Vào một buổi trưa đầu tháng Sáu, khi cái nóng đã bắt đầu oi bức, tôi vẫn đang ngồi ăn bữa trưa trong lớp học như mọi khi.
Cùng với Adachi và Kagami.
Dù tôi chẳng hề mong muốn.
Kể từ sau lời tuyên bố động trời của Kagami ở nhà Adachi, cuộc sống học đường của tôi cũng không thay đổi nhiều. Như chính Kagami đã nói, có vẻ cô ta sẽ không giở những trò như hành hung, trộm cắp hay bôi nhọ danh dự, những thứ sẽ khiến cô ta bất lợi nếu bị báo cảnh sát. Vì thế, các cách thức tấn công tôi của cô ta tất yếu cũng bị giới hạn lại.
Ví dụ như soi mói, bới móc từng lời nói của tôi, hay thi triển những đòn nhá như cái tát hụt lần trước. Cô ta đang tấn công ở ranh giới mong manh có thể được xem là trêu đùa hay gây gổ giữa các học sinh. Trò đầu tiên thì ngày nào cũng diễn ra, còn trò sau, có lẽ là để tôi không kịp quen, thì cứ ba ngày mới diễn ra một lần, hoặc có khi không, thường là vào những lúc tôi gần như đã quên bẵng đi. Đúng là thiên tai mà. À không, phải nói là tai ương mới đúng. Ít nhất là đối với tôi.
Cứ thế, tôi lại ghép bàn với Kagami (kẻ mang đến tai ương) và Adachi, vừa ăn vừa phải nghe hai người họ nói chuyện.
“À mà cuối tuần này có bài kiểm tra thể lực đúng không nhỉ?” Adachi gợi chuyện.
Kiểm tra thể lực à. Hồi cấp hai, để không bị nổi bật, tôi lúc nào cũng cố nhắm đến mức trung bình ở các môn như chạy nước rút hay ném bóng ném. Hoài niệm thật.
“Mi có giỏi thể thao không?” Kagami quay sang hỏi tôi, rõ ràng là để tìm cớ bắt bẻ.
“Không giỏi, nhưng cũng không tệ.”
“Lúc đến nhà Miyu còn lười đi bộ như thế mà dám bảo là không tệ à?”
Đấy, lại đến rồi.
“Cậu cũng thế còn gì.”
“Tau thì kém thể thao mà.”
Ừ. Nhìn cái dáng vẻ mảnh mai của cô ta là đủ hiểu rồi. Chân tay gầy đến mức đáng sợ. Với cái thân hình đó, liệu cô ta có chạy nổi hay mang được thứ gì nặng hơn bát đĩa không nữa.
“Mi vừa nghĩ điều gì cực kỳ thất lễ đúng không?” Kagami lườm tôi một cái.
Bình thường mắt cô ta đã lim dim rồi nên người mới gặp sẽ khó nhận ra, nhưng gần đây tôi mới phát hiện ra rằng mỗi khi lườm, mắt cô ta lại càng híp lại hơn nữa. Một phát hiện mà tôi chẳng hề mong muốn.
“Không, có gì đâu.” Tôi quay đi, tránh ánh mắt của Kagami.
Chẳng hiểu sao tôi lại thấy sau lưng cô ta lờ mờ một luồng hào quang màu tím sẫm độc địa, vẩn đục đến ghê người. Mắt mình có vấn đề rồi sao? Hay lần tới nên đi khám mắt nhỉ?
“Thiệt tình. Mà Miyu thì sao?” Kagami chuyển sự chú ý từ tôi sang Adachi. Khi nói với Adachi, người bạn đã trở nên thân thiết, giọng của Kagami dịu dàng hẳn, trái ngược hoàn toàn với lúc nói với tôi.
“Ừm, tớ cũng hơi kém một chút.”
Xem ra hội này chẳng có ai giỏi thể thao. Nếu là game RPG thì tổ đội què quặt này đã bị xóa sổ từ lâu rồi. Mà tôi chỉ muốn chơi solo. Hay đúng hơn, tôi chỉ muốn làm một NPC vô danh, ngày ngày lặp lại mấy câu thoại có sẵn. Một vai quần chúng đúng nghĩa.
“Mà công nhận, trường mình tổ chức kiểm tra thể lực ở ba nơi khác nhau luôn.”
“Quy mô lớn hơn hẳn so với trường cấp hai của tớ.”
“Tớ cũng thấy vậy.”
Đúng thế, bài kiểm tra thể lực của trường chúng tôi, trường Kuyo, được tổ chức ở những địa điểm khác nhau cho từng khối. Khối mười hai thi ở sân trường, khối mười một ở công viên thể thao trong thành phố, còn khối mười thì ở một công viên thể thao khác. Học sinh khối mười chúng tôi sẽ phải tự đến tập trung tại công viên vào ngày kiểm tra.
Tôi thử hình dung một chút về ngày hôm đó.
Linh tính mách bảo tôi rằng chàng Hoàng tử của lớp sẽ có một màn trình diễn chói lóa cho xem. Những học sinh đã thi xong các hạng mục chắc chắn sẽ đổ xô đi xem cậu ta. Nghe lỏm trong lớp thì cậu ta còn là át chủ bài của câu lạc bộ bóng đá, và trong giờ thể dục cũng đã thể hiện rõ năng lực vận động vượt trội của mình. Với một Hoàng tử như thế, chẳng có gì lạ nếu cậu ta lập nên những thành tích ngoạn mục và nhận về vô số tiếng reo hò cổ vũ của các cô gái.
À phải rồi, gần đây còn có tin đồn về Hoàng tử rằng một câu lạc bộ người hâm mộ đã được thành lập. Thấy cậu ta chẳng có vẻ gì là đang có bạn gái, cũng chẳng có ý định tìm bạn gái, phong trào thần tượng hóa cậu ta ngày càng mạnh mẽ, và thế là những cô gái có cảm tình với cậu ta đã tập hợp lại thành một hội. Mà chỉ là tin đồn thôi, chẳng biết có thật không.
Còn một tin đồn nữa mà tôi cũng nghe lỏm trong lớp, đó là ở khối mười, trong một lớp khác, có một cô bạn cực kỳ xinh đẹp. Không chỉ có khuôn mặt dễ thương, vóc dáng của cô bạn ấy cũng chuẩn như người mẫu. Mỗi khi cô ấy đi trong trường đều thu hút mọi ánh nhìn, đến nỗi ai đi lướt qua cũng phải ngoái lại.
Tôi thì chưa từng gặp cô gái nào như vậy. Thế thì chỉ có thể là tôi chưa gặp, hoặc tin đồn đó là bịa đặt. Trường này mỗi khối có đến 7-8 lớp cơ mà. Về cơ bản, tôi chẳng bao giờ bén mảng đến những dãy nhà không có lớp học của mình, kể cả khi có giờ học chuyển phòng. Nếu lớp của cô gái xinh đẹp nọ nằm ở một dãy nhà mà tôi không bao giờ đến, thì chuyện tôi không chạm mặt cô ấy cũng là điều dễ hiểu.
Nghe nói cô bạn ấy cũng chưa có bạn trai, giống hệt Hoàng tử, nên biết đâu cũng có câu lạc bộ người hâm mộ. Tôi đã nghĩ nếu tham gia thì mình sẽ càng giống một nhân vật quần chúng hơn, nhưng chắc quy định lằng nhằng lắm. Thôi, bỏ ý định đó đi.
Tuy nhiên, nếu có một chàng Hoàng tử và một cô gái xinh đẹp đến thế, lại còn đều đang độc thân, thì chuyện họ thành một cặp là một kịch bản hoàn toàn có thể xảy ra. Nếu lý do Hoàng tử chưa có bạn gái là vì cậu ta đang thầm thương trộm nhớ cô gái xinh đẹp kia, rồi hai người họ dần dần phát triển mối quan hệ và cuối cùng đến với nhau, thì chẳng phải đó là một mô-típ cũ rích hay sao?
Và những học sinh xung quanh như tôi, trong câu chuyện tình yêu với hai nhân vật chính đó, chẳng qua chỉ là những kẻ cổ vũ, phá đám, hoặc như tôi, trở thành một món đạo cụ lấp đầy khung cảnh mà thôi.
Nói tóm lại, tôi cứ an phận làm một nhân vật quần chúng là được rồi, đúng không nhỉ?
“Cậu lại đang đăm chiêu nghĩ ngợi gì thế?”
“Chắc lại đang nghĩ mấy chuyện vớ vẩn chứ gì?”
Adachi và Kagami nhìn tôi rồi nói gì đó, nhưng đầu óc tôi lúc ấy đang lơ lửng trên mây nên chẳng nghe rõ họ nói gì.


0 Bình luận