• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 2 (Light Novel)

Chương 19: Ngay Bây Giờ - Cà Rốt “Siêu Cay” và Que Kẹo “Ngọt Lợ”

0 Bình luận - Độ dài: 3,527 từ - Cập nhật:

Chuyện xảy ra sau giờ học. Mặt trời đang từ từ khuất dần sau đường chân trời, bầu trời bắt đầu nhuốm sắc đỏ. Tôi bước qua hành lang của khu trường học.

“Tôi sẽ không bao giờ quen nổi mấy chuyện kiểu này,” tôi lẩm bẩm, mắt nhìn xuống bức thư trên tay – bức thư tôi vừa tìm thấy trong ngăn để giày, đề tên gửi cho tôi.

Nội dung thư viết:

Tiểu thư Lisalinde,

Tôi có chuyện muốn nói với cô. Hãy đến phòng nhạc lúc năm giờ chiều sau giờ học.

  “Karvarossa”

Quả đúng như tôi đoán. Là kiểu thư đó.

Karvarossa là một nam sinh đến từ lớp bên cạnh – nghĩa là khả năng lớn nhất chỉ có thể là một lời tỏ tình.

Không phải tôi khoe khoang gì, nhưng tôi khá được chú ý ở học viện. Tôi đã nhận được vài lời tỏ tình trước đó. Dù lần nào cũng từ chối, nhưng dù bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn không thể quen với cảm giác ấy.

Không hiểu sao tôi chẳng hứng thú với chuyện hẹn hò lúc này. Nói sao nhỉ… tôi cứ có cảm giác đây chưa phải thời điểm thích hợp. Như thể tôi đang chờ đợi điều gì đó.

Chờ cái gì cơ chứ? Tôi tưởng mình đang mong đợi một vị hoàng tử bạch mã xuất hiện chắc? Một suy nghĩ thật trẻ con, khiến tôi khẽ mỉm cười cay đắng với chính sự ngây thơ của mình.

Nhưng mà… tôi vẫn có linh cảm rằng nếu kiên nhẫn chờ đợi, điều gì đó sẽ xảy ra. Dù chẳng có lý do rõ ràng, tôi vẫn tin là vậy.

Tôi có nghĩ Ngài Cain rất tuyệt vời – đúng. Nhưng một bên là anh hùng vĩ đại nhất thế giới, bên còn lại chỉ là một nữ sinh trung học bình thường. Chẳng có chút cân xứng nào cả.

Nghĩ vậy, tôi bước dọc hành lang và dừng lại trước cửa phòng nhạc. Có lẽ tôi nên đoán được điều này từ nội dung bức thư – câu lạc bộ âm nhạc hôm nay nghỉ. Không có tiếng nhạc nào vang lên từ bên trong cả.

Bên ngoài trời đã chạng vạng tối. Tiếng hò reo từ các câu lạc bộ thể thao vọng lại từ khắp khuôn viên trường, họ đang luyện tập hết sức cho giải đấu sắp tới.

“Xin phép.”

Tôi mở cửa phòng nhạc, vừa bước vào vừa lên tiếng.

Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ căn phòng. Chiếc đàn piano lớn toát lên vẻ trang trọng. Ở góc phòng còn có một cây đàn xylophone và cello ai đó quên cất đi.

“Tôi đợi cô rồi.”

“Hả…?”

Một giọng nữ vang lên chào đón tôi. Người đứng trong phòng không phải Karvarossa như tên ký dưới bức thư. Cô gái quay mặt lại.

“Tiểu thư Aina?”

“Phải, cô bất ngờ à, Lisalinde?”

Người trong phòng là Aina – cô gái luôn khao khát xây dựng nhóm bạn riêng trong học viện. Người từng bị lính canh bắt gặp… trong khu phố đèn đỏ vì lý do nào đó.

Trong ánh hoàng hôn đỏ rực, cô ấy nở một nụ cười nguy hiểm.

“À… tôi được Karvarossa mời đến đây…”

“Xin lỗi nhé, nhưng chính tôi là người đã mời cậu đến đây”. Aina nói, rồi tựa nhẹ vào chiếc piano.

Cử chỉ uyển chuyển như mèo, mang theo vẻ nữ tính đầy quyến rũ. Đôi mắt của Aina trở nên sắc lạnh khi cô trừng mắt nhìn tôi.

5c9dc232-6825-4c5e-99f9-7e2ed462d9ba.jpg

“Tại sao…?”

“Lisalinde. Tránh xa Ngài Cain ra.”

“Hả?”

Ánh mắt cô ấy sắc lạnh khi nhìn thẳng vào tôi.

“Tôi thấy rồi. Cô đã dùng thân thể mình quyến rũ vị anh hùng trong phòng y tế, đúng không? Dám tiếp cận Cain thêm lần nữa xem – tôi sẽ kể hết chuyện ấy cho cả trường biết.”

“Ư-Ưm…”

Quyến rũ Cain? Trong phòng y tế?

Phòng y tế…

“Á?! Không, không, không, không…! Cô hiểu lầm rồi! Không như cô nghĩ đâu! Tin tôi đi, Aina!”

Tôi bắt đầu vung tay loạn xạ, nhớ lại chuyện đã xảy ra. Lúc đó, tôi đã ôm chầm lấy Cain… chỉ mặc mỗi áo lót.

Mà, đúng là lúc đó Aina có mở cửa bước vào… Nhưng đó là hiểu lầm! Khi ấy tôi đã… mất kiểm soát!

Sau khi được Thánh Melvy khám, cơ thể tôi đột nhiên nóng ran… Tôi bắt đầu… tấn công Melvy rồi đến Cain.

Tôi hoàn toàn không tỉnh táo! Tôi chắc chắn Melvy đã mắc lỗi gì đó! Đó không phải là con người thật của tôi! Tôi không bao giờ chủ động dính sát vào đàn ông như vậy! Và… chúng tôi không làm gì quá đáng cả!

“L- Là hiểu lầm mà, Aina! Tôi không hề cố quyến rũ Cain! Thật ra, tôi chưa từng có mối quan hệ kiểu đó với bất kỳ ai!”

“Hửm? Vậy cô đang nói dối à, Lisalinde?” Giọng Aina lạnh như băng. “Được thôi, nếu cô vẫn định giả vờ… tôi có một ý tưởng nho nhỏ.”

Nói rồi, cô ta búng tay một cái. Một cánh cửa khác – không phải cửa tôi bước vào – bật mở.

“Hả?”

Đó là cánh cửa dẫn đến kho nhạc cụ. Từ sau cánh cửa ấy, tám nam sinh xuất hiện.

“A-Ai vậy…?”

“Hê hê hê…”

Bọn họ cười nham hiểm, dần bao vây tôi. Tôi lùi về phía sau theo phản xạ.

Aina tỏ ra hoàn toàn điềm nhiên. Rõ ràng họ là tay sai của cô ta.

“Này, Lisalinde.” Cô ấy bước khỏi chiếc piano và tiến về phía tôi. Đám con trai tách ra nhường đường. “Ký vào bản cam kết này đi.”

“Hả?”

“Từ nay trở đi, cô không được phép tiếp cận, gọi tên, hay tìm cách quyến rũ Ngài Cain. Vĩnh viễn tránh xa anh ấy.”

Aina rút ra một tờ giấy, dí sát vào tôi. Đúng như cô ta nói, tờ giấy ghi chi tiết từng điều khoản buộc tôi phải cam kết giữ khoảng cách với Cain. Một bản hợp đồng nhằm ngăn chặn mọi quan hệ thân mật giữa tôi và anh ấy.

“Tôi chắc là cô hiểu rõ tình thế của mình bây giờ. Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ký vào đó. Tôi nói sai sao?”

Chắc chắn rồi, khi bị bao vây bởi những quý ông có vẻ đáng sợ, lựa chọn của tôi thực sự khá hạn chế. Có lẽ chống cự là vô ích. Tuy nhiên...

“Tôi không muốn dùng đến bạo lực nếu có thể tránh được. Trừ khi cậu muốn bọn họ giữ tay cậu lại rồi bắt cậu ký bằng vũ lực, thì tốt hơn hết là nên tự ký đi. Cậu hiểu chứ, Lisalinde?”

Tôi rời mắt khỏi bản hợp đồng và nhìn chằm chằm Aina. Tôi hiểu cô ấy đang cố làm gì. Tôi thật sự hiểu, nhưng...

“Biểu cảm đó là gì thế?”

Cô ấy hơi... nhẹ dạ, tôi nghĩ.

Một bản hợp đồng như thế này chẳng có giá trị pháp lý gì cả; tôi hoàn toàn có thể ký bừa rồi giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đúng là sẽ phiền nếu cô ấy làm quá chuyện ở phòng y tế rồi loan tin khắp trường, nhưng... À, tôi có thể xử lý được mấy tin đồn đó nếu cố gắng một chút.

Aina quá ngây thơ và mềm yếu một cách đáng ngạc nhiên. Xét cho cùng thì những hành động của cô ta chẳng có ý nghĩa gì.

“Khoan đã, tiểu thư Aina.”

“Hửm?”

Tôi còn chưa dứt suy nghĩ thì một nam sinh trong nhóm đứng quanh tôi lên tiếng. “Một tờ giấy thì chưa đủ đâu. Bất kỳ cô gái nào dám chống lại tiểu thư cần phải bị trừng phạt một chút.”

“Hả?”

Aina trông có vẻ hoảng hốt.

Người vừa nói là Karvarossa, cậu học sinh lớp bên cạnh. Tên cậu ta là người được ghi trên bức thư.

“Cô ta dám thách thức tiểu thư Aina. Một người như vậy có khả năng cao sẽ nuốt lời bất kỳ lúc nào. Chúng ta phải đảm bảo cô ta không bao giờ có thể chống lại tiểu thư nữa.”

“Nhưng cô ấy chỉ cần ký hợp đồng là được mà, Karvarossa? Không cần làm quá như vậy đâu, và cá nhân tôi cũng không muốn thấy chuyện này xảy ra.”

“Tôi hiểu rồi... Vậy thì không còn cách nào khác... Này,” Karvarossa liếc mắt ra hiệu.

“Rõ,” một cậu khác lập tức giữ chặt hai tay Aina ra sau lưng.

“Hả...? Này! Các người đang làm cái gì vậy?!”

“Làm ơn hãy hiểu cho. Chúng tôi làm thế là vì tiểu thư.”

Không khí trong phòng chợt trở nên nặng nề. Aina giãy giụa, cố thoát ra, nhưng không thể vượt qua được sức mạnh của cậu ta.

Từ trong túi mua sắm, Karvarossa lấy ra một cây roi và quất mạnh xuống đất tạo thành một tiếng “chát!” sắc lẻm.

“Cái gì vậy?!”

“Roi á?!”

Cơ thể tôi đông cứng lại trước cảnh tượng bạo lực đó.

“Ôi, đừng hiểu lầm. Cái này chỉ để... tạo không khí thôi. Tôi đâu muốn thật sự phải dùng nó... Đương nhiên là không rồi...”

Nụ cười nham hiểm trên mặt Karvarossa khiến tôi và Aina sững sờ. Rõ ràng ý đồ của cậu ta không hề tốt đẹp.

Những người từng là tay sai của Aina đã quay lưng. Giờ chính họ mới là người kiểm soát tình hình. Nếu họ tận dụng lợi thế về số lượng, tôi sẽ không thể làm được gì.

Tôi nuốt nước bọt.

Liệu tôi có thoát ra được không? Nếu không, chuyện gì sẽ xảy ra với tôi...?

“Heh heh heh, tôi còn có thứ hay hơn cả roi... Thứ còn tuyệt vời hơn nữa... Heh...”

Karvarossa tiếp tục lảm nhảm trong khi tôi vật lộn với tình huống trong đầu. Cậu ta trông như đang phấn khích tột độ. Một nụ cười rợn người nở trên môi.

“Ngôi sao chính của màn kịch... heh... chính là đây...”

Và rồi, từ túi mua sắm, cậu ta rút ra một vật thể mới. Đó là...

“Hửm?”

“Hả...?”

Chúng tôi mở to mắt.

“Một... cái bánh su kem?”

“Heh, chính xác.”

Món đồ ấy trông như một chiếc bánh su kem bình thường. Vỏ bánh nở đều, giòn nhẹ – trông rất ngon lành.

“Một chiếc bánh su kem hoàn hảo, nhưng ô kìa? Heh heh... Nó không phải loại bánh su kem thường ngày đâu, ôi không đâu...”

Cậu ta còn định giở trò gì nữa đây?

“Bởi vì chiếc bánh này...” Karvarossa nhếch môi, “Được nhồi đầy mù tạt siêu cay!”

“Cái gì cơ?!”

“Ờm... ừm, sao cơ...?”

“Bwa ha ha ha ha hah!”

Karvarossa phá lên cười như điên dại trong khi chúng tôi chỉ biết nghiêng đầu hoang mang.

“Ha ha ha hah! Một khi chiếc bánh này vào miệng, là coi như xong đời... Người ăn sẽ lăn lộn, gào thét! Trải nghiệm địa ngục trần gian luôn!”

Chúng tôi cứng họng không nói nổi lời nào.

“Hầu hết con người sẽ ngoan ngoãn nghe lời sau hai chiếc! Mà năm cái thì... chẳng ai sống nổi sau năm cái đâu...!”

Karvarossa rõ ràng đang rất khoái chí, nhưng tôi và Aina chỉ có thể nhìn chằm chằm trong bối rối. Với chiếc bánh su kem trong tay, cậu ta tiến lại gần. Tôi theo phản xạ lùi lại.

Tôi không thích chuyện này chút nào. Không biết vì sao, chỉ là... không!

“Giờ thì, Lisalinde ngu ngốc! Kẻ dám chống lại tiểu thư Aina! Cậu sẽ được nếm thử bánh su kem siêu cay này chứ?!”

“H-Hey, đừng lại gần nữa...”

“CÁI GÌ CƠ?!” Aina hét lên. “Dừng lại ngay! Các cậu đang làm cái trò quái gì vậy?! Nghĩ gì thế hả?!”

“Hay cậu muốn tôi đổ cháo nóng vào miệng cậu hơn?!”

Bọn con trai tiến sát lại, miệng cười toe toét. Tôi bị dồn vào góc phòng nhạc, không còn đường thoát.

“Giờ thì...! Mở miệng ra nào, đến lúc nhận trừng phạt rồi! Ha ha ha ha ha hah!”

“KHÔNGGGGGG!”

Cấu trúc cách âm của phòng nhạc khiến tiếng la hét của tôi bị chặn lại; chẳng ai bên ngoài nghe thấy cả.

*****

Một cậu trai và một cô gái đang đi song song trong hành lang.

“Trời đất, mệt chết đi được. Sao tụi mình lại phải giúp mấy thầy cô thế này?”

“Oho? Nói vậy mà cậu không nỡ từ chối họ. Quả là Cain mà.”

Hai người đó không ai khác chính là Cain – nam chính – và nữ hiệp sĩ công chúa Sylphie, người ở lại trường muộn để hỗ trợ giáo viên.

“Ồ im đi, Sylphie. Mệt mỏi lắm vì phải giữ cái vỏ bọc ngoan ngoãn này.”

“Cậu giống Liz hiện tại ghê.”

“Ờ thì... cô ấy bây giờ cũng thú vị thật.”

Sylphie khúc khích khi nghe Cain nói. Với những ai từng biết Liz lúc trước, tính cách hiện tại của cô là một trời một vực – đúng là thú vị khi chứng kiến điều đó.

“À, nhưng tớ hy vọng cô ấy sớm lấy lại được sức mạnh. Tớ muốn thấy Liz của ngày xưa.”

“Ừ, chắc vậy.”

“Hẳn là đau khổ lắm khi không được ngủ chung với cô ấy nữa.”

“Im đi, đồ ngốc.”

“Ái da!”

Cain kéo má Sylphie ra hai bên.

“Này Cain, không được hút thuốc trong hành lang nha.”

“Chậc.”

Cậu ta vô thức rút xì gà ra khỏi túi và suýt đưa lên miệng. Chỉ khi Sylphie nhắc thì Cain mới nhét lại vào túi.

“Trời ạ... Làm học sinh gương mẫu đúng là khổ thật.”

“Hay cậu thử nổi loạn ở trường xem sao, Cain? Thế là khỏi cần giữ hình tượng.”

“Nghe hấp dẫn thật đấy. Nhưng thôi khỏi.”

“Ahaha.”

Và giữa lúc trò chuyện như thế, họ đi ngang qua phòng nhạc.

“Hửm?”

“Tiếng gì vậy?”

Một âm thanh lạ phát ra từ bên trong.

“Nghe như... roi thì phải?”

Đó là tiếng quất rất sắc, như roi quất xuống đất.

Nhờ phòng cách âm, họ chỉ nghe loáng thoáng dù đứng ngay bên ngoài. Nhưng rõ ràng âm thanh ấy không hợp chút nào với một phòng nhạc. Nếu lắng nghe kỹ, Cain thậm chí còn nghe thấy tiếng hét lẫn trong đó.

Cain thấy bất an.

“Này! Có chuyện gì trong này vậy?!”

Cậu ta lao vào, đẩy tung cửa khiến cả căn phòng chấn động. Mọi người bên trong lập tức khựng lại.

“Ah... N-Ngài Cain...”

“L-Liz...”

Trong phòng là Liz. Mắt cô ngấn nước, vẻ mặt như sắp khóc.

Cain mở to mắt. Một cảnh tượng kỳ dị bày ra trước mặt.

“K-Không... Cain... Mọi chuyện không như anh nghĩ...”

Liz đang đứng đó với tư thế đầy uy nghi, tay cầm roi da. Thêm vào đó, vì lý do gì đó, cô mặc một bộ bodysuit đen và tất lưới – một bộ trang phục khá... khêu gợi.

Sylphie, bước vào sau Cain, cũng sững sờ không kém. Cả hai nín thở nhìn chằm chằm. Aina thì đang co ro sợ hãi ở góc phòng.

“Hah, hah...! Nữ vương của tôi! Làm ơn, cái roi...!”

“Tôi nữa! Xin hãy trừng phạt tôi nữa!”

“Nữ vương!”

“Nữ vương!”

Tám nam sinh đang bò rạp dưới sàn, thở hổn hển, chỉ mặc mỗi đồ lót.

e79e79cc-95a4-4496-88c3-551fad071bde.jpg

Đây hoàn toàn không phải là khung cảnh bình thường trong một phòng nhạc. Cain và Sylphie hoàn toàn cạn lời.

“C-Kh-Không phải như thế này...! Ngài Cain! Sylphie! Nhất định là có sự hiểu lầm gì đó!”

“Thưa Nữ vương! Mau lên, cây roi!”

“C-Câm miệng đi, con lợn này!”

Chát!

Liz quất roi.

“Ôi! Cảm tạ nữ vương đã ban phước lành!”

“Aaaa! Miệng tay tôi cứ tự động hành động! Tôi... tôi không làm chủ được mình! Tôi không biết gì hết!”

Dù đang trị vì căn phòng với tư cách “nữ vương”, Liz vẫn lắc đầu trong nước mắt.

Chuyện này bắt đầu khi lũ con trai áp sát cô với bánh su kem cay và nồi cháo nóng đến khó chịu. Liz đã vùng lên như thể đang chiến đấu vì mạng sống.

Cô bất ngờ phản công, lao tới cướp cây roi khỏi tay một tên học sinh rồi tấn công cậu ta.

Đáng tiếc, tình thế vẫn vô vọng. Cô bị vây bởi tám người. Có cây roi thì cũng chẳng làm gì được nếu bị bao vây.

Nhưng điều xảy ra tiếp theo mới thực sự kỳ lạ. Khi Liz quất roi, cậu con trai bị đánh co giật, run rẩy rồi quỳ gục ngay lập tức. Không phải vì bị thương nặng hay kiệt sức. Vậy mà cậu ta không còn dám bén mảng đến gần Liz nữa. Mặt đỏ lựng, hơi thở dồn dập.

Và rồi, cậu ta van xin. Nài nỉ. “Xin hãy... đánh nữa đi...!”

Từ đó trở đi, Liz hoàn toàn thống trị tình hình.

Cô vung roi. Đám con trai kêu lên trong sung sướng. Tự nguyện quỳ xuống. Van xin được đánh thêm. Và rồi, họ tôn Liz lên làm nữ vương.

Cách cô vung roi thật quá thuần thục, quá... khoái cảm. Dù bản thân có thể không nhớ gì, nhưng Liz rõ ràng là một thiên tài trong việc sử dụng roi.

“Nữ vương! Nữ vương của tôi...! Thêm nữa đi! Xin hãy đánh nữa!”

“Làm ơn! Làm ơn hãy ban cho tôi thêm nỗi đau!”

Cain và Sylphie chỉ biết đứng nhìn chằm chằm.

“Không! Hai người hiểu lầm rồi! Cái này! Cái này không liên quan gì tới tôi cả!”

“Nữ vương! Cây roi! Cây roi!”

“C-Câm mồm! Đây là hình phạt cho các người!”

Chát!

“Cảm tạ nữ vương!”

“Aaah! Không! Mọi chuyện sai hết rồi!”

Đây là địa ngục.

“Liz...”

“N-Ngài Cain?”

Cain nói chậm rãi, đầy nghiêm túc: “Đừng gây rắc rối cho những người lương thiện, đàng hoàng như vậy nữa.”

“Ngài nhầm rồi! Chính tôi mới là người đang bị rắc rối đây mà!”

Mắt cô lại rơm rớm nước khi van nài. Nhưng chẳng ai còn tâm trí mà nghe nữa.

“Ồ, cô là... Aina đúng không?”

“Hả...?”

Được Cain gọi tên, Aina—người đang co ro run rẩy ở một góc phòng nhạc—ngẩng đầu lên.

Cô là người duy nhất chưa bị roi đánh nên vẫn giữ được tỉnh táo. Và có lẽ vì vậy, cô mới càng sợ hãi hơn khi chứng kiến đám con trai hóa thành... lợn, mà không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

“Cô nên rời khỏi đây đi. Những gì cô thấy... Tốt hơn là nên quên hết đi thì cuộc đời sẽ bình yên hơn.”

“N-Nhưng...”

“Cứ đi đi. Cô không làm gì được đâu. Ở lại chỉ hại thêm cho chính mình thôi,” Cain mệt mỏi nói.

Aina chần chừ.

Chát!

Trong lúc đó, Liz vẫn đang vung roi.

“Ôoooh!”

“Cảm ơn, nữ vương!”

“Câm mồm! Ta chưa từng bảo các người thành lũ lợn của ta!”

Chát! Chát!

“Ô! Ôôôôôôô!”

“Cảm ơn! Cảm ơn, nữ vương!”

“Xin hãy đánh thêm, nữ vương! Xin thêm nữa!”

“Tại saooooooo?!”

Chát! Chát!

Liz càng lúc càng tuyệt vọng.

“Eeeeeek... Tôi sợ quá...”

Aina chỉ biết run rẩy, cố thu người lại bé xíu.

“Này, Liz...”

“S-Sylphie! Cậu hiểu nhầm rồi! Có gì đó sai sai với mình! L-Làm ơn đừng phán xét mình!”

Liz tuyệt vọng thanh minh, nhưng Sylphie chỉ gãi má lúng túng rồi đáp: “Ờm... Nếu đã đến mức này rồi... Sao cậu không quất mình một roi luôn? Nhớ thời xưa ấy mà?”

“C-Cái quái gì cơ?!” Liz hét lên sốc nặng.

Mặt Sylphie đỏ bừng.

“Không đời nào! Tớ không muốn! Và đợi đã, cậu nói ‘nhớ thời xưa’? Tớ chưa từng cầm roi trong đời bao giờ hết?!”

“Thật là tàn nhẫn...” Sylphie khuỵu gối, cúi đầu. “Đã lâu quá rồi...”

“Liz dùng roi đỉnh đến mức khiến cả người không có sở thích M cũng hóa thành M... À mà, Sylphie thì vốn M bẩm sinh, nhưng đó là chuyện khác.”

“C-Cậu đang nói gì vậy?! Mình không hiểu gì cả!”

Sylphie đã sớm trở thành nạn nhân tiếp theo của cây roi, nhưng người trong cuộc thì hoàn toàn không biết.

“Nữ vương! Thêm roi đi! Xin hãy đánh nữa!”

“Nữ vương! Xin hành hạ thêm đi!”

“Aaaaa! Đã thế mà mình lại còn cảm thấy hưng phấn nữa chứ! Bực thật đấy! Nhận lấy trừng phạt đi! Cả mày nữa, đồ lợn vô tích sự!”

Chát! Chát!

“Gaaah! Cảm ơn!”

“Ụt ụt!”

“Thật tuyệt... Giá mà người bị đánh là mình...”

Phòng nhạc giờ tràn ngập một bản nhạc mới—bản hợp xướng của những tiếng rên khoái cảm. Một giai điệu hỗn loạn.

“Sao lại là emmmmmmmmm...?!”

Yến tiệc của lũ heo vẫn chưa có hồi kết.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận