Sau khi chắc chắn Haruno và cô bạn đã chạy đi khuất tầm mắt, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghe tôi dựng chuyện rằng mọi việc mình làm hôm đó đều do Hoàng tử làm, Haruno đã vội vã chạy đi.
Xem ra vụ việc mà Haruno gặp nạn đúng là vụ mà tôi có dính líu.
Nếu không ra tay trước, có lẽ bọn họ đã tự mình suy luận lung tung, và tệ hơn là có thể lần ra cả tôi.
Nghĩ đến đó thôi tôi đã thấy lạnh sống lưng.
Nhưng giờ đây, mối lo canh cánh trong lòng tôi bấy lâu nay cuối cùng cũng kết thúc.
Câu chuyện về cặp nam thanh nữ tú nổi tiếng trong trường đến với nhau sẽ bắt đầu từ đây.
Cơn mệt mỏi tích tụ bấy lâu dường như ập đến, toàn thân tôi rã rời, bất giác tựa lưng vào bức tường của trường.
Cùng lúc đó, một cảm giác thành tựu khó tả ấm áp bao trọn lấy trái tim. Cứ ngỡ như được ngã mình xuống tấm nệm bông mới phơi dưới nắng ấm.
Có lẽ muốn phá tan cảm giác nhẹ nhõm của tôi, một người không ngờ tới đã xuất hiện, vừa vỗ tay một cách đầy trịnh thượng.
“Tuyệt vời. Một màn kịch thật xuất sắc.”
Với giọng điệu khoa trương, Kagami tiến đến chỗ tôi.
“Không ngờ mi lại có tài lẻ bắt chước giọng nói đấy.”
“Chỉ là chút mánh lới tạm bợ thôi.”
Đúng thế. Cuộc nói chuyện của đám con trai ban nãy hoàn toàn là do một mình tôi diễn.
Tôi đã dành cả tuần ở nhà để luyện tập bắt chước giọng nói của Hoàng tử, tức Sakaki, và bạn của cậu ta.
Cuộc hội thoại tôi cho Haruno nghe cũng diễn ra y như kịch bản tôi đã viết sẵn ở nhà.
Lát nữa, Haruno chắc chắn sẽ đến chỗ Hoàng tử để cảm ơn.
Hoàng tử đương nhiên chẳng biết gì nên sẽ chối, nhưng qua cuộc nói chuyện ban nãy, Haruno hẳn sẽ cho rằng cậu ta đang giả vờ khiêm tốn.
Thế là Haruno sẽ phải lòng Hoàng tử, và một câu chuyện tình yêu sẽ bắt đầu. Kịch bản là như vậy.
Dù cũng lo lắng nếu lỡ cô ấy nhận ra người cứu mình không phải Hoàng tử, nhưng tôi cũng hy vọng rằng đến lúc đó, ký ức về vụ việc đã phai nhạt, và dù có từng thấy mặt tôi thì cô ấy cũng chẳng thể nhớ rõ.
Vậy là, kế hoạch đã thành công mỹ mãn.
“À mà này, tôi hỏi vài chuyện được không?”
“……Chuyện gì?”
Tôi đã chạy đôn chạy đáo suốt mấy ngày nay rồi. Tôi chỉ muốn được nghỉ một lát, nhưng biết nói với Kagami cũng vô ích nên đành thúc giục cô ta vào vấn đề.
“Lúc Haruno-san đi tìm người đã cứu mình, mi nghĩ tại sao tau lại không mách cho cô ấy về mi?”
“Việc gì phải làm chuyện rách việc đó chứ?”
Chẳng qua là vì Kagami không phải loại người tốt bụng đến mức đi giúp một người dưng nước lã thôi.
“Lúc mi từ chối đi cùng bọn tôi, mi có nghĩ tại sao tau lại để mi đi dễ dàng như vậy không?”
“Ai mà biết?”
Đúng là tôi có thấy hơi lạ, nhưng lúc đó đang bận tối mắt với kế hoạch nên chẳng có thời gian để tâm.
“Với lại, xin lỗi nhé. Mấy ngày nay hành tung của mi đáng ngờ quá, nên tau đã cùng Miyu bám theo mi đấy. Ai ngờ đâu mi lại đang điều tra về nhóm của Haruno-san.”
“……Cái gì?”
“Mi đi đi lại lại khắp các tầng của tòa nhà nơi nhóm Haruno-san hay lui tới, cứ như đang quan sát thói quen sinh hoạt của họ vậy. Người ngoài không biết thì tưởng mi đi dạo, nhưng với người biết mi nhắm đến ai thì hành động đó chỉ cách làm một kẻ bám đuôi có một bước thôi. Ngay lúc đó tau đã đoán được mi sẽ giở trò gì đó với Haruno-san, nên đã đi trước một bước. Vào những lúc mi không để ý, tau đã bắt đầu làm quen với nhóm của cô ấy.”
Nghe Kagami nói, mồ hôi tôi cứ túa ra không ngớt. Tôi cảm nhận được cả người mình đang lạnh toát từ bên trong.
Lúc đó, vì quá tập trung vào kế hoạch nên tôi hoàn toàn không nhận ra mình đang bị theo dõi.
“……Chính cậu mới là kẻ bám đuôi thì có.”
“Tau đã nói rồi mà? Là vì hành động của mi đáng ngờ. Nên với tư cách là một người bạn, tau đã lo lắng và cùng Miyu bám theo. Để có thể ngăn mi lại ngay lập tức nếu mi định làm chuyện gì xấu. Rồi thì, chỉ là tau tình cờ đoán ra mi đang nhắm đến Haruno-san thôi.”
Một giọng điệu rõ ràng là giả tạo. Bạn bè? Nực cười.
Quan trọng hơn, con nhỏ này, đã để mặc cho tôi tự tung tự tác ngay từ đầu sao.
“Hôm nay mi cũng lộ liễu thật đấy. Thấy mi đằng đằng sát khí rời khỏi lớp, tau và Miyu đã đi theo, thì ra mi đang diễn trò ở đây, ngay gần chỗ nhóm Haruno-san. Một vở kịch cố tình gây hiểu lầm rằng người đã cứu Haruno-san là một người khác.”
Nói rồi, Kagami không nhìn tôi nữa mà hướng mắt đi đâu đó.
Nếu tôi nhớ không lầm, đó là hướng Haruno và cô bạn vừa chạy đi.
“Miyu đã đến chỗ họ để giải thích mọi chuyện rồi. Bao gồm cả cái màn kịch rẻ tiền ban nãy của mi nữa.”
Vừa dứt lời, từ hướng Kagami nhìn, có vài cô gái đang tiến lại đây.
“……Khục khục.”
Kagami quay lại nhìn tôi, rồi phá lên cười như không thể nhịn được.
“A ha ha ha ha! Vẻ mặt của mi bây giờ, tuyệt vời nhất luôn!”
Tuyệt vời cái nỗi gì, đồ tâm thần! Tôi bây giờ còn tâm trí đâu mà đùa.
Mặc cho Adachi vừa đến gần tỏ vẻ ái ngại, Kagami vẫn tiếp tục ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Cô bạn của Haruno cũng nhìn Kagami với vẻ mặt như muốn nói “Eo ơi…”, nhưng Haruno thì chẳng đoái hoài gì đến cô ấy, chỉ đăm đăm nhìn về phía tôi.
“À đúng rồi, Miyu và tau vừa có thêm bạn mới đấy. Để tau giới thiệu nhé.”
Cuối cùng cũng nín cười, Kagami đưa tay quệt nước mắt rồi quay sang phía các cô gái.
“Đây là Haruno Rinka-san. Và Hidaka Satsuki-san.”
Trước mặt tôi, ngoài Adachi và Kagami, còn có hai cô gái khác đang đứng đó.
“Là bạn…”
Một trong hai cô gái đột nhiên lên tiếng.
Tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc buông xuôi chấp nhận.


2 Bình luận