• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 022: Bằng mọi cách

0 Bình luận - Độ dài: 1,212 từ - Cập nhật:

Sau bữa trưa, tôi mải nghĩ về chuyện của Haruno.

Đối với tôi, điều quan trọng nhất chính là một cuộc sống bình lặng, nơi tôi có thể sống như một nhân vật quần chúng mà không cần phải dính dáng đến bất kỳ ai.

Để làm được điều đó, tôi cần phải hết sức cẩn trọng để không lưu lại trong ký ức của bất kỳ ai, thậm chí tên mình cũng không để họ nhớ.

Ví dụ như, bản thân tôi phải cố hết sức không bắt chuyện với người khác. Không làm những hành động khác biệt so với không khí chung của mọi người. Không xuất hiện ở những nơi dễ gây chú ý.

Có rất nhiều điều cần lưu ý như vậy, và một trong số đó chính là không để bị những người nổi bật để ý tới.

Hoàng tử trong lớp tôi là một ví dụ điển hình, và tôi tuyệt đối không bao giờ bén mảng đến gần nhóm của cậu ta.

Xét từ góc độ đó, trước hết Haruno được xem là một mỹ thiếu nữ nổi tiếng khắp trường.

Dù tôi chưa từng trực tiếp nhìn thấy cô ấy, nhưng nhìn cái cách các bạn cùng lớp tôi sôi sục lên thì chắc chắn mức độ nổi bật của cô ấy phải ngang ngửa với Hoàng tử.

Cô ấy chính xác là một đối tượng cần cảnh giác, một người mà ngay cả việc bị để mắt tới cũng phải né tránh.

Thử tưởng tượng xem, nếu tôi cứu Haruno, rồi bị cả trường biết tôi chính là người mà cô ấy đang tìm kiếm. Tôi không dám tưởng tượng mình sẽ bị đám con trai có cảm tình với Haruno, hay không, cả những đứa thích hóng chuyện nhìn nhận và nghĩ về mình như thế nào nữa.

Như lời Adachi nói, tôi cũng thấy thật đáng nể khi Haruno sẵn sàng công khai việc mình là nạn nhân để cảm ơn người đã cứu mình. Bất kể lý do cô ấy làm vậy là gì, tôi cho rằng đó là một hành động đòi hỏi lòng dũng cảm và sự quyết tâm phi thường.

Ở Haruno, người ta có thể thấy được tố chất của một nhân vật chính trong truyện.

Nếu tôi có thể chắc chắn mình không dính líu gì đến vụ việc của Haruno, thì có lẽ giờ này tôi đã coi đây là một cơ hội ngàn vàng và đang âm thầm tận hưởng niềm vui rồi. Hòa mình vào đám đông, tôi sẽ lặng lẽ theo dõi câu chuyện với Haruno là nhân vật chính. Dù tôi cũng chẳng có hứng thú tọc mạch đến mức làm tổn thương cô ấy.

Thế nhưng, chính cái mối lo rằng mình có thể đã dính líu vào câu chuyện đó lại đang đè nặng lên tâm trí tôi, thay vì khiến tôi vui vẻ.

Haruno ơi. Nếu “người đã cứu” mà cậu đang tìm lại chính là tôi, thì xin lỗi nhé, tôi hoàn toàn không có ý định ra mặt nhận “Vâng, là tôi đã cứu cậu đây”. Kể cả khi xung quanh không có một bóng người cũng không đời nào.

Mà kể cả người đó không phải tôi đi nữa, đến nước này rồi mà “người đã cứu” vẫn không xuất hiện trước mặt Haruno, thì chẳng phải chính người đó đang muốn nói rằng “làm ơn hãy để tôi yên” hay sao? Biết ơn người đã giúp mình nhưng lại hành động phớt lờ cảm xúc của họ, như thế chẳng khác nào lấy oán báo ân.

Trong đầu tôi bất giác nóng ran.

Dù vẫn chưa chắc người Haruno tìm là tôi, tôi lại lỡ suy nghĩ lung tung cả lên. Phải bình tĩnh lại.

Tuy nhiên, cứ thế này thì không ổn cho sức khỏe tinh thần của tôi chút nào.

Cuộc sống “nhân vật quần chúng” của tôi vốn đã bị đe dọa bởi hai cô gái cứ bám dính lấy tôi như nam châm. Hai đứa đó rốt cuộc là nam châm bao nhiêu Tesla vậy hả?

Trong tình cảnh đó, tôi lại phải sống trong nỗi sợ hãi về một kịch bản tồi tệ hơn là dính líu đến Haruno, điều sẽ càng đẩy tôi xa rời cuộc sống lý tưởng của mình.

Ừm, nghĩ lại tình hình hiện tại, dạ dày tôi như sắp thủng một lỗ đến nơi. Làm ơn tha cho thân học sinh này khỏi trận tử chiến với stress và cơn đau dạ dày đi.

Phải làm gì đó.

Nếu không làm gì đó, lòng tôi sẽ không thể nào yên được.

Việc cứ sống trong nỗi sợ rằng một ngày nào đó cuộc sống lý tưởng của mình sẽ hoàn toàn sụp đổ mà không làm gì cả, thực sự không hợp với tính cách của tôi.

Để gạt bỏ nỗi lo này, chỉ còn một cách là phải nhanh chóng kết thúc việc tìm người của Haruno.

Trong lúc mải mê suy nghĩ, tôi đi lang thang không mục đích trong trường và dừng lại trước một máy bán hàng tự động.

Tôi bỏ vài đồng xu vào máy.

Thực đơn có cả cà phê nóng và cà phê lạnh. Thời tiết này thì uống lạnh có vẻ hợp hơn, nhưng tôi lại nhấn nút cà phê nóng.

Chỉ vì tôi thích nó hơn loại lạnh.

Phương án đầu tiên nảy ra trong đầu tôi là, nếu người Haruno tìm là tôi, tôi sẽ thực hiện một kế hoạch dẫn dắt Haruno hiểu lầm rằng một người khác đã làm việc đó.

Nếu người Haruno tìm không phải là tôi (tức là một người liên quan đến vụ việc hoàn toàn khác), thì đó chỉ là nỗi lo hão, và tôi chỉ cần rút lui ngay khi biết sự thật. Đó là kết quả lý tưởng nhất.

Còn nếu người đó là tôi, thì có khả năng Haruno đã thoáng thấy bóng dáng tôi lúc đó. Khi ấy tôi đang ở trong rừng, nên dù cô ấy có nhìn thấy thì chắc cũng chỉ là một phần bàn tay hay cái đầu thôi. Nhưng tôi không thể phủ nhận khả năng Haruno sẽ nhớ lại chi tiết và lần ra tôi từ đặc điểm của “người đã cứu”.

Vậy nên, tốt hơn hết là phải khiến Haruno hiểu lầm rằng một người khác đã làm việc đó, trước khi chuyện đó xảy ra.

Phương châm là vậy, nhưng chọn ai làm “người đã cứu” đây?

Từ những gì Adachi kể lúc nãy, có thể thấy Haruno và mọi người đang rất cảnh giác với những kẻ mạo danh. Thế thì, một người đủ sức thuyết phục rằng anh ta có thể cứu một cô gái yếu đuối khỏi tên biến thái sẽ khiến Haruno và mọi người xung quanh tin tưởng hơn.

Nghĩ đến đó, một nhân vật phù hợp như được đo ni đóng giày ngay lập tức hiện ra trong đầu.

Ở một khía cạnh nào đó, tôi nghĩ đây cũng là một cơ hội cho chính tôi, kẻ đang mong muốn một cuộc sống của nhân vật quần chúng.

Cứ đổ cho Hoàng tử là được chứ gì.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận