Ánh nắng ban mai rọi xuống không chút khoan nhượng. Những đám mây trắng bồng bềnh thảnh thơi trôi qua nền trời xanh thẳm như trải dài vô tận. Không khí trong lành buổi sớm khẽ mơn man làn da tôi.
Nắng mai tràn qua ô cửa lớp học, đổ bóng xuống nền gỗ. Từng tốp bạn học lần lượt bước vào, vừa dụi mắt ngái ngủ vừa chào nhau bằng những cái gật đầu uể oải.
Một buổi sáng bình thường như bao ngày khác, quang cảnh quen thuộc ở học viện lặp đi lặp lại đến mức nhàm chán.
“Ư... ư... ư...”
Thế nhưng giữa khung cảnh quen thuộc ấy, có một nữ sinh đang có những biểu hiện khá... bất thường. Cô ấy phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn khi ngồi xuống bàn học.
“Ư ư ư... A đau... đau đau đau đau...”
Và tất nhiên, người đó chính là tôi.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ đẹp tươi sáng của buổi sáng mùa thu. Tôi – Liz, đang gục mặt xuống bàn, phát ra những âm thanh đáng thương mà đủ sức kéo tụt tinh thần của cả lớp.
“Cậu sao vậy, Liz? Trông cậu thảm hại quá.”
“Thật đấy, cậu bị gì thế? Nhìn chẳng giống người bình thường.”
“Luna... Adeline...”
Hai bạn cùng lớp của tôi, Luna và Adeline, bước lại gần. Tôi thân với cả hai. Luna có mái tóc nâu nhạt được tết gọn gàng, còn Adeline thì cột tóc lệch một bên, nói chuyện với chút giọng nước ngoài.
Gọi tôi là “không bình thường” thì hơi quá rồi đấy. Tôi biết trông mình tệ, nhưng mà...
“Ờ thì... cơ bắp mình đau hết cả. Từng thớ thịt trên người đều đang gào thét.”
“Đau cơ à?” Luna nghiêng đầu khó hiểu.
“Hồi sáng mình vừa tham gia buổi huấn luyện của nhóm anh hùng... Họ bắt mình tập đến mức kiệt sức...”
“Ồ.”
Hiện tại tôi đang tham gia vào chương trình huấn luyện của nhóm anh hùng. Nói chính xác hơn là... họ đang đày ải thể xác tôi mỗi ngày với hy vọng đánh thức và kiểm soát năng lực tiềm ẩn trong tôi.
“Nhưng khổ nỗi, huấn luyện kiểu này quá sức chịu đựng rồi!”
Tôi đột ngột hét to rồi đập hai tay xuống bàn, khiến Adeline giật mình.
Mệt mỏi thật sự! Mỗi ngày đều như tra tấn!
Tôi bị buộc phải theo một giáo trình luyện tập vượt ngoài giới hạn con người. Dĩ nhiên, các chiến binh mạnh nhất thế giới thì coi như chuyện vặt, họ tự đặt ra chế độ hà khắc cho chính mình và kiên trì thực hiện mà không than vãn. Có lẽ chính nhờ kỷ luật thép đó mà họ giữ được vị thế “anh hùng”.
Nhưng với tôi thì khác. Với tôi, đó là địa ngục.
Kết quả là giờ đây tôi chẳng khác nào xác sống, gục mặt xuống bàn, bất động hoàn toàn. Toàn thân ê ẩm, chỉ cần cử động nhẹ thôi cũng đủ khiến tôi nghiến răng chịu đựng. Việc đi từ sân tập về lớp học sáng nay chẳng khác gì bị đày qua sa mạc.
Và giờ, tôi nằm dài như con sâu đo không còn sức sống.
“Áaaa... Đau quá...”
“Huấn luyện của nhóm anh hùng khắc nghiệt đến vậy sao?” Luna hỏi, nửa thương cảm nửa buồn cười.
“Nó không chỉ khắc nghiệt... Nó... nó vô lý!”
“Vô lý?”
“Chương trình huấn luyện mình theo tên là ‘Ai Cũng Làm Được! Trại Tập Anh Hùng!’”
Adeline cau mày. “Nghe đã thấy ngu rồi.”
“Đúng vậy. Cái chương trình ‘Ai Cũng Làm Được! Trại Tập Anh Hùng!’ đó là bài tập thể dục mà Cain và các thành viên trong nhóm nghĩ ra cho người bình thường. Theo yêu cầu của một nhà xuất bản, họ còn biên soạn thành sách và xuất bản nữa cơ.”
“Hửm? Mình chưa từng nghe đến chuyện đó.” Luna ngạc nhiên chớp mắt, vốn là fan cuồng nhóm anh hùng, nên hiển nhiên cô ấy không thể tin được mình bỏ sót một cuốn sách như vậy. Nếu biết thì chắc chắn Luna đã mua ngay.
Nhưng lý do Luna không biết đến cuốn sách ấy cũng dễ hiểu thôi. Một lý do... cực kỳ ngu ngốc.
“Mặc dù cái tên nghe có vẻ thân thiện, bài tập bên trong lại tàn khốc không tưởng. Nhóm anh hùng dường như không hiểu gì về thể lực người bình thường cả. Mình không nói là chỉ đàn ông mới làm nổi đâu, đến lính chuyên nghiệp cũng bó tay với cái chương trình đó...”
“Cái gì cơ?!”
“Mình phải squat với thanh tạ ba trăm ký – ba trăm lần! Còn chỗ nào gọi là 'thể dục tại gia' nữa?! Họ hoàn toàn không sống cùng thế giới với chúng ta!”
“Trời má...” Adeline nhăn mặt.
Tôi cũng thấy lố bịch chẳng kém ai. Bài tập gì mà nghe như tra tấn thể xác thế kia?
“Cain còn nói với mình rằng ‘bọn anh nghĩ nó sẽ trở thành trào lưu giảm cân cho chị em phụ nữ.’ Quá ảo tưởng!”
“Và giờ, chương trình ‘Ai Cũng Làm Được!’ đó đã được đổi tên thành ‘Trại Tập Không Ai Làm Nổi!’ trong tâm trí mình rồi...”
“Cả đám đó đều có vấn đề.”
“Sau khi sách được lan truyền, bài tập khủng khiếp đó lại được chọn làm giáo trình khởi đầu cho mình. Kể từ đó, mình sống không bằng chết... Áaaa...”
“Nghe giống như thảm họa.”
“Ban đầu chỉ là bài tập giảm cân thôi mà, vậy mà... Áaaa...”
Tôi lầm bầm những lời than oán trong trạng thái gần như tê liệt. Giá như họ nghĩ ra bài tập nào từ từ tăng độ khó, để mình có thời gian thích nghi... Giờ thì tôi như một lính mới hạng E bị ném thẳng vào nhiệm vụ hạng S vậy.
“Ưggh... Lại nhói nữa rồi...”
Tôi rên khẽ khi cơn đau cơ bắp trỗi dậy lần nữa. Tôi chỉ muốn họ nhẹ tay một chút, với một tân binh yếu đuối như mình.
“Nói mới nhớ, chuyện không liên quan lắm nha, mình nghe nói hoàng tử sắp tới Thị trấn Học viện.”
“Không, làm ơn... Đừng đổi chủ đề.”
Adeline phớt lờ tiếng kêu rên của tôi, không mảy may đoái hoài đến thân xác đau đớn của bạn mình. Chắc cô ấy cũng đã chấp nhận sự thật rằng suy nghĩ của đám anh hùng kia quá phi thực tế để hiểu nổi. Cô ấy thể hiện rõ sự sốt ruột muốn chuyển chủ đề.
Làm ơn, thương mình chút đi mà! Cho mình than vãn thêm chút nữa thôi!
“Nghe nói là vị hoàng tử đầu tiên của Anzel. Ngài ấy phải tạm lưu lại Thị trấn Học viện một thời gian. Ai cũng bàn tán cả.”
“Adeline. Nhắc đến điện hạ thì phải gọi cho đúng. Là Hoàng tử Anzel.”
Ừ thì... thôi, kệ vậy.
Hoàng tử Anzel sẽ đến thăm Thị trấn Học viện và chuyện này đã trở thành đề tài bàn tán khắp nơi.
Không chỉ điển trai, Hoàng tử Anzel còn vô cùng thông minh. Trong dân chúng, ngài là một nhân vật được yêu mến rộng rãi. Nhờ tài ngoại giao xuất chúng, Anzel đã tham gia vào nhiều công việc trọng yếu của triều đình dù mới chỉ hai mươi hai tuổi. Thậm chí, quốc vương cũng đặt nhiều kỳ vọng vào hoàng tử này.
Quyết định lưu lại Thị trấn Học viện của ngài đã gây chấn động, khiến cả khu phố bỗng nhộn nhịp hẳn lên.
Tuy nhiên...
“Nhưng tại sao Hoàng tử Anzel lại đến đây nhỉ?” Luna nghiêng đầu tò mò.
Lý do chuyến thăm của hoàng tử vẫn chưa được công bố. Tại sao lại chọn Thị trấn Học viện? Và lại vào thời điểm này?
Câu hỏi này khiến vô số đồn đoán lan truyền, với đủ loại tin đồn kỳ quái trôi nổi khắp nơi.
“Liz, cậu có biết lý do Hoàng tử đến không?”
“Cậu hỏi mình á?”
Tôi hơi nhích cổ lên, ngước nhìn Luna.
“Cậu thân với Công chúa Sylphonia mà, phải không? Mình nghĩ có thể cậu nghe được gì đó…”
Dĩ nhiên, Công chúa Sylphie và Hoàng tử Anzel là anh em ruột. Là người đang thực tập trong tổ đội anh hùng, tôi khá thân thiết với Sylphie. Luna cho rằng tôi có thể biết được điều gì đó từ mối quan hệ này, nhưng...
“…”
Thực ra... tôi biết lý do Hoàng tử Anzel đến đây và điều đó hoàn toàn không liên quan đến Sylphie.
Nhưng tôi không thể nói ra. Đây là một bí mật chỉ những người trong cuộc mới được biết.
“Mình cũng không rõ,” tôi đáp.
“Ừ, nghe hợp lý đấy.”
“Chắc vậy rồi.”
Tôi gượng cười, cố tỏ ra tự nhiên, rồi giấu bí mật đó sâu trong lòng.
Gió sớm mơn man lùa vào từ ô cửa sổ đang mở. Một ngày mới tại học viện lại bắt đầu như thường lệ.
Sáng hôm sau, Hoàng tử Anzel và đoàn tùy tùng đến nơi.
Một cỗ xe ngựa lộng lẫy tiến vào Thị trấn Học viện. Nó được chế tác bởi những nghệ nhân hàng đầu để xứng tầm đế vương, lướt êm như gió, gần như không rung lắc nhờ hệ thống treo tuyệt vời.
Cỗ xe dừng lại trước mặt chúng tôi. Người đánh xe bước xuống, mở cửa một cách kính cẩn.
Từ bên trong, một người đàn ông trong trang phục sáng chói bước ra.
“Vinh hạnh được gặp quý vị. Ta là Anzel, Hoàng tử thứ nhất của hoàng tộc Bahelgarn. Xin cảm ơn vì sự đón tiếp nồng hậu này.”
Anh ta cúi người duyên dáng, tay phải đặt lên ngực, một cái cúi đầu hoàn hảo.
Không nghi ngờ gì, đó chính là Hoàng tử Anzel.
Anh cao và thanh mảnh, với mái tóc đỏ ngắn được cắt tỉa gọn gàng. Ở thắt lưng anh là một thanh kiếm gắn trang trí bạc, nhưng với dáng người như thế, anh có vẻ giống một quý tộc hay viên quan văn hơn là một chiến binh.
Không có tiếng vỗ tay nào. Không một đám đông nào. Mọi thứ đều diễn ra trong im lặng.
Để tránh náo loạn trong dân, thời gian hoàng tử đến không được thông báo công khai. Buổi đón tiếp diễn ra ở rìa thị trấn, chỉ có một vài nhân vật cấp cao tham dự: lãnh chúa thị trấn, hiệu trưởng học viện, và Hội trưởng Hội Mạo Hiểm Giả.
Cain và nhóm của anh ấy cũng có mặt và tôi đi cùng họ, dù cảm giác như cơ thể mình sắp vỡ vụn vì đau nhức sau buổi tập hôm qua.
Nhưng dù quy tụ nhiều nhân vật quan trọng, không ai chịu đứng ra chủ trì buổi tiếp đón.
“Thần vô cùng cảm kích vì ngài đã lặn lội đến tận đây,” một cô gái trẻ đứng ra đại diện lên tiếng. “Thần là Kuon, người kế thừa chính danh của dòng máu Ma Vương. Rất hân hạnh được diện kiến.”
Cô gái nhỏ bé với mái tóc đen dài tung bay ấy chính là Ma Vương Kuon... mặc dù cô ấy cực kỳ ghét khi người ta gọi mình là “cựu Ma Vương”.
Vài ngày trước, chúng tôi từng giao đấu với Kuon, và nhờ đó, nhóm anh hùng đã lập liên minh với hoàng tộc quỷ. Tin tức này được gửi thẳng về cung, và triều đình đã cử người đến đàm phán, người đó không ai khác ngoài Hoàng tử Anzel.
Liên minh này vẫn chưa được công khai, nên không có gì lạ khi Luna và Adeline chẳng biết lý do hoàng tử đến.
“Từ tận đáy lòng, ta mong mỏi một mối quan hệ hợp tác tốt đẹp,” Anzel nói.
“Phwaa ha ha ha ha!” Kuon phá lên cười. “Ngài nghiêm túc quá đấy! Hãy cứ thân thiện thoải mái là được!”
Cả hai bắt tay nhau thật chặt, đánh dấu một liên minh kỳ lạ giữa nhân loại và ác quỷ. Trong khoảnh khắc đó, giữa đôi tay nắm lấy nhau, chúng tôi biết rằng lịch sử đã sang trang mới.
“Vậy thì... trước tiên, cho ta hỏi một điều được chứ?” Anzel mỉm cười.
“Dĩ nhiên rồi.”
“Quý cô Kuon, tại sao cô lại mặc đồ hầu gái?”
“GRRRR! Im đi! Câm miệng lại ngay! Ta không tự nguyện mặc cái thứ này đâu nhé! Là tại tên kia...! Tất cả là do hắn!”
Kuon gào lên giận dữ, chỉ thẳng vào Cain.
Sau trận thua, Kuon trên danh nghĩa đã trở thành thuộc hạ của Cain. Và với tư cách “sếp”, Cain ra lệnh cho cô ấy làm việc trong bộ đồng phục hầu gái. Phản ứng giận dữ của Kuon dường như mang lại cho Cain niềm vui sâu sắc. Quả là một tên ác ma thật sự...
“Quý cô Kuon…”
“Hử?”
Ngay khi Kuon đang giận dữ gào thét, một cô gái khác bước ra từ cỗ xe phía sau Anzel.
“Rất hân hạnh được gặp cô, Kuon. Ta là Remiphinia, Công chúa thứ ba của hoàng tộc Bahelgarn. Mong cô chiếu cố cho anh trai ta.”
Cô khẽ nhấc váy, cúi chào duyên dáng, theo chuẩn mực hoàng gia.
Đó là Công chúa Remiphinia, người con gái thứ ba của hoàng tộc.
Mái tóc đỏ óng mượt tung bay theo gió như dải lụa, cô mặc một chiếc váy trắng sang trọng thể hiện rõ khí chất quý tộc. Dù cùng màu tóc đỏ với chị gái Sylphie, tóc của Remiphinia có phần nhạt hơn, gần như ánh hồng.
Cô bé ấy chỉ mới mười hai tuổi, thấp bé và nhỏ nhắn, có lẽ là người trẻ nhất có mặt trong buổi gặp mặt hôm ấy.
“Hmm? Một đứa trẻ nhỏ như cô mà cũng tham gia vào đàm phán sao? Phải hiểu rằng, đây không phải là trò đùa của trẻ con đâu,” Kuon cau mày, tỏ vẻ không hài lòng.
Nhưng Remiphinia trả lời bình tĩnh:
“Không phải vậy đâu, quý cô Kuon. Thần đến đây chủ yếu là để chuyển vào học viện. Việc đàm phán sẽ do anh trai thần, hoàng tử Anzel, đảm nhiệm.”
“Hmm. Ta cũng đoán thế mà.”
“Nhưng... thần rất mong được ngồi dự để học hỏi. Dù thần không hiểu biết nhiều, nhưng nếu có thể học thêm về văn hóa và truyền thống của hoàng tộc quỷ thì thần sẽ vô cùng biết ơn.”
Kuon hừ nhẹ trước lời giải thích đó.
“Ra là khách, chứ không phải người đàm phán. Nếu cô không làm vướng chân, thì cứ làm điều mình muốn. Ta cho phép.”
“Đội ơn quý cô Kuon.”
“Giờ thì việc đó đã xong... hề hề hề! Các người sắp được trải nghiệm buổi tiếp đón hoành tráng theo đúng phong cách Ma Vương rồi đấy!”
Kuon ngả người ra sau một cách đầy kiêu ngạo, nụ cười nham hiểm hiện rõ trên gương mặt. Remiphinia thì chỉ mỉm cười dịu dàng.
Thật ra cũng chẳng quan trọng... nhưng hai người họ cao gần bằng nhau. Dù Kuon được cho là đã sống gần bốn trăm năm, thân hình cô ấy vẫn rất nhỏ bé. Nhìn từ ngoài vào, trông chẳng khác gì hai cô bé bằng tuổi đứng cạnh nhau: một người đang tỏ ra ta đây quyền lực, còn người kia thì lại cư xử chững chạc như người lớn.
“Tại sao Kuon lại thiếu khí chất đến thế nếu cô ta là Ma Vương thật sự?”
“Suỵt! Cẩn thận, cô ấy nghe thấy bây giờ.”
Rachel lỡ miệng buông ra một câu vô cùng bất lịch sự... Dù thật lòng mà nói, tôi cũng từng nghĩ y như vậy.
Từng người một tiếp tục bước ra khỏi cỗ xe để chào Kuon. Họ đều là những quan chức có liên hệ với hoàng gia Bahelgarn, những người chịu trách nhiệm củng cố mối liên minh này.
Một bóng người to lớn nổi bật xuất hiện từ giữa đám người, vươn tay ra chào Kuon.
“Ta là Brian,” ông nói. “Đội trưởng Cận vệ Hoàng gia, phụ trách bảo vệ Hoàng tử Anzel và Công chúa Remiphinia. Vinh hạnh được gặp cô.”
“Hửm.”
Brian, Đội trưởng Cận vệ Hoàng gia cao gần hai mét, vượt trội hẳn so với mọi người xung quanh. Ông có gương mặt nghiêm nghị và khí thế áp đảo. Những vết sẹo hằn trên mặt kể lại bao chiến công nơi chiến trường. Brian là một trong những chiến binh lừng danh nhất đất nước, với hàng loạt chiến tích ngay từ những ngày đầu nhập ngũ và chính điều đó đã đưa ông lên vị trí cao quý như hiện tại.
“Vậy đó là Ngài Brian trong lời đồn…” Mitter thì thầm.
“Ý cậu là người suýt nữa đã gia nhập nhóm chúng ta á?” Rachel đáp lại bằng giọng khẽ.
Có một lời đồn về Brian: ông từng suýt gia nhập nhóm anh hùng. Lúc Công chúa Sylphie nhập hội, Brian lẽ ra sẽ đi cùng. Nhưng ông đã chọn ở lại quê nhà để hoàn thành trọng trách bảo vệ hoàng thất. Nếu mọi chuyện diễn ra khác đi, có lẽ ông đã sát cánh cùng nhóm anh hùng, lập nên bao chiến tích. Ít nhất, đó là điều mà người dân vẫn bàn tán.
Tôi nín thở nhớ lại những lời đồn. Điều đó có nghĩa là Ngài Brian có thực lực sánh ngang với các anh hùng. Là người từng luyện tập cùng họ theo đúng nghĩa đen là bị hành xác cùng họ, tôi biết rõ khả năng ấy đáng sợ thế nào. Nghĩ đến việc còn có người mạnh như họ hoặc hơn, tôi không khỏi rùng mình.
“Được thôi… Vinh hạnh là của ta,” Kuon cũng bắt tay đáp lễ.
Brian có vẻ là kiểu người ít nói. Hai người, mỗi bên đều đáng gờm theo cách riêng, bắt tay nhau đầy cứng nhắc với gương mặt không cảm xúc.
Khi mọi màn chào hỏi kết thúc, Kuon tuyên bố:
“Thôi nào, bỏ qua các nghi thức rườm rà đi. Trước tiên, các ngươi sẽ được chiêu đãi theo đúng chuẩn của Ma Vương. Theo ta!”
Cô dẫn đầu đoàn, sải bước đi trước.
Hôm nay, hoàng gia Bahelgarn và hoàng tộc quỷ sẽ tổ chức yến tiệc thắt chặt quan hệ hữu nghị. Theo lịch trình, họ sẽ sử dụng trận pháp dịch chuyển không gian để đến một thị trấn nhỏ bao quanh dinh thự của Ma Vương, nơi buổi tiệc sẽ diễn ra, tất cả chi phí được Kuon chi trả.
Tại điểm tiếp giáp giữa hai nơi, một vòng ma pháp dịch chuyển đã được thiết lập chính thức, thay vì chỉ là một vết nứt không gian như trước kia. Nhờ vậy, việc di chuyển giữa Thị trấn Học viện và dinh thự Ma Vương trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.
Trận pháp đặt ngay bên ngoài thị trấn, nơi một túp lều tạm đã được dựng lên với thiết bị liên lạc kết nối thẳng đến các quan chức cấp cao. Dù công chúng không sử dụng được, nơi này sẽ phục vụ cho những ai cần đi lại giữa hai vùng đất. Một cây cầu giữa thế giới loài người và quỷ tộc đang dần hình thành.
“Đi nào! Đừng lề mề! Đi sát theo ta!” Kuon bước đi đầy khí thế, bộ đồ hầu gái tung bay theo từng bước chân.
Cả đoàn người lớn tiến lên với nhịp độ vừa phải.
“Chị ơi!” đúng lúc ấy, Remiphinia lao tới. Với tốc độ không thể tin nổi, cô nhảy vào ôm chầm lấy chị gái Sylphie.
“Chị ơi! Lâu lắm rồi mới được gặp! Em vui lắm luôn á!”
“Ha ha, chị cũng mừng khi gặp lại em, Remphie. Em khỏe chứ?”
“Dạ, khỏe ơi là khỏe! Với lại thấy chị thành công thế này, em cũng mừng lắm!”
Remiphinia la lên đầy phấn khởi, còn Sylphie thì nhẹ nhàng vuốt tóc em gái. Một cuộc đoàn tụ mà hẳn cô bé đã mong chờ từ lâu. Ngay khi có thời gian rảnh, Remiphinia đã tức tốc chạy đến gặp chị. Gương mặt nhỏ nhắn của cô nở nụ cười rạng rỡ. Sylphie gọi cô là “Remphie” chắc là biệt danh, tương tự như cách gọi “Sylphie” thay vì Sylphonia.
“Remphie cao lên rồi đấy, chị thấy rõ luôn.”
“Thật hả chị? Em thì không để ý mấy.”
Giữa cô bé mười hai tuổi Remiphinia và chị gái mười chín tuổi là cả một sự khác biệt lớn về chiều cao. Nhưng tình cảm chị em vẫn tràn đầy, khi Remphie ôm chặt eo chị, còn Sylphie thì dịu dàng ôm lại, ánh mắt ánh lên sự trìu mến.
“Nào nào, đừng chỉ chăm chăm vào chị thế. Em còn phải chào mọi người đàng hoàng chứ. Để chị giới thiệu.”
“À… V-Vâng, tất nhiên rồi ạ!” Remiphinia lập tức chỉnh đốn tư thế. Tôi thấy thật đáng khâm phục khi cô bé có thể gác lại cảm xúc cá nhân nhanh như vậy.
“Đầu tiên, đây là Lisalinde – thực tập sinh mới nhất trong nhóm chị.”
“Vinh hạnh được gặp Công chúa Remiphinia. Thần là Lisalinde, con gái của Hầu tước Lafort. Mong rằng chúng ta sẽ hòa thuận,” tôi cúi đầu chào. Dù hơi bất lịch sự khi giới thiệu bản thân lúc đang đi bộ, nhưng hoàn cảnh lúc này không cho phép dừng lại. Sau này chúng tôi có thể chào hỏi chính thức hơn.
“Vâng! Lâu quá không gặp, chị Lisalinde!”
“Hử…?”
Hở?
Remiphinia vừa nói gì ấy nhỉ?
“Lâu quá không gặp”…? Không, tôi khá chắc đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau… Tôi chưa từng đến hoàng cung. Và nếu từng gặp công chúa mà lại quên, thì đúng là thất lễ.
Trong lúc tôi còn đang bối rối, Sylphie đã kéo má Remiphinia.
“Là ‘rất vui được gặp cô’, đúng không? Chị đã viết rõ trong thư rồi cơ mà.”
“X-Xin lỗi, xin lỗi mà chị!” Cô bé suýt khóc khi vội vã sửa lời. “Phải rồi, rất vui được gặp cô ạ!”
Thư nào cơ? Họ đang nói đến cái gì vậy...?
Làm sao cô ấy có thể nhầm một người chưa từng gặp thành người quen?
Tôi định hỏi Sylphie bằng ánh mắt, nhưng cô ấy lại né tránh.
Cái gì đang xảy ra vậy...?
Tôi cảm nhận rõ rằng Sylphie không muốn đào sâu vấn đề này, nên đành đổi chủ đề theo cách hơi gượng gạo.
“Ờ-Ờm… Công chúa Remiphinia, vừa nãy cô có nói đến đây để chuyển vào học viện đúng không? Vậy cô sẽ vào hệ trung học?”
“V-Vâng!” Remiphinia bắt nhịp theo. “Tuần sau thần sẽ bắt đầu nhập học vào hệ trung học! Thần đến hơi sớm một chút, nhưng tiện có anh Anzel ghé qua nên thần đi cùng luôn!”
Ngoài bậc trung học, nơi tôi đang theo học – Học viện Quốc gia Forst còn bao gồm cả mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở và đại học. Một hệ thống học thuật đầy đủ phục vụ mọi lứa tuổi. Có vẻ như Remiphinia sẽ chính thức nhập học ở hệ trung học cơ sở.
“Thần đến đây chỉ để đi cùng anh trai thôi. Là đại diện hoàng tộc, việc tiếp xúc với người của Ma Vương quốc là cần thiết, nhưng phần đàm phán chính sẽ do anh Anzel phụ trách. Phụ vương dặn thần phải chú tâm vào việc học...”
“Cô vất vả quá, Công chúa à...”
Mới chỉ mười hai tuổi, vậy mà cô bé đã gánh trên vai biết bao trách nhiệm. Tôi thực sự phải ngả mũ trước tinh thần của hoàng tộc này.
“Chị thì không rành lắm về khối trung học cơ sở. Nếu cần gì, cứ hỏi Liz nha. Cô ấy sống ở đây lâu nhất trong bọn chị đó.”
“Vậy mong được chị Lisalinde giúp đỡ ạ!”
“H-Hả? Chị mới sống ở đây được một năm thôi mà! Bạn chị, Satina và Luna mới là người bản địa, sinh ra và lớn lên ở đây. Tí nữa chị giới thiệu hai bạn ấy cho em nha.”
So với những người đã sống ở đây hơn mười bảy năm, tôi còn quá “non”. Tốt nhất nên nhờ họ hướng dẫn là hơn.
“Thấy người đàn ông đằng kia không? Hội trưởng Hội Mạo Hiểm Giả đấy. Satina là con gái ông ấy.”
“Con gái hội trưởng á? Thật đáng tin cậy! Chị nhớ giới thiệu em với chị ấy nhé!” Remiphinia nở nụ cười tươi rói.
Cô bé toát lên vẻ trong sáng hồn nhiên đến khó tin. Mới gặp thôi mà đã khiến người ta thấy dễ chịu đến vậy.
Tôi nhất định phải trân trọng cảm giác này.
“Tiếp theo là Thánh nữ Melvy. Từ đây trở đi là các thành viên gia nhập nhóm sau khi chị đến, nên chắc em chưa biết họ.”
“Rất hân hạnh được gặp Công chúa Remiphinia. Tôi là Melvy, hiện là Thánh nữ của Giáo hội Russel-Bell.”
“Dạ vâng! Vinh hạnh được gặp chị ạ!”
Sau đó, các thành viên trong nhóm lần lượt tự giới thiệu. Melvy, Mitter, và Lalo, họ đều là những nhân vật nổi tiếng khắp thế giới, nên Remiphinia dường như đã nghe danh từ trước. Buổi giới thiệu diễn ra suôn sẻ, dù họ không nói nhiều.
Tuy nhiên, vẫn còn một người quan trọng nhất trong nhóm chưa lên tiếng.
“Hả? Cain đâu rồi?”
“Không thấy anh ta đâu gần đây cả... K-Kìa! Sao anh ta lại ở tuốt đằng sau thế kia?!”
Trong khi Kuon đang dẫn đầu, Cain lại lạc tận đằng sau đoàn. Thậm chí là đi rất chậm. Anh ấy đang đi cùng Wolfe và... Ủa? Họ đang cãi nhau à?
Trông Cain như đang nắm lấy tay Wolfe và lôi đi một cách cưỡng ép.
“Cain làm gì thế kia? Còn Wolfe?”
Chúng tôi vội tiến lại gần.
“Ah! Đến đúng lúc quá! Wolfe có vấn đề! Mọi người mắng cậu ta giùm tớ cái!”
“Vấn đề á?”
Cain nhăn mặt. Wolfe là thành viên mới nhất trong nhóm, chỉ mới chuyển đến Thị trấn Học viện gần đây. Anh là bạn thân từ thuở nhỏ của Cain, và được Cain giao nhiệm vụ bảo vệ thị trấn khi các thành viên khác vắng mặt.
“Đột nhiên anh ta kêu đau bụng, rồi lại nói có chuyện quan trọng phải đi làm, rồi cứ thế toan bỏ chạy! Đây là công việc đấy! Mấy lý do vớ vẩn gì thế không biết?!” Cain bức xúc.
“Bỏ chạy á?”
“Wolfe, có chuyện gì vậy?”
“Ờ... ừm...”
Wolfe ú ớ, không trả lời rõ ràng.
Có điều gì đó rất bất thường. Mồ hôi vã ra như tắm, trông anh ấy không bệnh nhưng lại cực kỳ bồn chồn, như thể chỉ muốn biến mất ngay lập tức. Từng cử chỉ đều toát lên cảm giác ngại ngùng cực độ. Wolfe tránh nhìn thẳng vào mắt chúng tôi, mặt quay đi chỗ khác. Rõ ràng có gì đó rất sai.
“À... Ơ... Có chuyện gì vậy?”
“Không... Đừng để ý tôi...”
Nghe chẳng hợp lý chút nào. Chúng tôi ai cũng từng giả vờ, nhưng Wolfe hiện tại đang diễn quá tệ để lờ đi được.
“Sao thế hả?! Vài phút trước còn bình thường cơ mà! Đừng có rắc rối nữa!”
“Không, ờm... Cain, tha cho tôi lần này đi...”
Lý do thì chẳng ai hiểu nổi. Mọi người chỉ có thể nhìn nhau bối rối.
Và rồi, câu trả lời đến từ nơi không ai ngờ đến.
“Ngài Darkbringer...?”
“Hả?”
Tôi quay lại, giọng nói đó đến từ Công chúa Remiphinia.
“Ngài... là Darkbringer... đúng không?”
Wolfe giật bắn người. Toàn thân run rẩy, mồ hôi tuôn ra dữ dội hơn nữa.
“…”
Remiphinia trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm anh. Cô bé sốc đến mức không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
“Hở...? H-Hai người... biết nhau sao?”
Sylphie cũng ngạc nhiên, nhưng cả hai vẫn không đáp lại. Remiphinia như đóng băng, còn Wolfe thì mím môi như thể cắn chặt bí mật.
Chuyện này không bình thường.
“Darkbringer” là cái tên mà Wolfe dùng khi còn hoạt động trong quân đội của Ma Vương. Chỉ một số rất ít người biết về cái tên đó. Vậy hai người này có liên hệ gì?
“Ngài Darkbringer!” đột nhiên, Remiphinia la lên và lao vào ôm lấy Wolfe, siết chặt vòng tay quanh eo anh.
“Bao lâu nay...! Thần tìm ngài mãi! Thần nhớ ngài biết chừng nào!”
“K-Không... Cô nhầm người rồi...”
“Thần chưa từng quên ơn ngài, dù chỉ một ngày!”
Một cảnh ôm đầy kịch tính đang diễn ra ngay trước mắt tất cả mọi người. Ai nấy đứng hình. Công chúa một nước đang ôm chầm lấy một người đàn ông lạ mặt, vậy là đủ gây sốc. Mà không chỉ ôm, biểu cảm và giọng điệu của cô còn tràn đầy cảm xúc, khiến không ai nghĩ đây chỉ là cuộc hội ngộ thông thường. Remiphinia siết Wolfe chặt đến mức như không muốn rời xa, mắt cô long lanh, như thể sắp khóc đến nơi.
“…”
“……”
Trực giác bảo chúng tôi rằng... một chuyện vô cùng lớn vừa xảy ra.
“Không... Tôi không biết ai tên Darkbringer cả. Nhất là người nào từng phục vụ trong quân đội Ma Vương...” Wolfe lắp bắp phủ nhận.
Ấy vậy mà... chẳng ai nhắc gì đến quân đội Ma Vương trước đó cả.
“Cái gì...?!”
“Công chúa?!”
Giọng nói của Remiphinia vang lên lớn đến mức khiến cả đoàn chú ý. Những người phía trước cũng bắt đầu quay lại, và những ai càng có địa vị, vẻ mặt họ càng trở nên căng thẳng.
Không trách họ được, Công chúa nước họ đang dính lấy một người không rõ lai lịch. Không khí trở nên hỗn loạn, và mọi ánh mắt giờ đã dồn về phía hai người họ.
“Công chúa?! Chuyện này là sao?! Người đó là ai?!” Brian, Đội trưởng Cận vệ Hoàng gia, lớn tiếng bước đến.
Trong khi đó, Wolfe chỉ có thể run rẩy, lí nhí: “Không, ừm... cô... nhầm người rồi...”
Tình huống giờ đã đến mức... không ai biết rốt cuộc cái gì đang sai.
“Xin mọi người chú ý!” Remiphinia bỗng buông Wolfe ra và lớn tiếng tuyên bố:
“Người này chính là Darkbringer! Người mà thần ngưỡng mộ!”
“Hở…?”
“Ngưỡng... mộ...?”
Lời cô khiến mọi người há hốc mồm. Phải mất vài giây mới hiểu ra cô đang nói gì. Gương mặt Remiphinia đỏ ửng. Cô không hề nói đùa. Từng lời vang lên chan chứa cảm xúc sâu sắc từ tận đáy lòng.
Và rồi, cô la to hơn nữa:
“Người ấy là định mệnh của thần!”
“HẢAAAAA?!”
“GÌ CƠƠƠƠƠ?!”
Cả đoàn hét ầm lên cùng lúc. Đây đúng nghĩa là tin chấn động quốc gia. Một quả drama cực bự, rắc thêm cả “trái tim tan vỡ”.
Việc một công chúa tỏ tình công khai với một chàng trai lạ, giữa lúc đoàn đàm phán liên minh với quỷ tộc đang tiến hành, khiến tất cả đều đứng hình. Và kỳ lạ thay, trong tiếng la hét đó, giọng Wolfe là hoảng loạn nhất.
Đây mới chỉ là ngày đầu tiên của mối quan hệ hữu nghị giữa hoàng tộc loài người và quỷ tộc, mà sóng gió đã ập tới không báo trước.


0 Bình luận