Tập 02
Chương 03: Những người hiểu rõ sự yếu đuối... thật ra mới là những người có thể "làm nũng như em bé"
0 Bình luận - Độ dài: 8,166 từ - Cập nhật:
Và thế là, tôi mở mắt.
Đây là đâu? ...Tầng hầm à? Đúng rồi. Ban đầu tôi đang đi tìm nhà mới trong thành phố.
"…Daigo-san? Có chuyện gì sao?"
Giật mình quay lại bởi một giọng nói trong trẻo như băng, tôi thấy cô gái vừa nãy còn đang ôm chặt lấy tôi đứng đó. Shishino-san, cô gái ấy, lo lắng nhìn vào mặt tôi.
"Shi... Shishino-san. Thật ra là..."
Tôi kể cho em ấy nghe về những gì mình vừa thấy. Ánh sáng của một vũ trụ vô tận, và chiếc xe đua lao đi như xé toạc không gian. Tôi và Shishino-san là cộng sự, là người yêu, đã cùng nhau dấn thân vào cuộc đua điên rồ nhất vũ trụ để cứu Trái Đất.
"...Kiếp trước khác à? Không thể nào."
Nghe tôi kể xong, em đã ngạc nhiên đến sững sờ. Tất nhiên rồi. Tôi cũng nghĩ 'kiếp trước' đã là chuyện quá khứ rồi. Nhưng hóa ra, đó không phải là chuyện chỉ xảy ra một lần.
"Daigo-san và em, là người yêu sao?"
Cái em ấy quan tâm là chuyện đó à.
"Với lại anh và Shishino-san hình như là anh em ruột luôn đấy."
"A... Anh em ư?! Không thể nào, chuyện cấm đoán..."
"Không, anh nghĩ ý nghĩa của nó khác với thế giới của chúng ta."
Kiến thức mơ hồ nhưng tôi nhớ rằng, con người ở Vũ Trụ Lịch năm 3721 có tỉ lệ thụ tinh nhân tạo là 100%. Mang thai được coi là sản phẩm của thời đại cũ, và con người được tạo ra từ ống nghiệm và dung dịch nuôi cấy.
Tôi và Shishino-san được sản xuất ở cùng một 'nhà máy' trên Trái Đất. Vào thời đó, tôi có cảm giác là họ có văn hóa gọi những người như vậy là 'anh em'. Chắc vậy.
"Cái chiều không gian mà em và Daigo-san vừa là anh em, vừa là người yêu..."
"À... ừ."
Tôi ước gì em ấy đừng nhấn mạnh chuyện đó. Tôi sẽ cảm thấy ngại.
"Chúng ta đã làm gì vậy?"
"Hả?"
"Hai chúng ta ấy."
"...Không. Bình thường. Thôi."
"Bình thường là sao? Giống như những cặp đôi bình thường sao? Chúng ta có hôn nhau không?"
"Hôn nhau thì... có. Có rồi."
"Vậy à."
Em lẩm bẩm với vẻ mặt lạnh lùng. Đúng là em ấy. Thật đáng xấu hổ khi tôi lại bối rối và luống cuống. Chúng tôi không còn là trẻ con nữa. Chết tiệt.
"À, Shishino-san còn có cả tai mèo nữa."
"Hả?"
"Hay là tai sư tử nhỉ... Trông hợp lắm. Dễ thương lắm."
"...Đó là sở thích của anh sao?"
Em ấy lườm tôi bằng đôi mắt như cá chết, lẩm bẩm "ra là vậy", rồi nói nhỏ:
"Chuyện đó, em nghĩ anh không nên kể cho chị ấy nghe đâu."
"...Thế à."
"Vâng. Hai người đang ở giai đoạn quan trọng mà. Khi nhìn thấy em hôn anh, chị ấy đã hoảng loạn lắm đấy. Còn tổn thương nữa. Vì vậy, em nghĩ không có ý nghĩa gì khi nói ra những chuyện kỳ lạ như thế đâu."
"Nhưng, không phải nên thành thật sao?"
Tôi đã nghĩ sẽ kể chuyện này cho Towa nghe. Tôi nghĩ mình nên làm thế.
"Nếu thành thật, thì em và Daigo-san sẽ không còn là người yêu ở kiếp trước nữa sao?"
"...Ư..."
"Sự thật đó dù có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được. Cho dù anh có thành thật đến đâu, em và Daigo-san đã nắm tay, hôn nhau, và còn làm những chuyện tuyệt vời hơn thế nữa. Kể cho chị ấy nghe những chuyện đó thì được gì? Ngoài việc khiến chị ấy tổn thương ra thì còn được gì nữa?"
Rồi Shishino-san nói tiếp.
"Daigo-san nói ra sự thật, chỉ để một mình anh cảm thấy nhẹ nhõm mà thôi."
"...!"
"Không phải chỉ làm giảm bớt cảm giác tội lỗi của anh thôi sao?"
Tôi định nói gì đó để phản bác, nhưng không có lời nào thoát ra khỏi cổ họng. Những gì em ấy nói là một lý lẽ hợp lý, còn tôi thì lại quyết định hành động dựa trên cảm xúc.
Đúng như lời em ấy nói, cho dù tôi có kể sự thật cho Towa nghe thì sự thật vẫn không thay đổi. Có lẽ chỉ làm cô ấy tổn thương mà thôi.
"...Nhưng, anh vẫn sẽ kể."
"Vì sao?"
"Vì anh là chồng của cô ấy. Không được giấu giếm bất cứ điều gì. Cho dù, cho dù điều đó không tốt cho cô ấy đi nữa—nếu có điều gì mờ ám, anh nghĩ mình nên nói ra."
Đó không phải là logic, mà là kinh nghiệm của tôi. Dù sao thì lời nói dối cũng sẽ bị bại lộ. Trực giác của con người tuy yếu hơn động vật hoang dã và không đáng tin cậy, nhưng cũng không phải là thứ có thể xem thường. Điều quan trọng là phải có một mối quan hệ mà cả hai có thể tin tưởng lẫn nhau.
"...Nói ra thì, một người đã ly hôn như anh thì nói gì cũng vô ích thôi."
Khi tôi cười khổ, Shishino-san nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng thường thấy.
"...Giá mà anh khéo léo hơn. Giá mà anh thông minh hơn nhỉ."
"Không thể được. Vì anh ngu mà."
"Đồ ngốc."
Em ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
"...Đồ ngốc."
Shishino-san mỉm cười nhẹ nhàng và khẽ đá vào chân tôi một cái.
"Hả? Kiếp trước? Không biết không biết, hai người tự giải quyết đi. Đừng lôi em vào nhé."
Và thế là, tôi ngay lập tức thể hiện sự thành thật của mình và đến báo cáo với Towa, nhưng cô ấy lại bịt tai lại, nói "a a" và hoàn toàn không chịu nghe lời tôi.
"Towa. Nghe anh nói đi. Anh và Shishino-san lại có một kiếp trước—"
"A a a! Em không nghe thấy gì hết! Em không biết gì về chuyện đó!"
"Trẻ con à."
"Em là nữ sinh cấp ba đấy."
Rõ ràng là cô ấy nghe thấy rồi mà.
"Daigo-kun. Anh coi thường em đấy."
"Hả? Anh coi thường cái gì của ai?"
"Anh coi thường thói quen bỏ chạy của em."
"Chuyện đó à."
Towa ưỡn ngực tự hào.
"—Em hoàn toàn có thể che đậy những thứ thối nát lại!"
"Đừng có tự hào về chuyện đó chứ."
"Em hoàn toàn có thể giả vờ không nhìn thấy! Tất cả vì sức khỏe tinh thần của em!"
Đúng là một con người thẳng thắn (theo hướng tiêu cực). Vợ tôi.
"Em không muốn biết những sự thật không có lợi cho mình. Những chuyện như vậy thì làm ơn giải quyết ở một tầng hầm bí mật nào đó đi. Ngay cả khi biết sự thật rằng loài người thằn lằn đang thao túng thế giới, em cũng sẽ sống một cách thờ ơ mà không đăng lên mạng xã hội đâu. Em sẽ sống chỉ nhìn vào những phần có lợi cho mình với ý chí sắt đá."
"Towa à..."
"Ánh mắt thương hại đó là gì?"
Đúng là một người có trái tim yếu đuối. Tôi phải bảo vệ cô ấy bằng mọi giá...
Không hề hay biết rằng tôi đang nhìn mình với nước mắt chảy trong tim, cô ấy nghiêng đầu.
"Daigo-kun. Chuyện kiếp trước của anh và Shishino-chan, có liên quan gì không?"
"Hả?"
"Dù... dù thế. Anh vẫn thích em, đúng không."
Mặt cô ấy đỏ bừng, lườm tôi. Cô ấy là người không giỏi nói những lời như thế này.
"Ừ. Anh thích Towa. Anh."
"...Vậy thì, như thế là được rồi."
Được rồi sao. Hóa ra là như vậy. Có lẽ tôi vẫn chưa hiểu đủ về Towa. Điều này quá trái ngược với những lý lẽ của tôi, giống như suy nghĩ của người ngoài hành tinh vậy.
Nhưng chính vì thế, tôi mới thích cô ấy. Từ qua điện thoại, tôi đã yêu trái tim này.
"Thứ anh nên tập trung vào không phải là chuyện đó! Mà là 'Nhiệm vụ tình yêu'!"
"Cái tên đáng xấu hổ đó được chính thức sử dụng rồi à?"
"Cấp độ 1—Nụ hôn! Chúng ta là vợ chồng. Thậm chí còn... còn chưa làm được chuyện đó nữa."
Cô ấy ướt đẫm mồ hôi vì ngượng, nhưng vẫn chỉ ngón tay vào tôi.
"Anh hãy nghĩ xem, anh sẽ dành cho tôi một nụ hôn đầu lãng mạn như thế nào!"
Người vợ kiểu gì thế này. Không phải quá dễ thương sao. Cô ấy muốn một nụ hôn đầu lãng mạn à. Hóa ra cô ấy có một sở thích thiếu nữ như vậy. Wow, thật sao. Tôi hoàn toàn chưa nghĩ tới. Tôi phải cố gắng mới được.
"Này, anh cười cái gì!"
Bởi vì tôi đã rất lo lắng, và đã chuẩn bị tinh thần để nói một sự thật quan trọng, thế mà...
(Sự rộng lớn của vũ trụ từng rất đẹp, nhưng trước mặt Towa lại trở nên tầm thường.)
Một lần nữa, tôi lại nghĩ cô ấy là một người kỳ lạ. Tôi muốn biết thêm về cô ấy. Chắc đó là tình yêu. Một lời độc thoại như thế này không hợp với một gã thô kệch như tôi chút nào...
"Đã hiểu nụ hôn lãng mạn! Anh sẽ làm được, cược với lòng tự trọng của một thằng đàn ông luôn. Với tất cả tinh thần Yamato!"
"Giỏi lắm Daigo-kun. Sự nam tính trời sinh của anh và sự lãng mạn không hợp nhau chút nào."
"Tuần sau, em hẹn hò với anh nhé?"
"Hả?"
"Anh sẽ cưa đổ Towa cho xem."
"..."
Cô ấy quay mặt đi.
"Cứ đến đây. Em sẽ hạ gục anh tan tành."
Giọng nói run rẩy như một con tép riu. Khi tôi bật cười, cô ấy dùng nắm đấm nhỏ đấm vào vai tôi một cái.
■
“Hanyaan ♡”
Hể? Nàng tiên cá? Tôi nhìn chằm chằm vào khoảng không, nhưng không có gì cả. Tôi quay sang Towa.
"Towa-chin, cậu sao vậy? Có phải người ghét cậu nhất chết rồi không?"
"Cậu nghĩ tớ là người như thế nào vậy?"
Tuy cảm thấy lôi thôi, xấu hổ nhưng tôi vẫn không kìm được mà nhếch mép, cười toe toét.
"Chồng tớ rủ tớ đi hẹn hò."
"Ồ, đi đâu thế?"
"Một nơi lãng mạn ý."
Vừa nói ra, tôi đã cảm thấy ngượng ngùng, co người lại. Mii tỏ vẻ mặt vô cảm.
"Hòa giải với ông chồng lăng nhăng kia rồi à?"
"Hòa rồi."
"...Thôi được rồi, miễn là cậu hạnh phúc. Tớ cũng mừng."
Vì Daigo-kun đã nói rằng anh ấy sẽ chấp nhận "Nhiệm vụ tình yêu". Điều đó có nghĩa là trong buổi hẹn hò tiếp theo, anh ấy sẽ hôn tôi lần đầu tiên. Mặc dù tôi không phải là một cô gái với những suy nghĩ thiếu nữ, nhưng chuyện này vẫn khiến tôi run rẩy. Hóa ra tôi cũng có một mặt như thế này.
"Này, cái chuyện 'kiss' ấy. Nên làm sao đây?"
"Tớ không biết, nhưng đừng phát âm như thế nữa nhé."
"Thì, người đàn ông sẽ tiến đến và nắm vai cậu đúng không?"
"Ồ, ồ."
"Rồi người ta sẽ nói, 'nhắm mắt lại'..."
"Có nói vậy không?"
"Chứ sao! Nếu không nói thì làm sao mà biết lúc nào nên nhắm mắt!"
"Towa-chin, cậu đúng là người yếu đuối trong tình yêu."
Chỉ nghĩ đến việc hôn anh ấy thôi, tôi đã cảm thấy hồi hộp, cười khúc khích và tim đập loạn xạ. Nhưng đồng thời, tôi cũng cảm thấy bối rối, hoang mang và lo lắng không kém.
"Này Mii, sau khi nhắm mắt thì tớ nên làm gì?"
"Thì cứ đứng yên đó đợi người ta hôn thôi."
"Thế này à? Ừm..."
"Ôi chao! Cái mặt đợi hôn của cậu xấu quá. Hahahaha."
"Đúng chưa! Tớ ghét cái đó nhất!"
Nhắm mắt, chu môi. Đợi nụ hôn như một nàng công chúa chờ đợi hoàng tử. Thật sao?
Thật sự những chuyện đáng xấu hổ như thế này đang diễn ra trên thị trường tình yêu của toàn vũ trụ ư?
"Ra là thế. Thảo nào sáng nay Towa-chin đã vui vẻ như vậy."
Mii thở dài, nói rằng chuyện này cũng ổn thôi. Tôi thích cô ấy ở điểm này. Thoải mái và dễ chịu khi ở bên. Cô ấy cười.
"Nhưng những lúc hạnh phúc nhất như thế này, chúng ta lại dễ rơi vào bẫy."
"...Cậu nói chuyện khó nghe nhỉ."
Những lúc thế này thì tôi không thích lắm.
(Hơn nữa, mình còn biết cái bẫy đó là gì.)
Cái thứ gọi là kiếp trước. Vừa nghĩ đến chuyện đó, một giọt nước đột nhiên văng lên đầu tôi và một cái vây cá như vuốt ve má tôi.
"Mưa à?"
Mii, người bị nước văng, nghiêng đầu nhìn lên trời, nhưng trời Kanagawa hôm nay nắng đẹp.
"Này, ở kia kìa. Ngay trên đầu chúng ta. Cậu có thấy một nàng tiên cá lơ lửng trên không khoảng 5 mét không?"
"...Towa-chin, cuối cùng cậu cũng đến mức này rồi sao?"
Hình như Mii không thấy. Tôi thì thấy một nàng tiên cá với màu sắc pastel rực rỡ đang nhìn chằm chằm vào tôi. Rõ ràng đến mức như thật.
『...—』
Nàng tiên cá mấp máy môi. Có vẻ như cô ấy đang muốn nói điều gì đó.
Tôi nheo mắt, cố gắng đọc khẩu hình của cô ấy. Một nàng tiên cá bay trên trời. Chắc cô ấy không thể hít thở được.
『Đừng... hôn...』
Tôi cảm thấy cô ấy đang nói như vậy. Tôi nghĩ đó chỉ là tưởng tượng, nhưng chắc không phải vậy.
Để đáp lại lời nói đó, tôi vung mạnh chiếc giày của mình lên và ném đi.
Vẻ mặt ngạc nhiên của Mii khá buồn cười, khiến tôi bật cười.
■
Tôi - Senji Shishino trên đường đi học về đã ghé vào cửa hàng Yūrindō ở Isezaki-cho và mua một vài cuốn sách.
(Mà cũng lâu lắm rồi mới được đến một hiệu sách lớn như thế này!)
Ngoài những cuốn sách cần mua, tôi cũng tiện tay mua thêm vài cuốn nữa. 'Survivor' của Chuck Palahniuk. 'Bogiwan ga, kuru' của Sawamura Ichi-sensei. Và cả cuốn mới của 'Tình yêu giữa thanh mai trúc mã không bao giờ thua' của Nimaru Shuichi-sensei. Tôi cũng có thể học hỏi từ đó, vì một mặt nào đó tôi cũng giống như một người bạn thanh mai trúc mã.
Cuối cùng, tôi đã mua khoảng 15 cuốn sách, và cầm trên tay cái túi giấy được nhân viên gấp đôi. Tôi đã hối hận vì mua quá nhiều. Nó khá nặng và cồng kềnh.
"...Hả."
Rồi tôi nhận ra. Gần Yūrindō có một tiệm bánh mì cà ri trông rất ngon. 'Bánh mì cà ri phô mai Mozzarella đầy ắp'. Cái tên này chắc chắn là ngon rồi.
(Hôm nay có khi nào là cơ hội để vừa đi vừa ăn không?)
Lần trước, vì quá sốc khi biết mẹ nuôi làm ở quán cà phê hầu gái nên tôi đã bỏ lỡ, nhưng thử thách nhỏ của tôi vẫn tiếp tục. Đây là nhiệm vụ phụ của cuộc đời.
(Nhưng mà đồ nhiều quá... bánh mì cà ri cũng hơi khó cầm...)
Đây là một vấn đề sống còn. Là một thành viên của gia đình Senji, tôi có nghĩa vụ phải thanh lịch. Điều quan trọng nhất là lòng tự tôn. Đó là vấn đề về niềm kiêu hãnh. Hừm. Hừm.
"Xin lỗi. Hai cái bánh mì cà ri."
Khi tôi đang băn khoăn trước cửa hàng, một người chị gái ăn mặc rất ngầu đến và mua bánh mì cà ri. Tôi cũng sẽ làm như vậy, tôi tự nhủ. - Nhưng rồi, người chị ấy nhìn tôi với vẻ mặt uể oải, và đưa nó cho tôi.
"Này, Shishino-chan. Tặng em."
"Hả?"
Tôi nhớ rõ ánh mắt uể oải đó. Bởi vì người đó chính là Yen Sheehan, người sống cùng khu chung cư Thượng Hải Trang với tôi.
"A, em cảm ơn."
Khi tôi nhận chiếc bánh mì cà ri, Yen-san vẫy tay và mỉm cười.
(Yen-san. Hôm nay phong cách ăn mặc khác với mọi khi.)
Bình thường chị ấy mặc những bộ váy bồng bềnh dễ thương, nhưng hôm nay lại ăn mặc nghiêm túc. Chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó và bắt đầu ăn bánh mì cà ri. Lần này nhiệm vụ cũng không hoàn thành!
"Shishino-chan, em mua gì thế?"
Chị ấy vừa nói vừa không đợi tôi trả lời, xem bên trong túi giấy của tôi.
"...Truyện ngắn của Kafka, Yokomizo Seishi, light novel và SF. Em đọc tạp nham nhỉ."
"Gần đây em muốn đọc thử bất cứ thứ gì có thể ạ."
"Ra vậy? Còn gì nữa... À, cái này là..."
Chị ấy chú ý đến một cuốn sách mới.
"'Tuyển tập truyền thuyết đô thị kinh dị có thật ở Nhật Bản'?"
"A, cái đó."
"Sao em lại mua một cuốn sách đáng ngờ như vậy? Giống như học sinh trung học thích ấy."
Tôi giải thích. Tôi đang chuẩn bị chuyển nhà cùng Daigo-san và chị gái. Và căn nhà đó là một căn nhà bị nguyền rủa, có những tin đồn ma quái.
(...Hơn nữa—)
Sau khi tôi nói xong, Yen-san gật gù rồi lẩm bẩm.
"Có liên quan gì đến cái chuyện kiếp trước mà Daigo đã nói không?"
"…!"
Chị ấy nói đúng những gì tôi đang nghĩ, khiến tôi hoảng hốt.
(Daigo-san, không ngờ lại đi kể cái chuyện mê tín dị đoan như kiếp trước cho người khác nghe.)
Một chuyện mà bình thường ai cũng sẽ cảm thấy xấu hổ và không tin, nên chắc anh ấy không nói cho ai nghe. Có lẽ điều đó có nghĩa là Daigo-san tin tưởng Yen-san?
"Daigo-san đã nắm lấy một 'bàn tay' trắng xóa ở trong căn nhà đó. Rồi anh ấy lại thấy kiếp trước."
Hiện tượng 'kiếp trước' này là gì. Tôi nghĩ đã đến lúc phải tìm hiểu. Hơn một nửa là vì tôi tò mò, nhưng tôi cũng muốn biết rõ mình đang ở trong tình trạng như thế nào.
(...Hơn nữa, hình như mình và Daigo-san đã hôn nhau.)
Ở thế giới những năm 1960, cuối cùng chúng tôi đã không hôn nhau. Ở kiếp trước mới mà Daigo-san đã thấy—'Thế giới Vũ Trụ Lịch năm 3721'—chúng tôi không chỉ hôn nhau, mà còn là người yêu rõ ràng.
Chắc chắn tôi phải xem nó. Làm thế nào để tôi cũng có thể mơ thấy kiếp trước?
(Một ham muốn trần trụi như vậy, không thể nói với ai được...)
"Vậy à."
Yen-san lật lật cuốn sách truyền thuyết đô thị, lẩm bẩm "Cái này à."
'Nhà gọi hồn' ở tỉnh K. Trở nên nổi tiếng nhờ khả năng nhìn thấu linh hồn của nhà ngoại cảm Takeshita Koga.'
Khi nhìn thấy dòng chữ đó, chị ấy nheo mắt lại.
"Takeshita Koga. Ra là gã này."
"Chị biết anh ta sao?"
Chị ấy lẩm bẩm rằng đó là một nhà ngoại cảm giả mạo hạng hai.
"Nhưng chị nhớ gã này..."
Yen-san lấy điện thoại ra và thao tác một lúc.
"A, đúng rồi. Không có hồ sơ hoạt động nào sau năm '74. Gã đã bỏ nghề ngoại cảm rồi."
"Năm '74 thì..."
"Đúng vào thời điểm gã nhìn thấu linh hồn ở Nhà gọi hồn."
Yen-san gật đầu "ừm". Rồi chị ấy gọi điện thoại cho ai đó.
"Alo? Tôi là Yen đây. ...Vâng. Vâng. Cảm ơn vì lần đó. Có chuyện này muốn nhờ. Vâng, tôi đang tìm một người. Tên là Takeshita Koga. Có ai bên đó biết về người này không... A, vậy à. Ra thế. Ra thế. Không, tôi chỉ... Vâng. À, cảm ơn."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Yen-san nhìn tôi.
"Shishino-chan. Bây giờ đi thử không?"
"...Hả?"
"Đến chỗ Takeshita Koga. Để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra ở cái Nhà gọi hồn đó 50 năm trước."
Với vẻ mặt uể oải, chị ấy nhếch mép cười, rồi cắn nốt miếng bánh mì cà ri còn lại.
Trong xe vang lên tiếng nhạc lớn. Tên bài hát là 'Feel Invincible' của một ban nhạc nước ngoài tên là 'Skillet'. Tôi ngồi ở ghế phụ, chớp mắt trong chiếc xe rung lắc.
"Takeshita Koga. Chị đã từng nghe nói đến. Không chỉ là một nhà ngoại cảm. Hắn ta còn là một thành viên sáng lập của một giáo phái cuồng tín ngu ngốc. Có tin đồn rằng họ sống một cuộc sống hoàn toàn tự cung tự cấp ở một ngôi làng nông thôn nào đó. Mà hình như là thất bại rồi. Trước đây chị đã đi điều tra khu vực đó."
Yen-san nói, nhưng tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thậm chí tôi còn chưa ăn xong cái bánh mì cà ri.
"Yen-san. Chị thích xe sao?"
"Hả? Sao em lại hỏi vậy?"
"Vì đây là xe ngoại đúng không."
Khi tôi nhìn thấy chiếc xe này ở bãi đỗ xe, tôi đã rất ngạc nhiên. Hình dáng dẹt rõ ràng không phải xe Nhật. Tuy cũ và có dấu hiệu của thời gian, nhưng thân xe được chăm sóc rất tốt.
"Là chiếc Chevrolet Impala cũ. Bố chị thích nó. Khi ông mất, đây là thứ duy nhất mà chị nhận được."
Cô ấy đeo kính râm sặc sỡ và hút thuốc, trông rất hợp với chiếc xe cổ này. Vì vẫn dùng máy nghe đĩa CD, nên hộp đựng đồ phía trước đầy đĩa CD. Vì là xe tay lái bên trái nên tôi cảm thấy hơi khó chịu khi ngồi ở ghế phụ bên phải.
"Shishino-chan. Mai em được nghỉ học đúng không."
"Hả? Vâng. Đúng vậy."
"Vậy thì ổn rồi. Báo cho gia đình biết nhé? Hôm nay chúng ta sẽ ở lại qua đêm."
"...Hả?"
"Takeshita Koga sống ở Himi, tỉnh Toyama. Khi đến nơi chắc đã là đêm rồi. Mùa này ở Hokuriku tuyết rơi nhiều nên chị không muốn lái xe trên đường núi vào ban đêm, chúng ta sẽ ở lại đâu đó."
Tôi chưa chuẩn bị gì cả.
"Không sao đâu. Chỉ cần có cửa hàng tiện lợi là sống được."
Tôi cũng chưa chuẩn bị tinh thần gì cả.
"Chị đã gửi mail và báo cho họ biết là chúng ta sẽ đến đó. Thời đại này dùng gọi video cũng được, nhưng mà vẫn khác. Có quá nhiều thứ không thể biết nếu không đến tận nơi."
"Yen-san, chị là thám tử sao?"
"Hả? Trông chị giống đang làm một công việc đáng ngờ như vậy à?"
"Giống ạ."
Yen bật cười.
"Chị là một nhà văn. Viết tất cả mọi thứ, từ chuyện về khu đèn đỏ, ma quái đến tin đồn về yakuza. Chị viết nhanh hơn người khác 3 lần nên được trọng dụng, nhưng vẫn là hạng hai."
Vì vậy, có lẽ chị ấy mới có thể liên hệ với Takeshita-san.
"Đây là lần thứ hai tôi và Shishino-chan ở cùng nhau nhỉ. Tôi nhớ rõ ngày đó, tôi vừa mới từ Mỹ về Nhật—"
"Mỹ? Chị đã ở Mỹ sao?"
"Đúng vậy. Thì, chị muốn làm việc ở Broadway. Chị đã thành công trong việc diễn ở một nhà hát nhỏ, nhưng nó tệ hại... nói đúng hơn là quá trình tệ hại... tóm lại là rất tệ. Chị nghĩ nó không phải là thứ mình muốn, nên đã quyết định quay về Nhật Bản."
(Chị ấy có sức hành động phi thường!)
Trong khi tôi phải mất nhiều ngày để quyết định có nên vừa đi vừa ăn không, Yen lại đến Mỹ chỉ vì thích, và bây giờ chỉ vì tò mò mà định đi qua đêm ở tỉnh Toyama.
Có lẽ điều mà một người trẻ như tôi cần, chính là sự liều lĩnh này?
"Vậy Shishino-chan, em tính sao?"
"Tính sao là sao?"
"Em có đi thật không? Chị cũng có thể đưa em về nhà bây giờ."
"...Đi ạ."
"Ồ. Ngạc nhiên đấy, em cũng có thể vui vẻ như vậy sao."
Tôi không biết sẽ tìm được gì khi gặp Takeshita Koga. Chỉ là, tình hình hiện tại quá giống một cuộc phiêu lưu, khiến tôi cảm thấy phấn khích.
Đến Hokuriku, nơi tôi chưa bao giờ đến, để gặp một người tự xưng là nhà ngoại cảm. Một cuộc phiêu lưu đáng ngờ!
"Tuyệt! Đã mất công đi rồi, ăn đồ ngon thôi!"
"Ở Himi có món gì ngon vậy?"
"Himi thì phải là cá cam mùa đông!"
"Cá cam mùa đông...!"
"Shabu-shabu cá cam!"
"Thật là một tội lỗi!"
Tôi hình dung rõ ràng mình đang ăn lẩu cá cam và thưởng thức súp cua.
"Tất nhiên là cá cam rồi, nhưng rượu sake ở Hokuriku cũng rất ngon. Ôi, mực đom đóm vừa đẹp vừa ngon!"
"Kyaaa... hình như còn có loại thịt bò thương hiệu tên là Bò Himi nữa ạ!"
Bản năng của tôi đang gào thét. Muốn ăn đồ ngon. Muốn ăn cá cam mùa đông.
"Shabu-shabu cá cam! Shabu-shabu cá cam!"
"Shabu-shabu cá cam! Shabu-shabu cá cam!"
Và thế là chúng tôi quyết định đi Himi để ăn cá cam.
...Không phải. Chúng tôi quyết định đi Himi để gặp một người từng tự xưng là nhà ngoại cảm.
■
Tôi và Towa đang ăn tối tại Hoàng Long Đình, quán ăn quen thuộc ở khu phố Tàu, thì Towa nhận được một cuộc gọi từ Shishino-san. Sau khi nói chuyện với Shishino-san xong, Towa ngơ ngác.
"Shishino-chan hình như đi du lịch Hokuriku với Yen-san."
"...Tại sao?"
"Không biết nữa. Thấy em ấy phấn khích nói về lẩu cá cam gì đó."
Tôi đoán ra. Shishino-san có lẽ đã bị cuốn vào sự bồng bột và sức hành động đôi khi phát ra từ Sheehan. Tôi cũng từng bị nhỏ đó kéo đi vài lần trong quá khứ.
"Nếu là Sheehan thì em cứ yên tâm đi. Dù sao cô ấy cũng thích chăm sóc người khác, và lại còn quen thuộc với chuyện đi du lịch nữa."
"...Thôi, em cũng không lo lắng lắm. Dù sao cũng là Shishino-chan mà. Con bé mạnh mẽ lắm."
Đúng là, nếu xét về tổng thể thì cặp Sheehan - Shishino-chan có lẽ mạnh hơn cặp tôi - Towa hàng chục lần. Nói là cặp đôi yếu đuối và cặp đôi mạnh mẽ cũng không quá lời.
"Ơ. Mà nếu Shishino-chan không có ở nhà, tối nay em ngủ ở đâu đây?"
"Một nửa của cặp đôi yếu đuối lại nói những lời yếu đuối rồi kìa."
"Cặp đôi?"
Towa nghiêng đầu. Dễ thương quá.
"Không phải vậy, Daigo-kun. Kể từ khi kết hôn, em luôn ngủ trong phòng của em gái mà, đúng không?"
"...Lần đầu tiên gặp nhau, em đã ở lại phòng anh. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng chúng ta sống chung."
"Thế thì em đi tìm khách sạn vậy."
Khi vợ tôi nói thế, tôi đã nắm lấy tay cô ấy.
"Ở lại nhà anh đi."
"Ơ, này."
"Anh đã chuẩn bị hai tấm nệm rồi. Với cả, anh đã dọn dẹp phòng để em có thể đến bất cứ lúc nào—"
"...Daigo-kun. Anh đang vồ vập đấy."
Tôi giật mình buông tay cô ấy ra.
"Không phải vồ vập, anh chỉ đang nói chuyện theo lẽ thường thôi."
Towa "hừ" một tiếng, quay mặt đi.
"Chung chăn gối là cấp độ 2 của nhiệm vụ mà."
"Anh sẽ không tấn công Towa đâu. Anh không muốn bị em ghét."
"Tấn... tấn công..."
Mắt cô ấy mở to, mặt đỏ bừng. Cô ấy luôn nói tôi vồ vập, nhưng khi tôi dùng những từ trực tiếp hơn thì cô ấy lại ngại ngùng.
"Không phải là em sợ đâu nhé! Dù Daigo-kun có tấn công, thì phong cách boxing Detroit của em cũng sẽ bùng cháy thôi! Tey tey!"
Cô ấy bắt đầu đánh quyền. Trông thật dễ thương và đáng yêu. Tôi đã đoán trước được điều này, nên chỉ biết cười khổ.
"Anh biết rồi mà. Anh sẽ không vồ vập đâu. Tối nay anh sẽ ra ngoài ngủ, em cứ dùng phòng của anh đi."
"Không, không cần... Đều là do em cả mà."
"Không thể để vợ ngủ ngoài trong khi chồng ở trong phòng được. Chuyện này phải để chồng lo."
Towa định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng. Có lẽ cô ấy đã hiểu rằng trong cuộc tranh luận này, tôi sẽ không nhượng bộ.
"Xin lỗi nhé."
"Không sao đâu. Anh thích nghe lời vợ nói mà."
"...Ư, ừ."
Cô ấy gật đầu, có chút áy náy, nhưng cũng có chút vui mừng. Có lẽ vì không chú ý, cô ấy đã cho một cái bánh bao nóng hổi vào miệng, bị bỏng lưỡi và kêu "hii hii". Tôi đưa cho cô ấy một cốc nước đá.
Với cái lưỡi nhỏ thè ra khỏi miệng, Towa gần như bật khóc. Dễ thương quá.
"...Này, Daigo-kun."
"Gì vậy?"
"Em..."
Cô ấy không nhìn vào mắt tôi, vừa liếm đá trong ly vừa thì thầm.
"Dù anh có tấn công, em cũng sẽ không ghét anh đâu."
"...Hả?"
"Em có thể sẽ khóc vì sợ... nhưng em sẽ không ghét anh đâu... Chỉ vậy thôi."
Lần này, đến lượt tôi bị mất tập trung và làm đổ cốc nước.
Sẽ không ghét mình sao.
"..."
Sẽ không ghét mình sao...
"Ui, suýt ngã!"
Tôi đang mải suy nghĩ về những gì cô ấy nói ngày hôm qua, thì suýt vấp phải một cái thùng carton.
"...Nhóc làm gì vậy, Daigo-chan."
Yui-chan, người đến giúp dọn đồ, nhìn tôi với vẻ mặt chán nản. Tôi lắc đầu, tiếp tục công việc.
Hôm nay là ngày chuyển đến "Nhà gọi hồn". Vì nhà không quá xa, chúng tôi đã thuê một chiếc xe tải và tự mình dọn đồ. Towa và Lingate cũng đến giúp và đang đi mua đồ ăn trưa.
(Không được. Đầu óc toàn những chuyện linh tinh.)
Towa, hay đúng hơn là vợ tôi, nói rằng cô ấy sẽ không ghét tôi ngay cả khi tôi tấn công. Chuyện gì thế này? Đó có phải là một lời mời gọi không? Liệu tôi có nên mạnh dạn hơn một chút với một người nhút nhát và thích chạy trốn như Towa không? ...Những suy nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi.
"Daigo-chan, mũi nhóc đang dài ra kìa. Thật ghê."
"Đâu, đâu có dài ra đâu."
Một lời bào chữa điểm 0 trước mặt một học sinh tiểu học.
"À, mà lần trước tôi có gặp Akane-san."
Tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng lại làm rơi thùng carton.
"...Vậy à."
Giọng tôi cũng run rẩy.
"Ồ. Daigo-chan quan tâm sao? Vợ cũ của mình."
"Không, không, không hề. Anh đã đi trên một con đường mới rồi. Cô ấy cũng vậy. Anh hoàn toàn không quan tâm đến tình hình hiện tại của cô ấy, ừm, không sao hết mà."
"Chị ấy vừa sinh con đấy."
"Hảaaa?!"
"Lừa đấy. Haha. Daigo-chan, không phải nhóc nói là không quan tâm sao?"
Tôi lại bị một học sinh tiểu học lừa. Mà cách lừa này không phải kiểu một đứa trẻ có thể làm được. Yui-chan vẫn cười khúc khích với nụ cười của một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
"Chị ấy vẫn khỏe. Nhưng gần đây bố chị ấy đã qua đời."
"...Hả?"
"Chị ấy nói tang lễ vất vả lắm."
Bố của Akane đã mất sao. Tôi và ông ấy không thân thiết lắm, nhưng tôi vẫn nhớ ông ấy đã đến đám cưới của chúng tôi. Ông ấy đã vừa khóc vừa cười khi nhìn thấy Akane trong bộ váy cưới. Khi tôi nói "Tôi nhất định sẽ làm cô ấy hạnh phúc", ông ấy đã lườm tôi và nói "Tất nhiên rồi, thằng ngốc này". Thì ra, ông ấy đã mất rồi. Akane sống với bố, nên chắc cô ấy đã tổ chức tang lễ một mình.
(Chắc là cô ấy đã khóc rất nhiều. Khóc rất nhiều.)
Akane là một người mạnh mẽ. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, khi ở một mình cô ấy chỉ cảm lạnh thôi cũng khóc. Khi có tôi bên cạnh, cô ấy đã cố gắng mỉm cười, một người phụ nữ tuyệt vời.
Khi cô ấy khóc, tôi cảm thấy rất đau khổ và đã cố gắng hết sức để an ủi cô ấy. Tôi đã nghĩ mình phải bảo vệ người phụ nữ này. Đó là một ký ức xa xôi.
"Khi tôi nói với chị ấy là nhóc đã tái hôn, chị ấy đã rất ngạc nhiên."
"...Chị ấy đã nói gì? Akane."
Yui-chan nhìn tôi như đang trêu chọc, rồi thì thầm một cách nhẹ nhàng.
"Chị ấy nói, 'Thật tốt quá'."
Tôi biết cô ấy sẽ nói thế. Nếu là Akane mà tôi quen biết, cô ấy chắc chắn sẽ nói vậy và mỉm cười. Tôi có thể hình dung rõ ràng biểu cảm của cô ấy. Vì cô ấy là người chỉ rơi nước mắt khi ở một mình.
"Và, 'Chúc anh hạnh phúc nhé'."
Tôi cúi đầu.
"Em về rồi đây!"
"Phù. Mua nhiều đồ quá. May mà bây giờ có nhiều quán bán đồ mang đi."
Towa và Lingate đã về. Họ sột soạt túi mua sắm, bày biện hộp cơm, bánh mì lên thùng carton.
Đột nhiên, Towa nhìn tôi và nói.
"Ơ, Daigo-kun đang khóc! Hả, sao vậy!?"
"Không, không có khóc!"
"Yui-chan, không được đâu. Đừng có bắt nạt chồng chị. Thôi nào, lại đây nào."
Towa ôm chặt lấy đầu tôi. Tôi rất ngạc nhiên. Tôi đã nghĩ cô ấy sẽ ngại ngùng với những tiếp xúc như thế này, nhưng cô ấy lại không hề ngần ngại, và ấn đầu tôi vào ngực.
"Ngoan nào. Ngoan nào. Thôi nào, không khóc nữa nhé."
"...Anh đã bảo là không khóc mà."
"Ừm. Đúng rồi... Daigo-kun là một chàng trai mạnh mẽ mà. Em biết mà."
Hả, cái sự mẫu tính đột ngột này là gì vậy. Towa, cô ấy giấu một mặt này sao. Bị ôm trước mặt bạn bè thật là siêu xấu hổ, nhưng việc được vùi mặt vào bộ ngực lớn và được vuốt ve đầu lại quá thoải mái, tôi không thể di chuyển được. Hạnh phúc quá.
"Vì bình thường yếu đuối nên khi nhìn thấy thứ gì đó yếu hơn mình, chị ấy sẽ cảm thấy đồng cảm và muốn bảo vệ. Vì bình thường được bảo vệ, nên chị ấy biết rõ hơn ai hết cách để làm cho người khác cảm thấy an tâm."
Yui-chan đã đưa ra một lời giải thích chính xác. Đúng là một cô bé có khả năng thấu hiểu con người cao.
"T... Towa. Thật sự đủ rồi mà."
"Vậy sao? Cười khúc khích, ngại rồi à."
Được Towa buông ra, tôi hắng giọng để lấy lại thể diện. Yui-chan và Lingate đang cười toe toét nhìn từ phía sau. Khỉ thật. Thật là xấu hổ.
(Mình muốn làm cho Towa hạnh phúc...)
(Mà ngực bự thật!)
Cùng lúc có hai suy nghĩ như vậy là một đặc điểm của con người đáng buồn. Con người không thể sống chỉ bằng những lời đẹp đẽ. Hãy sống và nuôi dưỡng ham muốn của mình đi, các chàng trai.
"À, đúng rồi."
Lingate lẩm bẩm, mái tóc vàng bồng bềnh.
"Trước cửa nhà, có một xe chuyển nhà. Ai vậy?"
Yui-chan mở miệng như vừa nhớ ra.
"Tầng một là nơi ở của mọi người đúng không? Tầng hai cũng có người dọn đến đấy."
Chúng tôi nên chào hỏi đàng hoàng. Tôi và Towa ra khỏi cửa.
"Chào buổi sáng. Chúng tôi là người vừa chuyển đến—"
"Master? Và cả, Towa-sama...?"
Người đứng đó là một người phụ nữ da ngăm, vóc dáng đầy đặn. Tôi không nhận ra vì cô ấy không mặc bộ đồng phục hầu gái quen thuộc—
"Fey-san?"
—Faywan Reyes Flores.
Cô gái người Philippines nhìn chúng tôi và mỉm cười.
■
Tối qua là lẩu cá cam. Sáng nay là bánh kếp. Và bữa trưa hôm nay là bữa trưa với thịt bò Himi.
"Yen-san. Chúng ta đến đây để làm gì vậy?"
"Chị cũng suýt quên mất rồi."
Thật là một thị trấn đáng sợ. Cái thị trấn tên là Himi, cái tỉnh tên là Toyama, và vùng đất tên là Hokuriku này!
Tuy giao thông không thuận lợi nên không mấy khi được biết đến rộng rãi, nhưng cảnh quan ở đây rất đẹp, thiên nhiên tươi đẹp, và quan trọng nhất là đồ ăn quá ngon. Lẩu cá cam, thịt cá dai và ngon tuyệt vời.
"Đây là nhà của Takeshita Kōga."
Chúng tôi đến một ngôi làng nông thôn gần như hoang tàn trong núi. Trên đường đi có những cánh đồng bắp cải và củ cải, nhưng khu vực xung quanh nhà của Takeshita Kōga đặc biệt hoang tàn đến nỗi không ai nghĩ có người ở.
"Nhìn cái này đi."
Yen-san chạm vào một tờ rơi cũ nát được dán trên cột điện và được bảo vệ bằng lớp nhựa.
"'Chào mừng đến với Làng Mercy! Ngôi làng của sự tử tế và hy vọng! Nơi bạn và tôi trở nên 'hạnh phúc'.'" Hah, nực cười."
'Làng Mercy' chính là giáo phái mà Takeshita đã tham gia, Yen-san nói.
"Từng có một thời kỳ những thứ như thế này rất thịnh hành. Trong quá khứ, nhà văn Mushanokōji Saneatsu cũng đã thành lập một cộng đồng tự trị tên là 'Ngôi làng mới'. Họ nói rằng họ mệt mỏi với xã hội cạnh tranh của chủ nghĩa tư bản nên muốn tạo ra một cộng đồng với hệ thống toàn trị. Có những người mơ ước về một nơi gọi là Utopia."
"Utopia sao. Có thể tạo ra một nơi như vậy không?"
Khi tôi hỏi, Yen-san suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Có thể. Nhưng nó rất khó khăn. 'Thế giới lý tưởng' đúng không? Nó có nghĩa là không có tính toán hay thỏa hiệp. Một thế giới hoàn hảo. Cho đến nay, chưa có ai tạo ra được điều đó. Kể cả Thượng Đế."
Chị ấy dập tắt điếu thuốc và cho vào gạt tàn di động, rồi bấm chuông cửa của ngôi nhà trông như một đống đổ nát. Tiếng chuông cửa vang lên một cách méo mó.
Có tiếng người bên trong cánh cửa sắt. Chúng tôi chờ đợi. Cánh cửa ọp ẹp mở ra.
"Chào hai người. Hai cô là người của nhà xuất bản Minato sao?"
(Ồ? Người này, trông già hơn mình nghĩ...)
Đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi khi nhìn thấy Takeshita Kōga. Vì ông ấy đã hoạt động từ những năm 70, nên nếu lúc đó ông 30 tuổi thì bây giờ chắc chắn đã ngoài 80. Nghĩ lại thì điều đó là đương nhiên.
"Mời hai cô vào."
Chúng tôi theo lời ông ấy vào nhà.
(Phòng gì mà...)
Không phải là mất vệ sinh. Ngược lại, có rất ít rác. Chỉ là, có những đống tài liệu không rõ ràng, những chồng hộp cũ, đồng hồ hỏng, thiết bị điện tử cũ, rất nhiều thùng carton và những món đồ trang trí không rõ nguồn gốc, khiến cho không có chỗ để đặt chân.
"Vậy, chúng tôi muốn hỏi về 'Nhà gọi hồn'."
Sau khi xã giao một chút, Yen bắt đầu phỏng vấn ngay lập tức. Takeshita tỏ vẻ vui mừng, nở một nụ cười nhăn nhó như trẻ con và bắt đầu kể chuyện.
"Tôi nhớ lúc đó là một chương trình được phát sóng toàn quốc thì phải. Thời đó có nhiều chương trình về thế giới huyền bí lắm. Tôi tình cờ quen một đạo diễn của một công ty sản xuất, và được nhờ xem xét một nơi có ma."
"Trước khi trở thành nhà ngoại cảm, Takeshita-san làm nghề gì?"
"Thì, nhân viên ngân hàng chứ sao. Hồi đó, tôi tốt nghiệp đại học Kanazawa. Những người tốt nghiệp ở đó đều vào cơ quan nhà nước hoặc ngân hàng. Nhưng mà tôi không hợp lắm. Bỏ việc sau 3 năm. Hồi đó thì khổ hơn bây giờ, bị tiền bối tát là chuyện bình thường. Tôi không thích mấy chuyện đó."
"...Thế là trở thành nhà ngoại cảm?"
"Không không. Ban đầu tôi làm về âm thanh. Hồi sinh viên có chơi nhạc, nên có quen một tiền bối. Thế là làm cho TV... mà chủ yếu là radio thì phải. Từ hồi đó tôi đã có khả năng tâm linh rồi."
Tôi hơi giật mình khi từ 'khả năng tâm linh' đột nhiên xen vào câu chuyện về cuộc đời vất vả của ông ấy. Ông ấy nói nó như một chuyện bình thường.
"Khả năng tâm linh? À thì. Đối với tôi, nó giống như nhìn thấy những làn sương đen vậy. Cứ nhìn chằm chằm thì sẽ biết được đó là đàn ông hay phụ nữ, và tại sao lại chết. Bây giờ ư? Thì, bây giờ tôi vẫn nhìn thấy. Vì tôi chỉ ăn những thứ tự nhiên thôi. Không ăn những thứ bị biến đổi gen hay phẩm màu như mấy cô nghĩ nên tôi mới thấy được đâu."
Ra vậy. Yen-san gật đầu một cách nghiêm túc. Tôi thấy chị ấy thật người lớn ở điểm này nên có chút ngưỡng mộ.
"Thế là vừa làm âm thanh, vừa xem bói cho bạn bè. Xem linh hồn hộ mệnh, bói đơn giản. Mà tôi chỉ là người nghiệp dư thôi. Thế rồi một người có chức vụ trong giới giải trí rất ấn tượng. Hỏi tôi có hứng thú với ngành giải trí không."
Và đó là lý do ông ấy trở thành một nhà ngoại cảm. Được TV lăng xê. Yen-san vừa ghi chép vừa tiếp tục hỏi.
"Takeshita-san đã bỏ việc sau khi xem xét 'Nhà gọi hồn' đúng không?"
"Đó không phải là lần cuối cùng, nhưng mà, ừ. Giai đoạn đó. Chán rồi."
"Chán?"
"Xem bói với mấy chuyện như thế. Vì ai cũng chỉ muốn nghe những gì mình muốn nghe thôi. Họ không quan tâm sự thật là gì. Tôi ghét chuyện đó. Hơn nữa, tôi còn nhiều thứ muốn làm nữa. Mà cũng có cãi nhau với đạo diễn nữa."
Lý do ở vế sau có lẽ là chính. Cả tôi và Yen-san đều nghĩ vậy, nhưng không nói ra.
"Về 'Nhà gọi hồn', chúng tôi có thể hỏi không?"
Lần đầu tiên, vẻ mặt của Takeshita trở nên đăm chiêu.
"Hai cô nghe chuyện đó ở đâu?"
"Hả?"
"Đúng vậy. Ngôi nhà đó kỳ lạ lắm. Tôi cũng chỉ nói những gì dễ hiểu, như mọi khi, trên TV thôi. Nên tôi không nói nhiều về sự thật. Vì tôi cũng không biết phải nói gì..."
Tôi vô thức cúi người về phía trước.
"Chuyện đó là sao?"
Ông ấy trả lời.
"—Một bông hoa màu xanh."
Tôi cứng đờ. Vì nó quá đột ngột.
"Bông hoa màu xanh mọc dày đặc. Như nấm mốc trong phòng tắm vậy. Không, nói vậy thì không đúng. Nó rất đẹp. Một bông hoa màu xanh, nhạt, phát sáng. Có loại rêu phát sáng trong hang động ấy. Nó giống như vậy."
"Hoa sao? Thật ư?"
"Thật ư? Sao tôi biết được. Nói sao nhỉ. Chỉ mình tôi thấy thôi. Đạo diễn với quay phim không thấy. Xem lại trên TV cũng không có gì. Lần đầu tiên gặp chuyện đó, tôi đã rất sốc, cứ tưởng là mơ hay gì đó."
Hoa màu xanh. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ đó. Nhưng nó gợi cho tôi một màu sắc quen thuộc. Màu của ánh sáng từ thiên thạch đã hủy diệt Trái Đất trong thế giới những năm 1960. Tàu của Manu, con tàu khổng lồ vượt qua các chiều không gian, cũng phát ra ánh sáng lân tinh màu xanh.
"Tôi nhớ hồi đó có một cặp vợ chồng làm văn phòng sống ở đó. Ông già bị mất tích. Bây giờ nghĩ lại thì chắc là đi lang thang hay gì đó. Lối vào với phòng ngủ thì bình thường, sạch sẽ. Mấy chuyện đó thì khó khăn. Vì khó bình luận. Nhưng mà, tầng hầm thì—"
"Tầng hầm."
"Đúng vậy. Có những bông hoa màu xanh mọc ở đó. Và cả tiếng nói nữa. Tiếng xì xào của rất nhiều người. Tôi nhớ họ đã gọi tên ai đó."
"Tên sao? Ông có nhớ không?"
"Để tôi nhớ xem. Hình như là... à, một cái tên kỳ lạ. Shi... shi..."
Hai chữ 'shi' đứng cạnh nhau. Tôi có cảm giác quen thuộc với chuỗi ký tự đó một cách kỳ lạ. Tôi vô thức nắm chặt tay. Tự nhủ rằng chắc chắn không phải.
"Shi... shi... Shishi... gì đó. Shishida. Shishikaze. Shishido. À, không phải..."
"—Shishino."
Yen-san nói thay tôi. Takeshita trả lời rằng ông ấy cũng có cảm giác là cái tên đó, vì chuyện đã xảy ra 50 năm rồi. Nhưng đối với chúng tôi, điều đó là hiển nhiên.
(Mình? Cái tên của mình? Ngôi nhà đó đã gọi tên mình sao?)
Tôi hoàn toàn không cảm thấy gì. Bàn tay trắng đã nắm lấy Daigo-san. Không phải tôi.
"...Em có sao không?"
Yen nắm lấy tay tôi khi thấy tôi tái mặt. Tôi gượng cười.
"Ngoài ra, ông còn thấy gì nữa không?"
Khi tôi hỏi, Takeshita lại ngập ngừng. Lần này ông ấy nói rằng chuyện này ông không muốn kể lắm, rằng ông nghĩ sẽ không ai tin đâu. Sau một hồi dài dạo đầu, ông ấy nói:
"Tôi bị UFO bắt cóc."
"Hả?"
Câu chuyện lại đột ngột chuyển hướng, khiến chúng tôi ngẩn ra.
"À, chắc chắn rồi. Vì tôi đã thấy vũ trụ. Một thế giới đen ngòm, có rất nhiều vì sao. Tuyệt vời lắm. Tôi nhìn qua cửa kính. Đó chắc chắn là bên trong một con tàu vũ trụ."
"Vậy... ừm, là bị người ngoài hành tinh bắt cóc sao?"
Khi Yen hỏi, Takeshita nhíu mày.
"...Không. Người ngoài hành tinh. Ừm. Đó không phải người ngoài hành tinh."
"Ý ông là sao?"
"Là người Trái Đất."
Với vẻ mặt như vẫn chưa tin được, ông ấy chạm vào bộ râu của mình. Vừa vuốt ve bộ râu lấm tấm tóc bạc, ông vừa nhắm mắt lại như đang lục lọi ký ức, rồi kể tiếp.
"Họ là những người bình thường. Có người da trắng, da đen, người châu Á... đủ cả. Trang phục cũng bình thường. Nhưng họ lại ở trên một con tàu vũ trụ và nói một thứ ngôn ngữ kỳ lạ. Chuyện đó thì không thể kể trên TV được."
Phải vậy không? Tôi không biết. Takeshita đã nói 'Ai cũng chỉ muốn nghe những gì mình muốn nghe thôi'. Chuyện này có liên quan gì đến điều đó không?
"Chuyện đó xảy ra sau khi ông xem xét 'Nhà gọi hồn' sao?"
"Không, không phải 'sau'. Vấn đề là ở đó."
"Tức là sao?"
"Là trong lúc xem xét. Tôi đang ở 'Nhà gọi hồn', xuống tầng hầm, nhìn thấy những bông hoa màu xanh. Trong lúc đó. Tự dưng tôi cảm thấy cơ thể lơ lửng, và rồi không biết từ lúc nào tôi đã ở trong UFO. Rồi một lúc sau, tôi lại quay trở về 'Nhà gọi hồn'. Thời gian không hề trôi đi. Không ai nhận ra là tôi đã biến mất."
Đúng là một câu chuyện lộn xộn. Không có đầu đuôi, không có kết cục. Một câu chuyện kỳ lạ như thế, có lẽ thật sự khó kể trong một chương trình truyền hình có thời lượng giới hạn.
(Nghe có vẻ lộn xộn, kỳ lạ và không liền mạch)
Nhưng đối với tôi thì không phải vậy. Chắc chắn chỉ có tôi và Daigo-san trên thế giới này là có thể nghe câu chuyện này và cảm nhận được nó. Bởi vì đó là câu chuyện mà chúng tôi đã thực sự trải qua.
"À, đúng rồi. Với lại, họ làm cái gì đó giống như lễ hội ấy. Tôi tự hỏi đó là gì, nên đã quan sát. Chắc là... chắc là...—"
Ông ấy nói như đang đùa.
"—Họ đang tổ chức một cuộc đua thì phải."


0 Bình luận