Make Heroine ga Oosugiru!
Takibi Amamori Imigimuru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08

~ Thất bại thứ tư ~ "Kẻ thù của phụ nữ" là ai vậy?

6 Bình luận - Độ dài: 8,090 từ - Cập nhật:

Ngày hội thể thao của trường cấp ba Tsuwabuki.

Trái với mong ước thầm kín của tôi, trời hôm nay lại nắng đẹp rực rỡ.

Cuộc bầu cử hội trưởng hội học sinh cũng đã kết thúc suôn sẻ, và khi lễ hội thể thao này khép lại, ban chấp hành hội học sinh hiện tại cũng chính thức giải tán.

Dĩ nhiên, với đa số học sinh trường Tsuwabuki, chuyện đó chẳng mấy ai bận tâm. Mà thật ra, với tôi cũng vậy — giờ bầu cử xong rồi thì mấy chuyện liên quan đến hội học sinh cũng chẳng dính dáng gì đến tôi nữa.

Vừa nghĩ thế, tôi vừa lặng lẽ nhìn đám học sinh "ánh dương" — tức mấy đứa nổi tiếng năng động, đang nhận được hàng tấn tiếng reo hò cổ vũ trong lúc chạy hùng hục trên sân.

Tôi thì đã hoàn thành xong hai nội dung bắt buộc là chạy tiếp sức và kéo co, và giờ đang trong trạng thái kiệt sức toàn phần.

Đặc biệt là phần chạy, tôi từng nghĩ rằng Tôi có thể "chạy được như người bình thường" vì hồi tháng Ba đã cố luyện đến mức vượt được tốc độ trung bình của nam sinh năm nhất. Nhưng mà tôi đã tính sai một điểm cực kỳ quan trọng.

──mọi người giờ đã lên năm hai cả rồi còn đâu.

Không chỉ vậy, năm đứa cùng chạy với tôi toàn là dạng "quái vật", trong đó có thành viên của câu lạc bộ điền kinh và… Hakamada Sōsuke.

Cái thằng Hakamada ấy, nó còn dám qua mặt cả dân điền kinh để về nhất kia kìa. Buff nhân vật chính đúng là không thể đùa được. Còn tôi? Dĩ nhiên là đội sổ.

Vai tôi bắt đầu đau nhức rồi đây này. Ai ngờ kéo co mà tàn phá cơ thể đến mức này chứ… Không lẽ tôi đã đến tuổi xế chiều rồi sao…?

“Nè, Nukumizu, sắp đến lượt rồi đó.”

“Biết rồi, khỏi nhắc.”

Tôi và Ayano trao đổi ánh mắt rồi lại quay về nhìn sân thể dục.

Giờ là phần thi tiếp sức hỗn hợp giữa nam và nữ theo lớp — một cuộc thi ngập tràn hào quang của tụi "ánh dương" mà tôi chẳng có duyên dính dáng.

Nhưng lần này thì không thể làm ngơ được.

Bởi vì người chạy cuối cho lớp 2-E chính là Yakishio.

Chúng tôi đang ngồi canh gần góc cua số 4. Giữa tiếng reo hò ồn ào, cây gậy tiếp sức được trao đến tay Yakishio.

“Nhìn kìa, đưa cho Lemon khi đang dẫn đầu luôn đấy!”

“Thấy rồi, đừng kéo áo!”

Người chạy cuối phải chạy một vòng đầy đủ 400 mét, dài hơn các chặng khác. Ngay khi Yakishio bắt đầu chạy, cả sân thể dục như chấn động.

Không thể tin được cô ấy lại có tốc độ khởi đầu mạnh đến vậy, dù chuyên môn là cự ly trung bình. Vừa thoáng cái, cô ấy đã vút qua khúc cua đầu tiên.

...Nhanh thật. Năm ngoái cũng đã nhanh rồi, nhưng năm nay lại có gì đó… đáng sợ hơn.

Trong lúc tôi vẫn đang sững sờ quan sát, Ayano khoanh tay gật gù như ông cụ non.

“Cậu biết không? Lemon dạo này còn cải thiện được cả thành tích cự ly ngắn nữa đó.”

“Thật à?”

“Ừ. Trước lúc chạy tiếp sức, cổ đo thử thời gian, còn phá luôn kỷ lục của bản thân.”

Tôi liếc Ayano đang tự hào ra mặt mà nhún vai rõ lộ liễu.

“Kỷ lục đó là trước khi thi đấu với tôi hồi tháng Ba đúng không? Xin lỗi, nhưng cô ấy đã phá vỡ kỷ lục đó từ lúc đó rồi nhé.”

Nghe tôi nói thế, Ayano liền đẩy gọng kính toé sáng.

“Thế cậu biết cái này không? Lemon vào ngày thi đấu sẽ không ăn đồ rắn đâu. Toàn dùng thạch hoặc đồ uống thôi, bảo là dễ điều chỉnh cơ thể hơn.”

“Ồ, vậy hả. Chuyện đó chắc chắn Yanami không làm được rồi.”

Mà nói đi cũng phải nói lại — thằng có bồ rồi mà lúc nào cũng ra vẻ hiểu người ta nhất là sao?

“Ayano, vậy cậu biết cái này không? Trước mỗi trận, Yakishio hay nghe nhạc để tập trung tinh thần đấy.”

“Biết chứ.”

“Tôi biết là cậu biết. Nhưng đây mới là chính nè — lần trước, thay vì dùng tai nghe, cổ lỡ bật nhạc từ loa ngoài, xong quê muốn độn thổ luôn.”

“Haha, đúng là Lemon.”

“Thấy chưa?”

Trong lúc bọn tôi đang hăng say đấu khẩu kiểu "ai thân với Yakishio hơn", thì cô ấy đã vào đến khúc cua số 4.

Tôi thoáng thấy cô ấy quay nhìn về phía này — chắc là nhìn tôi đấy nhỉ? Và rồi…

Yakishio giơ ngón trỏ lên chỉ về phía tôi, rồi lao qua trước mặt như cơn gió.

Ở khúc cuối, cô ấy còn tăng tốc thêm lần nữa, bỏ xa mấy thằng con trai đang đuổi theo phía sau và cán đích đầu tiên.

Tiếng hò reo vang dội phía sau lưng Shio khi cô ấy lao vào vòng tay ăn mừng của đồng đội lớp 2-E.

Tôi và Ayano — cả hai đang còn sững sờ vì màn trình diễn vừa rồi — quay sang nhìn nhau và cùng thốt lên:

“──Vừa rồi là ra hiệu cho tôi chứ?”

“──Vừa rồi là ra hiệu cho tôi chứ?”

Sao lại đồng thanh chứ…

Tôi thở dài "hết biết nói gì", rồi đặt tay lên vai Ayano.

“Bình tĩnh mà nghĩ xem. Là bạn thì cũng đúng, nhưng Yakishio mà đi ra hiệu cho một thằng đã có bồ thì hơi khó tin, đúng không? Cho nên, loại suy ra thì rõ ràng là cô ấy đang nhắm vào tôi.”

“Liên quan gì? Ra hiệu cho bạn mình cổ vũ đâu có gì lạ.”

“Vậy thì tôi cũng được tính là bạn đúng không? Chính cậu là người nói tôi với Yakishio là bạn đấy nhé.”

Ayano im lặng vài giây, rồi đẩy gọng kính lên với vẻ đăm chiêu.

“……Là tại cái kính.”

“Cái gì cơ?”

“Cái kính phản chiếu ánh sáng, nên Yakishio mới nhận ra tôi. Chứ giữa đám đông thế kia thì khó mà tìm ra tôi lắm.”

“Không chừng chói mắt quá nên cổ bực, giơ tay chỉ mặt cậu đấy. Giờ nghĩ lại, chắc là ngón giữa đấy…”

Tôi và Ayano nhìn nhau không nói lời nào. Màn tranh luận xem ai là người "được để ý" tạm thời chấm dứt, thì…

“Nukumizu-san!”

Người vừa xuất hiện là Asagumo-san. Cô ấy gật đầu nhẹ với tôi rồi mỉm cười dịu dàng với Ayano.

“Cậu có thấy phần thi của Lemon-san không? Tuyệt thật đó.”

“À, Chihaya cũng xem à. Cô ấy đúng là giỏi thật.”

“Vâng. Nukumizu-san, tôi có thể mượn Mitsuki-san một chút được không? Tôi có chuyện muốn nói.”

Tôi gật đầu không nói gì, và Asagumo-san lập tức nắm lấy cả hai tay Ayano.

“Chihaya, chuyện gì vậy?”

“Chúng ta nói chuyện bên kia nhé.”

Tôi chắp tay tiễn Ayano đang bị "áp giải" đi mất.

…Chắc chắn là nghe hết đoạn vừa rồi rồi.

Thôi kệ, thằng có bồ mà còn lấp lửng với người cũ thì đáng đời. Biết lỗi đi.

Giờ thì các môn thi buổi sáng cũng gần kết thúc rồi.

Còn lại mấy môn gì nhỉ…?

Tôi vừa lục trong túi tìm bảng danh sách thi đấu thì Yanami chạy tới, trông khá vội.

“Ra cậu ở đây!”

“Sao thế? Vội gì dữ vậy?”

Yanami thở hổn hển, rồi đưa ánh mắt sáng rỡ nhìn tôi, chìa hai tay ra.

“Nukumizu-kun, cho tôi hộp cơm trưa đi!”

“Không cho.”

Tôi đáp thẳng không cần suy nghĩ, còn Yanami thì nhún vai như thể "chờ sẵn câu đó rồi".

“Không còn cách nào khác… để tôi giải thích cho cậu dễ hiểu nhé?”

“Câu trả lời vẫn vậy thôi nha.”

Dù tôi đã dằn mặt vậy, Yanami vẫn tiếp tục nói.

“Cậu biết đầu giờ chiều sẽ có thi đấu cổ động đúng không? Bọn tôi phải tranh thủ thay đồ và bàn chiến thuật trong lúc ăn trưa nữa ấy.”

“Ờ…”

Liên quan gì tới tôi chứ?

Thấy tôi đáp cho có lệ, Yanami liếc tôi như kiểu "lạnh lùng quá đáng".

“Nè, vận động từ sáng tới giờ thì đói bụng là chuyện bình thường mà, đúng không? Cho nên…”

“…Cậu ăn trước giờ trưa rồi.”

“Tớ chỉ nếm thử thôi! Tại hộp cơm đó thiếu nghị lực quá nên mới thế.”

Thiếu nghị lực… Không lẽ hộp cơm cũng có chỉ số ẩn?

Tôi hiểu hoàn cảnh rồi, nhưng không thể đưa cái hộp cơm đặc biệt do Kaju chuẩn bị cho một người không biết trân trọng như này được.

“Thì đi mua bánh ở căn tin ăn tạm đi.”

“Tôi sắp phải tham gia thi… cắn bánh chạy đấy. Không có thời gian mua đâu. Cậu đi mua hộ tôi nhé.”

“Thế cậu lấy cái bánh đó làm bữa trưa luôn đi.”

“Theo cậu thì thế đủ no không?”

Ừ, chắc là không. tôi nhận sai.

Khi tôi gật đầu đồng ý, Yanami cảm ơn rồi quay lưng bỏ đi.

“Khoan đã, tiền bánh nữa chứ. Mượn nợ thì không hay đâu.”

“…Tôi trông giống kiểu người vay tiền không trả lắm à?”

Về điểm này thì… miễn bình luận.

Yanami lục lục trong túi quần thể thao rồi đưa cho tôi một đồng 500 yên.

“Vậy nhờ cậu mua cái bánh nào trông có nghị lực một chút nha.”

Tôi vẫy tay chào Yanami đang chạy khuất, rồi nghiêng đầu khó hiểu.

Bánh… có nghị lực là bánh gì trời?

Trên đường từ căn tin trở về, tôi đang ôm một đống bánh trong tay...

Tôi vừa hốt được tận bảy cái bánh cà ri giảm giá, hết hạn trong ngày hôm nay.

Mà bánh cà ri thì để lâu cũng không sao, chắc Yanami sẽ cười tươi cho xem.

Vừa ngân nga đi dọc hành lang sát sân trường, tôi vừa cảm thấy hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời. Và rồi, từ phía trước, một nữ sinh đáng yêu xuất hiện, đang đi về phía mình.

Là Shiratama-san. Thấy tôi, cô ấy liền tí tách bước lại gần. Dễ thương thật đấy.

Mà nói thật, việc Shiratama-san dễ thương vốn chẳng cần bàn cãi, nhưng hôm nay trông cô ấy đặc biệt nổi bật.

Trên đầu là một băng đô tai thú, đằng sau là cái đuôi bông xù xinh xắn, nguyên bộ đồ hóa trang kiểu thú khiến độ dễ thương tăng lên gấp đôi.

Rồi Shiratama-san giơ hai tay lên trước mặt Tôi và...

“Gừ gừ~! Em là thú dữ đấy, hội trưởng ơi~!”

…trò vờ dữ đáng yêu quá đáng.

“Cái này là… trang phục cho phần thi cổ vũ à?”

“Vâng ạ. Lớp em sẽ nhảy điệu Konpoko Dance của cáo và tanuki. Em thì làm tanuki ạ.”

Cô ấy lè lưỡi “tehe~” một cái. Trời ơi, vừa lố vừa đáng yêu.

Shiratama-san liếc nhìn túi bánh cà ri Tôi đang cầm, tròn mắt:

“Uwaa, hội trưởng ăn khỏe thật đó~!”

“À, cái này thì…”

“Là cho Yanami-san, đúng không~?”

Cô ấy khúc khích cười, rồi ngước lên nhìn Tôi bằng ánh mắt long lanh:

“Hội trưởng sẽ đến xem lớp 1-E tụi em thi cổ vũ chứ?”

“Ể? À… nếu không trùng với giờ lớp tôi…”

Tôi lắp bắp trả lời, và nhận lại nụ cười như hoa nở của Shiratama-san.

“Vậy thì em mong chờ lắm luôn đó~! Em sẽ ra hiệu cho hội trưởng lúc đang nhảy, nên nhất định phải nhìn nhé!”

“Ra hiệu… cho tôi á?”

“Chỉ cho hội trưởng thôi đấy…”

Cô ấy nói khẽ, nhỏ như gió thoảng.

Rồi quay lưng bước đi, cái đuôi tanuki bông xù khẽ bay nhẹ trong gió.

Các môn thi buổi sáng kết thúc, đến giờ nghỉ trưa.

Sakurai và Ayano thì tham gia phần cổ vũ, nên Tôi tranh thủ tận hưởng giờ ăn trưa một mình ở góc sân trường.

Trong bóng râm cây, tiếng lá xào xạc khẽ vang. Đâu đó trên cao còn có tiếng chim hót.

“Đôi lúc có chút tĩnh lặng thế này cũng không tệ…”

Tiếp theo miếng trứng cút cuộn thịt xông khói, nên ăn gì đây ta? Mini oden xiên hay karaage truyền thống nhỉ…

Đang ngắm hộp cơm đặc biệt do Kaju chuẩn bị thì bóng một ai đó đổ xuống trước mặt.

Ngẩng đầu lên, thấy Komari đang ôm hộp cơm, đứng lấp ló trước mặt.

“À… umm…”

Komari vừa lúng túng nghịch tóc mái, vừa lí nhí nói.

“Hở? Mấy người tham gia cổ vũ không ăn trưa họp nhóm luôn à?”

“Tôi… tôi đâu có vai gì trong phần thi chính đâu. Âm nhạc thì do ban tổ chức lo hết rồi…”

“Vậy à. Thế sao lại ra tận đây…?”

“U-uwah?! Ờm, cái đó là…”

Thấy Komari bắt đầu cuống lên, Tôi gật gù. À há, hiểu rồi.

“Biết rồi, cậu đang tìm chỗ tránh người đúng không?”

“Ể…?”

Tôi chỉ ngón cái ra sau lưng.

“Gợi ý nè: sau bụi cây kia có bãi cỏ nhỏ ngồi khá êm, lại yên tĩnh nữa. Tôi chọn chỗ này vì nghe được tiếng chim, nhưng tổng thể thì chỗ kia ăn đứt.”

Tốt quá. Đồng cảnh ngộ thì phải giúp đỡ nhau chứ.

Tôi vừa gắp miếng karaage lên, vừa thấy hài lòng vì việc tốt mình vừa làm… thì nghe Komari thì thầm:

“…Chết đi…”

Tại sao lại chửi?!

Đang ngơ ngác vì bị mắng vô cớ, thì mùi hoa thoảng qua theo gió.

Một bản nhạc nền sôi động mà trang nghiêm vang lên, mỗi lúc một gần──

“Ha! Tìm thấy rồi!”

Người chạy tới không ai khác ngoài Himemiya Karen, trong bộ đồ hoạt náo viên rực rỡ.

Cô ấy thắng gấp ngay trước mặt Komari, và theo quán tính thì… mấy giấc mơ của bọn con trai lên xuống không kiểm soát nổi.

…Tuyệt vời. Không tiện nói rõ là cái gì, nhưng quả thực rất tuyệt vời.

Trong khi tôi vẫn còn đơ người vì độ sát thương quá khủng, Himemiya-san chụp lấy hai tay Komari.

“Nè Komari-chan, cậu vào đội cổ vũ được không?!”

“Ểh?!”

“Lúc nãy Takanashi-san bị trẹo chân rồi. Cô ấy là người được nhấc lên trong tiết mục, nên cần người thay thế!”

Takanashi-san hình như cũng nhỏ con ngang Komari thì phải…

Himemiya-san dí sát mặt vào Komari.

“Komari-chan nhớ hết bài nhảy rồi mà đúng không? Làm người được nâng giúp nhé!”

“Ể, ờm…”

Komari sợ hãi nhìn lại cầu cứu. Tôi nhẹ nhàng quay mặt đi.

“Làm ơn đi~! Ngoài Komari-chan ra thì chẳng còn ai cả!”

“Y-Yanami làm được mà…”

“Annna thì… nặng── à không! Mạnh mẽ, nên giao cho phần nâng người. Không sao đâu, cả nhóm sẽ hỗ trợ mà!”

Lấp lánh lấp lánh lấp lánh. Himemiya-san cười rạng rỡ, còn Komari như thể bị hút sạch sinh khí.

Đầu Komari gục xuống, nhẹ nhàng… cam chịu.

Himemiya-san coi như đã nhận được sự đồng ý, liền kéo Komari đi mất.

…Có vẻ căng rồi đây.

Tôi gắp xiên oden, ngước nhìn tán cây trên đầu.

Ồ, vừa nãy là chim Jobitaki. Không bay về phương Bắc được à…

Vừa nghe tiếng chim buồn buồn, tôi vừa nhấm nháp miếng konjac đậm vị.

Buổi chiều bắt đầu.

Từ loa sân trường vang lên giai điệu rộn ràng, báo hiệu tiết mục cổ vũ của lớp 2-C khởi động.

Lớp tôi diễn tiết mục cheerleader kết hợp với hội cổ động mặc gakuran.

Phong cách “vừa múa vừa nhây” đúng chất lễ hội thể thao, nhưng cái đó chỉ là phụ thôi.

──Himemiya Karen. Vẻ đẹp bạo lực của vòng một và thần thái rực rỡ khiến mọi thứ xung quanh bị lu mờ.

Cứ như quanh cô ấy là một vùng không gian riêng với định luật vật lý khác biệt, nơi những giấc mơ đàn ông cứ bay lên như pháo hoa.

Cảnh tượng này… có hợp với trường công lập ban ngày không vậy…?

Chẳng biết từ bao giờ, khán giả đông nghịt. Tôi chắc là toàn bộ nam sinh trong trường đều tụ tập hết ở đây rồi.

Tiện thể nói thêm, Yanami – người vừa ăn hết bảy cái bánh cà ri – vẫn khỏe mạnh.

Trang phục cheerleader hơi hở bụng, nhưng may mà phần mỡ mềm mềm của Yanami không lộ rõ. Sau khi bị nhà Shiratama chê béo, hình như cô ấy đã tích cực giảm cân.

Nhưng mà… từng đó bánh, vào đâu hết vậy trời…

Tôi đảo mắt về phía bụng Yanami, rồi bắt đầu tìm Komari.

Lỡ cậu ta trốn mất thì toang.

May mà ở phía sau các nữ sinh đang biểu diễn, tôi bắt gặp Komari đang lén lút vẫy pompom nhỏ.

…Công nhận giỏi ẩn mình thật. Ơ, vừa biến mất luôn kìa.

Tôi lặng lẽ theo dõi như đang xem thú hoang ngoài thiên nhiên, thì bản nhạc đã tới đoạn cao trào.

Đội hình cheerleader thay đổi, mọi người vây quanh một người.

Ở giữa──là Komari.

Ayano – người trong đội cổ động – thổi một tiếng còi dài. Các cheerleader liền phối hợp, nhấc bổng Komari đang vùng vẫy yếu ớt lên ngang vai.

Giữa ánh mắt của toàn thể khán giả, Komari mặt trắng bệch, tay như rô-bốt giơ pompom lên quá đầu.

Đúng lúc đó, nhạc dừng.

Thêm một tiếng còi nữa, rồi đồng loạt cheerleader hô khẩu lệnh──và ném Komari lên không trung.

Giữa sân trường, tiếng hét thảm của Komari vang vọng.

Khi Komari rơi xuống, mọi người đỡ lấy trọn vẹn.

Và ngay khoảnh khắc đó──tiếng vỗ tay rền vang khắp nơi. Đại thành công.

Nhìn Komari bị các bạn nữ xúm lại ôm chặt, Tôi gật đầu đầy xúc động.

Komari, giờ đã mạnh mẽ thật rồi. Tuy là hình như ngất luôn rồi đấy…

Giờ thì, cũng đến lúc đi xem tiết mục của Shiratama-san rồi.

Tôi chọn chỗ ngồi có thể nhìn rõ phần cổ vũ của lớp 1-E, khoanh tay lại, âm thầm quan sát tình hình.

Tất nhiên, tôi không phải loại đàn ông vừa nghe có ám hiệu liền hí hửng chạy đến chỉ để được nhìn hậu bối đáng yêu biểu diễn. Dù sao cũng là vai trò của trưởng câu lạc bộ nên mới tới xem… Đợi đã, nếu đứng gần hơn một chút chắc sẽ nhìn rõ hơn nhỉ…

Lớp 1-E thì cả nam lẫn nữ đều hóa trang thành cáo hoặc tanuki rồi cùng nhau nhảy múa.

Cảnh tượng con trai con gái nô đùa vui vẻ thật khiến người ta… ganh tị— à không, mỉm cười một cách khó hiểu.

Trong số đó, Shiratama-san nổi bật hẳn lên, nhưng lại chỉ chơi với đám nam sinh thôi…

Khi âm nhạc vang lên, cả lớp 1-E bắt đầu nhảy múa đáng yêu với những cử chỉ kiểu như mèo vẫy gọi. Cả nam sinh cũng cố tình làm động tác dễ thương để chọc cười nữa, chắc đó là điểm nhấn.

Và một khi đã bắt đầu chuyển động, Shiratama-san lại càng nổi bật hơn. Mỗi cử chỉ đều dễ thương đến mức như idol chuyên nghiệp, mà dáng vẫy tay mời gọi kia thì đúng là đã đạt tới trình độ nghệ nhân rồi.

Nếu đây là nhóm idol thật thì hẳn đã nội bộ tan rã vì chênh lệch đẳng cấp rồi.

Dường như khán giả bắt đầu nhận ra sự dễ thương của Shiratama-san, số người tụ lại xem ngày càng đông.

…Với tình hình này thì làm gì còn cơ hội để ra hiệu nữa.

Đúng vậy, Shiratama-san là idol của mọi người rồi. Không còn là của riêng tôi nữa—

Đang có chút lặng lẽ buồn, thì bất ngờ ánh mắt tôi và Shiratama-san chạm nhau.

Cô ấy mỉm cười, rồi hai tay tung một cái hôn gió về phía tôi.

…Cái cô này, lại giở trò rồi.

Xấu hổ chết đi được, mà tim cũng đập nhanh hơn một chút.

Đang ngồi xốn xang một mình thì đám nam sinh xung quanh bắt đầu xì xào:

“Vừa rồi cô ấy hôn gió về phía tao đấy, thấy chưa?”

“Mơ à, rõ là hướng về tao mà.”

“Ngốc, là tao mới đúng!”

Tôi khẽ cười trong lòng, khẽ vuốt tóc lên.

Xin lỗi nhé, người cô ấy ra hiệu là tôi đấy. Các cậu cứ tiếp tục ủng hộ Shiratama-san trong giới hạn cho phép nhé—

“Ồ, Nukumi-kun cũng đang xem à.”

“À, chào thầy.”

Không biết từ lúc nào, thầy Tanaka đã đứng phía sau tôi.

Thầy khẽ khuỵu gối xuống, ghé sát tai tôi hỏi nhỏ:

“Dạo gần đây em và Riko-chan thế nào rồi?”

Thế nào à… nói sao nhỉ, chắc là cũng dần quen rồi. Có lẽ thế.

“Ờm, dạo này khá yên ổn ạ. Hình như cô ấy cũng đã trao đổi liên lạc với em gái em nữa.”

“Em gái? Em gái của Nukumi-kun á?”

Không hiểu sao thầy Tanaka lại tỏ ra ngạc nhiên.

“Vâng, lúc đầu thì không được hòa thuận lắm, nhưng gần đây Shiratama-san đến nhà chơi mà em gái em không còn rắc muối nữa, nên chắc là đã làm hòa rồi.”

“Rắc… muối? Mà Riko-chan đến nhà em rồi cơ à?”

“Cũng thỉnh thoảng thôi ạ.”

À mà, giờ nghĩ lại mới nhớ — hình như thầy Tanaka vẫn tưởng tôi với Shiratama-san đang hẹn hò thì phải.

Nhưng dù sao thì cũng không phải thật sự yêu nhau, nên sớm muộn gì hiểu lầm cũng tự giải quyết thôi.

“Thầy thì sao, dạo này với Shiratama-san có ổn không ạ?”

Câu hỏi hơi táo bạo nhưng gương mặt hòa nhã của thầy Tanaka khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

“À à, vừa rồi cũng là Riko-chan gọi thầy tới đấy. Nói là ‘sẽ ra hiệu nên nhớ nhìn kỹ nha’.”

“Ơ… Shiratama-san mà chủ động nói thế cơ à… Ờ hờ…”

Shiratama Riko… con nhỏ đó đúng là…

Phần biểu diễn của lớp 1-E kết thúc, thầy Tanaka vỗ tay hưởng ứng.

Tôi cũng vỗ tay theo, khẽ liếc nhìn gương mặt hiền lành của thầy bên cạnh.

…Không biết thầy có bao giờ ngờ được rằng bản thân đang bị Shiratama-san để mắt tới không nhỉ.

“À mà, nghe nói Riko-chan viết tiểu thuyết đúng không?”

“Vâng, cũng gọi là viết chút chút…”

Thầy Tanaka tỏ ra hứng thú.

“Thầy xin đọc bao nhiêu lần mà em ấy cứ ngại ngùng không cho xem. Không biết là viết về gì nhỉ?”

Tiểu thuyết của Shiratama-san lấy thầy Tanaka làm hình mẫu cho nhân vật chính. Vị hôn thê của nhân vật chính thì đã mất, còn nhân vật nữ chính là em gái của người quá cố… Không, chắc chắn không thể để thầy xem được rồi.

“Là kiểu tiểu thuyết thời đại ạ. Dù gì thì đọc tác phẩm do người thân viết cũng hơi… căng. Em đọc truyện em gái em viết thôi cũng phải chuẩn bị tinh thần lâu lắm mới dám mở.”

“Giờ nghe em nói thì đúng là vậy thật.”

Thầy Tanaka gật gù, trông như đang nhớ lại điều gì đó.

“Nếu sau này cô ấy viết xong bản đầy đủ thì em sẽ đưa thầy một bản.”

“Ừ, thầy mong chờ lắm đấy.”

Thầy vỗ nhẹ lưng tôi rồi rời đi.

Tôi liếc nhìn Shiratama-san đang bị đám nam sinh vây quanh, sau đó quay bước về phía lớp tôi.

Sắp đến giờ thi chạy vượt chướng ngại vật rồi.

Lần này nhất định phải cho mọi người thấy Tôi cũng có chút ngầu chứ nhỉ—

Lều chính của ban tổ chức đại hội thể thao cũng kiêm luôn phòng y tế tạm thời.

Lý do tôi phải cất công đến tận đây thì đơn giản thôi—tôi vấp ngã và trầy đầu gối.

Tôi vượt lưới trong phần thi vượt chướng ngại vật rất đẹp mắt, nhưng lúc vừa chạy thì chân bị vướng vào lưới. Kết luận: đại hội thể thao quá nguy hiểm, nên cấm thì hơn.

“À… xin lỗi…”

Tôi dè dặt cất tiếng gọi vào trong lều, thì thấy cô giáo Konuki mặc áo blouse trắng quay lại.

“Ồ, sao thế Nukumi-kun? Em đến gặp cô đấy à?”

“Không ạ, em bị trầy chân nên đến xin sát trùng.”

“Lạnh lùng như mọi khi nhỉ. Rồi, ngồi ghế kia đi.”

Cô Konuki kiểm tra vết thương rồi vẫy tay gọi một học sinh đứng phía sau.

“Vết này chỉ cần sát trùng là được. Em giúp cô nhé.”

“Vâng, để em.”

Người thay cô không ai khác chính là—Sakurai-kun. Cậu ta cười gượng rồi ngồi xuống ghế đối diện.

“Lúc nãy cậu thi xong rồi ha. Tiếc ghê.”

Không tiếc gì cả, trong sáu người tôi về thứ năm, may mà không đội sổ là phước rồi.

Sau cuộc bầu cử, Sakurai-kun bị cuốn vào công việc chuẩn bị đại hội thể thao, nên hai đứa cũng chưa có dịp nói chuyện đàng hoàng. Tôi thấy hơi ngại ngùng, bèn lên tiếng:

“Cậu làm cả việc này luôn hả?”

“Hội học sinh cũng là ban tổ chức mà. Gọi là nhiệm vụ cuối cùng đó. Rồi, hơi rát nha.”

Sakurai-kun chấm bông gòn thấm cồn lên vết thương tôi một cách cẩn thận.

Nhìn cậu ấy làm việc thành thạo, tôi buột miệng nói:

“Người giới thiệu Basori-san cho các tiền bối… là cậu đúng không?”

Sakurai-kun khựng tay lại, lưỡng lự một chút rồi chậm rãi trả lời:

“Lúc đi làm tình nguyện cùng nhau, có một nhóm không ưa Basori-chan. Toàn bịa chuyện này nọ, phiền lắm.”

Vẻ mặt cậu ấy tối sầm lại, như đang nhớ lại chuyện cũ.

“Nhưng khi thủ lĩnh của nhóm đó gặp rắc rối và bị cô lập, người duy nhất đứng về phía cô ta… lại chính là—”

“Basori-san sao?”

Sakurai-kun lặng lẽ gật đầu rồi tiếp tục công việc.

…Thì ra Tiara Basori-san có quá khứ như vậy.

Dù bị ghét bỏ, vẫn chọn bảo vệ người đó. Tất cả đều rất giống con người của Tiara Basori-san.

Ba người trong hội học sinh đều biết những điều tốt đẹp ở cô ấy và trân trọng cô ấy như đồng đội quý giá.

Có lẽ tôi không cần phải lo xa làm gì.

Và hoạt động tình nguyện ở trường tôi, hóa ra cũng nhiều drama thật đấy… đáng sợ…

“Xong rồi nè.”

Trên đầu gối tôi giờ đã được dán gạc phủ kín vết thương.

Tôi còn đang cảm thán thì một nữ sinh bất ngờ lao vào lều.

Tóc buộc cao, lông mày sắc sảo. Người kế nhiệm hội trưởng học sinh—Tiara Basori-san.

“Sakurai-kun, cậu có thể qua giúp chuẩn bị lễ bế mạc được không? Shikiya-senpai lại tháo móc cài nên—”

Rồi ánh mắt cô ấy bắt gặp tôi, lập tức hớt hải chạy lại.

“Nukumizu-san, cậu bị thương à!? Để tôi băng bó cho nhé!”

“À, Sakurai làm giúp rồi nên không sao đâu.”

Tôi đứng dậy, thử dậm dậm chân vài cái.

“Vậy à…”

Tiara cầm sẵn thuốc sát trùng và băng gạc, vai rũ xuống thất vọng. Bên cạnh cô, Sakurai cũng đứng dậy khỏi ghế.

“Chuẩn bị cho lễ bế mạc rồi. Vậy phần còn lại nhờ Basori-san nhé.”

“Vâng! Giao cho tôi!”

Trong lều giờ chỉ còn lại hai người. Đúng lúc thế này thì cô giáo Konuki lại chẳng thấy đâu.

Từ sau vụ “bầu cử máu cam”, tôi với Tiara cũng chẳng nói chuyện mấy, nên không khí có hơi gượng gạo…

“Ờm, vậy thì tôi cũng—”

“Tí nữa tôi tham gia chạy tiếp sức mượn đồ. Cậu sẽ xem chứ, Nukumizu-san?”

Cô ấy nói chen vào lời tôi, như thể sợ tôi chạy mất.

“Ừm… Chạy mượn đồ cũng hiếm thấy, chắc tôi sẽ xem.”

“Fufu, phải không. Mấy trò thế này giống truyện shoujo lắm, tôi cũng từng mơ mộng đôi chút.”

Tiara cười nhẹ, giọng đầy thoải mái rồi vỗ nhẹ hai tay vào lưng tôi.

“Xin lỗi vì giữ cậu lại. Nhớ xem phần thi của tôi nhé, Nukumizu-san.”

“À, ừ. tôi biết rồi.”

Sau Shiratama, đến lượt Tiara… Dù bầu cử kết thúc rồi mà, họ còn nhắm vào gì nữa chứ?

Tôi nghiêng đầu, quay trở về khu lớp tôi.

Chạy tiếp sức mượn đồ là trò chơi nơi thí sinh lấy mảnh giấy có ghi đề bài và chạy đi mượn thứ tương ứng từ người trong sân.

Các đề phổ biến thường là “băng đô”, “kính mắt”, hoặc đôi khi là “người mình tôn trọng”.

Trong truyện tranh shoujo thì thường sẽ là “báu vật của bạn”, và nam chính sẽ bế công chúa – nữ chính chạy về đích.

Thì ra Tiara cũng mơ mộng chuyện đó à. Cô ấy không chỉ “hủ” thôi nhỉ…

Tôi đang thẩn thờ xem phần thi của khối 10 thì Ayano bên cạnh bật cười khẽ rồi nói:

“Sắp tới lượt Chihaya đấy. Đừng để lỡ kẻo bị cằn nhằn cả tối.”

Lại tranh thủ khoe chuyện tình rồi. Không thể chủ quan với cậu này được.

“À mà lúc nãy cậu không sao chứ? Bị Asagumo kéo đi nói chuyện mà.”

“Chihaya gọi tớ á? Chuyện gì mới được?”

“Sau khi cổ vũ Yakishio ở cuộc tiếp sức nam nữ đó.”

“Ủa, cổ vũ Lemon…?”

Ayano khoanh tay, ra vẻ thật sự không hiểu.

Khoan đã, đừng nói là Asagumo đã làm gì cậu ấy đấy nhé…!?

“Tiếp theo là phần chạy tiếp sức mượn đồ của khối 11. Vận động viên, xin mời vào vị trí!”

Loa phát thanh vang vọng trên sân như xua đi nỗi bất an trong tôi.

Thôi kệ, cứ quên vụ vợ chồng Ayano đi vậy.

Hai người mỗi lớp, tổng cộng 12 người đã vào vị trí, trong đó có cả Asagumo và Tiara.

Tiara hơi giật mình khi Asagumo nói gì đó với cô ấy, có vẻ sợ… Linh cảm của cô ấy, nên tin là vừa.

Khi ban tổ chức đặt hết đề bài lên bàn phía trước, cuộc thi chính thức bắt đầu.

Tiếng súng nổ, Asagumo lao đi như tên bắn, liếc qua đề rồi chạy thẳng về phía tôi. Trên tay cô ấy là mảnh giấy ghi—

“Đề của tớ là ‘kính mắt’. Cậu cho tớ mượn kính được không, Mitsuki-san?”

“Ờ, đơn giản thôi. Cố lên nhé.”

“Vâng, cảm ơn Mitsuki-san!”

Không hiểu sao cô ấy đeo kính vào rồi chạy loạng choạng đi.

Mà hình như chạy sai hướng rồi đấy…

“Không đi cùng nhau à, Ayano? Cô ấy chạy sai hướng kìa.”

“Thế à? Tôi không có kính nên chẳng thấy gì hết.”

Ờ, cũng đúng thôi. Thôi thì hai người họ có vẻ vui vẻ là được rồi.

Tôi quay lại chú ý đến sân thì thấy một nữ sinh khác đang chạy về phía mình – là Tiara.

Cô ấy dừng lại trước mặt tôi, thở hổn hển, đôi má đỏ bừng.

“Nè, Nukumizu-san. Cậu đi với tôi được không?”

“Ể? Tôi á?”

Gì thế nhỉ? Hay cô ấy rút trúng đề kiểu “người hướng nội”…?

Trước khi tôi kịp hỏi thì Tiara đã nắm lấy tay tôi.

“Chạy thôi nào!”

“Ơ, khoan đã?!”

Giữa ánh nhìn tò mò của bạn cùng lớp, tôi bị kéo chạy đi.

Khoan, tình thế này… chẳng phải tôi giống nữ chính truyện tranh sao!?

“Nè, Tiara-san, cậu rút đề gì vậy?”

“Tăng tốc đây! Coi chừng cắn lưỡi đó!”

Cô ấy chẳng trả lời mà chỉ chạy nhanh hơn.

Lúc này thì khỏi nói gì luôn cho xong. Tôi đành điều chỉnh bước chạy theo cô ấy, cùng hướng đến vạch đích.

Mấy thí sinh lớp khác đi ngang qua đều ngạc nhiên nhìn chúng tôi.

Tôi đang nắm tay một cô gái, chạy trước mặt toàn thể học sinh.

Tự nhiên thấy căng thẳng…

Khoan, chân nào phải đưa lên trước ấy nhỉ…?

Khi tôi bắt đầu luống cuống, suýt vấp ngã thì Tiara kéo tay tôi mạnh hơn, cả hai cùng băng qua vạch đích.

Cô ấy vẫn nắm tay tôi, vừa lấy lại hơi thở, thì một bạn nữ trong ban tổ chức tiến đến. Lúc đó, Tiara mới buông tay tôi ra.

“Xin lỗi, kiểm tra đề bài nhé.”

“Vâng, mời bạn.”

Tiara đưa tờ giấy ra trước mặt bạn đó.

Cô gái kia tròn mắt đứng hình. Tiara mỉm cười nhẹ nhàng.

“Ổn chứ?”

“À… vâng…”

Bạn ấy gật gù, rồi Tiara quay lại cúi đầu với tôi.

“Cảm ơn cậu nhiều, Nukumizu-san. Nhờ cậu giúp mà tôi vượt qua được.”

“Không có gì. Mà… đề là gì thế?”

“Cậu muốn biết à?”

Ừ thì cũng tò mò đấy, nhưng mà cảm giác hỏi ra thì phiền phức lắm…

Đang lưỡng lự thì ánh sáng lóe lên làm tôi chói mắt.

Asagumo – người đeo kính của Ayano – đã đứng ngay bên cạnh.

“Giọng đó là Nukumizu-san nhỉ? Vậy người còn lại là bạn Basori?”

Asagumo nhìn tôi qua cặp kính, ánh mắt đầy tò mò không hề che giấu.

“Đề của tôi là kính mắt. Còn đề của bạn Basori là Nukumizu-san à?”

Tiara mỉm cười, nắm lấy tay Asagumo.

“Cũng kiểu vậy đấy. Asagumo-san, nguy hiểm lắm, để tôi đưa cậu về chỗ chờ nhé.”

“Ô, cảm ơn cậu nhiều nha. Mà… vạch đích ở đâu vậy?”

“Bọn mình về đích rồi. Đi lối này nè.”

Tiara dìu Asagumo đi ngang qua chỗ tôi.

“Thế, đề bài thật sự là—”

Tôi định hỏi thì Tiara liếc nhìn tôi, cười tinh nghịch.

Ngay khi đi ngang qua, cô ấy thì thầm bên tai:

“Chiều nay tan học, cậu dành cho tớ một chút thời gian được không?”

Lễ hội thể thao của trường Tsuwabuki khép lại, để lại cho tôi vài vết trầy xước và cơn đau cơ bắp.

Từ các đội cổ vũ muôn hình vạn trạng, cú bứt phá của Yakishio, điệu nhảy của Shiratama, đến bữa cơm hộp đặc biệt của Kaju…

Tất cả đã trở thành kỷ niệm. Còn đội trắng hay đỏ thắng thì… quên sạch rồi.

“Sắp đến giờ rồi…”

Tôi liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tay, rồi ngước mắt nhìn bầu trời đang dần tối.

Tôi đang đứng trên cây cầu bắc qua hồ Ooki, cách trường Tsuwabuki khoảng 15 phút đạp xe.

Lần gần nhất tôi đến đây là nửa năm trước, khi bị Tiara gọi ra để thu hồi bản doujin BL tự viết của Tsukinoki-senpai…

So với hồi đó, trời đã bắt đầu tối muộn hơn rất nhiều.

Bầu trời chiều đang dần nhuộm từ xanh thẫm sang xanh tím khiến người ta có cảm giác bồn chồn, như trộn lẫn giữa bất an và chút xao xuyến khó tả.

Cảm giác như có điều gì đó sắp trôi qua, nhưng lại không biết đó là điều gì. Một cảm xúc gần giống như nôn nóng.

── Mới mười sáu tuổi. Nhưng đã là học sinh năm hai cấp ba.

Những câu nói nghe không mâu thuẫn nhưng lại đối lập cứ hiện lên trong đầu rồi biến mất.

… Mà này, sao lại hẹn gặp nhau ở chỗ này chứ không phải bàn ở sân trong?

Theo lời của Tiara-san, sân trong là nơi lý tưởng để nói chuyện bí mật vì xung quanh không nghe thấy gì cả.

Tức là nếu chọn nơi này, vấn đề không phải là người khác nghe thấy, mà là nhìn thấy.

Nói cách khác, chắc chắn có gì đó không muốn để ai nhìn thấy.

Cái đề bài của trò chạy tiếp sức mượn đồ chỉ là cái cớ, mục đích thật sự là──

“… Đồ anime à.”

Vì đủ thứ gây choáng mà tôi quên béng đi, nhưng vốn dĩ tôi bắt đầu giúp Tiara-san cũng là vì mấy món quảng bá của Chikapyon. Chắc hôm nay cô ấy đến để đưa tôi cái đấy.

Dù đúng là trao đổi đồ anime trong trường cũng hơi ngại thật, nhưng đâu cần thiết phải hẹn ra tận nơi thế này…

Khi đang vừa hồi hộp vừa nhìn quanh quất, Tôi thấy một cô gái mặc đồng phục trường Tsuwabuki đang tiến đến từ đầu kia của cây cầu dài bắc ngang qua hồ. Đó là Tiara-san.

Chỗ tôi đang đứng trên cầu hơi rộng hơn những đoạn khác, còn có cả ghế băng. Hồi trước, chính tại chỗ này, tôi đã đến gặp Tiara-san khi cô ấy đang đợi──

Khi Tôi còn đang mải nhớ lại chuyện đó, có lẽ vì nhận ra bị tôi nhìn, Tiara-san liền chạy lúp xúp lại gần.

“Xin lỗi nhé, để cậu đợi lâu. Công việc hơi bị kéo dài một chút.”

Cô ấy khẽ cúi đầu, tay vuốt lại vài sợi tóc lòa xòa trong bộ đồng phục học sinh.

“Không sao đâu, tôi cũng mới đến thôi mà.”

Tôi khẽ nói dối, và cô ấy mỉm cười nhẹ, rồi vẫy tay gọi tôi lại gần.

“Này, nhìn kìa Nukumizu-san. Có một đàn vịt mẹ con kìa.”

“Chắc là vịt cổ xanh nhỉ. Giờ đang vào mùa sinh sản mà.”

Không hiểu sao, hôm nay Tiara-san có vẻ đang rất vui.

Cô ấy dựa người vào thành cầu, chỉ tay về phía đàn vịt con đang bơi theo mẹ.

“Con vịt lớn là mẹ nhỉ. Vậy bố chúng đâu rồi nhỉ?”

“Không có đâu. Vịt cổ xanh trống thường biến mất sau khi vịt mái đẻ trứng.”

“Ồ, vậy à…”

Bầu không khí vui vẻ tụt xuống một chút. Hình như tôi vừa chọn sai đường hội thoại thì phải…

Mặc kệ chuyện đó, Tiara-san vẫn tươi cười nhìn theo những chú vịt con đang bơi lội.

…Mà khoan. Mấy món Chikapyon đâu rồi nhỉ?

Khi cả hai đang lặng lẽ đứng cạnh nhau, nhìn theo đàn vịt, thì cô ấy khẽ cất lời:

“Bài phát biểu cổ vũ hôm đó… cậu vẫn còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau nhỉ.”

“Bị mắng ngay từ lần gặp đầu thì sao quên được chứ.”

Hồi đó, tôi lên phòng hội học sinh nộp giấy tờ, vừa nhìn thấy tên bảng tên là bị cô ấy nổi cáu ngay.

Tiara-san đưa tay che miệng khẽ cười.

“Hôm đó thật thất lễ quá. Lúc đó tôi cứ nghĩ Câu lạc bộ Văn học là nơi tụ tập của những người kì quặc.”

“À thì, cũng không hoàn toàn sai đâu.”

“Này, tôi đang cố gắng chữa cháy cho cậu mà lại bị phá tan thế này à.”

Tiara-san bật cười không nhịn nổi.

“Nói mới nhớ, hồi đó còn có vụ ai đó đem truyện doujin đồi trụy đến trường nữa thì phải.”

“Không phải tôi, là Tsukinoki-senpai đấy.”

“Thế à? Tôi quên mất rồi.”

Nhìn nét mặt tinh nghịch của Tiara-san, Tôi chỉ biết cười gượng.

“Cậu thay đổi nhiều đấy, Tiara-san. Không giống hồi trước nữa.”

Tôi thử buông một câu khơi chuyện, chờ cô ấy phản ứng lại──

……

………Ơ? Không phản ứng gì hết?

Tiara-san chống khuỷu tay lên thành cầu, ngước mắt nhìn tôi.

“Có chuyện gì vậy? Xin lỗi, tôi không nghe rõ cho lắm.”

“À, không có gì… Tớ chỉ thấy hôm nay cậu không cáu gắt như mọi khi thôi.”

“Nếu không có gì đáng để cáu thì tôi đâu cần phải cáu chứ.”

Ra là vậy. Hợp lý ghê.

Nghĩa là trước giờ tôi cứ toàn làm những chuyện khiến cô ấy bực tôi thôi sao…

“Nhưng mà, cũng phải bị ghét tí thì mới có cảm giác đáng để chọc.”

“Ra là cậu luôn cố tình chọc tức tôi à?!”

Chết rồi, lỡ miệng nói ra mất.

Tiara-san xị mặt tiến sát lại gần.

“Lúc nào cậu cũng vậy! Toàn chọc tôi rồi chẳng bao giờ chịu nghe lời tôi nói cho tử tế!”

“Không không, tôi đâu có chọc gì cậu đâu…”

“Thế nên đừng có gọi bằng tên riêng của tôi nữa!”

Tốt, cuối cùng cũng trở lại phong cách thường ngày rồi.

Tiara-san thở dài như bất lực.

“Hôm nay tôi định nói lời cảm ơn đàng hoàng, vậy mà lại thành ra thế này…”

“Ơ, vậy hả? Vậy giờ không cảm ơn nữa à?”

“Ừ, tiếc thật nhỉ.”

Cái mặt phụng phịu đó cũng chẳng giữ được lâu.

Cô ấy mỉm cười, không buồn giấu đi nét mặt giãn ra, rồi lại chống khuỷu tay lên thành cầu.

“...Tôi thực sự biết ơn cậu, Nukumizu-san. Vì đã chịu khó nghe mấy chuyện bốc đồng của tôi. Cùng tôi chiến đấu trong cuộc bầu cử hội trưởng nữa.”

“Dù cuối cùng mấy khoảnh khắc ấn tượng nhất lại thuộc về Shikiya-senpai nhỉ.”

“Ừ, chuyện đó đúng là bất ngờ thật.”

Tấm lòng lo lắng của Shikiya-san dành cho Tiara-san.

Có lẽ, chị ấy cũng vụng về chẳng kém gì cô ấy.

Vì thế mới chọn cách thể hiện cảm xúc như vậy──

Khi tôi còn đang trầm ngâm, thì thấy Tiara-san đang chống má nhìn tôi.

“…Cậu đang nghĩ về Shikiya-senpai đúng không?”

“Hả? À thì, vì cậu vừa nhắc đến mà.”

“Cậu đang đứng cạnh tôi mà lại nghĩ đến người khác à…”

Tiara-san quay mặt đi, phụng phịu.

…Ơ, sao lại giống bạn gái giận dỗi thế này?

Tôi cũng tựa khuỷu tay lên tay vịn như cô ấy, rồi nhìn lên bầu trời đang dần tối.

“Hội học sinh sắp tới, Sakurai-kun sẽ làm phó hội trưởng đúng không?”

“Ừ, cậu ấy đồng ý rồi. Nhưng nếu có thêm một người nữa thì đỡ vất vả hơn đấy.”

Tiara-san liếc sang tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.

“Ờ thì, chắc tôi không giúp được đâu. Tôi đang làm hội trưởng CLB Văn học mà… Vấn đề tuân thủ nội quy nữa ấy?”

“Ô, biết cả từ khó vậy à?”

“Cũng biết chút chút. À mà, vậy là cậu không còn dạy Quốc văn nữa sao?”

Tôi hỏi khẽ như đùa. Tiara-san mỉm cười, lộ hàm răng trắng đều.

“Ừ, không sao đâu. Ngược lại, lần này tôi sẽ là người dạy cậu.”

“Thế thì nhờ cậu nhé.”

Chỉ là chuyện vặt vãnh, cười đùa một chút.

Vậy mà lại thấy ấm áp đến bất ngờ.

Số lần ánh mắt chạm nhau tăng lên, và ngược lại, số lời trao đổi giữa hai đứa dần ít lại.

Cảm thấy có chút nhột như kiểu lúng túng, Tôi rời người khỏi tay vịn.

“Ừm… Gió bắt đầu lạnh rồi nhỉ.”

“Ừ, hơi lạnh thật.”

Thôi, quay về trước khi trời tối thôi.

Tôi vừa định bước đi thì bất ngờ bị gọi lại.

“À này, suýt quên mất.”

A, phải rồi! Tôi quên mất chuyện quan trọng…!

“Chikapyon đúng không──”

“Là đề bài cho trò chạy mượn đồ đó. Tôi hứa sẽ nói cho cậu biết mà.”

…Hả? Mà tôi cũng đâu có thắc mắc vụ đó lắm đâu ta?

Khi tôi còn đang ngơ ngác, Tiara-san chìa ra một mẩu giấy nhỏ bằng hai tay──

“Của cậu đây.”

“Ể… ừm, cảm ơn.”

Cũng không phải chuyện gì to tát đến mức phải từ chối.

Chắc là cô ấy ngại nói lời cảm ơn trực tiếp, nên mới mượn cớ để gọi tôi ra đây.

Tôi cầm mẩu giấy với tâm trạng nhẹ nhàng, nhưng vừa nhìn thấy dòng chữ trên đó, tim tôi như ngừng đập trong thoáng chốc.

……

…………

……………… Đây là… đề bài của cuộc thi “chạy tìm đồ”, đúng chứ?

Trên mẩu giấy ấy, viết mấy chữ: Người mình thích.

Ờm… nếu đề bài cô ấy rút được là cái này, và cô ấy đã đến tìm tôi──

Tôi còn đang rối như tơ vò thì ánh mắt của Tiara-san đã nhìn thẳng vào tôi.

Cô ấy đan hai tay lại trước ngực, như đang khẩn cầu điều gì đó.

Rồi với vẻ mặt đã quyết tâm, cô ấy khẽ mở lời:

“Nukumizu-san… tôi thích cậu.”

Một lời tỏ tình, vừa bất ngờ vừa đột ngột.

“Ể, à… ờm…”

Không, khoan đã, kết luận là “tỏ tình” thì hơi vội vàng.

Trong truyện rom-com mấy tình huống kiểu này hay chỉ là hiểu lầm thôi──

“Dĩ nhiên là… theo nghĩa tình cảm nam nữ. Cậu có thể làm bạn trai tôi được không?”

──Không thể nhầm được. Đây đúng là lời tỏ tình.

Không phải nghe lầm, không phải hiểu nhầm.

Tôi vừa được tỏ tình.

Sự kiện mà trước giờ chỉ thấy trong light novel, bây giờ đang xảy ra trước mắt – với tôi là nhân vật chính.

…Thật đấy à? Người như tôi… được cô ấy lựa chọn?

Tiara-san rất dễ thương, và luôn vui vẻ khi ở bên.

Dù nghĩ thế nào thì cũng là cô gái vượt xa tầm với của tôi.

Chỉ cần nói một câu “Ừ”, thì cô ấy – người luôn ở trong những giấc mơ viển vông của tôi – sẽ trở thành người yêu thật sự…

“Ờ, ừm…”

Tôi cố mở đôi môi khô khốc của mình ra.

“Thật ra… tôi chỉ xem Basori-san như một người bạn…”

…Hả?

“Vì bị bất ngờ nên tôi… chưa sẵn sàng để trả lời…”

…Tôi đang nói cái quái gì vậy?

Tiara-san là một cô gái tốt. Dễ thương, hòa đồng.

Ban đầu có hơi khó gần, nhưng khi hiểu rồi thì thấy nụ cười cô ấy vô cùng ngây thơ, dễ mến.

Ở bên cô ấy rất thoải mái.

Nếu quen nhau… chắc chắn sẽ rất vui.

Không có lý do gì để từ chối.

Chỉ cần nói một lời “Ừ” là đủ rồi.

Chỉ cần vậy thôi là có thể đến bên Tiara-san──

“Tôi…”

Tôi đang định nói ra, nhưng lại không tìm được lời nào để tiếp tục.

…Tôi đang làm gì vậy?

Một cơ hội như thế này, có thể cả đời chỉ đến một lần.

Ngay lúc tôi định cố gắng mở lời bằng bất cứ cách nào, thì──

“Đ-đợi một chút đã!”

Tiara-san ngắt lời tôi.

“À… thật ra…”

“Cũng đột ngột quá nhỉ! Tôi cứ nghĩ chỉ cần tỏ tình thì sẽ chuẩn bị tinh thần được, nhưng… thực ra tôi cũng đang rối tung cả lên…”

Cô ấy vừa nói, vừa ôm lấy ngực và khụy xuống đất.

“Cậu không sao chứ?”

“…Không sao đâu. Nukumizu-san…”

Sau một hồi hít thở sâu, Tiara-san ngẩng mặt lên.

“──Hay là, bọn mình bắt đầu từ… làm bạn trước nhé?”

Vừa nói, cô ấy vừa đưa tay ra phía tôi.

“Bạn á… chẳng phải giờ chúng ta đã là bạn rồi sao?”

“Tôi rất vui khi biết cậu nghĩ vậy. Nhưng…”

Cô ấy nắm lấy tay tôi, rồi loạng choạng đứng dậy.

“Tôi muốn được nói chuyện thoải mái hơn, cùng nhau đi chơi nhiều hơn… nếu được vậy thì tôi sẽ rất vui.”

“À, nếu chỉ vậy thì…”

Tôi trả lời mà chẳng suy nghĩ gì, nhưng Tiara-san mỉm cười với vẻ nhẹ nhõm.

“Và rồi… nếu một ngày nào đó, cậu có thể thích tôi…”

──Một đòn bất ngờ.

Không thể gọi bằng cái gì khác được.

Tưởng như đã tạm hoãn câu trả lời, vậy mà lại bị nụ cười ấy đón đầu.

Với tôi lúc đó, nụ cười ấy… quá rực rỡ.

Tim tôi đau nhói.

Ngay trước mặt tôi – kẻ vẫn đang loay hoay giữa những cảm xúc lộn xộn – Tiara-san đỏ mặt, dùng tay quạt quạt vào má.

“Giờ nghĩ lại mới thấy run quá. Tôi vừa nói gì đó to gan thật đấy…”

Tôi nhìn cô ấy, đưa tay lên gãi má vì bối rối.

“À… được cậu tỏ tình, tôi thực sự rất vui. Tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc…”

Tôi chắp nối từng lời khó khăn, và Tiara-san khẽ cười, như thẹn thùng.

“Vâng, tớ mong một câu trả lời tích cực. Nhưng mà, dù gì thì tôi cũng là con gái…”

Cô ấy đan tay ra sau lưng, ngước mắt nhìn tôi, rồi mỉm cười nói tiếp:

“──Nên cậu nên sớm yêu tôi thì hơn đấy, biết chưa?”

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

bro fumbled hard💔
Xem thêm
Tao thấy con hải ly kia k xứng đáng
Xem thêm
Thật đấy đọc đến đâ Tiara quá tuyệt, hải ly quá chán =))
Xem thêm
Quá Mạnh
Xem thêm
Siêu chiến hạm
Xem thêm
Đây rồi
Xem thêm