• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 4 (Light Novel)

Chương 41: Tham quan quanh Lâu đài Quỷ Vương

7 Bình luận - Độ dài: 9,724 từ - Cập nhật:

“Và thế là mọi chuyện đã xảy ra như vậy đó!” Remiphinia reo lên, giọng đầy hào hứng.

Cô bé nở một nụ cười hạnh phúc thật lòng khi đang quấn chặt lấy cánh tay của Wolfe.

Hiện giờ, chúng tôi đang ở thị trấn bao quanh lâu đài của Quỷ Vương. Màn sương tà khí đặc trưng của vùng đất quỷ phủ kín bầu trời, nhuộm nó thành một màu đen đục. Lâu đài nguy nga sừng sững giữa không gian, trông thật uy nghiêm, tương phản với cuộc sống đầy sắc màu của lũ quỷ nơi đây.

Hôm nay đánh dấu ngày đầu tiên của cuộc giao lưu chính thức giữa Bahelgarn và hoàng tộc quỷ. Các cận thần của Quỷ Vương sẽ dẫn chúng tôi tham quan thị trấn, nhằm thúc đẩy tình hữu nghị giữa hai chủng tộc. Một sự kiện quan trọng, mang ý nghĩa lớn lao trong việc xây dựng sự thấu hiểu lẫn nhau giữa người và quỷ.

Tuy nhiên...

“Và đó là lý do vì sao, từ tận đáy lòng, ta luôn ngưỡng mộ ngài Wolfe, người đã cứu mạng ta!”

“Công chúa! Công chúa Remiphinia! Xin hãy rời khỏi người đàn ông đó ngay!”

Rắc rối bắt đầu nổ ra... từ một hướng hoàn toàn ngoài dự đoán.

Remiphinia kể lại chi tiết sự kiện đã xảy ra ba năm trước, một cách sống động đến khó tin. Cô tiết lộ mối quan hệ bất ngờ giữa mình và Wolfe, điều mà với những kẻ mê chuyện thị phi thì quả thật là một quả bom. Dù gì thì cũng liên quan đến chuyện tình cảm của một công chúa thuộc một đế quốc hùng mạnh cơ mà.

“C-Chuyện này là sao...?”

“Chẳng phải... rắc rối to rồi sao...?”

Ai nấy đều chết lặng.

Công chúa thì đang say mê một cựu chỉ huy quân đội quỷ. Nhìn cảnh cô bé quấn lấy cánh tay của hắn, nhất quyết không chịu buông, đám sứ thần từ hoàng gia Bahelgarn bắt đầu đổ mồ hôi như tắm.

“Công chúa Remiphinia! Chuyện này không thể được! Phụ vương người sẽ không bao giờ chấp nhận!”

“Và ngươi là ai mà được quyền quyết định vậy hả, Brian?! Ta sẽ không bao giờ rời xa ngài Wolfe đâu!”

“Công chúa!”

Dù Brian, đội trưởng cận vệ hoàng gia cố gắng can ngăn nghiêm nghị, Remiphinia vẫn bám chặt lấy Wolfe không rời. Một công chúa ôm chặt một người đàn ông không rõ thân phận, từ góc độ an ninh lẫn thể diện hoàng tộc, đúng là cơn ác mộng của đội trưởng.

Nhưng người hoang mang nhất... lại không phải hoàng tộc.

“Sao lại ra nông nỗi này...?”

Ngơ ngác nhìn vô định, mắt mở to, chính là Wolfe.

“R-Remiphinia, làm ơn buông ta ra...”

“Không! Ta sợ nếu lơ là, là ngài sẽ biến mất!”

“Không, à thì...”

Cơ thể Wolfe cứng đơ như khúc gỗ khi cô bé quấn chặt lấy hắn. Cả hai có sự chênh lệch rõ rệt: Wolfe 19 tuổi, to cao lực lưỡng; Remiphinia thì chỉ mới 12, nhỏ nhắn. Nhìn bề ngoài thì chẳng khác nào một người lớn bị một đứa trẻ “cưa cẩm”. Nếu Wolfe thật sự muốn gỡ ra, thì chẳng khó gì, nhưng có lẽ hắn không nỡ mạnh tay với một cô bé. Thế là đành đứng im, bất lực.

Lúc ấy, Thái tử Anzel tiến đến với gương mặt đỏ rực vì giận dữ.

“Ngươi kia...! Mọi chuyện Remphie nói là thật sao?!”

“Ờ, phần lớn là thật, nhưng... tình yêu này nọ thì ta không chắc hiểu nổi...”

“Chẳng lẽ ngươi không nhận ra tình cảm của công chúa Remiphinia?”

“Ta chỉ là giúp một đứa bé bị bọn xấu bắt đi thôi mà... Ơ?”

Tên này đúng là chậm tiêu. Nhưng tình huống như vậy mà không nảy sinh tình cảm mới là lạ đấy.

“Bwah ha ha ha! Diễn biến thú vị đấy nhỉ, Wolfe?”

“Gah hya hya hya! Nhìn ngươi không khác gì tên tội phạm!”

Cain và Kuon ôm bụng cười ngặt nghẽo.

“Im đi! Mấy người không liên quan thì đừng có chen vào!”

Bọn không dính líu thì đúng là ung dung, chỉ biết cười trên nỗi khổ của người khác. Trong khi đám người hoàng tộc đang đau đầu đến loét bao tử, thì bọn này chỉ biết cười sảng khoái.

“Không ngờ ngươi lại thích kiểu này đấy, Wolfe!”

“Không, không! Ta tuyệt đối không có ý đồ gì mờ ám cả!”

“Thuộc hạ ta, Cerberus. Đã kể hết cho ta nghe rồi. Pháp luật không trách người thích gái lớn tuổi, nhưng ham mê gái nhỏ tuổi thì là tội lỗi đấy!”

“Nhắc mới nhớ, cái tên đó...!”

Hai tên này thi nhau chọc quê Wolfe. Chuyện tình yêu đúng là chất liệu giải trí tuyệt vời, có vẻ như đây là điểm chung trong văn hóa của cả người lẫn quỷ. Và càng thấy Wolfe bối rối, chúng lại càng khoái chí.

“Biến thái!”

“Ấu dâm!”

“Biến thái...!”

“Ta nói là mấy người hiểu lầm rồi mà!!”

Khi con người và quỷ cùng tìm được tiếng cười chung, mối quan hệ giữa hai bên quả thật đang... tiến triển.

“Remphie.”

“Sylphie...”

Lúc đó. Sylphie, chị gái Remiphinia, từ từ bước tới. Cô cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô em gái nhỏ.

“Chúc mừng em nhé!”

“Cảm ơn chị, Sylphie!”

Sylphie là người ủng hộ tình yêu tự do, điều mà Wolfe bây giờ chẳng cần chút nào. Hắn hét lên, gần như muốn khóc:

“Cô là chị của nó mà! Đừng hùa theo chứ!”

“Nếu ngươi làm Remphie khóc, ta sẽ không để yên đâu, Wolfe.”

“Tha cho ta đi! Người sắp khóc ở đây là ta mới đúng! Ta không có mối quan hệ gì kiểu đó với con bé cả! Đừng có ép câu chuyện đi xa thêm nữa!”

Chỉ mới hội ngộ chưa đầy một giờ, Wolfe đã cạn đường thoát thân.

“Ta không thể chấp nhận chuyện này...!” một giọng hét vang lên.

“Hả?!”

Đó là Thái tử Anzel.

“Remphie! Em không được vương vấn một kẻ lai lịch không rõ ràng như hắn! Chúng ta là hoàng tộc cao quý! Người yêu hay bạn đời phải xứng tầm danh giá...!”

“Đúng vậy! Cậu nói đúng!” Wolfe ngay lập tức gật đầu theo phe Anzel.

Nhưng Remiphinia xụ mặt. “Anzel, em ghét anh mỗi khi anh như thế.”

“Gaaaaaaaah...!”

“Thái tử!”

Câu nói tàn nhẫn đó giáng xuống như nhát dao. Anzel gục xuống sàn, ho ra máu, giãy giụa như thể sắp chết. Nếu không có dấu hiệu cử động yếu ớt, ai cũng tưởng hắn đã đi đời. Ban đầu tôi nghĩ hắn là người điềm tĩnh, chững chạc... Ai ngờ đâu...

“Hắn đúng là buồn cười thật.”

“Ngài Cain, ngài nói thế có hơi quá không...?”

Tiếng cười của người anh hùng chỉ khiến tôi thêm lo. Thái tử Anzel quả là một con người... thê thảm.

“Remiphinia, hãy suy nghĩ nghiêm túc đi. Tình cảm của em chỉ là bồng bột tuổi mới lớn thôi,” Wolfe cố gắng thuyết phục. “Để khi nào em bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng. Được chứ?”

“Không đâu! Em thật lòng yêu ngài!”

“Vậy thì... trước tiên, làm ơn buông tay em ra được không? Đi đứng kiểu này khó lắm.”

“Không!”

Ngay khi nghe chữ “yêu”, Anzel bật dậy, mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Wolfe.

“Đồ khốn...!”

“Ta có làm gì đâu chứ!”

Sao hắn lại bị nhìn như tội đồ thế này cơ chứ? Gương mặt Wolfe trông như muốn hét lên: "Cuộc đời thật bất công!"

“Biến thái!”

“Ấu dâm!”

“Dừng lại đi mà...!”

Hiện tại, Wolfe không có đủ sức thuyết phục để khiến ai tin lời mình. Hắn chỉ còn biết cố gắng chống đỡ, vật lộn giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát, trong khi mấy trò chọc ghẹo vẫn tiếp diễn, còn Anzel thì nhìn hắn như muốn giết người.

“Đủ rồi! Đừng làm trò trẻ con nữa! Đến lúc đi tiếp rồi đó!”

“Chuyện này đâu phải lỗi tại tôi!”

Cựu Quỷ Vương Kuon hăng hái ra hiệu cho cả đoàn đi tiếp, và mấy người đi theo hoàng gia cũng đành miễn cưỡng nghe theo. Nhìn nét mặt của họ là biết ngay họ vẫn còn nhiều điều muốn nói, nhưng vì lãnh đạo bên mình đã lên tiếng nên đành câm nín. Dù gì họ cũng không thể cứ mãi sa đà vào chuyện riêng được.

“Ngài Wolfe, cùng đi tham quan với tôi nhé!”

“Sao lại ra nông nỗi này chứ…”

Buổi giao lưu văn hóa thân thiện đáng lẽ phải nghiêm túc, giờ lại thành một buổi… hẹn hò.

Mọi người bước đi theo hướng dẫn của cô hầu gái, tà váy của cô bay phấp phới dẫn đầu đoàn. Thị trấn quỷ u ám, không có ánh mặt trời, được thắp sáng bằng vô số chiếc đèn lồng mờ mờ phát ra ánh đỏ nhẹ. Nghe nói ánh sáng ở đây được cố tình giữ ở mức thấp để không làm mất đi vẻ đẹp đặc trưng của màn đêm bao phủ trên bầu trời.

Thị trấn quanh lâu đài, hay đúng hơn là “khu nghỉ dưỡng” của Quỷ Vương, thực ra rất phát triển. Hệ thống cơ sở hạ tầng ổn định, sạch sẽ và tiện nghi. Đường phố rộng rãi, nhà cửa cao tầng được xây dựng bài bản, quy hoạch rõ ràng. Chỉ cần nhìn qua là biết nơi này được thiết kế để sống thoải mái.

Một điều khác biệt lớn so với các thị trấn của con người là cư dân ở đây rất đa dạng. Có orc, người thằn lằn, thậm chí cả mấy sinh vật nhiều xúc tu mà tôi còn chẳng biết tên. Lũ quỷ thuộc đủ mọi hình dạng, chủng loại đi lại nhộn nhịp khắp nơi.

“Thị trấn này thật sự rất gọn gàng. Ngay cả kinh đô của chúng tôi cũng chưa chắc làm được như vậy.”

“Đúng thế, quỷ tộc bọn ta giỏi dùng công nghệ phép thuật để hỗ trợ sinh hoạt hàng ngày. Dù thiếu nhân lực, nhưng bù lại, ta giỏi chế tạo mấy thứ nhỏ gọn, chất lượng cao.”

“Vậy à, thật đáng học hỏi.”

Người đang nói chuyện với Kuon là hoàng tử Anzel. Với tư cách là sứ giả thân tín của nhà vua, anh ta đang tận mắt quan sát vùng đất của quỷ, đồng thời tìm cách kết nối với Kuon. Là người đại diện cho phe con người, tôi cảm thấy nếu tin tưởng Anzel, có lẽ chúng ta thực sự có cơ hội sống hòa bình với nhau.

…Dù vậy, mặt Anzel vẫn hơi tái. Có vẻ ảnh hưởng từ lời của Remiphinia lúc nãy vẫn chưa tan.

“He he, đừng vội ngạc nhiên. Nơi này là khu nghỉ ngơi của Quỷ Vương qua bao thế hệ. Có vô vàn chỗ vui chơi giải trí, là địa điểm du lịch số một đấy!”

Dù cười có hơi... hiểm, nhưng lời khoe khoang của Kuon hoàn toàn không mang ác ý.

“Nào! Đi theo ta! Điểm đến đầu tiên trong ngày hôm nay, sở thú!”

“Cái gì?!”

Trước mặt là cánh cổng to tướng với tấm biển đầy màu sắc. Chúng tôi đã đến điểm tham quan đầu tiên, một nơi có thể ngắm nhìn vô số loài động vật kỳ lạ.

“Woaa!”

“Tuyệt vời quá!”

Đám người phía con người há hốc mồm kinh ngạc. Từ cổng đã có thể nhìn thấy thấp thoáng vài loài thú lạ. Một công viên khổng lồ được chia thành nhiều khu bằng hàng rào, mỗi khu trưng bày những con vật hiếm như khỉ đột, ngựa vằn, hươu cao cổ.

Và đó mới chỉ là khu vực trước cổng. Bên trong chắc chắn còn nhiều loài hiếm hơn nữa. Nghĩ tới đó thôi đã thấy hào hứng.

“Tôi nghe nói vùng đất của con người không có sở thú đúng nghĩa.”

“Ừ… đúng vậy. Chúng tôi chỉ có rạp xiếc du lịch là thỉnh thoảng mang theo vài loài thú lạ. Còn triển lãm động vật thì bé tẹo... Chẳng có nơi nào quy mô như thế này cả,” Anzel đáp.

Nói đến gấu trúc hay hươu cao cổ, tôi chỉ biết đến qua sách vở. Đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt thấy. Cũng phải thôi. Làm gì có cơ hội thấy mấy con thú chỉ sống ở vùng xa xôi thuộc nước khác cơ chứ?

“Ha ha! Ra là vậy! Vậy là trong mắt các người, sở thú này đúng là hàng độc hả? Cũng đúng thôi, ở đất quỷ cũng hiếm có nơi nào hoành tráng thế này! Vui thật!”

Kuon nở nụ cười đắc thắng thấy rõ.

Mà thực sự thì... chỗ này đúng là ấn tượng thật. Tôi hiểu vì sao cô ấy lại tự hào đến vậy. Không thể xem nhẹ trình độ văn hóa và công nghệ của quỷ tộc được. Chuyến tham quan này chắc chắn sẽ rất đáng nhớ.

“Sở thú này rộng lắm. Còn chần chừ gì nữa? Mau vào thôi!” Kuon hăm hở bước thẳng về phía cổng.

Nhưng… đúng lúc đó.

“Guh-bwaaah?!”

Cánh cổng sắt đột ngột đóng sầm lại ngay trước mặt, khiến Kuon đập nguyên bụng vào đó và ngã sóng soài. Tiếng kêu đau đớn vang lên, cô lăn lộn dưới đất ôm bụng.

Hả? Gì vậy?

Chúng tôi đứng ngây người nhìn cô, cựu Quỷ Vương, đang quằn quại đau đớn dưới đất.

“À… quý khách ơi, cô đang làm gì vậy…?”

Ngay sau đó, một nhân viên trông như gấu chạy tới.

“Phiền chị ra quầy bên kia mua vé trước đã. Không có vé thì không được vào đâu ạ.”

“Trời đất! Ta là Quỷ Vương đấy! Thấy mặt ta thôi là đủ rồi chứ?!” Kuon bật dậy la oai oái.

Nhưng tên nhân viên vẫn bình thản. “Xin lỗi, từ trước tới giờ chưa từng có luật vào bằng... mặt đâu. Vui lòng thanh toán giúp ạ. Chỗ này mà lỗ là sập tiệm liền đó.”

“Grrr…”

Bị lời nói hợp tình hợp lý đập thẳng vào mặt, Kuon lủi thủi móc ví ra trả tiền.

“Này, Kuon vừa mới thua cãi nhau đó hả?”

“Hay thật. Đúng là nơi có nề nếp thật sự.”

“Dân ở đây có tiếng nói, không hề sợ quyền lực.”

Cain và mấy người khác tỏ ra ấn tượng. Thị trấn quỷ thật sự được quản lý chặt chẽ. Ở đây, quy định còn mạnh hơn cả lời của Quỷ Vương. Không ai được tùy tiện làm càn dù có là kẻ quyền lực nhất. Có lẽ con người nên học tập cách điều hành như vậy.

“Đủ rồi! Đừng có cảm thán nữa!” mặt Kuon đỏ bừng vì xấu hổ, tay vẫn ôm bụng nhăn nhó.

“Kuon đúng là chẳng bao giờ giữ được thể diện.”

“Chuẩn luôn.”

“Im đi!!”

Chỉnh lại tinh thần, cả đoàn chính thức bước vào sở thú.

“Uoaa…”

“Trời ơi, cái này quá đỉnh…”

Trước mắt chúng tôi là một quảng trường rộng lớn và tràn đầy sức sống. Công viên còn lớn hơn tôi tưởng nhiều. Đám thú ở cổng chỉ là phần nhỏ thôi. Nhìn bản đồ hướng dẫn đầy màu sắc bên cạnh cũng đủ hiểu quy mô của nó.

Giữa không khí rộn ràng là đủ loại mùi lạ thoang thoảng trong gió, có mùi con vật tôi chưa từng ngửi bao giờ, nhưng điều đó chỉ càng khiến tôi thêm hứng thú.

Không gian vừa rộng vừa yên bình. Đám thú bên trong không hề bị nhốt chật chội, mà trông có vẻ rất thư thái.

“Ngài Wolfe! Wolfe ơi! Gấu trúc kìa! Bên kia có gấu trúc! Thật không thể tin được! Mình đi coi đi!”

“Ơ… công chúa đừng kéo mạnh thế chứ…”

Remiphinia kéo tay Wolfe đi như trẻ con dắt bạn đi hội chợ. Nhìn không khí giữa hai người họ… chuyến đi này đúng là biến thành một buổi hẹn hò thực thụ.

Cũng dễ hiểu thôi. Gặp được mấy loài động vật kỳ lạ, hiếm thấy trong đời, ai mà chẳng hào hứng chứ? Không riêng gì công chúa, cả đám người chúng tôi đều đang trong trạng thái phấn khích như vậy cả.

“Sở thú lớn lắm. Đừng lãng phí thời gian ở đây. Đi tiếp nào.”

Dưới sự dẫn dắt của Kuon, cả nhóm bắt đầu chuyến tham quan thật sự. Ngựa vằn, hà mã, gấu túi và nhiều loài khác, chỉ đi dạo mà đã thấy được bao nhiêu sinh vật kỳ lạ.

Tất nhiên, người hào hứng nhất vẫn là Remiphinia, nhỏ tuổi nhất trong đoàn, cứ chạy tới chạy lui như một đứa trẻ, miệng cười không ngớt.

Thật sự, nơi này rất tuyệt.

Nếu mang được mô hình này về các nước con người, đảm bảo sẽ thu hút đông đảo người dân. Tôi còn có thể hình dung ra cảnh đám sứ thần đang lặng lẽ tính toán trong đầu cách xây một cái sở thú tương tự ở quê nhà.

Nhưng…

Khi đã dần quen với không khí ở đây, tôi bắt đầu để ý đến một điều kỳ lạ.

“Cain. Cái đó…”

“Ừ, tôi cũng đang thắc mắc…”

Một trong các khu chuồng lại nuôi... ngựa. Vài con đang nhởn nhơ trong khu đất cỏ mọc um tùm. Chuyện đó thì không có gì bất thường.

Nhưng người chăm sóc mấy con ngựa ấy mới thật sự khiến chúng tôi đứng hình: một quỷ nhân mình người, thân ngựa. Chính là kiểu Nhân mã trong truyền thuyết. Gã này đang tỉ mỉ chải lông cho lũ ngựa và dọn dẹp chuồng cực kỳ nghiêm túc. Một sinh vật nửa ngựa đang chăm sóc… ngựa.

“Kuon… tên Nhân mã kia là ai thế?”

“Hửm? Nhân viên làm công thôi mà.”

“Làm công hả…” Cain nhíu mày. “Theo tôi thấy thì Nhân mã còn hiếm hơn ngựa cả trăm lần…”

Đúng thật. Ở thế giới loài người thì ngựa rất phổ biến. Còn gặp được một Nhân mã, thuộc giống quỷ cực kỳ hiếm, thì gần như không thể. Nên mới ra cái cảnh kỳ cục: người xem thì tò mò… nhân viên trông chuồng hơn là xem mấy con vật.

“Đừng lo. Ngay cả với bọn quỷ chúng tôi thì Nhân mã cũng hiếm hơn ngựa nhiều.”

“Thật á?”

“Thật. Có kha khá khách tới đây chỉ để nhìn nhân viên thôi,” Kuon nói rất nghiêm túc. “Mà số lượng cũng không hề ít đâu nhé.”

“Và sở thú chịu để thế à?”

“Kiểu đó thì lệch mục tiêu rồi còn gì…”

Một Ngưu nhân chăm bò sữa, một medusa trông rắn… càng đi tham quan, tụi tôi lại thấy thêm mấy cảnh kỳ quặc.

Loài quỷ có đủ dạng giống loài. Trong khi loài người chỉ có… người, thì quỷ có cả sinh vật lai chim, cá, thực vật, v.v. Liệt kê chắc tới sang năm chưa hết. Chủng loại thì vô biên, nhưng theo lời Kuon thì số lượng từng giống lại cực kỳ chênh lệch. Nhờ sở thú này, ta có thể tận mắt thấy được sự đa dạng đó.

“Ngựa bị bệnh thì Nhân mã kia sẽ vô chuồng thay nó, vừa đứng đó vừa làm khách giải trí.”

“…Cái quái gì vậy?”

“Nhưng điều khó nói là… hắn còn được hoan nghênh hơn cả mấy con ngựa.”

Lúc đó tôi mới tự hỏi: Nếu vậy thì cần sở thú làm gì nữa không, khi nhân viên còn hút khách hơn cả thú?

Vừa nghĩ đến đó, Nhân mã kia phát hiện ra tụi tôi đang nhìn, rồi tiến lại gần hàng rào.

“Xin nhắc lại, tôi không phải con vật trưng bày đâu nhé.” hắn nói to.

“Cái gì?! Con thú đang cãi nhau với khách kìa…”

“Lâu rồi không gặp, Quỷ Vương.”

“Sbassino. Ta mừng vì ngươi vẫn khỏe mạnh.”

“Cảm ơn vì lời chúc.” hắn đáp lễ, trông khá lịch sự. Có vẻ Kuon và hắn quen nhau từ trước.

“Này, tại sao Nhân mã lại đi chăm ngựa thế?” ai đó hỏi.

“Sao ư? Vì đó là công việc của tôi mà?”

“…Ờm.”

Cain hỏi, nhưng bị đáp thẳng như vậy thì cũng chẳng biết nói gì thêm. Không có âm mưu hay lý do sâu xa nào cả, chỉ là việc làm bình thường.

“Lâu rồi mới gặp, còn nhớ trò tung bóng giữ thăng bằng không?”

“Giờ tôi đang làm, chưa chuẩn bị đồ biểu diễn… Nếu muốn thì chắc phải chuẩn bị trước...”

“Thôi, không sao. Ta chỉ buột miệng nhắc đến thôi. Để lần khác nhé.”

“Cảm ơn đã thông cảm.”

Tên Nhân mã cúi đầu nhẹ.

“Anh có biểu diễn à?” tôi hỏi thêm.

“Khi tôi phải thế chỗ ngựa, công việc là đứng đó để khách nhìn. Nhưng nếu chỉ đứng yên thì hơi chán, nên tôi thường làm vài trò cho vui. Bọn thú thật ra cũng mệt lắm.”

“Vậy… làm ở đây chắc chẳng dễ gì…”

Vốn là người trông thú, mà lại kiêm cả nghệ sĩ biểu diễn.

“Hắn bây giờ trông đàng hoàng thế thôi, chứ ngày xưa gây rắc rối ra phết. Hắn từng… dính tới kha khá ngựa cái trong sở thú, làm nổ ra scandal tình ái nội bộ, suýt khiến cả khu chuồng ngựa tan vỡ vì ghen tuông. Mớ hỗn độn đó nhớ tới vẫn thấy kinh.”

“Xin Quỷ Vương đừng kể mấy chuyện đó ra nữa…”

“Ha ha ha…”

Tôi chỉ còn biết cười khô. Mà thật… có ai ngờ sở thú lại dính drama tình cảm?

Cain nhìn mà mặt cứng đờ, không giấu nổi vẻ rối rắm.

“Thôi, làm việc cho đàng hoàng đấy!”

“Biết rồi, khỏi cần nhắc.”

Tạm biệt tên Nhân mã xong, cả nhóm tiếp tục tiến bước.

“Cái quái gì vừa xảy ra vậy…?”

“Chịu.”

Chuyện này… có bình thường với một sở thú không? Chắc chắn là không rồi.

Dù có những điều quái lạ, nhưng phải công nhận sở thú này đúng là chỗ giải trí chất lượng cao. Mọi thứ sạch sẽ, chỉ cần đi dạo là thấy thư giãn. Dù vẫn có cảm giác âm u của đất quỷ, nhưng sau một lúc thì cũng quen, giống như đang đi bộ trong công viên có đèn lồng vào ban đêm vậy. Còn mang theo cảm giác huyền bí rất đặc trưng. Giờ tôi hiểu vì sao Quỷ Vương lại thích nơi này đến thế. Việc được nhìn tận mắt những sinh vật mà bình thường chẳng bao giờ thấy được, thực sự vui hơn tôi tưởng.

“Ơ… Khoan đã…!” Kuon bất ngờ đứng khựng lại. “Rồng cổ đại…!”

Mắt cô ấy mở to, miệng thốt lên đầy phấn khích.

“Cái gì?! Rồng cổ đại á?!”

“Không thể nào! Chỗ này có cả rồng cổ đại sao?!”

Ngay cả những người hùng cũng bất ngờ, cả người căng cứng lại. Dù gì, đó cũng là một cái tên khiến mọi người phải dè chừng.

Rồng cổ đại, dạng mạnh nhất trong tất cả các loài rồng. Hiếm tới mức chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết. Trước mặt chúng tôi là một con rồng khổng lồ, thân phủ đầy vảy xám, ánh mắt uy nghi, đôi cánh rộng lớn trông như có thể bay qua cả thế giới.

“Đó là…”

“Rồng cổ đại thật…”

Cain thì thào, không giấu được sự ngưỡng mộ khi đối diện sinh vật mạnh nhất. Anh và đồng đội từng chiến đấu với rồng, và thắng. Nhưng rồng cổ đại thì… thậm chí chưa từng gặp. Ngay cả khi có chạm mặt, họ cũng không chắc có thể thắng hay không, tôi nhớ Cain từng nói vậy.

Và giờ, người anh hùng ấy đang đứng đối diện với sinh vật hùng mạnh nhất mà họ từng nghe tới. Mồ hôi rịn trên trán.

“T-Tuyệt thật! Có cả rồng cổ đại trong sở thú…!”

“M-Mau chụp ảnh lại!”

Các du khách xung quanh cũng rầm rộ. Ai nấy đều chĩa máy ảnh về phía con rồng, ghi lại hình ảnh tuyệt vời này mãi mãi.

Sự xuất hiện của rồng cổ đại đã thu hút toàn bộ sự chú ý trong khu vực. Nhưng rồi...

“Khoan… con rồng đó là khách mà, đúng không?”

“Đúng thế. Hắn chỉ đến chơi sở thú thôi.”

Con rồng cổ đại ấy đang đứng trước chuồng sư tử, nhìn đăm đăm vào trong với vẻ mơ màng. Có vẻ nó còn dắt theo vài con rồng con, đang ngồi xem sư tử rất nghiêm túc. Trong khi đó, con sư tử thì trông hoang mang thấy rõ.

“Chắc chắn là… rồng cổ đại còn hiếm hơn sư tử nhiều...” Cain làu bàu.

“Dĩ nhiên rồi. Với bọn ta, rồng cổ đại cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.”

“Hả…”

Thế là, trong một diễn biến khá oái oăm, một du khách lại thu hút sự chú ý hơn cả thú trưng bày.

Con rồng cổ đại thong thả đi quanh sở thú như bao du khách khác. Đi một vòng, ngắm nghía, rồi rời đi. Và hôm đó, thứ khiến người ta bàn tán nhiều nhất không phải là gấu trúc, không phải là hươu cao cổ, mà là một người khách.

“Đây là… chuyện bình thường của sở thú sao?”

“Biết chết liền…”

Tôi và Cain cùng nghiêng đầu. Một sở thú mà nhân viên và khách mời còn được chú ý hơn cả động vật… Có gì đó sai sai thật.

Và với một chút hoang mang chưa được giải tỏa, chuyến tham quan sở thú của chúng tôi cũng kết thúc.

Rời khỏi đó, chúng tôi đến điểm tiếp theo.

“Giờ thì! Tiến tới rạp chiếu phim nào!”

Dưới sự dẫn dắt của Kuon, chúng tôi bước vào nơi được gọi là “cinema” và lại trải nghiệm thêm một thứ mới lạ.

“Uoa!”

“Hình ảnh đang chuyển động kìa!”

Thị trấn quanh lâu đài còn có một thứ gọi là “phim ảnh.” Những bức hình khổng lồ được chiếu lên màn vải, chuyển động như thể chúng tôi đang nhìn thấy cảnh thật, hoặc một vở kịch đang diễn trực tiếp. Nhân vật trong ảnh di chuyển tự do để tạo nên câu chuyện.

Nghe nói những hình ảnh chuyển động đó gọi là “video,” còn các câu chuyện kể bằng chúng thì gọi là “phim.” Dù loài người đã có công nghệ chụp ảnh, nhưng vẫn chưa thể ghi lại chuyển động của thực tại.

“Công nghệ kỳ diệu này có được là nhờ kỹ thuật phép thuật vượt trội của bọn ta. Quỷ tộc vừa phát minh ra một loại tinh thể đặc biệt có thể lưu trữ hình ảnh chuyển động. Từ đó, nghệ thuật điện ảnh ra đời.”

“Ra là vậy…”

“Phim đúng là quá tuyệt…”

Ai nấy đều dán mắt vào màn chiếu. Đây là công nghệ mà con người chưa từng sở hữu.

Nếu mang được thứ này về thế giới loài người… Ai cũng chắc đang nghĩ đến điều đó, khi nhận ra chuyến khảo sát đất quỷ lần này đáng giá thế nào.

“Wah hah hah! Tuyệt vời quá phải không?! Nào nào, các ngươi thấy sao?! Thấy sức mạnh của công nghệ quỷ đáng kinh ngạc chứ hả?!”

“Quỷ Vương, xin im lặng giùm. Ngài đang làm phiền khách khác đó.”

“À… xin lỗi…”

Nhân viên rạp chiếu phim bước tới nhắc nhở. Đúng là ở đây duy trì trật tự thật nghiêm, đến cả Quỷ Vương cũng không được tự tiện.

Bỏ qua vụ đó, thì công nghệ làm phim đúng là gây choáng. Về lý thuyết thì đơn giản: chiếu hàng loạt ảnh tĩnh với tốc độ cao. Nhưng nếu có thể ghi lại chuyển động đời thật thay vì chỉ ảnh chụp, thì sẽ tiện lợi cho vô số thứ.

Tôi cảm nhận rõ trong lòng: đây là công nghệ có thể thay đổi cả thế giới.

“Ừm… tôi hiểu rồi…”

Nhưng giữa không khí ngưỡng mộ, Cain lầm bầm với vẻ cau có:

“Công nghệ thì đỉnh thật đấy, nhưng… mấy người đang cho tụi tôi xem cái quái gì vậy?”

“Ừ, tôi cũng thấy kỳ kỳ,” Rachel phụng phịu đồng tình.

Hóa ra, thứ họ băn khoăn… chính là nội dung bộ phim.

“Một câu chuyện tình giữa một orc và một goblin… Tôi phải phản ứng thế nào đây?” Rachel cau mày.

“Tôi hiểu mà…” Cain lẩm bẩm đáp lại.

Trước mắt chúng tôi là một chuyện tình đầy cảm xúc vượt qua rào cản chủng tộc: một goblin da xanh nhỏ thỏ thể hiện lời yêu với một orc lực lưỡng. Cuối cùng, orc cũng bị tình cảm mãnh liệt làm lay động và đáp lại. Dù công nghệ phim khiến mọi người ban đầu khá phấn khích, nhưng càng xem, ai cũng càng đơ mặt.

Chuyện tình này là cái thể loại gì vậy trời…?

Chẳng mấy chốc, cả nhóm ngồi lặng như tượng, không ai đồng cảm nổi với màn lãng mạn giữa… quái vật.

“Gì cơ…? Chẳng phải lúc nãy còn ca ngợi phim ảnh tuyệt vời lắm sao…?” Kuon bắt đầu cuống khi thấy phản ứng đơ cứng của tụi tôi. Có vẻ cô ấy không thấy gì bất thường trong bộ phim.

“À thì… nếu cho tôi xem cảnh hai sinh vật không giống người yêu nhau, thì tôi chỉ có thể phản ứng kiểu: ‘Ờ… biết rồi, biết rồi…’ thôi…”

“Hử? Sao lại vậy? Miễn câu chuyện hay thì tình yêu giữa goblin và orc có gì sai đâu?”

Cain đại diện tụi tôi trả lời, còn Kuon thì nghiêng đầu khó hiểu, như thể thực sự chẳng thể hiểu nổi phản ứng của con người.

“Có lẽ… đúng là thế. Quỷ tộc bọn ta từ khi sinh ra đã sống chung với đủ loài đủ dạng. Thế giới loài người thì chỉ toàn… người thôi đúng không? Chắc sự khác biệt nằm ở chỗ đó.”

Cả hai người đều nhăn mặt. Với quỷ, vốn đã quen sống cùng hàng tá giống loài, thì tình yêu giữa các chủng tộc là chuyện thường. Nhưng với chúng tôi, tình cảm thường chỉ dành cho… đồng loại. Chó mèo có thể yêu nhau thật đấy, nhưng con người đâu có hiểu cảm giác đó kiểu như của mình.

“Làn da xanh của em vẫn đẹp như ngày nào. Anh yêu em, tình yêu của anh…”

“Em cũng yêu anh, cục cưng của em…”

Goblin và orc trao nhau một nụ hôn nóng bỏng, nhưng… cảnh cao trào đó lại chẳng khiến tim ai lay động. Trái lại, không khí còn trở nên… lạnh toát. Mọi người nhìn lên màn chiếu với ánh mắt vô hồn như… xác sống.

“Cơ thể goblin nhỏ bé của em dễ thương quá, cưng ơi…”

“Cố lên Rachel… sắp hết rồi…” nữ chiến binh thì thầm tự cổ vũ.

Cuối cùng, vài người bắt đầu có phản ứng tiêu cực. Chỉ một bộ phim thôi mà đã làm lộ rõ khoảng cách giá trị quá lớn giữa con người và quỷ.

“Này, lại đây…” con orc gọi bằng giọng thì thầm khi nằm trên giường.

Mặt cô ấy đỏ bừng, à không. Phải nói là xanh sẫm lại mới đúng, quần áo thì trễ xuống một cách đầy gợi cảm, trông như đang diễn một cảnh quyến rũ đúng nghĩa. Goblin nuốt nước bọt cái ực, tay run run cởi đồ.

Hai người nằm xuống giường… Và rồi, tôi bừng tỉnh.

“Á á á! Cảnh tình cảm! Đây là cảnh yêu đương nè!!”

Tôi hét lên lúc nào không hay. Tim tôi đập rộn ràng trong ngực khi bị cuốn theo cảnh phim quá cuốn hút kia.

Ra là vậy! Phim đúng là một phát minh kỳ diệu! Chỉ cần điều chỉnh không gian, góc quay và phối nhạc nền khéo léo là có thể khiến một cảnh đêm trở nên nồng nàn hơn cả đời thật.

Cảm giác chân thực đến kinh ngạc! Một goblin và một orc đang thì thầm lời yêu trên giường! Cứ như thể tôi nghe rõ cả từng hơi thở của họ! Nếu công nghệ phim này mà phát triển thêm và dùng vào mục đích… gợi cảm hơn thì sao nhỉ…?!

Tôi bắt đầu… run rẩy vì tưởng tượng.

“Liz, cô…”

Nhưng trái ngược với sự phấn khích của tôi, cả đám bạn đồng hành nhìn tôi với ánh mắt lạnh như băng.

“Cô… thật sự bị kích thích bởi goblin rồi à…”

“Liz, quay về đi. Cô đã đi quá xa rồi đó.”

“Hả?!”

Mấy giọng nói mệt mỏi đó như dội gáo nước lạnh vào đầu tôi.

“Tôi vừa nghĩ cái gì vậy trời…?! Dùng phim để làm… cái gì?! K-Không phải như mấy người nghĩ đâu! Tôi không phải dạng người nghĩ ra mấy thứ đen tối như thế! Lỗi là do cái cảnh kia! Cảnh đó mới bậy! Tôi bình thường rất trong sáng đấy!”

“Không, điều đáng sợ là cô thật sự bị kích thích bởi cảnh đó cơ...”

“Đừng có rung rinh vì cảnh giữa goblin với orc chứ, đồ dở hơi…”

“Hử…?”

Hình như tôi vừa bị chửi vì một cái lý do... sâu hơn cả nội dung phim. Cảm giác thật bất công.

À, mà cũng cần nói rõ: bộ phim này được gắn mác "phù hợp với mọi lứa tuổi", nên cảnh nóng chưa tới đã bị chuyển sang nền đen. Khi hình ảnh quay lại, trời đã sáng. Không hiểu sao... tôi lại thấy hơi hụt hẫng.

Phim kết thúc, tôi nhìn thấy cái gọi là “credit” bắt đầu chạy. Và thế là buổi “thưởng thức điện ảnh” của chúng tôi đi đến hồi kết.

Tôi vươn vai khi bước ra khỏi rạp chiếu phim. Mọi người xung quanh đều bàn luận sôi nổi về phim. Nhưng không phải về nội dung, mà là công nghệ làm phim, ai nấy đều ấn tượng với khả năng lưu lại chuyển động của hiện thực.

Ngồi lâu nên người hơi cứng, nhưng sau khi xem xong trọn vẹn một tác phẩm, được đứng lên vươn vai lại thấy thoải mái kỳ lạ. Tôi thầm nghĩ, nếu mang phim ảnh về thế giới loài người, nhất định sẽ bùng nổ.

“Phim tuyệt thật nhỉ, ngài Wolfe?”

“Ừ, đúng vậy.”

Remiphinia tiến lại gần Wolfe với nụ cười nhẹ. Cách hai người họ chia sẻ cảm nghĩ sau khi xem phim trông chẳng khác gì một cặp đôi đang hẹn hò. Tôi từng thấy cảnh giống vậy sau mấy buổi xem kịch.

“Ờm…” Remiphinia lúng túng nói “Liệu có… tuyệt không nếu như… ngài và em cũng có một chuyện tình say đắm như trong phim…?”

“Hở? Cái cảm hứng đó mà em lấy từ phim của goblin á?”

Cô ngừng lại một chút. “…Ờm, đúng là… phim đó hơi lố thật…” cô thừa nhận, mặt nhăn nhó.

Có vẻ Remiphinia đang cố “thả thính” Wolfe bằng một câu gợi mở. Nhưng đáng tiếc là, vì phim quá… kỳ quặc, nên cô chọn sai ví dụ mất rồi. Thính bị… tạch thẳng.

“Công chúa Remiphinia…” Wolfe lên tiếng.

Chỉ cần nhìn là biết cô ấy đang vội “tái cấu trúc kế hoạch tấn công”. Nhưng chưa kịp làm gì thì Wolfe đã nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc lạ thường. Không khí xung quanh thay đổi. Cô bị bất ngờ.

“Ta muốn nói rõ trước khi mọi thứ đi quá xa. Theo đuổi ta là vô ích. Ta không có hứng thú, và dù có thì ta cũng không được phép đáp lại tình cảm ấy.”

“Hả…?”

Wolfe buộc phải từ chối. Anh nhìn thẳng vào mắt Remiphinia rồi nói tiếp:

“Thứ nhất, địa vị của chúng ta khác biệt. Ta còn chẳng học hành tử tế. Tệ hơn nữa, ta từng là binh sĩ trong quân đội quỷ.”

Wolfe đưa tay phải lên ngực, tập trung ma lực. Trong chớp mắt, bàn tay anh bốc lên nguồn năng lượng đen sì khiến ai nấy rùng mình. Đây là sức mạnh Wolfe có được từ thời ở trong quân đội Quỷ Vương, một sức mạnh xuất phát từ nơi u tối nhất.

Anh đang cho cô thấy rõ: anh không còn thuộc về thế giới loài người.

“Chúng ta sẽ không bao giờ được chấp nhận. Ta hoàn toàn không xứng đáng.”

“Không… Không phải như vậy…!”

Dù bị ánh mắt nghiêm khắc và luồng sức mạnh đen bao trùm, Remiphinia vẫn cố gắng phủ nhận. Nhưng đáng buồn thay, không một ai đứng về phía cô.

“Chính xác! Ta sẽ không bao giờ giao Remphie cho một người như ngươi! Hoàng tộc sẽ không chấp nhận! Và ít nhất, thì ta chắc chắn không đời nào đồng ý!”

“Anzel!”

Hoàng tử quốc gia xen vào với giọng hét vang, bất chấp luôn thể diện hoàng gia để ngăn tình cảm của em gái.

“Ta đồng tình với ngài ấy. Công chúa Remiphinia, cô mang trách nhiệm và nghĩa vụ. Cô không được phép yêu ai tùy thích. Nhất là kẻ không có địa vị hay danh dự gì cả. Cô không có lý do gì để ở bên người đó.”

“Đến cả anh cũng nói vậy, Brian…”

Đội trưởng Brian cũng góp lời, giọng lạnh lùng, không thương xót.

Không ai ủng hộ công chúa cả. Họ đều nhìn nhận tình huống từ một góc nhìn thực tế: người muốn bước vào hoàng tộc thì phải có thân phận và giá trị xứng đáng. Đó là chuyện… khỏi phải bàn.

“Không… Không phải như vậy mà…”

Remiphinia cúi đầu, môi run run. Cô cố chối, nhưng giọng thì nhỏ, mắt thì bắt đầu rơm rớm nước.

“Kuon… đi tiếp thôi.” Wolfe quay sang cựu Quỷ Vương.

“Ngươi chắc chứ?”

“Không sao đâu.” Wolfe đáp cứng rắn, không chút do dự. Nghe như một lời… chia tay.

Và thế là chúng tôi lại tiếp tục lên đường, Kuon dẫn đầu. Chỉ còn Sylphie ở lại bên Remiphinia, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.

Và rồi, chúng tôi đến điểm cuối cùng của chuyến tham quan.

“Yeahhh! Đến giờ tắm suối nước nóng rồi!!” Rachel hét lên rồi phóng cái vèo xuống nước. Một tiếng “ÙM!” vang lên khi cơ thể cô chìm xuống làn nước ấm áp.

7b3a0f16-579a-44c9-a2bb-4af80a7dc5ee.jpg

Đây chính là nơi khiến Kuon tự hào nhất, một tổ hợp suối nước nóng. Nơi này có đủ thứ để thư giãn: suối nóng là điểm chính, nhưng còn có cả khu ăn uống, massage, và nhiều dịch vụ khác nữa.

Nghe đâu nó có tên là “Siêu Nhà Tắm.” Cá nhân tôi thấy gắn chữ “siêu” vào tên thì hơi… mất sang một chút.

“R-Rachel! Ừm, ê… không được nhảy ùm xuống nước như vậy đâu! Như thế là bất lịch sự!”

“Thôi nào, thư giãn đi Melvy. Vui lên tí đi.”

“W-W-Waaah!”

Rachel phấn khích tạt nước thẳng vào người Melvy. Cô thánh nữ cứng đơ người khi nước nóng chạm vào làn da trắng của mình.

“Trời đất, ồn ào thật. Tắm suối nóng là để tận hưởng trong yên tĩnh chứ. Aaaa, đúng là tuyệt thật…”

“Ha ha, nghe bà rên như mấy bà già ấy, Kuon.”

“Im cái miệng lại.”

Có vẻ khu suối này là chỗ Kuon thường xuyên lui tới. Một vị khách nói với tôi rằng họ thường gặp cô ở đây mỗi khi ghé qua. Bất cứ hình tượng nào tôi từng có về một Quỷ Vương... giờ hoàn toàn vỡ vụn.

Tôi cũng ngâm mình xuống suối. Buộc tóc lên rồi từ từ thả người vào làn nước, tôi như thở dài từ tận đáy lòng. Nước nóng đục nhẹ, ấm áp thấm sâu vào từng thớ thịt.

“Aaaaa…”

Toàn thân tôi run nhẹ vì nhiệt độ, tựa lưng vào mấy tảng đá xung quanh hồ nước, hít một hơi dài. Hơi nước trắng mờ bốc lên bám lấy da, khiến tôi bắt đầu đổ mồ hôi.

Cảm giác như... đang được sống lại.

CEm cũng đắm chìm rồi hả, Liz...”

“Không, đợi đã... em có lý do chính đáng mà, Sylphie...” tôi giải thích với Sylphie và Remiphinia, hai người đang ngồi bên cạnh mỉm cười khó xử. “Cơ bắp của chị đau ê ẩm suốt mấy hôm nay... cảm giác như tan ra luôn ấy!”

“Cơ... cơ bắp đau á?” Remiphinia nghiêng đầu, mặt ngơ ngác.

Đúng thế. Dạo này tôi lúc nào cũng đau nhức toàn thân. Tất cả là vì cái trại huấn luyện khốn kiếp mang tên “Ai Cũng Làm Được! Khóa Rèn Luyện Kiểu Anh Hùng!” Buổi huấn luyện sáng hôm qua vẫn còn nhức, mà chiều lại dính thêm bài tập nặng khác nữa. Hỏi sao chịu nổi?!

Hôm nay tôi chỉ còn biết cố gắng gồng gánh. Chỉ cần cử động nhẹ thôi là cả người nhói lên. Nhưng vì đang đi cùng các quan chức hoàng gia, nên tôi cố gắng giả vờ bình thường.

Không ngoa khi nói: tôi là người chịu cực nhiều nhất hôm nay. Anh hùng vô danh ẩn mình sau chuyến đi này... chính là tôi!

Nước suối nóng thấm sâu vào thân thể rệu rã của tôi như một phép màu.

“Tiểu thư Lisalinde, em nghe nói chị gia nhập nhóm anh hùng với tư cách thực tập sinh. Huấn luyện của chị gái em khắc nghiệt vậy sao?”

“Khắc nghiệt á? Nói thế còn nhẹ đấy, công chúa Remiphinia. Nó là địa ngục. Địa…Ngục. Bao nhiêu lần chị tưởng tượng tay chân mình sắp gãy lìa…? Thật sự, bài tập bây giờ chẳng dành cho người bình thường. Đến cuối khóa, chắc chị thành quái vật mất.”

“Th-Thật á…”

Tôi thao thao bất tuyệt như thể cần trút hết bức xúc. Đáng ra tôi nên nói giảm nói tránh vì đó là chị gái cô ấy, nhưng xin lỗi... tôi không thể nào mô tả chuyện đó bằng giọng nhẹ nhàng được. Kết quả là Remiphinia sợ đứng hình luôn.

Khi đang nói chuyện, Rachel và Melvy lại gần, cười khúc khích.

“A ha ha ha! Chị làm như chuyện gì kinh khủng lắm không bằng, Liz!”

“Đúng rồi đấy! Đâu có đến mức thế!”

“Nào, nói thật đi. Cái ‘Ai Cũng Làm Được! Khóa Rèn Luyện Kiểu Anh Hùng!’ đâu đến nỗi, đúng không? …Ơ?!”

“Cô ấy nổi giận rồi!”

Sau này tôi mới nghe kể lại: lúc đó mặt tôi trông như ác quỷ bước ra từ địa ngục, sát khí phừng phừng. Mỗi tế bào trên người tôi đều căm hận.

“Bọn quái vật mất hết khái niệm về giới hạn của con người rồi…”

Bọn họ sẽ không bao giờ hiểu trái tim yếu đuối của người thường.

“Tại sao chứ? Khóa huấn luyện đó bán ế chỏng chơ…”

“Bọn mình còn thiết kế cho người mới bắt đầu mà…”

“Cũng tại có Liz làm cộng sự chứ còn ai!”

Hội chị em nhóm anh hùng trông có vẻ buồn. Nhưng việc họ không hiểu nổi vì sao khóa huấn luyện thất bại đã chứng minh rõ một điều: tất cả bọn họ đều điên.

Còn Rachel gọi tôi là “cộng sự” thì… tôi cũng chịu. TÔI KHÔNG HỀ CÓ LIÊN QUAN.

“‘Khóa Rèn Luyện Kiểu Anh Hùng’ là gì vậy?” Remiphinia tò mò hỏi, nhưng tôi không định trả lời đâu. Có những điều trong đời càng không biết càng tốt.

“Aaaaaaa… Suối nóng phê quá…”

Dù gì thì gì, tôi thật sự tận hưởng thời gian ngâm suối nóng này.

“Cậu nghiện rồi đấy.”

“Hay là… tôi dọn tới lâu đài Quỷ Vương sống một thời gian…”

Ngày nào cũng đi tắm suối nóng thì còn gì bằng.

Thật ra thế giới loài người cũng có suối nước nóng, nhưng không có cái nào gần Thị trấn Học viện cả. Với ma trận dịch chuyển, từ học viện đến đây chỉ tốn vài phút. Vậy là tôi có thể đi học, tập luyện với nhóm anh hùng, rồi về lâu đài để ngâm suối. Lịch trình quá hợp lý còn gì!

Aaaa… Chắc tôi sẽ thành khách quen ở đây mất.

“Hmm…?”

Lúc đó, Melvy hình như phát hiện điều gì. Mắt cô ấy mở to.

“Không thể nào… Em ấy to hơn mình…”

“Hử…?”

Melvy lẩm bẩm với vẻ… đầy ghen tị. Cô rút người lại, nhìn chằm chằm vào một điểm với ánh mắt như bị thôi miên.

Ánh mắt đó… đang dán chặt vào vòng một của ai đó. Trong mắt Melvy bốc lên thứ cảm xúc nặng nề: nỗi ganh tị rất… phụ nữ.

“Anou… Thánh nữ Melvy…?”

Người bị dòm chính là Remiphinia.

Công chúa cứng người, gương mặt tái dần khi bị “soi” kỹ lưỡng, bị chiếu tia nhìn rất trần tục, rất cháy bỏng. Một giọt mồ hôi lăn dài trên trán cô, rơi tõm xuống nước.

Nhưng Melvy chẳng để tâm. Cô tiếp tục phát ra áp lực kỳ lạ khi nhìn chằm chằm vào ngực của Remiphinia.

“Em ấy mới mười hai… mà đã hơn mình…”

“E-Eh…?”

“Tại sao thế giới lại bất công như vậy…?”

Giọng Melvy trầm và buồn như đang… than thở cho nhân loại. Trông như lời của một thánh nữ đang oán trách thời thế, nhưng thực ra, tất cả chỉ là sự ganh tị trần trụi.

Thành thật mà nói, cả hai người họ đều… gần như phẳng lì.

Nhưng Remiphinia thì mới 12, còn Melvy đã 17. Bị "thua cuộc" khi hơn tới 5 tuổi, tôi cũng hiểu được phần nào nỗi đau thầm kín kia.

Thực sự, chuyện này khiến ngực tôi… cũng đau theo một cách nào đó.

“Anou… Thánh nữ Melvy, chị vẫn còn đang tuổi phát triển mà! Nhất định sẽ…!”

“Graaah, graah… Em đang cố xúc phạm tôi đấy à?!”

“Á á á?!”

Câu an ủi nửa vời của Remiphinia, vốn chỉ để xoa dịu tình hình, lại khiến Melvy nổi điên hơn.

“Em là em gái của Sylphie! Em chính là kiểu người sẽ lớn thêm đấy!!”

“Em xin lỗi! Em xin lỗi!!”

“Tất cả là tại bộ ngực! Là do bộ ngực chết tiệt đó!!”

“Kyaaa! Melvy, dừng lại đi mà…!”

Trong cơn điên loạn, Melvy lao đến định… giật ngực của Remiphinia ra luôn. Công chúa hét toáng lên.

“Các người không bao giờ hiểu được cảm giác khi ngày nào cũng phải sống giữa đám người có vòng một khủng cả!! Thật không công bằng! Trời ơi, sao thế giới tàn nhẫn thế?!”

“E-Em biết lỗi rồi! Là em nói! Là em nói thôi! Làm ơn tha cho em…!!”

d8911b98-f531-4f8d-8129-57095c038807.jpg

Không ai dám bước ra ngăn chặn bi kịch ấy. Tất cả chúng tôi đều e sợ rằng "ngọn lửa" ấy sẽ lan đến mình.

“Không thể tha thứ! Không thể chấp nhận được! Nỗi nhục này, ta sẽ khắc cốt ghi tâm! Hãy cảm nhận cơn thịnh nộ của... hội ngực phẳng!”

“X-Xin hãy dừng lại đi, Thánh nữ Melvy...!”

“Giao nộp đi! Đưa bộ ngực của ngươi cho ta...!”

“Á! Hyaaah...?!”

Melvy đã hóa thành một “chiến thần săn ngực” đích thực. Cô rơi lệ như mưa máu khi lao vào tấn công công chúa.

Melvy vốn là một thiếu nữ đoan trang, luôn giữ mình xứng đáng với danh xưng “thánh nữ”. Việc cô mất kiểm soát đến mức này chỉ cho thấy: sự ghen tị của người “không có” là một thế lực thật khủng khiếp.

Và thế là, thời kỳ tăm tối của “cuồng nữ săn vòng một” đã chính thức bắt đầu.

Nhưng...

Trời ơi, cảnh tượng ấy đẹp làm sao.

Hai mỹ nữ đang ngâm mình trong làn suối nóng, không một tấm vải che thân. Tay họ không hề ngần ngại chạm vào nhau dưới ánh mắt mọi người. Má ửng hồng, mặt nước lăn tăn theo hơi thở gấp gáp, ánh đèn phản chiếu qua màn hơi nước bồng bềnh.

Ban đầu, tôi chỉ thấy ngộp ngạt, nhưng rồi... trong khung cảnh ấy có gì đó mong manh và đẹp đẽ lạ thường.

“...”

C-Cái cảm giác này là sao...? Khi nhìn họ như vậy, tôi bỗng thấy... lạ lắm.

Một phần trong tôi muốn tham gia vào cảnh tượng ấy, phần khác lại chỉ muốn lặng lẽ dõi theo mãi không rời. Có thứ gì đó nóng rực đang tích tụ trong lòng ngực tôi, như ngọn lửa lập lòe không thể gọi thành tên.

“Trái tim tôi đang... rạo rực...?!”

“Khoan, mình đang nghĩ gì vậy chứ?! Không được! Mình là một con người thuần khiết và đứng đắn! Không thể nghĩ bậy được!”

“C-Có chuyện gì thế, Lisalinde?”

Tiếng hét của tôi khiến Kuon giật mình.

“B-Bình tĩnh nào... tay phải của mình ơi...”

Tay phải tôi bắt đầu tự động cử động, còn tay trái thì chật vật giữ lại.

Bàn tay của tôi... đang bắt đầu hành trình truy tìm bộ ngực! Không kiềm chế được nữa! Nó khát khao được chạm vào...!

K-Không được! Phải tự kiểm soát! Nếu để lấn quá đà, mình sẽ biến thành... kẻ biến thái mất!

Mình không phải loại con gái dâm loạn! Không được nghĩ đến chuyện... sờ ngực hay úp mặt vào đó...!

“Haaaa...! Mình cần... phải hạ nhiệt...!”

“Hả...? Cái gì? Cô bị điên à?!”

Với ý chí kiên cường, tôi giành lại quyền kiểm soát tay mình và... dùng tay phải tự tát vào mặt. Máu mũi tôi chảy ra, mà tôi cũng chẳng rõ là do cái tát đó hay là vì cảnh tượng các cô gái đang “đùa giỡn” trước mắt.

“Tà niệm, cút đi! Ý nghĩ xấu xa, cút khỏi đầu ta!”

“Cô làm tôi sợ quá đấy...”

Kuon lùi lại trong khi tôi tiếp tục tự vả bản thân.

Nhưng. Và điều này hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện vừa rồi, tôi quyết định sẽ quay lại đây thường xuyên. Tôi thề với lòng, không vì cảnh các cô gái cọ xát nhau mà vì... muốn thư giãn cơ thể. Đúng vậy, chỉ đơn giản là thư giãn thôi.

“Đưa bộ ngực đây!”

“Áááá...!”

Remiphinia hét lên một tiếng rất... đặc sắc. Hóa ra Melvy có những kỹ năng không ngờ tới trong việc “chạm tay”.

Trời đã sẩm tối. Dù vùng đất quỷ này lúc nào cũng như đêm, ánh sáng từ những chiếc đèn quanh bể tắm vẫn chiếu sáng đủ để thấy mọi thứ. Hơi nước lăn tăn, phản chiếu ánh đèn đỏ lấp lánh tạo nên một khung cảnh lãng mạn và mơ hồ.

Ai nấy đều thư giãn trọn vẹn trong suối nước nóng. Da họ ửng đỏ vì nhiệt, hơi thở thở ra nhẹ nhàng và mãn nguyện.

Rồi đột nhiên, Remiphinia nhận ra điều gì đó.

“Hở? Đằng sau có lối đi kìa.”

Sau màn “bạo động” vừa rồi, Melvy đã nằm vật ra vì kiệt sức. Nhưng giờ cô tỉnh lại và rất tò mò trước con đường vừa phát hiện.

“Lối đi?”

“Ừ. Muốn xem thử không?”

Một lối đi đằng sau suối nước nóng? Có khi là một loại bể tắm khác chưa ai dùng?

Remiphinia lội nước, bì bõm bước về phía sau.

“Này, Remphie, đừng đi một mình. Nếu có chuyện gì thì sao?”

“Đợi chúng tôi với, Công chúa!”

Sylphie cùng các cô gái trong nhóm lập tức chạy theo. Chỉ trong chốc lát, cả nhóm đã khuất sau màn hơi nước mờ ảo.

“Ta khuyên các người không nên vào bể phía sau.”

“Hử...?”

Kuon, người đang đỏ mặt và mệt mỏi, đột ngột lên tiếng.

“Khoan đã, có gì nguy hiểm ở đó à?”

“Không hẳn nguy hiểm...”

Nghe vậy tôi hơi hoảng, nhưng may là không đến mức nghiêm trọng.

Kuon giải thích:

“Nhiều loài quỷ không có giới tính sinh học, như slime, sinh vật vô cơ, v.v. Việc phân chia bể tắm nam nữ khiến họ không biết đi đâu. Vậy nên bể tắm phía sau được thiết kế như khu tự do, ai cũng có thể vào.”

“Ra vậy...”

Tóm lại, chỗ Remiphinia đi vào... là bể tắm dành cho những người không có giới tính? Khoan đã, nếu ai cũng vào được thì đâu chỉ có họ...

“Và vì là khu tự do, nên lối vào nằm ở cả phía nam và nữ...”

“Ý cậu là...!”

Tôi bừng tỉnh, hiểu rõ điều Kuon sắp nói.

“Tóm lại, đó là bể tắm hỗn hợp.”

“Á á á á á!!!”

Lời cảnh báo của Kuon đã quá muộn.

Chúng tôi lập tức hành động. Quấn khăn quanh người, lao nhanh vào nơi chưa ai biết kia. Đường ướt trơn, nhưng được huấn luyện đầy đủ, chúng tôi không gặp khó khăn gì.

“Công chúa! Người có sao…?!”

Khi rẽ qua góc, chúng tôi chết sững.

Trước mắt là một Remiphinia và Wolfe trần như nhộng, không một mảnh vải che thân.

Cả hai đều như hóa đá. Đứng yên không động đậy, ánh mắt đờ đẫn.

Remiphinia mặt đỏ bừng. Bị nhìn thấy trong tình cảnh như vậy... cũng phải thôi. Ai mà không đỏ mặt chứ?

Trong khi đó, Wolfe thì trắng bệch như tờ giấy. Toàn thân hắn đổ mồ hôi như tắm, hoảng loạn tột độ vì nhận ra chuyện kinh khủng mình vừa vô tình gây ra.

Thứ đó… đang đung đưa.

Tôi sẽ không nói rõ, nhưng đó là một thứ rất quan trọng và rõ ràng là không nên để nó đung đưa kiểu đó.

Sylphie và mấy người còn lại đều đã quấn khăn quanh người. Vậy nên, chỉ có mỗi Remiphinia và Wolfe là “khoe trọn bộ sưu tập”.

“K-Kh-Kh-Kh-Không phải như vậy...!” Wolfe là người đầu tiên lên tiếng.

“Đ-Đây là hiểu lầm…! Tôi không biết đây là bồn tắm hỗn hợp! T-Tôi hoàn toàn không có ý xấu gì cả! Tôi thề đấy! Là thật mà...!”

Hắn lắp bắp phân bua, nói loạn cả lên trong tuyệt vọng. Nhưng trong cơn hoảng loạn đó, hắn vẫn chưa kịp nhận ra là đáng lẽ phải quay đi chỗ khác chứ không nên nhìn chằm chằm vào người ta như thế. Rõ ràng là tâm trí hắn vẫn chưa thể xử lý nổi cú sốc vừa rồi.

“Xin lỗi! Thực sự xin lỗi! Tôi không cố ý mà! Là tai nạn thôi! Là thật đấy!”

Tôi lặng lẽ đưa cho Sylphie cái khăn và xô gỗ mà mình mang theo. Cô ấy đắp khăn lên người Remiphinia, che chắn cho em gái mình.

“Hừm!”

“Ággh...!”

Còn cái xô thì cô ném thẳng vào mặt Wolfe với sức mạnh khiến cả quỷ cũng phải khiếp sợ.

Wolfe không né. Hắn để cái xô bay trúng mặt mình như một hình phạt tự nguyện. Nhưng cái xô kia không phải thứ bình thường, nó bay như một viên đạn và vỡ tan ngay sau khi va chạm với mặt Wolfe.

Wolfe ngã gục. Thân thể hắn chìm luôn xuống làn nước nóng.

“Biến thái!”

“Đồ dòm lén!”

“Tên biến thái...!”

“….”

Tôi không biết bọn họ chui ra từ lúc nào, nhưng Cain và mấy tên bên khu nam đã thò mặt ra chỉ trích Wolfe. Và Wolfe, trong tình trạng đang bị ngộp nước, không thể phản bác được gì. Chỉ có tiếng bọt nước và âm thanh ú ớ vọng lại.

“Tên dê xồm!”

“Mày muốn thấy công chúa khỏa thân đến thế cơ à?!”

“Mày bị cái gì thế hả?!”

“……...”

Cứ như thể, đám con trai nghĩ rằng đây là chuyện của “đàn ông xử nhau”, Cain và đồng bọn lập tức trói Wolfe lại. Không cho hắn cơ hội phân trần.

Họ thậm chí còn không thèm kéo hắn ra khỏi nước.

Lúc này, ai cũng đã quấn khăn quanh người nên việc bị bên nam thấy cũng không còn là vấn đề gì to tát.

“Remphie, em ổn chứ?”

Sylphie nhẹ nhàng đặt tay lên vai em gái, lo lắng hỏi.

Remiphinia vẫn còn như người mất hồn, bất động, mặt đỏ lựng, mắt mở to. Cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cú sốc. Nhưng rồi, hai cánh tay cô khẽ run lên. Cô đưa tay lên che mặt, nói nhỏ:

“A... Anh ấy đã nhìn thấy hết rồi... Em không thể lấy chồng được nữa...”

“Hả?”

Nhưng có gì đó... sai sai. Dù mặt Remiphinia đỏ lựng vì xấu hổ, cô lại cười khúc khích.

“Vì em không thể lấy ai khác nữa...”

“Remphie?”

“...nên là ngài Wolfe phải chịu trách nhiệm cho chuyện này rồi.”

Một nụ cười tinh ranh thoáng hiện trên khuôn mặt cô.

Dù đang run rẩy vì xấu hổ, thân thể nhỏ bé kia vẫn chưa hết chấn động, nhưng rõ ràng, nụ cười ấy là của một phù thủy lém lỉnh đang toan tính gì đó.

Ý đồ của cô ấy lộ rõ mồn một: "Trời giúp mình rồi còn gì!".

Cái cách Remiphinia nhếch mép khiến không khí xung quanh lạnh cả sống lưng.

Con bé này không đơn giản đâu. Nó đã quyết tâm rồi.

“Heh heh heh... Ngài Wolfe sẽ phải trả giá vì chuyện này...”

“Làm tốt lắm, Remphie,” Sylphie vỗ nhẹ đầu em gái mình.

Ở cái tuổi này mà đã bắt đầu “chiếu tướng” người khác thế này...

Tôi không khỏi thán phục năng khiếu bẩm sinh của Remiphinia.

Và như vậy, chuyến kiểm tra cơ sở vật chất của thị trấn đã kết thúc.

Chỉ trong một ngày, cuộc đời của Wolfe đã rẽ sang hướng không ai ngờ tới.

Số phận hắn đã được định đoạt. Không còn đường lui.

Chỉ một ngày thôi... và từ giờ, mọi lời biện hộ đều trở nên vô nghĩa.

Cuộc vây hãm của công chúa đã bắt đầu. Và chỉ là vấn đề thời gian trước khi pháo đài của Wolfe sụp đổ.

Cuộc kháng cự đơn độc của hắn... chính thức bắt đầu.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

PHÓ THỚT
AI MASTER
Anh sói làm ăn chán thế, đổi chỗ đi anh 😋
Xem thêm
CHỦ THỚT
AI MASTER
À, hưmmm. Theo bộ luật...
Xem thêm
PHÓ THỚT
AI MASTER
@Suhiru: lolicon đang phán xét 1 lolicon khác 😮‍💨
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
CHỦ THỚT
AI MASTER
Sẽ có người chơi lưu trữ xanh hiện lên và nói...
Xem thêm
PHÓ THỚT
AI MASTER
Đệch
Xem thêm