nhìn thấy tấm ảnh ấy, những ký ức mà chị tưởng đã quên từ lâu bất chợt tràn về.

Cô nhớ lại thời thơ ấu của mình.

Hồi đó là trong một lễ cưới của người quen, lúc cả hai đang ngồi chán chường trong giờ nghỉ.

[Cậu có biết mình muốn được cầu hôn kiểu gì không?]

Sau khi nghe đôi tân lang tân nương thì thầm những lời ngọt ngào, Takumi - hiếm hoi thay đã hỏi chị như thế trong lúc nghỉ ngơi.

[Cầu hôn à? Hừm… em không chắc là mình muốn người đàn ông thế nào, nhưng nếu nói về tình huống thì… em muốn được cầu hôn trong một nơi có thật nhiều hoa.]

[Hừm, quanh đây làm gì có chỗ nào như vậy chứ.]

[Em biết mà. Nên mới chỉ là mơ thôi.]

Koyuki đã nghĩ đó chỉ là chuyện phiếm thời trẻ con, và với thái độ hay chọc ghẹo của Takumi, chị tin chắc anh cũng đã sớm quên mất lời đó rồi.

Nhưng chị đã nhầm.

Takumi vẫn luôn nhớ những lời ấy và đã chăm chút khu vườn kia, chỉ để một ngày nào đó có thể tỏ tình với chị.

Không thể chịu đựng nổi nữa, Koyuki quay người về phía Takumi.

Anh quay mặt đi trong ngượng ngùng, lẩm bẩm, “…Làm chuyện chẳng cần thiết…” và câu ấy chính là đòn kết liễu cuối cùng.

“…Em xin lỗi. Em xin lỗi, Takumi-san… Lâu nay em chẳng hề nhận ra…”

Koyuki ôm chầm lấy Takumi, nghẹn ngào xin lỗi.

“Ngốc. Anh nói là lỗi của anh mà. Em đâu có sai gì đâu. Anh mới phải xin lỗi.”

Takumi cười gượng, xin lỗi thêm một lần nữa rồi nhẹ nhàng ôm chị vào lòng.

Koyuki rúc vào vòng tay ấm áp đó, sau đó quay sang phía các đàn em của mình với gương mặt méo mó đến đáng thương.

“Chị xin lỗi… Vì chị mà mấy đứa phải chịu nhiều phiền phức quá…”

“Lúc chị nổi đoá tụi em cũng bất ngờ thật… nhưng không ai bị thương cả nên em ổn mà.”

“Em cũng ổn mà. Bị Chủ tịch tát một cái là tỉnh táo liền. Nhưng mà nếu lần sau chị lại làm vậy nữa, em sẽ tát trả hết sức đấy.”

“Em cũng không sao. Một phần cũng là lỗi của em, vì không nhận ra cảm xúc của chị Koyuki…”

Khi Koyuki cúi đầu xin lỗi, cả ba người họ đều mỉm cười dịu dàng và tha thứ cho chị khiến những giọt nước mắt to tròn lại lăn dài trên má chị.

(A, từ đầu đến giờ, em đã luôn được yêu thương… chỉ là em không nhận ra thôi.)

Chị từng ghen tị với Lily, người được mọi người yêu quý.

Từng tự hỏi tại sao mình lại không được ai yêu thương và mang đầy bất mãn.

Nhưng thực ra… chị cũng vậy thôi. Chỉ là chị chưa nhận ra, rằng vẫn có những người quanh mình thật sự yêu quý chị.

Koyuki siết chặt vòng tay ôm lấy Takumi, như thể muốn khắc ghi sự thật ấy vào tận sâu trái tim mình.

Tương lai bi thảm mà lẽ ra đã kết thúc bằng việc những người bạn thuở nhỏ rẽ lối chia xa giờ đây đã thay đổi.

Nhiệm vụ hoàn tất.

Nhìn cảnh hai người họ quấn quýt tình tứ, cặp bạn thanh mai trúc mã còn lại khẽ đập tay vào nhau một cách vui vẻ.

hị kiểm tra, thì thấy chiếc khăn đó được gấp rất cẩn thận. Những thứ quan trọng như vậy, em không nên mang ra ngoài đâu.”

“Ghê thật đấy… chị nên làm thám tử luôn đi. Haizz… đây, Shirayuri-senpai.”

Saito đưa cho Koyuki một phong bì nhàu nát - người giờ đây vẫn chưa thể chấp nhận được hiện thực.

Chị run rẩy nhận lấy, bên trong có vài tấm ảnh.

Tấm thứ nhất và thứ hai chụp cảnh Takumi đang run run ôm thùng các-tông nặng trịch mà Koyuki từng từ bỏ, sau khi chị đã bỏ đi.

Tấm thứ ba là cảnh Koyuki trông như đang trăn trở trước đống chai nước lớn, còn Takumi thì đứng đằng sau, chỉ tay về phía chị và nói gì đó với các thành viên hội học sinh.

Tấm thứ tư ghi lại khoảnh khắc Takumi đang kiểm tra vết thương do can ngăn một vụ ẩu đả giữa các học sinh năm ba, vùng bị đánh đã tím lại.

“Hức… ư…”

Đến lúc này, Koyuki không thể kìm nén được nữa.

Nước mắt trào ra khỏi mắt chị, rơi lã chã, trong khi tay không ngừng lật xem từng bức ảnh.

Mỗi một tấm đều cho chị thấy Takumi đã quan tâm mình nhiều đến thế nào.

Ngực chị trở nên ấm áp.

Cơn đói khát tình cảm từng dằn vặt chị giờ đang dần được lấp đầy.

Chị nhìn thật kỹ từng tấm ảnh, và rồi đến tấm cuối cùng.

“Sụt sịt… ư… hử? Tấm này là…”

Koyuki chậm rãi ngắm tấm ảnh ấy. Nó khác hẳn với những tấm trước.

Từ nãy đến giờ, trong tất cả các tấm, cả Takumi lẫn Koyuki đều có mặt.

Nhưng trong tấm cuối cùng này chỉ có mình Takumi. 

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Koyuki nhìn thấy tấm ảnh ấy, những ký ức mà chị tưởng đã quên từ lâu bất chợt tràn về.

Cô nhớ lại thời thơ ấu của mình.

Hồi đó là trong một lễ cưới của người quen, lúc cả hai đang ngồi chán chường trong giờ nghỉ.

[Cậu có biết mình muốn được cầu hôn kiểu gì không?]

Sau khi nghe đôi tân lang tân nương thì thầm những lời ngọt ngào, Takumi - hiếm hoi thay đã hỏi chị như thế trong lúc nghỉ ngơi.

[Cầu hôn à? Hừm… em không chắc là mình muốn người đàn ông thế nào, nhưng nếu nói về tình huống thì… em muốn được cầu hôn trong một nơi có thật nhiều hoa.]

[Hừm, quanh đây làm gì có chỗ nào như vậy chứ.]

[Em biết mà. Nên mới chỉ là mơ thôi.]

Koyuki đã nghĩ đó chỉ là chuyện phiếm thời trẻ con, và với thái độ hay chọc ghẹo của Takumi, chị tin chắc anh cũng đã sớm quên mất lời đó rồi.

Nhưng chị đã nhầm.

Takumi vẫn luôn nhớ những lời ấy và đã chăm chút khu vườn kia, chỉ để một ngày nào đó có thể tỏ tình với chị.

Không thể chịu đựng nổi nữa, Koyuki quay người về phía Takumi.

Anh quay mặt đi trong ngượng ngùng, lẩm bẩm, “…Làm chuyện chẳng cần thiết…” và câu ấy chính là đòn kết liễu cuối cùng.

“…Em xin lỗi. Em xin lỗi, Takumi-san… Lâu nay em chẳng hề nhận ra…”

Koyuki ôm chầm lấy Takumi, nghẹn ngào xin lỗi.

“Ngốc. Anh nói là lỗi của anh mà. Em đâu có sai gì đâu. Anh mới phải xin lỗi.”

Takumi cười gượng, xin lỗi thêm một lần nữa rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Koyuki rúc vào vòng tay ấm áp đó, sau đó quay sang phía các đàn em của mình với gương mặt méo mó đến đáng thương.

“Chị xin lỗi… Vì chị mà mấy đứa phải chịu nhiều phiền phức quá…”

“Lúc chị nổi đoá tụi em cũng bất ngờ thật… nhưng không ai bị thương cả nên em ổn mà.”

“Em cũng ổn mà. Bị Chủ tịch tát một cái là tỉnh táo liền. Nhưng mà nếu lần sau chị lại làm vậy nữa, em sẽ tát trả hết sức đấy.”

“Em cũng không sao. Một phần cũng là lỗi của em, vì không nhận ra cảm xúc của chị Koyuki…”

Khi Koyuki cúi đầu xin lỗi, cả ba người họ đều mỉm cười dịu dàng và tha thứ cho cô khiến những giọt nước mắt to tròn lại lăn dài trên má.

(A, từ đầu đến giờ, em đã luôn được yêu thương… chỉ là em không nhận ra thôi.)

Cô từng ghen tị với Lily, người được mọi người yêu quý.

Từng tự hỏi tại sao mình lại không được ai yêu thương và mang đầy bất mãn.

Nhưng thực ra… cô cũng vậy thôi. Chỉ là cô chưa nhận ra, rằng vẫn có những người quanh mình thật sự yêu quý cô.

Koyuki siết chặt vòng tay ôm lấy Takumi, như thể muốn khắc ghi sự thật ấy vào tận sâu trái tim mình.

Tương lai bi thảm mà lẽ ra đã kết thúc bằng việc những người bạn thuở nhỏ rẽ lối chia xa giờ đây đã thay đổi.

Nhiệm vụ hoàn tất.

Nhìn cảnh hai người họ quấn quýt tình tứ, cặp bạn thanh mai trúc mã còn lại khẽ đập tay vào nhau một cách vui vẻ.

Bình luận (13)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

13 Bình luận

lặp chap à trans?
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Mạng lỏ
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Vol 2 của chúng ta đã đi đến hồi kết! Chỉ còn 1 chương cuối cùng thôi, có ai hóng không nào, nói trước tên của chương 11 sẽ là "The One You Like"
Xem thêm
Ozu
Oh shiet 16k từ, đọc ko dứt đc :))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
:)) Bị lặp 3 lần liền, mạng nhà như shit
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Reset trang nhé :)
Xem thêm
Xem thêm 6 trả lời