Volume 4 (Light Novel)
Chương 46: Một nghìn vàng một cái, người thấy sao?
0 Bình luận - Độ dài: 7,285 từ - Cập nhật:
“Ôi, công chúa Remiphinia…”
“Tiểu thư Lisalinde? Xin chào!”
Một buổi chiều đầu hè đầy nắng và gió nhẹ thoảng qua, không khí mát mẻ, bầu trời trong vắt. Một ngày lý tưởng để dạo chơi, và tình cờ làm sao, Liz cùng Remiphinia đều đang dạo phố thì bắt gặp nhau tại một góc đường trong Thị trấn Học viện. Mùi bánh mì mới nướng từ tiệm gần đó phảng phất trong không khí.
Liz đang cắn một miếng bánh còn nóng hổi, phồng cả má. Khi nhận ra Remiphinia, cô luống cuống nuốt vội cho xong, trên mặt hiện rõ vẻ bối rối.
“Ah ha ha.”
“Ah ha ha ha.”
“Ah ha ha ha ha…”
Cả hai bật cười khô khốc, tay vô thức gãi sau đầu. Không phải là ăn khi đi ngoài đường bị cấm, nhưng với hình ảnh một nữ sinh gương mẫu như Liz, thì chuyện bị bắt gặp lúc ăn ngấu nghiến thế này vẫn có chút ngại ngùng.
“Công chúa có muốn ăn thử một miếng không?”
“Ta xin nhận.”
Liz đưa một phần bánh còn nóng cho Remiphinia, như một cách giải tỏa không khí lúng túng. Người hầu phía sau cô khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì.
“Công chúa định đi đâu thế ạ?” cô hỏi.
“Ta có chút việc tại biệt thự của Ma Vương…”
Theo lời Remiphinia, cô sẽ tham dự một buổi họp với gia đình Ma Vương. Đàm phán hòa bình giữa hoàng tộc Bahelgarn và hoàng gia tộc quỷ vẫn đang diễn ra. Cuộc đàm phán do Anzel đứng đầu, còn Remiphinia chỉ đi với tư cách đại diện hoàng gia.
Còn Liz thì đang trên đường đến học viện. Vì cả hai cùng đi về hướng ấy nên quyết định đi cùng nhau một đoạn.
“Ngài Brian có dùng chút bánh không?”
“Không, tôi đang trong ca trực.”
“Vậy à.”
Remiphinia được hộ tống bởi Brian, đội trưởng Cận vệ Hoàng gia. Người ta đồn rằng kỹ năng của ông từng được cân nhắc để đưa vào nhóm Anh hùng. Ngoại trừ Công chúa Sylphie, một thành viên hiện tại của nhóm đó, Brian có lẽ là chiến lực mạnh nhất mà hoàng tộc Bahelgarn có trong tay. Đồng thời, ông cũng là người mà Remiphinia tin tưởng nhất.
Nhưng kể cả vậy, ông vẫn từ chối bánh. Một người tuân thủ nguyên tắc không dễ lung lay.
“Công chúa đã quen với thị trấn này chưa?”
“Vâng! Ai cũng rất tử tế, giúp đỡ tận tình!”
Cả hai bước chậm rãi trên con đường lát đá, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.
“Tính ra cũng nửa tháng từ khi công chúa đến đây rồi nhỉ? Người đã nhập học bậc trung học chưa? Hay còn đang làm thủ tục?”
“À, ta vừa đi học buổi đầu tiên mấy hôm trước. Trong tất cả các trường ta từng biết, nơi đây có cơ sở vật chất tuyệt nhất! Đúng là học viện danh tiếng nhất vương quốc mà!”
“Chỗ này nhiều thứ hiện đại đến mức người mới đến thường thấy bối rối không biết bắt đầu từ đâu.”
Remiphinia sắp chuyển vào hệ trung học của học viện. Còn Liz, đến thị trấn từ năm ngoái, đang học bậc cao trung, nên cô không quá rành hệ trung học. Tuy nhiên, bạn cô như Satina và Luna đều sinh ra lớn lên ở đây, và từng học tại đó. Có lẽ cô nên hỏi họ xem sao.
“À, mà ta cũng kết bạn được rồi đấy. Mà đoán xem, bạn ta là cháu gái của Lalo đấy!”
“Cái gì cơ...?! Thầy Lalo có cháu học ở bậc trung học sao?”
Liz há hốc mồm kinh ngạc. Lalo, một trong những thành viên nhóm Anh hùng, hiện là giảng viên tại học viện. Nhưng cô chưa từng nghe chuyện ông có cháu gái học ở đây.
“Người đó là kiểu người thế nào vậy? Ta tò mò quá.”
“Ừm... rất thẳng thắn. Nói chuyện không vòng vo, đôi khi khiến người khác hơi bất ngờ nhưng cũng thấy dễ chịu.”
“Vậy là con gái rồi?”
“Phải, là một cô bé. Và còn cực kỳ thông minh nữa.”
“Cũng đúng. Là cháu của thầy Lalo mà.”
Lalo vốn là một nhà nghiên cứu danh tiếng tại Đại Phòng Thí Nghiệm. Liz nghĩ, nếu cháu ông cũng giỏi giang thì không có gì lạ.
Cứ thế, hai cô gái tiếp tục trò chuyện và tản bộ nhẹ nhàng. Nhưng rồi, thời điểm chia tay cũng đến.
“Ta phải rẽ hướng này.”
“Vậy à. Hẹn gặp lại lần sau nhé...”
Liz phải đến học viện, còn Remiphinia thì hướng về vòng chuyển dịch dẫn tới biệt thự của Ma Vương.
“Tạm biệt, Công chúa Remiphinia.”
“Vâng, mong sớm gặp lại Tiểu thư Lisalinde. Chúc một ngày tốt lành.”
Họ chào nhau, rồi mỗi người đi một hướng. Trên cao, bầu trời vẫn trong xanh, tĩnh lặng.
Càng đi sâu vào vùng ngoại ô, con đường của Remiphinia và đoàn hộ tống càng trở nên vắng vẻ. Vòng chuyển dịch tới biệt thự Ma Vương là bí mật quốc gia, đặt tại khu vực hoang vu bên ngoài Thị trấn Học viện. Để đến đó, họ phải rời xa khu đông dân cư.
Dẫu vậy, chẳng có gì đáng lo. Là công chúa, Remiphinia có đến ba cận vệ, bao gồm cả đội trưởng Brian, cùng hai nữ hầu đi kèm. Với lực lượng như thế, gần như không thể có chuyện gì xảy ra với cô.
Và thế là, dù đang băng qua những con hẻm nhỏ hẹp, mục nát, cô vẫn vô tư đi dạo, thậm chí còn tung tăng bước chân. Trong lòng chẳng chút lo sợ. Bởi Thị trấn Học viện vốn luôn yên bình.
Ít nhất… là lẽ ra phải như vậy.
“Người nhà Ma Vương đang chờ. Chúng ta nên nhanh chân hơn một chút?”
“Thứ lỗi, Công chúa Remiphinia. Nhưng điểm đến của chúng ta hôm nay… không phải biệt thự Ma Vương.”
“Hử?”
Lời của Brian khiến Remiphinia sững lại. Cô nghiêng đầu bối rối. Rõ ràng hôm nay là ngày diễn ra đàm phán hòa bình. Ngoài lịch hẹn đó, cô không có việc gì khác.
Brian đang nói cái quái gì vậy?
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một tên lính cận vệ bất ngờ túm lấy cô, ghì chặt lại.
“Hả?! Gì vậy...?! Ưm…!!”
Một tên khác nhanh như chớp nhét khăn vào miệng cô, ngăn cô hét lên.
Cô sững người. Mọi việc xảy ra quá bất ngờ, đầu óc cô không thể xử lý kịp. Trước khi kịp phản kháng, cơ thể đã bị trói chặt bằng dây thừng.
“Công chúa?!”
“Mấy người đang làm gì…?! Á!”
Hai nữ hầu thất thanh la lên vì hành vi bạo lực của đám lính, nhưng chúng cũng nhanh chóng khống chế và trói lại.
Chỉ trong phút chốc, công chúa và cả đoàn tùy tùng bị khuất phục. Không ai khác, chính là ba tên lính cận vệ hoàng gia, những kẻ được giao nhiệm vụ bảo vệ cô.
Remiphinia hoàn toàn bất lực trước sự phản bội của những người mà cô đặt trọn niềm tin.
“Ổn rồi, mọi việc đúng kế hoạch. Chuyển sang bước tiếp theo.”
“Rõ, thưa ngài.”
Khi công chúa và các hầu gái vẫn còn trong cơn choáng váng, chưa kịp phản ứng, Brian và đồng bọn hành động nhanh gọn, thuần thục. Chúng nâng bổng họ lên, nhét vội vào chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.
“Lên đường.”
“Vâng, thưa ngài.”
Cánh cửa xe đóng sầm lại. Bánh xe rung lên, rồi lao đi như tên bắn.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi Thị trấn Học viện, băng qua những đồng cỏ rộng mênh mông. Không có trạm kiểm tra nào ngăn lại. Quyền lực của Brian, đội trưởng cận vệ hoàng gia, rõ ràng đã được dùng để mở đường.
Không hướng tới vòng dịch chuyển như kế hoạch, xe phóng đi theo một hướng hoàn toàn khác. Không hề dừng lại. Mãi đến khi thị trấn chỉ còn là một chấm mờ phía sau, chiếc xe vẫn chưa có dấu hiệu chậm lại.
Remiphinia, Công chúa của hoàng tộc, đã bị chính lính cận vệ hoàng gia bắt cóc.
Chỉ khi hoàn toàn rời khỏi vùng kiểm soát, Brian mới tháo khăn bịt miệng cô.
“Phù…!! Brian! Chuyện này là sao hả?!”
Ngay khi được gỡ khăn bịt miệng, lời đầu tiên của Remiphinia là một tiếng thét giận dữ vang dội.
Chiếc xe ngựa mà cô bị nhốt bên trong rất lớn, không gian rộng rãi. Bên trong có khoảng mười binh sĩ, tất cả chắc chắn đều là người của Brian.
Hai nữ hầu bị bắt cùng Remiphinia bị trói chặt vào ghế. Đám lính bắt cóc, ăn mặc như hiệp sĩ hẳn hoi, nhìn các con tin với ánh mắt khinh bỉ và nụ cười chế giễu.
“Xin người bình tĩnh lại, Công chúa Remiphinia.”
“Bình tĩnh á?! Sao các ngươi làm thế này?! Brian, trả lời ta! Trả lời ta ngay!!”
Tại sao ta lại bị bắt cóc? Tại sao những người cận vệ mà ta luôn tin tưởng lại phản bội ta thế này?
Remiphinia không sao hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Mắt đỏ hoe, cô gào lên liên hồi, nhưng Brian vẫn điềm tĩnh đáp lời.
“Người hỏi vì sao ta làm thế này ư? Câu đó lẽ ra chúng ta nên hỏi lại người mới đúng, Công chúa Remiphinia.”
“Hả...?”
Brian nhìn thẳng vào mắt cô.
“Tại sao những thành viên cao quý của hoàng tộc chúng ta lại bắt tay với lũ quỷ bẩn thỉu?”
“Hả? Cái... gì...?”
Remiphinia lắp bắp. Cô chưa kịp hiểu thì Brian đã tiếp tục, giọng ngày càng lớn và phẫn nộ.
“Chủng tộc loài người chúng ta vốn kiêu hãnh và cao quý. Tuyệt đối không nên bắt tay với lũ quỷ! Sao người không hiểu điều đó? Tại sao nhóm Anh hùng lại cố thiết lập hiệp ước với chúng?! Và tại sao hoàng gia lại tiếp tay cho chuyện hoang đường này?!”
“Nhưng… ta… chuyện đó là…”
“Đây là sự phản bội không thể tha thứ với toàn thể nhân loại!!”
“Đúng thế!”
“Nói hay lắm!”
Brian hét to như tuyên ngôn. Ngay lập tức, những kẻ đi cùng đồng thanh hưởng ứng.
Remiphinia tròn mắt. Cô chưa từng biết rằng người đội trưởng cận vệ mà cô luôn tin tưởng lại là kẻ mang tư tưởng cực đoan đến vậy.
“Ưm… Tất cả các người đều phản đối hiệp ước với Ma tộc sao?”
“Dĩ nhiên rồi!”
Đôi mắt Brian trợn to như lửa cháy. Tất cả bọn họ đều là phần tử bài quỷ cuồng tín. Một luồng khí nóng, gần như thiêu đốt, tràn ngập khắp xe ngựa.
“Ta tuyên bố ngay tại đây! Chúng ta là Liên minh Thuần Nhân! Ta sẽ thực thi công lý vì lòng kiêu hãnh của nhân loại!”
“Uoooooooahhhhh!!!”
Brian giơ nắm đấm lên cao, và cả chiếc xe như rung chuyển theo tiếng hô vang cuồng nhiệt của những kẻ điên cuồng bên trong.
“Trước hết, ta phải chỉnh đốn tư duy của hoàng tộc Bahelgarn! Một khi mắt họ mở ra, họ sẽ hiểu rằng cần phải tổng tiến công biệt thự Ma Vương! Chính vì mục tiêu đó mà ta mới bắt công chúa! Chính nghĩa thuộc về chúng ta!”
“Không ai phản đối cả!”
“Chúng ta sẽ cho họ thấy chúng ta đúng!”
Nói cách khác, họ đã bắt cóc Remiphinia để dùng làm con tin gây sức ép với hoàng gia.
“Ch-Chuyện này sẽ không bao giờ thành công đâu!” Remiphinia hét lớn, dù trong lòng còn rối bời. Dù hàng chục ánh mắt điên cuồng đổ dồn về phía cô, cô vẫn không lùi bước “Kế hoạch này sẽ sớm đổ bể thôi! Kiểm tra tại trạm gác là các người sẽ bị phát hiện ngay! Đừng hòng thoát!”
Không gian trong xe bỗng chùng xuống. Những ánh mắt lạnh lẽo im lặng nhìn cô chằm chằm.
“Tất cả những gì các người đang làm chỉ là biến mình thành kẻ thù của cả quốc gia! Đừng đánh giá thấp sức mạnh của quân đội! Tất cả các người sẽ sớm bị bắt lại thôi!”
Remiphinia gào lên với khí thế hiên ngang.
“Heh heh… Heh heh heh…”
Nhưng thứ cất lên từ miệng Brian lại là một tràng cười.
“Heh heh heh… Bwahahahahaha! Công chúa Remiphinia, bất cứ điểm yếu nào mà người nghĩ là có trong kế hoạch này, chúng tôi đều đã chuẩn bị biện pháp đối phó cả rồi! Chúng tôi đâu có lao đầu vào một cách mù quáng!”
“Cái... gì cơ?!”
“Người quên chức danh của ta rồi sao? Đội trưởng Cận vệ Hoàng gia. Ta có đủ thẩm quyền để điều động một lực lượng không nhỏ!”
“Không thể nào!”
Cận vệ hoàng gia vốn là lực lượng tinh nhuệ trong quân đội, được giao nhiệm vụ bảo vệ trực tiếp hoàng tộc. Việc thu gom vũ khí đối với đội trưởng như Brian chẳng có gì khó khăn.
Và chính lúc ấy, Remiphinia mới để ý. Chiếc xe ngựa cô đang ngồi… không phải xe thường.
“Người đã nhận ra rồi chứ? Đúng vậy đấy, Công chúa. Chiếc xe này chính là một vũ khí! Là công nghệ quân sự tối tân nhất hiện nay, Vũ khí tối thượng!”
“Trời ơi...!”
“Chariot, chiến xa chiến đấu của chúng ta. Chiếc này đã được nâng cấp đặc biệt, bọc giáp kiên cố. Là mẫu tiên tiến nhất hiện tại!”
Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán Remiphinia.
Chiếc xe này đúng là Chariot, tên đặt theo loại xe chiến đấu cổ đại. Nhưng hình thức và tính năng của nó đã vượt xa cái tên đó.
Ba con ngựa kéo đang chạy với tốc độ khủng khiếp, cơ thể to gấp rưỡi ngựa thường. Tất cả đều đã được tăng cường bằng ma thuật.
Chúng khoác giáp sắt nặng nề, khiến mọi nỗ lực ngăn cản gần như vô ích. Thân xe cũng được bọc thép dày, chống chịu với mọi đòn tấn công thông thường.
Thêm vào đó, bánh xe còn được gắn gai sắt sắc nhọn, khiến nó chẳng khác gì một cỗ máy cán nát mọi thứ trên đường.
Thế nhưng, tất cả đều được che giấu tinh vi. Bề ngoài trông như xe thường, nhưng tốc độ kinh hoàng khiến Remiphinia cảm nhận rõ đây là một thứ gì đó quá khác thường.
Chưa hết. Bên trong xe còn lắp một pháo ma thuật, loại vũ khí công thành có thể hủy diệt cổng pháo đài chỉ bằng một phát bắn.
Remiphinia há hốc mồm, choáng váng nhận ra: mình đang ngồi trong vũ khí bí mật của quốc gia.
Và rồi, cô nghe thấy nhiều tiếng bánh xe khác.
“Hả…?”
“Ồ? Cuối cùng người cũng nhận ra à?”
Không chỉ một xe.
Dù rèm cửa đã buông kín, Remiphinia vẫn nghe rõ tiếng vó ngựa và bánh xe lăn. Ngoài kia, phải có đến năm, sáu chiếc chiến đang hộ tống.
Cô chết lặng.
Chẳng lẽ… đội trưởng cận vệ hoàng gia thực sự có ý đồ phát động chiến tranh với Ma tộc?
Cô không thể suy nghĩ được gì nữa. Mọi thứ quá sức tưởng tượng.
“Giờ thì, Công chúa. Vừa nãy người hỏi bọn ta sẽ làm gì ở trạm kiểm tra, đúng chứ...?”
Cô nuốt khan.
“Vậy hãy để ta cho người thấy câu trả lời.”
Brian kéo rèm cửa sang một bên, để lộ cảnh vật phía trước.
Trạm gác đang hiện ra, với tường thành kiên cố chắn lối. Cổng lớn đang đóng chặt, đúng quy định. Chỉ ai có giấy phép đặc biệt mới được qua.
Nhưng đội Chariot không hề giảm tốc. Những tiếng rền vang đất trời cứ lớn dần.
Lính gác tại chốt bắt đầu cuống cuồng lao ra khỏi trạm.
“Dừng lại! Dừng lại ngay!!”
Nhưng dù họ có hét bao nhiêu đi nữa, ai cũng thấy rõ: họ đã hoảng loạn.
Cũng dễ hiểu thôi. Một đoàn Chariot hạng nặng đang lao đến với tốc độ hủy diệt.
Không ai đủ sức ngăn cản.
“XÔNG LÊN!”
“HRAAAAAAH!!!”
Trong khi đó, những binh sĩ trong các xe chiến đấu gào lên đầy cuồng nhiệt. Được đẩy bởi khí thế không thể ngăn cản, cả đoàn xe lao thẳng vào cổng trạm kiểm soát.
Kết quả là trạm kiểm soát bị đè bẹp hoàn toàn. Sáu chiếc xe hạng nặng đồng loạt xông vào, phá tan cổng kiên cố, vượt qua mọi chướng ngại, hất tung lính gác sang hai bên. Nhóm nổi loạn phá tan tuyến phòng thủ như vũ bão mà không hề giảm tốc.
Các xe gần như không bị hư hại. Ngựa không thương tích. Thân xe vẫn nguyên vẹn.
Như thể bọn họ đang khoe khoang sức mạnh của loại vũ khí mới này.
“Thấy chưa? Không ai có thể ngăn được chúng ta!” Brian tuyên bố đầy kiêu hãnh.
Sĩ khí trong xe lập tức bốc cao. Các binh sĩ ngây ngất trong chiến thắng, như bị sức mạnh mới làm cho mê mẩn, tin rằng họ bất khả chiến bại.
“Các ngươi... định khơi mào chiến tranh theo cách này sao...?” Remiphinia hỏi, giọng run rẩy.
“Chiến tranh à... Có thể cũng sẽ là thứ gì đó gần giống vậy,” Brian bật cười nhẹ “Sắp tới, chúng ta sẽ tiến đánh hoàng đô. Dù phòng thủ có vững tới đâu, sáu xe chiến đấu này cũng đủ để xuyên phá và chiếm quyền kiểm soát.”
“Thật điên rồ!”
“Ta biết đây sẽ là trận chiến khó khăn! Nhưng mọi thứ vẫn đúng kế hoạch! Chúng ta đã bắt cóc công chúa, chuẩn bị vũ khí mạnh nhất, và đẩy hoàng tộc vào thế bị động! Chúng ta phải ép họ từ bỏ cái chính sách yếu hèn là bắt tay với lũ quỷ!”
Brian siết chặt nắm tay.
“Vì công lý của loài người!”
Trong mắt hắn rực lên ánh nhìn cuồng tín.
“Sau khi thay đổi hoàng tộc, ta sẽ xử lý luôn đám anh hùng kia! Chính chúng mới là nguồn gốc của sự liên minh quái dị với quỷ tộc! Bọn ta sẽ tự tay phán xét lũ anh hùng mục ruỗng ấy!”
“Ch- Chờ đã! Các ngươi định tấn công cả nhóm anh hùng sao?!” Remiphinia kinh hãi “Mấy người điên thật rồi sao?! Nhóm anh hùng là hy vọng của cả thế giới! Họ được dân chúng tôn sùng! Làm họ thành kẻ thù tức là tự biến mình thành kẻ thù của toàn nhân loại! Các người không hiểu điều đó à?!”
Remiphinia nói không phải vì lo cho nhóm anh hùng. Mà vì cô biết rõ: họ được toàn dân ủng hộ, và việc chống lại họ là điều ngớ ngẩn đến mức vô lý.
Những lời ấy bật ra khỏi miệng cô mà không cần suy nghĩ.
“Ôi trời, ôi trời, công chúa thật là... ngây thơ quá mức rồi.”
“Hả...?”
Brian vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Hắn nở một nụ cười hiểm độc:
“Đã bắt đầu có tin đồn rồi đấy. Người ta thì thầm rằng một hy vọng mới đã xuất hiện. Một vị cứu thế mới sẽ đến để cứu thế giới. Ở vài vùng đất, lời đồn đang lan nhanh.”
“Sao có thể...?”
“Ta đang nói đến một anh hùng mới.”
Mắt Remiphinia trợn to.
“Cái... gì...?”
Cô không thể hiểu được chuyện vừa nghe.
Một anh hùng mới ra đời? Ý đó là sao?
Cô rối trí hoàn toàn.
Từ trước đến nay, anh hùng là người duy nhất được thánh kiếm lựa chọn. Không ai khác ngoài Cain có thể trở thành anh hùng, đó là lẽ thường ai cũng biết.
Thế nhưng, bất chấp quy luật ấy, một người tự xưng là anh hùng mới đang dần nổi lên ở đâu đó trên thế giới.
“Một anh hùng... mới...?”
“Chúng ta sẽ ủng hộ người đó! Đá bay cái kẻ yếu đuối hiện tại, và truyền bá hình ảnh của anh hùng thời đại mới! Khi ấy, bọn ta sẽ không bị chỉ trích, mà được ca ngợi là những người đầu tiên nhận ra ai mới là anh hùng thật sự!”
“Ch- Chờ đã! Ai là người đó? Họ là ai?!”
“Ta không biết.”
“...Hả?!”
Remiphinia nhíu mày.
Nhưng Brian vẫn tiếp tục như không có gì.
“Chúng ta không biết tên họ là gì, cũng không rõ họ đến từ đâu. Thông tin rất ít. Chỉ biết rằng họ tự nhận là anh hùng thật sự và sở hữu năng lực kỳ lạ.”
“Anh hùng thật sự...”
“Nhưng ta tin chắc, người ấy sẽ đồng tình với lý tưởng của chúng ta! Anh hùng được sinh ra để tiêu diệt quái vật, không phải đi làm bạn với lũ quỷ! Không như thằng điên Cain! Nếu cần, ta sẵn sàng gia nhập nhóm của anh hùng mới!”
Brian từng suýt nữa được chọn vào nhóm anh hùng hiện tại. Có lẽ giờ hắn định thực hiện giấc mơ đó... theo cách khác.
“Chính nghĩa của chúng ta sẽ được anh hùng mới thực hiện!”
“Hoàn hảo!”
“Đúng là thủ lĩnh của chúng ta!”
Khi Brian kết thúc bài diễn thuyết, tiếng vỗ tay bùng nổ. Đám binh sĩ nhìn hắn bằng ánh mắt sùng kính. Bị mê hoặc bởi thứ "công lý" méo mó do chính họ tạo ra, họ chìm đắm trong cảm giác thỏa mãn sâu thẳm từ trái tim. Không ai trong số họ nghi ngờ rằng mình chính là vị cứu tinh của nhân loại, là những người sẽ tiêu diệt tất cả quỷ tộc.
Một đám người điên... bị niềm tin lệch lạc dẫn dắt.
Remiphinia hiểu điều đó. Và cô quyết không im lặng.
“Các ngươi không phải công lý. Dù có tự xưng thế nào đi nữa.”
Không gian lặng đi một lúc.
“Anh hùng không sinh ra để giết chóc. Họ tồn tại để bảo vệ, để gìn giữ mạng sống con người. Chính vì thế, Cain và đồng đội mới muốn hòa giải với quỷ tộc, để giúp nhiều người sống sót hơn. Các ngươi không có tư cách nói đến công lý!”
“Im đi, công chúa...”
“Không! Ta sẽ không im miệng!”
Toàn bộ sát khí trong xe dồn về phía cô. Nhưng Remiphinia không chùn bước. Dù người run lên vì sợ, cô vẫn lấy hết dũng khí, giọng rõ ràng và dứt khoát.
“Trước hết, có gì đó không đúng ở việc mở đầu bằng bạo lực, đúng không?! Nếu các người thực sự tin mình đúng, thì hãy lên tiếng công khai! Nếu thật sự là lẽ phải, người khác sẽ nghe các người! Nếu có niềm tin, thì hãy nói chuyện với phụ vương ta một cách đường hoàng! Không cần phải uy hiếp!”
“Công chúa Remiphinia... Người đang sỉ nhục chúng ta đấy à?”
“Còn gì khác nữa? Ngay từ đầu các người đã dùng bắt cóc, đe dọa, đánh đập! Đó mà là chính nghĩa sao? Ép người khác phải nghe theo bằng bạo lực là hành vi trẻ con! Có biết xấu hổ không hả?!”
Toàn bộ người trong xe đỏ mặt. Họ siết chặt tay, gân nổi lên, nghiến răng ken két, ánh mắt như muốn giết người.
Họ giận dữ. Nhưng trong ánh mắt ấy, còn có một thứ khác: sự bối rối, vì họ không thể phản bác cô.
Họ chỉ biết im lặng, mặt đỏ bừng như bị vạch trần.
“Cắt đi một cánh tay... chắc đủ làm lời cảnh báo.”
Lúc này, Brian lên tiếng. Giọng hắn lạnh lẽo.
Mặt hắn cũng đỏ như đồng bọn, nhưng không phải vì nhục, mà vì hắn đang phải tự lừa dối bản thân để giữ sĩ diện.
“Con tin chỉ có giá trị khi còn sống. Nhưng gây chút đau đớn thì chẳng sao.”
“Khốn kiếp...! Hèn hạ!”
“Ngươi tự chuốc lấy đấy, vì dám chống đối.”
Brian rút kiếm và tiến đến gần Remiphinia.
Hắn biết: để bảo vệ cái gọi là sĩ diện, hắn phải làm điều y như những gì Remiphinia vừa lên án, dùng bạo lực trẻ con.
Remiphinia nhắm mắt lại. Chiếc xe vẫn đang chạy. Không ai đến cứu. Cô không thể cử động. Nỗi sợ làm cơ thể cô cứng đờ.
Nhưng trong lòng cô không hề hối hận. Cô đã nói những gì cần nói, đã dám đứng lên chống lại cái ác, như một công chúa thực sự.
Brian đứng ngay trước mặt cô. Cô nghiến răng, sẵn sàng chịu đựng.
Tên phản bội giơ cao kiếm, chuẩn bị ra tay với một cô gái nhỏ không thể tự vệ.
Và rồi.
“Báo cáo! Báo cáo khẩn cấp!”
“Hử?”
Người trinh sát hét lên.
“Có thứ gì đó... đang đuổi theo chúng ta với tốc độ kinh khủng!”
“Cái gì?!”
Brian quay ngoắt lại.
“Thứ gì cơ?! Ngươi thấy gì?!”
“Tôi không biết!”
“Hử...?!”
Nhíu mày trước báo cáo khó tin của trinh sát, Brian hạ kiếm xuống, bước đến bên cửa sổ để tự kiểm tra. Những người còn lại trong xe cũng không còn để ý đến Remiphinia nữa, tất cả ánh mắt đều dồn ra ngoài. Không cần phải nói, bất cứ thứ gì đang đuổi theo họ đều là mối nguy lớn hơn.
“Lẽ nào quân đội hoàng gia đã phát hiện ra chúng ta? Nhưng nếu là xe ngựa hay Chariot thì không thể nào. Chiếc Chariot này là loại tối tân nhất. Không có phương tiện nào có thể đuổi kịp tốc độ này.”
“Vâng, tôi hiểu điều đó, thưa ngài!”
“Nếu vậy thì... khả năng duy nhất còn lại là một người cưỡi ngựa đơn độc...”
Chiếc Chariot đang lao đi với tốc độ kinh hoàng, kéo bởi ba con ngựa đã được cường hóa bằng ma thuật, nhanh hơn hẳn bất kỳ xe ngựa nào bình thường. Thứ duy nhất có thể theo kịp là một con ngựa cường hóa tương tự, được cưỡi bởi một người nhẹ tênh.
Nếu đúng là như vậy, thì chẳng có gì đáng lo. Dù có bắt kịp, chỉ cần một cú va chạm là nó sẽ bị nghiền nát, còn chiếc Chariot sẽ tiếp tục lăn bánh như không có gì.
“...Hmm?”
Nhưng có gì đó rất kỳ lạ.
Thứ đang đuổi theo, dù vẫn còn xa và mờ, trông nhỏ hơn cả một con ngựa.
Nếu nó không phải ngựa... thì là cái gì?
Brian nhíu mày sâu hơn.
“Cái... đó là gì...?”
“Ngựa sao?”
“Chariot khác à...?”
Cái bóng bí ẩn mỗi lúc một gần hơn, phía sau nó là một làn bụi lớn mịt mù. Nó bật khỏi mặt đất với lực cực mạnh, lao tới như cơn bão.
“Đừng nói là... quái vật gì đó?”
Và cuối cùng, tất cả bọn họ đều nhìn rõ thứ đang lao đến.
“M-Một người ư?!”
“Không thể nào...!”
Cả xe tròn mắt kinh ngạc.
Kẻ đuổi theo bọn họ chỉ là một con người.
Không có gì đặc biệt trong cách người đó chạy cả, nhưng chính đôi chân người ấy đang dần thu hẹp khoảng cách với những chiếc Chariot.
Không dùng thú cưỡi, không dùng phép hỗ trợ. Chỉ chạy bằng hai chân.
Không thể nào. Không đời nào một chuyện ngớ ngẩn như vậy lại xảy ra. Những gì họ tin là “thường thức” đang gào thét trong đầu, cố phủ nhận cảnh tượng phi lý đang hiện ra trước mắt.
Chariot đang chạy với tốc độ trên 70km/h, nhanh hơn cả nước rút của ngựa chiến. Trong khi một xe ngựa bình thường chỉ đạt khoảng 10km/h, điều đó cho thấy ngựa kéo Chariot này mạnh đến thế nào.
Vậy mà con người kia lại sắp vượt qua chúng.
Không thể tin nổi.
Không thể hiểu nổi.
Con người đó đang chạy nhanh hơn bất kỳ con ngựa nào từng có.
“Cái quái gì vậy?! Phải có gì đó nhầm lẫn ở đây!”
“Nhầm á... nhưng rõ ràng họ đang áp sát chúng ta!”
“Ý ngươi là có người chạy nhanh hơn cả Chariot sao?!”
“N- Nhưng mà...!”
Khi sự hoang mang lan ra trong xe, người đó đã gần sát đến mức có thể thấy rõ khuôn mặt.
Là một cô gái trẻ.
“Đó là...?! Lisalinde?!” Mặt Brian biến sắc.
“Ai cơ?!”
“Một học sinh nữ ở học viện!”
Chính là Liz.
Cô đang chạy hết tốc lực, dốc toàn lực để đuổi theo đoàn Chariot.
“Hraaaaaah!!”
Mái tóc vàng óng ả của cô tung bay trong gió khi cô hét lớn. Thân người thẳng tắp, hai tay vung đều, cô đạp mạnh xuống đất bằng tư thế chuẩn mực, đẹp đẽ.
Không có phép thuật. Không cưỡi ngựa. Không vũ khí.
Chỉ bằng sức mạnh thuần túy của bản thân, Lisalinde đang dần đuổi kịp vũ khí nhanh nhất từng được tạo ra.
“Đứng lại đó, lũ bắt cóc!!” cô hét vang.
Một cách tình cờ, Liz đã tận mắt chứng kiến cảnh Remiphinia bị bắt cóc. Sau khi chia tay cô ở trong thị trấn, Liz chợt nhớ ra một chuyện nhỏ cần hỏi lại, liền quay lại tìm, và bất ngờ phát hiện ra hiện trường vụ bắt cóc.
Nhưng Brian và thuộc hạ đã hành động cực kỳ nhanh chóng. Chiếc Chariot biến mất trước khi Liz kịp hiểu rõ mình vừa chứng kiến điều gì.
Ngay lập tức, cô báo cáo sự việc cho lực lượng bảo vệ trong thành phố. Sau khi chuyển hết thông tin cần thiết, Liz để việc báo lên hoàng gia cho họ xử lý, rồi một mình đuổi theo Chariot.
Và giờ đây, cô đang chạy nước rút, dần rút ngắn khoảng cách với bọn bắt cóc.
“Đây là sức mạnh của khóa huấn luyện ‘Ai Cũng Làm Được! Theo Phong Cách Anh Hùng!’”
“Cô ta đang hét cái gì đó, thưa chỉ huy!”
“Mặc kệ đi! Lo xử lý cô ta mau!”
“HRAAAAAAH!!” Liz hét vang.
Cô đã trải qua khóa huấn luyện đặc biệt do nhóm anh hùng biên soạn, chính là “Ai Cũng Làm Được! Theo Phong Cách Anh Hùng!”
Ban đầu, khóa này được tạo ra như một chương trình thể dục đơn giản dành cho người thường, do một nhà xuất bản đề nghị. Ý tưởng là: một giáo trình luyện tập dễ áp dụng để giảm cân, có sự giám sát của các vị cứu tinh của thế giới.
Nhưng đám anh hùng thì đã từ lâu không còn bám sát thực tế. Họ nghĩ kiểu “Chừng này là nhẹ nhàng thôi mà,” rồi quăng đại vào bản thảo. Và kết quả là: địa ngục trần gian.
Lính chuyên nghiệp luyện theo, gãy gối. Mạo hiểm giả kỳ cựu thử, gục tại chỗ.
Cuối cùng, “Ai Cũng Làm Được!” bị ngừng xuất bản. Các anh hùng thì tiếc đứt ruột vì một sản phẩm tâm huyết thất bại, nhưng rõ ràng lỗi là do họ.
Giáo trình ấy bị cả thế giới cười nhạo, rồi chìm vào quên lãng với biệt danh: “Không Ai Làm Được.”
Tuy vậy, đó lại chính là giáo trình mà Liz bị buộc phải hoàn thành ngay khi gia nhập nhóm.
“GRAAAAAAAAAAAH...! Cain, đồ khốn nạn!!” Liz hét lên khi đuổi sát theo Chariot.
Cô sắp bắt kịp phương tiện chạy nhanh nhất thế giới này. Và cô thừa biết chuyện đó đi ngược lại hoàn toàn với logic loài người.
“Ai Cũng Làm Được!” đã rèn cho cô một thân thể vượt xa giới hạn con người.
Chương trình tập luyện? Mơ đi. Đây là cải tạo cơ thể toàn diện. Một cô gái bình thường như mình, sao lại phải chịu đựng cái lò luyện địa ngục không dành cho con người thế này chứ?!
Liz gào thầm trong lòng. Nhưng sự ức chế quá lớn khiến cô phải hét thành tiếng:
“Cái này...! Cái này không phải dành cho người sống!! Cain! Rồi sẽ đến lượt ngươi nếm mùi!!”
“C-Cô gái bí ẩn đang... than phiền ạ!”
“Gì cơ?! Rốt cuộc đây là cái trò quái gì?!”
Điều trớ trêu là... chính Liz trước khi mất trí nhớ từng tham gia biên soạn khóa huấn luyện đó. Và giờ, sự ngốc nghếch trong quá khứ quay lại ám cô.
“L-Làm gì đó đi! Bắn cô ta!”
“V-Vâng, rõ!”
Cánh cửa phía sau Chariot bật mở. Những binh sĩ bên trong rút cung, giương tên về phía Liz. Tiếng gió rít lên khi loạt tên phóng thẳng về phía cô.
Nhưng.
“Hmph!”
“Cái... cái gì?!”
Mũi tên bị bật ngược lại.
Chỉ cần Liz siết cơ một chút, đầu tên sắt tông vào người cô kêu lên “keng” giống như sắt đập vào... một tấm thép khác.
“Ai Cũng Làm Được! Theo Phong Cách Anh Hùng!” đã rèn cơ thể cô cứng hơn cả thép.
“C-Cô ta là cái quái gì vậy?! Người chắc... không phải người?!”
“Con... con muốn về với mẹ...”
Liz không hề giảm tốc. Đòn tấn công chẳng cản được cô dù chỉ một chút. Những binh lính trong Chariot run rẩy khi khoảng cách giữa họ và cô ngày càng thu hẹp.
“P-Pháo! Dùng pháo ngay!!”
“Cái gì?! Đó là vũ khí công thành! Chỉ huy định dùng nó để bắn... người?!”
“Ngươi thấy còn cách nào khác không?! Khai hỏa ngay!”
Brian ra lệnh.
Chariot được trang bị pháo ma thuật, một loại vũ khí chuyên phá cổng thành. Nếu bắn trúng người, cơ thể họ sẽ tan thành mây khói ngay tức thì.
Và giờ, họ đang chĩa khẩu pháo đó vào một... cô gái trẻ đơn độc.
“Bắn!”
Với tiếng nổ chấn động cùng ánh lửa bùng lên, pháo ma thuật gầm vang. Đạn pháo bay thẳng về phía Liz, phát nổ dữ dội và tạo ra một quả cầu lửa khổng lồ, thiêu rụi cả khu vực xung quanh.
Mặt đất bị xé toạc. Khói bụi bốc lên cuồn cuộn, che phủ tầm nhìn hoàn toàn.
“Thành công rồi!”
“Chúng ta làm được rồi! Chúng ta chiến thắng rồi!!”
Bên trong Chariot vang lên tiếng reo mừng.
Họ nghĩ mình đã tiêu diệt được con quái vật có thể chạy ngang hàng với một Chariot. Cảm giác chiến thắng khiến họ run lên vì sung sướng.
Tình trạng của cô gái thì không thể xác minh. Khói bụi vẫn còn dày đặc, chẳng ai nhìn rõ. Nhưng với một cú pháo chính diện như thế, ai mà sống nổi?
Thực tế... có lẽ không cần xác minh gì nữa.
“Huh?”
Tuy nhiên, sự thật tàn nhẫn hơn họ tưởng.
Cô gái ấy bước ra từ giữa biển lửa.
“Aaaaaaah?!!”
“Cô... cô ta còn sống?! Không thể nào!!”
Tiếng hét vang dội bên trong Chariot.
Cô vẫn chạy. Không chậm lại. Chỉ có vài chỗ trên quần áo bị cháy sém, còn thân thể hoàn toàn không hề hấn.
Tư thế chạy của cô vẫn hoàn hảo, từng bước đạp đất đầy uy lực.
Đạn pháo đã bắn trúng cô. Không nghi ngờ gì.
Nhưng cú bứt tốc của cô vẫn tiếp diễn.
Cô mạnh hơn cả pháo công thành.
Một điều vừa đơn giản, vừa không thể tin nổi.
“Đây là sức mạnh của khóa huấn luyện ‘Ai Cũng Làm Được! Theo Phong Cách Anh Hùng!’”
“Cái... cái gì vậy?! Cô ta là gì thế kia?!”
“Cô ta không phải con người!”
Hỗn loạn bao trùm. Một thực thể vượt ngoài hiểu biết đang áp sát, và họ không có cách nào ngăn nổi.
Cả Chariot sắp rơi vào trạng thái hoảng loạn.
“Aaaaaaaaaaaah!!”
“Cô ta đến nơi rồi!!”
Cô gái cuối cùng cũng đuổi kịp Chariot đang chạy sau cùng trong đoàn.
Cô đã bắt kịp.
Các binh lính bên trong, mặt trắng bệch, vội vã rút vũ khí, sẵn sàng chiến đấu. Họ biết chỉ cần cô gái đó nhảy lên, giao tranh sẽ bắt đầu.
Tất cả đều nín thở, chuẩn bị chiến đấu với “quái vật” này.
“Hả?”
Nhưng... cô không nhảy lên.
Đám lính chưa kịp hiểu thì…
Toàn bộ thân xe bỗng nghiêng hẳn sang một bên.
“C-Cái quái gì vậy?!”
“Chuyện gì đang xảy ra thế?!”
Cú nghiêng mạnh đến mức cả đám lính trong Chariot không còn đứng vững nổi. Bọn họ ngã nhào lên nhau, hét thất thanh.
“Ugh... Gnnnnnh...!”
Cô gái đã nâng cả cỗ xe lên. Cô đã chui xuống gầm Chariot đang chạy như điên, rồi dùng chính đôi tay của mình nhấc bổng nó lên. Chính điều đó khiến chiếc xe nghiêng dữ dội.
Thân Chariot được bọc thép nặng nề, nặng hơn nhiều so với bất kỳ cỗ xe ngựa nào. Một con người bình thường không thể nào nhấc nổi. Thế mà nó lại đang lơ lửng trong không trung, trên đôi tay mảnh mai của một cô gái trẻ.
Ba con ngựa ma thuật kéo xe không giữ được thăng bằng, ngã rạp xuống đất.
Mọi thứ đang diễn ra quá phi lý. Những người bên trong chẳng thể hiểu nổi mình đang gặp chuyện gì.
“GNNNNGH...! Bài số mười hai! Bài tập nâng tảng đá nhẹ nhàng...!”
“C-Cái quái gì đang xảy ra với chúng ta vậy...?!”
“Cứu tôi với...!”
“Mẹ…Mẹ ơiiiiiiiiii!!”
“Thử đòn này xem!”
Cô gái... ném chiếc Chariot đi.
Nó bay lên, lên nữa, vẽ một đường cong trên bầu trời dài hàng chục mét. Cảnh tượng như thể cô đang chơi với một món đồ chơi tí hon, ném văng cả thành tựu công nghệ quân sự hiện đại như ném rác.
“Gyaaaaaaaaaah!!!”
Tiếng hét tuyệt vọng vang lên từ bên trong.
Chiếc Chariot khổng lồ rơi xuống mặt đất, tạo ra một đám bụi mù trời. Cú va đập dữ dội khiến gần như toàn bộ binh lính trong xe bất tỉnh.
“M-Một con quái vật...!”
“Là một... con khỉ đột...!”
Binh lính trong những Chariot khác la hét kinh hoàng trước những gì vừa chứng kiến. Một cỗ xe bọc thép, nặng cả tấn, bị ném bay như quả bóng, chuyện này không còn là hiện thực nữa.
Nhiều người thầm nghĩ: Chắc mình đang mơ... Đây không thể là thật được...
Nhưng ác mộng còn chưa kết thúc.
Cô gái lại tiếp tục, lao đến chiếc Chariot tiếp theo.
“Eeeeeek...?!”
“Đừng mà...! Làm ơn dừng lại đi...!”
Lời cầu xin vô vọng.
Cũng như lần trước, cô nhấc bổng nó lên.
Bên trong, đám lính chẳng làm được gì ngoài la hét và khóc lóc. Cô gái mang dáng hình người này chẳng hề ngần ngại.
“Bài tập ném tảng đá nhẹ nhàng! NGRAAAAAH!!”
“Graaaaaaah...?!”
“HẢ?! Nó bay về phía ta kìa...!”
“Không kịp né đâu...!”
“KHÔNGGGGGGGGGG!!”
Lần thứ hai, một Chariot bị ném bay, và đập thẳng vào một chiếc khác.
Hai cỗ xe chiến đấu hạng nặng va chạm, tiếng kim loại vỡ nát vang vọng khắp khu vực. Giáp thép hai xe móp méo, nát vụn.
Tất nhiên, những người bên trong chẳng thể sống nổi với va chạm như thế. Tất cả đều bất tỉnh.
Chỉ trong vài chục giây, ba chiếc Chariot đã bị hạ gục hoàn toàn.
“M-Mặc dù chỉ là một người...! Chúng ta có thể cán qua cô ta!”
“Đ-Đừng chạy! Không được sợ!”
Thay vì bỏ chạy, ba Chariot còn lại quyết định tấn công ngược. Họ quay đầu, dốc toàn lực lao vào cô gái.
Ba con ngựa ma thuật tăng tốc, lao tới muốn giẫm cô thành thịt nát xương tan. Cơ thể chúng to lớn hơn ngựa bình thường, lại mặc giáp sắt dày đặc.
Bánh xe Chariot cũng gắn gai nhọn, đủ sức xé toạc bất kỳ thứ gì chúng cán qua.
Không chiêu trò. Không phép thuật. Một cuộc va chạm chính diện. Dù bị giẫm dưới vó ngựa hay nghiền nát bởi bánh xe, cô gái ấy không thể sống nổi.
“HRAAAAAAAH!!!”
Nhưng cô chấp nhận lời thách đấu.
Không né tránh. Không phòng thủ. Cô lao thẳng về phía trước, dốc toàn bộ sức mạnh vào một cú lao mình liều mạng.
“CHẾT ĐI, QUÁI VẬT!!”
“Bài tập húc vào tường đá!!”
Ba Chariot và một cô gái va chạm.
“UOOOOOOOH!!”
“GYAAAAAAH!!”
Người chiến thắng là Liz.
Một cú húc của cô gái mảnh mai đã khiến ba cỗ xe chiến đấu khổng lồ bay lên trời.
Giáp ngựa vỡ nát. Thép bọc Chariot bẹp dúm. Bánh xe nát vụn, rơi tung tóe.
Tiếng la hét tuyệt vọng vang lên từ bên trong. Bị ném tung giữa không trung, binh lính không còn biết đâu là thực tại. Tất cả những gì họ làm được... là la lên trong sợ hãi.
Còn cô gái? Không bị xây xát gì. Vó ngựa khổng lồ, gai nhọn, bánh xe... chẳng thứ gì chạm được vào cô.
Tất cả đều tan nát, văng lên trời.
“KYAAAAAAH!!”
Chính lúc ấy, một vài cô gái văng ra khỏi một Chariot.
Đó là Remiphinia và các nữ hầu. Cú va chạm đã khiến họ bị hất tung.
“Whoa, cẩn thận nào!”
Liz bật người nhảy lên, bắt gọn cả ba người giữa không trung, rồi nhẹ nhàng đáp xuống và che chắn họ sau lưng mình.
“Công chúa Remiphinia, người không sao chứ?”
“T-Tiểu thư Lisalinde...?”
Liz mỉm cười dịu dàng. Gương mặt của một nữ anh hùng, người đã cứu công chúa.
Nhưng Remiphinia thì trợn tròn mắt.
Cô chưa từng tưởng tượng được rằng một con người có thể hạ gục sáu chiếc Chariot chỉ bằng cơ bắp. Cô biết ơn đến nghẹn lời, nhưng tâm trí cô chưa kịp xử lý nổi sự việc phi thường này.
“Hmph!”
Liz đưa tay bóp gãy sợi xích sắt trói công chúa bằng tay không.
Cuối cùng, Remiphinia được giải thoát. Liz đã giải cứu thành công con tin.
“C-Cảm ơn... Tiểu thư Lisalinde...”
“Không có gì đâu.”
Liz mỉm cười lần nữa nhẹ nhàng, gần như mơ màng. Nhưng càng nhìn, Remiphinia lại càng không thể tin được: cô gái nhẹ nhàng như cánh hoa ấy chính là người đã thổi bay cả một đội Chariot.
Cô chỉ có thể tròn mắt nhìn, không nói nên lời.
“Urgh... Urrrgh...”
Lúc đó, một tên lính văng khỏi Chariot rên rỉ. Hắn nằm sõng soài dưới đất, toàn thân đau nhức, nhưng vẫn cố gắng giữ chút tỉnh táo.
Hắn không thể tin nổi những chiếc Chariot bị đánh gục bởi... một cô gái.
Nhưng dù sao, hắn vẫn gắng gượng, cố đứng dậy.
Liz chậm rãi bước tới.
“Anh bắt cóc ơi~ anh bắt cóc à~”
“E-Eep?!”
Liz cúi xuống, ghé mặt lại gần hắn.
Gương mặt cô cực kỳ dễ thương, thân thiện. Nhưng hắn biết rõ, đó là gương mặt của ác quỷ.
Cô gái rút từ túi ra một cuốn sách nhỏ.
“Ai Cũng Làm Được! Theo Phong Cách Anh Hùng! Giá chỉ một nghìn vàng. Anh thấy sao?”
Liz nở một nụ cười sáng như mặt trời.
Tên lính trào bọt mép, bất tỉnh tại chỗ.
Và thế là, chỉ với một cô gái nhỏ nhắn, được “tập thể dục một cách lành mạnh” bằng chương trình “Ai Cũng Làm Được! Theo Phong Cách Anh Hùng!”, một chiến trường đã trở thành địa ngục trần gian.


0 Bình luận