Tập 08
Kết truyện: Nấc thang đầu tiên đến tuổi trưởng thành
0 Bình luận - Độ dài: 3,841 từ - Cập nhật:
Một đêm đã trôi qua kể từ lời tỏ tình gây sốc.
Tối qua tôi không ngủ được nhiều, và giờ là buổi tan học trong tình trạng thiếu ngủ.
Tôi đang ở phòng in, lơ đãng nhìn bản thảo được máy photocopy nhả ra.
……Tiara-san của hôm qua. Chắc chắn là thật lòng rồi.
Giờ nghĩ lại, sao mình lại không trả lời ngay nhỉ?
Nếu nói "có" với lời tỏ tình đó, thì ngay lúc ấy tôi đã có bạn gái rồi.
Bạn gái đấy. Một người mà tôi tưởng chỉ tồn tại trong thế giới 2D, lại sắp xuất hiện trong thế giới thực.
Tiara-san cũng vậy, đáng lẽ nên mạnh dạn hơn nữa mà không cần quan tâm đến cảm xúc của tôi……
"Nu, Nukumizu. Máy photocopy dừng rồi."
Người phá tan dòng suy nghĩ của tôi là Komari.
Vừa vỗ vỗ xếp gọn bản thảo đã in xong, cô ấy vừa nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
"C, cậu không sao chứ? M, mắt cậu đờ đẫn hơn bình thường đấy."
"Àー…… Komari ở đây à."
"C, chết đi."
Bị mắng cũng phải thôi. Sau giờ học, hai đứa tôi đang in tập san câu lạc bộ.
Tôi thở dài "Hừ……" và nhìn lên trần nhà.
"……Này Komari."
"G, gì thế?"
"Cậu đã bao giờ── yêu chưa?"
Xoạt xoạt xoạt. Komari làm rơi tập giấy đang cầm trên tay xuống sàn.
"Sao thế. Komari cũng mệt à?"
"C, chết đi! Ngay bây giờ, ngay tại đây!"
Sao lại giận thế nhỉ. Không hiểu.
Khi tôi đang ngồi xổm nhặt giấy, Komari cũng ngồi xuống bên cạnh và đưa tay ra.
"Nu, Nukumizu. Tiểu thuyết của Yanami, thứ tự trang bị sai rồi."
Ơ, thật này. Trang kết lại ở đầu.
"Không nhưng mà, nếu cứ khăng khăng đây là một kiểu dàn dựng thì……"
"C, câm đi. Làm lại!"
"……Vâng."
Tiểu thuyết của Yanami đang bước vào một diễn biến mới.
Cuộc sống trung học của tôi cũng có khả năng tiến lên một giai đoạn tiếp theo── nhưng chính tôi đã tự mình dừng lại.
"À mà Komari lần này cũng không viết gì nhỉ. Bị bí ý tưởng à?"
"Ưế?!"
Komari bỗng nhiên bối rối.
Haha, đây rồi…… Chắc là đang viết BL đây mà. Chắc chắn là thứ không thể cho ai xem được.
Tôi mỉm cười dịu dàng và đưa tập giấy đã nhặt cho Komari.
"Ừ, cậu bận rộn mà. Hiểu, hiểu mà."
"N, này, thật là đáng sợ."
Cái kiểu che giấu sự ngượng ngùng đó, giờ đây đối với tôi thật đáng yêu.
Dù sao thì tôi cũng là người suýt chút nữa đã có bạn gái rồi mà.
Không nhưng mà sao mình lại không trả lời ngay nhỉ……
Khi tôi đang suy nghĩ, Komari nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
"Q, quả nhiên hôm nay cậu lạ thật đấy. C, cậu thật sự không sao chứ?"
"Không sao mà. Theo một nghĩa nào đó, tôi khác với tôi trước đây, hay nói đúng hơn là có lẽ là vậy."
Komari thở dài như thể đã hết chịu nổi, rồi chỉ vào cánh cửa phòng in.
"P, phần còn lại tớ tự làm được. C, cậu đợi ở phòng câu lạc bộ đi."
"À, vâng."
Không còn cách nào khác. Trước lời thông báo loại khỏi vòng chiến đấu tàn nhẫn đó, tôi ngoan ngoãn gật đầu.
◇
Báo cáo hoạt động Câu lạc bộ Văn học ~ Tiểu thuyết của Yanami Anna 『Chào buổi sáng em』
Cửa hàng tiện lợi tôi đến mỗi sáng đã sửa chữa xong. Thật là lâu.
Tôi ngồi trên chiếc ghế dài trước tòa nhà và mở túi bánh mì cà ri có dán nhãn giảm giá.
Mùa đã thay đổi, sắp đến hè rồi. Là hè nhưng tôi không có kế hoạch gì đặc biệt.
Khi tôi đang thở dài đầy cảm xúc, ××-kun đứng ở phía đối diện chiếc ghế dài.
"A-ko-san, công trình ở đây xong rồi nhỉ."
Nói rồi ××-kun nhìn lên tấm biển hiệu cửa hàng.
Khi tôi đang ăn bánh mì mà không để ý, ××-kun lại không nản lòng mà bắt chuyện với tôi.
"Hình như cậu đã nói là mong chờ việc sửa chữa xong hay sao ấy nhỉ?"
Vâng, tôi có nói. Vậy thì sao chứ?
Khi tôi tiếp tục phớt lờ, ××-kun nhìn lên tấm biển hiệu tòa nhà.
"Thế, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?"
Đúng là một gã đàn ông đáng ghét. Chắc vì thế mà không có bạn bè.
Dù không có bạn bè, tôi nghĩ anh ta nên dừng cái việc cứ bám lấy con gái đi.
Vừa ngậm bánh mì cà ri, tôi cũng nhìn lên tấm biển hiệu.
Tấm biển hiệu lớn viết 『Thiên đường Giặt là』.
Đúng vậy, cửa hàng tiện lợi tôi thường đến đã sửa chữa và trở thành tiệm giặt là tự động.
Tôi đã nghĩ chắc chắn sẽ có một cửa hàng tiện lợi mới, nên tôi rất thất vọng.
Chắc chắn là lỗi của ××-kun. Dù tôi không biết.
"A-ko-san, cậu thích tiệm giặt là tự động à."
Không, tôi không đặc biệt thích.
Trước câu trả lời của tôi, ××-kun nói "Hừm" rồi ngồi vào góc ghế dài và bắt đầu ăn bánh mì dưa lưới.
Thật là vô tâm.
Lý do là dạo gần đây tôi đang tránh đồ ngọt. Lý do là bí mật.
Khi tôi quay mặt đi, tấm biển hiệu lớn hướng ra đường lọt vào mắt.
Tại sao trên tấm biển hiệu ở đây lại vẽ hình con tanuki nhỉ?
Khi tôi nói vậy, ××-kun làm vẻ mặt ngạc nhiên.
"Đây là gấu trúc Mỹ đấy. Hoa văn khác hẳn mà."
Vâng, tôi biết điều đó. Vì nói đến giặt là thì chắc chắn là gấu trúc Mỹ rồi.
Vì vừa ngủ dậy nên tôi chỉ hơi lơ đễnh một chút thôi.
Chắc chắn chỉ có tôi mới có thể chịu đựng được một người không hiểu lòng con gái như thế này.
Tôi không biết tại sao anh ta lại ăn bánh mì ở đây, nhưng chắc là cô đơn lắm.
Thỉnh thoảng ăn sáng cùng anh ta cũng không sao.
Ăn xong bánh mì cà ri, tôi liếc nhìn thì thấy ××-kun đã quay lưng lại với tôi.
"Gì thế? Không cho đâu."
Thật là một người bất lịch sự.
Anh ta nghĩ tôi là loại con gái thèm muốn đồ ăn của người khác sao?
Nhưng một chàng trai ga lăng, chẳng phải sẽ cho tôi một miếng mà không cần tôi nói sao?
Thật là hết nói. Một cậu bé vẫn còn trẻ con như thế này, chắc tôi sẽ phải chăm sóc một thời gian nữa rồi...
◇
Bị trục xuất khỏi phòng in, tôi đi bộ trên hành lang về phía phòng câu lạc bộ.
Đúng là hôm nay tôi có thể hơi kỳ lạ vì thiếu ngủ.
Tối qua tôi không ngủ được đến tận khuya, lại thêm Kaju đang ngái ngủ định chui vào giường tôi, nên đã có một trận cãi vã nhỏ……
Nhầm phòng khi đi vệ sinh về, Kaju cũng thật là người hay lơ đễnh.
Tôi định đi ngang qua bảng thông báo thì vội vàng dừng lại.
Thứ được dán ở đó là── số mới nhất của báo trường.
Số báo lần này có rất nhiều chủ đề hấp dẫn như bầu cử hội học sinh và đại hội thể thao.
Tiêu điểm trang báo vẫn là bầu cử hội học sinh.
Bức ảnh Tiara-san hét lên mà không màng đến máu mũi được đăng rất lớn.
Cái này, chắc Tiara-san đã đọc rồi nhỉ……
Đọc tiếp bài báo, hóa ra vụ việc tại buổi diễn thuyết lần này là một cuộc náo động xoay quanh nam sinh A, kẻ thù của phụ nữ.
Việc Shikiya-san xông vào là do nam sinh A sắp đặt, còn bài diễn thuyết bí ẩn của A-na-san là lời mỉa mai để trả đũa vì bị từ chối. Thật tồi tệ, nam sinh A.
Dù sao thì đây cũng là một tin đồn thất thiệt quá đáng. Hội học sinh thích mình ư──.
……。
…………Không, không phải tất cả đều là tin đồn.
Tiara-san thích tôi.
Lấy điều đó làm tiền đề để nhìn lại những gì đã qua, hình như tôi đã làm khá nhiều chuyện tồi tệ thì phải……?
Khi đang sắp xếp lại những ký ức trong quá khứ vào ngăn tủ tâm trí, mắt tôi dừng lại ở một quảng cáo trên báo trường.
……Công khai ảnh độc quyền của Yakishio, người đã giành quyền tham dự toàn quốc, có tính phí?
Kiếm tiền bằng cách này thì không đáng khen, nhưng phê phán mà không xem qua thì cũng không tốt.
Ừm, bản trả phí mua kiểu gì nhỉ……
Khi tôi đang hướng camera vào mã QR,
"Nukkun, đang làm gì thế?"
Cùng lúc với giọng nói vui vẻ, Yakishio vỗ mạnh vào lưng tôi. Đau quá.
"Chỉ đang xem báo trường thôi. Mà Yakishio sao lại ra đây, tập luyện thế nào rồi?"
"Đang nghỉ giải lao nên tôi chạy trong trường. Chạy ở sân thì bị huấn luyện viên mắng là nghỉ ngơi cũng quan trọng."
Yakishio với vẻ mặt tinh nghịch, dùng khuỷu tay chọc chọc vào sườn tôi.
"Ơ, gì thế?"
"Không có gì muốn nói với tớ à?"
……À đúng rồi, bận rộn quá nên chưa nói trực tiếp nhỉ.
"Àー, chúc mừng cậu tham dự giải toàn quốc."
Khi tôi nói một cách ngượng ngùng và cộc lốc, Yakishio bĩu môi vẻ không hài lòng.
"……Chỉ thế thôi à?"
"Ơ? Không phải cái này à?"
"Là cái đó đấy. Nhưng mà tớ giành quyền tham dự toàn quốc cả hai nội dung, Nukkun không vui lắm à? Không "Hyahhoi" rồi ôm các thứ à?"
Không làm đâu. Kẻ hướng nội sống 24/7 trong sợ hãi mà.
"Vẫn còn tiếp mà. Cậu sẽ giành chiến thắng toàn quốc chứ?"
"Ừ thì, tôi đang nhắm tới đó."
Yakishio nhếch mép cười đầy tự tin.
"Thế thì, nếu giành chiến thắng toàn quốc, cậu sẽ phải ôm tôi đấy."
Cái gì thế. Chỉ mình tôi được lợi thôi ư.
Bên cạnh tôi đang tưởng tượng cảnh ôm Yakishio trong bộ đồng phục, Yakishio nhìn bảng thông báo với đôi mắt tròn xoe.
"À mà, Nukkun đang xem gì thế? Báo trường à?"
"À, không, cái này thì──"
Càng đọc tiếp, Yakishio càng trở nên nghiêm túc.
Và sau khi đọc xong bài báo, Yakishio nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.
"……À, kẻ thù của phụ nữ đây rồi."
"Tin đồn thất thiệt đấy. Hơn nữa, nam sinh A này đâu nhất thiết phải là tôi?"
"Là Nukkun mà."
Đúng là vậy nhưng không phải vậy.
Khi tôi đang phân vân không biết giải thích thế nào, Yakishio nhìn chằm chằm vào điện thoại của tôi.
"Ơ, gì thế?"
"……Này, chẳng lẽ cậu định mua ảnh của tôi à?"
Chết! Tiêu rồi, quên mất là đang bật camera.
"Không, cái này là, ngón tay vô tình chạm vào nên camera tự bật thôi……"
Khi tôi đang ấp úng biện minh, Yakishio mỉm cười toe toét── rồi vỗ mạnh vào lưng tôi. Rất đau.
"Gì thế?!"
"Quả nhiên Nukkun là kẻ thù của phụ nữ rồi. tôi sẽ mách Chihaya-chan."
"Sao lại là Asagumo-san?!"
Dù cậu ấy không liên quan, nhưng sao thấy bất an thế. Vì cậu ta khá là đáng sợ.
Vỗ vào lưng tôi đang bối rối thêm một lần nữa, Yakishio nhẹ nhàng quay người và chạy đi.
◇
Khi tôi quay lại phòng câu lạc bộ, một cảnh tượng đáng yêu đang diễn ra ở đó.
"Yanami-senpai, ahh."
"Vâng, ahh."
Khi Yanami mở miệng rộng, Shiratama-san ném đậu chikuwa vào.
Rất giống cảnh tôi từng thấy ở buổi biểu diễn hải cẩu tại Thủy cung Takeshima.
"Hai người đang làm gì thế?"
Khi nhận ra tôi đã vào, Shiratama-san mỉm cười.
"Em được họ hàng cho chikuwa nên muốn chia cho mọi người cùng ăn ạ. Hội trưởng có muốn ahh không ạ?"
"Cảm ơn. Nhưng tôi xin phép từ chối."
Gần đây, không hiểu sao hai người này lại thân thiết.
Điều quyết định là việc Yanami được Shiratama nhặt cho một nắm cơm thay vì cục tẩy, nhưng tình huống đó là gì, và Yanami có ăn nắm cơm đó không, những câu hỏi cứ liên tục xuất hiện.
"Nukumizu-kun, in tập san xong chưa? Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
Yanami bấm ghim không vào giấy, kêu lạch cạch.
Tôi và Komari phụ trách in ấn, Yanami và Shiratama phụ trách đóng tập.
"Sắp xong rồi. À mà tôi bị sa thải rồi."
Hai người đồng thanh "À……". Hôm nay tôi, ai nhìn vào cũng thấy thật vô dụng.
Đã thế này rồi, thì kệ cứ làm kẻ thù của phụ nữ mà để đám con gái làm việc, còn tôi thì thong thả vậy.
Khi tôi đang ngồi trên ghế nhìn tường, có tiếng gõ cửa cốc cốc.
Cánh cửa mở ra theo tiếng "Vâng, mời vào" của Yanami.
"Xin lỗi, Nukumizu-san có ở đây không ạ?"
Người bước vào phòng câu lạc bộ là Tiara-san.
Nhìn thấy tôi giật mình nhảy dựng lên ngay sau chuyện hôm qua, Tiara-san làm vẻ mặt nhẹ nhõm.
"Ể, ừm, sao cậu lại đến tận phòng câu lạc bộ thế?"
"Tôi đến để đưa thứ đã hứa. Hoàn toàn quên mất chưa đưa cho cậu."
……Thứ đã hứa? Tiara-san đưa ra một chiếc túi giấy đáng yêu.
Nhìn vào bên trong, đó là một bộ sưu tập các tấm pop quảng cáo của Chikapyon.
"Cái này, tôi lấy được thật à? Thật sao?"
"Vì chúng ta đã hứa rồi mà."
Đúng là vậy, nhưng việc công sức bỏ ra được đền đáp một cách bình thường như thế này là lần đầu tiên kể từ khi nhập học, nên tôi rất ngạc nhiên.
Oa, cái này là hàng cực hiếm trước khi phát sóng mùa 1 đấy.
Khi tôi đang cầm tấm pop và cười tủm tỉm, Tiara-san cúi xuống nhìn mặt tôi.
"Nukumizu-san, hôm nay cậu có về muộn không?"
"Ừm, vì làm tập san nên có lẽ sẽ hơi muộn một chút."
"Ồ, tiếc quá. Công việc hội học sinh xong sớm nên tôi định rủ cậu về cùng."
"Hả, với tôi á?"
Cạch. Yanami bấm ghim kêu thành tiếng.
"……Cuộc bầu cử xong rồi mà? Sao hai người lại về cùng nhau?"
"Không có lý do sâu xa gì đặc biệt cả. Bạn bè với nhau, thỉnh thoảng về cùng cũng được mà."
Tiara-san nói nhẹ nhàng rồi quay sang Shiratama-san.
"Vậy thì tôi xin phép mượn Shiratama-san thay nhé. Em đi về cùng tôi được không?"
"Vâng, một chút thì được ạ."
Shiratama-san liếc nhìn tôi rồi đứng dậy. Tại sao Tiara-san lại rủ Shiratama-san?
Hướng về phía tôi đang làm vẻ mặt khó hiểu, Shiratama-san đáng yêu nháy mắt.
"Hội trưởng. Em quyết định vào hội học sinh rồi ạ."
"Hả?"
Hội học sinh cho cả tội phạm vào à?
Không nhưng mà, hội trưởng tiền nhiệm là đồng phạm, nên có lẽ chỗ đó khá dễ dãi.
Khi tôi đang tự mình hiểu ra, Tiara-san hơi cúi đầu xin lỗi tôi.
"Là tôi đã nhờ em ấy. Tất nhiên tôi sẽ cân nhắc để không ảnh hưởng đến hoạt động của câu lạc bộ văn học."
Ngược lại, việc cùng quản lý quả bom xịt đó rất hữu ích cho tôi.
"Bên tôi không sao. Vậy thì Basori-san, nhờ cậu chăm sóc Shiratama-san nhé."
Tiara-san đang định ra khỏi phòng câu lạc bộ, quay đầu nhìn qua vai.
"Ồ, hôm nay cậu không gọi tên riêng nhỉ."
"Vì, cậu không thích bị gọi tên riêng mà."
Thứ đáp lại câu nói thẳng thắn của tôi là── nụ cười của Tiara-san.
"Nếu là Nukumizu-san thì không sao đâu, cứ gọi tên riêng cũng được."
Được phép gọi là Tiara…… ư?
Cười khúc khích thêm lần nữa với tôi đang đơ ra, Tiara-san cùng Shiratama-san rời khỏi phòng câu lạc bộ.
Xác nhận cửa đã đóng, tôi ngồi phịch xuống ghế.
Hôm nay vượt qua suôn sẻ thì tốt rồi, nhưng từ giờ sẽ vất vả đây……
"……Nhìn chằm chằm."
Yanami vừa nói ra miệng vừa nhìn tôi. Cái gì thế kia.
"Có gì muốn nói với tôi à?"
"Cái vừa nãy là gì thế. Cậu với Basori-san thân thiết đến mức đó à?"
"Thân thiết đến mức đó…… là sao nhỉ?"
"Lúc nào cậu cũng gọi tôi bằng họ thêm 'san', mà Basori-san thì gọi tên riêng à? Hê~."
Ra vậy, tấn công vào điểm đó à. Ra vậy, ra vậy……
Tôi chống hai khuỷu tay lên bàn, dùng các ngón tay đan vào nhau che miệng.
"Thôi được rồi Yanami-san, nghe tôi nói này. Đúng là thông qua cuộc chiến bầu cử, có thể nói sự hiểu biết lẫn nhau giữa tôi và Basori-san đã tiến triển. Việc tạo mối liên hệ với tân hội trưởng hội học sinh sẽ củng cố vị thế của câu lạc bộ văn học trong tương lai, chẳng phải điều đó phù hợp với mục đích của Yanami-san sao?"
Dù tôi giải thích hoàn hảo, Yanami vẫn giữ vẻ mặt khó chịu và cho đậu chikuwa vào miệng.
"Bầu cử hội học sinh ấy à, đó là việc thiêng liêng chọn ra đại diện của học sinh đấy? Lấy cớ hoạt động bầu cử để thân thiết với con gái, chẳng phải hơi không trong sáng sao?"
"Nếu nói thế, thì Yanami-san cũng đâu phải dạng vừa?"
"Là sao?"
Trước lời nói vô tình thốt ra, Yanami làm vẻ mặt khó hiểu.
"Yanami-san, trong thời gian bầu cử cậu cứ ở cùng Sakurai-kun suốt nhỉ. Cậu ta được con gái yêu thích, tôi nghĩ chuyện đó không hay lắm đâu."
"Sakurai-kun? Cậu ấy bận công việc hội học sinh mà, đâu có ở cùng đến mức đó──"
Yanami đang nói dở thì làm vẻ mặt như chợt nhận ra điều gì đó.
"Yanami-san, sao thế?"
Không trả lời, Yanami từ từ đứng dậy rồi ngồi phịch xuống bên cạnh tôi.
……Ể, gì thế. Đáng sợ quá.
Với tôi đang run rẩy, Yanami nói với giọng điệu như đang cảm thấy thú vị.
"Nukumizu-kun── quả nhiên là đang ghen rồi."
……Hả? Ghen á? Tôi á?
Yanami-san đang nói gì thế. Tôi vội vàng lắc đầu.
" Không phải. Ý tôi là không muốn Sakurai-kun bị đồn đại lung tung thôi."
"…… Sao tự nhiên lại lôi Sakurai-kun vào?"
Yanami đột nhiên nghiêm mặt.
" Lôi là sao? Từ đầu tôi đã nói về chuyện này mà."
"Không phải thế chứ?! Chẳng phải chuyện là vì tôi thân thiết với Sakurai-kun nên Nukumizu-kun đang ghen sao!"
Giống nhau mà. Ừm, tức là, chỉ cần thay đổi cách nói thôi à……?
" Ý tôi là, nếu có tin đồn kỳ lạ về cậu và Sakurai-kun, thì tội nghiệp cậu ấy lắm──"
"Không hề kỳ lạ nhé?!"
Đủ kỳ lạ rồi đấy Yanami-san. Quả nhiên không thể giao Sakurai-kun của tôi cho cô nàng được……
Yanami thở dài như thể đã hết chịu nổi, rồi thò tay vào túi đậu chikuwa.
"Đúng là thế đấy, Nukumizu-kun. ……Đây, cái này ngon lắm."
Yanami đưa đậu chikuwa ra trước miệng tôi.
Vô thức ăn thử, hương chikuwa nhẹ nhàng lan tỏa trong miệng.
"À, cái này có gừng à."
"Ngon nhỉ, dạo này tôi nghiện cái này đấy."
Yanami bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên, cho miếng cuối cùng vào miệng.
Vừa lơ đãng nhìn cảnh đó, tôi vừa suy nghĩ về lời nói của Yanami.
……Cô nàng hình như thấy tôi đang ghen.
Sakurai-kun là một trong số ít bạn nam của tôi, và đúng là khi thấy Yanami thân thiết với cậu ấy, tôi cảm thấy bị bỏ rơi.
Có lẽ việc diễn tả cảm xúc đó là ghen cũng không hoàn toàn sai.
Tức là, vì đối tượng của Sakurai-kun là Yanami, bạn của tôi, nên tôi càng cảm thấy bị bỏ rơi hơn──.
Khi tôi đang nhẹ nhõm vì đã giải thích được cảm xúc của mình, Yanami ăn xong chikuwa, vừa dùng đầu ngón tay xoắn xoắn tóc vừa hỏi.
"……Hơn nữa, đề bài của Basori-san trong cuộc thi chạy tìm đồ vật là gì thế?"
"Sao cậu lại quan tâm chuyện đó?"
"Vì Basori-san đã nắm tay một bạn nam chạy về đích trước toàn trường mà? Báo trường cũng viết rất nhiều, nếu không giải thích sẽ bị hiểu lầm đấy."
Hiểu lầm…… cũng không hẳn.
Đề bài mà Tiara-san bốc được là── Người mình thích.
Bài báo lá cải tầm thường trên báo trường, chỉ có một điều là nói đúng sự thật.
"Mấy chuyện này mà phản bác lung tung thì sẽ kéo dài. Tốt nhất là lờ đi."
Được rồi, quyết định vậy. Chắc chắn Yanami sẽ chấp nhận thôi.
"Cũng đúng nhỉ. Thế, đề bài là gì thế?"
……Ừm, không chấp nhận rồi.
Ánh mắt hơi đáng sợ, cứ lấp liếm đại vậy.
"Bạn bè── đúng vậy, là bạn nam!"
"Hừm, một đề bài mà không biết ai sẽ bốc được, lại là bạn nam à."
Yanami lẩm bẩm như nói một mình, rồi chống cằm nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.
"Đ, đúng là vậy nhưng……"
"Thôi kệ đi. Dù sao cũng đã cử Shiratama-chan vào hội học sinh rồi."
"Cái đó có ý nghĩa gì?"
"Ừ nhỉ, cái đấy có ý nghĩa là gì nhỉ?"
Yanami lảng tránh với giọng điệu kịch tính, rồi đứng dậy một cách mạnh mẽ.
Biểu cảm của Yanami khi bước đến gần cửa sổ, tôi không thể nhìn thấy.
──Khi Tiara-san tỏ tình với tôi trên cầu.
Thành thật mà nói, tôi đã bối rối.
Không phải bối rối vì lời tỏ tình, mà bối rối vì chính bản thân mình đã do dự trong câu trả lời.
Và hơn hết── vào khoảnh khắc định trả lời "có" với lời tỏ tình, tôi đã bối rối vì có một bóng người thoáng qua trước mắt.
Ý nghĩa của điều đó, hay cảm xúc của bản thân. Chỉ sau một đêm, vẫn chưa hiểu được gì cả.
Tiara-san đã trải qua bao nhiêu đêm để quyết tâm tỏ tình với tôi nhỉ──.
"Trời sắp tối rồi nhỉ."
Yanami đang nhìn ra ngoài cửa sổ thì kéo rèm lại.
"……Gì thế? Nhìn tôi chằm chằm làm gì?"
Yanami trông vừa cau có, vừa bất lực, lại còn thêm cái gì đó không thể tả.
Chỉ lặng lẽ dồn ánh mắt vào tôi với cảm những xúc lẫn lộn, không nói thành lời đó.
Sự im lặng khó xử.
Khi tôi, người đã mất kiên nhẫn, định mở miệng, Yanami đột nhiên── cười.
"──Nukumizu-kun quả nhiên đúng là kẻ thù của phụ nữ rồi."


0 Bình luận