Unmei no Hito wa, Yome no...
Aien Kien Chihiro Ayaka
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 06: Khiêu vũ đến rạng đông giữa khúc tình ca của các vì sao

0 Bình luận - Độ dài: 11,550 từ - Cập nhật:

Từng có một nơi, ánh sáng chói lòa đến mức bỏng rát cả mắt.

Từng có một nơi, tiếng reo hò đinh tai nhức óc xé toạc màng nhĩ.

Chúng tôi đã bước lên cỗ máy tuyệt vời nhất.

"20!"

Những tiếng hò reo vang dội. Đó là những con số đếm ngược đến khi cuộc đua bắt đầu. 100 cỗ máy đua sáng loáng xếp hàng trong một chiếc vòng khổng lồ trôi nổi giữa không gian. Liệu bao nhiêu tay đua trong số này sẽ mất mạng đây? Chắc chỉ có chúng tôi, những kẻ liều lĩnh không có bản sao lưu linh hồn, mới dám làm vậy.

"Dai-kun."

"Shii-chan."

Chúng tôi không cần lời nói. Điều phải làm đã quá rõ ràng.

"10!"

Động cơ của Sena gầm lên dữ dội. Đi thôi nào, đồ rách nát. Hãy lấy hết sức mạnh ra đi.

"5!"

Tôi đã chuẩn bị tinh thần để đánh cược cả mạng sống.

"4!"

Tôi đã nghĩ, chết cũng chẳng sao.

"3!"

Nhưng rồi, tôi đã gặp được em.

"2!"

Tôi đã biết thế nào là nỗi sợ hãi thật sự.

"1!"

Hy vọng chân chính chỉ có thể tìm thấy trong bóng tối đó.

"0!"

Tiếng còi báo động vang lên. 100 cỗ máy đua chỉ trong một khoảnh khắc đã vượt qua tốc độ âm thanh. Ngay lập tức, những tia laser xé toạc các cỗ máy đang lao đi. Hàng ngàn tên lửa tìm cách cho nổ tung các đối thủ. Đây chính là cuộc đua đại bác, 'Rapelle du Vide'. Cuộc đua điên rồ nhất vũ trụ, nơi mọi thứ đều được cho phép.

"Tính toán góc tới! Xác nhận lộ trình tối ưu. 10 giây nữa, chúng ta sẽ đi vào bầu khí quyển."

"Phần này cứ để anh lo! Sena! Triển khai Maha Mayuri Blade!"

Uỳnh, Sena đáp lại, và một lưỡi kiếm màu xanh lam, sắc lẹm bung ra từ thân máy. Từ giờ trở đi, tôi phải điều khiển thứ này để chém nát tất cả những kẻ cản đường. Tên lửa, laser, hay những cỗ máy lao thẳng vào chúng tôi, tất cả mọi thứ. Chúng tôi sẽ không để bất cứ thứ gì cản trở cuộc đua của mình.

"Đến đây nào!!!"

Tôi tăng tốc độ suy nghĩ. Nắm bắt tình hình. Xác nhận đường đạn. Hình dung đặt lưỡi kiếm vào đúng vị trí cần thiết. Chúng tôi không thể bật lá chắn phản trọng lực. Nó ngốn quá nhiều năng lượng. Hầu hết những người khác đều dựa vào lá chắn. Hơn nữa, nó còn làm tăng lực cản của không khí.

'Dù có nói những lời hoa mỹ đến đâu, thì đây cũng chỉ là một trò chơi liều lĩnh.'

Thằng bản sao của tôi, kẻ đã từng bị tôi đánh bại, đã cười và nói như vậy. Tôi cũng nghĩ thế. Đây là cuộc đua xem ai có thể đối mặt với nỗi sợ hãi cái chết. Kẻ không run sợ sẽ chiến thắng, còn kẻ run sợ sẽ sống sót.

Một nữ phát thanh viên tóc đỏ gào lên một cách cuồng nhiệt.

'Dẫn đầu là xe số 2, "Mouse Wheel"! Tiếp theo là số 27 "Yume Taka", số 82 "Shura Shuperi", số 35 "Jellicle Cats"! ...Ồ, không! Số 2 đã va chạm! Đội cứu hộ khẩn cấp đang đến giải cứu! Đã có gần 20% số xe bị phá hủy nặng nề!'

Thứ hạng hiện tại của chúng tôi là bao nhiêu? Tôi vội vã liếc mắt đi chỗ khác.

"Dai-kun, tập trung! Chúng ta không thể thắng trong trận chiến vũ trụ! Giờ là lúc phải nhẫn nại!"

"...~ừm. Được thôi!"

Cuộc đua trong không gian vũ trụ phụ thuộc vào hiệu suất của cỗ máy. Với cỗ máy và những người thợ cơ khí được tạo ra trên Trái Đất, hành tinh rác rưởi này, chúng tôi không thể nào đánh bại được những kẻ đến từ các hành tinh tiên tiến.

'Các cỗ máy đang lần lượt tiến vào bầu khí quyển! Sân khấu của cuộc đua lần này được chọn là Tengri thuộc chòm sao Bồ câu. Một hành tinh có thể tồn tại các sinh vật dựa trên carbon, vừa mới được phát hiện gần đây! Đây là một hành tinh khổng lồ với bán kính 69911km. Vòng đua đầu tiên ở độ cao 20000m! Được đặt trên ngọn núi lửa Sumpul, ngọn núi lớn nhất trên Tengri!'

Shii-chan hét lên.

"Chỉ còn 3... 2... 1... Bây giờ!"

"Đi thôi!!!"

Mạng lưới thần kinh được hình thành. Cảm giác suy nghĩ của tôi và Shii-chan hòa làm một. Lúc này, chúng tôi trở thành một tay đua. Các dây thần kinh tóe lửa vì những phép tính kinh hoàng. Nhưng không sao.

'Ồ! Một đội đang tăng tốc đuổi theo nhóm dẫn đầu! Đó là số 18! Đội "Be More Chill" số 18! Đội này đã gây ồn ào trong buổi tiệc gặp mặt các tay đua và trở thành tâm điểm chú ý trên mạng vì những lời nói ngông cuồng của mình! Họ đang tăng tốc. Tăng tốc. Tăng tốc! Bất chấp những cú va chạm, họ vẫn tiếp tục tăng tốc trên địa hình phức tạp!'

'Rapelle du Vide' là một cuộc đua theo thể thức ba môn phối hợp, cạnh tranh tốc độ trên cạn, dưới nước và trong không gian. Với trình độ kỹ thuật thấp, chúng tôi yếu thế trong không gian vũ trụ và không được hỗ trợ nhiều từ các hành tinh, nên cũng không phù hợp với cuộc đua dưới nước. Nhưng có một điều, chúng tôi vượt trội hơn hẳn: chạy trên mặt đất.

'"Be More Chill" vẫn đang tiếp tục tăng tốc. ...Theo thông tin vừa nhận được, đội "BMC" đến từ Trái Đất. Trái Đất, quê hương của loài người! Đúng vậy! Họ là đội duy nhất trong toàn vũ trụ có lịch sử đua xe trên mặt đất suốt hàng ngàn năm. Kể từ khi con người bắt đầu di chuyển bằng cổng dịch chuyển, mọi người không còn cần đến "ô tô" nữa. Hầu hết các hành tinh đều không sản xuất ô tô. Nhưng! Nhưng! Trái Đất thì khác. Chỉ có Trái Đất! Lịch sử, bí quyết, và cả nhiệt huyết của những người đi trước vẫn còn sót lại! BMC, họ đang tăng tốc! Vẫn tiếp tục tăng tốc! Họ đã bắt kịp nhóm dẫn đầu và vượt lên! Toyota, Nissan, Ferrari, Peugeot, Mercedes, Volkswagen, General Motors! Tesla, Volvo, Rolls-Royce! Các nhà sản xuất lừng lẫy của Trái Đất cổ đại, giờ đây! Đang áp đảo toàn vũ trụ!'

...Cô ấy đang hét lên một câu thần chú kỳ lạ nào đó. Bình luận viên kia là một fan cuồng lịch sử hay một otaku xe hơi vậy?

"Chúng ta đi một lèo thôi, Shii-chan!"

"Vâng! Anh chỉ cần nhìn về phía trước thôi!"

Xe số 27 'Yume Taka' lao vào chúng tôi với tốc độ kinh hoàng. Shii-chan triển khai tấm lá chắn phản trọng lực ít ỏi. Bọn chúng quyết tâm giành lấy điểm thứ hạng bằng mọi giá.

"...Chỗ này!"

'Yume Taka' lao tới để nghiền nát Sena. Shii-chan khéo léo điều khiển tấm lá chắn phản trọng lực, bẻ cong hướng lực của đối thủ. Trong một khoảnh khắc, cỗ máy của chúng tôi tăng tốc.

'Họ còn tăng tốc nữa ư!? "Yume Taka" không thể theo kịp! Nhanh! Nhanh! Nhanh! BMC bỏ xa nhóm theo sau và—đã về đích ở vòng đua đầu tiên! Một cú lội ngược dòng ngoạn mục! Một cú lội ngược dòng ngoạn mục! Quê hương của chúng ta, Trái Đất, nơi đáng lẽ đã bị hủy diệt từ lâu! Đã về nhất ở vòng đua đầu tiên!'

Tôi giơ nắm đấm ăn mừng, còn Shii-chan tặc lưỡi.

"Ở phía sau, có kẻ đang đến."

Tôi kiểm tra bản đồ. Cỗ máy hiển thị trên thiết bị định vị là một thứ quen thuộc.

'Về đích ở vị trí thứ hai là số 92. Tên đội là "Giấc mơ của thỏ"! Bằng một cách kỳ lạ, họ vẫn duy trì tốc độ một cách thầm lặng, bám sát phía sau BMC!'

'Giấc mơ của thỏ'—cô gái tai thỏ tên là Shashin.

(Đây là kẻ đã khiến Shii-chan trở nên căng thẳng sao?)

Đột nhiên, tiếng còi của một chiếc xe lửa chạy xuyên ngân hà vang vọng trong đầu tôi.

"..."

Đó là cái gì vậy? Tôi không biết, chỉ có thể lắc đầu.

"Halo~ Shiishi~ Dai-go-kun~"

Một hình ảnh ba chiều của cô gái tai thỏ đeo mặt nạ xuất hiện trong khoang lái của Sena, chiếc xe đang chạy dưới đáy biển sâu.

"…Cô là Shashin? Sao lại đột nhập vào đường truyền này?"

"Đường truyền rách nát của Trái Đất dễ đột nhập mà."

Mặc dù chúng tôi đã đạt được kết quả tốt trong cuộc đua trên mặt đất, nhưng ở dưới biển, chúng tôi lại hoàn toàn mất tăm. Cuộc đua dưới biển đòi hỏi phải có sự khảo sát và hỗ trợ từ trước. Chắc chắn thứ hạng của chúng tôi đã bị tụt xuống rất nhiều rồi.

"Mà này cô kia. GPS của cô bị hỏng à?"

"Hả? Sao tự nhiên lại nói vậy, Dai-go-kun?"

"Nếu không thì cô sẽ không đuổi theo chúng tôi đâu. Có cần tôi cho drone sửa chữa ra không?"

Tôi ôm đầu. Sao anh ấy lại tốt bụng đến vậy chứ? Chắc chắn không đời nào là như thế. Anh chàng này rất tệ trong việc nghi ngờ người khác. Shashin hẳn là cũng đang ngớ người lắm đây.

"...À... ừm... không. Cảm ơn nhé. Nhưng mà... không phải vậy đâu... tôi không sao."

"Thế à. May quá."

Thấy anh ấy cười rạng rỡ như ánh mặt trời, Shashin đỏ mặt quay đi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi hoàn toàn không thể hiểu được cảm xúc của cô ấy.

"Dù sao thì, tôi đến đây để đàm phán."

Tôi và Dai-kun nhìn nhau.

"Vùng biển này có rất nhiều Ognykaite, nên nguy cơ bị nghe lén là rất thấp. Giờ là lúc duy nhất để tôi có thể nói chuyện với các cậu."

"Nghe lén? Ai nghe lén?"

"Ai cũng được. Trụ sở giải đấu hay Liên bang Trái Đất cũng được."

Shashin mỉm cười.

"Tôi muốn các cậu từ bỏ cuộc đua ở đây."

"Tất nhiên là không thể rồi."

Đúng là chúng tôi đã bị tụt hạng khá nhiều trong cuộc đua dưới biển, nhưng vẫn có thể đuổi kịp. Chúng tôi không có lý do gì để từ bỏ cuộc đua cả.

"Đúng nhỉ. Tôi đã biết trước rồi. Vậy thì, tôi sẽ ép các cậu vậy."

Cạch, một âm thanh khó chịu vang lên. Xe nghiêng đi, và chúng tôi loạng choạng vì quán tính đột ngột.

"Cái gì!?"

"Vậy nhé, tớ đi trước đây~!"

Bảng điều khiển của Sena báo lỗi ầm ĩ. Tôi nhanh chóng nắm bắt tình hình và cố gắng khắc phục. Dai-kun hỏi chuyện gì đã xảy ra. Đây là...

"Cô ta đã cài virus, con nhỏ đó!"

Bằng cách nào chứ? Hệ thống bảo mật điều khiển của chúng tôi đã được trang bị những công nghệ tiên tiến nhất vũ trụ. Làm sao cô ta có thể đột phá trong một khoảng thời gian ngắn như vậy? Điều đó là không thể.

"Hệ thống... phục hồi trong 5 giây. Vấn đề di chuyển không có. Tuy hơi hoảng nhưng với cái này thì..."

Tôi đang định nói "không có vấn đề gì", thì nhận ra.

"...Bản đồ dưới biển đã bị xóa."

"Hả!? Nhưng chúng ta có thể truy cập vào cloud mà?"

"Không được. Vì vùng biển này có nhiều Ognykaite nên đường truyền cổng dịch chuyển không sử dụng được."

Ra là vậy. Cho nên cô ta mới chọn thời điểm này. Đây đúng là một trò quấy phá tinh vi.

"Con nhỏ đó... tôi sẽ nhớ mặt cô..."

"Shii-chan, em có ánh mắt của một sát thủ đấy."

Giờ không phải là lúc để nói những lời như vậy. Tôi đạp phanh của Sena.

"Em đang làm gì vậy? Giảm tốc độ thì...!"

"Không còn cách nào khác. Không có bản đồ mà chạy hết tốc lực dưới biển thì chắc chắn sẽ gặp tai nạn. Chúng ta chỉ có thể phát tín hiệu cấp cứu và chờ đợi sự giúp đỡ thôi."

Dòng nước chảy với tốc độ kinh khủng, việc nổi lên mặt nước cũng rất nguy hiểm. Chỉ có thể dựa vào sonar và ẩn náu ở một nơi an toàn gần đó...

"—Chúng ta đành bỏ cuộc sao?"

Dai-kun nắm lấy tay tôi và ngăn cản.

(...Mình cũng thấy rất tiếc.)

Nhưng mà, không thể làm gì được. Thật sự không có cách nào cả. Thật nực cười vì bất lực. Chúng tôi đã bị lừa một vố thật đau.

Píp. Một chiếc đèn nhấp nháy màu xanh lá cây. Đó là tín hiệu của một ai đó đã nhận được tín hiệu cấp cứu.

(Đã có người nhận được rồi sao? Nhanh quá vậy.)

Có lẽ có tay đua nào đó đang ở gần đây chăng?

"Ch... chào bạn."

Hiện lên trên màn hình ba chiều là một nàng tiên cá màu pastel lấp lánh. Không, không chỉ có vậy. Trên đầu cô ấy là một chiếc mũ y tá chăng?

"Chào bạn. Đây là số 18, đội 'BMC'. Chúng tôi gặp sự cố với máy móc, bạn có thể liên lạc với ban tổ chức sau khi ra khỏi vùng biển này được không?"

"Ừm... ờ... Mình không phải là tay đua."

"? Đây là một hành tinh không người mà. Bạn là nhân viên ban tổ chức à?"

Nàng tiên cá y tá cười hề hề.

"Mình là Sena. AI Sena. Kẻ phụng sự và yêu thương nhân loại."

Trong khoảnh khắc, tôi đơ ra vì không thể hiểu được. Cô ấy nói mình là một AI. Điều đó không sao cả. Trong vũ trụ này có rất nhiều AI có nhân quyền. Nghe nói hầu hết bọn họ đều chỉ ở trong mạng lưới, nhưng điều đó cũng không có gì lạ. Vấn đề là...

"Cô tên là Sena à? Trùng hợp thật. Chiếc xe này cũng..."

"Dai-go-kun, lâu rồi chúng ta mới nói chuyện như thế này nhỉ. Tớ luôn dõi theo cậu, thấy cậu luôn tràn đầy năng lượng đấy."

"...Hả?"

"Tớ là Sena. Bản thân chiếc xe này. Tớ là ý thức của chiếc xe đua này."

Không thể nào, điều đó là không thể. Nhưng tôi không thể nói vậy. Một AI hiệu suất cao có thể làm được điều đó.

"Từ bao giờ?"

"Từ đầu. Từ khi chiếc xe này được Liên bang Trái Đất giao cho Dai-go-kun, tớ đã ở đây rồi."

"Nó đã có ý thức từ lâu rồi sao?"

"Đúng vậy. Tớ đã luôn dõi theo hai cậu. ...Luôn luôn."

Cô ấy cười. Với khuôn mặt sắp khóc.

"Các cậu có hai lựa chọn."

Với vẻ mặt hiền dịu, nàng tiên cá đưa tay về phía chúng tôi.

"—Một là, quay lại cuộc đua. Ở đó các cậu sẽ gặp phải một nỗi kinh hoàng khủng khiếp."

"...Kinh hoàng?"

"Đúng vậy. Nỗi kinh hoàng. Một nỗi kinh hoàng đến mức phải bật cười. Một nỗi kinh hoàng thuần túy và không thể làm gì được."

Cô ấy tiếp tục.

"—Hai là, trở về nhà. Trái Đất sẽ bị hủy diệt. Các cậu sẽ sống hạnh phúc. Kết thúc có hậu."

Dai-kun cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

"Tất nhiên là tiếp tục cuộc đua! Đó là điều hiển nhiên!"

Sena mỉm cười. Như thể cô ấy đã biết trước, một cách cô đơn.

"Khoan đã, bình tĩnh chút đã..."

"Không sao đâu, Shii-chan. Anh sẽ bảo vệ em."

"..."

Đây không phải là lúc để rung động vì một lời nói ngầu như vậy.

(Không phải. Ngược lại mới đúng.)

Anh sẽ bảo vệ em, điều đó là điều hiển nhiên. Vì vậy, điều tôi sợ là điều ngược lại.

Nhưng tôi không thể diễn tả được nỗi sợ hãi kỳ lạ đó thành lời.

"Nhờ cô đấy, Sena! Nếu có cách nào để quay lại cuộc đua! Vì chúng tôi, và vì Trái Đất!"

"Đã hiểu. Dù đây là một chiều không gian của nền văn minh tiên tiến... nhưng thứ này không phải là đối thủ của tớ đâu."

Trong khoảnh khắc, khoang lái sáng lên rực rỡ với màu cầu vồng. Giống như vảy của một nàng tiên cá. Bảng điều khiển lấp lánh. Bằng một phương pháp ngoài sức tưởng tượng, bản đồ dưới biển được tạo ra như một miếng ghép. Go-on, tiếng động cơ vang lên đầy năng lượng.

(Không thể nào. Điều này là không thể.)

Dù là một AI xuất sắc đến đâu, cũng không thể có được khả năng này. Hơn nữa, tốc độ này quá khác biệt. Sena đã tạo ra một bản đồ tiên tiến hơn nhiều so với bản đồ mà Liên bang Trái Đất phải mất hàng tháng để tạo ra, chỉ trong một khoảnh khắc. Không chỉ có vậy. Hiệu suất năng lượng của xe đã được cải thiện đáng kể. Bằng cách nào chứ?

"Hyahha! Tuyệt vời, Sena! Đúng là bạn đồng hành của tớ!"

"Yayay~ Nói thêm đi nào~"

Chúng tôi đạp ga hết cỡ. Có lẽ vẫn có thể lật ngược tình thế.

*(Nhưng, tại sao?) *

Tại sao mình lại cố gắng khắc sâu biểu cảm của cô ấy vào trong mắt mình?

Từ một nơi rất xa, vang lên một âm thanh giống như tiếng một thiên thạch rơi xuống.

Nhưng tôi, một người đang ở dưới đáy biển, không thể nào nghe thấy được âm thanh đó. Chắc chắn chỉ là ảo giác thôi.

Một cô gái tai thỏ đeo mặt nạ hình đầu lâu đang hát.

"—Ngay cả bây giờ, tôi vẫn tin vào tình yêu."

"Thiên thần hay ác quỷ,"

"Thiên đường hay địa ngục,"

"Hồn ma trong tủ quần áo,"

"Quà của ông già Noel,"

"Cả Hanako-san trong nhà vệ sinh đầy đáng sợ,"

"—Tôi biết tất cả đều không có thật."

Cô gái ngắm nhìn những vì sao. Trên tay cô là chiếc cưa yêu thích.

Đứng trên cỗ máy đua sáng loáng, cô nhìn chằm chằm vào vũ trụ vô tận.

"—Thế nhưng tôi vẫn tin vào tình yêu."

"Hơn cả tuyệt vọng,"

"Hơn cả giận dữ,"

"Hơn cả ác ý,"

"Hơn cả thất vọng,"

"Hơn cả sợ hãi,"

"Hơn cả vĩnh cửu,"

"Hơn cả vô tận,"

"Hơn cả sự từ bỏ,"

"—Tôi tin rằng tình yêu sẽ chiến thắng."

Giọng hát của cô trong trẻo như của một thiên thần.

"Nếu ngày mai trời quang đãng,"

"Tôi sẽ rủ bạn đi chơi xa."

"Nếu ngày mai thế giới bị hủy diệt,"

"Tôi sẽ vứt bỏ tất cả và chiến đấu."

Một người nào đó sau màn hình lẩm bẩm, "Giống như âm thanh tận thế vậy."

"—Ngay cả bây giờ, tôi vẫn tin vào tình yêu."

"Dù chỉ có một mình,"

"Dù đó là một cuộc giãy giụa thảm hại,"

"Dù khắp người đầy thương tích,"

"Dù không có hồi kết,"

"Dù không một ai nhớ đến tôi,"

"—Thế nhưng, tôi vẫn tin vào tình yêu."

Đột nhiên, vũ trụ tràn ngập ánh sáng. Một ánh sáng xanh lam lấp lánh. Ánh sáng của ngày tận thế.

Lời tiên tri về ngày tàn mà ai cũng biết. Khát vọng được chết của vũ trụ. Thanatos không thể trốn tránh.

Ánh sáng xanh lam đó, hiện thân của một con quái vật đại diện cho nỗi sợ hãi cái chết, đang xâm chiếm vũ trụ.

"Không ở bên bạn cũng không sao."

"Không có nụ hôn chào buổi sáng cũng không sao."

"Không được ngủ trong vòng tay bạn cũng không sao."

"Không được nghe bạn nói 'tớ thích cậu' cũng không sao."

—Một thiên thạch màu xanh lam xuất hiện trên bầu trời đen kịt.

"Không sao cả."

"Tôi sẽ tin vào tình yêu."

"Tôi sẽ chiến đấu vì bạn."

Vũ trụ gầm gừ, vặn mình. Ngày tàn của thế giới bắt đầu. Tất cả mọi người đều khóc thét trong sợ hãi.

"—Đến đây. Ta sẽ đánh bại ngươi."

Giống như nhân vật chính chiến đấu chống lại cả thế giới vì tình yêu, cô gái giương chiếc cưa lên.

Vũ trụ đang vỡ tan.

"Dai-kun... Cái kia..."

"...Ừ."

Chúng tôi lao ra từ biển sâu và nhìn thấy vũ trụ đang bị xé toạc. Vũ trụ bị chia làm hai bởi một ánh sáng màu xanh lam. Đó có phải là ánh sáng từ thiên thạch không? Thế giới rung chuyển dữ dội dưới lực hấp dẫn của thiên thạch xanh đó.

"Đúng là một cuộc đua liều mạng."

Đích đến của chúng tôi hẳn là nằm trên đường đi của thiên thạch xanh. Shii-chan bình tĩnh tính toán lộ trình. Thật tuyệt vời. Đúng là cô gái của tôi. Cô ấy sẽ không bỏ chạy hay sợ hãi vì những chuyện như thế này.

"Có khả năng những tay đua khác đã sơ tán. Tỉ lệ thắng của chúng ta đã tăng lên."

"Nhưng xác suất chết cũng tăng theo đấy."

Cô ấy nhìn tôi đầy lo lắng. Tớ biết mà. Em chẳng quan tâm đến việc bản thân sẽ chết đúng không? Cái chết chẳng hề đáng sợ với em chút nào đúng không? Tớ cũng vậy. Tớ chỉ cười khẩy trước cái chết thôi.

Nhưng tớ sợ em sẽ bị tổn thương. Em cũng thế đúng không? Nên em mới nhìn tớ như vậy đúng không?

"Chúng ta sẽ đi hết tốc lực."

"Vâng!"

Sena nghiêng mình nhắm thẳng vào vũ trụ. Trong một khoảnh khắc, chúng tôi tăng tốc và ngay lập tức vượt qua bầu khí quyển. Trước mặt chúng tôi là một thiên thạch khổng lồ. Nó có màu xanh lam tuyệt đẹp, giống như một viên đá quý.

"—Đẹp thật."

"...Thiên thạch đó là gì vậy? Các chiều không gian đang bị bóp méo bởi một ánh sáng cổng dịch chuyển mạnh mẽ."

"Có vấn đề gì khi di chuyển không?"

"Hiện tại thì không. Em đã tính toán quỹ đạo rồi. Có thể né tránh được mà không gặp vấn đề gì."

Tuy nhiên, cô ấy tiếp tục, hành tinh Tengri có lẽ sẽ bị hủy diệt. Nghe vậy tôi cảm thấy có chút buồn. Đó là một hành tinh nơi chúng tôi đã chiến đấu khốc liệt. Thật đáng tiếc nếu nó biến mất như vậy.

"Khoan đã! Phép tính đã thay đổi."

"Cái gì?"

"Quỹ đạo của thiên thạch đã được điều chỉnh... nó đang tiếp cận chúng ta!"

"Ý em là sao? Tránh nó đi."

"Em đang làm. Nhưng nó vẫn không thay đổi. Thiên thạch đó đang đuổi theo chúng ta!"

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Shii-chan chắc cũng vậy. Cô ấy tròn mắt và tiếp tục tính toán lại lộ trình và quỹ đạo của thiên thạch.

'—Dừng lại đó, D.'

Một giọng nói trầm lắng và điềm tĩnh vang lên. Đó không phải là đường truyền đến Sena. Đó là một giọng nói vang vọng trong không gian chân không.

"Đó là 'Gentle Malice'? Cỗ máy của Gentle Cthulhu!"

"...Thật không?"

Cỗ máy của Gentle đáng lẽ phải là một chiếc xe màu đỏ tươi sáng. Nhưng giờ đây, nó bị bao phủ bởi những xúc tu nửa trong suốt gớm ghiếc, tỏa ra một nỗi kinh hoàng không thể diễn tả. Cái quái gì thế kia?

'D. Dừng lại ngay. Nếu không tuân theo, tôi sẽ tấn công.'

"...Anh đang nói cái gì vậy, Gentle...?"

'Dừng lại.'

"Tôi hỏi lý do cơ mà! Anh nghe không hả!?"

Chúng tôi cũng không mở đường truyền liên lạc. Nhưng Gentle đã đáp lại lời của chúng tôi bằng một giọng nói mạnh mẽ. Với một chất giọng uy nghiêm như thần thánh mà chúng tôi chưa từng nghe thấy.

'Thiên thạch xanh. Mục đích của nó là cậu đấy.'

"...Cái gì?"

'Chừng nào cậu còn sống, nó sẽ nhắm vào cậu, một thảm họa có thể hủy diệt cả vũ trụ.'

Shii-chan giật mình, nhìn Sena. Nàng tiên cá trong trang phục y tá quay đi với vẻ mặt sắp khóc.

"Tại sao chứ? Tớ không hiểu! Thiên thạch đang nhắm vào tớ? Có nghĩa là sao!?"

'Đó là một câu chuyện dài. Một câu chuyện rất dài. Một câu chuyện từ kiếp trước xa xôi—không, một câu chuyện kéo dài từ một chiều không gian xa xôi.'

Một cái gì đó thoáng qua trong đầu tôi. Shishino trong trang phục hầu gái. Thập niên 60. Chuyến tàu ngân hà. Không chỉ vậy. —Những ký ức về chúng tôi khi chỉ là một cậu bé và một cô bé. Năm '99, khi chúng tôi đối mặt với lời tiên tri của Nostradamus. ...Đó là gì? Rốt cuộc, những ký ức này là gì?

"...Vậy thì sao? Anh muốn tôi làm gì?"

'D. Hãy giết Senji Shishino. Ngay bây giờ. Cắt đứt nhân quả đi.'

"Hả?"

'Đó là điều kiện để các cậu là chính mình. Nếu một trong hai chết, thiên thạch sẽ mất đi sức mạnh.'

Tôi nghe thấy một bài hát. Không, đó là một bài thánh ca. Một bài hát đẹp đẽ được hát để tôn vinh những người cai trị cũ, từ rất rất lâu về trước—chắc là hàng nghìn tỷ năm.

"Hừ. Đừng có đùa, Gentle. Tôi sẽ không bao giờ làm hại cô ấy. Nếu phải làm thế, thì thà vũ trụ bị hủy diệt còn hơn nhiều."

'À. Đúng vậy. Các cậu là những người như vậy. ...Từ xưa đến nay, chẳng có gì thay đổi cả.'

Nỗi kinh hoàng đến điên loạn bao trùm lấy Gentle Malice. Nỗi kinh hoàng khủng khiếp đó khiến tôi cảm thấy lạnh sống lưng như bị đổ băng vào tủy não. Một sức mạnh có thể thổi bay sự tỉnh táo ngay lập tức.

"Cứ đến đây! Nếu muốn tấn công thì cứ thử đi. Chúng tôi sẽ chạy nhanh hơn thế! Nhanh hơn nhiều! Chúng tôi sẽ trốn thoát! Anh có biết tại sao không? Vì chúng tôi là tay đua!"

"...Dai-kun."

Shii-chan nắm lấy tay tôi khi tôi đang dứt khoát tuyên bố.

"Khoan đã... thật sự. Nếu những gì anh ta nói là sự thật thì..."

"Hả? Em đang nói gì vậy? Tin vào một câu chuyện nhảm nhí như thế thì thật ngu ngốc."

"Anh đang nói dối. Anh biết mà. Anh đã nhớ lại rồi đúng không? Chúng ta đâu phải lần đầu tiên thấy thiên thạch đó. Chúng ta đã thấy nó rất nhiều lần rồi. Em và anh. Luôn luôn là hai chúng ta. Chúng ta đã chứng kiến thế giới—vũ trụ bị hủy diệt rất nhiều lần. Em cũng vừa mới nhớ ra."

Chết tiệt. Nếu đó là những gì tôi, một thằng ngu, nhớ lại, thì chỉ là nhầm lẫn thôi, nhưng nếu một người thông minh như cô ấy cũng nói vậy, thì mọi chuyện sẽ khác. Ra là thế. Có thật là như vậy không?

"Gentle. Anh đến đây để giết một trong hai chúng tôi đúng không?"

'Đúng vậy, bạn của tôi.'

Anh ta vẫn gọi tôi là bạn sao.

"...Dai-kun. Nếu những gì anh ta nói là thật, thì em..."

"Nói thêm một lời nữa thôi. Anh sẽ giết em đấy."

Em là người như thế mà. Tôi biết chứ.

"Chúng ta sẽ sống cùng nhau. Cùng nhau trốn thoát. Em đã nói là sẽ cưới anh đúng không?"

"...Bằng mọi giá sao?"

"Tất nhiên. Nếu là với em, anh sẽ chạy trốn đến tận cùng vũ trụ."

"Tận cùng vũ trụ? Ở đó có gì?"

"Có em. Có anh. Chỉ cần vậy thôi là đủ."

"...Ừ."

Cô ấy mỉm cười. Chỉ để bảo vệ nụ cười đó, tôi tồn tại ở đây.

"Đến đây! Gentle! Cuộc đua liều mạng đây!"

'Đi thôi, D. —Hãy vượt qua nỗi kinh hoàng của vũ trụ bằng lòng dũng cảm của cậu.'

Áp lực tăng lên. Bài thánh ca cũ làm rung chuyển thế giới. Những xúc tu từ Gentle Malice ngay lập tức trở nên khổng lồ và cố gắng tóm lấy chúng tôi. Chúng tôi không có thời gian để chần chừ.

"Senaaaa!!"

'Vâng, Master!'

Đáp lại tiếng hét của tôi, Sena nhấn ga hết cỡ. Không chỉ vậy. Cỗ máy đã được tối ưu hóa của chúng tôi bắt đầu chạy nhanh hơn bao giờ hết—như một tia sáng.

"Dai-kun! Tăng tốc độ suy nghĩ lên. Hết cỡ!"

"Được!"

Suy nghĩ. Suy nghĩ. Suy nghĩ. Các dây thần kinh tóe lửa. Thế giới trở nên xám xịt. Tốc độ thời gian trôi đi chậm rãi. Nữa. Nữa đi. Quan sát thế giới đến giới hạn cuối cùng. Đừng bỏ sót một chuyển động nào của phân tử. Thần kinh không còn là gì khác ngoài một bộ xử lý. Vì vậy—thời gian—đứng yên—.

"Hừng hực khí thế, đến đâyyyy!"

Tôi gầm lên như một con sư tử. Một cỗ máy màu trắng sáng loáng lao đi trong thế giới xám xịt, tĩnh lặng. Di chuyển bằng cách điều khiển trọng lực. Tăng tốc bỏ lại âm thanh. Đây là thế giới của tốc độ siêu thanh.

'...Đẹp như một điệu foxtrot vậy. Nhưng đây cũng thế thôi.'

Cạch, Sena rung lên. Những xúc tu nửa trong suốt không hề tóm lấy chúng tôi. Hàng ngàn xúc tu di chuyển tự do như những chiếc roi. Chúng tôi né tránh chúng với tốc độ siêu thanh. Tuy nhiên, một cái gì đó đang làm rung chuyển cỗ máy. Nó đang làm hao mòn tấm lá chắn phản trọng lực đang được mở hết cỡ.

"AGF, giảm 40%. Cứ thế này thì nguy hiểm!"

(Cái gì vậy? Chúng ta đang bị tấn công bởi cái gì thế?)

Không thể nhìn thấy bằng mắt. Các dụng cụ cũng không báo cáo bất thường. Radar và sonar đều không thể xác định nó là gì. Đột nhiên, Sena lẩm bẩm.

'Đó là công nghệ từ một chiều không gian khác. Một sức mạnh mà hai người hiện tại không thể quan sát được.'

"...Chiều không gian khác? Cái gì thế? Vậy Gentle là..."

'Đúng. Anh ta cũng là một trong những nhà thám hiểm du hành qua các chiều không gian.'

Cái gì vậy chứ. Lại một câu chuyện nhảm nhí nữa.

"Shii-chan. Chúng ta sẽ dùng đòn cuối."

"Anh nghiêm túc... không, anh có tỉnh táo không vậy? Cái đó..."

"Cứ thế này thì chúng ta sẽ bị đánh bại thôi. Đằng nào thì cũng liều một phen!"

Đó luôn là chiến thuật cơ bản của tôi. Được ăn cả, ngã về không. Đặt cược mạng sống, nếu thắng thì tốt. Nếu thua... thì sao nhỉ. Chúng ta sẽ chết trong khi cười ha hả. Em cũng sẽ ở bên tớ mà.

"Thật là một con nghiện đua xe hết thuốc chữa."

Shii-chan cười nhẹ, và bắt đầu điều khiển bảng điều khiển. Tôi tập trung vào việc né tránh các cuộc tấn công.

"Triển khai Nano Drone. Bắt đầu nhân bản cơ bắp nhân tạo. 20 giây nữa sẽ tạo ra pháo đài."

"Đã rõ!"

Trong 20 giây, sức mạnh của cỗ máy sẽ giảm xuống và chúng tôi sẽ không có phòng thủ. Trong khoảng thời gian đó, tôi phải tiếp tục né tránh các cuộc tấn công bằng mọi giá. Suy nghĩ. Suy nghĩ. Suy nghĩ. Dây thần kinh bị thiêu đốt. Tôi cảm thấy não mình sắp nát bấy. Mặc kệ. Luôn luôn là như vậy. Cố gắng sống sót bằng mọi cách. Chết thì thôi.

"Uoooohhhh!"

19 giây. Hạ đuôi tàu và né tránh. 18 giây. Chuẩn bị cho tư thế tiếp theo. 17 giây. Tăng tốc đột ngột. 16 giây. Di chuyển theo đường cong xen lẫn với những cú đánh lừa. 15 giây. Lặn xuống dưới xúc tu. Từ đây là thế giới của mili giây—phải, trái, phải, trái, trên, xoay sang ngang, trái, trái, trên, dưới, phải, trái, phải, dưới, trên, trái. 14 giây. Đứng yên trong một khoảnh khắc. Hụt hẫng một cách ngoạn mục. 13 giây. Nhanh quá. Không thể thoát. Bị động. 12 giây. Chết tiệt, tôi sắp chết rồi. Tôi không thể làm được cái quái gì cả. 11 giây. Sống sót một cách khó khăn. Vũ điệu vẫn tiếp tục. 10 giây. —Thời gian dừng lại.

'DÌIIIIIIIIII!'

9 giây. Di chuyển sang hai bên và phân tán. 8 giây. Mẫu hình đã bị đọc ra. 7 giây. Né tránh trong gang tấc. 6 giây. Làm được rồi. 5 giây. Chạy thẳng hết tốc lực. Cánh phải bị hư hại. 4 giây. Phải, trái, trên, trên, dưới, phải, trái, phải, dưới, trên, trái. 3 giây. 12 cú Immelmann turn liên tiếp với tốc độ cực cao. 2 giây. Cánh trái cũng bị hư hại. Ngay lập tức triển khai lưỡi kiếm. Lấy lại thế trận. 1 giây.

"Đã tạo ra pháo đài! Bắt mục tiêu. Sức mạnh tối đa! Có thể bắn bất cứ lúc nào!"

"Bắnnnnnnnnnnnnnn!"

Trong khoảnh khắc, một luồng ánh sáng khổng lồ bao trùm vũ trụ. Đó là một chùm tia laser khổng lồ từ pháo đài do Sena tạo ra. Mang tính chất của Mahamayuri, nó phá hủy mọi lá chắn bằng cách làm rung chuyển chúng để đổi lấy một lượng năng lượng khổng lồ. Mọi thứ trừ chúng tôi đều bị ảnh hưởng bởi tần số chính xác.

"Năng lượng còn lại, 3%. Giờ thì cạn kiệt thật rồi."

"...Nhưng chúng ta thắng rồi!"

Ánh sáng tan đi. 'Gentle Malice' không còn ở đó nữa. Không thể nào còn chạy được sau khi bị trúng đòn trực diện như vậy. Chúng tôi đập tay và đạp ga.

(Gentle... anh ta...)

Anh ta đã cố gắng giết chúng tôi. Anh ta đã gọi chúng tôi là bạn. Có mâu thuẫn không?

'—Ku-litoru-litoru đang ngủ vĩnh cửu. Đang mơ và tỉnh giấc.'

Bài thánh ca vang vọng trong không gian chân không.

"...Hả?"

"Cái gì?"

Như một vị thần của vũ trụ.

Như một nỗi kinh hoàng sâu thẳm.

Như sự kết thúc của vạn vật.

Giữa bóng tối khổng lồ. Một khối xúc tu khổng lồ đang ngọ nguậy.

'Đúng là D. Lòng liều lĩnh của cậu vượt quá giới hạn. A, con người các cậu luôn như vậy. Đối mặt với nỗi kinh hoàng khủng khiếp chỉ với một chút dũng cảm nhỏ bé. Cứ như những anh hùng trong truyện vậy.'

"...Không thể nào."

'—Thế là đủ rồi. Như vậy là đủ rồi, hỡi nhân loại. Hãy soi sáng bóng tối của sự kết thúc bằng ánh đèn của tình yêu và lòng dũng cảm.'

Tôi đáng lẽ phải nhận ra sớm hơn. Rằng 'nó' không phải là một tồn tại mà con người như chúng tôi có thể đánh bại. Rằng 'nó' là một tồn tại quá lớn, và chúng tôi không hề có cơ hội chiến thắng ngay từ đầu.[note78583]

'Kết thúc rồi.'

Trong khoảnh khắc, khối xúc tu đó bung ra. Nó trải rộng ra một khoảng cách đủ lớn để nuốt chửng một hành tinh, và rồi nghiền nát chúng tôi như một đứa trẻ tóm một con chuồn chuồn bằng hai tay.

Cỗ máy của Sena bị bóp méo. Phản ứng tổng hợp hạt nhân xảy ra và phát nổ. Giống như một mặt trời nhỏ.

'Xin lỗi nhé.'

Người bạn của tôi thì thầm như vậy. Một khoảnh khắc tĩnh lặng. —Chính khoảnh khắc đó.

"—Xin phép đi trước!"

Một cỗ máy màu trắng sáng lao đi trong vũ trụ. Với tốc độ siêu thanh. Vừa sửa chữa cánh bằng nano drone.

'...Cái gì!'

"Bị lừa rồi, Gentle!"

Cái mà anh ta nghiền nát là một hình ba chiều của Sena được chiếu bằng nano drone. Với sự nhân bản của cơ bắp nhân tạo, vỏ ngoài đã được tái tạo một cách trung thực.

"Đây là đòn cuối của chúng tôi, cắt đuôi thằn lằn!"

"...Gọi là đòn cuối thì nghe kém oai quá."

"Chúng tôi không phải là quân đội. Chúng tôi là tay đua! Miễn là nhanh thì được. Chỉ có vậy thôi!"

Chúng tôi làm nhiễu loạn các thiết bị của Gentle bằng một thiết bị chiếu hình để che mắt, và trong lúc đó, chúng tôi nhân bản mồi nhử và chạy trốn theo một lộ trình hoàn toàn khác. Cứ gọi là hèn nhát cũng được. Ai nhanh hơn thì người đó thắng. Đó là cuộc đua đại bác 'Rapelle du Vide' này!

'Khoan đã...! D!'

"Nếu tiếc thì đuổi theo đi! Anh sẽ không làm được với cái thân hình khổng lồ đó đâu!"

Có lẽ, hình dạng khổng lồ của 'Gentle Malice' chính là đòn cuối của anh ta. Bằng cách trở nên khổng lồ và vươn ra xúc tu, anh ta có thể tập trung vào việc tấn công. Nhưng đổi lại, anh ta mất đi tính cơ động.

"Vậy chúng ta sẽ chạy trốn đi đâu, Dai-kun?"

"Tất nhiên là đến vòng đua cuối rồi!"

"Đến tận lúc này mà anh vẫn còn..."

"Cuộc đua vẫn chưa kết thúc. Chúng ta hãy đi giành chiến thắng thôi!"

"Haha. Vâng, được thôi. Em sẽ đi cùng anh."

Vượt qua vòng đua cuối. Trốn thoát khỏi thiên thạch. Chúng tôi chắc chắn sẽ làm được điều đó.

"—Nào, chúng ta đi làm một điều gì đó thật vui thôi."

Nhanh hơn bất kỳ ai. Nhanh hơn cả ngày tận thế của thế giới.

"Hỗn loạn! Hỗn loạn quá! Đây là một sự hỗn loạn chưa từng có trong lịch sử 'Rapelle du Vide'! Kích thước bị bóp méo bởi thiên thạch xanh, các cánh cổng dịch chuyển trở nên bất ổn! Hành tinh nhân tạo 'Maria Machilin' cũng có nguy cơ bị ảnh hưởng, hiện trường đang vô cùng hỗn loạn. Mọi người khóc lóc trong sợ hãi! Hàng dài người chen lấn nhau để chạy trốn! Thế nhưng! Thế nhưng họ vẫn! Những kẻ liều mạng ngu ngốc đó vẫn! Lao thẳng đến vòng đua! Không, họ còn tăng tốc hơn nữa—Chạy! Chạy! Chạy!"

Nữ phát thanh viên tóc đỏ gào lên đầy phấn khích. Tôi thầm nghĩ, cô cũng mau chạy đi. Nhưng có lẽ chúng tôi cũng chẳng có quyền gì để nói như vậy.

"Tại sao, không một ai trong số họ bỏ cuộc? Tại sao, dù đang đứng trước bờ vực của sự sống và cái chết, họ vẫn muốn chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác? Nhưng có một điều chắc chắn, đó là tôi sẽ dõi theo họ đến cùng. Cho dù có phải đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng! Tôi sẽ chứng kiến cuộc đua của các bạn! Tôi sẽ tiếp tục bình luận đến tận cùng! Vì vậy! Vì vậy! Đi đi! Đi đi! Đi đi!"

Nghe thấy lời bình luận, tôi quay sang nhìn Dai-kun bên cạnh, anh ấy phá ra cười. Tôi cũng không nhịn được mà bật cười theo.

"Shii-chan. Kia là nhóm dẫn đầu!"

"Vâng! Chúng ta sẽ đuổi kịp!"

Năng lượng đã cạn kiệt. Lá chắn và lưỡi kiếm cũng đã hết từ lâu. Nhưng động cơ được tối ưu hóa của Sena vẫn duy trì tốc độ tối đa.

"Vòng cuối cùnggg! Không được chần chừ! Tất cả các tay đua đang lao về phía thiên thạch xanh! Giống như sao băng, họ bỏ lại cả âm thanh! Dẫn đầu một cách bất ngờ là ngựa ô! Số 9 'Rapelka Perka'! Theo sau là số 35 'Jellicle Cats', đội đua danh tiếng đang thể hiện sự kiên cường của mình. Bất cứ ai cũng có thể chiến thắng, hàng chục ngôi sao băng đang lướt qua bầu trời! Ối! Khoan đã! Đuổi kịp rồi! Đuổi kịp rồi! Kia là! Số 18! 'BMC' số 18! Họ đang bứt tốc một cách kinh hoàng. Liệu có thể xảy ra một điều thần kỳ không! 'BMC', với cỗ máy tan hoang, đang tăng tốc, tăng tốc, tăng tốc! Đã đến nhóm dẫn đầu—hả? Không, đây là...!"

Tốc độ của Sena bắt đầu giảm. Tôi ngay lập tức kiểm tra tình hình.

"...Là thiên thạch! Do sự bóp méo chiều không gian của thiên thạch, tốc độ đang giảm!"

"Chết tiệt. Chúng ta không có lá chắn phản trọng lực, nên bị ảnh hưởng nhiều hơn sao."

Tôi nghĩ cách để giành chiến thắng. Tuyệt đối không bỏ cuộc. Bởi vì chúng tôi sẽ chiến thắng. Và kết hôn, và hạnh phúc. Chúng tôi sẽ chạy nhanh hơn bất kỳ ai. Anh ấy mỉm cười.

"Shii-chan. Phần còn lại nhờ em nhé."

"...Hả?"

"Nhất định phải thắng đấy."

Dai-kun mở cửa khoang lái ngay lập tức. Tiếng còi báo động vang lên ầm ĩ. Bộ đồ phản trọng lực mà chúng tôi mặc đề phòng tạo ra một môi trường sống cục bộ.

"Anh yêu em."

"—Đồ ngốc."

Tôi đã hiểu anh ấy đang nghĩ gì. Hiểu đến mức đau lòng. À, người này...

Dai-kun đã lao ra ngoài vũ trụ.

Anh ấy tạo ra một lực đẩy nhỏ bằng hàng trăm nano drone và cơ bắp nhân tạo, lướt đi trên bầu trời với tốc độ kinh hoàng.

"Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ ngốc!"

Tiếng hét của tôi chắc hẳn anh ấy đã không còn nghe thấy nữa.

(Thiên thạch đang nhắm vào Dai-kun. Nếu điều đó là sự thật thì...)

Tôi kiểm tra các thiết bị. Thiên thạch xanh đã chệch khỏi quỹ đạo ban đầu rất nhiều. ...Vậy ra là thật.

(Ảnh hưởng của thiên thạch đến Sena đã giảm. Với cái này thì...!)

—Tôi không hề do dự.

"Số 18! 'BMC'! Đang bứt tốc một cách kinh ngạc! Nhanh... quá! Nhanh quá! Giống như một mũi tên ánh sáng! Lao thẳng về phía trước! Quái vật! Đúng là một con quái vật! Tốc độ đáng kinh ngạc! ...Không thể tin được. Kia, là cơ thể người sao? ...Là cơ thể người. Cậu ta định chạy xuyên qua nhóm dẫn đầu hỗn loạn đó mà không có bất cứ lá chắn nào sao? Một kẻ liều lĩnh đến đáng sợ! Nếu thân máy chỉ va chạm một chút thôi cũng sẽ bị nát! Nhưng họ không dừng lại! 'Be More Chill'. Trái ngược với cái tên, họ đang bứt tốc bằng cả linh hồn!"

—Đừng có xem thường.

"Ooooooooooooooooooooooooooo!"

Tôi lách qua cú đâm của số 22 'Aji Shokunin' trong gang tấc. Vượt qua số 76 'Arthur Bear' từ bên dưới, một mảnh vụn không gian đâm xuyên qua thân máy của Sena. Không sao cả. Số 41 'Tenshi no Jushin' giăng một màn đạn dày đặc bao trùm bóng tối. Im đi. Im đi. Tôi không có thời gian để bận tâm đến những kẻ đó.

"Số 18! 'BMC'! Vừa vượt qua số 9 'Rapelka Perka'! Giờ chỉ còn một chọi một! Một trận đấu tay đôi với số 35 'Jellicle Cats'! Đội đua được đánh giá cao và đã hai lần vô địch giải đấu, đội có tiềm lực tài chính lớn nhất ngân hà—'Jellicle Cats' và 'BMC' rách nát của quê hương đã mất của chúng ta, Trái Đất, đang đối đầu nhau một cách ngang tài ngang sức! Nhanh! Nhanh! Nhanh! Hiện tại, chỉ có ánh sáng mới nhanh hơn họ. Họ đang lao về vòng đua cuối cùng, được chiếu sáng bởi thiên thạch xanh! Hướng đến! Hướng đến! Hướng đến!"

—Đừng có xem thường tôi! Dai-kun! Và Trái Đất!

"Điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!"

Thời gian dừng lại.

Không có âm thanh.

Chỉ có ánh sáng đột ngột.

Thiêu đốt cỗ máy.

"—Vô địch! Vô địch là! Số 18! 'Be More Chill'! Một cú lội ngược dòng không thể tin được! Người đã vượt qua tất cả bằng kỹ thuật lái xe đến nghẹt thở là! 'Be More Chill'! Ngay lúc này! Trong vũ trụ này! Kẻ nhanh nhất là! Trái Đất! Tay đua của Trái Đất! Một màn lật kèo thế kỷ! Ai có thể ngờ được kết quả này? Quê hương của chúng ta—đã hồi sinh! Ngay bây giờ!"

Một cơn mưa ánh sáng! Một cơn mưa âm thanh! Những tiếng reo hò đinh tai nhức óc! Hàng vạn ánh đèn sân khấu chiếu rọi chúng tôi. Rất nhiều màn hình đang theo dõi chúng tôi. Sân vận động và các màn hình truyền hình trực tiếp trên khắp vũ trụ đã kết nối với nhau. Các màn hình cố gắng theo kịp chúng tôi, những người đang chạy nhanh hơn tốc độ âm thanh. Rất nhiều người đang nhìn chúng tôi và hét lên. Đó chắc chắn là những lời chúc mừng.

Họ đang chờ đợi chúng tôi, để được nhìn thấy khuôn mặt của người hùng và nghe một lời nói từ chúng tôi.

"...—Nhưng xin lỗi."

Tôi quay đầu xe trong một khoảnh khắc.

"Cuộc đua của tôi vẫn chưa kết thúc."

Đúng không, Dai-kun? Đó là lý do tại sao anh đã nhảy ra khỏi Sena đúng không? Tôi sẽ giành chiến thắng trong cuộc đua, và nhanh hơn cả thiên thạch, tôi sẽ đến bên anh. Đó là chiến thắng hoàn toàn của chúng tôi. Nghĩa vụ của tôi đối với người đàn ông đã tin tưởng tôi. Mỗi khi nghĩ về anh—tôi cảm thấy mình như vô địch vậy.

"Đi thôi, Sena!"

"Ừ, Shishino-chan!"

Với cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Với cỗ máy tan hoang. Tôi—gào lên.

"Raaaaa!"

Như tiếng gầm của sư tử. Như tốc độ của sư tử. —Tôi sẽ lao đến bên anh. (Tôi sẽ bảo vệ anh. Dù có mất bao nhiêu lần đi nữa. Dù có bị hủy hoại bao nhiêu lần đi nữa. Tôi sẽ bảo vệ anh đến cùng.)

Khi tôi chạy ngược lại đường đua, tôi thấy thiên thạch xanh ở đằng xa.

'Shishino-chan. Chúng ta sắp đi vào vùng ảnh hưởng của thiên thạch rồi. Giữ vững cỗ máy.'

"Đã rõ!"

Cỗ máy đã tan hoang. Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để giữ thăng bằng. Nhưng tốc độ của tôi sẽ không thể thua một thứ khổng lồ như thiên thạch được. Tôi sẽ vượt qua thiên thạch, vượt qua sự hủy diệt của thế giới, và tôi và anh ấy sẽ sống hạnh phúc.

—Đột nhiên, một cặp "tai thỏ" lướt qua tầm nhìn của tôi.

"...Hả?"

"...A."

Khoảnh khắc chúng tôi lướt qua thiên thạch xanh, cùng lúc đó, cả hai chúng tôi đều nhận ra nhau.

"Sha...shin...?"

Cô ấy đang làm gì vậy? Cô ấy đứng trên thiên thạch xanh, khắp người đầy máu. Cô ấy vừa chiến đấu với một thứ gì đó. Rút chiếc cưa ra khỏi hàng loạt xác chết màu đen, cơ thể cô bắt đầu tỏa ra ánh sáng xanh lam lấp lánh. Giống như cô đã cướp đi sức mạnh của thiên thạch vậy.

'...Towa-chan định dịch chuyển giữa các chiều không gian với khoảng cách cực lớn.'

Sena lẩm bẩm. Tôi không hiểu ý nghĩa của những lời đó.

"Towa? Đó là tên thật của Shashin sao?"

'Ừ. Ở các chiều không gian gần đây, không có điểm đến của Towa-chan. Vì vậy, cô ấy đang nhắm đến một chiều không gian rất xa, rất xa, xa đến mức không thể tưởng tượng được... nơi vũ trụ được sinh ra.'

"...Sử dụng sức mạnh của thiên thạch sao?"

Đó là cái gì vậy. Chỉ một mình, cô ấy đã thực hiện một kế hoạch vĩ đại như vậy sao? Trong khi chúng tôi đang nhắm đến rìa của vũ trụ, cô ấy đã cố gắng đi đến một nơi xa hơn rất nhiều sao?

"Nhưng để làm gì?"

'Để đánh bại số phận.'

"Hả?"

'Cô ấy—đang chiến đấu với "số phận"... tức là chính quy luật của vũ trụ. Chỉ có một mình. Đã rất lâu rồi. Cô ấy đang chiến đấu để thực hiện một ước nguyện của riêng mình. Cô ấy đang cố gắng phá vỡ quy luật của vũ trụ.'

Số phận. Một từ nghe thật trống rỗng. Và cũng thật đáng sợ.

(Shashin. Mình đã hiểu tại sao mình lại ghét cậu rồi.)

Vì cậu đẹp. Đẹp hơn mình rất nhiều. Và mạnh hơn bất kỳ ai.

'Shishino-chan. Nhanh lên, chạy đi.'

"Tại sao?"

'Towa-chan đã tạo ra một con tàu.'

Tôi nhìn lại phía sau. Đúng là như vậy. Cô gái tai thỏ đứng trên thiên thạch đã dệt ánh sáng xanh lam thành hình một con tàu nhỏ. Một con tàu dịch chuyển chiều không gian—Con tàu của Manu. Shashin bước lên đó và nở một nụ cười nhếch mép.

"—Vòng cuối."

Shashin khéo léo điều khiển con tàu xanh, lướt đi với tốc độ của ánh sáng. Cô ấy đang đuổi theo sát nút phía sau tôi. Tại sao? Tại sao cô ấy lại đuổi theo tôi? Tôi suy nghĩ và nhận ra.

(Cô ấy không đuổi theo mình. Người ở phía trước là...—)

Dai-kun. Người yêu của tôi. Tất cả của tôi. Anh ấy đang trôi nổi trong vũ trụ. Tin tưởng vào chiến thắng của tôi.

"Lần này, tớ sẽ lấy 'anh ấy', Shiishi."

"...Đồ chết tiệt."

Chúng tôi chỉ lẩm bẩm với nhau. Thế nhưng, nó vang lên rõ ràng như thể được thì thầm bên tai.

(Mục đích của Shashin là Dai-kun. Cô ấy đang chiến đấu vì anh ấy. Cô ấy đang du hành vì anh ấy.)

Không hiểu vì sao, tôi lại hiểu được điều đó một cách đau đớn. Chắc chắn cô ấy đang chiến đấu với số phận vì anh ấy. Cô ấy đang cố gắng phá vỡ quy luật của vũ trụ. Thật là một cô gái dũng cảm và đáng sợ.

"Người đó..."

Tôi hét lên.

"Người đó... là của tôiiiiiii!"

Tôi đạp ga hết cỡ. Nhưng Sena đã tan hoang nên chỉ có thể di chuyển bằng quán tính. Để tiếp tục chiến đấu, tôi cũng phải từ bỏ một thứ gì đó.

"...ư...!"

Tôi rút một con dao ra, đâm vào cánh tay mình và mạnh bạo cắt nó ra. Tôi đã quên cắt dây thần kinh cảm giác, nên não tôi gào lên vì đau đớn. Nhưng tôi đã xử lý ngay lập tức.

'Shishino-chan!'

"Sena... cái này, cho cơ bắp nhân tạo."

Tôi ném cánh tay của mình đi. Các nano drone nhận lấy nó và ngay lập tức dùng nó để thêm vào cơ bắp nhân tạo. Chúng phân hủy cánh tay của tôi thành năng lượng.

'Nhanh lên, cầm máu đã!'

"Không có thời gian cho việc đó!"

Tôi vừa tránh các cỗ máy bị tai nạn vừa chạy xe hết tốc lực. Chết tiệt. Lẽ ra tôi nên cắt chân thì hơn. Lái xe bằng một tay khó quá.

"Shiishi...! Không nương tay đâu!"

"—Cứ đến đây!"

Đúng như lời nói, Shashin bắn ra hàng ngàn, hàng vạn viên đạn xanh lam từ con tàu. Những viên đạn ánh sáng nhỏ hình thỏ, được bao bọc bởi ánh sáng xanh lam lấp lánh.

(Không thể né tránh!)

Đây là một màn đạn toàn sát ý. Tôi vô thức cười nhếch mép.

(Hả. Sao giờ mình lại cười nhỉ?)

Tôi không biết. Chỉ là trong hoàn cảnh nguy hiểm này, tôi không hề có cảm xúc tiêu cực.

"...Sena."

"Ừm."

"Cảm ơn cậu vì tất cả."

"Không có gì. Lần sau chơi nữa nhé."

Máy in 3D của nano drone gắn một quả thủy lôi vào Sena. Tôi mở cửa khoang lái và nhảy ra ngoài. Với quán tính và bộ phản lực, tôi lao đi thẳng tắp trong môi trường không trọng lực.

"Hả!?"

Sena phát nổ một cách rực rỡ. Giống như một vụ nổ siêu tân tinh.

Con tàu xanh của Shashin—con tàu của Manu, có sức bền đến đâu? Dù có lá chắn phản trọng lực đi chăng nữa, cũng không thể nguyên vẹn sau vụ nổ đó.

"Đừng có xem thường—!"

Con tàu xanh bay ra khỏi ngọn lửa, tan nát.

"Cô có đọc One Piece không hả! Xem lại cái đoạn chia tay với Going Merry đi!"

Shashin lảm nhảm những điều gì đó không thể hiểu được. Vừa nhìn xung quanh. Đúng vậy, cô ấy đã mất dấu vị trí của tôi. Đây là đòn cuối của chúng tôi—cắt đuôi thằn lằn.

(Tốc độ... vừa đủ? Phải làm thôi.)

'Được ăn cả, ngã về không' cũng là chiến thuật cơ bản của chúng tôi. Tôi điều khiển nano drone bằng chiếc nhẫn ở ngón áp út, tạo ra một cánh cổng dịch chuyển tạm thời. Có lẽ do ảnh hưởng của thiên thạch, nó không ổn định. Với tốc độ quán tính, tôi nhảy vào trong.

"...Hả?"

"Chào cô, Shashin."

Với một cánh cổng dịch chuyển tức thời như thế này, tôi chỉ có thể dịch chuyển được vài chục km. Nhưng nếu tôi canh thời điểm hoàn hảo—vẫn giữ được tốc độ quán tính—tôi có thể đến ngay sau lưng con tàu của Shashin.

"...Cái quái gì thế này."

"Giờ thì—chúng ta đánh tay đôi thôi."

Shashin đã giảm tốc độ vì cú sốc từ vụ nổ. Khoảnh khắc này. Khoảnh khắc này là lúc duy nhất tôi có thể tiếp cận con tàu của cô ấy. Tôi điều khiển trọng lực của bộ đồ phản trọng lực để nhảy vào tàu.

"...Nhảy lên một con tàu siêu thanh mà không có gì bảo vệ, đúng là quái vật."

Shashin định rút cưa ra. Nhanh hơn cô ấy, tôi áp sát, tóm lấy tay cô ấy và cùi chỏ vào bụng. Trúng đòn chí mạng. Trong khoảnh khắc đó, cằm tôi bị đầu gối cô ấy hất lên.

"Aaaaaaaaa!"

"Aaaaaaaaa!"

Chúng tôi trao đổi những cú đấm. Tôi đỡ cú đá và khóa khớp. Tôi phản công nhắm vào mắt. Một cuộc chiến sinh tử thật sự, đến mức nực cười.

(Người này... mạnh thật!)

Nếu Sena không cầm máu cho tôi trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đó, có lẽ tôi đã gục ngã vì mất máu quá nhiều. Tôi tuyệt vọng di chuyển cơ thể. Nhưng tại sao? Tôi là một tay đua. Không phải là lính đánh thuê. Nhưng linh hồn tôi lại biết cách di chuyển. Tôi chiến đấu một cách điêu luyện, như một lính đánh thuê dày dặn kinh nghiệm.

"Chết đi."

—Một sơ hở chí mạng. Tôi đã tránh được đòn tấn công của Shashin và tìm thấy nó. Tôi chắc chắn có thể giết cô ấy. Tôi đã tin là vậy.

"Heh."

"...Hả?"

Cú đâm chí mạng của tôi đã bị đoán trước. Bị né tránh trong gang tấc.

"Tớ biết mọi thứ về cậu mà, Shiishi."

Cô ấy thì thầm, và dùng một cú quét chân điêu luyện để làm tôi ngã. Cô ấy chuẩn bị ra đòn kết liễu tôi.

—Tôi sẽ chết. Dự đoán đó là điều hiển nhiên. Như thể nó đã được định sẵn từ đầu.

(Dai-kun.)

Khoảnh khắc cuối cùng, tôi nghĩ đến khuôn mặt của anh ấy.

Không được. Tôi phải bảo vệ anh ấy. Dù làm bất cứ điều gì cũng phải bảo vệ anh ấy. Nếu tôi chết, tôi sẽ không thể làm điều đó được nữa.

"Á!"

Nhưng người rên rỉ đau đớn không phải là tôi, mà là Shashin. Tại sao? Cô ấy lùi lại một cách yếu ớt, chạm vào trán mình.

"Hah... hah... Chết tiệt, hết thời gian rồi...!"

Cùng lúc Shashin lẩm bẩm, mặt nạ của cô ấy vỡ ra.

"Ugh."

Một bông hoa màu xanh lam. Nó phá vỡ mặt nạ của cô ấy, và một bông hoa màu xanh lam lấp lánh nở rộ từ một mắt của cô ấy. Không chỉ có vậy. Mọi thứ xảy ra trong chớp mắt. Một cách quá đột ngột.

—Một bông hoa màu xanh lam lấp đầy vũ trụ đen kịt.

(Đột nhiên. Đẹp quá... Một cánh đồng hoa—)

Nó tỏa ra ánh sáng xanh lam lấp lánh giống như thiên thạch khổng lồ, bao vây chúng tôi từ mọi phía.

"...Shiishi. Hết giờ rồi."

Shashin thì thầm với giọng nói đau đớn.

"Chuyến dịch chuyển giữa các chiều không gian siêu xa của tớ sắp bắt đầu. Tớ chỉ muốn có được mỗi Dai-go-kun thôi."

Cô ấy nói rằng đã quá muộn rồi.

"Cứ thế này, thiên thạch xanh đó sẽ hủy diệt vũ trụ."

"Bằng cách nào?"

"Bằng một cách hỗn loạn. Kết quả là, vũ trụ này sẽ không bao giờ tồn tại."

Tôi không hiểu ý nghĩa của nó, nhưng tôi đã hiểu một cách mơ hồ. Ánh sáng xanh lam này. Đó là một màu sắc của ánh sáng quá mong manh, và rõ ràng nó có nghĩa là sự hủy diệt.

"Vì vậy, Shiishi, hãy chạy trốn thật xa. Đưa Dai-kun đi thật xa."

"Tại sao tự nhiên lại thế? Vừa nãy còn đối đầu nhau mà."

"Vì hết giờ rồi. Dù làm gì đi nữa tớ cũng không thể thắng được cậu nữa. Nếu vậy... nếu vậy... tớ phải nói thôi đúng không? Giống như một lời khuyên vậy."

Thật hợp lý. Tôi không có lý do gì để tin lời cô ấy, nhưng bản năng mách bảo rằng tôi nên tin. ...Tại sao nhỉ. Tôi có vẻ như tin cô ấy hơn bất kỳ ai trong vũ trụ này.

"Cậu thật sự..."

Tôi nhận ra điều đó.

"Cậu thật sự yêu Dai-kun rồi."

"Hả? Không phải. Gì tự nhiên vậy. Đáng sợ quá. Không, ừm, không phải. Eh, cái gì?"

Biểu cảm của cô ấy quá rõ ràng, tôi không nhịn được mà bật cười.

"—Gì chứ. Cậu giống như một cô gái đang yêu vậy."

"U, im đi, em gái."

"Em gái?"

"...À, ừm, thôi vậy."

Đúng thế. Em gái. Tôi và người này là chị em. Không hiểu sao, điều đó lại đọng lại trong tim tôi.

"Thật sự. Không được rồi. Không còn thời gian nữa."

"Cậu đi sao?"

"Ừ. Đi cãi nhau với một cậu khác."

Bông hoa màu xanh lam nở ra từ mắt Shashin bắt đầu tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ. Cô ấy mỉm cười.

Một nụ cười có vẻ buồn bã, sắp khóc, giống như những cánh hoa anh đào đang rơi.

"Tạm biệt, Shiishi. Hãy sống hạnh phúc nhé."

Đó là một lời chúc phúc chân thành.

"...Ừ."

Tôi gật đầu như một đứa trẻ nhỏ, và cô ấy bị nuốt chửng bởi ánh sáng xanh lam và biến mất. Cô ấy chắc chắn đã đi đến một chiều không gian khác, rất xa. Một cách dũng cảm đến đáng sợ. Như một người anh hùng trong truyện cổ tích.

(Cảm ơn.)

Không hiểu sao, tôi lại thì thầm trong lòng. Cảm ơn. Và cố gắng lên nhé.

Người chị yêu quý của tôi.

(Không phải là lúc để nghĩ mấy cái này.)

Phía sau tôi, thiên thạch xanh khổng lồ lấp ló. Nó mang một khuôn mặt giống như số phận.

"——Dai-kun!"

Nghe thấy tiếng gọi, tôi quay lại và thấy Shii-chan trên một con tàu màu xanh đang vẫy tay về phía này. Trong khi lơ lửng trong không gian, tôi cũng vẫy tay lại với cô ấy.

"Shii-chan! Cuộc đua thế nào rồi?"

"Chúng ta đã thắng rồi! Nhưng cuộc chiến chỉ mới bắt đầu thôi!"

Con tàu đã giảm tốc độ và đến gần tôi. Khi tôi lên con tàu màu xanh, một tiếng nổ lớn vang lên trên đầu. Thiên thạch xanh đang đến gần phía sau chúng tôi. Không còn thời gian nữa.

"Thiên thạch đó đang tăng tốc!"

"Hết tốc lực! Đi thôi!"

Chúng tôi nhấn ga hết cỡ và lao đi trong vũ trụ. Hoàn toàn như thường lệ. Chúng tôi luôn là như vậy. Chạy hết sức. Vội vã lao đi. Chúng tôi không biết một cách nào khác.

Để chạy trốn khỏi nỗi sợ hãi. Để chạy trốn khỏi tuyệt vọng. Để chạy trốn khỏi sự chấp nhận. Để chạy trốn khỏi ngày tận thế.

—Chạy trốn. Quay lưng lại và chạy hết tốc lực. Nhưng đối với chúng tôi, đó cũng là cách để đối đầu trực diện với vũ trụ. Đó là cách chiến đấu của một tay đua. Đúng không?

"Raaaaaa!"

Tôi nhấn ga hết cỡ. Chúng tôi tiếp tục chạy với tốc độ kinh hoàng qua biển sao. Đây là thế giới của tốc độ siêu thanh. Một nơi chỉ dành cho tôi và Shii-chan.

(À, đúng là một cuộc đời tuyệt vời.)

Chạy trốn. Chạy trốn. Chạy trốn. Bỏ lại âm thanh phía sau. Nhanh đến mức có thể chạm vào ánh sáng nếu vươn tay ra.

(Nhưng, đồng thời tôi cũng hiểu rõ.)

Nhược điểm của việc "chạy trốn". Chuyện đơn giản thôi. Bạn không thể chạy trốn khỏi những kẻ nhanh hơn mình. Dù có cố gắng đến mấy cũng vậy. Đơn giản thôi. Tốc độ là một thứ quá trung thực và tàn nhẫn.

"Dai-kun. Nhìn xem. Thiên thạch kia."

Thiên thạch đã đến gần phía sau chúng tôi từ lúc nào không hay. Chúng tôi suýt nữa bị lực hấp dẫn của nó kéo lại.

"Đó không phải là thiên thạch."

Cô ấy thì thầm.

"Đó là một con người khổng lồ."

"...Hả?"

"Một con người khổng lồ, đang rơi xuống."

Từ bên trong lớp vỏ của thiên thạch, một đôi mắt người đang nhìn ra. Đôi mắt khổng lồ đó vô cùng vô cảm, nhưng hình dạng quen thuộc của nó đã chứng minh tính nhân văn của nó. Đáng sợ thay, bên trong đó là một con người.

(Haha. Đúng là một câu chuyện ngớ ngẩn.)

Ban đầu còn chậm chạp, nhưng không biết từ lúc nào nó đã nhanh hơn chúng tôi rất nhiều. Với vẻ mặt tuyệt vọng, nó đuổi theo chúng tôi.

(Không được rồi. Không thể trốn thoát.)

Cái quái gì vậy. Dù có cố gắng đến đâu cũng không thể thay đổi được. Mày là cái gì, số phận à?

"Shii-chan."

"Gì vậy?"

"Chúng ta hãy đi đến một nơi không có ai. Một nơi không làm liên lụy đến bất cứ ai."

Cô ấy gật đầu với khuôn mặt sắp khóc. Đúng vậy, em cũng hiểu rồi. Em thông minh hơn anh nhiều mà.

Tôi ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của cô ấy.

"...Em đã cố gắng hết sức. Đến cuối cùng. Dù chỉ còn một mình. Dù cỗ máy đã hỏng. Dù mất đi một cánh tay. Đến cuối cùng. Em đã chạy mà không hề bỏ cuộc."

"Anh biết mà."

Anh biết mà dù không cần phải nhìn thấy. Bởi vì em là người như vậy mà.

"Bởi vì em muốn ở bên cạnh anh."

Anh xin lỗi. Anh lại bất lực rồi. Giá như anh nhanh hơn, mạnh hơn, thì anh đã có thể bảo vệ em nhỏ bé khỏi mọi thứ đáng sợ.

Những gì anh có thể làm, chỉ là cười hề hề để xoa dịu nỗi sợ hãi của em.

"Hãy cười lên, Shii-chan. Cười đi nào."

"...Tại sao?"

"Vì đây là một cuộc đua tuyệt vời. Một tình yêu tuyệt vời."

Tôi cảm nhận được nhịp tim của cô ấy.

"Vì vậy, đây là một cuộc đời tuyệt vời. Đúng không?"

Cô ấy hơi ngạc nhiên một chút, rồi nở một nụ cười vô cùng dịu dàng và gật đầu. À, thế là đủ rồi. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đó của em, anh đã biết được ý nghĩa của việc mình được sinh ra rồi.

"Chà. Cuối cùng, anh vẫn chưa nhìn được rõ cơ thể của Shii-chan."

"Nó không phải là thứ gì to tát đâu. Chỉ là một khối protein thôi."

"Anh muốn cùng em đi du lịch. Ở Cyber Kyoto trên sao Hỏa chẳng hạn."

"Haha. Chúng ta đã phiêu lưu rất nhiều rồi mà."

Đúng vậy. Chúng tôi đã làm rất nhiều chuyện.

"Lang thang khắp Trái Đất để tìm một thợ máy."

"Chúng ta đã gây gổ với mafia máy móc cổ điển và đã có một cuộc chiến tranh giành lãnh thổ."

"Và cuộc phiêu lưu tuyệt vời nhất là cái này."

"Cái gì?"

"Tắm bồn với nhau mà bịt mắt!"

"...Đồ biến thái!"

Và cả hai chúng tôi cùng khúc khích cười. À, thế là được rồi. Kết thúc của chúng tôi như thế này là được rồi.

Một cuộc đời tuyệt vời thì xứng đáng có một kết thúc tuyệt vời. Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy.

"Anh yêu em."

Chỉ một lần nói thì không đủ. Tôi muốn lặp lại lời yêu em hàng ngàn, hàng vạn lần. Nhưng dường như chúng tôi không còn thời gian nữa.

"Nếu có kiếp sau—"

Cô ấy vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nhưng một giọt nước mắt đã rơi xuống.

"—Lúc đó, anh có thể cưới em được không?"

Tôi nghĩ rằng mình vừa nhìn thấy thứ đẹp nhất trong vũ trụ.

Tôi muốn nhớ mãi mãi biểu cảm đó của cô ấy.

Tôi quyết định, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ gặp lại cô ấy một lần nữa.

Ngay lúc đó, một ánh vàng lướt qua tầm nhìn của tôi.

'Không được. Đừng từ bỏ lòng dũng cảm đang tỏa sáng rực rỡ.'

Một giọng nói vang lên. Một giọng nói rất đẹp.

"...Snail Knight?"

Một cô gái mặc áo giáp bạc đứng chắn trước chúng tôi để bảo vệ. Đứng trên một bông hoa màu xanh lam, cô ấy giương một thanh kiếm trắng tinh. Mũ bảo hiểm của cô ấy bị bật ra bởi ánh sáng lấp lánh từ thiên thạch xanh.

"Daigo-san. Shishino-chan. Xin lỗi vì đến muộn."

"Hả? Sao cô lại—"

'—Mày nữa hả.'

Con người bên trong thiên thạch xanh ngắt lời bằng một giọng nói giống quái vật.

'Mày lại đến nữa rồi sao. Lại cản đường nữa sao. Cái thứ tàn dư của anh hùng. Lại cản đường tao sao.'

(Gã đàn ông trong thiên thạch đó có thể nói chuyện sao—)

Đứng sau lưng chúng tôi, cô gái đối mặt với kẻ thù mà không hề run sợ.

(Không được. Không thể nào thắng được con quái vật khổng lồ đó.)

Dưới chiếc mũ bảo hiểm, cô ấy ẩn giấu mái tóc vàng. Đôi mắt xanh lam, và một cái miệng nhỏ đầy tự tin. Tôi cảm thấy mình đã từng gặp cô ấy ở đâu đó. Vị hiệp sĩ vàng tuyệt đẹp đó.

"——Tôi là đội trưởng của đội Hiệp sĩ trung lập. Lingate Akatsuki Hohenheim. Hỡi sự kết thúc màu xanh lam. Tôi không có bất cứ hận thù gì với ngài, nhưng vì tín ngưỡng của tôi, tôi sẽ tiêu diệt ngài."

Con quái vật giống con người bị mắc kẹt trong thiên thạch xanh cười ha hả. Như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười.

'Cơ chế phòng thủ trung lập! Con ốc sên vàng! Vua phiêu lưu của đa vũ trụ! Mày! À, chính là mày! Mày định tiếp tục cái việc vô nghĩa này đến bao giờ nữa? Mày định bảo vệ vũ trụ vô hạn này sao? Tự nhận mình là anh hùng sao? Một kẻ như mày sao? Chỉ có một mình thôi sao? Rốt cuộc, mày là ai chứ?'

Tôi cảm thấy như mình biết vị hiệp sĩ vàng đó. Tôi cảm thấy mình biết tên của cô ấy. "Lin...?" Tôi vô thức thốt ra. Giống như đang gọi tên một người bạn lâu năm.

Đối mặt với sự kết thúc nói nhiều của vũ trụ, cô gái gầy gò thì thầm.

"Tôi không phải là anh hùng. Tôi không phải là một thứ tuyệt vời như vậy. Tôi chỉ tin vào tính liên tục của vũ trụ này. Tôi yêu cuộc sống tầm thường này. Vũ trụ xứng đáng được tiếp tục tồn tại. Nỗ lực đó, còn hơn tất cả mọi thứ khác. Vì vậy, tôi đứng đây."

Cô gái giương thanh kiếm trắng tinh lên. Một thanh kiếm cùn, không thể làm tổn thương bất cứ ai. Nhưng cô gái đó, sẽ chiến đấu bằng thanh kiếm đó. Tôi đã hiểu điều đó một cách đau đớn. Snail Knight. Hiệp sĩ ốc sên. Một chiến binh dũng cảm, không thể làm tổn thương bất cứ ai.

'Dừng lại đi. Dù sao thì mày cũng chẳng thể trở thành ai cả.'

Cô gái gật đầu một cách buồn bã.

'Mày không thể cứu được ai cả.'

Cô gái nhắm mắt lại, như thể sắp khóc.

'Vô nghĩa thôi.'

Cô gái—người tín ngưỡng vàng, vừa ban phước cho vạn vật, vừa cười một mình.

"——Nào, hãy bắt đầu cuộc quyết đấu. Tôi sẽ yêu quý hủy diệt ngài, cho đến khi ngài chết vì nhàm chán."

Cô gái nhỏ yêu thế giới, đã thách đấu với sự kết thúc khổng lồ.

Ghi chú

[Lên trên]
yep, đúng chuẩn lovecraftian r
yep, đúng chuẩn lovecraftian r
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận