Tập 02
Chương 05: Đại chiến siêu xe thỏ-thỏ ──Cuộc Derby siêu dễ thương của cô nàng sư tử!!
0 Bình luận - Độ dài: 9,823 từ - Cập nhật:
Năm 3721 theo lịch Vũ trụ. Trái Đất, hành tinh có tên gọi như vậy, đã sớm bị coi là vô dụng.
"Dân số 1,24 triệu người. Khu vực con người có thể sinh sống chưa đến 21%. Tuổi thọ trung bình 89 tuổi. Tốc độ phát triển đang trên đà đi xuống."
Trái Đất là hành tinh nơi loài người được sinh ra. Sinh vật mang tên loài người đã sử dụng cạn kiệt tài nguyên của Trái Đất, biến nó thành bàn đạp cho vũ trụ vô tận. Điều đó cũng giống như một loài côn trùng nhỏ từng tồn tại ở một quốc gia tên là Nhật Bản, con bọ Kobu-hasami-mushi, vừa được sinh ra đã ăn thịt hết cơ thể của mẹ mình.
"Chính vì thế, chúng ta có nghĩa vụ phải bảo vệ hành tinh mẹ đang dần tàn lụi. Anh có nghe không, dai-kun?"
Bạn trai, hay người yêu... hay là bạn đời... tôi vẫn chưa biết nên gọi thế nào, tóm lại là người đàn ông có mối quan hệ ổn định với tôi - Senji Shishino, đang gần như khỏa thân và bị bịt mắt, đã đáp lại.
"Hơn nữa shii-chan. Anh không được tháo bịt mắt ra sao?"
"Chập!" một tiếng, nước trong bồn tắm dập dờn.
"Tuyệt đối không."
Không được. Chắc chắn là không được rồi. Nói tóm lại, tình huống này là sao chứ? Tại sao hai người lại tắm chung?
"Nhưng shii-chan, em mặc áo tắm mà."
"...Mặc thì sao?"
"Vậy thì, có sao đâu."
Có sao đấy chứ. Đó là đồ rẻ tiền tôi mua vội ở chợ. Chẳng đáng yêu chút nào. Tôi tuyệt đối không muốn anh ấy nhìn thấy tôi trong bộ áo tắm liền thân có họa tiết hoa hòe này.
...Vì tôi còn chưa cho anh ấy thấy một cách đàng hoàng mà.
"T...tôi đã hứa là chỉ cọ lưng cho anh thôi. Chẳng phải là dai-kun đã ép tôi ngâm mình vào bồn tắm sao? Tôi đã nói không thích rồi mà."
"...Anh nói thế à? Hình như em có vẻ thích thú mà."
Tôi và anh ấy đang tắm chung. Tôi mặc áo tắm. Anh ấy chỉ quấn một chiếc khăn quanh eo. Mỗi khi nước xao động, chiếc khăn cũng bay bổng, khiến tôi vô cùng lo lắng.
"Nói chung thì dai-kun rất kỳ lạ. Thích thú với con gái như vậy, giống như người xưa vậy."
Ngày xưa, khi loài người còn sống trên Trái Đất, họ thường yêu nhau. Yêu người khác giới, hoặc cùng giới, và thậm chí còn có chế độ kết hôn. Cái gọi là "nhục dục". Điều đó đã dần mất đi khi loài người trở nên trưởng thành hơn. Nói đúng hơn là, loài người đã không còn yêu ai nữa.
"Nói thật thì, shii-chan cũng thích mà."
"E..em không phải là một người biến thái như anh."
Anh ấy mạnh mẽ nắm lấy cổ tay tôi, người đang cố tỏ ra mạnh mẽ. Tôi muốn trốn thoát cũng không được. Trong thời đại của chúng tôi, sức mạnh không có sự khác biệt giữa giới tính. Đơn giản là sức lực của anh ấy rất mạnh.
"Pinya!"
"Lại đây."
Anh ấy mạnh mẽ kéo tôi, người đang mặc áo tắm, rồi khẽ khàng vuốt ve sau gáy tôi bằng tay mò mẫm. Ngay sau đó, anh ấy dùng một lực nhẹ nhàng kéo mặt tôi lại gần. Môi tôi bị anh ấy chặn lại.
(--- Sao lại nói nghe như một người bị hại thế này.)
Anh ấy bị bịt mắt nên không nhìn thấy gì cả. Nhưng tôi mới là người đã điều chỉnh mặt mình lại gần để môi chạm môi. Tôi mới là người muốn hôn anh ấy. Má tôi ửng đỏ một cách đáng xấu hổ.
"...dai-kun thật hư hỏng."
Anh ấy vừa vuốt ve lưng tôi, vừa dùng môi khẽ lướt qua tai sư tử của tôi.
Tôi rùng mình và thì thầm vào tai anh ấy như đang khiêu khích.
"Hư hỏng. Hư hỏng. Hư hỏng..."
Anh ấy khẽ cười. Anh ấy đã nhận ra rằng tôi tưởng chừng như đang phản kháng, đang mắng mỏ, nhưng thực chất chỉ đang làm nũng. Giống như một con mèo con cắn nhẹ vào tay chủ nhân vậy.
"Anh yêu một người, em là người đầu tiên."
"...Ừ."
"Lần đầu tiên anh muốn hôn. Thật kỳ diệu, nụ hôn ấy. Một từ chỉ thấy trong sách giáo khoa lịch sử."
"...Em cũng vậy."
Những nơi anh ấy chạm vào tôi trở nên đỏ ửng như lần đầu tiên cảm nhận được hơi nóng. Tim tôi đập thình thịch, và chỗ dưới rốn thắt lại đến nghẹt thở. Dù vậy, tôi vẫn cố gắng kìm nén bản thân.
"Anh yêu em, shii-chan."
"Bịch", tôi cảm thấy lưng mình giật nảy lên. Chỉ cần nghe anh ấy nói vậy, cơ thể tôi---tâm hồn tôi---lại vui sướng. Tôi vô vọng, lại muốn được anh ấy khao khát.
"...Em cũng. Yêu anh."
Tôi thì thầm, thì thầm một cách tuyệt vọng vào tai anh ấy bằng giọng nói khàn khàn. Trước giọng nói run rẩy, thảm hại của tôi, anh ấy nở một nụ cười ngây thơ rạng rỡ như hoa hướng dương. À, thật là. Người này.
"Vậy, giờ anh nhờ em cọ lưng cho anh nhé."
"...Anh thật là một người không có cách nào khác."
"À! Thêm một luật mới nhé! Không được dùng tay!"
"A...anh không phải là đồ ngốc chứ!?"
Thật là một luật chơi ác độc. Nói chung, không dùng tay thì làm sao mà cọ lưng được? Dù tôi là "sư tử", nhưng tôi không có đuôi. Anh ấy muốn tôi lấy bọt xà phòng ở đâu để chà xát lên lưng anh ấy chứ?
"Đồ ngốc, ngốc, ngốc, ngốc."
"Xin lỗi, xin lỗi. Anh đùa thôi mà."
"...Tùy."
"Hả?"
"Em chỉ nghĩ anh ngốc thôi. Chỉ vậy thôi. Nên... em không nói là mình sẽ không làm."
Khuôn mặt dai-kun đơ ra, và tôi khuấy động nước trong bồn tắm.
Hành tinh nhân tạo "Malia Makirin" là một hành tinh khổng lồ có thể tự do di chuyển trong không gian. Kích thước của nó vượt xa Trái Đất, và có thể di chuyển nhờ các máy phát cổng dịch chuyển được đặt một cách có quy luật trên quỹ đạo vệ tinh. Mặc dù là một hành tinh khổng lồ, nhưng nó cũng là một con tàu vũ trụ khổng lồ---và cũng là khu giải trí lớn nhất vũ trụ.
"Chuyển luật sư áo đen đến ô 27."
"Vậy thì kết nối Qualia."
dai-kun đang ngồi tại một bàn cờ bạc mà tôi không hiểu luật, trong một sòng bạc quá lộng lẫy và chói lòa, và cho phép kết nối Qualia. Thật là một người thiếu cảnh giác. Tôi thở dài, dõi theo anh ấy.
"Gào! Lại thua rồi!"
Trò chơi anh ấy đang chơi là một trò chơi trải nghiệm có tên là "Life of You", một trò chơi có ác ý sử dụng vòng quay, thẻ bài và bộ mô phỏng lượng tử để người chơi trải nghiệm một cuộc đời hư cấu và hướng tới cái chết hạnh phúc. Đó là một trò chơi gây nghiện mạnh đến mức bị cấm ở nhiều thiên hà.
"dai-kun, chúng ta đi thôi."
"Lần sau nhất định anh sẽ thắng! Nếu lúc đó anh vào được trường đại học mà anh mơ ước thì chắc chắn một cuộc sống tươi sáng đang chờ đợi anh."
Một cuộc đời con người---khoảng 100 năm được nén lại trong 15 phút để trải nghiệm. Rõ ràng như thực tế của chúng tôi. Liệu anh ấy có nhận ra nó nguy hiểm đến mức nào không?
"Không được. Đi thôi."
"L...làm ơn. Chỉ một lần nữa thôi."
"...Nếu bây giờ anh chịu đi, thì lúc ngủ anh sẽ được tháo bịt mắt ra đấy."
"Đi thôi."
Thật là, tự nhiên lại ngoan ngoãn thế. Tôi khẽ cười, nắm lấy tay anh ấy.
"Hửm? Chào, không phải đó là D sao?"
Người đột nhiên xuất hiện là một người đàn ông (?), với những xúc tu uốn lượn trên mặt---Gentle Cthulhu. Anh ấy vẫn giữ nụ cười lịch thiệp và vẫy tay chào chúng tôi.
"Yo Gentle! Anh cũng đến rồi à?"
"Nói đúng hơn là tôi đã ở đây từ sáng rồi. Ở đây không bao giờ thiếu trò giải trí."
Gentle Cthulhu cũng giống như chúng tôi, là một quý ông đã vượt qua vòng loại khối 29 và sẽ tham gia vòng chung kết. Anh ấy là một tay đua kỳ cựu với nhiều kinh nghiệm, và là một nhân vật nổi tiếng đã tham gia cuộc đua súng đạn "Rappel du vide" này đến 4 lần. Anh ấy có nhân cách tốt và có rất nhiều người hâm mộ.
Nói tóm lại, đẳng cấp của anh ấy khác xa với những kẻ "lính mới" như chúng tôi.
"Chào ngài, Gentle. Rất cảm ơn ngài về những việc đã giúp đỡ trước đó."
"Không có gì. Việc này thì mọi người giúp đỡ nhau mà."
Thấy anh ấy lịch thiệp nâng mũ chào, dai-kun nghiêng đầu.
"...Giúp đỡ chuyện gì?"
"Anh ấy đã chỉ cho tôi rất nhiều điều về thủ tục đăng ký cuộc đua. Mấy người trong chính phủ Trái Đất đều là những ông lão và đều nói là không biết gì cả. Khá là vất vả."
"Th...thế à. ...Hừm."
Anh ấy khẽ lảng tránh ánh mắt.
"...Hai người thôi à?"
Câu hỏi đó có ý gì? Trong khi tôi đang suy nghĩ, Gentle đã cười khúc khích.
"Thật là không ngờ. Lời đồn là sự thật nhỉ. Hai người đang yêu nhau sao?"
"Ế, tại sao lại suy ra như vậy ạ?"
"Shishino-san. D đang ghen đấy."
Ghen? Không thể nào. Một người tinh nghịch, tự do và luôn cười cợt như anh ấy, làm sao có thể ghen chỉ vì bạn gái mình nói chuyện với một người đàn ông khác?
"...Ư...Không, k...không phải! Không phải như vậy đâu!"
(Ồ?)
Anh ấy thật sự đang ghen. Hừm. Ra là vậy. Hừm.
"...dai-kun, đáng yêu quá."
"Nà!"
Anh ấy đỏ mặt và lùi lại. Vì anh ấy luôn tỏ ra ngầu nên có lẽ chưa quen với việc bị gọi là đáng yêu. Hay là những người như anh ấy không thích bị gọi là đáng yêu?
Tôi không biết. Nhưng mà. Anh ấy ghen. Sao lại thế nhỉ. He he.
"Tình yêu à. Đã mấy chục năm rồi tôi mới thấy một điều tuyệt vời như vậy."
"Anh Gentle cũng đã từng yêu chưa ạ?"
"Một lần rồi."
"Ồ, yêu ai vậy ạ?"
"---Thế giới tươi đẹp này!"
Nói rồi, anh ấy vui vẻ nhảy điệu tap dance. Tôi không kìm được mà cười khúc khích. Anh ấy vừa có uy nghiêm lại vừa rất đáng yêu, thật là một người tuyệt vời. Tôi đã hiểu tại sao anh ấy lại có nhiều người hâm mộ đến vậy.
"..."
dai-kun lại nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp. Lại ghen nữa sao. ...Thật sự đáng yêu. Nhưng mà, không được. Không nên trêu chọc quá đà. Thật tội nghiệp.
Thế nên tôi nắm chặt lòng bàn tay anh ấy và ở bên cạnh anh, ngầm nói rằng "Em là của anh".
"Th...thế nhưng. Buổi tiệc này thật là căng thẳng."
dai-kun đổi chủ đề như để che giấu sự ngại ngùng. Tôi lén cười.
"...Nói là để các tay đua gặp mặt. Nhưng mà chúng tôi là người nhà quê nên sợ lắm."
"Không sao đâu. Uống chút rượu, nói vài câu đùa, rồi nháy mắt với đám phóng viên là được."
Cuộc đua súng đạn "Rappel du vide" là một trong những trò cá cược nổi tiếng nhất trong vũ trụ. Hiệu quả kinh tế của nó được cho là hàng vạn tỷ yên. Dĩ nhiên, nó cũng nhận được rất nhiều sự chú ý, và giới truyền thông cũng đổ xô đến như quỷ. Tôi thì tuyệt đối không thể nháy mắt được.
"Hả, chỉ cần làm vậy thôi sao. Dễ ợt. Hahaha."
Bạn trai ngốc của tôi đã cười một cách hồn nhiên như vậy. ...Thật là.
Sau khi buổi hòa nhạc của ca sĩ nổi tiếng nhất vũ trụ kết thúc, sau khi ảo thuật gia nổi tiếng nhất vũ trụ thực hiện một màn ảo thuật tốn kém nhất, và sau khi đoàn kịch nổi tiếng nhất vũ trụ trình diễn bản nhạc chào sân bằng dàn nhạc giao hưởng, chúng tôi đã đứng trên sân khấu trước sự chứng kiến của 7 triệu khán giả địa phương, người chúng tôi căng thẳng đến mức cứng đờ.
Chắc là chúng tôi đã được gọi tên cùng với đoạn video giới thiệu, nhưng thật sự tôi không nhớ gì cả.
dai-kun nói rằng "dù sao thì cũng đã nháy mắt rồi". Sau này tôi tìm hiểu thì được biết, cú nháy mắt của anh ấy quá vụng về, nhắm cả hai mắt, nên mọi người đều nghĩ rằng có lẽ là do ánh sáng quá chói. Tội nghiệp.
"...À... mệt quá."
Chúng tôi đang ở trong một hội trường chỉ dành cho các tay đua, và lần này là một bữa tiệc đứng thật sự. Phía sát tường là các phóng viên, nhưng họ bị cấm nói chuyện với các tay đua.
Hơn 100 tay đua đều là những người tài giỏi và không sợ chết. Hào quang của họ thật phi thường. Đó là những ông trùm của các tập đoàn quân sự nổi tiếng, những vận động viên đã có tên tuổi trong các môn thể thao khác, và những nhân vật vĩ đại mang trên vai uy tín của nhiều quốc gia và hành tinh khác nhau. Tôi cảm thấy mình bị thu nhỏ lại.
"Ô! Anh, anh là người đó phải không? Người đã tham gia vòng loại với chúng tôi...!"
Nhưng dai-kun thì không sao. Vì về cơ bản anh ấy là một người ngốc. Ngược lại, anh ấy còn vui vẻ giao lưu với các tay đua khác. Anh ấy tìm thấy một người phụ nữ mặc áo giáp bạc và vừa ăn thịt ham nhân tạo vừa bắt chuyện.
"Tên gì nhỉ? Hình như là chuu-you gì đó..."
"Trung đội kỵ sĩ chuuyou ạ, dai-kun. Hình như tên của cô ấy là---"
Tôi nhớ mình đã xem qua danh sách các tay đua. Chắc là vậy.
"Tôi là Snail Knight."
Bằng một giọng nói tổng hợp rõ ràng, cô ấy lạnh lùng nói.
(Snail Knight? Hình như là một ngôn ngữ cổ... tiếng Anh thì phải? Nghĩa là...)
Tôi tìm kiếm bằng nanochip và ngay lập tức có kết quả. Snail---con ốc sên. Knight---kỵ sĩ. Tên của cô ấy là "Kỵ sĩ ốc sên". Một cái tên kỳ lạ.
"Hahaha, ra là vậy. Hân hạnh được gặp. Cố gắng hết sức ở vòng chung kết nhé."
dai-kun đã uống chút rượu nên cười vui vẻ.
"---Các ngươi, tại sao lại tham gia cuộc đua này?"
Nhưng Snail Knight lại hỏi chúng tôi bằng một giọng khó chịu.
"Thì là để trở thành tay đua nhanh nhất vũ trụ!"
Dù tôi có thể bỏ qua câu nói ngớ ngẩn đó của anh ấy.
"Chúng tôi tham gia cuộc đua này theo yêu cầu của Liên bang Trái Đất."
"Từ Trái Đất ư?"
Nói đúng hơn, người được yêu cầu là tôi. Và vì cần dai-kun, nên tôi đã lôi kéo anh ấy vào. Về cơ bản, chúng tôi là những con người được tạo ra cho cuộc đua này. Chúng tôi được thiết kế như vậy.
"---Hiểu rồi. Thì ra là vậy."
Cô ấy gật đầu với vẻ mặt như đã hiểu. Mặc dù tôi không thể thấy được biểu cảm của cô ấy vì chiếc áo giáp.
"Nếu chiến thắng cuộc đua, các ngươi sẽ có quyền sở hữu một vài hành tinh không người ở. Chắc là Trái Đất, nơi đang bên bờ vực phá sản và cạn kiệt tài nguyên, cần một lãnh thổ rộng lớn."
Tôi hơi ngạc nhiên. Thời đại này, vẫn còn người biết rõ về tình hình của Trái Đất đến vậy sao.
"Nhưng mà, Trái Đất, nơi văn minh đã tụt hậu hàng nghìn năm, có nghĩ là sẽ giành chiến thắng sao?"
"Vâng. Chúng tôi sẽ thắng. Nếu là cuộc đua này. Chỉ cuộc đua này thôi. Chúng tôi có thể thắng."
Tôi tự tin nhìn cô ấy. Đúng vậy. Trái Đất đã trở thành vô dụng. Không có sự tồn tại trong toàn vũ trụ. Chắc chắn chỉ là một hành tinh sẽ dần dần tàn lụi. Dù chúng tôi có thắng cuộc đua, điều đó cũng không thể kéo dài mãi mãi. Dù sao thì cuối cùng cũng sẽ tàn lụi. Dù vậy.
"Đúng! Chúng tôi là vô địch và mạnh nhất! Chúng tôi nhanh hơn tất cả các người!"
dai-kun cười và tuyên bố to tiếng. Tôi không kìm được mà ôm đầu. Tại sao anh ấy lại nổi bật một cách không cần thiết như vậy chứ. Các tay đua khác nhìn chúng tôi với ánh mắt sát khí, và các phóng viên đang quan sát chúng tôi với vẻ bồn chồn.
"---Hừm."
Snail Knight thờ ơ lẩm bẩm.
"Để ta cho các ngươi một lời khuyên."
"Gì vậy ạ?"
Từ chiếc áo giáp của cô ấy---một đôi mắt xanh ló ra.
"Đừng lại gần tay đua số 92."
"...Hả?"
"Đây là món quà chia tay cho những kẻ chạy đua vì lý do ngu ngốc như vì người khác."
Tôi cố gắng nhớ lại trong đầu. Tay đua số 92? Tôi nhớ mình đã thấy tin tức về người này. Một tay đua đã phá hủy tất cả các xe khác và là người duy nhất sống sót. Cô ta đã bị ủy ban đạo đức thẩm vấn, nhưng cuối cùng không có hình phạt nào. Thành viên của đội "Giấc mơ của thỏ"---
"---Là Shashin, phải không?"[note78581]
Tôi cảm thấy nổi da gà khắp người. Quay lại.
"Chào anh. Daigo-kun."
Một cô gái giấu mặt sau chiếc mặt nạ đầu lâu. Trên đầu cô ấy là đôi tai thú dài---chắc chắn đó là 'tai thỏ'. Cô ấy nói bằng một giọng trong suốt đến rợn người. Cô ấy thân mật chạm vào vai dai-kun.
"Hừm~♡ Nhìn trên màn hình đã đáng yêu rồi, ngoài đời mặt còn đáng yêu hơn nữa...♡"
"Hả?"
"...Nếu sau này rảnh, có thể đến phòng chị nhé."
Tôi suýt nữa thì ra tay. Không, tôi đã ra tay thật rồi. "Chát", một âm thanh sắc nét vang lên.
"Ôi, đáng sợ quá."
Shashin dễ dàng chặn nắm đấm của tôi, rồi cười nhếch mép.
"Con sư tử cái này là ai vậy. Hung dữ thật đấy. Thỏ-san sợ quá, muốn khóc rồi. Hức hức."
"...Được rồi, việc cô lúc nào cũng trong mùa sinh sản thì tôi không ý kiến, nhưng làm ơn đừng động vào người đàn ông của tôi được không?"
Ngay cả bản thân tôi cũng bất ngờ vì mình đã mất bình tĩnh đến thế.
"Khoan. Hai người, đang làm gì vậy!"
dai-kun nhận thấy không khí căng thẳng nên đã xen vào giữa chúng tôi.
Bình thường, tôi sẽ không gây sự với ai như vậy. Ngay cả khi dai-kun bị dụ dỗ, tôi cũng sẽ không giận dữ đến mức này. Tại sao? Tôi không biết.
"Fufu, anh bảo vệ em sao? Daigo-kun, anh thật dịu dàng...♡"
"K...cái gì đang chạm vào lưng anh vậy...!"
"Em đang chạm vào lưng anh mà?"
Shashin dán chặt vào lưng dai-kun và cười khúc khích. Ngọn lửa ghen tuông bùng cháy, và tôi suýt nữa đã kích hoạt khẩu súng khoan lỗ.
"Nên dừng lại đi."
Một xúc tu uốn lượn đột nhiên xuất hiện, nắm lấy tay dai-kun và kéo anh ấy lại. Dĩ nhiên đó là xúc tu của Gentle Cthulhu vĩ đại của chúng tôi. Anh ấy đỡ lấy cơ thể dai-kun, xoay tròn như một vũ công và nhảy nhẹ nhàng. Mọi người xung quanh đều thốt lên tiếng trầm trồ vì sự duyên dáng của anh ấy.
"Chào."
Anh ấy lịch lãm mỉm cười và vẫy tay chào mọi người.
"...Thôi được rồi."
Shashin, người đã hoàn toàn bị mất dai-kun, buồn chán vẫy vẫy tai thỏ của mình.
À, hình như Snail Knight cũng đã biến mất từ lúc nào. Cô ấy là ai vậy nhỉ?
"Chị mong chờ cuộc đua lắm đấy. Đừng để thua những người khác nhé, shii-shii."
Sao lại có biệt danh đó nhỉ. Tôi nghĩ vậy. Không, không phải. Rốt cuộc, tại sao cô ấy lại...
"Tại sao, cô lại biết tên của chúng tôi?"
"Hả? Chẳng phải trong danh sách có ghi sao."
"Cô đã nhớ hết tên của tất cả mọi người sao?"
"Kuku. Sao nhỉ."
Cô ấy cười. Một nụ cười mơ hồ, không thể nắm bắt, giống như ảo ảnh.
"Nếu em thắng chị trong cuộc đua, chị sẽ nói cho em biết."
Đây là cảm xúc gì? Đây là cảm xúc gì? Cái cảm giác này đang trào dâng trong tôi khi nhìn cô ấy là gì vậy?
"Thay vào đó, nếu em thua trong cuộc đua..."
Shashin vẫy vẫy tai thỏ và cười nhỏ.
"Em có thể cho chị bạn trai của em không?"
"Không thể cho được. Anh ấy là của tôi."
Shashin. Tôi không thể đọc được biểu cảm của cô ấy. Không chỉ vì chiếc mặt nạ. Giọng nói, cử chỉ, tất cả mọi thứ đều dường như là giả dối và tôi không biết liệu nó có ý nghĩa gì không. Giống như mặt trăng phản chiếu trên mặt nước.
"Vậy thì ít nhất, hãy bảo vệ anh ấy."
Tôi không thể hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.
"Đó là nghĩa vụ của em. Nếu anh ấy là của em, ít nhất hãy bảo vệ anh ấy đến cùng."
"...Cô... đang... nói... gì...?"
Cô ấy cười. Vẫn mơ hồ như một ảo ảnh.
"Dù bây giờ anh ấy là của em."
Qua chiếc mặt nạ, cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi. Cảm xúc đó không phải là sự thù địch.
"---Cuối cùng, chị sẽ là người thắng."
Một giọng nói như sắp khóc. Tại sao? Cô ấy đã che giấu rất giỏi, nhưng cuối cùng lại để lộ cảm xúc ra. Bằng giọng nói của một cô gái sắp khóc, bằng khuôn mặt của một cô gái, cô ấy nhìn chằm chằm vào dai-kun của tôi.
■
Tôi --- Midou Daigo đang lướt đi trên mảnh đất hoang tàn trên chiếc xe Sena tuyệt vời có bánh xe. Tốc độ của nó là Mach 2. Với tốc độ gấp đôi tốc độ âm thanh, chúng tôi bị buộc phải đưa ra quyết định trong tích tắc.
"0,2 giây nữa rẽ phải 20m. 0,25 giây nữa nhảy. 0,259 giây nữa điều chỉnh tư thế và tăng tốc. Hãy chuẩn bị cho cú va chạm sau 0,42 giây."
Shishino --- shii-chan và tôi kết nối với nhau thông qua mạng lưới. Không, dùng từ "kết nối" thì không đúng lắm. Đúng hơn là "hòa tan". Giống như việc hòa tan và khuấy động linh hồn trong bồn tắm vậy. Đó là sự hình thành mạng lưới thần kinh giữa nhiều người.
"dai-kun, 5 giây nữa hãy tăng tốc độ suy nghĩ lên nữa."
"Đã rõ."
Vai trò của tôi trong cuộc đua là "làm chậm tốc độ thời gian". ...Nói như vậy thì nghe rất ngầu, nhưng về cơ bản, đó là việc suy nghĩ hết sức mình. Càng vận dụng trí não của mình đến mức tối đa, tôi càng cảm thấy tốc độ của mọi thứ xung quanh chậm lại. Điều đó giúp shii-chan có thêm thời gian để nắm bắt các chướng ngại vật ở cách xa hàng chục km và tính toán hành động tối ưu.
(Chết tiệt, mồ hôi thật phiền phức.)
Chiếc xe với tốc độ 2.500 km/h này sẽ lướt qua khoảng 750m trong một giây. Tốt nhất là nên chạy trên sa mạc hoặc đồng cỏ không có chướng ngại vật, nhưng dĩ nhiên là núi và vách đá cũng nằm trên lộ trình. Lượng tập trung cần tiêu thụ không hề nhỏ.
"20 giây nữa sẽ vào biển."
"Đã rõ."
Cuộc đua súng đạn "Rappel du vide" là một cuộc đua tốc độ trên quãng đường dài bằng một vòng quanh hành tinh, lặn qua các vòng tròn cụ thể được đặt trên đất liền, biển và không gian. Lộ trình ngoài việc phải lặn qua các vòng tròn thì hoàn toàn tự do. Dĩ nhiên, việc chọn đường đi trước cuộc đua là rất quan trọng.
Quãng đường bằng một vòng quanh hành tinh... mặc dù nói vậy, nhưng với tốc độ ì ạch Mach 2 thì phải mất một khoảng thời gian dài mới đi hết quãng đường đó. Tốc độ tối đa của Sena vượt quá Mach 30. Nhưng chạy trên đất liền với tốc độ điên rồ đó chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn. Chiếc xe này chỉ có thể phát huy hết sức mạnh trong không gian.
"Vào biển. Sena sẽ chuyển sang chế độ lặn. Xin hãy nghỉ ngơi trong thời gian này."
"Trên đất liền" là nơi cạnh tranh về tốc độ và kỹ thuật.
"Trên biển" là nơi cạnh tranh bằng việc khảo sát và chọn đường đi của các tổ chức hỗ trợ.
"Trong không gian" là nơi quyết định thắng thua dựa vào hiệu suất của máy và lượng năng lượng còn lại.
(Biển có ít chướng ngại vật hơn, là khoảng thời gian dễ dàng đối với các tay đua.)
Tôi uống một ngụm nước, rồi lau mồ hôi cho shii-chan đang tập trung bên cạnh. Vì cô ấy cũng chịu trách nhiệm chọn đường đi và nắm bắt địa hình, nên cô ấy vẫn đang cố gắng suy nghĩ hết mình.
(...Con bé này thật sự, lúc nào cũng cố gắng hết sức và rất ngầu.)
Không hiểu sao, tôi lại nhớ đến chuyện 2 năm trước, khi tôi và cô ấy gặp nhau.
--- Hai năm trước.
Tôi ở trên một hành tinh tên là Espoc thuộc chòm sao Cá voi. Đó là thành phố Neo Yokohama, một thành phố mở rộng không giới hạn nhờ phương pháp xây dựng phân tách. Sinh vật duy nhất tồn tại trên thành phố này là rêu xanh tuyệt đẹp. Hành tinh này đã bị khai thác đến cạn kiệt, không còn giữ được môi trường sống cho sinh vật nữa. Tôi nhìn những tòa nhà đầy rêu và lên chiếc xe Sena của mình.
"Đất cằn cỗi chết tiệt này là nơi duy nhất để chạy."
"Ai lặn qua các vòng tròn thì chiến thắng."
"Kẻ thua cuộc ---"
"Sẽ chết."
Bên cạnh Sena là một chiếc xe đua màu đen. Người ngồi trên chiếc xe đua màu đen có ngoại hình giống hệt tôi, có cùng DNA với tôi, và có chung ký ức cho đến khi 14 tuổi. Nói cách khác, đó là bản sao của tôi. Hoặc, tôi là bản sao của anh ta.
"Dấu hiệu bắt đầu là gì?"
"Ai muốn chạy trước thì chạy thôi."
Chúng tôi khởi động động cơ hết công suất. Trong khu rừng tòa nhà phức tạp, khoảng trống đủ để chiếc xe khổng lồ này đi qua chỉ nhỏ như lỗ kim. Nhưng chúng tôi có thể đi qua. Vì chúng tôi được sinh ra cho cuộc đua này.
"---Đi thôi."
Chiếc xe màu đen và chiếc xe màu trắng cùng lúc phóng đi trên hành tinh không người.
(2 giây nữa rẽ phải 2cm. Tòa nhà kia sắp đổ. Phá vỡ bức tường và đi xuyên qua.)
Với tốc độ này thì một người bình thường không thể chạy được. Nếu có tai nạn và chết, thì cứ chết đi. Người không gặp tai nạn là tôi, chỉ đơn giản là tôi mới là bản thể thật sự. Tôi sẽ trở nên thuần khiết hơn. Chỉ vậy thôi.
"Oa oa oa oa oa oa ---!"
Toàn lực. Hãy dốc hết sinh mạng. Thiêu đốt linh hồn. Sống. Sống. Sống. Sống. Vì thế, tôi chiến đấu. Anh cũng vậy mà đúng không? Vì thế, đừng rời chân khỏi bàn đạp ga. Chạy hết mình trên hành tinh không người.
(Tao muốn sống. Tao muốn trở thành bản thể thật sự.)
Ngay khoảnh khắc đó, một mảnh rác vũ trụ khổng lồ đã chặn tầm nhìn của chúng tôi. Tôi xuyên thẳng qua. Chiếc xe bị biến dạng nghiêm trọng do va chạm dữ dội. Tôi nhanh chóng mở rộng lưỡi dao Mach Maury như một chiếc khoan, mạnh mẽ phá hủy mảnh rác để tiến lên, nhưng không thể tránh khỏi va chạm. Việc tôi không chết do hỏng hóc của xe và va chạm gần như là một phép màu. Trong khi đó, bản sao của tôi đã né tránh trong tích tắc, và thay vào đó, mất thăng bằng nghiêm trọng. Sự khác biệt giữa chúng tôi chỉ là vậy.
"---Tôi thua rồi."
Người "tôi" kia bước xuống từ chiếc xe màu đen và lẩm bẩm. Với một biểu cảm vừa như sắp khóc, lại vừa như vui mừng. Tôi đã về đích trước, mình đầy máu, và đã dừng Sena lại trên bãi biển.
(...Khuôn mặt giống hệt nhau. Chỉ khác nhau ở kiểu tóc và quần áo.)
Anh ta cười. Một nụ cười thanh thản, không giống như một kẻ thất bại.
"Từ bây giờ anh định làm gì?"
"...Tôi à."
1.234 bản sao. Tôi và anh ta là hai người cuối cùng.
Mặt trăng màu tím phản chiếu trên biển. Giống như tôi và anh ta vậy.
"Anh đã thắng. Anh là Midou Daigo cuối cùng. Anh là bản thể gốc thật sự."
Từ trước đến giờ, tôi chỉ sống để giết chính mình. Để trở thành bản thể thật sự.
"..."
Sau này, tôi sẽ sống để làm gì? Vì cái gì mà sống?
Bản sao của tôi đã cười. Vẫn là nụ cười tuyệt vời, không giống như một kẻ thất bại.
"Này, hãy sống hết mình nhé. Hãy làm những điều vui vẻ nhất. Đó là nghĩa vụ duy nhất của mày đấy."
Vừa lẩm bẩm, người đàn ông đã cắt đứt thiết bị duy trì sự sống. Chắc là đã điều chỉnh để não tiết ra rất nhiều chất dẫn truyền thần kinh, anh ta đã chết với một nụ cười mãn nguyện, dù đang phải tiếp xúc với không khí của hành tinh không phù hợp với sinh vật.
12 giờ sau đó. Một email đã đến nanomachine. Người gửi là Liên bang Trái Đất. Đó là từ một cô gái tên là "Senji Shishino". "Hãy cùng nhau cứu Trái Đất." Nội dung đó giống hệt như những nhân vật nữ chính trong thể loại "thế giới quan" đã phổ biến cách đây khoảng 20 năm.
■
Những cá thể được gọi là "Midou Daigo" là những sinh vật được tạo ra cho cuộc đua, sở hữu khả năng hòa hợp tư duy vượt trội nhất trong số những con người do Liên bang Trái Đất tạo ra. Tốc độ suy nghĩ của họ thậm chí còn vượt qua cả chúng tôi, những cá thể "Senji Shishino".
(Người này có ánh mắt thật kỳ lạ.)
Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi khi nhìn thấy Midou Daigo. Trong một phòng họp tồi tàn của Liên bang Trái Đất.
"Shishino-san, hình như em là em gái của tôi."
"Vâng. Em là người được sinh ra tại cùng một nhà máy với Daigo-san."
Anh ấy nở một nụ cười thân thiện.
"Tỉ lệ sống sót là bao nhiêu?"
"Dưới 0,1%."
"Nói cách khác là..."
"Ngoài em ra, tất cả các cá thể 'Senji Shishino' khác đều đã tự sát."
"Ra vậy."
Sản xuất con người trong nhà máy là một kỹ thuật cần thiết trong kỷ nguyên du hành vũ trụ rộng lớn này. Dù có phát hiện ra một hành tinh mới, nếu không có con người để phát triển và sinh sống thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
(Midou Daigo. Mình nghe nói anh ta tham gia một cuộc đua chết chóc với các bản sao cùng loại.)
Vẻ ngoài của anh ta rất bình thường. Giống như một thanh niên bất kỳ. Mặc dù tôi cảm thấy ánh mắt của anh ấy có vẻ lấp lánh hơn bình thường.
"Tại sao em lại muốn cứu một nơi như Trái Đất?"
"Kế hoạch tái thiết Utopia". Đó là một trong những chính sách mà Liên bang Trái Đất đã đề ra từ hàng trăm năm trước. Nó đầy rẫy sai lầm, thất bại, nhưng vẫn đang cố gắng tiến lên.
"...Đó có phải là một câu hỏi quan trọng không?"
Tôi hỏi. Anh ấy gật đầu với vẻ mặt như sắp khóc. Tôi nghĩ anh ấy giống như một đứa trẻ bị lạc đường.
"Em thích đọc sách."
"Sách? Cái gì vậy?"
"Những câu chuyện được viết bằng chữ."
"Chữ ư?"
Giải trí hiện nay chủ yếu là chia sẻ cảm giác qua Qualia. Tiêm câu chuyện vào cổ tay. Hoặc, kết nối dây thần kinh với cơ sở dữ liệu. Thời đại này, chữ viết chỉ thấy trong sách giáo khoa lịch sử. Mà sách giáo khoa đó là một loại thuốc viên giá rẻ.
"Rất nhiều câu chuyện cổ. Những câu chuyện đẹp của một hành tinh đẹp tên là Trái Đất."
"Nó có thú vị không?"
"Không thú vị lắm. So với các hình thức giải trí khác. Nhưng mà, không hiểu sao..."
Mỗi lần đọc một câu chuyện về hành tinh Trái Đất, tôi lại muốn khóc. Cảm giác hoài niệm. Tôi không định dán nhãn cho cảm xúc đó. Chỉ đơn giản là, trái tim tôi bị lay động.
"Nói chung là... chỉ là, em thích nó thôi."
"..."
"Thật ra, mệnh lệnh của Liên bang Trái Đất cũng không quan trọng. Em chỉ muốn bảo vệ hành tinh mà mình yêu."
Những người trong Liên bang nghĩ rằng nếu Trái Đất có thêm lãnh thổ thì mọi chuyện sẽ ổn. Họ nghĩ tương lai sẽ tươi sáng. Họ nghĩ rằng có thể quay về quá khứ huy hoàng. Quay về cái thời kỳ hàng nghìn năm trước khi Trái Đất còn là "Utopia" ư?
"Sách à. Anh cũng muốn đọc thử."
"Vậy thì em sẽ cho anh mượn. Em vừa đọc xong quyển này."
Cuốn sách có tựa đề "Chú thỏ màu hoa anh đào". Câu chuyện về một cậu bé và một cô gái gặp nhau và cùng nhau phiêu lưu.
"Đây là... câu chuyện về cái gì?"
"Tình yêu."
"Tình yêu? Gì ghê vậy."
Anh ấy cau mày. Đúng là "tình yêu" là một từ quá nguyên thủy và bất lịch sự. Loài người ngày xưa, hình như đã cọ xát cơ thể vào nhau và gần chết để hòa trộn DNA của mình.
Đáng sợ. "Kinh tởm", anh ấy sẽ nói vậy chứ. Tôi đã sợ điều đó.
"Hay cực!"
---Nhưng ngày hôm sau, anh ấy nở một nụ cười rạng rỡ.
"Tình yêu! Hay thật đấy. Anh cũng muốn thử!"
"Th...thật thế sao?"
"Shishino-san cũng có hứng thú đúng không? Vậy thì chúng ta cùng thử nhé."
Thật là một người dũng cảm. Hay là một người liều lĩnh? Tôi bối rối. Không phải là tôi không có hứng thú. Nhưng mà. Có người ngoài nhìn vào. Hơn nữa, tôi vẫn sợ.
"Vậy thì..."
"Ừm."
"---Nếu anh cứu được Trái Đất."
"Thú vị nhất cuộc đời rồi," anh ấy lẩm bẩm. Với một biểu cảm như đang cầu xin sự sống từ một vị thần.
"Kết thúc chương trình mô phỏng. Mọi người đã vất vả rồi."
Cửa của Sena mở ra. Chúng tôi, mình đầy mồ hôi, lê lết cơ thể ra ngoài.
"Mệt rồi. Này, shii-chan."
dai-kun đưa tay ra cho tôi. Cách gọi nhau là "dai-kun" và "shii-chan" là một trong những thỏa thuận khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Người yêu nhau hình như có cách gọi đặc biệt dành cho nhau.
"Cảm ơn anh, dai-kun."
Tôi gọi anh ấy bằng biệt danh đặc biệt và nắm lấy bàn tay to lớn đặc biệt của anh ấy.
Chỉ như vậy thôi, tôi cảm thấy tim mình đập rộn ràng. Dù đã mệt đến rã rời, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng ngay lập tức. Tôi nghĩ một chút rằng tôi không muốn anh ấy nhìn thấy mình trong bộ dạng đầy mồ hôi.
(...Tình yêu thật tuyệt vời.)
Có lẽ ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã thích anh ấy rồi. Dù là người mang trên mình nhiều vết thương hơn bất kỳ ai, và phải vật lộn để sống, anh ấy vẫn luôn mỉm cười dịu dàng. Có lẽ đó là vì anh ấy nhút nhát. Vì anh ấy không quen làm nũng.[note78582]
(Vì người này, chắc chắn mình có thể làm bất cứ điều gì.)
---Chính vì vậy mà loài người đã đánh mất tình yêu. Tôi đã nghĩ vậy.
"Nếu là vì anh, không có việc em không thể làm được!"
Vào ban đêm. Tôi nhanh chóng rút lại lời nói của mình.
"C...cái này... mặc cái đồ trong suốt này... ngủ chung thì tuyệt đối không được!"
"Nhưng mà, shii-chan mặc vào chắc chắn sẽ hợp."
"Đó không phải là vấn đề!"
Anh ấy đột nhiên nói rằng có "quà tặng", nên tôi đã vui vẻ gỡ lớp gói quà ra một cách cẩn thận, nhưng bên trong lại là một bộ đồ lót mỏng manh và bay bổng---một chiếc áo ngủ.
*(K...cái này. Nếu mặc vào. Th...thì sẽ bị nhìn thấy!) *
Những chỗ đáng xấu hổ của tôi. Những chỗ không thể cho người khác thấy. Tôi vẫn chưa có đủ dũng khí để cho anh ấy xem.
"Hôm nay là ngày cấm bịt mắt, nên anh muốn xem em đáng yêu mà..."
"Ư..."
Anh ấy làm vẻ mặt thất vọng, giống như một chú chó con bị ướt. Thật là xảo quyệt! N...nếu anh ấy làm vẻ mặt đó thì tôi sẽ không thể từ chối một cách dễ dàng được. Nhưng mà... mặc cái đồ lót "hư hỏng" này thì không được... đau quá.
"...Em sẽ không mặc đâu."
"Làm ơn đi!"
"Anh có cầu xin cũng không được."
"Cầu xin cả đời!"
"...Không được."
"Chắc chắn sẽ đáng yêu mà, shii-chan mặc vào sẽ hợp lắm."
"...N...nhưng mà."
"Thôi nào. Anh quỳ xuống đây!"
"..."
Ôi, thật là. Tôi thật là một người phụ nữ tồi. Cảm thấy hai má nóng đến bỏng.
"...Trước."
"Hả?"
"Trước tiên... nếu anh... tắt đèn."
Vì cuối cùng thì tôi cũng không thể từ chối. Tôi là một người phụ nữ có thể làm bất cứ điều gì vì anh.
■
Khi tôi tắt đèn trong phòng, cô ấy thì thầm "Đừng nhìn em" bằng một giọng nói như bông tuyết vừa tan. Tôi căng thẳng quay lưng lại với cô ấy. Phía sau, có tiếng sột soạt của vải vóc.
(Tại sao chỉ nhìn một người mặc đồ hở hang lại khiến mình căng thẳng đến thế này?)
"Được rồi."
"...Ừ."
Tôi quay lại, lại gần. Cô ấy nắm chặt ga giường và trùm kín người như một con nhộng, mặt đỏ bừng và quay đi chỗ khác. Tôi chui vào trong chăn. Cô ấy khẽ nín thở.
"Anh xem nhé?"
Không có tiếng trả lời. Tôi cố gắng kéo ga giường ra.
"Ư!"
"Shii-chan?"
"...Ư~"
Cô ấy dùng hai tay cố gắng nắm chặt ga giường để không bị lộ cơ thể. Tôi có thể mạnh mẽ kéo nó ra (vì tôi được thiết kế mạnh hơn, và dù ban đầu cô ấy có giận, cuối cùng cô ấy cũng sẽ chấp nhận và tha thứ), nhưng nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của cô ấy, tôi không thể làm được.
Vậy nên tôi đã mạnh mẽ cướp lấy đôi môi của cô ấy, khi đôi tay cô ấy đã bận rộn và không thể chống cự.
"...Pinya! ♡"
Tôi trượt lưỡi trên môi shii-chan, nhẹ nhàng mở miệng cô ấy. Luồn lưỡi vào giữa hàm răng đang lỏng lẻo, tôi vuốt ve khoang miệng cô ấy. Đây là lần đầu tiên cô ấy bị hôn một cách mãnh liệt như vậy, nên mắt cô ấy đảo đi đảo lại. Cô ấy là một người e thẹn, nên khi tôi làm những điều như thế này, cô ấy sẽ phản kháng ngay lập tức.
"Phụt! ♡ Anh... anh đang làm gì vậy ạ! ♡"
Cô ấy nói năng lộn xộn, và não có vẻ thiếu oxy. Đáng yêu quá.
"Nếu em không buông tay ra, anh sẽ cứ làm như thế này đấy."
"Nh...nhưng mà...!"
"Không có nhưng nhị gì cả."
Tôi lại chặn môi cô ấy, khi cô ấy định nói điều gì đó. Dù cô ấy cố gắng quay mặt đi, nhưng miệng lại bị tôi làm theo ý muốn. Tôi mút lưỡi cô ấy. Đổ nước bọt của tôi vào. Hôn một cách dịu dàng.
"Hừ... ♡ Hừ... ♡ Hừ... ♡"
Hơi thở của cô ấy trở nên dồn dập như một con mèo đang động dục, và sức mạnh từ đôi tay cô ấy dần lỏng ra.
(Mình muốn, làm tới cùng.)
Nếu tôi cứ hôn như thế này, cô ấy sẽ ra sao nhỉ?
Tôi tiếp tục ngấu nghiến môi cô ấy. Thỉnh thoảng, tôi thì thầm "anh yêu em", và lưng cô ấy lại run lên. Dưới tấm chăn, đôi chân trần của chúng tôi đan vào nhau. Dù đã không còn sức để nắm ga giường hay chống cự nụ hôn, nhưng sức mạnh của đôi chân đang quấn chặt vào nhau lại rất mạnh mẽ, mềm mại như một loài động vật thân mềm.
Tôi cứ tiếp tục như vậy trong vài phút. Hàng chục phút. Ngay cả khi kim phút đã quay được một vòng.
"dai... ♡ dai-kun... ♡ Này... ♡ Này... ♡ Nghe em nói này."
"...Gì vậy?"
Khi tôi hỏi, một sợi nước bọt vắt ngang qua giữa chúng tôi. Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt đê mê.
"Đừng... ♡ đừng hôn em hạnh phúc nhất vũ trụ như vậy... ♡"
Một ánh mắt vừa quyến rũ, vừa năn nỉ, vừa đầy vẻ phụ thuộc.
"Nếu anh cứ làm như thế này... em..."
"Ừ."
"Sẽ không thể chống lại anh được..."
Từ lúc nào không hay, đôi tay nắm ga giường của cô ấy đã buông ra.
(Chết tiệt. Mình, không thể dừng lại.)
Tuyệt đối không thể. Giống như những con côn trùng tụ tập trên một quả trái cây chín, tôi không thể chống lại sức hấp dẫn của cô ấy. Đúng vậy. Ngược lại. Kẻ không thể chống lại chính là tôi. Ánh mắt của cô gái này, tôi không bao giờ có thể chống lại được.
"Shii-chan ---"
"...♡"
Tôi dịu dàng ôm lấy cơ thể cô ấy. Cô ấy ôm lại tôi thật chặt. Giống như đang bám víu vậy. Cơ thể chúng tôi dính chặt vào nhau. Cảm giác của làn da mềm mại như lụa của cô ấy, trộn lẫn với cảm giác của loại vải rẻ tiền. Chắc là do chiếc áo ngủ tôi đã mua. Tôi nghĩ "Thật phiền phức". Tôi cảm thấy mình chỉ muốn yêu riêng cô ấy mà thôi.
"Yêu... ♡ dai-kun. Yêu... yêu... ♡"
Cô ấy luồn lưỡi vào, yêu cầu nước bọt như một chú chim non đòi ăn. Khi tôi đổ chất lỏng vào trong, cô ấy nuốt xuống một cách từ từ, như đang thưởng thức. Biểu cảm giống như đang bị sốt.
"Hừ... ♡ Hừ... ♡ Chụt... ♡ Chuuu... ♡ Yêu... dai-kun... ♡"
Một khuôn mặt của một người phụ nữ đang cực kỳ hưng phấn. Ánh mắt lẳng lơ hoàn toàn trái ngược với một cô gái luôn điềm tĩnh và ngầu.
(Shii-chan cũng giống mình. Không thể dừng lại.)
Vì thế, tôi nghiến chặt răng.
"---Xin lỗi."
"Hả?"
Tôi nắm lấy vai cô ấy và đẩy ra.
"Là, lỗi của anh."
"...Hà... hà... Hả? A...anh đang nói gì vậy?"
Shii-chan nhìn tôi với đôi mắt tròn xoe. ---Tôi, đã biết.
"Theo văn hóa của người cổ đại... những chuyện như thế này, hình như là sau khi kết hôn, đúng không?"
"....!"
"Anh là đồ ngốc nên không hiểu. Nhưng anh nghĩ là. Những chuyện như vậy. Nên được trân trọng."
"...dai-kun..."
Mắt cô ấy tròn xoe, miệng mở ra đóng lại.
"A, à. Không. Em thì ---"
"---N...nên là!"
Anh muốn trân trọng em. Anh muốn biến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới. Anh đã quyết định sẽ thực hiện tất cả những gì em muốn. Đó là ý nghĩa cuộc sống của anh. Đó là ý nghĩa cuộc sống của chúng ta.
"Sau khi thắng cuộc đua, cứu Trái Đất, thì chúng ta --- kết hôn nhé."
"...Hả?"
Cô ấy. Nắm lấy tay tôi.
"Anh có biết không, dai-kun. Ý nghĩa của hôn nhân."
"Là sẽ không bao giờ rời xa nhau. Là thề ước tình yêu vĩnh cửu, đúng không?"
Tôi chỉ đọc một chút trong sách thôi. Lúc đầu, thành thật mà nói, tôi nghĩ điều đó thật điên rồ. Người xưa thật tuyệt vời. Vì đó là "tình yêu vĩnh cửu" mà? Một điều như vậy, một người tỉnh táo không thể nào thề được.
Nhưng. Bây giờ thì.
"Anh muốn yêu shii-chan mãi mãi."
"...♡"
"Nên là. Anh muốn giữ gìn. Dù không phải vì thể diện gì cả."
Tôi biết cô ấy ngưỡng mộ văn hóa cổ đại. Cô ấy khao khát tình yêu một cách mãnh liệt với sự dũng cảm liều lĩnh và quyết tâm điên rồ của người xưa. Vì anh yêu em, một người như vậy.
"...Kết hôn sao? Chúng ta. Từ bây giờ, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau sao?"
"Đúng vậy. Sau khi thắng cuộc đua."
"N...nếu thua thì sao?"
Cô ấy lẩm bẩm với vẻ mặt như sắp khóc. Tôi cười.
"Chắc chắn sẽ thắng! Đừng coi thường anh!"
"...Đồ ngốc."
"Hả?"
Cô ấy ôm chặt lấy tôi và vùi mặt vào ngực tôi. Khi cô ấy cọ sát như vậy, rất nhiều nơi trên cơ thể tôi bị chạm vào, làm ý chí của tôi lung lay, nên tôi muốn cô ấy dừng lại.
"---Em muốn trở thành cô dâu của anh."
Anh hiểu rồi. Cứ để anh lo. Anh. Chắc chắn. Được sinh ra vì em.
Dù có chuyện gì xảy ra. Dù là bao lâu. Anh sẽ tiếp tục yêu em.
Ở tận cùng của dải ngân hà. Ở giữa trung tâm của thế giới. Chúng tôi, đã tin vào tình yêu một cách mãnh liệt.
(A. Đến giờ này rồi sao.)
Còn 6 tiếng nữa cuộc đua sẽ bắt đầu.
(Tuyệt đối, không thể thua.)
Đây là gì vậy? --- Đây chính là, cuộc sống vui vẻ nhất rồi.
☆
--- Và rồi, tôi tỉnh dậy.
"Shishino-san, em tỉnh rồi à."
Anh ấy cười, nhìn tôi đang nằm trên giường.
"...Tại sao. Nụ hôn. Lại dừng lại?"
"Hả?"
Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy, ôm lấy gáy anh ấy và kéo anh ấy lại gần.
"Nụ hôn... thêm nữa... ♡ dai-kun, nói 'em yêu anh' nhiều hơn nữa đi..."
Tôi kéo khuôn mặt đẹp trai của anh ấy lại gần, môi gần môi. Khoan đã? Nhưng mà?
(Sao anh ấy lại có vẻ mặt lo lắng thế nhỉ?)
Tôi thích anh ấy vì anh ấy nhút nhát và luôn cư xử đúng mực, nhưng bây giờ tôi muốn anh ấy tấn công tôi như một con thú. Tôi muốn anh ấy đối xử với tôi như một con mèo con yếu ớt và làm nhiều điều xấu xa. Tôi muốn anh ấy cho tôi biết rằng tôi được yêu.
"Sh...Shishino-san...!"
Ở khoảng cách gần đến mức hơi thở chạm vào nhau, anh ấy thì thầm.
"...Ể?"
Anh ấy gọi tôi là "Shishino-san". Điều đó thật kỳ lạ. Vì chúng tôi đã quyết định rồi mà. Người yêu nhau thì phải gọi nhau bằng tên đặc biệt. Tôi là shii-chan. Anh là dai-kun.
Vậy nên. Có lẽ nào. Điều này có nghĩa là tôi đã tỉnh dậy khỏi giấc mơ---
"---Em xin lỗi!"
Tôi buông tay ra và lùi xa khỏi anh ấy. Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt như sắp khóc của anh ấy. Tôi nhìn xung quanh. Đây là ngôi nhà mới của chúng tôi. Ngôi nhà của tôi, Daigo-san, và chị gái tôi. Ngôi nhà ở Motomachi, phòng ngủ của tôi.
"Được rồi. Không sao đâu."
Nhìn thấy tôi đang hoảng hốt, anh ấy cười gượng. Tôi suýt nữa hỏi.
(Tại sao lúc nãy anh không phản kháng?)
Nếu tôi không tỉnh lại, chắc chắn môi chúng tôi đã chạm vào nhau rồi.
"Em cảm thấy thế nào?"
"Tại sao... em lại..."
"Em bị ngất khi đang dọn đồ. Bác sĩ nói có lẽ là do thiếu máu."
Tôi biết chắc chắn không phải là vậy. Chắc anh ấy cũng vậy.
"...Tại sao, Daigo-san lại ở đây?"
"Hả?"
"Vì hôm nay. Anh nói sẽ đi hẹn hò với chị mà. Anh nói là sẽ có nụ hôn đầu tiên."
Thật ra, điều tôi muốn hỏi không phải là vậy.
(Hai người đã hôn nhau chưa? Hôn nhau với chị... Anh đã hôn, với người khác ngoài em chưa?)
Một câu hỏi như vậy, tôi không thể nào hỏi được. Vì tôi không thể giả vờ như không có chuyện gì.
"Anh biết là Shishino-chan sẽ ngất."
"...Hả?"
"Không hiểu sao. Trực giác, có lẽ vậy. Nên anh đã vội vã, chạy đến."
Cái gì vậy chứ.
(Vì em gặp nguy hiểm, anh đã chạy đến.)
Giống như một hoàng tử trong truyện cổ tích.
(Anh thật xảo quyệt.)
Cơ thể tôi đang nóng bừng. Vì vừa nãy tôi đã được anh ấy ôm. Dù đó có thể là ký ức từ kiếp trước. Nhưng dù vậy, môi tôi vẫn đang cảm nhận được môi anh ấy.
Vào lúc như thế này, nếu anh nói một điều tuyệt vời như vậy, tôi sẽ gục ngã mất.
"Shishino-chan. Anh xin lỗi."
"Hả?"
Anh ấy chạm vào trán tôi.
"..."
Một bàn tay to lớn và dịu dàng.
"Có vẻ hết sốt rồi. Lúc nãy em cứ rên rỉ."
Dừng lại đi.
(Đừng chạm vào em một cách dịu dàng như vậy.)
Trái tim tôi, đã quen với việc được anh yêu thương, sẽ phản ứng lại một cách tự nhiên mà đòi hỏi.
(Em sẽ không thể chịu đựng được nữa.)
Chỉ cần được chạm vào trán, cơ thể tôi đã nóng lên từ bên trong.
"...Tay Daigo-san lạnh, dễ chịu quá."
"Vậy à? Có lẽ em vẫn còn hơi sốt."
"Ừm."
Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng. Và nhẹ nhàng vuốt ve đầu tôi.
"Em xin lỗi."
"Hả?"
Không thể rồi. Tuyệt đối không được làm gì nữa. Tôi tham lam, nắm lấy tay anh ấy.
"..."
Nhẹ nhàng áp má vào bàn tay to lớn của anh. Cọ xát, giống như đang xoa mùi hương, làm nũng trên lòng bàn tay anh. Thật dễ chịu. Thật thoải mái. Thật hạnh phúc. Chỉ cần chạm vào hơi ấm của anh, tôi đã...
"Em xin lỗi, Daigo...-san..."
"Ư...ừm."
"...Chỉ một chút thôi. Em chỉ muốn làm mát mặt."
"...Không sao đâu. Cứ dùng thoải mái đi."
Anh, một người dịu dàng, dễ dàng bị tôi lừa.
Anh hướng nụ cười dịu dàng đến một người phụ nữ xấu xa đang cố cướp người yêu của chị mình.
(Anh chẳng biết gì về những gì em đang nghĩ trong đầu cả.)
Yêu. Yêu. Yêu. Yêu. Yêu. Yêu. Yêu. Yêu. Yêu. Yêu. Yêu. Yêu.
Yêu. Yêu. Yêu. Yêu. Yêu. Yêu. Yêu. Yêu. Yêu. Yêu. Yêu. Yêu.
"Em đã mơ về kiếp trước sao?"
"Vâng."
Trong cơn sốt. Trong khi làm nũng với hơi ấm của anh. Tôi nhìn chằm chằm.
"Thật sự Daigo-san và em đã là người yêu của nhau, đúng không?"
"...Quả nhiên, em đã mơ về chuyện đó."
"Daigo-san, anh đã hôn em hàng giờ đồng hồ."
"Ư...ừm."
"Anh đã vuốt ve môi em. Mút lưỡi em. Và bắt em nuốt rất nhiều nước bọt."
"...Ồ, ra... vậy. Ừm."
Anh ấy đỏ mặt và lảng tránh ánh mắt. Điều đó thật đáng yêu, đáng yêu đến chết được. Tôi muốn trêu chọc anh ấy hơn nữa. Muốn bắt nạt anh ấy hơn nữa. Biểu cảm của anh, chỉ mình tôi biết.
"Và anh còn bắt em mặc đồ lót trong suốt nữa."
"...Nhưng anh nghĩ là anh chưa thấy đâu."
"Anh đã vuốt ve cơ thể em rất nhiều."
"...Cái đó, vâng."
"Lúc chúng ta tắm chung. Anh có nhớ anh đã dùng cái gì để cọ lưng cho em không?"
"...Lúc đó. Thật sự. Anh xin lỗi vì đã đùa dai."
Chúng tôi thì thầm bằng một giọng khàn khàn, trao đổi ánh mắt. Để không ai có thể nghe thấy. Để chỉ có chúng tôi nghe thấy. Để nó mãi là bí mật của hai người.
(Kiếp trước, cảm giác thật kỳ lạ.)
Có lúc nó mơ hồ như ký ức từ rất lâu rồi, có lúc nó lại như chuyện vừa mới xảy ra.
(Có lẽ đây mới là giấc mơ thì sao?)
Vì điều đó thật kỳ lạ. Chuyện anh hôn một cô gái khác ngoài tôi.
"Và nữa, Daigo-san. Anh có nhớ cái này không?"
"Cái gì?"
A, không được. Tuyệt đối không được. Không được nói điều đó. Dù tôi biết. Con người ngu ngốc của tôi.
"---Anh đã nói là sẽ yêu em mãi mãi mà."
Vừa chạm má vào tay anh ấy. Tôi vừa thì thầm với giọng nói run rẩy đầy tiếc nuối.
Anh ấy. À. Daigo-san. Có một khuôn mặt còn buồn hơn cả tôi.
"...!"
Tôi lần đầu tiên nhìn thấy khoảnh khắc một người đàn ông tuyệt vọng.
(Không phải đâu. Em không muốn làm anh buồn.)
Em xin lỗi. Em không có ý đó. Chỉ là, khi nghĩ rằng chị và Daigo-san đã hôn nhau, tôi đã bị sự ghen tuông chi phối.
Em, người muốn anh hạnh phúc hơn bất cứ ai.
"Kuk. Nói đùa thôi mà. Anh làm gì mà nghiêm trọng thế."
Vì thế, tôi---
"Đồ ngốc."
Tôi làm khuôn mặt lạnh như băng và nở một nụ cười hoàn hảo như một người mẫu trên tạp chí.
"Em chỉ trêu chọc vì em khó chịu với Daigo-san ngổ ngáo ở kiếp trước thôi."
Dù có đau khổ, buồn bã, hay khó khăn đến đâu, em vẫn có thể mỉm cười vì anh.
Anh biết mà đúng không? Vì anh, em có thể làm bất cứ điều gì.
Em mạnh mẽ mà. Em là sư tử mà. Dù có bị thương, em cũng sẽ không gục ngã.
(Vì lúc đó, em chỉ biết làm nũng với anh.)
Chắc anh sẽ không biết điều đó đâu.
"Chuyện xưa rồi. Em đã nói rồi mà. Chuyện đã qua rồi. Em phải nói bao nhiêu lần thì anh mới hiểu?"
"..."
Ngốc. Người này thật sự không biết nói dối. Với khuôn mặt đó. Chẳng phải rõ ràng là anh vẫn còn yêu tôi sao. Ánh mắt đó như đang nói "Anh yêu em". Hay đó chỉ là ảo tưởng của tôi, một kẻ thua cuộc?
"Daigo-san, chị đâu rồi?"
"Đi mua đồ ăn bổ dưỡng với Fei-san rồi."
À. Vậy thì tốt.
"Daigo-san. Em... có thể, ngủ một chút không?"
"À. Ừm. Vậy anh đi đây."
"...Cảm ơn anh đã chăm sóc."
Tôi buông tay anh ấy ra. Anh ấy khẽ cười, rồi ra khỏi phòng.
Tôi tiễn anh ấy đi, và nở một nụ cười hoàn hảo. Một nụ cười ngây thơ, nhưng đầy vẻ thông minh đến mức tôi cũng phải ngạc nhiên. Một khuôn mặt như không có chuyện gì cả. Vì vậy, ngay khoảnh khắc anh ấy đóng cửa lại.
"...Hức. Híc. Ô...ô...e..."
Tôi cắn chặt ga giường để kìm nén tiếng khóc.
(Vì em đã hiểu.)
Rằng chị và Daigo-san đã hôn nhau.
(Anh ấy là của mình mà.)
Chắc là anh đã hôn chị nụ hôn hạnh phúc nhất vũ trụ đó. Chắc là anh cũng đã vuốt ve lưng chị. Chắc là anh đã thì thầm "anh yêu em" vào tai chị. Tất cả, đều là của tôi mà.
---Tôi, thậm chí còn không được nhận một nụ hôn chúc ngủ ngon.
"Ôi...ôi...oé...hức...hức..."
Tôi khóc như một đứa trẻ nhỏ. Gối ướt đẫm như một vũng nước.
(Em mạnh mẽ mà. Là sư tử mà. Sẽ không gục ngã dễ dàng đâu.)
Nhưng, chỉ là không gục ngã thôi.
Không phải là không có vết thương.
"Hức... hức... ô... ô... ô..."
Cố gắng kìm nén tiếng khóc, tôi chờ những giọt nước mắt tuôn rơi khô cạn.
(Cái này, là tổn thất đã được dự đoán. Chỉ là thiệt hại phụ thôi.)
Tôi, một mình, cứ thế khóc trong căn phòng tối.
"---Quả nhiên, là như vậy à. Shii-shii."
Cửa sổ mở ra. Với ánh trăng làm nền, một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi, nhìn tôi với ánh mắt mơ hồ. Tôi cảm thấy tim mình đóng băng.
"...Chị... sao... chị, nhìn... từ... đâu..."
Chị ấy ở đó. Senji Towa. Người hiểu tôi nhất trên đời. Gia đình duy nhất của tôi.
---Một cô gái rất hợp với ánh trăng màu vàng chanh xinh đẹp.


0 Bình luận