Tôi thấy Haruno Rinka quả đúng là một người có dung mạo xuất chúng, danh bất hư truyền. Gương mặt cô ấy thanh tú đến độ khiến người ta liên tưởng đến một nữ diễn viên nổi tiếng. Vóc dáng sở hữu những đường cong mỹ miều, một tỷ lệ cơ thể có thể khiến người ta lầm tưởng là người mẫu chuyên nghiệp. Mái tóc đen ánh xanh óng ả, suôn thẳng đến ngang ngực. Đến mức mà khi tôi đến khu nhà của lớp 1-5 và trông thấy cô ấy lần đầu tiên, tôi đã nhận ra ngay tắp lự “Haruno là cô nàng này đây” mà chẳng cần phải nhìn bảng tên.
Cũng chính vì thế, tôi sẽ chẳng thấy có gì là lạ khi cô ấy cặp kè với gã Hoàng tử đẹp mã kia. Dù cho ban đầu mối quan hệ của họ bắt đầu từ hiểu lầm, nhưng tôi nghĩ chỉ cần họ dần bị thu hút bởi những điểm tốt của nhau thì kết quả vẫn ổn cả thôi. Trên hết, vì cuộc sống lý tưởng của bản thân, tôi cần phải khiến một người nổi bật như vậy không để mắt đến mình nữa.
Kế hoạch mà tôi đã bỏ ra hơn một tuần trời, đến mức tưởng như khản cả cổ để thúc đẩy, cuối cùng lại bị đám Kagami phá cho tan tành. Tại sao tôi lại không cảnh giác với Kagami, người đã từng mạnh mồm tuyên bố câu nói kia tại nhà Adachi cơ chứ. Tại sao tôi lại không tính đến chuyện Kagami là một trong số những người biết việc tôi đã làm trong khu rừng ở công viên vào hôm kiểm tra thể lực chứ. Tôi phát ngán đến tận cổ với cái sự ngu ngốc hết thuốc chữa của mình. Ngu ngốc đúng là thứ bách hại vô lợi.
“……Người đã cứu tớ lúc đó… là cậu phải không?”
Đôi mắt của Haruno nhìn tôi chằm chằm. Một cảm giác không cho phép sự dối trá lan tỏa ra dù cô ấy chẳng nói một lời.
“Chuyện vớ vẩn ấy à, với tớ thì chỉ là một màn giận cá chém thớt thôi.”
“……Hả?”
Tôi thừa biết Haruno đang không tài nào hiểu nổi thâm ý trong lời nói của tôi. Để tôi giải thích cho mà nghe.
“Lúc đó tớ đang có chuyện bực mình, nên tích tụ đủ thứ ấm ức trong người. Tớ vẫn luôn tìm kiếm một cơ hội nào đó để giải tỏa, dù chỉ là một chút.”
Adachi, người đang lắng nghe câu chuyện, hơi cúi mặt xuống và nhìn đi chỗ khác. Còn Kagami thì khỏi nói, cô ta đang trưng ra một nụ cười đáng ghét hết chỗ nói.
“Đúng lúc đó, trong buổi kiểm tra thể lực, tớ đã trông thấy một gã khả nghi.”
Nghe đến từ “gã khả nghi”, Haruno thoáng có phản ứng.
“Thế nên tớ quyết định theo dõi hắn, và nếu hắn giở trò gì xấu, tớ sẽ lấy đó làm cớ để trút giận lên đầu hắn.”
Tôi, người đã dần trấn tĩnh lại, thọc tay vào túi quần. Chẳng có ý nghĩa sâu xa gì đâu.
“Gã đó, đúng như tớ mong đợi, đã làm trò bậy bạ với một cô gái nào đó. Thế là tớ dùng mấy quả tạ đẩy đã ‘mượn’ được để tấn công hắn một trận cho hả dạ. Phải nói là nhẹ cả lòng.”
“……”
Không chỉ Haruno, mà cả những cô gái xung quanh cũng đang im lặng lắng nghe câu chuyện của tôi.
“Tên cậu là Haruno nhỉ? Lúc đó nếu tay tớ mà run, có khi quả tạ đã bay trúng cậu và gây ra một thảm cảnh còn kinh khủng hơn. Cậu không cần phải cảm thấy biết ơn hay cảm ơn một kẻ như thế đâu.”
Lý do tôi làm chuyện đó chẳng qua chỉ là để xả stress dưới cái mác giúp người. Thậm chí, tôi còn đẩy người mà mình đáng lẽ phải bảo vệ vào một mối nguy hiểm không đáng có. Đừng nói là kẻ đạo đức giả, dù có bị gọi là ác nhân tôi cũng chẳng thể phàn nàn.
Những gì cần nói tôi đã nói hết. Giờ chỉ còn im lặng chờ đợi câu trả lời của Haruno.
“……Dù vậy, nếu cậu không làm thế, sự thật là tớ đã bị gã kia đối xử rất tệ.”
Đôi mắt Haruno đã ngấn lệ tự lúc nào. Cô ấy đưa tay quệt nước mắt, rồi hít một hơi thật sâu.
“Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều vì lúc đó đã cứu tớ.”
Haruno gập người, cúi đầu thật sâu.
“……Vậy sao.”
Chẳng biết phải nói gì hơn, tôi chỉ có thể đáp lại bằng một tiếng thì thầm.
Vài ngày sau đó, Haruno và Hidaka nói rằng đã đạt được mục đích nên đi rêu rao khắp nơi về việc kết thúc cuộc tìm kiếm. Họ báo cho các bạn trong lớp 1-5 trước, và tin đồn nhanh chóng lan truyền sang các lớp khác. Có vẻ nhiều học sinh tò mò không biết người họ tìm là ai, nhưng nhờ Haruno giữ bí mật giúp tôi mà cuộc sống yên bình của tôi vẫn được bảo toàn.
Và kể từ đó, Haruno và Hidaka cũng không còn tìm đến chỗ tôi nữa, cuộc sống học đường của tôi lại trôi qua trong bình yên. Dù vẫn còn tiếc nuối vì kế hoạch của mình tan thành mây khói, nhưng vì mọi thứ đã trở lại như cũ nên tôi nghĩ thôi cũng kệ.
Tình hình của tôi, một kẻ đang nghĩ như vậy, đã thay đổi hoàn toàn vào giờ giải lao hôm đó.
“……Chuyện này là sao đây?”
“Hả? Tụi tớ đến chơi với Adachi-san và Kagami-san mà.”
Haruno và Hidaka đã xuất hiện ngay chỗ tôi. Ừ thì, bên cạnh tôi lúc nào cũng có hai người Adachi và Kagami kè kè, dù tôi chẳng hề mong muốn. Nếu họ có việc cần tìm hai người này, thì đương nhiên là phải đến chỗ tôi rồi.
Dù sao đi nữa, sự xuất hiện của một mỹ thiếu nữ lạ mặt và nổi bật trong lớp khiến cho các bạn lớp 2 trở nên xôn xao hơn hẳn. Và dĩ nhiên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mỹ thiếu nữ đó.
Haruno-san, chính là cậu đó.
“À, ra thế. Vậy thì tớ không liên quan.”
“Nhưng tớ nghe Kagami-san nói là cậu ấy hay trò chuyện với Kuroyama-kun lắm mà?”
Không, đó là một lời nói dối trắng trợn. Nhưng cay đắng là tôi lại không thể hoàn toàn phủ nhận. Bởi nếu tôi dám làm lơ, nhỏ ác quỷ đó chắc chắn sẽ dùng vũ lực với tôi.
“Thôi nào, đừng làm cái vẻ mặt khó chịu thế chứ.”
Hidaka vỗ bôm bốp vào vai tôi như thể dỗ dành. Đừng hòng lừa tôi bằng mấy trò đó.
“Đúng là, toàn để ý mấy chuyện vặt vãnh.”
Này, Kagami (ác quỷ). Có muốn ta gọi một thầy trừ tà đến đây ngay và luôn không?
“Oa, hai cậu đến chơi tớ vui quá.”
Adachi chào đón Haruno và Hidaka. Thế à, vậy thì mời họ đến nhà cậu mà chơi. Hoặc là ra lớp 5 cũng được, miễn là tránh xa tôi ra rồi tha hồ mà náo nhiệt.
Chẳng lẽ từ nay về sau ngày nào Haruno và Hidaka cũng đến đây chơi sao? Hả, đùa nhau chắc?
Mặc kệ bốn cô gái đang rôm rả, để tỏ ra mình là người ngoài cuộc, hay đúng hơn là để trốn chạy thực tại, tôi mở một cuốn light novel ra và vùi đầu vào đọc. Không nghe chuyện thì bị Kagami tấn công ư? Kệ xác nó.


1 Bình luận