Tái ngộ người yêu cũ qua ứng dụng hẹn hò.
Kakeru – cậu ấy và tớ – Hikari, sau một năm gặp lại qua ứng dụng hẹn hò, là một cặp như chó với mèo, cứ hễ gặp nhau là cãi vã.
Ngoài Kakeru, còn có một người đàn ông khác tớ đã ghép đôi trên ứng dụng hẹn hò là Enji.
Enji-kun sở hữu vẻ ngoài điển trai mà ai nhìn cũng phải công nhận, và cậu ấy rất hiểu tâm lý phụ nữ.
Một người như thế lại nói tớ dễ thương, và làm rất nhiều điều mà tớ không thể không nghĩ rằng cậu ấy có ý với tớ.
Thế thì tớ nên chọn Enji-kun mới phải, nhưng tớ lại không tài nào chọn cậu ấy được.
Lý do có lẽ là vì tớ vẫn còn yêu cái gã bạn trai cũ đáng ghét kia.
Từ khi gặp lại Kakeru, tớ đã hẹn gặp cậu ấy để trả lại chiếc ô mà cậu ấy đã cầm nhầm của tớ, rồi lại tình cờ gặp nhau ở ga, chẳng hiểu sao duyên nợ giữa tớ và cậu ấy cứ mãi không dứt.
Cứ mỗi lần gặp Kakeru như thế, tớ lại bắt đầu nhận ra rằng mình vẫn còn yêu cậu ấy. Nhưng tớ đã nhận ra quá muộn.
Kakeru có vẻ rất thân thiết với Kokoro-chan, cô gái cậu ấy quen qua ứng dụng hẹn hò, mà Kokoro-chan thì đáng yêu không thua kém gì idol hàng đầu.
Làm sao tớ có thể thắng được một cô gái đáng yêu như thế chứ.
Tớ lại còn trở nên thân thiết với Kokoro-chan thông qua Kakeru nữa chứ.
Cô ấy thực sự là một cô bé tốt bụng, mỗi lần tiếp xúc tớ lại càng bi quan hơn, nghĩ rằng mình không thể nào sánh bằng cô ấy.
Hơn nữa, tớ nghĩ nếu tớ và Kakeru quay lại, Kokoro-chan sẽ rất buồn, nên tớ lại càng chùn bước.
Tớ không nên tiếp cận Kakeru nữa.
Nếu tớ chọn Enji-kun, cậu ấy chắc chắn sẽ khiến tớ hạnh phúc. Cậu ấy sẽ trở thành một người bạn trai đáng để tự hào.
Vậy nên, tớ sẽ giao Kakeru cho Kokoro-chan.
Kokoro: 「Hãy nói ra cảm xúc thật của cậu đi.」
Tôi:
Kokoro-chan, người đã nhận ra tớ định rút lui khỏi Kakeru, đã đề nghị rằng chúng ta đừng từ bỏ người mình yêu và hãy chiến đấu cho đến khi một trong hai được chọn.
Điều đó càng khiến tớ thêm muốn Kokoro-chan không phải buồn.
Kokoro: 「Cậu nghĩ cậu có thể thắng tớ sao? Bởi vậy nên cậu mới rút lui đúng không? Đừng có tự mãn thế được không? Một đứa như cậu làm sao thắng được tớ chứ.」
Kokoro-chan đã thay đổi hẳn. Nhưng tớ không tài nào tin đó là lời thật lòng của cậu ấy.
Một người tốt bụng và thật thà như cậu ấy mà lại nói ra những lời như vậy thì thật không thể tin nổi.
Nếu đúng như vậy, thì điều đó cũng có nghĩa là Kokoro-chan không muốn tớ rút lui đến mức ấy.
Tớ, có thực sự sẽ không hối hận không? Khi bắt đầu nghĩ vậy, nước mắt tớ trào ra.
Tớ không thể nhìn Kakeru kết đôi với bất kỳ ai khác.
Ngay khi nhận ra điều đó, tớ đã liên lạc với Kakeru.
Sau này tớ mới biết, Kokoro-chan đã giả làm kẻ xấu để khiêu khích và thúc đẩy tớ.
Em gái cậu ấy, Sora-chan, đã nói rằng đó là để khôi phục danh dự cho chính cậu ấy.
Đúng như tớ đã nghĩ. Tớ chưa từng gặp ai tốt bụng như cậu ấy.
Chính vì đã biết điều đó, tớ không thể giẫm đạp lên tình cảm ấy được. Dù có phải xấu hổ hay bị Kakeru từ chối, tớ nhất định sẽ nói ra cảm xúc của mình.
Tớ sẽ không để bản thân phải hối hận. Bởi vì chúng ta đã có thể gặp lại nhau mà.
*
Kakeru đang cau mày nhìn vào chiếc gương lớn một cách lố bịch trong nhà vệ sinh rộng bất thường, cậu đang một mình vật lộn vì không biết cách thắt cà vạt – thứ mà cậu chưa từng thắt kể từ lễ tốt nghiệp đại học.
Không chỉ có cà vạt là cậu không quen.
Ngay cả bộ vest cũng không quen mặc, cậu cảm thấy hơi chật ở vòng eo.
Kakeru: 「Mình béo lên sao...?」
Vai cũng chật, cậu chỉ muốn cởi nó ra thật nhanh.
Vì thường ngày cậu làm việc với trang phục khá thoải mái, nên những lúc như thế này, mọi chuyện đều bắt đầu từ việc tra cứu cách thắt cà vạt.
Cậu đã thử làm theo bài viết có hình ảnh trên mạng, nhưng vì khả năng tiếp thu quá kém nên mãi không thành công.
Thôi đành vậy, hỏi ai đó thôi.
Thật tiện lợi, hôm nay ở đây chỉ toàn người mặc vest, chắc ai cũng biết.
Nhưng mà, đã gần ba mươi rồi mà không biết thắt cà vạt thì cũng khá xấu hổ nhỉ.
Làm sao đây, hay là thôi không hỏi nữa. Nhưng không thắt được thì cũng phiền.
Trong lúc loay hoay với chiếc cà vạt, cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh và chạm mặt Tanaka.
Tanaka: 「Anh ơi, cà vạt bị lệch rồi. ...Hay nói đúng hơn là anh thắt được chưa đấy? Nút thắt trông lạ quá.」
Kakeru: 「Không, tớ không biết làm sao. Cái này làm thế nào vậy?」
Tanaka: 「Haiz... Anh thật sự gần ba mươi rồi sao?」
Kakeru: 「Dừng lại, đừng nói thế.」
Tanaka, kém Kakeru hai tuổi, năm nay hai mươi tư. Tức là Kakeru đã hai mươi sáu tuổi.
Tanaka có vẻ khó chịu đưa tay ra chỉnh cà vạt cho Kakeru, vừa thắt vừa chỉ cách. Dù được chỉ rồi thì sau này Kakeru cũng hiếm khi thắt lại, nên chắc cứ mỗi lần như thế cậu lại quên và phải tra cứu thôi.
Kakeru: 「Thì đấy, nghề nghiệp của tớ có bao giờ phải thắt cà vạt đâu.」
Tanaka: 「Đừng ngụy biện nữa. Cách thắt cà vạt là kiến thức cơ bản mà. Lớn rồi mà luộm thuộm quá đấy.」
Kakeru: 「Đấy là tại Tanaka lúc nào cũng thắt thôi. Tớ thì chỉ mặc đồ thường với tạp dề thôi mà.」
Tanaka: 「Biên tập viên bọn tớ hầu hết đều mặc đồ thường đi làm mà. Tớ thì lúc nào cũng mượn áo hoodie hay áo nỉ của chị gái để mặc và ngửi mùi của chị ấy trong lúc làm việc.」
Kakeru: 「Không, đến mức đó thì không phải cuồng chị nữa mà là kẻ bám đuôi rồi đấy, tự trọng đi đồ biến thái.」
Tanaka: 「...Khụ, à, dù sao thì! Dù không thường mặc, tớ vẫn biết cách thắt cà vạt chứ. Đừng có đánh đồng tớ với người lớn rồi mà không biết thắt như anh.」
Kakeru: 「Cậu đúng là độc miệng thật đấy. Có thể đừng nhắc đến 'gần ba mươi' nhiều thế được không? Tớ không thể chấp nhận sự thật được.」
Tanaka: 「Anh vốn dĩ đã có khuôn mặt già hơn tuổi rồi mà, có sao đâu? Hôm nay hiếm khi thấy anh cạo râu, tớ lâu lắm rồi mới thấy chỗ không có râu của anh nên suýt nữa không nhận ra luôn. Tớ cứ tưởng râu mới là bản thể của anh cơ.」
Kakeru: 「Râu của tớ được khen là hợp lắm đấy...」
Tanaka: 「Nhưng tớ nghĩ việc cứ để râu dài mãi chỉ vì không có quy định thì cũng không hay đâu. Nếu anh không chú ý đến vẻ ngoài thì sẽ bị ghét đấy.」
Kakeru: 「Ai cơ?」
Tanaka: 「Loài người.」
Kakeru: 「Phạm vi rộng quá đấy?」
Tanaka: 「Tớ ghét những người lôi thôi.」
Kakeru: 「Vâng, xin lỗi, mai tớ sẽ cạo râu mỗi ngày.」
Vừa đi vừa bị Tanaka cằn nhằn, Kakeru thấy một cánh cửa lớn với tay nắm được trang trí màu vàng.
Tanaka: 「Sắp bắt đầu rồi, phải ngồi vào chỗ thôi!」
Kakeru: 「Tớ không phải trẻ con. Mà Kokoro-san đâu? Có vẻ chưa đến thì phải.」
Tanaka kiểm tra chiếc đồng hồ đeo tay nhỏ của mình rồi quay đầu nhìn về phía lối vào.
Tanaka: 「Đến rồi. Đúng giờ luôn.」
Kokoro: 「Sora~ À, xin lỗi, tớ đến sát giờ quá...!」
Kokoro-san chạy đến, mái tóc đen dài bay bay, chiếc váy xanh nước biển rất hợp với cô ấy.
Kokoro-san đeo chiếc kính gọng tròn giống loại hai người từng thử trước đây, trông cô ấy đã trưởng thành hơn một chút.
Có thể nói rằng bây giờ cô ấy không còn cúi mặt như ngày trước, cũng không còn đỏ mặt hay ngập ngừng khi nói nữa.
Ngược lại, vì có nhiều cơ hội đứng trước công chúng hơn, cô ấy có lẽ đã tự tin hơn Kakeru rất nhiều.
Kakeru: 「Kokoro-san, chào cậu.」
Kokoro: 「À, Shou-kun! Chào cậu!」
Thời đại học, Kakeru chưa bao giờ được chào hỏi dứt khoát như thế này.
Kakeru: 「Đúng là tác giả nổi tiếng có khác, trông cậu bận rộn thật đấy.」
Tanaka: 「À, chắc chắn là không rảnh rỗi như anh đâu.」
Kokoro: 「Này Sora, Shou-kun cũng bận rộn mà.」
Tanaka: 「Không bận bằng chị đâu. Bản thảo, đáng lẽ mai nộp cũng được mà.」
Kokoro: 「Không, tớ muốn hoàn thành hết mọi việc để đón ngày hôm nay một cách thoải mái nhất.」
Kokoro-san đã trở thành một họa sĩ truyện tranh shoujo.
Cô ấy là một họa sĩ manga rất nổi tiếng với nét vẽ điêu luyện và câu chuyện chân thực.
Gần đây, phim chuyển thể người đóng cũng đã được quyết định, Kakeru nghe Tanaka nói rằng cô ấy không ngủ được nhiều vì chuyện đó và bản thảo cho series đang phát hành.
Dù vậy, việc cô ấy vẫn là một người chăm chỉ không hề tỏ ra vẻ mệt mỏi thì vẫn thật tuyệt vời. Kakeru từng được thấy Kokoro-san làm việc, và cô ấy có vẻ như đang tận hưởng công việc của mình, nên dù bận rộn đến mấy cũng có lẽ không hề vất vả.
Hikari: 「Kokoro-chaaaaan!!」
Kokoro: 「Wao...!!」
Người lao đến từ xa sau khi nhìn thấy Kokoro-san có mái tóc dài ngang vai được uốn xoăn và buộc kiểu hai bím thấp. Chiếc váy hồng rất hợp với cô ấy, trông hôm nay cũng thật đáng yêu.
Kokoro: 「Hikari-chan, cậu hợp với kiểu tóc hai bím ghê!」
Hikari: 「Đúng không đúng không!? Tớ vẫn còn trẻ chán ấy mà~」
Kakeru: 「Cái câu nói đó nghe như người gần ba mươi vậy.」
Hikari: 「Im đi.」
Ngay lập tức, một cú đá thấp. Vẫn không khác gì thời trung học, một cú đá mạnh không hề nương tay khiến cơn buồn ngủ của Kakeru bay biến. Cảm ơn cậu mỗi sáng nhé.
Tanaka nói một câu khó chịu: 「Anh cũng vậy mà đúng không?」, còn Hikari thì nhìn Kakeru với ánh mắt đầy sát khí. Lạ thật, không biết Kakeru đánh rơi nhân quyền ở đâu rồi, cảm giác như Kakeru không được đối xử như một con người vậy.
Hikari: 「Hôm nay mặc váy nên không sao đâu. Bình thường tớ không thể buộc tóc hai bím được, nên hôm nay cứ để tớ làm đi. Tớ hứa đây là lần cuối, xong rồi tớ sẽ đi tự thú mà...」
Mà dù có bao nhiêu tuổi thì việc buộc tóc hai bím cũng đâu phải là tội gì đâu.
Kakeru: 「Được thôi, hợp với cậu mà.」
Hikari: 「Thế, thế à...?」
Khi Hikari đang ngượng ngùng vặn vẹo, nhân vật chính của buổi tiệc xuất hiện từ ngoài phòng.
Enji: 「Này này, hôm nay tớ với Kaede-chan là nhân vật chính đấy, đừng có mà âu yếm nhau thế chứ?」
Kakeru: 「Ủa, cậu sắp ra mắt rồi mà? Không cần chuẩn bị sao?」
Enji: 「Tớ chuẩn bị xong xuôi cả rồi, giờ chỉ chờ Kaede-chan thôi. Này, con gái mặc váy mà, nên có vẻ đủ thứ chuyện phiền phức lắm đó.」
Hôm nay là đám cưới của Enji và Kaede-san.
Hai người họ bắt đầu hẹn hò ngay ngày hôm sau khi Kakeru và Hikari báo tin tái hợp. Cứ như thể họ đã chờ đợi Kakeru và Hikari vậy.
Enji: 「Lát nữa mọi người cùng nói chuyện đi. Tớ muốn nghe nhiều chuyện về Hatsune-san nữa! Này, dù sao thì tớ cũng có ở đây mà đúng không? Dù chỉ là nhân vật quần chúng.」
Nói rồi Enji quay lại phòng trang điểm, mà lúc đó Kakeru và mọi người vẫn chưa biết rằng cậu ấy sẽ hạnh phúc đến phát khóc ngay khi xuất hiện.
Đám cưới đã kết thúc tốt đẹp, các khách mời lần lượt về nhà bằng taxi hoặc tàu điện. Kakeru, Hikari, Kokoro-san và Tanaka thì đang ở buổi tiệc thứ hai cùng với cô dâu chú rể. Có vẻ như Enji đã tha thiết muốn có những thành viên này.
Enji: 「Vậy thì chúng ta cùng nghe xem nào.」
Trong khi tất cả mọi người đang nghiêng đầu không hiểu cậu ấy muốn nghe gì, Enji lấy ra một cuốn manga từ trong ngực áo.
Enji: 「Chẳng phải chỉ có mình tớ là nhân vật quần chúng sao!?」
Kakeru: 「À, là chuyện đó à.」
Kokoro: 「Ichinose-kun, cậu đã nói: 『Cứ vẽ thế nào cũng được, dù là ma vương âm mưu thống trị thế giới, hay kẻ bị ghét chuyên cản trở tình yêu của nhân vật chính, sao cũng được mà.』 cơ mà?」
Enji: 「Nếu là nhân vật phản diện đến mức đó thì sẽ đọng lại trong ký ức người đọc! Nhưng thế này thì tớ chẳng khác gì không khí cả! Trở thành một nhân vật có hay không cũng được! Rõ ràng tớ đã bí mật làm rất nhiều chuyện vì Shou-chan mà!?」
Tanaka: 「Vậy sao? Mấy anh chàng đẹp trai đóng vai phụ có tình cảm với nữ chính mà thất bại thì thường được độc giả yêu thích đấy chứ...」
Enji đang kêu gào một cách bi thương về tác phẩm đang được đăng tải của Kokoro-san.
Tác phẩm đó, sắp sửa kết thúc, là câu chuyện lấy Kakeru và Hikari làm hình mẫu.
Vì Kokoro-san sử dụng tên người dùng mà Kakeru và Hikari đã dùng trên Connect hồi đó, nên chỉ có rất ít người biết rằng họ là hình mẫu.
Đó là điều Kokoro-san đã nhờ Kakeru, như một lời thỉnh cầu cuối cùng, tại cao nguyên Tonogamine nơi Kakeru đã từ chối cô ấy.
Kokoro: 「──Cho tớ mượn câu chuyện của hai người để vẽ manga được không?」
Và thế là câu chuyện được vẽ dựa trên câu chuyện có thật của Kakeru và Hikari, mà tất nhiên Kokoro-san hẳn đã xin phép những người là hình mẫu cho các nhân vật trước rồi. Dù vậy, Enji vẫn cứ cằn nhằn như thế này.
Kakeru: 「Người nói 'cứ vẽ thế nào cũng được' là cậu mà, Enji. Giờ còn than vãn gì nữa, truyện đã ra mắt rồi, lại sắp kết thúc rồi thì giờ có làm gì được đâu.」
Enji: 「Đúng là vậy... Nhưng tớ muốn nổi bật hơn...」
Kaede: 「Thế thì có sao đâu, tớ chỉ là một vai nhỏ, bạn thân của bạn trai cũ thôi mà~? Từ chương hai trở đi tớ chẳng có vai trò gì cả~」
Kaede-san chẳng liên quan gì đến Kokoro-san cả, nên nói không có vai trò thì cũng đành chịu thôi.
Kokoro: 「Hai người, tớ xin lỗi...」
Kakeru & Hikari: 「Không không, đừng bận tâm.」
Enji: 「Thế thì đừng than vãn nữa...」
Kakeru cũng đương nhiên đọc tác phẩm của Kokoro-san không sót một lần nào, và dù Kokoro-san tặng thì Kakeru vẫn mua cả bản in. Nhưng... thành thật mà nói, đọc nó thật khó khăn.
Trong cuốn manga shoujo đó, nữ chính là Hikari, nên Kakeru xuất hiện với tư cách là người yêu của cô ấy. Thế nhưng, visual của Kakeru lại quá mức hoàng tử, còn những câu thoại đáng xấu hổ thì cứ tuôn ra không ngừng, đến mức Kakeru cảm thấy quá đỗi xấu hổ khi nghĩ đó là mình, không thể nào đọc nổi. Mà thực ra thì vẫn đang đọc...
Enji: 「Cái đoạn lời thoại của Kokoro trong truyện, cái câu nói với Hikari rằng 'Một đứa như cậu làm sao thắng được tớ chứ', tớ cứ tưởng tượng Kokoro-san – người thật – nói câu đó thì buồn cười kinh khủng... Vì biết rõ nội tình, hay nói đúng hơn là người trong cuộc, nên tớ thấy hơi xấu hổ và khó đọc, ha ha ha.」
Kokoro: 「Đừng nói nhiều quá, tớ ngại lắm...」
Enji: 「Cô ơi, chẳng phải chỉ có mình tớ là nhân vật quần chúng sao? Tớ nghĩ thật quá đáng khi dùng cả tên thật mà lại đối xử như nhân vật quần chúng vậy chứ?」
Kokoro: 「Tớ nghe nói tên người dùng của Ichinose-kun là tên thật mà. Với lại, tớ đã xin phép cậu rồi mà?」
Enji: 「Đúng là vậy... nhưng mà thôi, dù sao cũng là hư cấu mà.」
Kokoro: 「Tám mươi phần trăm là chuyện có thật đấy.」
Cuốn manga mà Kokoro-san đã vẽ là tác phẩm lấy tình yêu của Kakeru và Hikari làm hình mẫu.
Với tư cách là người trong cuộc, Kakeru vừa thấy xấu hổ nhưng thành thật mà nói cũng thấy vui.
Kakeru cũng cảm thấy vinh dự khi được làm chất liệu cho manga của Kokoro-san, và việc cậu ấy có thể giúp ích cho Kokoro-san nữa.
Nếu nghĩ lại những gì Kakeru đã nhận từ Kokoro-san, cậu ấy còn nợ cô ấy một ơn nghĩa không thể trả hết. Kakeru muốn giúp ích cho Kokoro-san, muốn báo đáp ơn nghĩa, cậu ấy đã nghĩ như vậy.
Kaede: 「Hikari-chan có đọc không đó~?」
Kaede-san ôm vai Hikari, tay cầm ly highball. Nhìn sắc mặt và mức độ loạng choạng thì thấy cô nàng say xỉn này sắp không ổn rồi.
Hikari: 「Tất nhiên là có đọc rồi. Mặc dù cảm giác mình là nữ chính hơi lạ, nhưng Kokoro-chan rất giỏi pha trộn yếu tố hư cấu để tạo nên sự hấp dẫn, và tranh cũng vẽ rất đẹp nữa, nên tớ thực sự rất thích.」
Kaede: 「Nhưng mà cậu cũng chấp nhận hay thật đấy~, nếu là tớ thì ngại chết mất không làm được đâu~. Dù là một vinh dự lớn đấy~」
Quả thực, Kakeru cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Nếu không phải là Kokoro-san, Kakeru chắc chắn sẽ không chấp nhận, và cậu ấy cũng không nghĩ rằng tác phẩm sẽ nổi tiếng đến mức này, nên có một phần là cậu ấy đã chấp nhận một cách nhẹ nhàng.
Tranh của Kokoro-san rất đẹp, và bản thân câu chuyện cũng đương nhiên thú vị. Nhưng Kakeru thường không đọc manga shoujo nên cậu ấy hoàn toàn không hiểu tiêu chuẩn của một bộ manga shoujo bán chạy, và không nghĩ rằng manga của Kokoro-san lại có thể bán chạy.
Bởi vì đó là câu chuyện của Kakeru và Hikari mà, nên cậu ấy cứ nghĩ liệu nó có thú vị không. Nhưng đó là vì Kakeru là người trong cuộc mới nghĩ vậy, còn đối với người ngoài thì việc tái ngộ người yêu cũ qua ứng dụng hẹn hò hẳn là một sự kiện lớn, và cũng có rất nhiều người vẫn còn vương vấn tình cũ.
Có lẽ đó là một chủ đề tốt để thu hút sự quan tâm, chú ý.
À mà, đối với Kakeru thì ban đầu việc tái ngộ người yêu cũ qua ứng dụng hẹn hò cũng là một sự kiện lớn mà.
Hikari mỉm cười sau một lúc im lặng trước câu hỏi của Kaede-san.
Hikari: 「Quả thật là hơi xấu hổ, nhưng được làm hình mẫu cho manga của bạn thân thì tớ vui lắm. Hơn nữa... tớ cũng có lý do là muốn lưu giữ tất cả những gì đã xảy ra vào thời điểm đó dưới dạng một tác phẩm. Tớ không muốn mắc sai lầm nữa.」
Nghe câu trả lời đó, Kaede-san lăn ra nằm gọn trên đùi Hikari.
Enji: 「À, xin lỗi nhé. Kaede-chan có vẻ đã đến giới hạn rồi. Tớ đưa cậu ấy về đây.」
Enji cõng Kaede-san, người đột nhiên kiệt sức và ngủ thiếp đi, định về trước dù là nhân vật chính, nên buổi tiệc cũng kết thúc.
Đáng lẽ sẽ có buổi tiệc thứ ba là đi karaoke, nhưng thành thật mà nói, Kakeru không hát hay đến mức có thể hát trước mặt mọi người nên cậu ấy cảm thấy yên tâm. Cảm ơn Kaede-san vì đã say xỉn nhé.
Enji: 「Vậy nhé, cảm ơn mọi người vì hôm nay đã đến dự vì hai đứa tớ.」
Enji cười gượng gạo, trông rất hạnh phúc.
Không biết cậu ấy có đưa được 'hạnh phúc' mà mình đang cõng về nhà an toàn không nhỉ, chắc từ giờ mới là lúc khó khăn nhất đây. Chắc tỉnh dậy là sẽ la 'Rượu đâu!' mà quậy phá cho xem.
Kakeru và mọi người ai nấy đều trở về.
Kokoro-san cùng Tanaka về nhà bố mẹ ruột, nơi họ vẫn sống như trước.
Nghe nói Kokoro-san thuê một căn phòng riêng để vẽ manga, và trong tình cảnh hiện tại khi manga là 'người yêu' thì cô ấy chưa có ý định dọn ra khỏi nhà bố mẹ. Kakeru thật lòng mong rằng một ngày nào đó Kokoro-san cũng sẽ tìm được một nửa của mình.
Kakeru: 「Vậy thì, chúng ta cũng về thôi.」
Hikari: 「Ừm.」
Kakeru và Hikari đã tái hợp được năm năm. Trong khoảng thời gian đó, rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Enji đã vào làm tại công ty Connect, sống những ngày tháng thuận buồm xuôi gió, và hôm nay thì đã kết hôn. Điều bất ngờ nhất là Kaede-san đã trở thành một streamer chuyên giới thiệu rượu.
Những video không hề cầu kỳ, chỉ đơn giản là cô ấy xuất hiện, nói chuyện trong khi uống rượu trước camera, lại cực kỳ nổi tiếng.
Kakeru cũng đã xem rồi, ...có lẽ cô ấy đang vô thức thu hút rất nhiều khán giả nam. Sự tồn tại của người đó thật là... quyến rũ chết người.
Kokoro-san đã hiện thực hóa ước mơ, tác phẩm đầu tay của cô ấy đã được chuyển thể thành phim người đóng, tác phẩm thứ hai thì sắp hoàn thành, và còn có cả lời đề nghị chuyển thể thành phim truyền hình nữa, nên cô ấy đến xin phép Kakeru và Hikari. Dù Kakeru và Hikari đã nói không cần phải xác nhận từng chút một, Kokoro-san vẫn luôn cùng với biên tập viên Tanaka, mang theo quà đến căn hộ nơi Kakeru và Hikari đang sống.
Kakeru: 「Hay là mình chuẩn bị đồ cho ngày mai rồi về nhỉ?」
Hikari: 「Ủa, tớ nói rồi mà? Mai là ngày nghỉ mà, nên cứ thong thả đi. Cậu uống nhiều rồi, đừng cố quá.」
Kakeru: 「À, đúng rồi nhỉ~. Xin lỗi xin lỗi. Vậy thì, thong thả về nhà và đắm chìm trong dư âm của đám cưới thôi nào~」
Kakeru: 「Oki~. Tớ hôm nay cũng uống khá nhiều rồi.」
Trên đường về từ đám cưới, hai người nắm tay nhau đi bộ.
Họ đã không còn cảm thấy hồi hộp nữa. Hồi mới tái hợp thì Kakeru còn bối rối đến thế, vậy mà thời gian trôi qua lại trở thành thế này sao.
Nhưng giờ đây, cảm giác đó đã biến thành sự an tâm.
Cứ như điều hiển nhiên, từ nay về sau họ vẫn sẽ tiếp tục như vậy.
Khi ngày nghỉ tạm thời ngày mai kết thúc, ngày làm việc như thường lệ lại đến, Hikari sẽ nấu ăn, còn Kakeru thì pha cà phê.
Dù một quán cà phê nhỏ không thể nói là kiếm được nhiều tiền, nhưng vì hai người đang làm điều mình muốn và sống vui vẻ, nên hiện tại họ hạnh phúc không gì sánh bằng, và nếu có điều gì mong muốn thì──.
Kakeru: 「Kaede-san trong bộ váy cưới thật đẹp nhỉ.」
Hikari: 「Thật sự là vậy đó!! Đúng là nữ thần mà!!」
Hikari khi có chút men say thì thỉnh thoảng sẽ trở nên năng động. Nhưng phản ứng này có vẻ hơi khác so với điều Kakeru mong đợi.
Kakeru: 「Hikari cũng muốn mặc sao?」
Hikari: 「Cũng... cũng có thể chứ? Chắc là sau này đi?」
Kakeru lại nói ra một câu như đang muốn xác nhận cảm xúc của Hikari như ngày xưa.
Kakeru: 「Đám cưới vui thật nhỉ.」
Hikari: 「Đúng rồi nhỉ~. Tớ muốn đi nữa.」
Hikari vung vẩy tay Kakeru đang nắm một cách khoa trương, bước đi sải bước.
Mỗi khi cánh tay lay động, nhìn thấy Hikari vui vẻ cười, quyết tâm mà Kakeru đã định từ trước lại càng trở nên vững chắc hơn.
Cho đến giờ, đã có rất nhiều cuộc gặp gỡ nhỉ.
Mỗi lần như vậy, Kakeru lại được giúp đỡ, đôi khi Kakeru cũng chủ động vươn tay ra, và đó cũng là cơ hội để chính bản thân cậu ấy trưởng thành.
Tất cả là nhờ vào những mối 'kết nối'. Kakeru sẽ biết ơn những kết nối đó và từ nay về sau sẽ tiếp tục sống như chính mình vậy.
Kakeru: 「Lần tới, chúng ta mời Enji và mọi người đến dự nhé.」
Trước lời nói mơ hồ rất giống Kakeru, có thể hiểu là lời cầu hôn, Hikari che miệng bằng hai tay và cười.
Hikari: 「Cậu muốn thấy tớ trong bộ váy cưới đến thế sao? Đồ otaku của tớ~」
Kakeru: 「Haizz, rõ ràng không khí đang lãng mạn thế mà, cuối cùng thì hai đứa Kakeru lại thành ra thế này thôi.」
Kakeru: 「Hả? Đâu có phải thế đâu.」
Hikari: 「Thôi thôi, gần ba mươi rồi đừng có tsundere nữa!」
Kakeru: 「Hikari cũng gần ba mươi rồi mà!」
Hikari: 「A~! Cậu vừa nói điều không nên nói với con gái đấy~!」
Kakeru: 「'Con gái' ở tuổi này thì cũng không phải nữa rồi...」
Hikari: 「Đừng có bồi thêm nữa!」
Kakeru: 「Đau đấy! Dừng cái cú đá thấp lại!」
Hikari: 「Chừng nào mà còn không tránh được cái này thì đừng hòng làm chồng tớ nhé!」
Kakeru: 「Cậu chọn chồng theo tiêu chuẩn gì thế hả! Võ sĩ sao!」
Kakeru thật sự bắt đầu cảm thấy bất an liệu có ổn không nếu cứ mãi như thế này. Bởi vì cậu ấy tin chắc rằng dù có già đi, dù Kakeru và Hikari có trở thành ông bà, thì họ vẫn sẽ như thế này thôi.
Kakeru không muốn đâu, không muốn đến khi thành ông nội mà vẫn phải chịu những cú đá thấp. Xương cốt không chịu nổi đâu.
Nhưng mà, nếu đến khi thành ông nội mà vẫn có thể ở bên nhau thì, điều đó cũng không tệ nhỉ.
Hikari: 「Haiz, haiz, đá thấp mệt quá. Shou, cõng tớ đi.」
Kakeru: 「Haiz... được rồi.」
Từ nay về sau, Kakeru có vẻ sẽ tiếp tục bị bóc lột sức lao động, làm phương tiện di chuyển riêng kiêm bao cát cho Hikari rồi.
Chẳng có gì đáng chúc mừng cả, ...nhưng mà, thôi thì, cũng được.


0 Bình luận