Make Heroine ga Oosugiru!
Takibi Amamori Imigimuru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08

~ Thất bại thứ tư ~ "Kẻ thù của phụ nữ" là ai vậy?

0 Bình luận - Độ dài: 7,837 từ - Cập nhật:

Ngày hội thể thao của trường Tsuwabuki. Trái với mong muốn, trời nắng đẹp tuyệt vời.

Cuộc bầu cử chủ tịch hội học sinh cũng đã kết thúc tốt đẹp, và sau khi ngày hội thể thao này kết thúc, hội học sinh hiện tại sẽ giải tán.

Tất nhiên, đối với phần lớn học sinh Tsuwabuki thì chuyện đó không liên quan gì, và đối với tôi, một khi cuộc bầu cử đã xong, đó cũng là chuyện không liên quan trực tiếp đến mình──.

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa nhìn những người năng động đang chạy và nhận được cổ vũ.

Tôi đã tham gia cuộc thi chạy cá nhân và kéo co dành cho tất cả mọi người, và giờ đã kiệt sức.

Đặc biệt là về cuộc thi chạy cá nhân, tôi đã nghĩ rằng với khả năng chạy trên mức trung bình của nam sinh năm nhất vào tháng 3, tôi có thể chạy bình thường như mọi người, nhưng có một tính toán sai lầm.

──Mọi người đã lên năm 2 rồi.

Hơn nữa, 5 người chạy cùng tôi là những ngoại lệ, bao gồm các thành viên câu lạc bộ điền kinh và các câu lạc bộ thể thao khác, cùng với Sousuke Hakamada.

Cái tên Hakamada đó, đứng nhất vượt qua cả các thành viên câu lạc bộ điền kinh nam, hiệu ứng nhân vật chính thật đáng sợ. Tất nhiên, tôi đứng cuối cùng.

Không hiểu sao vai cũng bắt đầu đau. Kéo co mà lại toàn thân đầy vết thương thế này, tôi có lẽ đã hết thời rồi sao...?

"Này Nukumizu, sắp đến giờ rồi đấy."

"À, tôi biết rồi."

Tôi và Ayano trao đổi ánh mắt rồi lại hướng về phía sân.

Hiện tại đang diễn ra là cuộc tiếp sức hỗn hợp nam nữ giữa các lớp.

Đây là môn thi có cảm giác năng động tối đa, không liên quan gì đến tôi, nhưng lần này thì không thể bỏ qua.

Yakishio sẽ tham gia với tư cách người chạy cuối cùng của lớp 2-E.

Trong khi chúng tôi đứng ở gần góc cua thứ 4 theo dõi, gậy tiếp sức được trao cho Yakishio.

"Nhìn kìa, gậy được trao cho Lemon ở vị trí dẫn đầu!"

"Đang nhìn đây, đừng kéo áo."

Người chạy cuối chạy quãng đường dài hơn, 400m.

Ngay khi Yakishio bắt đầu chạy, một tiếng ồ lên vang khắp sân.

Với tốc độ không thể tin được đối với người chuyên về cự ly trung bình, cậu ấy lao nhanh đến góc cua thứ nhất.

...Nhanh thật. Tất nhiên năm ngoái cũng nhanh, nhưng sự đáng sợ đã tăng lên.

Vừa nhìn vừa bị choáng ngợp, tôi thấy Ayano khoanh tay gật gù.

"Cậu có biết không? Thật ra Lemon thành tích chạy cự ly ngắn cũng cải thiện đấy."

"Ơ, thật à?"

"Ừ, nghe nói trước cuộc thi tiếp sức, cậu ấy đã đo thử và phá kỷ lục cá nhân."

Tôi nhún vai ra vẻ với Ayano đang trông đắc ý.

"Cái kỷ lục cá nhân đó, là thành tích chính thức trước khi đấu với tôi đúng không? Xin lỗi nhé, cái đó đã bị phá trong cuộc đấu với tôi vào tháng 3 rồi."

Nghe vậy, Ayano đẩy gọng kính lên, kính lóe sáng.

"Vậy thì cái này cậu có biết không? Lemon cố gắng không ăn đồ ăn đặc vào ngày thi đấu. Nghe nói thạch và đồ uống dễ điều chỉnh hơn."

Ồ, vậy à. Chắc chắn Yanami không làm được.

Dù sao đi nữa, việc người có bạn gái lại ra vẻ người hiểu biết/ủng hộ từ phía sau thì thế nào nhỉ.

"Ayano, cái này cậu có biết không. Yakishio trước khi thi đấu, nghe nhạc để tập trung đấy."

"À, tất nhiên tôi biết rồi."

"Đúng vậy nhỉ. Và đây mới là chuyện chính. Trong giải đấu vừa rồi, nhạc phát ra từ máy chứ không phải tai nghe, nghe nói rất xấu hổ."

"Ồ, đúng là Lemon."

"Đúng không?"

Trong lúc chúng tôi đang diễn ra cuộc chiến thể hiện bản thân nảy lửa, Yakishio đã đến góc cua thứ 4.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, sau khi cảm giác như mắt chạm nhau── Yakishio giơ ngón trỏ về phía tôi, rồi chạy vụt qua trước mặt.

Và cuối cùng tăng tốc thêm lần nữa, thoát khỏi sự truy đuổi của các bạn nam và về đích.

Nhận tiếng reo hò cổ vũ từ phía sau, Yakishio lao vào vòng vây của các thành viên đội tiếp sức lớp 2-E.

Chúng tôi, những người đã bị choáng ngợp bởi cú chạy của Yakishio, nhìn nhau và nói.

"──Vừa nãy, cậu ấy ra hiệu cho tôi đúng không?"

Sao lại nói đồng thanh?

Tôi thở dài vẻ "chịu thua", rồi đặt tay lên vai Ayano.

"Hãy bình tĩnh suy nghĩ xem. Dù là bạn bè, khó mà nghĩ rằng Yakishio lại làm thế với một người con trai đã có bạn gái. Tức là theo phương pháp loại trừ, việc nghĩ rằng cậu ấy ra hiệu cho tôi là tự nhiên."

"Cái đó không liên quan. Ra hiệu cho bạn bè đang cổ vũ không phải là chuyện lạ."

"Vậy thì, người đó là tôi cũng được chứ? Chính cậu đã nói tôi là bạn của Yakishio mà."

Ayano suy nghĩ một lúc về lời tôi nói, rồi dùng đầu ngón tay đẩy gọng kính lên.

"...Là kính."

"Ý cậu là sao?"

"Vì kính lóe sáng nên Lemon mới nhận ra. Nếu không thì làm sao cậu ấy tìm thấy tôi giữa bao nhiêu người thế này."

"Cái đó có lẽ chói mắt và gây khó chịu đấy. Tôi bắt đầu thấy hình như cậu ấy giơ ngón giữa."

Tôi và Ayano trao đổi ánh mắt trong im lặng. Ngay khi vòng 2 sắp bắt đầu,

"Mitsuki-san!"

Người xuất hiện là Asagumo-san. Cô ấy khẽ cúi chào tôi, rồi mỉm cười với Ayano.

"Cậu có xem Lemon-san chạy không? Tuyệt vời thật đấy nhỉ."

"À, Chihaya cũng xem à. Đúng là cậu ấy giỏi thật nhỉ."

"Vâng. Nukumizu-san, tôi có thể mượn Mitsuki-san một lát được không? Tôi có chuyện muốn nói."

Tôi gật đầu trong im lặng, Asagumo-san dùng hai tay nắm lấy cánh tay Ayano.

"Chihaya, chuyện gì thế?"

"Vâng, chuyện gì ạ. Chúng ta nói chuyện ở đây nhé."

Tôi chắp tay về phía lưng Ayano đang bị lôi đi.

...Cuộc nói chuyện vừa nãy, bị nghe thấy rồi.

Dù sao thì người có bạn gái mà lại tỏ vẻ thân thiết với người con gái mình đã từ chối thì đáng trách hơn. Hãy tự kiểm điểm đi.

Nào, các môn thi buổi sáng sắp kết thúc.

Còn lại gì nhỉ...?

Tôi móc túi tìm bảng thi đấu thì Yanami chạy đến chỗ tôi.

"Cậu ở đây rồi!"

"Sao thế, vội vàng thế?"

Yanami lấy lại hơi, rồi đưa hai tay ra với đôi mắt trong veo nhìn tôi.

"Nukumizu-kun, cho tôi hộp cơm trưa đi!"

"Không đời nào."

Với tôi, người trả lời ngay lập tức, Yanami nhún vai ra vẻ "chịu thua".

"Thôi được rồi, tôi sẽ giải thích để Nukumizu-kun hiểu nhé?"

"Câu trả lời sẽ không thay đổi được đâu?"

Mặc kệ tôi đang nhấn mạnh, Yanami tiếp tục nói.

"Phần cổ vũ nằm ở đầu buổi chiều đúng không? Chúng tôi, vừa vào giờ nghỉ trưa là thay đồ ngay, vừa ăn cơm trưa vừa họp bàn đấy."

"Ừm."

Cái đó liên quan gì đến tôi.

Với câu trả lời thờ ơ của tôi, Yanami lườm tôi.

"Này, tập thể dục từ sáng thì bụng sẽ đói nhỉ. Và rồi──"

"...Cậu đã ăn cơm trưa sớm à."

"Chỉ nếm thử một chút thôi. Hộp cơm trưa không ngờ lại không 'kiên cường' đến thế."

Kiên cường. Hộp cơm trưa lại có chỉ số ẩn như vậy sao.

Dù đã hiểu sự tình, nhưng tôi không thể đưa hộp cơm đặc biệt của Kaju cho một kẻ không hiểu giá trị như thế này được.

"Sao không mua bánh mì ở căng tin đi."

"Tôi sắp phải tham gia cuộc thi chạy ăn bánh mì rồi nên không có thời gian đi mua. Mua giúp tôi đi."

"Sao không lấy cái bánh mì đó làm bữa trưa luôn?"

"Cậu nghĩ đủ không?"

Ừm, không đủ nhỉ. Tôi sai rồi.

Tôi gật đầu, Yanami nói lời cảm ơn và định rời đi.

"Khoan đã, tiền bánh mì. Nợ nần không tốt nhỉ."

"...Tôi trông giống loại người không trả tiền sao?"

Không bình luận.

Yanami lục lọi trong quần short và lấy ra đồng 500 yên.

"Vậy thì, làm ơn mua cho tôi cái bánh mì nào trông có vẻ 'kiên cường' nhé."

Vừa nhìn Yanami vẫy tay và chạy đi, tôi vừa nghiêng đầu.

Bánh mì "kiên cường" là loại nào nhỉ...?

Trên đường về từ căng tin, tôi ôm đầy hai tay bánh mì.

Đã mua được tới 7 cái bánh mì cà ri giảm giá đặc biệt có hạn sử dụng đến hôm nay.

Bánh mì cà ri trông có vẻ "kiên cường", Yanami chắc sẽ cười tươi.

Vừa đi vừa ngân nga dọc theo lối đi ở sân trong, tôi thấy một nữ sinh dễ thương đang đi về phía mình.

Là Shiratama-san. Khi nhận ra tôi, em ấy chạy lon ton đến gần. Dễ thương.

Việc em ấy dễ thương là không có gì phải bàn cãi, nhưng em ấy hôm nay khác biệt.

Đeo băng đô tai thú trên đầu, mặc trang phục thú có đuôi làm bằng chất liệu mềm mại, sự dễ thương càng tăng lên.

Shiratama-san giơ hai tay lên trước mặt tôi,

"Hội trưởng, gao!"

Và làm điệu bộ dễ thương.

"Có lẽ, là trang phục cho phần cổ vũ à?"

"Vâng. Lớp em sẽ nhảy điệu Konpoko của cáo và chồn. Em đã biến thành chồn rồi."

Shiratama-san lè lưỡi "tehe". Đáng yêu một cách cố ý. Và dễ thương.

Shiratama-san nhìn đống bánh mì cà ri tôi đang ôm, mắt tròn xoe.

"Oa, Hội trưởng ăn nhiều thật đấy nhỉ."

"Không, cái này là..."

"Là của Yanami-san à."

Shiratama-san cười khúc khích, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt ngước lên.

"Phần cổ vũ của lớp 1-E, Hội trưởng cũng đến xem chứ ạ?"

"Hả? À, nếu không trùng với lớp tôi..."

Tôi trả lời ấp úng, Shiratama-san nở nụ cười như hoa.

"Oa, mong chờ quá! Em sẽ gửi tín hiệu khi đang nhảy nhé. Nhất định phải xem đấy ạ."

"Hả, cho tôi à?"

"...Chỉ cho Hội trưởng thôi đấy ạ?"

Shiratama-san lẩm bẩm như thì thầm.

Shiratama-san quay lưng lại, cái đuôi chồn gắn trên trang phục bay phấp phới trong không trung.

Các môn thi buổi sáng đã kết thúc, giờ là giờ nghỉ trưa.

Sakurai-kun và Ayano thuộc đội cổ vũ nên tôi đang tận hưởng thời gian ăn trưa một mình ở góc sân trường.

Dưới bóng cây, tiếng cành cây xào xạc rung động. Thỉnh thoảng có tiếng chim hót từ trên đầu.

"Thỉnh thoảng có chút thời gian yên tĩnh cũng tốt nhỉ..."

Nào, sau trứng cút cuộn thịt xông khói thì ăn cái gì đây.

Xiên oden mini hay gà rán quen thuộc đây──.

Vừa nhìn hộp cơm đặc biệt của Kaju, một cái bóng phủ xuống tay tôi.

Ngẩng mặt lên, thấy Komari đang cầm gói cơm trưa.

"Ư... ừm..."

Komari ngượng ngùng nghịch tóc mái.

"Ơ. Các thành viên đội cổ vũ không phải là ăn cơm trưa cùng nhau và họp bàn sao?"

"Tôi, tôi không có việc gì làm trong buổi chính thức. Nhạc cũng do ban tổ chức bật cho."

"Ừm, vậy à. Vậy thì sao lại ở đây──"

"Ưn?! Cái, cái đó, ừm..."

Nhìn Komari đang bối rối, tôi gật đầu mạnh. Thì ra là vậy.

"Tôi hiểu rồi, cậu đang tìm chỗ khuất mắt người khác đúng không?"

"...Ư?"

Tôi dùng ngón cái chỉ thẳng ra phía sau.

"Chỗ tôi gợi ý là phía sau bụi cây đằng kia. Yên tĩnh, và dưới đất có cỏ giống cỏ sân vận động nên ngồi thoải mái. Tôi chọn chỗ này vì nghe được tiếng chim hót, nhưng nhìn chung thì chỗ kia tốt hơn."

Được rồi, mình đã làm được việc tốt. Cùng là người hướng nội, phải giúp đỡ nhau chứ.

Tôi hài lòng gắp miếng gà rán bằng đũa, Komari lẩm bẩm khẽ.

"...Ch, chết đi."

Sao tôi lại bị chửi rủa?

Đang bối rối trước sự vô lý đột ngột, mùi hương hoa theo gió thoảng khắp nơi.

Nhạc nền vui tươi nhưng trang nghiêm, dần dần tiến lại gần──.

"May quá, cậu ở đây rồi!"

Người chạy đến là Karen Himemiya, mặc trang phục cổ vũ.

Himemiya-san phanh gấp trước mặt Komari, theo định luật quán tính, giấc mơ của các chàng trai nảy lên nảy xuống một cách mạnh mẽ.

...Tuyệt vời. Không nói là cái gì, nhưng rất tuyệt vời.

Đang đơ người vì sự ấn tượng, Himemiya-san nắm chặt hai tay Komari.

"Này Komari-chan, cậu tham gia phần cổ vũ được không!"

"Ưế?!"

"Vừa nãy Takanashi-san bị trẹo chân rồi. Cậu ấy đóng vai được nâng lên, nên cần người thay thế!"

Takanashi-san, hình như là một cô gái nhỏ nhắn cỡ Komari nhỉ.

Himemiya-san tiến sát lại gần Komari.

"Komari-chan chắc chắn nhớ hết các động tác rồi đúng không? Thay cho Takanashi-san, cậu đóng vai được nâng lên được không!"

"Ơ, ừm..."

Komari đang sợ hãi cầu cứu tôi. Tôi nhẹ nhàng quay mặt đi.

"Làm ơn đi, chỉ có thể nhờ Komari-chan thôi!"

"Hay, hay là nhờ Yanami..."

"Vì Anna nặng── không phải. Vì cậu ấy có sức mạnh, nên tôi muốn nhờ cậu ấy làm người nâng. Không sao đâu, mọi người sẽ hỗ trợ!"

Lấp lánh lấp lánh. Trước nụ cười rạng rỡ của Himemiya-san, sinh khí của Komari dần biến mất.

Đầu Komari gục xuống không còn sức lực.

Himemiya-san coi đó là sự đồng ý, rồi kéo Komari đi một cách thô bạo.

...Có vẻ vất vả nhỉ.

Tôi cầm xiên oden trên tay, ngước nhìn cành cây trên đầu.

À, con chim vừa nãy là chim Đuôi đỏ. Có lẽ nó đã bỏ lỡ chuyến bay về phương Bắc...?

Tôi vừa nghe tiếng chim hót buồn bã, vừa nhai miếng konnyaku đã ngấm gia vị.

Buổi chiều sắp bắt đầu.

Nhạc vui tươi vang lên từ loa ở sân trường, phần cổ vũ của lớp 2-C bắt đầu.

Tiết mục của lớp chúng tôi là đội cổ vũ Cheerleader & Gakuran.

Điệu nhảy thoải mái đặc trưng của ngày hội thể thao thật đáng yêu, nhưng cái đó là chuyện thứ yếu.

──Karen Himemiya. Vòng một bạo lực, vẻ đẹp tuyệt trần. Và hào quang rực rỡ đang thống trị xung quanh.

Như thể có một định luật vật lý khác đang hoạt động chỉ quanh cậu ấy, thứ gì đó chứa đầy giấc mơ bay lượn trong không trung.

Đây có phải là cảnh tượng nên xuất hiện ở một trường trung học công lập vào ban ngày không...?

Nhận ra có rất nhiều khán giả. Chắc chắn tất cả nam sinh trong trường đều tập trung ở đây.

À mà Yanami, người đã ăn 7 cái bánh mì cà ri, cũng rất khỏe.

Trang phục cheerleader có thiết kế để lộ bụng một chút, nhưng phần "phuni phuni" (mỡ bụng) của Yanami mà tôi lo lắng cũng không lộ rõ. Kể từ khi bị gia tộc Shiratama nói là "béo lên", có vẻ cậu ấy đang cố gắng giảm cân.

Nhưng, không biết bao nhiêu cái bánh mì đó đã đi đâu nhỉ...?

Vừa để ý cái bụng của Yanami đang lộ ra một chút, tôi vừa dùng mắt tìm hình bóng Komari.

Ngay khi đang lo lắng không biết cậu ấy có trốn đi không, thấy Komari đang khẽ vẫy pompom phía sau các bạn nữ.

...Cậu ấy khéo léo ẩn mình trong điểm mù nhỉ. À, lại biến mất rồi.

Vừa nhìn với tâm trạng như đang theo dõi động vật hoang dã, bài nhạc đã nhanh chóng đi đến cao trào.

Đội hình cheerleader thay đổi, tất cả đang vây quanh ai đó.

Người bị vây quanh là── Komari.

Khi Ayano của đội cổ vũ thổi còi lớn, các cheerleader nâng Komari đang yếu ớt chống cự lên, nâng lên ngang vai.

Komari, bị mọi người nhìn chằm chằm, với khuôn mặt tái mét, giơ hai chiếc pompom lên trên đầu với động tác như robot.

Đúng lúc đó nhạc dừng lại.

Khi tiếng còi vang lên lần nữa, cùng với khẩu lệnh── họ ném Komari lên không trung.

Tiếng hét của Komari vang vọng khắp sân, các cheerleader đỡ lấy Komari đang rơi xuống.

Khoảnh khắc đó── tiếng vỗ tay vang dội nổi lên. Thành công lớn.

Vừa nhìn Komari đang bị đám con gái xúm lại, tôi vừa gật đầu đầy cảm xúc.

Komari, cậu đã trưởng thành rồi nhỉ. Dù bản thân cậu ấy có vẻ đã ngất xỉu.

Nào, cũng phải xem màn trình diễn của Shiratama-san nữa.

Tôi chọn vị trí có thể nhìn rõ phần cổ vũ của lớp 1-E, rồi khoanh tay quan sát tình hình.

Tất nhiên, chỉ là xem hậu bối biểu diễn với tư cách trưởng câu lạc bộ, không phải vì bị nói là sẽ ra hiệu nên mới chạy đến với vẻ mặt háo sắc. Khoan đã, có lẽ đứng gần hơn sẽ nhìn rõ hơn nhỉ...

Phần cổ vũ của lớp 1-E có vẻ là cả nam và nữ đều hóa trang thành cáo hoặc chồn và nhảy.

Cảnh tượng nam nữ đang vui vẻ ồn ào thật đáng ghen tị── không, đáng yêu.

Shiratama-san nổi bật một cách đặc biệt trong số đó, nhưng chỉ tương tác với các bạn nam nhỉ...

Khi nhạc bắt đầu, cả nhóm đồng loạt bắt đầu nhảy dễ thương với động tác giống mèo Maneki Neko. Điểm mấu chốt là các bạn nam cũng làm động tác dễ thương để gây cười.

Và khi có thêm động tác, Shiratama-san càng nổi bật hơn. Từng cử chỉ đều dễ thương như idol, và tư thế vẫy tay đáng yêu đã đạt đến trình độ lão luyện.

Nếu đây là một nhóm idol, chắc chắn sẽ sụp đổ nội bộ vì sự chênh lệch.

Có lẽ sự dễ thương của Shiratama-san đã bắt đầu lan tỏa, khán giả bắt đầu tăng dần.

...Đến mức này thì, việc ra hiệu cho tôi là không thể rồi nhỉ.

Đúng vậy, Shiratama-san là idol của mọi người. Em ấy đã không còn là của riêng tôi nữa rồi...

Đang cảm thấy hơi buồn, bất chợt mắt chạm nhau với Shiratama-san.

Shiratama-san mỉm cười, rồi dùng hai tay ném nụ hôn gió về phía tôi.

...Cái cô nàng đó, đã làm thật rồi.

Vừa ngại ngùng, vừa cảm giác hơi rung động nhỉ.

Đang bồn chồn một mình, các bạn nam xung quanh bắt đầu xôn xao.

"Vừa nãy cậu ấy ném nụ hôn gió cho tôi đúng không?" "Ngốc, là cho tôi chứ." "Không, chắc chắn là cho tôi."

Tôi vừa cười khổ trong lòng, vừa vuốt tóc lên.

Xin lỗi nhé, người cậu ấy ra hiệu là tôi đấy. Từ giờ trở đi, hãy giữ chừng mực và ủng hộ Shiratama-san nhé──.

"Ồ, Nukumizu-kun cũng đang xem à."

"À, chào thầy."

Người đứng sau tôi từ lúc nào không hay là Tanaka-sensei.

Thầy khẽ khuỵu gối, rồi hỏi nhỏ vào tai tôi.

"Dạo này với Riko-chan thế nào rồi?"

Thế nào á... ừm, em ấy cũng đã khá quen với mọi người trong CLB rồi nhỉ. Chắc vậy.

"Vâng, khá là ổn ạ. Hình như còn trao đổi thông tin liên lạc với em gái em từ lúc nào không hay."

"Em gái á, của Nukumizu-kun à?"

Tanaka-sensei không hiểu sao lại ngạc nhiên.

"Vâng, ban đầu hình như không được suôn sẻ lắm. Gần đây, Shiratama-san đến nhà em mà không còn bị rắc muối nữa, nên chắc là đã hòa giải rồi ạ."

"Muối...? Hơn nữa Riko-chan đã đến nhà chơi rồi sao?"

"Vâng, thỉnh thoảng thôi ạ."

Ơ, hình như Tanaka-sensei vẫn nghĩ tôi và Shiratama-san đang hẹn hò nhỉ.

Nhưng thực tế thì không phải là đang hẹn hò, rồi hiểu lầm cũng sẽ được giải tỏa thôi.

"Còn thầy, dạo này với Shiratama-san có ổn không ạ?"

Dù tự thấy câu hỏi hơi "táo bạo", nhưng vẻ mặt thoải mái của Tanaka-sensei đã xua tan nỗi lo đó.

"À. Vừa nãy Riko-chan cũng gọi thầy. Nói là sẽ ra hiệu nên muốn thầy xem."

"Ồ, Shiratama-san lại làm thế à... ồ..."

Riko Shiratama... cái cô này...

Màn trình diễn của lớp 1-E kết thúc, Tanaka-sensei vỗ tay.

Tôi cũng đứng cạnh vỗ tay, rồi đưa mắt nhìn khuôn mặt hiền lành của Tanaka-sensei.

...Người này chắc cũng không mơ thấy mình đang bị Shiratama-san nhắm tới nhỉ.

"À mà Riko-chan, nghe nói em ấy đang viết tiểu thuyết à?"

"Vâng, ừm, đại khái là vậy ạ."

Tanaka-sensei hướng về phía tôi với vẻ mặt đầy tò mò.

"Dù có nhờ thế nào, em ấy cũng ngại không cho đọc. Không biết em ấy viết về cái gì nhỉ."

Tiểu thuyết của Shiratama-san, nhân vật chính lấy mẫu từ Tanaka-sensei, hôn phu của nhân vật đó đã qua đời. Và em gái của người đã khuất là nữ chính── ừm, không thể cho xem được.

"Là tiểu thuyết lịch sử ạ, nhưng tiểu thuyết do người nhà viết, việc đọc hay cho người khác đọc đều khá khó khăn. Bản thân em cũng vậy, đọc tiểu thuyết em gái viết cũng cần phải chuẩn bị tâm lý."

"Nghe em nói thì có lẽ đúng vậy."

Có lẽ là có kinh nghiệm, Tanaka-sensei gật đầu vẻ đồng tình.

"Khi nào hoàn chỉnh hơn một chút, em sẽ đưa cho thầy."

"À, thầy mong chờ đấy."

Tanaka-sensei vỗ vào lưng tôi, rồi rời đi.

Tôi liếc nhìn Shiratama-san đang bị các bạn nam vây quanh, rồi đi về phía lớp mình.

Thời gian thi chạy vượt chướng ngại vật sắp đến.

Nào, lần này, hãy cố gắng thể hiện một chút gì đó ngầu xem sao...

Lều ban tổ chức hội thể thao cũng kiêm luôn phòng y tế tạm thời.

Việc tôi cố tình đến tận đây không vì lý do gì khác── là vì bị ngã và trầy đầu gối.

Phần chui lưới trong cuộc thi vượt chướng ngại vật thì tôi đã vượt qua một cách 'hoa mỹ', nhưng nguyên nhân là do chân định chạy thì bị lưới vướng vào. Hội thể thao nguy hiểm thật, nên cấm thì hơn.

「Xin lỗi──」

Tôi rụt rè gọi vào trong lều, Konuki-sensei mặc áo blouse trắng quay lại.

「Ồ, sao thế Nukumizu-kun. Đến gặp cô à?」

「Không ạ, em bị trầy chân nên muốn sát trùng.」

「Vẫn lạnh lùng như mọi khi nhỉ. Nào, ngồi vào ghế đằng kia đi.」

Konuki-sensei kiểm tra vết thương, rồi vẫy tay gọi một học sinh phía sau.

「Cái này chỉ cần sát trùng thôi nhỉ. Thành viên ban tổ chức, nhờ em được không?」

「Vâng, em hiểu rồi ạ.」

Người thay thế Konuki-sensei là── Sakurai-kun. Cậu ấy ngồi xuống ghế đối diện, vừa cười khổ.

「Vừa nãy vất vả rồi nhé. Tiếc thật đấy.」

Chẳng có gì đáng tiếc cả, tôi về thứ 5 trong số 6 người, nhưng thoát khỏi vị trí cuối cùng đã là may rồi.

Sau khi cuộc bầu cử kết thúc, Sakurai-kun bận tối mắt tối mũi với việc chuẩn bị hội thể thao, không có dịp nói chuyện kỹ lưỡng. Tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng rồi mở lời.

「Cậu làm cả những việc như thế này nữa à.」

「Hội học sinh cũng làm ban tổ chức mà, coi như là nhiệm vụ cuối cùng. Nào, sẽ hơi xót đấy.」

Sakurai-kun dùng bông gòn thấm thuốc sát trùng vỗ nhẹ lên vết thương.

Vừa nhìn Sakurai-kun xử lý vết thương một cách thành thạo, tôi bất giác mở lời.

「Người đã giới thiệu Basori-san cho các tiền bối, là Sakurai-kun nhỉ.」

Sakurai-kun dừng tay, rồi mở lời một cách do dự.

「Khi cùng làm tình nguyện, có một nhóm ghét Basori-chan. Họ nói đủ thứ chuyện không đâu, khá là vất vả.」

Có lẽ nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt Sakurai-kun trở nên buồn bã.

「Nhưng này, khi trưởng nhóm đó gặp rắc rối và bị cô lập, có một người duy nhất đứng về phía cậu ấy. Đó là──」

「Là Basori-san à.」

Sakurai-kun im lặng gật đầu, rồi lại bắt đầu làm việc.

……Tiara Basori lại có quá khứ như vậy sao.

Việc bị ghét, và việc bảo vệ người như vậy. Tất cả đều rất giống Tiara-san.

Ba người trong hội học sinh biết rất nhiều điểm tốt của Tiara-san, và coi cậu ấy là đồng đội quan trọng.

Có lẽ tôi đã không cần phải lo lắng quá nhiều.

Và hoạt động tình nguyện của trường mình, khá là 'phức tạp' nhỉ…… Sợ thật…….

「Rồi, xong rồi.」

Trên đầu gối đã sát trùng, một miếng gạc được dán che kín vết thương.

Trong lúc tôi đang thán phục, một nữ sinh vội vã chạy vào lều.

Tóc búi chặt và cặp lông mày ấn tượng. Hội trưởng hội học sinh khóa tới, Tiara Basori.

「Sakurai-kun, cậu có thể sang chuẩn bị cho lễ bế mạc được không? Shikiya-senpai đang 'mất tập trung' nên công việc──」

Và, Tiara-san nhận ra tôi, vội vàng chạy đến.

「Nukumizu-san, cậu bị thương à?! Để tôi băng bó cho!」

「À, Sakurai-kun đã làm rồi nên không sao.」

Tôi đứng dậy, rồi gõ gõ chân xuống đất.

「Ơ, vậy ạ.」

Sakurai-kun đứng dậy khỏi ghế, liếc nhìn Tiara-san đang thất vọng, tay vẫn cầm thuốc sát trùng và băng gạc.

「Chuẩn bị lễ bế mạc nhỉ. Vậy chỗ này giao cho Basori-chan nhé.」

「À, vâng. Tôi nhận rồi ạ.」

Trong lều chỉ còn lại hai chúng tôi. Đúng lúc này thì Konuki-sensei lại không có ở đây.

Từ sau vụ bầu cử 'chảy máu mũi', chúng tôi chưa nói chuyện tử tế lần nào, nên hơi ngượng ngùng nhỉ…….

「Ừm, vậy thì tôi cũng──」

「Sau đây tôi sẽ tham gia cuộc thi 'mượn đồ'. Nukumizu-san có xem không ạ?」

Tiara-san nói điều đó, như thể chen vào cuối câu của tôi.

「À thì…… cuộc thi mượn đồ cũng hiếm thấy, nên tôi định xem.」

「Fufu, đúng nhỉ. Cái này giống trong truyện tranh thiếu nữ ấy, tôi hơi ngưỡng mộ.」

Tiara-san cười với vẻ thoải mái, rồi dùng hai tay vỗ nhẹ vào lưng tôi.

「Xin lỗi vì đã giữ cậu lại. Nukumizu-san, cậu nhớ xem kỹ phần thi của tôi nhé.」

「À, vâng. Tôi biết rồi.」

Sau Shiratama-san lại đến Tiara-san nữa à. Bầu cử cũng xong rồi mà mục đích là gì nhỉ……?

Tôi vừa nghiêng đầu thắc mắc, vừa đi về phía lớp mình.

Cuộc thi mượn đồ là môn thi đấu mà người chơi phải mượn một thứ được ghi trên mảnh giấy từ trong sân thi đấu.

Đề bài thường là băng đô hay kính, đôi khi cũng có thể là 'người mà bạn kính trọng'.

Trong truyện tranh thiếu nữ, thường là anh hùng cầm mảnh giấy ghi 'Báu vật của bạn', rồi bế công chúa nữ chính về đích.

Tiara-san, cậu ấy ngưỡng mộ những thứ như vậy à. Không phải lúc nào cũng là 'hủ nữ' nhỉ…….

Trong lúc tôi đang ngắm nhìn cuộc thi mượn đồ của khối 1 một cách 'sâu sắc', Ayano bên cạnh mở miệng với nụ cười 'thả ga'.

「Tiếp theo, Chihaya sẽ thi đấy. Nếu bỏ lỡ thì sau này sẽ bị cằn nhằn đấy.」

Hễ có cơ hội là khoe người yêu. Đúng là tên không thể lơ là được.

「À phải rồi, vừa nãy cậu có sao không? Bị Asagumo-san dẫn đi bảo là có chuyện muốn nói đúng không.」

「Chihaya dẫn tôi đi á……? Chuyện gì thế?」

「Này, sau khi cổ vũ Yakishio trong cuộc đua tiếp sức hỗn hợp nam nữ ấy.」

「Cổ vũ Lemon……?」

Ayano có vẻ thật sự không hiểu, khoanh tay suy nghĩ.

Ể, khoan đã. Asagumo-san, đã làm gì Ayano vậy……?

「──Tiếp theo là cuộc thi mượn đồ, khối 11. Các vận động viên hãy vào vị trí xuất phát.」

Như thể xua tan nỗi sợ của tôi, tiếng thông báo vang vọng khắp sân vận động.

Được rồi, cứ thế này mà quên chuyện của vợ chồng Ayano đi.

Ở vạch xuất phát có 2 vận động viên mỗi lớp, tổng cộng 12 người, trong đó có cả Asagumo-san và Tiara Basori.

Tiara-san, người bị Asagumo-san bắt chuyện, giật mình như sợ hãi, nhưng cái trực giác đó, nên phát huy.

Khi ban tổ chức xếp xong các mảnh giấy đề bài phía trước vạch xuất phát, cuộc thi nhanh chóng bắt đầu.

Asagumo-san lao ra cùng lúc với tiếng súng, liếc nhìn mảnh giấy rồi chạy thẳng về phía chúng tôi. Thứ được viết trên mảnh giấy cô ấy cầm là──.

「Đề bài của em là 'Kính'. Anh Mitsuki có thể cho em mượn kính được không ạ?」

「À, chuyện nhỏ thôi. Cố lên nhé.」

「Vâng, Mitsuki-san!」

Asagumo-san không hiểu sao lại đeo kính vào rồi chạy đi một cách loạng choạng.

Đang chạy về hướng khác với đích, không biết có sao không nhỉ……?

「Ayano đi cùng thì tốt hơn không? Asagumo-san đang chạy về hướng ngược lại đấy.」

「Thật à. Tôi không có kính nên chẳng nhìn thấy gì cả.」

Ừ, đúng là thế thật. Thấy cả hai đều có vẻ vui, thôi kệ vậy.

Khi tôi quay lại chú ý đến sân vận động, có thêm một nữ sinh nữa đang chạy về phía này.

Là Tiara-san. Cô ấy dừng lại trước mặt tôi, thở dốc với làn da trắng hồng.

「Ừm, Nukumizu-san. Cậu đi cùng tôi được không ạ?」

「Hả? Tôi á?」

Gì thế nhỉ. Có khi nào đề bài là 'người hướng nội' không nhỉ.

Trước khi tôi kịp hỏi đề bài là gì, Tiara-san nắm lấy tay tôi.

「Vậy thì, chạy thôi!」

「Ơ, khoan đã?!」

Giữa những ánh mắt tò mò của bạn cùng lớp, tôi bị kéo tay và bắt đầu chạy.

Sao cái này, hơi giống nữ chính trong truyện tranh thiếu nữ nhỉ. Là tôi ấy.

「Này Tiara-san, cậu bốc được đề bài gì thế?」

「Tăng tốc đây! Sẽ nói lắp mất!」

Tiara-san không trả lời câu hỏi của tôi, mà tăng tốc độ.

Thế này thì không còn thời gian để nói chuyện nữa. Tôi giữ bước chân theo Tiara-san, cùng hướng về đích.

Các vận động viên lớp khác chạy ngang qua nhìn chúng tôi với vẻ ngạc nhiên.

Tôi, đang chạy trước mặt toàn trường, tay nắm tay với một nữ sinh sao. Tự nhiên thấy hồi hộp quá.

Ơ, chân trái hay chân phải bước trước nhỉ……?

Khoảnh khắc chân tôi đang bối rối suýt vấp, Tiara-san nắm chặt tay tôi kéo mạnh, rồi vượt qua vạch đích.

Tiara-san vẫn nắm tay tôi để hít thở đều, nhưng khi một nữ sinh ban tổ chức đến gần, cô ấy buông tay tôi ra.

「Xin lỗi, em xin kiểm tra đề bài ạ.」

「Vất vả rồi ạ. Vâng, đây ạ.」

Tiara-san lấy mảnh giấy ra, rồi giơ trước mặt thành viên ban tổ chức.

Hướng về cô gái đang đơ người mắt tròn xoe, Tiara-san mỉm cười dịu dàng.

「Em có sao không?」

「À, vâng.」

Tiara-san quay lưng lại với thành viên ban tổ chức đang gật đầu lia lịa, rồi cúi đầu với tôi.

「Nukumizu-san, cảm ơn cậu rất nhiều. cậu đã giúp tôi rồi.」

「Không có gì, nhưng đề bài là gì thế?」

「cậu tò mò à?」

Tất nhiên là tò mò, nhưng có vẻ phiền phức nhỉ…….

Trong lúc tôi đang phân vân không biết ứng xử thế nào, một tia sáng phản chiếu lóe lên làm tôi lóa mắt.

Nhìn thì thấy, Asagumo-san đeo kính đang đứng ngay cạnh.

「Giọng đó là Nukumizu-san à? Vậy người bên cạnh là Basori-san nhỉ.」

Asagumo-san không hề giấu giếm sự tò mò, nhìn chúng tôi qua cặp kính.

「Đề bài của tôi là kính. Đề bài của Basori-san là Nukumizu-san à?」

Trước câu hỏi ngây thơ đó, Tiara-san cười khúc khích rồi nắm lấy tay Asagumo-san.

「Đại khái là vậy ạ. Asagumo-san, nguy hiểm đấy, tôi dẫn cậu đến khu vực chờ nhé.」

「Ồ, cảm ơn cậu đã tốt bụng. Nhân tiện, đích ở đâu thế?」

「Đã về đích rồi ạ. Vâng, lối này.」

Tiara Basori vừa dẫn Asagumo-san đi, vừa lướt qua bên cạnh tôi.

「Thế đề bài là──」

Nhìn tôi đang định nói, Tiara-san nở nụ cười tinh nghịch.

Và khi lướt qua,

「Vậy thì chiều nay sau giờ học, cậu có thể dành cho tôi một chút thời gian được không ạ?」

cô ấy thì thầm vào tai tôi.

Hội thể thao trường cấp ba Tsuwabuki đã khép lại, để lại cho tôi những vết trầy xước và đau cơ.

Các cô gái cổ vũ lớn nhỏ khác nhau, màn chạy 'khốc liệt' của Yakishio, điệu nhảy của Shiratama, hộp cơm đặc biệt của Kaju──.

Ký ức đã biến thành kỷ niệm, việc đội Trắng hay đội Đỏ thắng, cũng nhanh chóng tan biến vào quên lãng.

「Sắp đến giờ rồi nhỉ……」

Tôi liếc nhìn màn hình kỹ thuật số trên đồng hồ đeo tay, rồi lơ đãng ngước nhìn bầu trời bắt đầu tối dần.

──Tôi đang đứng trên cây cầu bắc qua hồ Oike Mukaiyama, cách trường cấp ba Tsuwabuki khoảng 15 phút đi xe đạp.

Lần trước đến đây là nửa năm trước. Kể từ lần bị Tiara-san gọi đến để thu hồi doujinshi BL 'người thật' do Tsukinoki-senpai viết.

So với hồi đó, ngày đã dài hơn rất nhiều.

Bầu trời buổi chiều tà bắt đầu chuyển từ xanh sang xanh chàm, khiến tôi cảm thấy bồn chồn, như thể pha trộn giữa lo lắng và khao khát.

Có gì đó sắp trôi qua, nhưng không biết đó là gì. Một cảm giác giống như lo lắng.

──Vẫn còn 16 tuổi. Đã là nam sinh năm 2 rồi.

Những từ ngữ mâu thuẫn nhưng không đối lập, cứ hiện lên rồi biến mất trong đầu.

Nhưng tại sao lại là chỗ này chứ không phải cái bàn ở sân trong nhỉ.

Tiara-san nói rằng, sân trong là nơi lý tưởng để nói chuyện bí mật vì xung quanh không nghe thấy tiếng.

Tức là việc chọn chỗ này── điều cần giấu không phải là thính giác mà là thị giác.

Có thứ gì đó không muốn bị nhìn thấy, là vậy đó.

Đề bài cuộc thi mượn đồ chỉ là giả, mục đích chính là──.

……Đồ anime à.

Tôi suýt quên mất vì đủ thứ ấn tượng, nhưng vốn dĩ lý do tôi giúp Tiara-san là vì đồ quảng cáo của Chikapyon. Chắc cậu ấy định đưa cái đó cho tôi.

Đúng là việc trao đổi đồ anime trong trường có lẽ hơi ngại, nhưng cũng không cần phải cố tình gọi đến tận chỗ này chứ.

Trong lúc tôi đang hào hứng nhìn quanh, từ phía bên kia cây cầu dài bắc qua hồ, một nữ sinh mặc đồng phục trường cấp ba Tsuwabuki đang tiến lại gần. Là Tiara Basori.

Chỗ tôi đang đứng trên cầu hơi rộng ra, còn có cả ghế đá. Lần trước là tôi đến chỗ Tiara-san đang đợi ở đây nhỉ……?

Trong lúc tôi đang hồi tưởng một cách hoài niệm, có lẽ cậu ấy nhận ra mình đang bị nhìn. Tiara-san chạy nhanh đến.

「Xin lỗi, đã để cậu chờ. Công việc bị kéo dài ạ.」

Tiara-san trong bộ đồng phục, vừa giữ những sợi tóc mai, vừa khẽ cúi đầu.

「Không sao, tôi cũng vừa mới đến thôi.」

Mỉm cười với tôi đang nói dối nhẹ nhàng, Tiara-san vẫy tay gọi tôi.

「Này, nhìn xem Nukumizu-san. Có cả gia đình vịt trời kìa.」

「Đó là vịt trời mỏ vàng nhỉ. Giờ đang là mùa sinh sản mà.」

Sao hôm nay Tiara-san, có vẻ vui vẻ lạ thường nhỉ.

Tiara-san tựa người vào lan can cầu, chỉ tay về phía gia đình vịt trời.

「Vịt trời lớn là mẹ nhỉ. Bố đâu rồi nhỉ.」

「Tôi nghĩ không có ở đây đâu. Vịt trời mỏ vàng đực, sau khi con cái đẻ trứng là biến mất.」

「À, vậy ạ……」

Tâm trạng hơi trùng xuống. Ơ, mình chọn sai 'lựa chọn hội thoại' rồi sao……?

Tiara-san không hiểu sao lại vui vẻ ngắm nhìn gia đình vịt trời đang bơi trên mặt nước.

Hừm. Đồ Chikapyon, khi nào mới được nhận nhỉ.

Trong lúc tôi đang đứng cạnh lơ đãng ngắm vịt trời, lời nói của Tiara-san vang lên.

「Bài diễn văn cổ vũ── cậu nhớ lần đầu gặp tôi à.」

「Lần đầu gặp đã bị mắng thì sao quên được.」

Lần tôi đến phòng hội học sinh nộp tài liệu, Tiara-san đã 'chất vấn' tôi khi cố nhíu mắt nhìn bảng tên.

Tiara-san vừa che miệng, vừa cười khúc khích.

「Lúc đó tôi thất lễ rồi. Hồi đó, tôi cứ nghĩ câu lạc bộ Văn học là nơi tập hợp những người 'không bình thường'.」

「À thì, cái đó cũng không hẳn là sai.」

「Thôi nào, tôi đang cố gắng 'bênh vực' mà cậu lại làm hỏng hết rồi.」

Tiara-san không nhịn được, bật cười thành tiếng.

「À phải rồi, cũng có lần cậu mang doujinshi 'không đứng đắn' vào trường nhỉ.」

「Người mang vào không phải tôi mà là Tsukinoki-senpai.」

「Ồ, vậy sao ạ.」

Trước vẻ mặt trêu chọc của Tiara-san, tôi cười khổ.

「Tiara-san cũng, khác xưa rồi, biết nói lại rồi nhỉ.」

Tôi nói vậy, rồi chờ Tiara-san 'phản bác'.

……。

…………Ơ? Phản bác đâu rồi?

Tiara-san chống hai khuỷu tay lên lan can, ngước nhìn tôi.

「Có chuyện gì ạ? Xin lỗi, tôi không nghe rõ.」

「À, không── hôm nay Tiara-san không giận nhỉ.」

「Nếu không làm gì khiến tôi giận thì tôi sẽ không giận đâu ạ.」

Ra vậy, đúng là thế thật.

Tiara-san, là vì tôi luôn nói những điều khiến cậu ấy giận nên cậu ấy mới giận à……?

「À không nhưng mà. Nếu không bị ghét bỏ một chút, thì tôi sẽ mất động lực để làm điều đó.」

「Quả nhiên, cậu luôn trêu chọc tôi đúng không?!」

Chết rồi, lỡ lời mất rồi.

Tiara-san vừa 'phồng má' vừa tiến sát lại tôi.

「Đúng là cái kiểu đó! cậu lúc nào cũng trêu chọc như thế, chẳng bao giờ nghe tôi nói chuyện một cách nghiêm túc cả!」

「Không không, tôi không trêu chọc Tiara-san đâu.」

「Thế nên, đừng gọi tôi bằng tên riêng nữa!」

Tuyệt, lại về 'phong độ' thường ngày rồi.

Tiara-san thở dài vẻ bất lực.

「Đáng lẽ hôm nay tôi định nói lời cảm ơn về những chuyện đã qua, thế mà hỏng hết rồi.」

「Ơ, vậy à. Lời cảm ơn không còn nữa sao?」

「Vâng, cậu đã bỏ lỡ một điều đáng tiếc rồi đấy.」

Vẻ mặt 'phồng má' giả vờ cũng không kéo dài được lâu.

Tiara-san không hề giấu đi khóe miệng đang giãn ra, lại chống hai khuỷu tay lên lan can.

「……Thật sự, tôi rất biết ơn Nukumizu-san. Vì đã chiều theo những 'ý muốn' của tôi như thế này. Vì đã cùng tôi chiến đấu trong cuộc bầu cử hội trưởng.」

「Cuối cùng thì, những điểm tốt lại bị Shikiya-senpai 'chiếm' hết rồi nhỉ.」

「Vâng, tôi đã rất ngạc nhiên về chuyện đó.」

Tình cảm của Shikiya-san lo lắng cho Tiara-san.

Chắc chắn, người đó cũng vụng về giống như Tiara-san vậy.

Chính vì thế, mới thể hiện tình cảm theo cách đó──.

Tiara-san chống cằm nhìn tôi đang suy tư.

「……Cậu đang nghĩ về Shikiya-senpai à?」

「Ơ? Vì vừa nhắc đến mà.」

「Cậu đang nghĩ về tiền bối hơn là tôi đang ở đây nhỉ.」

Tiara Basori 'phì' một tiếng rồi quay mặt đi.

……Sao tự nhiên lại làm cái kiểu 'bạn gái phiền phức' thế nhỉ.

Tôi cũng chống khuỷu tay lên lan can bên cạnh, ngắm nhìn bầu trời đang tối dần.

「Hội học sinh, Sakurai-kun sẽ làm phó hội trưởng nhỉ.」

「Vâng, cậu ấy đã nhận lời. Nhưng cũng muốn có thêm khoảng một người nữa nhỉ?」

Tiara-san liếc nhìn tôi đầy ẩn ý.

「Ừm, tôi chắc là khó rồi. Vì là trưởng câu lạc bộ Văn học mà…… Này, về mặt 'tuân thủ quy định' ấy?」

「Ồ, anh cũng biết dùng từ khó nhỉ.」

「À thì. Có lẽ nào, không cần dạy môn Văn nữa à?」

Khi tôi nói hơi 'ác ý' một chút, Tiara-san cười để lộ hàm răng trắng.

「Vâng, không sao đâu ạ. Ngược lại, tôi sẽ dạy cậu.」

「Vậy thì, nhờ cậu nhé.」

Nói chuyện tào lao. Cười một chút.

Chỉ có thế thôi, nhưng tôi nhận ra nó lại thoải mái một cách bất ngờ.

Khi thời gian hai người nhìn nhau tăng lên, và lời nói ít đi.

Tôi cảm thấy một sự 'nhột nhạt' giống như ngượng ngùng, rồi rời người khỏi lan can.

「Ừm…… gió lạnh rồi nhỉ.」

「Vâng, hơi lạnh rồi ạ.」

À, về trước khi trời tối thôi nhỉ.

Khi tôi định bước đi, Tiara-san bất chợt gọi lại.

「Xin lỗi, tôi quên mất.」

À, đúng rồi. Quên mất chuyện quan trọng……!

「Cái đồ của Chikapyon──」

「Đề bài cuộc thi mượn đồ, tôi đã hứa sẽ nói nhỉ.」

……Ơ? Cái đó thì tôi không quan tâm lắm.

Hướng về tôi đang bối rối, Tiara-san đưa ra một mảnh giấy nhỏ bằng hai tay.

「Đây ạ.」

「Ơ, à cảm ơn.」

Cũng không đến mức phải từ chối nhỉ.

Chắc chắn là vì không thể nói lời cảm ơn một cách thẳng thắn, nên mới lấy cái này làm lý do gọi tôi đến.

Tôi, người xem mảnh giấy với tâm trạng nhẹ nhàng, khoảnh khắc nhìn thấy dòng chữ viết trên đó── nín thở.

……。

…………。

………………Cái này, là đề bài cuộc thi mượn đồ nhỉ.

Dòng chữ viết trên giấy là── Người mình thích.

Ừm, bốc được đề bài này, rồi Tiara Basori đến dẫn tôi đi, nghĩa là……?

Đôi mắt của Tiara-san nhìn chằm chằm vào tôi đang hoàn toàn bối rối.

Tiara-san đan các ngón tay vào nhau trước ngực, với ánh mắt như đang cầu nguyện.

Và như thể đã quyết tâm điều gì đó, cô ấy mở lời.

「Nukumizu-san, tôi thích cậu.」

18eb1589-4d74-4179-8b0d-bfde9982bac5.jpg

Một lời tỏ tình tình yêu đột ngột, bất ngờ.

「Ể, ừm……」

Không khoan đã, kết luận đây là lời tỏ tình thì còn sớm.

Trong truyện hài lãng mạn thì đây là sự kiện hiểu lầm và──.

「Tất nhiên là theo nghĩa tình yêu ạ. Cậu hẹn hò với tôi được không?」

Đây là lời tỏ tình.

Không phải hiểu lầm hay nghe nhầm gì cả.

Tôi── đang được tỏ tình.

Sự kiện mà tôi chỉ thấy trong light novel, đang xảy ra ngay trước mắt với tư cách là người trong cuộc.

Thật sự…… là tôi có được không?

Tiara Basori ở cùng cũng vui, ngoại hình cũng dễ thương nữa.

Dù nghĩ thế nào đi nữa, cậu ấy cũng là người quá tốt so với tôi.

Chỉ cần trả lời một tiếng 'Có', cô ấy, người chỉ tồn tại trong tưởng tượng, sẽ thuộc về tôi──.

「Ừ, ừm……」

Tôi cuối cùng cũng mở được đôi môi khô khốc.

「Ừm, này…… tôi cứ nghĩ Basori-san là bạn bè nên là...」

……Ơ?

「Vì chuyện đột ngột quá nên tôi bất ngờ, ừm...」

……Mình đang nói cái quái gì thế này.

Tiara-san là người tốt và dễ thương. Ở cùng thì vui.

Ban đầu hơi khó gần một chút, nhưng khi hiểu rõ thì nụ cười rất ngây thơ.

「Tôi, lần đầu tiên được nghe những lời như thế này từ người khac, nên có lẽ tôi đang bối rối rồi.」

Ở cùng cậu ấy cũng thấy thoải mái.

Nếu hẹn hò, chắc chắn sẽ── vui.

Chẳng có lý do gì để từ chối cả, thế nên tôi chỉ cần nói một tiếng 'Có' là được.

Chỉ cần thế thôi là có thể hẹn hò với Tiara-san──.

「Ừm, tôi thì...」

Tôi, người đang định nói, không tìm được lời tiếp theo nên cứ thế im lặng.

……Mình đang làm cái quái gì thế này. Cơ hội như thế này, có khi không bao giờ có lần thứ hai đâu.

Dù sao đi nữa, ngay khi tôi định cố gắng nói ra lời,

「Khoan đã!」

Tiara Basori đã ngắt lời tôi.

「Ừm, cái đó...」

「Đột ngột quá đúng không ạ! Không, thực ra tôi cũng chưa chuẩn bị tâm lý, tôi cứ nghĩ tỏ tình xong thì mình sẽ 'sẵn sàng' thôi, nhưng không ngờ mọi thứ lại khá là 'căng thẳng'──」

Tiara-san ôm ngực, rồi ngồi thụp xuống tại chỗ.

「Có sao không?」

「……Vâng. Ừm Nukumizu-san.」

Tiara-san, người đang hít thở sâu trong tư thế ngồi thụp, từ từ ngẩng mặt lên.

「──Chúng ta bắt đầu làm bạn trước được không?」

Nói vậy, cô ấy đưa tay về phía tôi.

「Bạn bè á…… tôi nghĩ bây giờ chúng ta vẫn là bạn bè mà.」

「Tôi rất vui vì Nukumizu-san đã nghĩ tôi là bạn bè. Nhưng mà,」

Nắm lấy tay tôi, Tiara-san đứng dậy một cách loạng choạng.

「Tôi muốn có thể nói chuyện thoải mái hơn một chút, hoặc đi chơi chẳng hạn. Nếu làm được như thế thì tôi sẽ rất vui.」

「À, nếu chỉ thế thôi thì...」

Hướng về tôi đang trả lời một cách 'thả lỏng', Tiara-san nở nụ cười dịu dàng.

「Và…… nếu một ngày nào đó cậu có thể thích tôi thì...」

──Bất ngờ.

Không còn gì khác để nói.

Nụ cười của Tiara-san, đang chờ đợi ở phía trước sau khi tôi trì hoãn câu trả lời.

Cái đó đối với tôi quá chói mắt.

Tim tôi đau nhói.

Trước mặt tôi đang 'lạc lối' trong cảm xúc, Tiara Basori dùng lòng bàn tay quạt quạt vào khuôn mặt đỏ bừng.

「Giờ mới thấy hồi hộp. Oa, tôi đã nói một điều thật 'táo bạo' nhỉ!」

Vừa nhìn cảnh đó, tôi vừa gãi má một cách ngượng ngùng.

「Ừm, được tỏ tình tôi rất vui. Thế nên, tôi sẽ suy nghĩ kỹ……」

Khi tôi cố gắng 'nặn' ra lời, Tiara-san nở nụ cười e thẹn.

「Vâng, tôi mong chờ một câu trả lời 'tốt đẹp'. Nhưng mà, tôi cũng là con gái mà cậu biết đấy.」

Tiara-san đan các ngón tay ra sau lưng, rồi ngước nhìn tôi và nói tiếp.

「──Vậy cậu nên thích tôi sớm thì hơn đấy nhé?」

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận