• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

LN - Volume 2 [ ĐÃ HOÀN THÀNH ]

Chương 4: Tiền tuyến của 'chiến lược bạn thuở nhỏ'

3 Bình luận - Độ dài: 4,215 từ - Cập nhật:

- Thân hình kiểu trẻ con là điểm trừ. 

- Ưu tiên là cô gái có thể chơi thể thao và game cùng.

- Nếu nấu ăn ngon thì sẽ được đánh giá cao hơn.

"~♪ ~♪"

Vào lúc mười một giờ đêm trong một không gian yên tĩnh, khi cả nhà đã chìm vào giấc ngủ, Lily Machigane vừa ngân nga khe khẽ, vừa ghi lại những phát hiện hôm nay vào một cuốn sổ tay đặc biệt.

Tựa đề của nó: Sổ Chiến Lược Bạn Thời Thơ Ấu.

Lily bắt đầu viết cuốn sổ này từ cuối tháng Tư, khi cô lần đầu nhận ra tình cảm của mình dành cho cậu bạn thuở nhỏ, Saito Minazuki. Trong đó ghi chép lại những hành động tiếp cận hằng ngày, các thông tin mới thu thập được, và cả kế hoạch hành động tiếp theo.

Cô biết rõ việc này có hơi rùng mình, nhưng cô chẳng thể dừng lại được. Nếu không có những ghi chú này, cô có cảm giác mình sẽ chẳng bao giờ khiến được cậu bạn ngốc nghếch kia nhận ra tình cảm của mình.

Tin rằng mọi dữ liệu mình tích lũy rồi sẽ có ngày kết trái, Lily vẫn tiếp tục viết.

“Hôm nay đúng là một chiến thắng lớn. Nhất là việc phát hiện ra Saito không xem loli là đối tượng yêu đương - vậy có nghĩa là Mizuki-chan không phải mối đe dọa. Với lại, tớ đáp ứng hết mọi tiêu chuẩn của cậu ấy. Thật sự hạnh phúc quá đi… Nhưng khoan, nếu đã hội đủ điều kiện mà cậu ấy vẫn không nhận ra tớ, thì chẳng phải là chẳng còn hy vọng gì sao? Nếu có người khác cũng đạt tiêu chuẩn đó, họ có thể giành lấy cậu ấy mất. Không được. Mình phải khiến Saito chú ý đến mình nhanh hơn nữa mới được.”

Vì hôm nay họ đã có một cuộc trò chuyện sâu sắc hơn thường lệ, nên Lily viết dài hơn mọi khi, cảm xúc cũng trở nên xáo trộn hơn bao giờ hết. Cô đã phát hiện ra mình hoàn toàn phù hợp với sở thích của Saito, nhưng vấn đề là cậu ấy lại không nhìn cô theo cách đó.

Lily biết rõ Saito trân trọng và quý mến cô, nhưng là như một người thân trong gia đình, chứ không phải như một cô bạn gái tiềm năng.

Niềm tin mà họ đã vun đắp suốt những năm tháng từ thuở ấu thơ đến giờ, giờ đây lại giống như một lời nguyền, bỏ qua những bước tiến tình cảm quan trọng vốn nên diễn ra giữa một chàng trai và một cô gái.

Nếu cô mở lời, chắc chắn Saito sẽ luôn ở bên cô. Nhưng chỉ với tư cách một người bạn thời thơ ấu, không phải một người yêu. Cô tin rằng cậu sẽ ở cạnh cô cho đến khi cả hai già đi và rời khỏi thế gian này.

Nhưng Lily, người con gái được mệnh danh là nữ chính, lại không hề mong điều đó.

Trước đây, có lẽ cô đã bằng lòng với mối quan hệ đó. Chỉ cần cậu ở bên cô dưới bất kỳ hình thức nào,thì cô cũng đã thấy mãn nguyện rồi. Nhưng rồi, một hạt giống đã nảy mầm trong lòng cô - một hạt giống của tình yêu.

Cô từng nghĩ rằng hạt giống ấy sẽ chẳng bao giờ nảy nở nữa sau mối tình đầu thảm hại, nhưng chính Saito đã khiến nó đâm chồi lần nữa. Và bây giờ, cô không thể nào hài lòng với hiện tại nữa.

“Ahh, tớ muốn nắm tay nhau như những cặp đôi thật sự, đan chặt các ngón tay vào nhau, cùng đi bộ đến trường.

Tớ muốn được hôn cậu bất cứ khi nào mình muốn.

Tớ muốn được chiều chuộng cậu, và cũng được cậu cưng chiều lại.

Tớ muốn trêu chọc cậu và bị cậu trêu lại.

Tớ muốn được cậu ôm thật chặt, hôn thật sâu, và khiến tớ trở thành người của cậu.”

Cô khao khát một mối quan hệ sâu sắc và thân mật hơn nữa. Cô muốn khiến cậu phải say đắm mình.

Cô muốn giữ cậu cho riêng mình. Cô muốn trở thành của cậu.

Những cảm xúc ấy cứ tuôn trào mãi không dừng lại được.

“Mình phải cố gắng hơn nữa mới được… dù thật sự chẳng biết phải làm gì.”

Đây mới là lần thứ hai trong đời cô trải qua cảm giác yêu, cô biết một chút về nó, nhưng vẫn còn là người non nớt.Mà đối tượng cô nhắm đến lại là một “con quái vật ngây thơ” không biết gì về tình yêu, độ khó tối đa.

Hầu hết những điều cô biết về tình yêu đều không áp dụng được với cậu, nên cô luôn rơi vào trạng thái hết cách xoay xở.

Vì vậy, phần chiến lược trong cuốn sổ gần như trống trơn.

Thử làm cơm hộp. 

Tăng tiếp xúc cơ thể.

Hay là cứ tỏ tình rồi hôn luôn nhỉ? Không thể nào!

Cô có vài chiến thuật cơ bản và một số chiêu liều mạng sinh ra từ cảm xúc nhất thời. Hai cách đầu cô đã thử rồi, nhưng hiệu quả chẳng bao nhiêu.

Cho đến giờ, có vẻ như chỉ mỗi mình cô là hồi hộp hay xao xuyến, còn Saito thì vẫn thản nhiên, chẳng mảy may hay biết gì.

Cô hiểu rõ rằng mình phải nghĩ ra điều gì đó mới mẻ càng sớm càng tốt, nhưng đầu óc lại chẳng bật ra được ý tưởng nào.

Thở dài một tiếng, cô khép cuốn sổ lại.

Đã quá nửa đêm rồi, lẽ ra cô nên đi ngủ.

“Hay là đọc sách nhỉ.”

Dù chẳng buồn ngủ chút nào, Lily vẫn với tay lấy một cuốn manga tình cảm mà cha cô, Masanori, để lại.

Tựa đề là 'Sống Chung Với Hoàng Tử Thời Thơ Ấu Hóa Ra Lại Bình Dị Đến Bất Ngờ.'

Vì công việc của cha, Lily thường đọc rất nhiều sách, nhưng cô hiếm khi đụng đến light novel hay manga tình cảm. Những tác phẩm nổi tiếng thường có yếu tố hậu cung hay tình cảm không trong sáng, chúng khiến cô nhớ đến tên bạn trai cũ tồi tệ từng phản bội mình, khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Tuy nhiên, Masanori đã đảm bảo rằng đây là một chuyện tình thuần khiết, chỉ giữa hai người, và từ “bạn thuở nhỏ” trong tựa đề đã khơi dậy sự tò mò của cô.

“Tranh đẹp quá. Với lại cảnh hoàng tử bạn thời thơ ấu phá tường nhà người ta rồi xông vào cũng buồn cười thật.”

Ban đầu là một cuốn sách mà cô định không đọc, nhưng khi thử mở ra mà không đặt kỳ vọng gì, cô lại thấy nó cực kỳ cuốn hút.

[Tại sao hai người không đi học cùng nhau nếu đã sống chung nhà?]

[À, ừm, bởi vì… người ta có thể hiểu lầm là bọn tớ thân thiết thật sự.]

[Nhưng ai cũng biết bạn thời thơ ấu thì thân mà, đúng không?]

[Đúng là vậy, nhưng mà vẫn thấy ngại!]

[Món này ngon quá.]

[Vậy là tốt rồi, dù chỉ là món đơn giản thôi.]

[Ngày nào cũng được ăn thế này, đúng là mình may mắn thật.]

[Aaaahh!]

Cảm xúc của các nhân vật được khắc họa rất tinh tế, và câu chuyện cũng có vài điểm mới mẻ trong cách xử lý những tình tiết quen thuộc của thể loại tình cảm. Việc hoàng tử bạn thuở nhỏ chẳng biết gì về tình yêu, giống hệt Saito, lại càng khiến Lily cảm thấy đáng yêu hơn.

Cảm xúc của nữ chính chạm đến trái tim Lily, khiến cô nhiều lần gật đầu đồng cảm.

Chính vì thế mà cô nghĩ: “Chuyện này có thể sẽ là tài liệu tham khảo tốt đấy.”

Nếu cô bắt chước lại những sự kiện trong manga, có khi sẽ khiến Saito chú ý đến mình. Lily mở lại cuốn sổ tay và ghi vào đó những ý tưởng có thể áp dụng.

“Được rồi, có vẻ khả thi đấy.”

Chiến lược của cô vốn chỉ có ba, giờ đã tăng gấp đôi thành sáu, khiến Lily vô cùng hài lòng. Cô cất sổ tay vào ngăn bàn, nhảy lên giường và nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau, như thường lệ, cô chuẩn bị cơm hộp và ra ga đợi cậu bạn thuở nhỏ.

Lily mở camera trước của điện thoại để kiểm tra lại ngoại hình. Hôm nay trông cô có hơi khác một chút.

Mái tóc vốn thường để xõa thì nay được tết thành hai bím, và cô còn đeo thêm kính.

Không phải vì cô muốn tránh bị ai đó tán tỉnh. Đây chính là chiến lược mới của cô:

[Thử một diện mạo khác.]

Chiến lược rất đơn giản: thay đổi vẻ ngoài quen thuộc để khiến Saito nhìn cô bằng một ánh mắt khác.

Trong khuôn khổ quy định về trang phục của trường, cô đã cố gắng hết mức để thay đổi hình tượng. Từ một mỹ nhân tóc vàng cổ điển, cô biến thành một cô gái mang phong cách tri thức, như thể đang đắm chìm trong suy nghĩ, nhìn xa xăm qua khung cửa sổ.

Sự thay đổi đó tạo nên một khoảng cách hình ảnh khá rõ rệt.

“Ơ… xin lỗi…”

Hy vọng rằng Saito sẽ nhìn mình với con mắt khác, Lily cảm thấy hơi căng thẳng bên trong khi một nam sinh lạ mặt tiến lại gần. Nụ cười mỉm nhẹ trên môi cô nhanh chóng biến thành vẻ lạnh lùng, đôi mắt xanh băng giá hướng về phía cậu ta, ánh nhìn sắc như dao.

Cậu thanh niên trông có vẻ là học sinh trầm tính của một trường tư cách đó hai ga.

“Ờm… nếu bạn không phiền, bạn có muốn đi uống trà ở vòng xoay không? Mình thấy bạn đang đọc một cuốn sách mà mình rất thích và muốn trò chuyện một chút. Hiếm khi gặp được ai cũng đã đọc nó.”

Có vẻ cậu ta quan tâm đến cuốn sách mà Lily đang cầm để giết thời gian

Bạn và Con Ve Sầu, một cuốn bestseller mà cha cô từng xuất bản từ vài năm trước.

(Lại nữa à…?)

975aa873-5d78-48ff-b9f0-76e336ffe5d8.jpg

Thật vậy, hiếm có học sinh cấp ba nào lại đọc văn học thuần túy. Thế nhưng, cuốn sách này nổi tiếng đến mức được đưa tin trên truyền hình, cháy hàng chỉ trong vòng hai tuần phát hành, và đã được giới thiệu trên bản tin. Ngoài Lily ra, chắc chắn còn rất nhiều người từng đọc nó, nên rõ ràng đây chỉ là cái cớ để tán tỉnh cô.

Trước khi có thể thay đổi cách nhìn của Saito về mình, cô lại vô tình làm thay đổi cách nhìn của những cậu con trai khác. Phong thái trầm lặng có thể đã khiến bọn họ nghĩ rằng cô là một con mồi dễ tiếp cận, và điều đó khiến Lily cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Tớ đang đợi người. Nếu muốn bàn luận thì lên mạng mà nói. Tuy là sách cũ, nhưng vẫn còn nhiều fan lắm.”

“Á!”

Với một lời từ chối dứt khoát cùng ánh nhìn sắc lạnh, cậu con trai kia lập tức bị chấn động.

“Thì… cậu biết đấy, nói chuyện online thì thiếu đi cảm giác kết nối thật. Với lại, không thấy mặt người đối diện cũng đáng sợ nữa… cho nên… Khỉ thật! Phiền quá đi! Im đi và đi với tôi!”

Đang cố tìm cách biện minh cho bản thân, cậu ta bất ngờ lộ ra bản chất thật, chuyển từ dáng vẻ rụt rè sang thô lỗ và khó chịu. Cậu ta vươn tay định nắm lấy cánh tay của Lily.

Ngay khi Lily chuẩn bị xử lý cậu ta thì một cánh tay khác bất ngờ xuất hiện, chộp lấy cổ tay của hắn.

“Này, dừng lại ngay.”

Cùng với giọng nói hờ hững quen thuộc, cậu bạn thuở nhỏ của cô - Saito xuất hiện.

(Sao cậu ấy lại ở đây?)

Bình thường thì chuyến tàu cậu đi phải đến muộn hơn. Bị sự xuất hiện đột ngột của cậu làm cho bất ngờ, Lily mở to mắt kinh ngạc.

“Đừng có xen vào, đồ vô danh! Cậu định tỏ ra ngầu trước mặt con gái à? Kinh dị thật đấy.”

“Ừm? Tớ đâu có cố tỏ ra ngầu gì đâu. Cậu nóng nảy đến mức chẳng mời nổi ai đàng hoàng cả. Tớ chỉ đến để làm dịu tình hình thôi. Nào, hít vào~ thở ra~.”

“Ai mà làm theo cái trò ngốc đó chứ! Phiền phức thật! Tôi đi đây!”

Thằng nhóc kia, mất kiên nhẫn, cuối cùng cũng lộ nguyên hình rồi quay lưng bỏ chạy. Nó hất mạnh tay Saito ra và lao lên cầu thang như thể muốn trốn thoát.

“Này! …Tch, đúng là kiểu người dễ cáu thật.”

Saito gãi đầu ngượng nghịu, nhìn theo bóng lưng đang khuất dần. Cậu có chút hối hận vì đã xử lý vụ việc không khéo.

Chỉ là… một chút thôi.

“Thôi kệ.”

Ngừng gãi đầu, cậu quay sang nhìn tôi.

“Hôm nay cậu thật là xui xẻo đấy. Lần sau nhớ cẩn thận hơn nha. Giờ tớ còn phải đi tìm người, gặp sau nhé.”

Với nụ cười thân thiện, Saito bước đi nhanh chóng, trông chẳng khác gì một hoàng tử bạch mã.

“…Đợi đã, cái gì cơ!?”

Mải nhìn theo hình ảnh cực ngầu của cậu bạn thuở nhỏ, Lily hoàn toàn quên béng việc phải lên tiếng, và chợt nghĩ:

Cậu ấy có nhận ra người đó là mình không…?

Không thể nào.

Lily đã quen Saito gần mười năm, lại còn sở hữu màu tóc rất đặc trưng. Không đời nào Saito lại nhầm cô chỉ vì thay kiểu tóc và đeo kính. Với tư cách là bạn thời thơ ấu, điều đó là không thể.

“Đợi đã!”

Lily vội vã đuổi theo, gọi với theo cậu.

“Hehe.”

“…Hả!?”

Saito dừng lại, bả vai run lên vì cười.

(Bắt được rồi.)

Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh đó, năm chữ ấy lập tức hiện ra trong đầu cô. Cậu hoàn toàn không phải không nhận ra Lily. Saito biết rõ đó là cô, và cố tình làm vậy.

Quay lại nhìn, cậu bạn thuở nhỏ nở một nụ cười tinh quái.

“Xin lỗi, xin lỗi. Vì Lily trông khác quá nên tớ lỡ đùa hơi quá tay.”

“Trời ơi! Tớ cứ tưởng cậu thật sự không nhận ra cơ đấy!”

“Á, đừng có đá mạnh vậy chứ!”

Lily đá mạnh vào ống chân của Saito, nhưng cũng đáng thôi vì đã làm cô lo đến phát điên. Dù sao thì chính cậu là người khiến cô bất an đến vậy. Một hình phạt nho nhỏ như thế này chẳng nhằm nhò gì cả.

Không, vẫn chưa đủ. Lily vẫn chưa hả giận.

“Im đi. Là lỗi của cậu đấy, Saito. Là bạn thuở nhỏ mà lại nhầm tớ, dù chỉ là đùa, thì không thể tha thứ được.”

“Biết rồi mà. Tớ sẽ không làm thế nữa đâu. Tha cho tớ nhé?”

“Mua nước cho tớ đi.”

“Rồi, rồi. Hiểu rồi.”

Cuối cùng, sau khi bắt cậu hứa sẽ mua nước chuộc lỗi, cô mới nguôi giận và tạm bỏ qua chuyện lần này.

“À mà này, sao hôm nay cậu ăn mặc kiểu gì lạ vậy?”

Trên đường đến máy bán hàng tự động, Saito liếc nhìn cô rồi hỏi, như thể muốn biết lý do cho diện mạo khác thường kia.

(Không thể nói là mình chỉ muốn cậu ấy để ý đến mình được…)

Không đời nào Lily có thể nói thật điều đó được.

“Không có lý do gì cả. Chỉ là hứng lên thôi. Tớ nghĩ thay đổi chút không khí cũng hay.”

“Ừm, trông hợp lắm đấy.”

Saito dễ dàng tin lời nói dối của cô, lại còn khen ngợi vẻ ngoài hôm nay nữa.

“Thật sao? Ừm, tất nhiên rồi. Dù sao thì vẫn là tớ mà.”

(Yay! Saito khen mình rồi.)

Chỉ vậy thôi mà tim cô đã đập loạn cả lên, phải cố gắng lắm mới không bật cười hớn hở ra mặt.

“Nhưng mà, vẫn là…”

Saito đột ngột bước đến đứng chắn trước mặt Lily, cắt ngang lớp vỏ bình tĩnh cô đang cố giữ. Rồi cậu thản nhiên lấy cặp kính của cô xuống và… đeo lên mình.

“Tớ vẫn thích Lily không đeo kính hơn. Nhìn giống cậu hơn nhiều.”

Khoảng cách gần + Saito + đeo kính + chữ “thích” = hạ đo ván hoàn toàn.

Não Lily lập tức quá tải bởi lượng kích thích quá lớn, mặt đỏ bừng như cà chua chín, toàn thân đứng chôn tại chỗ.

“Này. Này này, cậu sao vậy?”

“Á! K-không có gì cả.”

May mắn là Lily nhanh chóng kéo bản thân trở lại thực tại. Nhưng hình ảnh Saito vừa đeo kính vừa nghiêng đầu nhìn mặt cô với vẻ tò mò… đúng là đòn chí mạng.

Tuy đã từng thấy một lần, nên lần này cũng có chút sức đề kháng, nhưng cô vẫn chỉ vừa đủ để không gục ngã hoàn toàn.

“Hehe, cậu lúng túng thấy rõ luôn đó.”

“Aaaah!”

-- Nah, tôi chỉ muốn nói, con đĩ tình yêu quật cho không tỉnh nổi rồi *Trans said* --

Saito bật cười, và dĩ nhiên, đó là đòn chí mạng cuối cùng.

Lily chẳng thể tìm ra lời nào để đáp lại.

Chiến lược số một: Thất bại.

Thay vì khiến Saito chú ý đến mình, chính Lily lại là người bị cậu làm cho rung động.

Nhưng mà, chuyện này cũng chẳng trách được. Saito khi đeo kính thật sự quá sức chịu đựng.

Vẻ ngây thơ thường ngày của cậu bị kiềm lại, thay vào đó là một hình ảnh trưởng thành và cực kỳ thu hút.

Dù Saito than phiền mãi, Lily vẫn cứ nói “Thêm một tấm nữa thôi,” rồi chụp vô số ảnh của cậu. Có lẽ trong một thời gian dài sắp tới, hình nền máy tính ở nhà của cô sẽ là bức ảnh cậu bạn thuở nhỏ đeo kính này.

“Rốt cuộc vẫn là chuyến tàu thường lệ ha.”

“Xin lỗi mà…”

Vì quá mải mê chụp ảnh mà Lily quên mất cả thời gian, hai người bị lỡ chuyến tàu trước đó, khiến Saito hơi bực. Lần này thì cô thật sự cảm thấy có lỗi, nên cúi đầu xin lỗi một cách chân thành.

Rồi, khi cả hai lên chuyến tàu quen thuộc, một vị khách không ngờ tới xuất hiện.

“Ồ, chào buổi sáng Minazuki-kun và Machigane-san. Minazuki-kun, cậu bị cận à?”

“Chào buổi sáng, Minazuki-kun, Ma-... Machigane-san.”

“Chào buổi sáng. Minazuki, Machigane.”

Là Haruki và Koyuki, nhóm “harem” của Mizuki. Bình thường lịch tàu của họ không trùng nhau, nhưng có vẻ hôm nay lệch giờ vì Koyuki, người vốn hay đi riêng, lại nhập hội.

“Chào buổi sáng, Haruki, Aizono, và Shirayuri-senpai. Kính này chỉ đeo chơi thôi. Thấy hợp không?”

“Chào buổi sáng, Senpai, Mizuki-chan.”

Saito bước về phía nhóm bạn của mình với vẻ mặt vui vẻ, trong khi tâm trạng của Lily tụt dốc rõ rệt, cô giữ một khoảng cách nhỏ với cậu.

Thật lòng cô rất muốn ở cạnh bên Saito, nhưng vì tên người yêu cũ cũng đang ở đó, lại thêm nụ cười đầy áp lực từ Koyuki, nên cô không thể lại gần được.

Lily quay mặt đi, đứng cách một chút và chờ thời gian trôi qua.

Một lúc sau, cửa tàu đóng lại, và Saito sau khi trò chuyện xong đã quay lại chỗ cô.

“Shirayuri-senpai đi tàu, lạ thật đấy. Trước giờ tớ đâu có biết chuyện đó.”

Saito lẩm bẩm vẻ ngạc nhiên khi vừa quay lại, ánh mắt vẫn còn dán vào sự hiện diện của Koyuki.

“Ừ, đúng là bất ngờ. Trước giờ cô ấy toàn được xe riêng đưa đón mà.”

“Một người được nuôi dạy như tiểu thư mà lại giản dị đến thế.”

“Ừm.”

Lily ngoài mặt thì gật đầu đồng tình, nhưng thực ra cô chẳng ngạc nhiên chút nào, vì đã từng chứng kiến chuyện tương tự trong “lần sống đầu tiên” của mình.

Hơn nữa, từ những lần tiếp xúc trước khi quay về quá khứ, cô biết rất rõ rằng Koyuki vốn là một người khá cô đơn.

Cha mẹ cô ấy thường về nhà muộn, mà khi về đến thì trong nhà cũng chỉ có quản gia. Mà quản gia cũng rời đi sau 5 giờ chiều.

Đối với Koyuki, người từ nhỏ đã xem điều đó là bình thường, thì sự ấm áp từ con người lại là thứ cô khao khát hơn bất kỳ ai khác.

Dù có bất tiện đến đâu, cô vẫn muốn ở bên người mình thích, hay ở cạnh bạn bè. Đó chính là Shirayuri Koyuki.

Nên việc cô ấy quyết định đi tàu đến trường, không có gì là lạ.

(Khoan đã, chẳng phải Koyuki-senpai bắt đầu đi tàu từ sau này sao?)

Nhưng Lily bỗng thấy có điều gì đó không đúng.

Dù chuyện đã xảy ra hơn mười năm trước nên cô không dám chắc, nhưng nếu trí nhớ không sai, Koyuki chỉ bắt đầu đi tàu sau kỳ nghỉ hè. Lý do là vì một lần ngủ lại nhà Haruki trong kỳ nghỉ đó.

Thế nhưng, hai người họ lại đang cùng nhau đi học, dù lễ hội thể thao vẫn chưa kết thúc, điều đó thật kỳ lạ.

(Chắc là lần này Haruki lại lỡ miệng nói gì đó không cần thiết rồi.)

Vì lý do nào đó, Haruki - giống như Lily - cũng đã quay về quá khứ.

Haruki, người luôn tốt bụng đến mức không thể bỏ mặc ai đang gặp khó khăn, vẫn tiếp tục giúp đỡ các cô gái và khiến họ dần có tình cảm với cậu ta, y hệt như trước đây.

Tuy nhiên, không ai có thể tái hiện lại mọi chuyện giống hệt như quá khứ được. Trong lời nói, trong hành động, chắc chắn sẽ có những khác biệt dù nhỏ.

Có lẽ chính vì thế mà mọi chuyện đang tiến triển nhanh hơn.

(Toàn làm mấy chuyện thừa thãi… Rốt cuộc cậu ta muốn gì chứ?)

Dù vẫn có lúc cho thấy còn lưu luyến Lily, Haruki lại tiếp tục dang tay giúp đỡ những cô gái khác. Lily, người vốn đã phần nào hiểu rõ tính cách của Haruki, giờ lại chẳng thể nào đoán nổi cậu đang nghĩ gì.

Đang nghĩ như vậy và trừng mắt nhìn Haruki thì cô vô tình chạm mắt với Mizuki.

Cả hai vốn có quan hệ khá tốt, thân thiện và hòa hợp. Mizuki có phần giống Saito - không giấu diếm gì cả nên nói chuyện với cô rất nhẹ nhàng, dễ chịu.

Hơn nữa, họ có thể cùng nhau trò chuyện về đề tài “bạn thời thơ ấu”, điều mà ở lần đầu tiên không thể làm được, nên hiện tại hai người còn thân thiết hơn cả trước kia.

(Tệ thật. Con nhỏ này là sao đây?)

(Haha, đừng buồn quá, Mizuki-chan.)

Mizuki - người vốn luôn tận hưởng khoảnh khắc đi học chung hai người giờ đây bị gián đoạn, nên mặt mày rất ủ rũ. Lily nhìn Mizuki thở dài đầy thất vọng, liền dùng ánh mắt để cổ vũ cô.

Dù sao thì, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tình huống này thôi.

Huống hồ lần này không còn sự xuất hiện của “nửa người đẹp tóc vàng” như trước nữa, nên cũng nhẹ nhõm phần nào.

Mizuki rồi cũng sẽ phải quen với chuyện này thôi.

(…Haha, tay của Haruki-kun ấm thật.)

(…Này, Koyuki-senpai đang làm gì thế?)

(Con nhỏ này đúng là phá hoại hạnh phúc người khác.)

(Bình tĩnh lại đi, Mizuki-chan!)

Nhưng nhìn dáng vẻ Mizuki đang tỏa ra sát khí như thể sắp làm gì đó thật sự, thì có vẻ chuyện “bình tĩnh” là bất khả thi.

Từ giờ, Mizuki chắc chắn sẽ phải đối mặt với những đợt tấn công chủ động dồn dập của Koyuki.

(…Haha.)

Giành được tình cảm của bạn thuở nhỏ xem ra không phải chuyện dễ dàng. Nghĩ đến đó, Lily bất giác bật ra một tiếng cười khô khốc.

(…Sao tự nhiên cậu lại cười vậy?)

(…Tớ chỉ đang nghĩ là tương lai của bạn mình coi bộ gian nan lắm.)

(…Cái đó là sao chứ?)

Saito hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận