• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 012: Đi chơi

0 Bình luận - Độ dài: 1,126 từ - Cập nhật:

Ba người, gồm tôi, Kagami và Adachi dẫn đường, đang cùng nhau đi bộ.

Cả ba lên tàu ở ga gần trường nhất, xuống ở bến thứ ba rồi đi bộ thẳng đến nhà Adachi.

Adachi dắt chiếc xe đạp từ bãi gửi xe gần đó, đi song song ngay cạnh tôi và Kagami.

“Này, thường ngày cậu dùng xe đạp tức là đi bộ cũng khá xa à?”

“Ừm, từ ga đến nhà chắc cũng mất khoảng 20 phút.”

“Tính cả lúc về là gần 40 phút…”

Kagami cũng làm vẻ mặt mệt mỏi. Hiếm thấy thật.

“Xin lỗi hai cậu nhé, giá mà có xe buýt thì tốt.”

“Hay là lần này mình hoãn vụ đến nhà Adachi lại, đợi khi nào có tuyến xe buýt chạy qua rồi tính tiếp được không?”

“Chuyện đó thì chắc phải mấy năm nữa mới có.”

“Xin lỗi Miyu, tớ cũng vừa suýt đồng tình đấy.”

“Cả Mayu-chan nữa à!?”

Đến cả Kagami cũng hùa theo thì đúng là bất ngờ thật. Dù cậu ta đâu cần phải làm vậy.

Adachi thở dài.

“Thiệt tình, 20 phút đi bộ là tới ngay thôi mà.”

“Thế sao cậu lại phải dùng xe đạp?”

“À thì… đi đi về về 40 phút mỗi ngày cũng hơi mệt. Với lại, lỡ về muộn trời tối thì cũng nguy hiểm nữa.”

Adachi trả lời, giọng hơi ngập ngừng. Hồi mới gặp, cậu ấy cũng nói chuyện kiểu này thì phải…

Đang hoài niệm về những chuyện chỉ mới vài tuần trước, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.

“Ra vậy. Nhân tiện, Adachi này, cho tớ mượn xe đạp của cậu được không?”

“Hả? Không được đâu.”

“Một trăm yên nhé?”

“Tớ nghĩ cậu nên bỏ cái thói quen dùng tiền để giải quyết mọi chuyện đi thì hơn…”

“Miyu, tớ trả hai trăm yên.”

“Mayu-chan, làm ơn đừng có hùa theo mà. Vả lại, hai người có biết đường đến nhà tớ đâu chứ.”

Adachi đưa tay lên trán, thở dài một hơi còn não nề hơn lúc nãy. Ừ nhỉ, quên mất.

Qua cuộc trò chuyện này, tôi và Kagami đã tìm ra điểm chung là đều ghét vận động. Một thông tin hoàn toàn vô bổ.

Nhà của Adachi là một căn nhà riêng bình thường, nhìn từ bên ngoài có vẻ như nó mới được xây chưa lâu. Có khi còn mới hơn cả nhà mình.

“Giờ này không có ai ở nhà đâu. Mời các cậu vào.”

Adachi vào nhà trước rồi lấy ra hai đôi dép cho chúng tôi.

““Xin làm phiền nhé.””

Tôi và Kagami đồng thanh chào, nhưng tôi cũng chẳng bận tâm mà bước vào trong, cởi giày rồi xỏ dép.

Ngay trước khi được dẫn lên phòng, Adachi bảo chúng tôi đứng chờ một chút để cậu ấy dọn dẹp.

Trong lúc đó, Kagami đứng chờ ngay cạnh tôi.

Vì bao nhiêu chuyện đã xảy ra, việc phải ở riêng với Kagami thế này đúng là một cực hình.

Nếu bắt chuyện, chắc chắn cậu ấy sẽ vạch lá tìm sâu trong lời nói của tôi để phản bác. Thế nên tốt nhất là tôi im lặng.

Thỉnh thoảng, cậu ấy còn bất ngờ giở đủ trò chọc phá tôi. Vì nó quá đột ngột nên tôi chẳng bao giờ quen được. Do đó, tôi luôn giữ khoảng cách với Kagami. Ít nhất là một khoảng cách mà dù cậu ấy có duỗi tay hết cỡ cũng không thể với tới.

Kagami cũng chẳng lại gần tôi mà cứ im lặng. Với tôi thì thế là quá tốt rồi.

“Xin lỗi nhé, mời hai cậu vào.”

Nghe Adachi nói vậy, chúng tôi bước vào phòng cậu ấy.

Phòng Adachi có một chiếc giường, bàn học, kệ sách, tủ quần áo, một chiếc ti vi và máy chơi game. Ở cuối giường là vài con thú nhồi bông dễ thương dành cho con gái.

Ngoài ra, trên kệ sách còn chất đầy các loại truyện tranh như shoujo manga. Quả là một cách bài trí đậm chất phòng con gái.

“Vậy thì, mình chơi game nhé?”

Nói rồi, Adachi lấy từ trên kệ xuống một hộp game.

Đó là một tựa game đua xe nổi tiếng, và tôi cũng từng chơi vài phiên bản trong series này rồi nên khá tự tin.

Vừa hay, nhân cơ hội này mình sẽ thắng liên tục để xả hết mớ stress mà bọn họ, đặc biệt là Kagami, đã gây ra. Tạm thời quẳng cái suy nghĩ phải giữ thứ hạng lẹt đẹt cho giống một nhân vật quần chúng đi đã.

-------------

Giờ đây, tôi chỉ muốn quay lại thuyết giáo cho thằng tôi lúc nãy, kẻ đã có cái suy nghĩ không biết lượng sức mình như vậy.

Rằng trên đời này có cả khối đứa chơi game giỏi hơn mày đấy.

Ví dụ như cái cô gái vẻ ngoài như linh vật nhưng bên trong lại là một kẻ bạo dâm đang ngồi cạnh mày kia kìa, cô ta ở một đẳng cấp mà mày không thể nào bì được đâu.

Trong game đua xe, Kagami đã thể hiện một cú lái vô đối, không cho tôi hay Adachi có cơ hội bám đuôi, và liên tục về nhất.

Tôi cũng cay cú lắm, cố gắng ăn thua với Kagami, nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ.

Thấy bộ dạng của tôi, Kagami nhếch mép cười khẩy một tiếng “Hứ” như để trêu ngươi. Cô đúng là khoái chọc tức tôi thật đấy. Nhưng cái kiểu cười ra vẻ ngầu lòi đó trông quê lắm đấy, biết không hả?

Nhân tiện, Adachi thì đã sớm bỏ cuộc, chuyển sang chế độ khán giả ngồi xem tôi và Kagami so tài. Sướng nhỉ, trông vui ghê. Đúng là một vị trí của nhân vật quần chúng điển hình. Lẽ ra tôi cũng nên làm khán giả cho rồi.

Cứ như vậy, chẳng mấy chốc đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua.

“A, quên mất, tớ chưa chuẩn bị bánh kẹo với đồ uống.”

Adachi đưa tay lên miệng, ra vẻ vừa sực nhớ ra. Mà thực ra tôi cũng chẳng cần mấy thứ đó.

“Không, tớ không sao đâu.”

“Đừng ngại. Hai cậu muốn uống gì nào?”

Cũng chẳng phải tôi ngại đâu nhưng... Thôi thì cứ nhận lòng tốt của cậu ấy vậy.

“Cho tớ xin ly trà là được rồi.”

“Vậy thì, tớ cũng không khách sáo nữa, cho tớ một ly trà nhé.”

Tôi cũng gọi trà theo Kagami.

“Ok, chờ tớ một chút nhé.”

Nói rồi, Adachi rời khỏi phòng.

Và thế là, tôi lại một lần nữa bị bỏ lại một mình với Kagami.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận