Gặp lại bạn gái cũ qua ứn...
Nanashi Maru (ナナシまる) Akino Eru (秋乃 える)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 5: Có những cảm xúc mà cả nhà ngoại cảm cũng không thể hiểu được

0 Bình luận - Độ dài: 10,486 từ - Cập nhật:

Hikari: 「Ra là Kaede-san à.」

Kakeru: 「Đúng vậy. Hikari nghĩ sao? Rốt cuộc vẫn là song phương đúng không?」

Hikari: 「Ưm, ngày xưa thì chắc là vậy rồi. Nhưng giờ thì sao nhỉ? Kaede-san có vẻ khả năng cao đấy.」

Khi tôi kể lại toàn bộ sự việc, Hikari ra vẻ trầm tư một cách thích thú.

Hikari ngày xưa đã thích mấy chuyện lùm xùm tình cảm thế này rồi. Tôi nhớ cô ấy là một otaku tình yêu, hay xen vào chuyện tình cảm của hầu hết các bạn cùng lớp.

Hikari: 「Nghe có vẻ thú vị nên tớ cũng sẽ nhúng tay vào. Dĩ nhiên, nếu mối quan hệ của hai người họ xấu đi thì tớ sẽ rút lui. Shou cũng phải vậy nhé. Hứa đi. Trực tiếp hỏi người trong cuộc là nhanh nhất, nhưng phải thật thận trọng đấy. Xen vào chuyện tình cảm của người khác là có rủi ro đấy.」

Quả nhiên, dân chuyên nghiệp nói chuyện có khác.

Kakeru: 「Biết rồi. Tôi không giỏi mấy chuyện phân định ranh giới đó nên nhờ cậu đấy.」

Hikari: 「Cứ giao cho tớ. Trước hết, Shou.」

Kakeru: 「......?」

Hikari vui vẻ giơ ngón trỏ lên.

Hikari: 「Chúng ta sẽ đi đến quê nhà của hai người họ!」

Kakeru: 「Không không, đi rồi làm gì? Có biết gì đâu mà đi.」

Hikari: 「Cậu nói gì thế. Trăm lần đến hiện trường! Ít nhất là phải đi mới biết được chứ.」

Kakeru: 「Có phải cảnh sát đâu chứ......」

Và cứ thế, mọi chuyện được quyết định khi tôi còn chưa hiểu rõ.

Tôi từng nghe về quê nhà của Enji trước đây rồi. Hikari cũng có vẻ đã nghe chính Enji nói về chuyện đó, và rất hào hứng đi. Thật không biết cô ấy đang nghĩ gì nữa. Có vẻ cô ấy hơi thích thú rồi.

Chúng tôi hẹn vào thứ Bảy tuần sau, và hôm đó thì chia tay.

Đó là một ngày đầy biến động với rất nhiều chuyện xảy ra.

Nhờ có chuyện hôm nay, tôi mới nhận ra rằng mình đang được những người xung quanh hỗ trợ.

Vì vậy, tôi không muốn đánh mất họ.

Để làm được điều đó, tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể.

Ngày sau ngày tôi cãi nhau với Enji.

Hôm nay là Chủ Nhật, và tôi thường đi làm thêm vào mỗi Chủ Nhật. Hơn nữa, lịch làm của tôi lại trùng với Enji nên có lẽ chúng tôi sẽ gặp nhau.

Tôi đã nghĩ vậy.

Kakeru: 「Ơ, quản lý, Enji đâu rồi?」

Quản lý: 「À, Ichinose-kun ấy à, cậu ta bị ốm rồi. Có vẻ bị sốt. Cậu ta có tinh thần trách nhiệm cao nên đã đến một lần, nhưng vì đủ người rồi nên tôi bảo cậu ấy về nghỉ. Lạ thật, cậu không nghe gì à?」

Kakeru: 「À, ừm......」

Dĩ nhiên tôi không thể nói là đang cãi nhau được.

Không biết cậu ta có ổn không. Sống một mình thế kia, nhỡ có chuyện gì mà không ai biết thì sao... Tôi muốn đến xem sao, nhưng...

Kakeru: 「Khó xử quá...」

Dù nghĩ vậy, tôi vẫn vô thức mua thạch và nước uống thể thao ở cửa hàng tiện lợi trên đường về.

Thế là tôi đành phải đi thôi. Mà nói đúng hơn, vì không có lý do gì thì tôi ngại đến gặp cậu ta, nên đây cũng là một cái cớ khá hợp lý.

Khi tôi về đến căn hộ của mình, ánh hoàng hôn đã nhuộm cam cả cảnh vật.

Đưa đồ xong thì chuồn lẹ thôi.

Đến trước cửa phòng Enji, tôi còn căng thẳng hơn lúc nãy nhiều. Tay tôi hơi run run.

Khi tôi bấm chuông, tiếng chuông vang lên ngay cả khi có cánh cửa ngăn cách.

Kêu rồi. Bấm rồi. Giờ thì không trốn được nữa.

Ơ, cái gì thế này.

Gặp bạn đang cãi nhau mà lại căng thẳng đến thế này à. Phát hiện mới đấy. Mà giờ thì không có thời gian để nói mấy câu thừa thãi đó rồi.

Cứ như đến nhà cô gái mình thích vậy... Khoan, Enji là con trai mà! Này!

Tôi tự mình diễn hài trong đầu đến mức hóa ra là bị hâm rồi.

Nhưng dù đã lâu kể từ khi chuông cửa reo, Enji vẫn không có vẻ gì là sẽ ra mở cửa.

Không đời nào cậu ta đi vắng.

Bởi vì cậu ta đang bị ốm mà.

Vậy thì, giả vờ không có nhà?

Khó xử như thế, có khả năng lắm.

Để chắc chắn, tôi bấm chuông thêm lần nữa nhưng vẫn không có phản ứng.

Tôi nghĩ đến khả năng cậu ta đi bệnh viện, và đúng lúc tôi định quay gót thì nghe thấy tiếng động từ trong phòng Enji.

Kakeru: 「Cậu ta có ở nhà mà.」

Có thể bị ghét nếu cứ dai dẳng, nhưng tôi vẫn trực tiếp gõ cửa.

Kakeru: 「Này, đừng có giả vờ không có nhà nữa.」

Thế nhưng, vẫn không có tiếng trả lời.

Tôi vẫn có cảm giác cậu ta đang ở bên trong cánh cửa.

Kakeru: 「Cậu đang ốm đúng không? Tôi không biết cái gì tốt nên tạm thời mua thạch và nước uống thể thao đến cho cậu. Cậu có thể mở cửa không?」

Nghe những lời đó, cánh cửa từ từ mở ra.

Enji với miếng dán hạ sốt trên trán xuất hiện từ bên trong.

Mặt cậu ta hơi đỏ bừng, ánh mắt không nhìn tôi mà nhìn hành lang căn hộ. Chắc vì đang khó xử.

Tôi cũng nghĩ, nếu Enji mà nhìn tôi thì tôi cũng sẽ tránh mắt đi thôi. Thật ngại khi phải chạm mắt.

Enji: 「......Cảm ơn, vào đi.」

Kakeru: 「Ừ.」

Sau khi mời tôi vào phòng, Enji ngồi xuống giường.

Tôi thường xuyên đến phòng Enji, nhưng hôm nay căn phòng có vẻ bừa bộn hơn.

Tôi từng nghe nói rằng tình trạng tinh thần của một người có thể thể hiện qua độ bừa bộn của căn phòng, có lẽ nó bừa bộn như vậy là do tôi và cậu ta đã cãi nhau.

Kakeru: 「Đồ rửa chén chất đống này.」

Tôi đặt những thứ vừa mua xuống bàn thấp trước mặt Enji, rồi bắt đầu rửa chén.

Đứng trong bếp như vậy thì tôi quay lưng lại với Enji, và đó là một lối thoát tốt.

Enji: 「......Cảm ơn.」

Kakeru: 「Đừng khách sáo.」

Chỉ có tiếng chén đĩa va vào nhau vang khắp phòng, và chúng tôi cứ thế im lặng. Nói đúng hơn là không thể nói được gì.

Không chịu nổi bầu không khí đó nữa, tôi đành nương tựa vào tiếng nước chảy.

Dù tiếng nước chảy được thêm vào âm thanh lúc nãy, không khí vẫn thật khó xử.

Kiểu này, rửa chén xong là gay go đây.

Enji: 「Hôm nay, xin lỗi nhé. Tự dưng nghỉ làm. Cậu có ổn không?」

Thật bất ngờ, Enji lại lên tiếng trước.

Tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt cậu ta, nhưng rõ ràng là giọng điệu của cậu ta không hề vui vẻ.

Kakeru: 「À, tôi ổn mà. Tanaka-san đã cố gắng hết sức rồi.」

Enji: 「Vậy à.」

Lại một khoảng im lặng.

Mới một lúc trước thôi, cậu ta còn quấn quýt gọi Shou-chan, Shou-chan, và thường xuyên trêu chọc tôi.

Chỉ vì cãi nhau một lần mà lại trở nên khó xử đến thế này.

Nhưng cũng có thể làm lành mà. Đó mới là bạn bè chứ.

Kakeru: 「Ăn gì chưa?」

Enji: 「Không có cảm giác thèm ăn..., nhưng có lẽ thạch thì ăn được. Nên may quá cậu mang đến.」

Kakeru: 「Ừ.」

Enji: 「......Này.」

Kakeru: 「......Gì?」

Từ phía sau, tôi nghe tiếng Enji nằm xuống giường.

Sau một lúc im lặng, Enji nói.

Enji: 「Sao cậu lại quen Kaede-chan?」

Kakeru: 「Cái đó thì......」

Nhiều người không muốn bị lộ chuyện đang dùng ứng dụng hẹn hò.

Tôi thì nếu bị hỏi sẽ trả lời là có dùng, nhưng tôi nghe nói đa số mọi người chỉ nói với bạn bè thân thiết thôi.

Vậy thì, tôi có nên tự ý tiết lộ chuyện Kaede đang dùng ứng dụng hẹn hò cho Enji biết không?

Kakeru: 「Không thể nói được.」

Enji: 「......Connect à.」

Kakeru: 「Từ trước đến giờ tôi vẫn nghĩ, cậu có thấy được suy nghĩ của tôi không?」

Enji: 「Đúng là vậy.」

Kakeru: 「Cậu gài tôi đấy à.」

Enji: 「Shou-chan dễ đoán quá mà. ......Phù phù.」

Kakeru: 「Im đi, đừng có cười. ......Haha.」

Bầu không khí thay đổi đôi chút.

Việc rửa chén cũng sắp xong.

Tôi cũng sắp phải tạm biệt âm thanh này, thứ mà tôi đã dựa dẫm bấy lâu. Dù không có âm thanh này, tôi cũng cảm thấy mình đã ổn rồi.

Cho dù cãi nhau, chúng tôi vẫn là bạn bè mà, gặp mặt và nói chuyện là có thể làm lành được thôi.

Kakeru: 「Thật sự, đó có phải là chuyện thừa thãi không?」

Không cần phải nói hết.

Enji chắc cũng hiểu tôi đang nói về chuyện gì.

Trước câu hỏi của tôi, Enji không trả lời.

Tôi rửa chén xong, lau tay bằng khăn rồi quay về phía Enji.

Enji cúi đầu, trông như đang khẽ mỉm cười.

Enji: 「Tớ hiểu là cậu đã nghĩ cho tớ. Nhưng việc tớ muốn cậu dừng lại là thật. ......Tớ không muốn bị tổn thương nữa.」

Câu cuối cùng cậu ta nói rất nhỏ, như tự lẩm bẩm.

Tôi nghe thấy, nhưng không hiểu được ý nghĩa thực sự của nó.

Kakeru: 「Cái gì mà không muốn bị tổn thương nữa. Enji với Kaede-san cũng đâu có vẻ là yêu nhau, ngày xưa có chuyện gì vậy?」

Enji: 「Cậu không nghe gì cả à?」

Kakeru: 「Chỉ biết là bạn thanh mai trúc mã thôi...」

Enji: 「Vậy à. ......Tớ đã luôn thích Kaede-chan. Nhưng giờ thì khác rồi. Tớ bị từ chối rồi. Vì vậy, tớ không muốn gặp lại Kaede-chan nữa. ......Vì sẽ gợi lại những điều đau buồn.」

Kakeru: 「......Ý cậu là muốn quên đi à?」

Enji: 「Đúng vậy. Vì thế, đừng để tớ gặp lại cô ấy.」

Vẻ mặt Enji u ám.

Giống với biểu cảm mà Kaede đã lộ ra khi rời đi vào ngày ngắm hoa. Hơn nữa, câu nói "muốn quên đi" của Kaede nữa.

Tôi cứ nghĩ mãi, dù là ngày xưa hay bây giờ, tôi vẫn thấy hai người họ có tình cảm với nhau.

Kakeru: 「Muốn quên đi có nghĩa là bây giờ vẫn còn thích đúng không?」

Enji: 「Đã hai năm rồi. ......Không đời nào có chuyện đó.」

Kakeru: 「Không phải cậu hối hận vì chuyện tình cảm của mình, nên thấy tôi mà muốn tôi không giống như cậu, mới sắp xếp cho tôi gặp Hikari sao?」

Enji: 「......Tôi đã nói là không phải mà.」

Tại sao cậu lại giấu diếm những lời thật lòng chứ.

Với tôi, cậu cứ nói hết ra đi.

Là bạn bè mà, nói gì cũng được cả.

Ước gì tôi có thể nói ra như vậy, nhưng tôi đã không làm được.

Kakeru: 「Tôi, tôi về đây. Nếu cần gì khác thì nhắn LINE cho tôi nhé. Phải mau khỏe lại chứ.」

Thật ra tôi còn muốn hỏi rất nhiều chuyện. Nhưng sẽ làm Enji đang không khỏe phải cố sức.

Chờ khi cậu ấy khỏe lại cũng không muộn.

Enji: 「Ừ.」

Enji lảo đảo ra đến cửa tiễn tôi, tay ôm khuỷu tay, dựa vào tường. Trông cậu ấy khá mệt mỏi.

Kakeru: 「Ngủ cho tử tế đi nhé. Chuyện làm thêm thì không cần bận tâm đâu. Tôi sẽ đổi ca giúp cậu.」

Enji: 「......Cảm ơn.」

Kakeru: 「Chào nhé.」

Dù Enji đã khuất sau khe cửa đóng lại, tôi vẫn đứng yên tại chỗ một lúc lâu.

Một tuần trôi qua, đến thứ Bảy.

Tôi đang lái xe thuê, đợi Hikari ở ga Maiko, gần biển.

Ga Maiko nằm gần cầu Akashi Kaikyō, cây cầu nối Kobe và đảo Awaji.

Nơi chúng tôi sẽ đến hôm nay là đảo Awaji, quê của Enji và Kaede.

Hikari đã đề nghị rằng có thể tìm được manh mối gì đó về Enji và Kaede ở đó, nhưng có lẽ cô ấy chỉ muốn đi chơi thôi.

Khi còn hẹn hò, cô ấy cũng thường nói muốn đi đảo Awaji, nên chắc chắn là vậy.

Mà nói đến đây, lúc nào cũng vậy...

Kakeru: 「Trễ quá đấy.」

Hikari: 「Không không~, đã đi du lịch thì phải chuẩn bị kỹ lưỡng chứ?」

Hikari mở cửa ghế phụ lái và thò mặt ra.

Một chiếc váy liền thân, điều hiếm thấy ở Hikari. Nhưng màu đen, kiểu dáng cũng không có bèo nhún hay dễ thương, mà đúng kiểu Hikari, có chút gì đó trưởng thành.

Kakeru: 「Hikari, vừa nãy cậu nói là đi du lịch đúng không?」

Hikari: 「Ách......, cậu nghe nhầm đấy. Nào, trước hết chúng ta sẽ đi xem củ hành tây khổng lồ nổi tiếng rồi đến ăn hamburger Awajishima ở đó!」

Kakeru: 「Cậu đúng là chỉ muốn đi chơi thôi mà!」

Mà ngay từ đầu, tôi chỉ biết quê của họ là đảo Awaji thôi, làm sao mà tìm được manh mối gì chứ.

Kakeru: 「Này, củ hành tây khổng lồ đó là ở Uzunooka à? Gần như là tận cùng phía nam rồi còn gì. Từ đây có cả trạm dừng chân Awaji nữa, xung quanh đó chắc cũng có gì đó chứ?」

Hikari: 「Không được. Tớ đã muốn ăn hamburger chỉ có ở Uzunooka thôi. Này, xem video này đi. Đảm bảo Shou cũng sẽ nói đi mà không than vãn gì đâu!」

Trên điện thoại của Hikari là video review hamburger Awajishima.

Bánh mì mềm mịn với lớp nhân thịt hành tây chiên giòn rụm. Ngoài ra còn có rất nhiều loại hamburger phong phú khác. Ngon quá...

Kakeru: 「Thôi được rồi, đi thôi.」

Hikari: 「Cậu hiểu chuyện đấy, quả nhiên. Vậy hôm nay giao việc lái xe cho cậu nhé.」

Kakeru: 「......? Không lẽ cậu......」

Hikari nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác, không chút ác ý nào.

Hikari: 「Tớ không có bằng lái xe.」

Kakeru: 「Thật hả......」

Khi tôi bật định vị, nó hiện ra là mất một tiếng đi một chiều ngay cả khi đi đường cao tốc.

Dĩ nhiên, tôi không nghĩ chỉ một cái hamburger có thể làm Hikari no được. Từ đó còn phải lái xe đi khắp nơi nữa, rồi nghĩ đến lúc về...

Kakeru: 「Khốn kiếp!! Nhất định phải vui cho bằng được!!」

Hikari: 「Xuất phát thôi!!」

Chắc chắn sẽ gặp tai nạn nếu không nghỉ ngơi giữa chừng, nên phải nghỉ ngơi cẩn thận. Tôi cũng chưa quen lái xe lắm.

Một tiếng trôi qua nhanh bất ngờ. Dù vậy, tôi cũng mệt phờ.

Hikari thì cứ hát theo nhạc suốt, nhưng tôi thì lái xe trên đường cao tốc chưa quen nên không để ý gì được.

Hikari: 「Cậu lái xe vất vả rồi... Ơ, trông cậu mệt hơn tớ nghĩ đấy.」

Kakeru: 「Cho tôi nghỉ một lát đi...」

Uzunooka nằm gần cầu Ōnaruto, cây cầu nối đảo Awaji và vùng Shikoku, nằm gần như ở cực nam của tỉnh Hyōgo, đến mức nếu đi thêm một chút nữa là vào tỉnh Tokushima.

Ở đó có một tượng đài hành tây khổng lồ ghi #OttaMagy, được biết đến là một địa điểm du lịch.

Hikari: 「Oa~! Đây chính là củ hành tây khổng lồ mà tớ hằng mơ ước đó~!」

Kakeru: 「Trông cậu vui vẻ nhỉ, nó chỉ là một củ hành tây to thôi mà.」

Hikari: 「Cậu nói gì mà ngu ngốc thế. Tạo dáng củ hành tây và chụp ảnh ở đây chính là mục đích tớ đến đây hôm nay đấy! Nào, Shou! Chụp đi!」

Hikari đưa điện thoại cho tôi rồi chạy đến bên cạnh củ hành tây khổng lồ.

Khi đứng cạnh củ hành tây, cô ấy chắp hai tay trên đầu, tạo thành hình nhọn như đỉnh củ hành. Mà nói thật, cái tư thế đó quê mùa thật.

Kakeru: 「Chụp đây nha~, một, hai, ba, cười!」

Chụp xong, cô ấy tươi cười rạng rỡ chạy đến chỗ tôi, rồi nhìn vào điện thoại.

Hikari: 「Đẹp đấy chứ! Để tớ chụp cho Shou nhé?」

Kakeru: 「Thôi, tôi không cần đâu...」

Lúc đó, một chú có râu, đeo máy ảnh DSLR quanh cổ, đang đứng phía sau, mỉm cười tiến đến.

Chú có râu: 「Hai đứa đứng cạnh nhau đi, chú chụp cho.」

Không, tôi thực sự thấy xấu hổ nên không cần đâu..., nhưng từ chối như vậy có bất lịch sự không nhỉ, đang nghĩ vậy thì Hikari kéo tay tôi.

Hikari: 「Nào, đi thôi!」

Kakeru: 「Khoan đã, này!」

Bị kéo đi, tôi đành đứng cạnh củ hành tây khổng lồ. Giờ thì không trốn được nữa.

Bằng chứng là Hikari đang giữ chặt tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn nói "hãy chấp nhận đi".

Kakeru: 「Tôi biết rồi, ...buông ra đi.」

Hikari: 「Ách, ...xin lỗi.」

Ôi, mặt tôi nóng ran. Đùa à, cái chú đó. Nhờ ơn chú mà tôi phải chịu xấu hổ rồi đấy.

Đúng là điểm chụp ảnh nổi tiếng. Phía sau chú đó là một hàng người đang chờ chụp ảnh với củ hành tây khổng lồ tiếp theo. Trong tình cảnh đó mà.

Hikari: 「Shou cũng làm đi, tư thế củ hành tây ấy.」

Kakeru: 「Thật hả...」

Vì là Hikari mà, cô ấy kiểu gì cũng sẽ chờ tôi cho đến khi tôi tạo dáng. Nếu vậy thì ánh mắt xung quanh sẽ rất khó chịu.

Dù là để mau chóng thoát khỏi đây, tôi vẫn thấy xấu hổ.

Chú có râu: 「Vậy chụp nha~, một, hai, ba, kim chi!」

Kim chi?

Chụp xong, tôi vội vã muốn rời khỏi đó, nhanh chóng cảm ơn chú đó rồi chạy đi.

Hikari: 「A ha ha ha, mặt Shou đỏ bừng luôn kìa, nhìn xem.」

Kakeru: 「Đừng mà, làm ơn dừng lại đi!」

Tôi chỉ muốn độn thổ thôi.

Hikari: 「A ha ha, có gì mà xấu hổ chứ. Ai cũng làm mà?」

Đúng như Hikari nói, những người đang xếp hàng đều đang chụp ảnh với tư thế củ hành tây.

Việc tôi tỏ ra xấu hổ ngược lại càng khiến tôi nổi bật hơn. Tôi biết điều đó, nhưng tôi đã quá mệt mỏi rồi.

Hikari: 「Cảm ơn cậu đã chiều tớ làm những điều tớ muốn. Và cả việc lái xe nữa. Ngồi xuống đi, tớ đi mua burger cho cậu.」

Kakeru: 「À..., cảm ơn.」

Nhờ Enji, tôi đã có thể xin lỗi Hikari một cách đàng hoàng về chuyện cũ. Kể từ đó, thái độ của Hikari đối với tôi đã thay đổi.

Dù chưa đến mức hoàn toàn khác biệt, nhưng tôi cảm thấy cô ấy không còn gai góc nữa, mà trở nên dịu dàng hơn.

Tôi có một cảm giác hoài niệm, cứ như thể chúng tôi đang hẹn hò vậy.

Trong lúc chờ Hikari quay lại, tôi ngắm nhìn cảnh núi non và biển cả ở nơi được mệnh danh là nhà hàng với tầm nhìn tuyệt đẹp này.

Cây cối xanh tươi, biển cũng thật đẹp.

Nó có một sức hút khác biệt so với Kobe.

Hikari: 「Chờ lâu rồi nha~, đây nè!」

Kakeru: 「Cảm ơn. Cậu còn mua cả đồ uống nữa à, bao nhiêu tiền vậy?」

Hikari: 「......? Thôi mà. Cậu đã lái xe cho tớ rồi, để tớ làm chút này đi.」

Kakeru: 「À, ......cảm ơn.」

Sao mà thấy là lạ.

Cái khoảng cách này khiến tôi nhớ lại hồi còn hẹn hò. Nó có một sự ngại ngùng khác so với hồi mới gặp lại.

Hikari: 「Đồ uống thì tớ mua hai cái tớ muốn uống. Cậu cứ chọn đi nhưng tớ muốn uống một ngụm.」

Kakeru: 「Được thôi. Mà, cái này là gì vậy?」

Hikari: 「Cái nước trong suốt này hình như là Island Craft Cola. Tớ chọn vì thấy lạ, trong suốt mà lại là cola. Còn một cái nữa là trà soda. Cậu chọn cái nào?」

Kakeru: 「Vậy thì cola. Cái kiểu cola trong suốt làm tôi tò mò.」

Chúng tôi chia sẻ đồ uống một cách tự nhiên, và ngồi cạnh nhau ăn hamburger một cách tự nhiên.

Mới một thời gian trước, tôi còn không nghĩ đến việc lại có thể đi du lịch cùng Hikari như thế này. Tôi đã nghĩ sẽ không gặp lại nữa.

Enji và Kaede cũng vậy thôi. Chắc chắn họ sẽ bối rối. Việc không hiểu rõ cảm xúc của bản thân là điều đương nhiên.

Đã cố gắng quên đi, nhưng lại xuất hiện trước mắt, và lại nhớ về.

Tôi không cảm thấy quá đau khổ, nhưng cảm nhận của mỗi người là khác nhau, và tôi muốn cho Enji và Kaede một cơ hội để nói chuyện lại một lần nữa theo cách phù hợp với họ.

Không có lựa chọn nào là không làm gì cả. Bởi vì tôi không thể nghĩ rằng thời gian sẽ giúp tôi quên đi được.

Giờ đây, khi mối quan hệ của chúng tôi đã được hàn gắn ở một mức độ nào đó, tôi cảm thấy thật tốt...

Kakeru: 「Ngon đấy, nhưng không đủ no.」

Hikari: 「Không không, vừa đủ rồi mà? Hikari-san, cậu không định nói là sẽ ăn thêm một cái burger nữa đâu đúng không?」

Kakeru: 「Khó nghĩ thật nhỉ...」

Hikari: 「Không được nghĩ!」

Kakeru: 「Đúng rồi, còn những món khác tớ muốn ăn ở những nơi khác nữa. Tớ nhất định muốn ăn Shirasu-don.」

Hikari: 「Cái kiểu vừa nãy còn nói chuyện burger mà giờ đã nói chuyện donburi rồi thì cậu đúng là có tố chất của một food fighter mà...」

Kakeru: 「Ấy chà.」

Hikari: 「Mà, đến bữa tối tôi cũng đói rồi, tôi cũng muốn ăn Shirasu-don.」

Kakeru: 「Vậy thì để tối nhé. Còn bữa ăn nhẹ thì có một tiệm bánh muffin tôi muốn ăn.」

Tức là, tôi phải lái xe đến đó.

Hikari: 「Shou cứ nghỉ ngơi đi nhé, cho đến khi nào cậu cảm thấy ổn thì thôi.」

Kakeru: 「......Ừ.」

Thôi đi, thái độ đó là lạ lắm, làm ơn dừng lại đi. Cứ gai góc như trước cũng được. Thật là khó chịu...

Dù nghĩ vậy, mỗi khi Hikari dịu dàng với tôi, tôi lại có cảm giác cơ thể nóng lên, và tôi nhận ra mình đang ngượng.

Sau khi ăn xong, tôi vẫn tận hưởng cảnh đẹp và thư giãn sau chuyến lái xe mệt mỏi một lúc.

May mắn là tôi đã ngủ đủ giấc nên không hề buồn ngủ.

Sự mệt mỏi chủ yếu là do căng thẳng tinh thần từ việc lái xe chưa quen. Nhưng sau một giờ lái xe, tôi cũng đã quen phần nào.

Kakeru: 「Chúng ta đi thôi.」

Hikari: 「À, cuối cùng thì chụp ảnh có cảnh nền đi.」

Kakeru: 「Ếch, à, ừm, nếu không phải tư thế củ hành tây thì...」

Hikari: 「Fufu, ám ảnh luôn rồi nhỉ. Nào, kim chi!」

Không, tôi thực sự thấy xấu hổ nên không cần đâu..., nhưng từ chối như vậy có bất lịch sự không nhỉ, đang nghĩ vậy thì Hikari kéo tay tôi.

Hikari: 「Nào, đi thôi!」

Kakeru: 「Khoan đã, này!」

Bị kéo đi, tôi đành đứng cạnh củ hành tây khổng lồ. Giờ thì không trốn được nữa.

Bằng chứng là Hikari đang giữ chặt tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn nói "hãy chấp nhận đi".

Kakeru: 「Tôi biết rồi, ...buông ra đi.」

Hikari: 「Ách, ...xin lỗi.」

Ôi, mặt tôi nóng ran. Đùa à, cái chú đó. Nhờ ơn chú mà tôi phải chịu xấu hổ rồi đấy.

Đúng là điểm chụp ảnh nổi tiếng. Phía sau chú đó là một hàng người đang chờ chụp ảnh với củ hành tây khổng lồ tiếp theo. Trong tình cảnh đó mà.

Hikari: 「Shou cũng làm đi, tư thế củ hành tây ấy.」

Kakeru: 「Thật hả...」

Vì là Hikari mà, cô ấy kiểu gì cũng sẽ chờ tôi cho đến khi tôi tạo dáng. Nếu vậy thì ánh mắt xung quanh sẽ rất khó chịu.

Dù là để mau chóng thoát khỏi đây, tôi vẫn thấy xấu hổ.

Chú có râu: 「Vậy chụp nha~, một, hai, ba, kim chi!」

Kim chi?

Chụp xong, tôi vội vã muốn rời khỏi đó, nhanh chóng cảm ơn chú đó rồi chạy đi.

Hikari: 「A ha ha ha, mặt Shou đỏ bừng luôn kìa, nhìn xem.」

Kakeru: 「Đừng mà, làm ơn dừng lại đi!」

Tôi chỉ muốn độn thổ thôi.

Hikari: 「A ha ha, có gì mà xấu hổ chứ. Ai cũng làm mà?」

Đúng như Hikari nói, những người đang xếp hàng đều đang chụp ảnh với tư thế củ hành tây.

Việc tôi tỏ ra xấu hổ ngược lại càng khiến tôi nổi bật hơn. Tôi biết điều đó, nhưng tôi đã quá mệt mỏi rồi.

Hikari: 「Cảm ơn cậu đã chiều tớ làm những điều tớ muốn. Và cả việc lái xe nữa. Ngồi xuống đi, tớ đi mua burger cho cậu.」

Kakeru: 「À..., cảm ơn.」

Nhờ Enji, tôi đã có thể xin lỗi Hikari một cách đàng hoàng về chuyện cũ. Kể từ đó, thái độ của Hikari đối với tôi đã thay đổi.

Dù chưa đến mức hoàn toàn khác biệt, nhưng tôi cảm thấy cô ấy không còn gai góc nữa, mà trở nên dịu dàng hơn.

Tôi có một cảm giác hoài niệm, cứ như thể chúng tôi đang hẹn hò vậy.

Trong lúc chờ Hikari quay lại, tôi ngắm nhìn cảnh núi non và biển cả ở nơi được mệnh danh là nhà hàng với tầm nhìn tuyệt đẹp này.

Cây cối xanh tươi, biển cũng thật đẹp.

Nó có một sức hút khác biệt so với Kobe.

Hikari: 「Chờ lâu rồi nha~, đây nè!」

Kakeru: 「Cảm ơn. Cậu còn mua cả đồ uống nữa à, bao nhiêu tiền vậy?」

Hikari: 「......? Thôi mà. Cậu đã lái xe cho tớ rồi, để tớ làm chút này đi.」

Kakeru: 「À, ......cảm ơn.」

Sao mà thấy là lạ.

Cái khoảng cách này khiến tôi nhớ lại hồi còn hẹn hò. Nó có một sự ngại ngùng khác so với hồi mới gặp lại.

Hikari: 「Đồ uống thì tớ mua hai cái tớ muốn uống. Cậu cứ chọn đi nhưng tớ muốn uống một ngụm.」

Kakeru: 「Được thôi. Mà, cái này là gì vậy?」

Hikari: 「Cái nước trong suốt này hình như là Island Craft Cola. Tớ chọn vì thấy lạ, trong suốt mà lại là cola. Còn một cái nữa là trà soda. Cậu chọn cái nào?」

Kakeru: 「Vậy thì cola. Cái kiểu cola trong suốt làm tôi tò mò.」

Chúng tôi chia sẻ đồ uống một cách tự nhiên, và ngồi cạnh nhau ăn hamburger một cách tự nhiên.

Mới một thời gian trước, tôi còn không nghĩ đến việc lại có thể đi du lịch cùng Hikari như thế này. Tôi đã nghĩ sẽ không gặp lại nữa.

Enji và Kaede cũng vậy thôi. Chắc chắn họ sẽ bối rối. Việc không hiểu rõ cảm xúc của bản thân là điều đương nhiên.

Đã cố gắng quên đi, nhưng lại xuất hiện trước mắt, và lại nhớ về.

Tôi không cảm thấy quá đau khổ, nhưng cảm nhận của mỗi người là khác nhau, và tôi muốn cho Enji và Kaede một cơ hội để nói chuyện lại một lần nữa theo cách phù hợp với họ.

Không có lựa chọn nào là không làm gì cả. Bởi vì tôi không thể nghĩ rằng thời gian sẽ giúp tôi quên đi được.

Giờ đây, khi mối quan hệ của chúng tôi đã được hàn gắn ở một mức độ nào đó, tôi cảm thấy thật tốt...

Kakeru: 「Ngon đấy, nhưng không đủ no.」

Hikari: 「Không không, vừa đủ rồi mà? Hikari-san, cậu không định nói là sẽ ăn thêm một cái burger nữa đâu đúng không?」

Kakeru: 「Khó nghĩ thật nhỉ...」

Hikari: 「Không được nghĩ!」

Kakeru: 「Đúng rồi, còn những món khác tớ muốn ăn ở những nơi khác nữa. Tớ nhất định muốn ăn Shirasu-don.」

Hikari: 「Cái kiểu vừa nãy còn nói chuyện burger mà giờ đã nói chuyện donburi rồi thì cậu đúng là có tố chất của một food fighter mà...」

Kakeru: 「Ấy chà.」

Hikari: 「Mà, đến bữa tối tôi cũng đói rồi, tôi cũng muốn ăn Shirasu-don.」

Kakeru: 「Vậy thì để tối nhé. Còn bữa ăn nhẹ thì có một tiệm bánh muffin tôi muốn ăn.」

Tức là, tôi phải lái xe đến đó.

Hikari: 「Shou cứ nghỉ ngơi đi nhé, cho đến khi nào cậu cảm thấy ổn thì thôi.」

Kakeru: 「......Ừ.」

Thôi đi, thái độ đó là lạ lắm, làm ơn dừng lại đi. Cứ gai góc như trước cũng được. Thật là khó chịu...

Dù nghĩ vậy, mỗi khi Hikari dịu dàng với tôi, tôi lại có cảm giác cơ thể nóng lên, và tôi nhận ra mình đang ngượng.

Sau khi ăn xong, tôi vẫn tận hưởng cảnh đẹp và thư giãn sau chuyến lái xe mệt mỏi một lúc.

May mắn là tôi đã ngủ đủ giấc nên không hề buồn ngủ.

Sự mệt mỏi chủ yếu là do căng thẳng tinh thần từ việc lái xe chưa quen. Nhưng sau một giờ lái xe, tôi cũng đã quen phần nào.

Kakeru: 「Chúng ta đi thôi.」

Hikari: 「À, cuối cùng thì chụp ảnh có cảnh nền đi.」

Kakeru: 「Ếch, à, ừm, nếu không phải tư thế củ hành tây thì...」

Hikari: 「Fufu, ám ảnh luôn rồi nhỉ. Nào, kim chi!」

Chụp xong, Hikari mỉm cười nhìn bức ảnh hai người. Từ khi đến đây và bắt đầu chụp ảnh, tôi đã luôn có một điều thắc mắc.

Kakeru: 「Sao lại là kim chi?」

Hikari: 「Tớ cũng nghĩ vậy! Chú vừa chụp cho chúng ta nói thế nên tớ bắt chước thôi. A ha ha ha!」

Kakeru: 「Tưởng mình bị làm sao chứ.」

Hikari: 「Không, bình thường phải là cheese chứ. Chú đó hơi lạ. Chắc là muốn làm chúng ta cười đấy? Kim chi, thì cuối từ có âm 'i' nên khóe miệng cũng nhếch lên, tớ cứ nghĩ thế.」

Kakeru: 「Cũng có thể, ha ha.」

Việc chúng tôi có thể cười đùa như thế này cũng là nhờ Enji.

Tôi cũng muốn Enji được cười như vậy. Mà nói thật, người này có ý định tìm manh mối gì không nhỉ?

Chụp ảnh xong, chúng tôi quay lại xe.

Dù là thứ Bảy nhưng đường khá vắng nên chắc sẽ không mất nhiều thời gian để đến đích tiếp theo.

Theo định vị thì sẽ mất khoảng ba mươi phút. Tôi cũng đã quen lái xe hơn rồi, nên chắc sẽ không mệt đến vậy. Tôi đã nghĩ thế.

Kakeru: 「Cái gì vậy, cửa hàng trong núi sâu sao...」

Khoảng cách không quá xa. Nhưng đường thì xấu.

Hikari: 「Không còn cách nào khác. Vì ở trong núi nên họ lấy việc tận hưởng thiên nhiên làm điểm nhấn, lại còn sành điệu và cảnh đẹp nữa, nên chắc chắn khi đến nơi cậu sẽ thấy đáng công đi thôi!」

Kakeru: 「Cậu mau đi lấy bằng lái rồi thay tôi đi.」

Hikari: 「Thế tớ hỏi cậu, cậu có dám giao mạng mình cho tớ không?」

Kakeru: 「Ừ, tôi vẫn thấy bất an nên tôi sẽ cố gắng lái xe vậy.」

Hikari: 「Khó chịu thật đấy...」

Kakeru: 「Mà này, nơi chúng ta đang đến có gì vậy?」

Hikari: 「À thì, có quán cà phê, nhà trọ, cửa hàng tạp hóa và tiệm bánh ngọt. Tớ cũng muốn ở nhà trọ vào một ngày nào đó, nhưng hôm nay thì ba chỗ kia thôi.」

Kakeru: 「Cậu đúng là đã lên kế hoạch để tận hưởng hết mình rồi còn gì.」

Hikari: 「Thôi đi mà, đằng nào cũng đến rồi, phải tận hưởng chứ!」

Kakeru: 「Cũng có lý nhưng...」

Đi qua con đường núi như mê cung, cuối cùng chúng tôi cũng đến được một nơi vừa mang ấn tượng của một căn nhà gỗ trong rừng, vừa có không khí sành điệu như một cửa hàng nội thất, đó là Ozora-so.

Những người đến đây cũng đa phần là những người sành điệu, phù hợp với không khí đó.

Hikari: 「Oa~! Tớ đã muốn đến đây từ lâu rồi!」

Kakeru: 「Vui vẻ là tốt rồi.」

Hikari: 「Mua bánh muffin trước đi! Hình như dễ hết hàng lắm!」

Kakeru: 「Được rồi.」

Hikari vừa nhảy nhót vừa kéo tay tôi, còn tôi thì cười gượng.

Cứ như là cha con vậy.

Các loại bánh muffin rất phong phú, cái nào cũng trông ngon miệng. Giờ là quá trưa nhưng hình như đến chiều tối là hết sạch rồi.

Sau khi mua muffin, chúng tôi đi xem cửa hàng tạp hóa dù không có ý định mua gì, và quả nhiên toàn là những thứ có giá không phù hợp với sinh viên như chúng tôi. Dù có cái tôi thích nhưng đành phải rời đi mà không mua được.

Quán cà phê nằm cách đó một chút, nhưng nhà trọ, cửa hàng tạp hóa và tiệm bánh ngọt đều nằm trong một khu đất liền kề, ngoài ra còn có một căn nhà trưng bày khác, nơi được cho là điểm chụp ảnh nổi tiếng trên Instagram.

Hikari: 「Chụp ở đây đi!」

Kakeru: 「Đây, để tôi chụp cho.」

Hikari: 「Ừ. Nhưng lát nữa chúng ta cũng chụp đôi nhé. Đằng nào cũng đến rồi.」

Hikari nói những lời đó một cách tự nhiên, không hề tỏ ra ý tứ gì. Đó là lý do hồi cấp ba, cô ấy đã khiến vài chàng trai hiểu lầm và phải lòng cô ấy mà không hay biết.

Khoan đã, muốn chụp ảnh đôi có nghĩa là cô ấy thích tôi sao...?

Tôi đã chứng kiến bao nhiêu chàng trai hiểu lầm như vậy rồi tan biến không dấu vết. Thật đáng thương.

Kakeru: 「Một, hai, ba, cheese!」

Với gậy tự sướng mà Hikari mang theo, tôi chụp một bức ảnh với cảnh đẹp của Ozora-so làm nền. May quá, lần này là cheese.

Kakeru: 「Vậy, tiếp theo cậu muốn đi đâu? Vẫn còn thời gian trước bữa tối mà, cậu định ăn muffin bây giờ nên chắc vẫn muốn đi đâu đó đúng không?」

Hikari: 「Chính xác! Tiếp theo là Awaji Hanasajiki!」

Đảo Awaji được mệnh danh là Hawaii của tỉnh Hyōgo. Trong số đó, Awaji Hanasajiki là một trong những điểm du lịch nổi bật.

Tôi cũng từng đến đó với ông nội mình, đó là một nơi tuyệt đẹp với những cánh đồng hoa nở rực rỡ.

Nghĩ lại thì, hôm nay chúng tôi toàn đến những nơi có cảnh đẹp. Chắc đảo Awaji có nhiều nơi như vậy.

Có lẽ đây là nơi lý tưởng để đến khi mệt mỏi với sự ồn ào của thành phố.

Kakeru: 「Đến rồi.」

Hikari: 「Lái xe vất vả rồi.」

Kakeru: 「Ưm.」

Cánh đồng hoa lúc này toàn một màu vàng.

Tôi không rành về tên các loài hoa, nhưng tôi biết chắc đó không phải hoa hướng dương. Hơn nữa, bây giờ là mùa xuân. Hoa hướng dương gợi nhớ đến mùa hè, nên chắc không phải rồi.

Hikari: 「Đẹp quá!」

Kakeru: 「Cậu biết đó là hoa gì không?」

Hikari: 「Đương nhiên rồi, đó là hoa cải dầu. Hình như có khoảng một triệu cây hoa nở rực khắp cánh đồng này đấy. Chuyện về hoa thì cứ hỏi tớ.」

Vừa nói vậy, Hikari vừa nhìn vào điện thoại của mình.

Kakeru: 「Cậu đang tra cứu đúng không?」

Hikari: 「......Tớ ghét những người bạn trai cũ tinh ý.」

Hikari có một phần tính cách khá mạnh mẽ, và dù thái độ của cô ấy đối với tôi thường gai góc như gai nhọn, nhưng cô ấy lại là kiểu người thích ngắm hoa một cách bất ngờ.

Cô ấy cúi xuống chụp một bông hoa thật đẹp, rồi lại chụp toàn cảnh từ trên cao để có bức ảnh đẹp nhất.

Kakeru: 「Cậu thích hoa à?」

Hikari: 「Ưm, tớ không rành lắm, nhưng nhìn thì cũng được. Tớ cũng muốn được bạn trai tặng hoa một bó vào một ngày nào đó.」

Cậu nói điều đó với tôi sao.

Kakeru: 「Bó hoa thì, nên là hoa gì thì tốt?」

Hikari: 「Tớ không rành hoa nên không biết.」

Kakeru: 「Cái gì vậy chứ... Có thật sự muốn không vậy?」

Hikari: 「Ngu ngốc. Chỉ riêng việc được bạn trai tặng hoa đã là một sự kiện lớn rồi mà.」

Hikari cũng có những mong muốn thiếu nữ như Kokoro-san sao. Hồi còn hẹn hò, tôi có đáp ứng được những mong muốn đó của cô ấy không nhỉ? Thật lòng mà nói, tôi hoàn toàn không tự tin.

Ngoài những cánh đồng hoa trải dài bất tận, còn có cả cửa hàng lưu niệm nữa.

Theo kế hoạch, chúng tôi vốn không đi du lịch, nên tôi không có ý định mua quà lưu niệm, nhưng...

Hikari: 「Cái này trông ngon miệng nhỉ?」

Kakeru: 「Cậu mua về cho ai à?」

Hikari: 「Không, tớ chỉ nghĩ là tớ muốn ăn thôi. Shou mua làm quà lưu niệm cho tớ đi.」

Kakeru: 「Sao lại mua quà lưu niệm cho người đi cùng chứ. Tự cậu mua đi.」

Hikari: 「Ếch~, nhưng quà lưu niệm thì lượng ít mà giá lại cao mà, phí lắm.」

Kakeru: 「Hikari cái gì ăn cũng khen ngon, mua đại một món bánh wagashi rẻ tiền ở siêu thị rồi gói lại chắc cũng lừa được đấy.」

Hikari: 「Thế thì mua đi?」

Kakeru: 「Nào, về xe thôi.」

Hikari: 「Tớ đang làm nũng đáng yêu như thế này mà cậu không thèm đỏ mặt chút nào sao~!」

Kakeru: 「Ồn ào quá... tôi bắt đầu đói rồi, đi ăn Shirasu-don thôi.」

Tôi quay lưng lại với Hikari và bước đi.

Làm sao mà không đỏ mặt được chứ.

Tôi cũng đã quen lái xe rồi.

Hoàng hôn cũng đang dần buông xuống, dù đây đã là cuối chuyến đi.

Hikari: 「Này, Shou.」

Khi tôi đang lái xe hướng tới đích đến tiếp theo, Hikari ngồi ở ghế phụ lái, nhìn cảnh vật bên ngoài và nói.

Kakeru: 「Ưm...?」

Hikari: 「Cái cảm giác này, lâu lắm rồi mới có lại nhỉ.」

Từ khi gặp lại, chúng tôi đã đi chơi vài lần.

Đi cà phê, ăn tối. Nhưng những chuyến đi giống hẹn hò như hôm nay thì lâu lắm rồi mới có.

Một phần là do địa điểm chúng tôi đến giống hẹn hò, nhưng mối quan hệ của chúng tôi đã thay đổi rất nhiều so với hồi mới gặp lại, điều đó càng gợi lại cảm giác như khi còn hẹn hò.

Kakeru: 「Đúng vậy.」

Hikari: 「Chúng ta đã lớn rồi nhỉ. Hồi đó chúng ta chưa từng uống rượu cùng nhau, cũng chưa từng lái xe.」

Kakeru: 「Hồi đó chưa đến hai mươi tuổi mà, với lại tôi mới lấy bằng lái sau khi chia tay...」

Tôi vẫn còn rất nhiều điều chưa biết về Hikari.

Dù đã ở bên nhau nhiều như vậy, nếu không gặp lại thì tôi đã không biết bao nhiêu điều. Chắc Hikari cũng vậy thôi.

Tôi không có ý muốn làm lại từ đầu, nhưng tôi cảm thấy thật tốt khi được gặp lại. Giờ thì tôi nghĩ vậy.

Hikari: 「Từ giờ trở đi, chúng ta cũng sẽ... khám phá thêm nhiều điều nữa nhỉ.」

Kakeru: 「...Chắc vậy.」

Tôi thắc mắc Hikari nói vậy với ý gì, nhưng không dám hỏi.

Nhưng, nếu cô ấy nói vậy thì ít nhất cô ấy cũng không có ý định cắt đứt mối quan hệ với tôi.

Hikari cũng cảm thấy vui khi được gặp lại sao.

Nếu vậy, thì tôi càng muốn Enji hành động theo cảm xúc thật của mình.

Nếu cứ tiếp tục không gặp Kaede như thế này, cậu ấy chắc chắn sẽ sống mãi với ký ức về Kaede.

Việc không vượt qua được quá khứ, chắc chắn sẽ là một con đường gian nan.

Kakeru: 「Còn khoảng mười phút nữa là đến nơi.」

Dù tôi nói vậy, Hikari không trả lời, chỉ có tiếng thở đều đều.

Kakeru: 「Ngủ rồi sao...」

Hôm nay tôi lại thấy Hikari vui vẻ hoạt bát sau một thời gian dài.

Chắc là cô ấy đã muốn đến đây từ lâu rồi.

Đó cũng là nơi cô ấy nói muốn đi trước khi chúng tôi chia tay, và cũng là nơi chúng tôi đã hứa sẽ đi.

Sau một năm, lời hứa đã được thực hiện.

Rốt cuộc thì tôi hoàn toàn không biết gì về Enji, nhưng tôi cũng không nghĩ là có thể tìm được manh mối gì ngay từ đầu nên không sao cả.

Trong lúc chờ đến trạm dừng chân cuối cùng có Shirasu-don, cứ để cô ấy ngủ đi.

Kakeru: 「Phù...」

Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được đích đến cuối cùng an toàn.

Trạm dịch vụ Awaji, nơi có thể ăn Shirasu-don.

Có khu bán quà lưu niệm và khu ẩm thực, nếu đi ra ngoài sẽ thấy một vòng đu quay lớn, giờ mặt trời đã lặn nên chắc hẳn đã được thắp đèn.

Kakeru: 「Hikari, đến nơi rồi. Dậy đi.」

Hikari: 「...Ưm, ách, xin lỗi, tớ ngủ quên mất.」

Hikari dụi mắt, có vẻ hối lỗi và vươn vai.

Kakeru: 「Đi ăn Shirasu-don không?」

Hikari: 「Ưm! Đi đi!」

Vừa ngủ dậy mà vẫn tràn đầy năng lượng thế này.

Chuyến đi cũng sắp kết thúc.

Mục đích hoàn toàn không đạt được, nhưng tôi cũng không nghĩ sẽ đạt được ngay từ đầu nên không sao cả.

Khu vực dịch vụ có rất nhiều người có lẽ đã tận hưởng cả ngày ở đảo Awaji, đến đây để kết thúc chuyến đi của mình.

Hình như cũng có rất nhiều người đến đây chỉ để ăn Shirasu-don, khu ẩm thực rất đông đúc.

Kakeru: 「Khá đông người nhỉ.」

Hikari: 「Đúng vậy. Hay chúng ta đi dạo một chút rồi quay lại. Ăn xong thì chắc sẽ không muốn di chuyển nữa đâu.」

Kakeru: 「Bụng đói rồi, nhưng mà cũng đúng. Quà lưu niệm, dù sao cũng nên mua cho gia đình nhỉ.」

Kakeru: 「Vậy thì, đi xem đi.」

Dù là đảo Awaji, nhưng lại bán cả quà lưu niệm của Shikoku, Kobe và Osaka.

Vì đây là nơi kết nối Kansai và Shikoku, nên chắc họ bán để những người lỡ quên mua quà vẫn có thể mua được. Thực tế thì Hikari và tôi cũng đang mua những món quà mà trước đó chúng tôi không mua, chứng tỏ nhu cầu vẫn có.

Nhìn về phía khu ẩm thực, số người đã giảm đi một chút so với lúc nãy, nhưng vẫn còn rất đông.

Hikari: 「Đi dạo bên ngoài một chút không?」

Thấy sự đông đúc đó, Hikari đề nghị.

Bên ngoài có một vòng đu quay lớn có thể nhìn thấy rõ qua lớp kính.

Kakeru: 「Đi thôi.」

Chúng tôi đi bộ, ngắm nhìn vòng đu quay lớn được thắp đèn về đêm.

Xung quanh có rất nhiều cặp đôi, và chúng tôi, những người từng là một cặp, đến đây cảm thấy hơi lạc lõng.

Hikari: 「Hôm nay vui quá~! Lại muốn đến nữa ghê~.」

Kakeru: 「Vậy thì tốt quá rồi.」

Hikari: 「Shou mệt rồi đúng không, xin lỗi vì đã để cậu lái xe nhé?」

Kakeru: 「Không, không sao đâu. Tôi cũng quen rồi, cảnh cũng đẹp nên rất vui.」

Hikari: 「Vậy à, thế thì tốt rồi. Nhưng lần sau đến, tớ sẽ lái xe nhé. Phải lấy bằng lái trước đã.」

Lần sau. Lại muốn đến cùng tôi sao.

Hikari đang nghĩ gì về tôi nhỉ.

Từng yêu nhau, chia tay một năm. Sau đó tình cảm chắc đã phai nhạt, nhưng sau khi gặp lại cũng có nhiều chuyện xảy ra, và giờ thì—.

Còn tôi thì sao.

Không thể cứ mãi không hiểu rõ cảm xúc của chính mình được.

Cứ giữ mãi cảm xúc mơ hồ thế này, tôi cũng mệt mỏi lắm rồi.

Kakeru: 「Hikari, cậu còn dùng Connect không?」

Hikari: 「......Đột ngột nhỉ. Về cơ bản thì ứng dụng vẫn còn trên máy, nhưng tớ không hay mở lắm.」

Kakeru: 「Vậy à.」

Hikari: 「Gì vậy? Hỏi thế để làm gì?」

Kakeru: 「Không, ......không có gì. Chỉ là tiện hỏi thôi.」

Hikari: 「Còn Shou thì sao?」

Kakeru: 「Tôi cũng không hay mở lắm. Mới cách đây không lâu có thông báo like đến, nên lúc đó tôi mới mở ra xem thôi.」

Còn lần đi sở thú với Kokoro-san nữa, nhưng đó chỉ là để chứng minh nên chắc không tính.

Hikari: 「À, đó là Kaede-san mà cậu nói trước đây đúng không.」

Kakeru: 「Đúng vậy. Mà cậu cũng vậy, hỏi thế để làm gì?」

Hikari: 「Hắt, hả? Không phải là tớ tò mò hay gì đâu, đừng có hiểu lầm nhé?」

Kakeru: 「Tôi có nói gì đâu.」

Đừng có nói cái lời thoại kiểu tsundere mà có lẽ nằm ở trang đầu tiên của sách giáo khoa đó chứ.

Hikari: 「Hôm nay rốt cuộc không thu thập được thông tin gì cả, Shou, cậu hỏi Kaede-san đi. Hay là bây giờ chúng ta có xe rồi thì đi gặp cô ấy luôn đi.」

Kakeru: 「Không, cái đó cậu đã nói là nhạy cảm nên đừng làm mà... Kaede-san, ngay từ đầu không biết có trả lời không nữa...」

Hay là cô ấy thực sự nghĩ rằng đến đảo Awaji thì sẽ biết được điều gì đó sao.

Hikari: 「Nếu không muốn thì cô ấy sẽ nói không muốn. Nào, mau hỏi đi. Là đàn ông mà.」

Con nhỏ này, rõ ràng vừa nãy còn hào hứng lắm mà giờ lại thấy phiền phức rồi sao?

Kakeru: 「Biết rồi... Tôi sẽ gửi tin nhắn thử xem.」

Tôi miễn cưỡng mở màn hình trò chuyện với Kaede-san trên Connect.

Tin nhắn cuối cùng là vào ngày tôi cho Enji và Kaede gặp nhau. Một lời xin lỗi ngắn gọn từ Kaede-san là tin nhắn cuối cùng.

Kakeru: 「Nên gửi gì đây...」

Hikari: 「Nếu bây giờ vẫn được thì cứ hỏi có thể đến nhà Kaede-san không. Kobe đúng không? Đằng nào bây giờ cũng về rồi. Chuyện này nói trực tiếp thì tốt hơn mà.」

Kakeru: 「Đúng vậy. Để tôi thử xem.」

Kakeru: 『Kaede-san, bây giờ cậu có ở nhà không? Tôi muốn nói chuyện một chút.』

Tin nhắn từ Kaede-san trả lời chưa đầy một phút.

Kaede: 『Xin lỗi! Em đang về nhà bố mẹ, và mẹ em đang chở em về nhà nên sẽ mất một chút thời gian!』

Hikari: 「Nếu vậy, đón Kaede-san rồi ba người cùng về không phải tốt hơn sao? Có thể nói chuyện trong xe mà.」

Cậu không ngại gặp người lạ lần đầu sao.

Nhưng, nếu Hikari không ngại, thì chỉ cần xác nhận với Kaede-san nữa thôi.

Kakeru: 『Tôi đang ở đảo Awaji đây, và đang chuẩn bị về rồi, nếu được thì có thể cho cậu đi nhờ xe không? Tôi nghĩ nếu có thể nói chuyện trong xe thì tốt.』

Tiếp theo, tôi định giải thích về Hikari, nhưng lại không biết nên nói thế nào.

Rốt cuộc thì tôi hoàn toàn không biết gì về Enji, nhưng tôi cũng không nghĩ là có thể tìm được manh mối gì ngay từ đầu nên không sao cả.

Trong lúc chờ đến trạm dừng chân cuối cùng có Shirasu-don, cứ để cô ấy ngủ đi.

Kakeru: 「Phù...」

Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được đích đến cuối cùng an toàn.

Trạm dịch vụ Awaji, nơi có thể ăn Shirasu-don.

Có khu bán quà lưu niệm và khu ẩm thực, nếu đi ra ngoài sẽ thấy một vòng đu quay lớn, giờ mặt trời đã lặn nên chắc hẳn đã được thắp đèn.

Kakeru: 「Hikari, đến nơi rồi. Dậy đi.」

Hikari: 「...Ưm, ách, xin lỗi, tớ ngủ quên mất.」

Hikari dụi mắt, có vẻ hối lỗi và vươn vai.

Kakeru: 「Đi ăn Shirasu-don không?」

Hikari: 「Ưm! Đi đi!」

Vừa ngủ dậy mà vẫn tràn đầy năng lượng thế này.

Chuyến đi cũng sắp kết thúc.

Mục đích hoàn toàn không đạt được, nhưng tôi cũng không nghĩ sẽ đạt được ngay từ đầu nên không sao cả.

Khu vực dịch vụ có rất nhiều người có lẽ đã tận hưởng cả ngày ở đảo Awaji, đến đây để kết thúc chuyến đi của mình.

Chúng tôi cũng không muốn bỏ lỡ bất kỳ món đặc sản nào khi đến đây, và có vẻ rất nhiều người cũng có cùng mục đích với món Shirasu-don, nên khu ẩm thực khá nhộn nhịp.

Kakeru: 「Khá đông người nhỉ.」

Hikari: 「Đúng vậy. Hay chúng ta đi dạo một chút rồi quay lại. Ăn xong thì chắc sẽ không muốn di chuyển nữa đâu.」

Kakeru: 「Bụng đói rồi, nhưng mà cũng đúng. Quà lưu niệm, dù sao cũng nên mua cho gia đình nhỉ.」

Kakeru: 「Vậy thì, đi xem đi.」

Dù là đảo Awaji, nhưng lại bán cả quà lưu niệm của Shikoku, Kobe và Osaka.

Vì đây là nơi kết nối Kansai và Shikoku, nên chắc họ bán để những người lỡ quên mua quà vẫn có thể mua được. Thực tế thì Hikari và tôi cũng đang mua những món quà mà trước đó chúng tôi không mua, chứng tỏ nhu cầu vẫn có.

Nhìn về phía khu ẩm thực, số người đã giảm đi một chút so với lúc nãy, nhưng vẫn còn rất đông.

Hikari: 「Đi dạo bên ngoài một chút không?」

Thấy sự đông đúc đó, Hikari đề nghị.

Bên ngoài có một vòng đu quay lớn có thể nhìn thấy rõ qua lớp kính.

Kakeru: 「Đi thôi.」

Chúng tôi đi bộ, ngắm nhìn vòng đu quay lớn được thắp đèn về đêm.

Xung quanh có rất nhiều cặp đôi, và chúng tôi, những người từng là một cặp, đến đây cảm thấy hơi lạc lõng.

Hikari: 「Hôm nay vui quá~! Lại muốn đến nữa ghê~.」

Kakeru: 「Vậy thì tốt quá rồi.」

Hikari: 「Shou mệt rồi đúng không, xin lỗi vì đã để cậu lái xe nhé?」

Kakeru: 「Không, không sao đâu. Tôi cũng quen rồi, cảnh cũng đẹp nên rất vui.」

Hikari: 「Vậy à, thế thì tốt rồi. Nhưng lần sau đến, tớ sẽ lái xe nhé. Phải lấy bằng lái trước đã.」

Lần sau. Lại muốn đến cùng tôi sao.

Hikari đang nghĩ gì về tôi nhỉ.

Từng yêu nhau, chia tay một năm. Sau đó tình cảm chắc đã phai nhạt, nhưng sau khi gặp lại cũng có nhiều chuyện xảy ra, và giờ thì—.

Còn tôi thì sao.

Không thể cứ mãi không hiểu rõ cảm xúc của chính mình được.

Cứ giữ mãi cảm xúc mơ hồ thế này, tôi cũng mệt mỏi lắm rồi.

Kakeru: 「Hikari, cậu còn dùng Connect không?」

Hikari: 「......Đột ngột nhỉ. Về cơ bản thì ứng dụng vẫn còn trên máy, nhưng tớ không hay mở lắm.」

Kakeru: 「Vậy à.」

Hikari: 「Gì vậy? Hỏi thế để làm gì?」

Kakeru: 「Không, ......không có gì. Chỉ là tiện hỏi thôi.」

Hikari: 「Còn Shou thì sao?」

Kakeru: 「Tôi cũng không hay mở lắm. Mới cách đây không lâu có thông báo like đến, nên lúc đó tôi mới mở ra xem thôi.」

Còn lần đi sở thú với Kokoro-san nữa, nhưng đó chỉ là để chứng minh nên chắc không tính.

Hikari: 「À, đó là Kaede-san mà cậu nói trước đây đúng không.」

Kakeru: 「Đúng vậy. Mà cậu cũng vậy, hỏi thế để làm gì?」

Hikari: 「Hắt, hả? Không phải là tớ tò mò hay gì đâu, đừng có hiểu lầm nhé?」

Kakeru: 「Tôi có nói gì đâu.」

Đừng có nói cái lời thoại kiểu tsundere mà có lẽ nằm ở trang đầu tiên của sách giáo khoa đó chứ.

Hikari: 「Hôm nay rốt cuộc không thu thập được thông tin gì cả, Shou, cậu hỏi Kaede-san đi. Hay là bây giờ chúng ta có xe rồi thì đi gặp cô ấy luôn đi.」

Kakeru: 「Không, cái đó cậu đã nói là nhạy cảm nên đừng làm mà... Kaede-san, ngay từ đầu không biết có trả lời không nữa...」

Hay là cô ấy thực sự nghĩ rằng đến đảo Awaji thì sẽ biết được điều gì đó sao.

Hikari: 「Nếu không muốn thì cô ấy sẽ nói không muốn. Nào, mau hỏi đi. Là đàn ông mà.」

Con nhỏ này, rõ ràng vừa nãy còn hào hứng lắm mà giờ lại thấy phiền phức rồi sao?

Kakeru: 「Biết rồi... Tôi sẽ gửi tin nhắn thử xem.」

Tôi miễn cưỡng mở màn hình trò chuyện với Kaede-san trên Connect.

Tin nhắn cuối cùng là vào ngày tôi cho Enji và Kaede gặp nhau. Một lời xin lỗi ngắn gọn từ Kaede-san là tin nhắn cuối cùng.

Kakeru: 「Nên gửi gì đây...」

Hikari: 「Nếu bây giờ vẫn được thì cứ hỏi có thể đến nhà Kaede-san không. Kobe đúng không? Đằng nào bây giờ cũng về rồi. Chuyện này nói trực tiếp thì tốt hơn mà.」

Kakeru: 「Đúng vậy. Để tôi thử xem.」

Kakeru: 『Kaede-san, bây giờ cậu có ở nhà không? Tôi muốn nói chuyện một chút.』

Tin nhắn từ Kaede-san trả lời chưa đầy một phút.

Kaede: 『Xin lỗi! Em đang về nhà bố mẹ, và mẹ em đang chở em về nhà nên sẽ mất một chút thời gian!』

Hikari: 「Nếu vậy, đón Kaede-san rồi ba người cùng về không phải tốt hơn sao? Có thể nói chuyện trong xe mà.」

Cậu không ngại gặp người lạ lần đầu sao.

Nhưng, nếu Hikari không ngại, thì chỉ cần xác nhận với Kaede-san nữa thôi.

Kakeru: 『Tôi đang ở đảo Awaji đây, và đang chuẩn bị về rồi, nếu được thì có thể cho cậu đi nhờ xe không? Tôi nghĩ nếu có thể nói chuyện trong xe thì tốt.』

Tiếp theo, tôi định giải thích về Hikari, nhưng lại không biết nên nói thế nào.

Kaede-san chắc hẳn đã từng nhìn thấy Hikari một lần vào ngày ngắm hoa, nhưng cô ấy không biết mối quan hệ giữa tôi và Hikari.

Thông thường, khi nghe nói bạn trai cũ đi chơi với một cô gái khác đến đảo Awaji, ai cũng sẽ muốn hỏi lý do.

Nhưng Kaede-san thì, tôi sợ cô ấy sẽ hỏi thẳng thừng: 「Không lẽ thành bạn tình rồi à~?」 Chắc chắn nếu bị hỏi như vậy, giữa tôi và Hikari sẽ có một bầu không khí kỳ quặc.

Đang lo lắng về điều đó thì tin nhắn từ Kaede-san đến.

Kaede: 『Một mình đến đảo Awaji? Lạ thật nhỉ.』

Không phải. Tôi không phải là thằng bạn cô đơn như vậy,... dù không thể phủ nhận.

Kaede: 『À, không lẽ có ai đi cùng?』

Lúc này, Hikari không nhìn vào điện thoại của tôi.

Vậy thì, tôi cứ giải thích về Hikari trong Connect là được.

Làm vậy sẽ tránh được những lời không cần thiết khi gặp mặt trực tiếp.

Kakeru: 『Tôi đi cùng bạn. Cô ấy cũng là bạn của Enji, có chút liên quan đến cậu ấy.』

Kaede: 『Ồ~, hiểu rồi. Vậy thì làm phiền cậu đến đón nhé? Tớ gửi địa chỉ nha~.』

Được rồi, thế này là ổn.

Nghĩ vậy, tôi cùng Hikari đi đến nhà Kaede-san.

Nhưng, tôi sẽ sớm hối hận vì suy nghĩ quá ngây thơ này.

Kaede: 「Chào Shou-kun~.」

Kakeru: 「Chào. Lên xe đi đã.」

Kaede: 「Vâng~.」

Cùng lúc Kaede-san bước lên xe, mùi hương mộc tê đặc trưng của cô ấy hòa vào mùi nước hoa thoang thoảng của Hikari vốn đang bay lượn trong xe.

Kaede: 「Ồ, bạn cậu là con gái à~. Hân hạnh được gặp, em là Hiyori Kaede~.」

Hikari: 「Hân hạnh được gặp, tôi là Takamiya Hikari.」

Kaede: 「Nhưng bất ngờ ghê~, Shou-kun thích kiểu con gái như thế này à~.」

Kakeru: 「Tôi đã nói rồi, con nhỏ này chỉ là bạn thôi.」

Kaede-san chắc chắn sẽ nói những điều kỳ lạ. Tôi đã biết điều đó nên không hề nao núng. Hikari cũng vậy, tôi nhìn sang ghế phụ lái nhưng cô ấy cũng không có vẻ gì là bối rối.

Hikari: 「Bạn bè..., ừm, có lẽ là vậy.」

Kaede: 「......?」

Kaede-san thắc mắc về câu trả lời mơ hồ của Hikari, nhưng có lẽ cô ấy đã nhanh chóng hiểu ra mối quan hệ của chúng tôi, cô ấy thì thầm vào tai tôi...

Kaede: 「Không lẽ, ......bạn tình?」

Kakeru: 「Khốn kiếp, không phải!!」

Hikari: 「Hai người đang nói chuyện gì vậy?」

May mà Hikari không nghe thấy, nhưng Kaede-san, thật sự đừng nói những điều như vậy chứ. Đúng là chúng tôi có thể hơi khác so với bạn bè, nhưng bạn tình...... không đời nào.

Kaede: 「À, không phải hả~. Hừm~.」

Để Kaede-san không nói thêm điều gì kỳ quặc nữa mà khiến tôi và Hikari khó xử.

Kakeru: 「Là bạn gái cũ đấy. Nhưng dạo gần đây thì có hơi thân hơn một chút...」

Kaede: 「À~, ra vậy ra vậy~. Chuyện đó... xin lỗi nhé?」

Hikari: 「Này, hai người đang thì thầm gì thế. Cho tớ tham gia với.」

Kakeru: 「Không, thực sự không có gì quan trọng đâu.」

Nếu không đổi chủ đề, Hikari sẽ truy hỏi thêm. Tôi nghĩ vậy, và Kaede-san đã hiểu ý, đảm nhận vai trò đó.

Kaede: 「Nhưng, sao Shou-kun và bạn lại đến đảo Awaji vậy?」

Kakeru: 「Chúng tôi, ừm..., đi du lịch? Còn cậu thì sao?」

Kaede: 「Không có gì đặc biệt đâu~. Gần đây mà, tớ về nhà thường xuyên lắm~.」

Xe chạy được vài phút. Đã đến lúc tôi muốn đi vào vấn đề chính, nhưng khi định hỏi thì lại thấy căng thẳng.

Hikari nắm lấy ống tay áo tôi, và tôi nhìn cô ấy một cái, cô ấy ra hiệu bằng mắt như muốn nói: 「Bây giờ đó, hỏi đi.」

Và tôi trả lời cô ấy: 「Cậu hỏi đi, tôi đang lái xe mà.」 Dĩ nhiên là bằng mắt.

Người ta thường nói đôi mắt nói lên nhiều điều hơn cả lời nói, nhưng thật đáng kinh ngạc là chúng tôi có thể giao tiếp hiệu quả đến vậy. Quả nhiên là độ tương thích 98%.

Nhưng đây cũng là vì tôi, và tôi phải hành động ở đây vì Enji nữa. Không thể trốn tránh vì xấu hổ được.

Hikari: 「Ách, không lẽ có hạt cơm dính trên mặt tớ sao~? Chắc là do vừa ăn xong~, ở đâu vậy? Lấy ra đi lấy ra đi~.」

Vì Hikari cứ nhìn chằm chằm vào mặt Kaede-san nhiều lần, nên Kaede-san tự chạm vào mặt mình để kiểm tra.

Hikari cũng đang cố gắng hỏi. Nhưng, không thể nói ra. Một bầu không khí như vậy.

Dù là một chuyện quan trọng, nhưng nếu bị nói đến chuyện cơm dính trên mặt thì thật khó nói.

Hikari: 「Ách, không, không phải...」

Kaede: 「......? Vậy thì là gì?」

Phải nói thôi. Bởi vì hôm nay tôi đến đây vì chuyện đó mà.

Kakeru: 「Tôi là bạn của Enji.」

Trước lời tuyên bố bí ẩn đột ngột đó, Kaede-san bối rối nghiêng đầu.

Tôi cũng không rõ tại sao mình lại nói ra điều đó. Nhưng, lời nói cứ tuôn ra trước khi tôi kịp suy nghĩ.

Kaede: 「Tớ biết mà?」

Vì là bạn bè, tôi muốn giúp Enji.

Nhưng, tôi không đủ sức, không biết gì cả, không làm được gì, nhờ Hikari hỗ trợ, cuối cùng tôi cũng có thể nhìn về phía trước. Thế mà vẫn không được.

Kakeru: 「Tôi muốn biết về Enji. Tôi muốn giúp đỡ Enji. Nếu Enji đang gặp rắc rối, tôi muốn giúp cậu ấy. Nhưng tôi hoàn toàn không biết gì về Enji cả. Và tôi cũng mới nhận ra điều đó gần đây... Khoan đã, tôi định nói gì vậy nhỉ...?」

Hikari đặt tay lên đùi tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn nói: 「Ổn rồi.」 ......Tôi hiểu, cảm ơn cậu.

Nếu nói những điều kỳ lạ, tôi lại sẽ làm phiền Enji.

Tôi muốn tránh điều đó. Nhưng, tôi muốn biết về Enji, và tôi phải biết. Enji sẽ không tự nói những điều đó, và tôi phải hỏi.

Kakeru: 「Tôi muốn biết về Enji, và về cậu với Kaede-san. Vì vậy, hãy nói cho tôi biết đi.」

Cuối cùng, tôi không thể làm được những điều khéo léo, chỉ có thể hỏi một cách ngốc nghếch, thẳng thắn.

Hikari vẫn không nói gì, nhưng tôi cảm nhận được cô ấy siết chặt bàn tay đang đặt trên đùi tôi.

Kaede: 「Biết chuyện của chúng tớ rồi, cậu định làm gì?」

Kakeru: 「Cái đó thì...... thành thật mà nói, tôi không biết cho đến khi hỏi. Nhưng tôi nghĩ việc hai người cứ không gặp nhau như thế này là sai rồi.」

Thật tốt khi tôi được gặp lại Hikari.

Đó là điều tôi đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần kể từ khi gặp lại cô ấy.

Nếu cứ thế mà không gặp lại, có lẽ tôi đã sống một cuộc đời nhàm chán mãi mãi.

Được gặp Hikari, được Enji giúp đỡ, có Kokoro-san ở bên, mới có tôi của ngày hôm nay.

Tôi cũng muốn Enji đến bên này.

Việc cứ mãi đắm chìm trong quá khứ chắc hẳn là rất đau khổ. Nếu vậy, tôi muốn kéo Enji, người đã đẩy tôi về phía này, ra khỏi đó.

Kaede: 「Shou-kun thật sự rất thích Icchy nhỉ.」

Kakeru: 「Ếch, không, không phải thế đâu...」

Kaede: 「Cậu ngại gì chứ.」

Kakeru: 「Không, tôi không ngại đâu! Đừng có hiểu lầm!」

Kaede: 「Đừng nói mấy lời kiểu tsundere thế nữa chứ? Khó chịu lắm.」

Kakeru: 「Ồn ào quá! Cậu cũng vậy thôi!」

Kaede: 「Mặt đỏ kìa! Này, ngại rồi đúng không!」

Kaede: 「À này~, hai người có thể đừng bỏ tớ lại được không~?」

Kakeru và Hikari: 「Ách, xin lỗi.」

Cái kiểu cãi nhau này, dù đã giảm đi nhưng vẫn thường xuyên xảy ra. Đây cũng là điều mà tôi chỉ có thể làm với Hikari.

Nhờ Enji mà tôi có được ngày hôm nay, nên tôi cũng muốn Enji...

Kaede: 「Được thôi, tớ sẽ kể cho. Sẽ hơi dài một chút, không sao chứ?」

Kakeru: 「Dĩ nhiên. Tớ sẽ nghe hết.」

Vừa nhìn vòng đu quay được thắp đèn rực rỡ bên ngoài cửa sổ, Kaede-san vừa thở dài.

Ánh mắt của Kaede-san hướng về phía vòng đu quay, nhưng đôi mắt cô ấy lại xa xăm, mong manh như thể đang nhìn về một nơi xa hơn nữa.

Kaede: 「...Hồi cấp ba, tớ đã bị Icchy từ chối.」

Tôi đã từng nghe Enji nói rằng Enji bị từ chối.

Với một mở đầu khác hẳn với những gì tôi đã được nghe, Kaede-san bắt đầu kể chuyện.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận