Volume 2 (Light Novel)
Chương 22: Khi Ấy – Pháp Sư Không Bao Giờ Tỏa Sáng
0 Bình luận - Độ dài: 1,812 từ - Cập nhật:
Cain và các đồng đội của anh đều là những chiến binh vô song. Có Sylphonia, nữ kỵ sĩ hoàng gia xứ Bahelgarn, Melvy, thánh nữ của giáo hội Russel-Bell, hiệp sĩ quý tộc Mitter, nữ chiến binh Rachel đến từ hẻm núi Darz, và pháp sư lão luyện Lalo của phòng thí nghiệm Vodas.
Tất cả đều là những con người không thể thiếu trong huyền thoại về Cain, và danh tiếng của họ đã vang xa khắp thế giới. Mỗi người trong số họ đều để lại một di sản vĩ đại đến mức có thể là nhân vật chính trong những vở kịch hay khúc ca của riêng mình.
Họ là những anh hùng có tên tuổi được truyền tụng qua nhiều thế hệ.
Tuy nhiên, trong số đó lại có một kẻ bị lãng quên, một người mà cả thế giới không hề biết đến.
Cô chính là người đồng hành đầu tiên của Cain, người đã luôn sát cánh bên anh suốt phần lớn chuyến hành trình – Liz, nữ pháp sư.
Liz không phải con người bình thường. Cô là một succubus thuần huyết – hậu duệ mang sức mạnh của loài quỷ, thứ vốn thuộc về phe đối địch. Chính vì thế, nguồn gốc năng lực của cô chưa bao giờ được tiết lộ cho ai ngoài các đồng đội và người thân.
Tên cô là cái duy nhất không được thế giới biết đến, và lý do đằng sau điều đó – là một lý do khá sâu xa.
Chuyện xảy ra vào một ngày nọ, trong một cuộc phiêu lưu...
“Ta vô cùng cảm tạ các vị anh hùng đã cứu mạng ta! Chứng kiến các vị chiến đấu khiến ta xúc động đến rơi lệ!”
Một người đàn ông đang dâng lên Cain và nhóm của anh lòng biết ơn sâu sắc. Chỉ với bảy người, họ đã chặn đứng mười ngàn con quái vật và hoàn toàn xóa bỏ cơn khủng hoảng tại một thị trấn lớn. Việc được ca ngợi như vậy không còn xa lạ với họ. Tiếng reo hò vui mừng từ trong thị trấn vẫn không ngừng vang vọng, và một buổi tiệc lớn đang được chuẩn bị để tôn vinh các anh hùng.
Nhưng người đàn ông ấy lại khác với những người cảm ơn thông thường – vì ông ta là người có danh phận.
“Xin hãy cho phép ta biến chiến tích của các vị thành một khúc ca! Ta xin khẩn cầu!”
“Hử?”
“Bài hát...?”
Người đang siết chặt tay Cain là Nam tước Delfina – một nghệ sĩ hát rong lừng danh, người chuyên ca ngợi các huyền thoại và anh hùng trong những chuyến hành trình xuyên lục địa. Những câu chuyện anh hùng được lưu truyền qua thời đại, phần lớn đều bắt nguồn từ miệng của những nghệ sĩ như ông.
“B-Baron Delfina còn nổi tiếng cả ở quê em nữa! Là người nổi tiếng thật sự đó!” – Sylphonia kêu lên.
“Ơ... vậy có phải là... tụi mình sắp nổi tiếng không?” – Melvy ngập ngừng.
Được ông hát về đồng nghĩa với việc tên tuổi của họ sẽ lan truyền khắp thế giới, và còn sống mãi về sau.
Về sau, những truyền thuyết về nhóm Cain sẽ xuất hiện trong sách, vở kịch và các phương tiện truyền thông khác – nhưng tất cả đều bắt nguồn từ đây. Những tác phẩm đó phần lớn đều dựa theo hoặc chịu ảnh hưởng lớn từ các bài ca của Nam tước Delfina.
“Khi ta hoàn thành bài hát, mong rằng các vị sẽ là những người đầu tiên được nghe! Ta sẽ hát bằng cả tâm huyết!” – nam tước tuyên bố, đôi mắt sáng lấp lánh như một đứa trẻ được phát kẹo. Khát vọng sáng tạo của ông bùng cháy mãnh liệt.
Các anh hùng không thể từ chối. Họ chẳng có lý do gì để làm vậy – mà kể cả có thì cũng khó lòng nói "không" với tinh thần ấy.
Một tuần sau...
“Ta đã hoàn thành bài hát! Xin hãy lắng nghe...!” – Nam tước Delfina xuất hiện tại quán trọ nơi nhóm Cain đang nghỉ chân. Không đợi phản hồi, ông bắt đầu trình diễn ngay lập tức.
Ông kể về nữ kỵ sĩ Sylphonia, chiến binh mang vẻ đẹp và đam mê, như đang múa lượn giữa pháp thuật và lưỡi kiếm – rực rỡ như tinh linh giữa chiến trường.
Ông ca ngợi thánh nữ Melvy, hiện thân của lòng từ bi, chữa lành đồng đội bằng cái ôm dịu dàng của mình.
Chiến binh Rachel như một cơn cuồng phong nghiền nát kẻ thù, trong khi tri thức của pháp sư Lisalinde và Lalo sâu không thấy đáy. Bảo vệ tất cả là tấm khiên vững chắc của hiệp sĩ quý tộc Mitter.
Và cuối cùng – đẹp hơn tất cả – là Cain, chàng anh hùng vĩ đại.
Ánh sáng từ thanh kiếm thánh của anh chính là biểu tượng của hy vọng, và mỗi đòn đánh của anh đều như được thần thánh chúc phúc.
“Cảm ơn vì đã lắng nghe.”
Bài hát kết thúc, Nam tước Delfina cúi đầu. Ông đã tái hiện trận chiến bảo vệ thị trấn một cách sống động như thể người nghe đang đứng giữa hiện trường.
Tất cả các anh hùng đều đỏ mặt. Giai điệu rực rỡ như những khúc ca anh hùng thời xa xưa mà họ từng nghe khi còn nhỏ. Không khó hiểu khi họ cảm thấy ngượng ngùng. Đặc biệt là Melvy – cô đỏ bừng mặt, hai tay che lấy má, cuộn người lại và run rẩy.
“Thế nào hả, anh hùng?!”
“C-Cảm ơn ông... Bài hát thật tuyệt vời, thưa Nam tước Delfina.”
“Những lời ấy là niềm vinh hạnh lớn lao đối với tôi!”
Không một ai có thể chê trách chất lượng bài hát. Dù là người trong cuộc nên khó đưa ra đánh giá khách quan, nhưng điều đó cũng không quan trọng. Từng lời ca tràn ngập hình ảnh sống động, giai điệu như khơi dậy trái tim – một kiệt tác đúng nghĩa.
“Khoan đã, khoan đã nào!!”
“Hả?”
“Hmm...?”
Ngoại trừ... một succubus.
“Không chấp nhận được! Bài hát đó tệ không chịu nổi!!”
“Liz...”
“Có chuyện gì thế, Liz?”
Liz hậm hực đứng bật dậy, mặt hằn rõ vẻ bực bội. Nam tước Delfina bắt đầu run lẩy bẩy.
“Cái ‘tôi’ trong bài hát đó đâu có giống tôi chút nào! Làm ơn đừng bịa đặt trắng trợn như vậy!”
“Hả?! X-Xin thứ lỗi, tiểu thư Lisalinde! Tất cả là lỗi do tài nghệ hạn hẹp của tôi!” – Delfina quýnh quáng cúi đầu xin lỗi. Ông chẳng hiểu mình đã làm sai điều gì, nhưng nếu chính người được ông ca ngợi lại phản đối, thì rõ ràng ông không có gì để biện hộ.
“Này, đừng có làm căng quá. Liz, cậu giận dữ gì dữ vậy? Lệch một chút cũng có sao đâu?” – Cain lên tiếng, giọng hòa giải.
“Không, không và không! Cái này thì tôi không nhún nhường được, kể cả là anh đi nữa đó, Cain!” – Liz gắt lên. “Cái bài hát đó là cái quái gì vậy?! Anh biết không?! Đây này, cái đoạn này này...!”
Cô giật lấy bản nhạc và lời từ tay Delfina, lướt mắt đọc nhanh.
“‘Ngọn lửa bùng lên từ Liz – nữ pháp sư, cháy cao ngút trời thiêu rụi mọi kẻ thù. Pháp thuật của cô đã chạm đến cảnh giới thần linh.’ Đây là cái trò hề gì vậy hả?!”
“G-Gì mà ghê thế? Anh thấy ông ấy viết cô khá oách mà.”
Cả nhóm không hiểu sao Liz lại nổi giận đến thế.
“Nhưng mà... nó chẳng sexy chút nào cả!!” – Liz hét lên.
“Hở?!”
“Khi tôi trông oai phong như vậy... thì tôi đâu còn là chính mình nữa!” – Liz chống tay vào hông, tiến sát Delfina. “Tôi muốn ông khắc họa tôi thật dâm đãng, lẳng lơ, hư hỏng cơ!!”
“Hả...?”
“Trời đất...”
Cain và các đồng đội đồng loạt thở dài, còn Delfina thì nhìn cô chằm chằm, không biết nên phản ứng ra sao.
Nhưng Liz vẫn chưa dừng lại. Cô tiếp tục gào lên: “Đây, nhìn đoạn này nữa đi! Cái này này! ‘Cain và Liz, đứng tựa lưng nhau giữa trận chiến, vừa chiến đấu vừa bảo vệ đối phương. Họ tin tưởng nhau, vì biết sinh mệnh mình nằm trong tay người kia.’ Nhảm nhí chưa?!”
“Câu đó hay mà... cảm động nữa chứ...”
Lẽ ra đây là một phân cảnh cao trào, đầy cảm xúc.
“Thế nhưng ông còn chẳng nhắc đến cảnh tôi hít hà mùi mồ hôi của Cain nữa! Như thể chuyện đó chưa từng xảy ra vậy!”
“Lo mà chiến đấu đi, đồ quái dị!!”
“Á á!”
Cain vung tay giáng xuống đầu cô một cú “cốc” rõ kêu.
“Haa... ♡ Haa... ♡ Cú đấm ngon lành thật... ♡”
Cơ thể Liz uốn éo vì phấn khích, mặt đỏ bừng, mắt lấp lánh. Mọi người trong nhóm đã quá quen với những trò lố của cô, nhưng Nam tước Delfina thì sững người như hóa đá.
“Cái hình tượng oai vệ cao sang đó không phải tôi! Hãy hát về cái con người thấp hèn, đồi bại thật sự của tôi đi!”
“Này! Cậu đang làm khó Nam tước đấy!”
“Lại đây này, đoạn này nữa... ‘Tia sét tuyệt đẹp giáng xuống, chạm ngưỡng thiêng liêng.’ Sao không viết luôn là, ‘Tia sét siêu dâm giáng xuống’ đi?!”
“Tia sét kiểu gì vậy trời?!”
Liz như hóa điên. “Ngay bây giờ! Viết lại liền đi, Nam tước Delfina! Xin hãy mô tả một Liz đúng là tôi!”
“Uwah?! L-Làm ơn bình tĩnh lại đi, tiểu thư Lisalinde!”
Cô nhào đến túm lấy tay Delfina, dí vào trang bản thảo.
“Viết đi! Hãy khiến tôi trông thật thảm hại, bẩn thỉu, đồi trụy, biến thái, thô tục! Tôi muốn hình ảnh hư hỏng, lệch lạc đó của mình được lưu truyền mãi mãi khắp thế gian!”
“Ééééééééééép!!”
“Liz, dừng lại đi! Đừng gây rắc rối cho người đàng hoàng!”
Cả nhóm cố sức ghì cô lại.
Cain và các đồng đội của anh đều được cả thế giới biết đến. Chỉ trừ nữ pháp sư Liz – cái tên chưa từng được nhắc đến.
Và lý do thật sự thì rất đơn giản...
Tất cả những hình ảnh đúng với bản chất thật của cô đều bị cấm tiệt vì lý do thuần phong mỹ tục.
Và nghĩ lại thì... mọi chuyện bắt đầu từ cái ngày yên bình ấy...


0 Bình luận