• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 4 (Light Novel)

Chương 44: Quẩy lên nào! Tiệc ngủ toàn gái!

1 Bình luận - Độ dài: 6,963 từ - Cập nhật:

“Chúng ta xin được tuyên bố... tiệc ngủ chính thức bắt đầu!”

“Yay!”

Căn phòng vang lên những tràng vỗ tay thưa thớt nhưng náo nhiệt.

Bọn mình đang ở trong phòng của Sylphie, năm cô gái mặc đồ ngủ quây quần trong một căn phòng hạng sang thuộc khách sạn cao cấp.

Vì ngày hôm nay rất đặc biệt nên phòng đã được sắp xếp lại, thêm giường để cả bọn có thể nằm lăn lóc cùng nhau.

Hôm nay chỉ có mình, Sylphie, Melvy, Rachel và Remiphinia, cùng nhau tổ chức một buổi tiệc ngủ.

“À, ừm... Phải diễn tả sao đây nhỉ...? Cảm giác rất... học sinh!”

“Đây là lần đầu tiên em tham gia tiệc ngủ luôn đó!”

Mắt của Melvy và Remiphinia ánh lên niềm háo hức.

Tụi tôi mặc những bộ pijama rộng rãi, nằm dài trên những chiếc giường lớn, thư giãn hoàn toàn. Chỉ là năm cô gái thân thiết tụ tập lại để tám chuyện thâu đêm trong một căn phòng ấm cúng. Một bức tranh thu nhỏ của tuổi trẻ.

“Hồi bọn mình còn đi phiêu lưu, phải nằm co ro ngủ dưới sàn đất bẩn thỉu để giữ ấm.”

“Ừ, đúng là khác hẳn với cảnh nằm ngủ cùng đồng đội giữa khu rừng nồng nặc mùi phân thú hoang.”

“Nhưng mà... cũng là ngủ cùng nhau, dù trong hoàn cảnh tồi tệ. Có khi đó cũng là một dạng tiệc ngủ?”

“Ơ... T-Tớ không nghĩ vậy đâu...” tôi lên tiếng.

Remiphinia gật gù, “Mọi người... vất vả thật nhỉ...”

Sylphie và Rachel kể về những ngày gian khổ trên đường phiêu lưu. Xem ra nhóm anh hùng của bọn họ cũng từng trải qua mấy kiểu “tiệc ngủ” chẳng mấy dễ chịu.

“Trên bàn có bánh kẹo đó. Ai thích cứ tự nhiên nhé.”

“Okay!”

Hôm nay rất đặc biệt. Cả bọn sẽ ăn uống thỏa thích. Không ai thèm để tâm đến chuyện calo hay cân nặng gì cả. Hôm nay phải bung xõa hết cỡ, tận hưởng không khí thư giãn này bằng tất cả sức lực. Đó là nhiệm vụ thiêng liêng của một tiểu thư khi tham gia tiệc ngủ!

“Vậy thì, bắt đầu bằng việc tám chuyện tình cảm của Remphie nào~”

“Ơ, k-không phải hơi sớm quá sao...?” Remiphinia đỏ mặt đáp.

Cô ấy chính là ngôi sao của bữa tiệc hôm nay.

Hiện tại, trong lòng Remiphinia đang cháy lên một ngọn lửa tình yêu mãnh liệt. Người trong mộng là Wolfe, cựu chỉ huy tiểu đoàn quân quỷ. Anh ấy đã cứu mạng cô ba năm trước, và mới đây cả hai có một cuộc hội ngộ đầy kịch tính.

Anh lớn hơn cô tận bảy tuổi, nhưng Remiphinia lại vô cùng quyết tâm, rất muốn được anh chú ý. Mục tiêu chính của buổi tiệc hôm nay chính là tụ họp để tư vấn chuyện đó.

“H-Hôm nay em muốn học hỏi từ những câu chuyện tình yêu của các tiền bối dày dạn kinh nghiệm!” Remiphinia tuyên bố. “Xin mọi người hãy chia sẻ với em!”

Remiphinia nhìn tụi mình bằng ánh mắt đầy quyết tâm. Cô ấy muốn được nghe những trải nghiệm quý báu trước khi hành động.

Im lặng.

Rồi lại im lặng.

Thêm một đợt im lặng kéo dài nữa.

“Ơm... Hả? Mấy chị sao vậy ạ? Các tiền bối kinh nghiệm tình trường cơ mà?”

Thế nhưng không ai trong bọn mình mở miệng.

Không phải vì ai cũng muốn người khác nói trước. Mà phải nói sao nhỉ... cả bọn đều trông có vẻ rất bối rối.

“À, ừm... Chị chưa từng có bạn trai nên...” tôi ấp úng nói.

Lý do tôi im lặng thật đơn giản. Tôi hoàn toàn không có tí kinh nghiệm nào cả.

“Hả? Tiểu thư Lisalinde? Ng-Ngạc nhiên quá...”

“A-Aha ha...”

“Nghe đồn chị rất được ái mộ ở học viện cơ mà...”

“Chuyện đó hoàn toàn khác nhé...”

Tôi khẽ thở dài rồi nhấp một ngụm nước trái cây. Vị cam chua nhẹ lan tỏa khắp miệng.

“Vì vậy, tốt hơn em nên hỏi ba chị kia, những người có người yêu thật sự. Các chị đang yêu đương rất thuận lợi mà, đúng không?”

“Phải rồi! Chị ơi, em nghe nói chị rất thân với ngài Cain! Kể cho em nghe hết đi!”

Remiphinia quay đôi mắt lấp lánh sang chị gái mình, Sylphie.

Nhưng... lại là im lặng. Môi của chị vẫn mím chặt, như cả nhóm.

Cuối cùng, Sylphie lên tiếng, giọng lưỡng lự như đang nói về một điều nhạy cảm. “C-Chị với ngài Cain là do quốc gia sắp đặt... Chị không phải người chủ động. Chị không có gì để chia sẻ cả.”

“Ừm... chị cũng vậy...” Melvy nói theo.

“Hả...”

Sylphie giơ tay đầu hàng, và Melvy cũng nhanh chóng hưởng ứng.

Cả hai từng bị kéo vào cuộc tranh đấu chính trị giữa quốc gia và giáo hội, và bị sắp đặt đính hôn với vị anh hùng, bất chấp mong muốn cá nhân. Dù cuối cùng họ cũng tìm thấy tình yêu thật sự, nhưng vì không phải người chủ động bắt đầu nên họ không mấy tự tin trong việc đưa ra lời khuyên.

“Nếu muốn nói chuyện tình yêu, hỏi Rachel đi. Cô ấy là người tự giành lấy tình yêu của mình đó.”

“Này! Sylphie?! Đừng có đẩy em như vậy chứ! E-Em cũng đâu có tự tin gì đâu!”

Sylphie ném quả bóng nóng sang Rachel. Nhưng đến lượt Rachel cũng chật vật không kém.

“Rachel, em nghe nói chị đang có mối quan hệ rất ngọt ngào với ngài Mitter! Kể tụi em nghe đi!”

“Không! Miễn bàn luôn! Chị làm gì có nét quyến rũ gì đâu! Cơ bản là phép màu mới khiến tụi chị đến được với nhau!”

Rachel vung tay loạn xạ rồi lăn ngược lên giường như muốn bỏ trốn.

Có phải... nhóm anh hùng này có quá nhiều người thiếu tự tin trong chuyện yêu đương không?

“N-Nhưng phải có điều gì đó khiến hai người đến được với nhau chứ? Một khoảnh khắc quyết định nào đó? Cú hích cuối cùng ấy?”

“Khoảnh khắc... quyết định?”

“Vâng!”

Không hiểu sao Rachel bắt đầu toát mồ hôi.

“Rachel...?”

Sau một thoáng do dự, Rachel đỏ mặt rồi hét lên, “Ưm... Bah! Em còn quá nhỏ để biết chuyện đó, Remiphinia!”

Hở...? Cái quái gì vậy...?

Cô ấy như hoảng loạn, vội ho khan để lấy lại bình tĩnh.

“Hở? Gì cơ?! T-Tại sao chứ?! Nói cho em biết đi mà!”

“K-Không được! Bất kỳ chuyện gì khác còn được, nhưng cái này thì không! Không dành cho những cô gái ngoan!”

“Uwaa...”

Chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy?

Remiphinia tiếp tục truy hỏi, nhưng Rachel nhất quyết không chịu hé răng.

Cái gì mà “không dành cho những cô gái ngoan” chứ?

Tôi và công chúa nhỏ chỉ biết nghiêng đầu khó hiểu.

“Là bánh quy tự làm.”

“Phải, mẻ bánh quy ấy...”

Sylphie và Melvy thì thầm, giọng trầm và dịu như thể đang hồi tưởng.

“Này! Im ngay! Không được nói thêm chữ nào nữa, đồ ngốc!”

Bánh quy tự làm...?

Tại sao chuyện đó lại không phù hợp để kể cho “gái ngoan”?

“Ôi! Đồ ngọt tự làm! Mình sẽ nướng bánh rồi tặng cho người mình thích! Nghe hợp lý mà!”

“Ừ, đúng rồi đó... Ý hay đấy...”

Remiphinia có vẻ rất vui khi nhận được lời khuyên. Nhưng Rachel thì rõ ràng có gì đó kỳ lạ. Giọng cô ấy run run khi gật đầu lia lịa. Như thể đang cố che giấu điều gì.

Tại sao lời khuyên đơn giản như “làm bánh tặng crush” lại khiến họ lúng túng đến thế? Ba người họ chắc chắn đang giấu gì đó.

“Liz đang nhìn tụi mình đầy nghi ngờ kìa.”

“Chính cái người khơi mào mọi chuyện...”

“Hở? E-Em làm gì chứ...?”

Tôi chỉ nhìn thôi mà cũng bị lườm nguýt và trách móc. Tôi có làm gì sai đâu...?

“D-Dù không có mấy câu chuyện yêu đương cụ thể, thì mọi người cũng có lời khuyên nào chứ?! Em nên tiếp cận ngài Wolfe thế nào?!”

“Tiếp cận, à...?”

Không moi được mẩu chuyện nào, Remiphinia chuyển hướng sang xin lời khuyên. Đúng là, không có kinh nghiệm tình cảm không có nghĩa là không thể suy nghĩ. Nếu cả nhóm cùng động não, chắc cũng nghĩ ra cách gì đó để chiếm được trái tim một chàng trai.

“Tiếp cận... Tiếp cận...”

“Ừm...”

Cả đám ngồi trầm ngâm suy nghĩ.

Giữa khoảnh khắc im lặng kéo dài, có một từ được thốt ra:

“S*x.”

...Im lặng.

...Im lặng lần hai.

“Này... Liz.”

“Hở?! Mình vừa nói cái gì thế...? Cái gì vừa thoáng qua trong đầu mình vậy?!”

Tôi đã buột miệng mất rồi.

“K-Không! Có sự nhầm lẫn ở đây! Tớ không cố ý đâu! Chỉ là... suy nghĩ thoáng qua thôi mà...!”

Làm sao chuyện “s*x” lại là bước đầu tiên để tiếp cận một chàng trai chứ?! Thật quá trơ trẽn!

Không đúng! Hoàn toàn sai rồi!

Tôi không phải là loại người thô tục! Tôi đàng hoàng, chỉn chu, là một quý cô chuẩn mực! Và nhất định không hề có hứng thú với s*x!

“S-Se... Ôi trời...”

Remiphinia đỏ bừng mặt. Dễ hiểu thôi, chuyện này quá “kích thích” với một cô gái mười hai tuổi.

Tôi đã lỡ lời. Nếu mấy thị nữ của cô ấy mà biết tôi buột miệng nói ra từ nhạy cảm đó với công chúa, e là đầu tôi không giữ nổi.

Tệ rồi. Rất tệ. Phải kiểm soát bản thân chặt hơn nữa, đừng để cái miệng hại cái thân...

“N-Nhân tiện thì...”

“Vâng?”

Remiphinia lấy hai tay che đôi má đang nóng bừng rồi lí nhí hỏi:

“Nếu… nếu em làm… ch-ch-chuyện đó… thì Ngài Wolfe… có… bị cuốn hút bởi em… không…?”

“Em có hứng thú với chuyện ấy à? Không sao cả. Thật ra, qua những hành động thân mật như vậy, một cặp đôi đang yêu có thể gắn kết sâu sắc hơn bao giờ hết. Với đàn ông, điều đó thường khơi lên cảm giác trách nhiệm, nhưng nó còn đi xa hơn thế. Nó khiến cảm xúc thân mật bám rễ ở tầng bản năng. Đơn giản là chúng ta được sinh ra như vậy. Điều đó hoàn toàn bình thường. Có thể lúc đầu sẽ hơi sợ, nhưng chuyện đó không phải là điều xấu xa gì cả. Không có gì phải xấu hổ hết, đó là hành động giúp loài người tiếp tục tồn tại, phát triển và giữ gìn nhân tính. Mong muốn được gắn bó sâu hơn với người mình yêu là điều rất đỗi tự nhiên, mình còn cho rằng nó là điều quý giá. Tuy nhiên, đúng là có chuyện tốt và chuyện xấu, và mong người mình yêu đáp lại tình cảm cũng hoàn toàn tự nhiên. Về cách để có được một lần thân mật đúng nghĩa thì...”

“Liz! Ngừng lại ngay!”

Hở?!

Bỗng nhiên tôi như tỉnh khỏi một cơn mê.

“K-Không! Vừa rồi đầu óc mình có vấn đề rồi!”

“Q-Q-Quá là… choáng váng…”

“Chờ đã! Không phải vậy đâu!”

Remiphinia đỏ bừng đến mức như thể sắp bốc hơi khỏi đầu.

Mình vừa nói cái gì thế này? Không nhớ nổi nữa luôn!

“M-Mình không phải kiểu người nói ra mấy chuyện như vậy đâu…!”

“Ừ ừ, con succubus im lặng một chút đi.”

“Không phải! Mọi người hiểu nhầm rồi…!”

Mình không phải succubus! Mình không bao giờ là succubus!

Sau màn “mất kiểm soát” vừa rồi, tôi bị cuốn chăn lại và trói gọn trong đó trước khi kịp làm thêm điều gì nguy hiểm hơn.

Tổn thương quá… Chỉ là hiểu lầm thôi mà…

“S-S-S-…”

“Được rồi được rồi, em không cần để tâm đến những gì Liz vừa nói đâu.”

Khi thân người Remiphinia run rẩy, Sylphie nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô bé.

“Nhưng mà… bỏ qua chuyện đó, tụi mình vẫn chưa ai đưa ra được lời khuyên nào tử tế cả…”

“Ừ. Giờ phải làm gì đây…?”

Tất cả đều rơi vào bế tắc. Nếu không thể giúp Remiphinia thì buổi tiệc ngủ này coi như mất đi lý do tồn tại rồi.

Mà tôi thì đã hoàn toàn mất quyền phát ngôn…

“Thật ra mình đoán trước chuyện này rồi, nên đã gọi viện binh.”

“Hả?”

Khi mọi người còn đang bối rối, Sylphie đột ngột tuyên bố.

Viện binh?

Khoan, chuyện gì vậy?

“Được rồi, vào đi.”

“Có mặt!”

Trước khi mình kịp hỏi “ai?”, cánh cửa từ từ mở ra. Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía đó. Ngoài khung cửa là một cô gái đang đứng.

"Em chạy tới nhanh nhất có thể, ngay khi nghe tin chị đại gặp khó! Là em đây, Aina!”

“Ồ…”

Người đến tiếp theo chính là bạn cùng lớp tụi tôi, Aina. Mái tóc hồng của cô ấy lắc lư khi bước vào.

“Remphie, để chị giới thiệu nhé. Đây là một cao thủ đánh cắp trái tim đàn ông, bạn cùng lớp của tụi chị: Aina.”

“Chào buổi tối, Công chúa Remiphinia! Chị là Aina!”

“À, vâng, rất hân hạnh được gặp chị!”

Hai người họ bắt tay chào nhau.

Mình không ngờ Sylphie lại gọi Aina đến. Quả là bất ngờ.

Từ bao giờ họ thân nhau vậy?

“Ồ? Có chuyện gì mà chị đại bị quấn chăn vậy?”

“Ha ha ha… mình lỡ nói vài điều không nên nói…”

“Ha, đúng là chị đại có khác!”

…Câu đó có ý gì vậy? Tôi không hiểu nổi nữa.

“Mình tuy vẫn còn non nớt, nhưng Aina đây sẽ truyền dạy cho em những tuyệt kỹ để cưa đổ đàn ông.”

“X-Xin chị giúp em…”

Chưa kịp định thần thì Aina đã bắt đầu bài giảng. Remiphinia vẫn còn lưỡng lự, vì cô ấy chưa quen người mới xuất hiện đầy bất ngờ này.

Tuy nhiên, ba người còn lại trong nhóm anh hùng thì chẳng hề bất ngờ gì. Họ thích nghi với tình huống quá nhanh.

“Đầu tiên, Công chúa. Xin mạn phép được nói thẳng, em đang tìm cách khiến một người đàn ông phải lòng mình, đúng không? Nhưng đó không phải điều em thực sự cần.”

“Ơ? Không phải ạ…?”

“Đàn ông ấy mà. Họ không phải là đối tượng để bị săn đuổi. Em phải khiến họ trở thành kẻ đi săn.”

Aina mỉm cười. Nụ cười đó sắc như dao, toát ra sự nguy hiểm, nhưng chính vì thế lại vô cùng quyến rũ.

“Việc đầu tiên là phải tạo ra ấn tượng mạnh với người đàn ông mình nhắm đến. Có thể là một trận cãi vã cũng được. Một lời trách móc nặng nề cũng được. Không quan trọng cảm xúc ban đầu của họ ra sao, chỉ cần khiến họ chú ý đến em.”

“E-Em có thể… cãi nhau với anh ấy…?”

“Đúng. Nhưng sau ‘roi’ thì phải có ‘kẹo’. Lúc đầu chỉ cần một chút là đủ.”

Remiphinia nuốt khan.

“Kiểu như: ‘Anh cũng thú vị hơn em tưởng đấy.’ ‘Nếu ghét thật thì em chẳng ở đây đâu.’ ‘Chọc phá anh cũng vui mà.’ Những câu như vậy. Chỉ cần một chút thiện chí thôi.”

“V-Và nếu em làm vậy… thì sao…?”

“Hắn sẽ bắt đầu nghĩ về em.”

“…!”

Khóa học tình cảm còn chưa đi được bao xa, nhưng chỉ cần nghe một chiến thuật mới lạ như vậy, Remiphinia đã hoàn toàn bị cuốn vào thế giới của Aina.

“Lúc đó là em gần như đã thắng rồi. Cá đã đớp câu. Em muốn kéo hay thả, nấu hay chiên, là tùy em quyết định.”

“T-Tuyệt quá…!”

Remiphinia nhìn Aina với ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ.

Đúng là cáo già trong lĩnh vực tình cảm, người được mệnh danh là nữ hoàng chiến thuật của học viện. Kỹ năng điêu luyện được rèn từ những trận chiến bè phái khiến tụi mình, những tâm hồn ngây thơ, chỉ biết ngồi nghe mà rùng mình.

“C-Chuyện này có ổn không vậy…? Remiphinia đang bị kéo vào con đường tà đạo mất rồi…”

“Ít ra thì còn tốt hơn nhiều so với mớ triết lý của Liz ban nãy.”

“Mình không tỉnh táo khi nói mấy thứ đó mà…!”

Làm ơn đừng lôi chuyện đó ra nữa… Tôi không còn gì để biện hộ nữa rồi…

“Aina! Xin chị! Xin hãy dạy em thêm nữa!”

“Khoan đã, khoan đã, đừng vội. Tiếp theo, chị sẽ dạy em tuyệt chiêu… cố tình để lộ điểm yếu…”

“Vâng ạ!”

Remiphinia lập tức bắt đầu ghi chép lại.

Hết cứu rồi. Có vẻ chẳng ai ngăn họ được nữa đâu…

“Đàn ông ấy mà. Trong tim họ luôn có những khao khát được giấu kỹ. Họ muốn trở nên đáng tin cậy, muốn có thể che chở cho ai đó. Đó là bản năng đã ăn sâu vào họ. Và nhiệm vụ của em là khơi gợi điều đó.”

“L-Làm sao để làm vậy…?!”

“Bằng cách cho họ thấy sự yếu đuối của phụ nữ. ‘Em bị tổn thương vì chuyện nọ chuyện kia… Anh có thể nhẹ nhàng với em một chút không…?’ Chỉ cần tạo ra bầu không khí như thế, đàn ông sẽ không thể quay lưng. Vì bỏ mặc một cô gái tổn thương là điều đáng xấu hổ đối với họ. Họ sẽ đưa lời an ủi, và có thể là một cái ôm dịu dàng. Và thế là, em rút ngắn được khoảng cách.”

“T-Trời ơi…”

Lúc nhận ra thì bọn tôi cũng đã lắng nghe say mê từ lúc nào chẳng hay.

Cả nhóm cùng với Remiphinia, đắm chìm trong tuyệt kỹ tình cảm ma mị của Aina.

“Ngay lúc ấy là thời điểm ra đòn quyết định. Kể cả nếu người đó chưa đổ, thì khoảng cách đã gần hơn rất nhiều rồi. Mà khi họ mất cảnh giác… thì những lời tỏ tình ngọt ngào sẽ khiến họ không thể kháng cự.”

“T-Tuyệt đối xuất sắc…”

“Đúng là đệ nhất học viện…”

Tiệc ngủ đã biến thành một buổi học chuyên đề cấp tốc về chiến thuật tình cảm. Một bầu không khí lạ lùng chen vào giữa căn phòng vốn rất ấm cúng.

“Làm ơn! Hãy để em gọi chị là sư phụ!”

Remiphinia vừa thốt ra một điều gì đó thật táo bạo.

Với ánh mắt ngập tràn sự kính trọng và nhiệt huyết, cô nhìn chằm chằm vào Aina.

“Hừm... Em chắc là chịu nổi khóa huấn luyện nghiêm khắc của chị chứ?”

“Em sẽ cố hết sức! Em sẽ làm mọi thứ cần thiết! Xin hãy dạy em thêm những tuyệt kỹ để có thể chiếm được trái tim người em yêu...!”

“Nói hay lắm! Vậy thì ta sẽ đi thẳng đến bí kíp tiếp theo! Chuẩn bị tinh thần đi!”

“Khoan, khoan đã, dừng lại đi mà.”

Tôi cố can ngăn họ khi bầu không khí bắt đầu trở nên kỳ lạ và rực lửa, nhưng hoàn toàn vô ích.

Aina đứng hiên ngang và đầy đắc thắng trên giường, lớn tiếng tuyên bố:

“Remiphinia, em đang nắm trong tay một vũ khí cực kỳ lợi hại! Và đó chính là, tuổi trẻ của em!”

“Hả?! Nhưng chẳng phải sẽ dễ hơn nếu em là một người phụ nữ trưởng thành, quyến rũ sao?!”

Cuối cùng thì Aina cũng chỉ gọi cô ấy là “Remiphinia” thay vì “công chúa”. Cũng may là bản thân công chúa không để tâm, chứ nếu ở ngoài thị trấn mà gọi vậy thì chắc bị xử tội mất.

“Đàn ông mê con gái dễ thương. Đó là điều đã khắc sâu tận trong linh hồn họ, một nhận thức chung, gần như là tiêu chuẩn. Và mỗi khi nghĩ đến ‘dễ thương’, yếu tố ‘nhỏ nhắn’ là thứ làm tăng sức ảnh hưởng rất nhiều.”

“V-Vậy nghĩa là...”

“Chính xác. ‘Lolicon’ là một xu hướng được khắc sâu ở cấp độ tinh thần!”

“Oooh...”

Remiphinia xúc động đến rơi nước mắt.

Đúng như tôi lo sợ. Đây quả là một bài học tai hại cho cô bé.

“Mà, nói là cấp độ tinh thần có lẽ hơi quá, nhưng đúng là có một lượng đàn ông khá lớn thích các cô gái trẻ. Trong số những sở thích dị thường thì đây là một trong những loại phổ biến nhất.”

Nghĩ lại thì, hình như Cerberus cũng từng nói gì đó tương tự. Ba cái đầu chó của nó chợt hiện lên trong tâm trí tôi.

“Ơm... Vậy thì... ngài Wolfe có phải là một ‘lolicon’ không...?”

“Ai mà biết được? Chị không thể nói chắc. Nhiều người đàn ông giấu kín sở thích này đến tận lúc chết cũng không hé nửa lời...”

Aina khoanh tay suy nghĩ, còn ánh mắt Remiphinia thì dao động đầy lo lắng.

“Nhưng cho dù hiện tại anh ấy không phải, em vẫn có thể khiến anh ta ‘thức tỉnh’ theo hướng đó.”

“...!”

“Vậy đấy. Kế hoạch là như vậy. Hãy biến Wolfe thành một ‘lolicon’! Đó là con át chủ bài nhanh nhất và hiệu quả nhất!”

“Thật là một ý tưởng mang tính cách mạng!”

“Wolfe! Chạy đi!”

Đôi mắt của Remiphinia ánh lên rực rỡ hơn bao giờ hết, nhưng tôi thì chỉ lo cho số phận của Wolfe mà thôi. Dù vậy tôi chẳng thể làm gì, toàn thân bị trói chặt, không nhúc nhích nổi.

Xin lỗi nhé, Wolfe. Có vẻ lần này tôi không thể cứu anh được rồi...

“Chúng ta có vật dụng nào giúp tăng độ ‘dễ thương’ theo phong cách loli không?”

“A, nhắc mới nhớ, Aina, chị có một bộ đồ bơi học sinh.”

“Chính thứ chị đang tìm!”

“Sao chị lại có cái đó nằm sẵn ở nhà chứ?!”

Chẳng mấy chốc, Sylphie đã lôi ra một bộ đồ cosplay trông khá nhạy cảm. Tôi chỉ biết đứng đờ ra không nói nên lời.

“Chị nhớ cái hội chợ cosplay café lần trước chứ? Đây là bộ bị loại khỏi sự kiện đó.”

“Ra là hậu quả của cái kế hoạch điên rồ đó giờ lại lòi ra ở đây...!”

Đó chỉ là một bộ đồ bơi học sinh hoàn toàn bình thường, nhưng ngay khi được dùng ngoài lớp học bơi, nó bỗng trở nên kỳ cục một cách đáng sợ. Nó che chắn nhiều hơn cả đồ tắm thông thường, vậy mà bằng cách nào đó lại gợi lên cảm giác vô cùng... phản cảm.

“Không, không, không được! Đừng mà! Mấy người không thể mặc cho em ấy những thứ như vậy!”

Tôi buộc phải ngăn họ lại trước khi mọi chuyện vượt quá giới hạn. Tôi cảm thấy đây là trách nhiệm của mình.

“Hả?”

“Sẽ rất khó để kéo Wolfe vào ‘con đường lolicon’ nếu không có một đòn tấn công thật quyết liệt.”

“Không được! Remiphinia là công chúa đấy! Mọi người không thể mặc cho cô ấy thứ gì muốn là mặc!”

“Hở?”

Tại sao mọi người lại nhìn tôi với ánh mắt trách móc? Sao chứ?! Mấy người điên hết rồi! Tôi chỉ nói điều ai cũng nên hiểu, vậy mà lại là kẻ lạc loài à?!

“Nhưng mà sếp, đây là nguyện vọng tha thiết từ đệ tử bé nhỏ đáng yêu của em mà...”

“Có gì nghiêm trọng đâu, Liz? Cô bé muốn làm đấy chứ.”

“Không được!”

“Hả?”

Tôi kiên quyết phản đối.

Này Sylphie, đây là em gái của chị đấy! Chị không đứng về phía em à? Người lớn ở đây đang lấy em gái chị ra làm trò hóa trang giải trí.

Xem ra tôi phải là người giữ vững lý trí ở đây!

“Không được! Không thể! Tôi sẽ không cho phép kiểu ăn mặc vô đạo đức như thế này tồn tại khi tôi còn sống! Tuyệt đối không! Chúng ta không thể để công chúa Remiphinia bước lên con đường sa ngã! Tôi phải bảo vệ cô ấy đến cùng!” Tôi hét lên.

Đó là quyết tâm sắt đá của tôi.

Mười phút sau...

“Hah! Đúng rồi! Chính xác như thế! Remiphinia bé nhỏ, em thật quá đỗi đáng yêu! Hah, hah... Nghiêng đầu một chút sang phải... Aah! Tuyệt vời! Hoàn hảo! Em là một ngôi sao, Remiphinia! Cô bé dễ thương nhất thế giới! Ha, haaa...!”

Tôi như rơi vào cơn mê cuồng, tay cứ liên tục bấm máy ảnh, hết tấm này đến tấm khác.

Ngay trước mắt tôi là “Remiphinia bé nhỏ” trong bộ đồ bơi học sinh.

Chất vải chống nước ôm sát lấy cơ thể đang trong giai đoạn trưởng thành của cô bé, tạo ra một ấn tượng vô cùng khiêu khích.

Mái tóc đỏ nhạt của cô nổi bật trên nền xanh đậm của bộ đồ, khiến cho toàn bộ hình ảnh ấy trở nên rực rỡ và khó cưỡng hơn bao giờ hết.

Tuyệt lắm! Quá đẹp! Quá đáng yêu cực kỳ, Remiphinia! Thử tạo dáng một chút xem nào? Giơ tay lên như thế này... Aaa, đúng rồi! Chính xác! Tinh thần tuyệt vời lắm!

T-Thật sao...?”

Tôi nói thật đấy! Em thực sự quá dễ thương! Nào, cười lên đi... Aaaah! Hoàn hảo! Remiphinia, cô bé thiên thần của tôi!

Tiếng chụp ảnh vang lên như một cơn bão điên loạn. Tay tôi không tài nào dừng lại được.

Tôi thở hổn hển. Hơi thở nóng rực thoát ra khỏi môi. Tôi biết mình đang dần phát điên, nhưng chuyện đó chẳng còn quan trọng.

Bản năng trong tôi đang gào lên, rằng ngón tay bấm máy này không được phép ngừng nghỉ.

Một cảm giác thiêng liêng thôi thúc tôi phải ghi lại hình ảnh của cô bé nhỏ bé và xinh đẹp ấy. Tôi cần lưu giữ lại điều kỳ diệu này, nếu không, thế giới này sẽ phải gánh chịu một mất mát vô cùng to lớn. Linh hồn tôi hiểu rõ điều đó.

Tuyệt vời! Quá đỗi quý giá! Không thể chịu nổi!

Liz, chẳng phải cô là người đang phấn khích nhất vì mấy thứ gợi cảm này sao? Rachel buông một câu châm biếm sắc lẹm.

Sự thật là, tôi từng phản đối dữ dội chuyện mặc đồ bơi học sinh, và bây giờ... tôi chẳng thể phản bác nổi nữa.

K-Không phải như vậy! Tôi chỉ là một nhiếp ảnh gia theo đuổi vẻ đẹp thuần túy mà thôi! Tôi…không có suy nghĩ đen tối nào hết... Tôi chỉ đang yêu cái đẹp, thế thôi!

Giờ cô lại bắt đầu chống chế rồi đấy hả.

K-Không! Tôi là một nhiếp ảnh gia, người luôn đi tìm đỉnh cao của cái đẹp hoàn mỹ! Đó là một khát khao trong sáng! Khi có một vẻ đẹp hoàn hảo đến mức này hiện ra trước mắt, tay tôi tự nhiên... tự nhiên cử động theo thôi...!

Melvy, em cũng dễ thương quá đi mất! Cái cặp sách tiểu học đó hợp với em cực kỳ luôn! Aaaaaah! Dễ thương! Dễ thương không chịu nổi! Đây đúng là thiên đường!

Ra là vậy...

Ngay bên cạnh Remiphinia là Melvy, trong bộ cosplay đáng yêu không kém phần.

Không phải đồ bơi học sinh, tất nhiên rồi.

Cô bé mặc bộ đồng phục chính thức của khối tiểu học của học viện, cùng với chiếc cặp sách quy chuẩn đeo trên lưng. Chất liệu cao cấp từ bộ đồng phục của học viện danh giá càng làm nổi bật khí chất sang trọng của bất kỳ ai khoác lên mình.

1f69359f-e57e-4a2d-9b7f-356059f9fd7d.jpg

Melvy mười bảy tuổi. Chỉ kém tôi đúng một tuổi.

Nhưng cô ấy nhỏ nhắn và mảnh mai, mà độ dễ thương thì hoàn toàn nằm ngoài tầm với của một kẻ tầm thường như tôi.

Quả đúng là một thánh nữ. Cô thể hiện trọn vẹn nét ngây thơ trong sáng và hồn nhiên như thiên thần của học sinh tiểu học. Một “loli hợp pháp” đúng chuẩn, hội tụ đủ mọi yếu tố từ vóc dáng nhỏ xíu đến vẻ ngoài dễ thương.

“Fu Fu Fu Fu! Dễ thương quá! Tuyệt vời! Quá đỉnh! Melvy ơi~!”

“Vâng vâng, em hiểu rồi.”

Em ấy phản ứng một cách quá quen thuộc, né tránh tôi một cách nhẹ nhàng và thành thạo.

Tôi bắt đầu nghi ngờ, em ấy từng trải qua chuyện thế này trước đây rồi sao?

“Không ngờ sếp lại nhập tâm đến vậy... Có vẻ tôi đúng là một nhà sản xuất tài ba rồi còn gì!”

“Không đâu, Liz từ trước đã như thế rồi.”

Aina ưỡn ngực ra tự hào, chỉ để bị Sylphie phản pháo không thương tiếc.

Không đúng. Tôi không phải lúc nào cũng như vậy. Chỉ là hiện giờ trái tim tôi đang bùng cháy với khao khát theo đuổi cái đẹp.

“Nhưng mà này, Remiphinia, em thật sự nghĩ mình nên mặc thứ đó sao?” Rachel hỏi thẳng.

“Không sao cả! Nếu đây là điều cần thiết để mê hoặc được Wolfe, em sẵn sàng làm mọi thứ!”

Remiphinia tràn đầy động lực.

“Chị biết em bị cuốn vào chuyện này hơi bất ngờ, nhưng em ổn chứ, Thánh nữ Melvy? Em không giận đấy chứ?”

“Hmph. Em quen rồi...” Melvy hừ nhẹ.

Quen rồi? Là sao? Có ai trong tổ đội anh hùng hay ép cô bé mặc đồ cosplay kiểu loli không đấy? Cách cô ấy đứng thẳng đầy tự tin làm tôi liên tưởng đến dáng vẻ kiên cường của một chiến binh từng trải.

“Nhưng... thật sự thì bộ đồ đó có tác dụng với Wolfe không?” Sylphie hỏi.

Rachel đáp lại ngay. “Cũng có lý. Cái này đi quá xa luôn, thành ra lại phản tác dụng, trông cứ như phạm pháp ấy.”

Có thể họ nói đúng.

Remiphinia và Melvy đúng là dễ thương đến mức khó cưỡng, nhưng chính vì sự dễ thương ấy đã vượt qua một ranh giới nào đó, khiến cho người ta... không thể chạm vào.

Dù trong hoàn cảnh nào, một người trưởng thành tử tế sẽ không bao giờ đưa tay chạm vào một đứa trẻ nhỏ. Đó là tinh thần “Yêu Loli nhưng không đụng chạm”, “Yes Lolita, No Touch”. Có lẽ những bộ đồ này chỉ càng củng cố thêm cảm giác đó.

Với một người điềm tĩnh và chín chắn như Wolfe, rất có thể chuyện này chỉ khiến anh ta càng giữ khoảng cách hơn.

“Ơm... vậy thì phiền thật...”

“Hmm, giờ phải làm sao đây...?”

Tất cả chúng tôi đều khoanh tay suy nghĩ.

Tôi muốn bộc lộ hết mức độ dễ thương của Remiphinia để khiến Wolfe mê mẩn cô ấy. Nhưng nếu đi quá xa, có khi lại phản tác dụng.

Hmm... có cách nào giải quyết chuyện này ổn thỏa không nhỉ?

Ngay khi cả nhóm đang chìm trong dòng suy nghĩ, thì...

“Tôi nghe thấy hết rồi đó nha!”

“Eeep...!”

Cánh cửa bật mở đầy kịch tính, cùng một tiếng hét bất ngờ khiến cả bọn giật mình.

Chúng tôi, có người đột nhập.

“Hãy để mọi rắc rối của các người cho tôi xử lý! Tôi sẽ giải quyết mọi chuyện một cách hoàn hảo!”

“B-Bà Bienvenuta...? Bà làm gì ở đây vậy...?”

Người phụ nữ cao ráo và mảnh mai đó ưỡn ngực đầy tự hào.

Bienvenuta đã có mặt trong phòng.

“Hả? Ai vậy?”

“Ờm... hình như là chủ tiệm giáp trụ thì phải?”

Chúng tôi đồng loạt đổ mồ hôi trong bối rối.

Bienvenuta là chủ cửa hàng giáp trụ nằm trong trụ sở của hội mạo hiểm giả. Bà ta cũng nổi tiếng là một nhà thiết kế thời trang, chuyên tạo ra những bộ trang phục vừa đẹp vừa độc đáo. Melvy và tôi từng làm thêm ở tiệm của bà ấy.

“M-Một người như vậy xuất hiện ở đây để làm gì...?” Aina nhìn bà ta đầy nghi ngờ. Cũng dễ hiểu thôi.

Trong khi đó, Sylphie và các thành viên trong tổ đội anh hùng có vẻ đã biết bà ta từ trước. Có lẽ họ từng đặt hàng giáp trụ ở chỗ bà.

“Tôi tình cờ nghe được mấy chuyện thú vị khi đi ngang qua, nên... dán tai vào cửa nghe trộm chút xíu!”

“Chúng ta phải làm sao đây? Gọi cảnh vệ không?”

Chúng tôi bắt đầu hoảng. Tôi biết ngay mà, bà ta đúng là một người nguy hiểm.

“Này, khoan đã. Cho tôi một cơ hội, được không? Giả vờ như các người không thấy gì đi, cứ để tôi xử lý vụ này! Tôi hứa không khiến ai thất vọng đâu!”

“Hả...?”

Dù bị nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, Bienvenuta vẫn giữ vẻ mặt đầy tự tin khi rút ra vài bộ trang phục. Thái độ rất kỳ lạ, có cái gì đó rất “khác thường” nhưng đầy cuốn hút ở bà ta.

“Hãy thử mặc mấy bộ đồ tôi đã chuẩn bị sẵn này đi!”

“Hở...?”

“Đừng lo! Tôi có cảm giác lần này chắc chắn sẽ thành công!”

Vẫn nửa tin nửa ngờ, Remiphinia và Melvy bắt đầu thay đồ theo chỉ dẫn.

Tôi suýt nữa chảy máu mũi khi nhìn hai cô gái xinh đẹp thay đồ, nhưng cố hết sức để giữ vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm túc.

Cho đến khi họ thay xong...

“U-Uwooooooooooooooh...?!”

Tiếng reo hò vang dậy khắp phòng.

“Ư-Ưm... Thế nào ạ?”

“Không tệ đúng không...?”

Không tệ à? Trời ạ, còn hơn cả tuyệt vời ấy chứ.

Hai thiên thần vừa hạ phàm trước mắt chúng tôi.

Cả hai đều đang mặc trang phục hầu gái mang cảm hứng phương Đông. Bộ kimono truyền thống của vùng Viễn Đông đã được biến tấu thành đồng phục hầu gái.

Đây là mẫu từng được dùng trong Lễ hội Café Hóa Trang, nhưng đã được chỉnh sửa lại để phù hợp với chiều cao của các cô.

Vải áo được vắt chéo ở ngực và cố định bằng dây đai ở eo. Tay áo dài buông thướt tha, đung đưa đầy duyên dáng theo từng chuyển động. Đó là kiểu trang phục khá hiếm, không phổ biến trong quốc gia của chúng tôi.

Chiếc kimono truyền thống ấy kết hợp cùng tạp dề và viền bèo, tạo nên một hình tượng hầu gái phương Đông độc đáo.

“D-Dễ thương thật...”

fd27063d-a56c-4770-90bf-d114336c8815.jpg

Tôi nuốt nước bọt đánh ực, ánh mắt không thể rời khỏi Melvy và Remiphinia.

Dễ thương. Dễ thương quá mức chịu đựng.

Sự ngọt ngào nhẹ nhàng của bộ đồ hầu gái hòa quyện với vẻ đẹp lạ lẫm của kimono, khai thác đến tận cùng 120% độ đáng yêu của hai cô gái nhỏ. Nó vượt xa giới hạn tôi có thể chống cự.

Ngón tay tôi cứ thế bấm máy không ngừng.

“Nhưng tại sao lại thế này...?” Sylphie thì thầm.

Tôi cũng đang thắc mắc y hệt như vậy.

Những bộ đồ họ mặc vốn được thiết kế cho Lễ hội Café Hóa Trang. Chúng không hề được tạo ra để cosplay kiểu loli. Ấy vậy mà bằng cách nào đó, chúng lại làm nổi bật sự đáng yêu đến mức tràn trề của hai cô gái nhỏ này. Thậm chí cảm giác phản cảm từ bộ đồ bơi học sinh trước đó cũng đột nhiên biến mất.

Không! Giờ tôi hiểu rồi...! Hóa ra là như vậy...!

“Có một điều mấy người nên khắc cốt ghi tâm.” Bienvenuta cất lời, đúng lúc tôi cảm thấy mình như giác ngộ. “Loli không hề bị định nghĩa bởi tuổi tác. Loli chính là bầu không khí, là thẩm mỹ mà các bé gái ấy toát ra.”

“C-Cô nói gì cơ...?”

“Đảo ngược lại mà xem, bất cứ thứ gì nhỏ nhắn và đáng yêu thì chính là loli!” Bienvenuta tuyên bố kèm theo một tiếng hừ đắc thắng. “Tóm lại nhé! Họ không phải là loli chỉ vì mặc đồ kiểu loli! Dù một loli có mặc gì đi nữa, thì vẫn là loli!”

“C-Cái gì vậy trời?!”

“Chúng ta chỉ đang khai thác sức hấp dẫn cốt lõi từ nguyên liệu loli mà thôi!”

Mọi thứ đúng như cô ấy nói. Bọn tôi đã chuẩn bị quần áo trẻ trung nhằm làm nổi bật sự non nớt dễ thương của Remiphinia. Nhưng hóa ra lại là đặt xe trước con ngựa.

Bản thân Remiphinia đã quá đỗi đáng yêu rồi. Cô ấy tỏa ra năng lượng loli dư thừa không cần trợ giúp. Khi chúng tôi cố gắng khoác thêm cho cô ấy lớp vỏ loli nữa, lại khiến tổng thể đi quá xa, đẩy cô ấy vào một nhóm ngách kỳ quặc.

Đó chính là lý do Bienvenuta chuẩn bị bộ đồ kín đáo và tinh tế hơn. Bằng cách sử dụng trang phục hầu gái phương Đông vừa ngọt ngào vừa độc đáo, cô ấy đã dẫn dắt sức hấp dẫn của Remiphinia theo một hướng khác, hài hòa và tự nhiên hơn.

Kết quả là, cô ấy tối ưu hóa toàn bộ sức hút của Remiphinia và tạo nên một hình tượng mà ai cũng có thể yêu mến.

Tôi hiểu rồi! Đúng là có thể tin tưởng ở nhà thiết kế thời trang có khí chất lạ thường này! Không phải nói suông!

“Hmph, đúng là người điều phối danh tiếng. Không tồi, Bienvenuta.”

“Không, tôi phải công nhận chị về chiến thuật và tầm nhìn chiến lược. Gặp được người tài như cô đúng là may mắn, Aina.”

Aina và Bienvenuta bắt tay chặt như thể hai chiến lược gia vừa ký hiệp ước. Ngay khoảnh khắc ấy, chúng tôi chứng kiến một cuộc hội ngộ kỳ diệu giữa hai thiên tài.

“Ờ... thôi thì, các người cứ làm điều mình thích đi. Cũng chẳng sao cả.”

Trong khi đó. Melvy, một trong hai người vừa bị biến thành búp bê mặc đồ, thì vẫn bình thản lạ thường. Trông cô ấy như đã quá quen với việc bị biến thành mô hình thử đồ. Phải chăng bên cạnh cô có ai đó là chuyên gia “loli học” ẩn danh?

“Ư-Ưm... chuyện quan trọng nhất là... bộ đồ này có khiến ngài Wolfe say mê em không?”

“Chắc chắn là có! Nhất định có! Không một người đàn ông nào trên đời này có thể nhìn em trong bộ dạng này mà không thấy tim mình nhói lên đâu!”

“T-Thật sao...? Eh heh heh...”

Hai má Remiphinia đỏ ửng khi cô nở nụ cười ngại ngùng.

Dễ thương.

Quá mức dễ thương.

Làm sao có thể không đổ gục vì cô ấy được cơ chứ?

Trận chiến này, cô ấy đã thắng hoàn toàn.

“Vậy thì chúng ta đến gặp Wolfe ngay luôn chứ? Chỉ cần em xuất hiện trong bộ dạng này, anh ta sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay em. Một chiến thắng chắc chắn, chị nói thật đấy.”

“Hở...?! N-Ngay bây giờ sao?! C-Có nhanh quá không?!”

Remiphinia hoảng loạn trước đề xuất của tôi.

Có vẻ cô ấy vẫn chưa sẵn sàng về mặt tinh thần. Tôi hiểu mà. Việc khoe bộ cosplay lần đầu tiên luôn cần nhiều can đảm.

Nhưng tôi không thể rút lui. Không được phép chùn bước vào lúc này.

“Nếu không cho anh ấy thấy em dễ thương đến mức nào, thì em sẽ mất hết lợi thế đấy. Toàn bộ buổi luyện tập này là để khiến Wolfe rung động mà, đúng không? Vậy thì đây chính là lúc bắt đầu thật sự. Nếu không triển khai ngoài chiến trường, thì công sức vừa rồi để làm gì?”

“Ư... Nhưng mà... nghĩ tới chuyện đó... em thấy ngại quá...”

Cô áp hai tay vào đôi má đang đỏ bừng và nhúc nhích bối rối.

Dễ thương.

Đáng yêu quá trời.

Tôi lại giơ máy lên chụp thêm một tấm nữa.

“Remphie, hãy hạ quyết tâm đi. Là con gái hoàng tộc, em không được phép lùi bước trước thử thách.”

“C-Chị ơi...”

Sylphie chìa tay về phía cô.

“Đây chính là thử thách của một công chúa. Em hiểu rồi chứ?”

“E-Em hiểu rồi...!”

Chuyện chỉ là mặc thử một bộ đồ cosplay thôi mà, vậy mà bây giờ đã được nâng tầm thành nghi thức trưởng thành nghiêm túc cho hoàng thất.

“K-Khoan đã. Đừng vội. Nói thật thì... tôi còn chuẩn bị thêm một bộ nữa.”

“Bienvenuta...?”

Bienvenuta lục lọi chiếc túi lớn cô mang theo.

Thêm một bộ nữa sao? Cô ấy đã đạt đỉnh cao đáng yêu rồi, còn muốn đẩy đi đến đâu nữa chứ? Nếu còn tiếp tục, liệu tôi có sống sót nổi khi đối diện với mức độ dễ thương đó không?

Bienvenuta nở một nụ cười đầy khiêu khích. “Mặc nó vào và đâm thẳng đến trái tim tên Wolfe của em đi!”

“Rõ!”

Chúng tôi đồng loạt giơ nắm tay lên cao, trái tim như cùng chung một nhịp đập.

Trận chiến của một cô gái đã bắt đầu, một canh bạc quyến rũ để giành lấy trái tim người mình yêu. Cô ấy sẽ xông thẳng vào Wolfe và quay về với trái tim anh ấy trên khay bạc.

“Xông lên nào!”

“Lên đường thôi!”

Cả nhóm hừng hực khí thế, máu chiến bốc lên ngùn ngụt như thể sắp bước vào một cuộc tử chiến vĩ đại.

Ơ...? Mà... tiệc pijama ban đầu vốn là để làm gì ấy nhỉ?

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

PHÓ THỚT
AI MASTER
À húuuuuuuuuu 🐺
Xem thêm