“Ahool, Ahool!” - Maggie
Tại khu vực sân sau của lâu đài, Maggie đang vung vẩy đôi cánh và cái đuôi của mình, lượn đi lượn lại xung quanh dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Mặc dù Roland đã nghe các phù thủy kể lại về điều này, thế nhưng lần đầu tiên nhìn thấy “hình dạng quái thú” của Maggie, anh vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Con quái vật bay khổng lồ da nâu này tính từ đỉnh đầu đến chóp đuôi dài tới tận mười mét, sải cánh thì lên tới tận mười lăm mét. Đôi cánh của nó có hình dạng tương tự như cánh dơi. Khi soi dưới ánh sáng mặt trời, anh có thể nhìn rõ các mạch máu mỏng và khung xương. Có lẽ vì cơ thể khá cồng kềnh nên dù có hình dạng trông giống chim, con quái vật bay này vẫn cần tổng cộng đến bốn cái chân để giữ thăng bằng. Mỗi cái chân ấy dày bằng cánh tay của người trưởng thành, có bộ móng vuốt dài ngoằng và sắc nhọn, quặp cả vào đất.
Tuy nhiên, điểm nổi bật nhất của con quái vật này lại nằm ở cái đầu. Ngoài hai mắt ở hai bên đầu, nó có thêm một con mắt nữa ở giữa trán, tạo thành hình tam giác. Một nửa phần còn lại của cái đầu là một cái miệng đầy máu há ngoác rộng, lởm chởm đầy răng như trong mấy bộ phim kinh dị, chả có điểm nào giống với mỏ của một con chim bình thường cả. Bất cứ khi nào Maggie mở miệng nói, nó sẽ để lộ một hàm răng sắc nhọn cùng cái lưỡi dài nhớp nháp. Một cảnh tượng khiến các phù thủy khác phải liên tục giật mình sợ hãi.
“Đây là con quỷ thú bay mà tên Quỷ dữ lúc đó cưỡi à?” - Leaf thốt lên - “Lúc còn ở vùng hoang dã, nếu chúng ta mà gặp phải một con quái vật như này thì chắc chẳng còn ai có thể chạy trốn được nữa mất.”
“Nếu không nhờ em ấy tiến hóa và có được khả năng mới này, đến cả em chắc cũng chẳng thể trở về được nữa” - Nightingale nói trong khi vuốt ve chiếc cổ trơn nhẵn của Maggie - “Chị sẽ chuẩn bị một túi đầy những miếng cá nướng nhỏ mỗi ngày để thưởng cho em nhé.”
“Ahool-!” - Maggie
“Chị biết rồi. Chị sẽ ướp cả mật ong lên nữa” - Nightingale
Nghe lời hứa này, cái đuôi của con chim kì dị bắt đầu vẫy vui vẻ hơn.
[Đám cá đó rõ ràng là của mình cơ mà] - Roland thầm thở dài - [Chưa xin phép gì đã tự tiện lấy đồ ăn trong bếp của người ta đi làm phần thưởng cho người khác rồi. Đã vậy còn cái thái độ hồn nhiên, tự nhiên kia nữa chứ, cé như thể hay lắm ấy!]
“Được rồi, chúng ta bắt đầu kiểm tra chi tiết kỹ năng mới của em theo thường lệ nào” - Roland
“Ahool!” - Maggie
...
Sau một buổi sáng lặp đi lặp lại vô tận những bài thử nghiệm, Roland đã có bản tổng hợp thông tin chi tiết về khả năng biến hình thành quái thú mới của Maggie.
Giữ nguyên đặc điểm con chim nào Maggie biến thành cũng to hơn hình mẫu, hình dạng chim khổng lồ da nâu của em ấy lớn hơn so nhiều với thú cưỡi ban đầu của Quỷ dữ. Hơn nữa, khả năng mang vác cũng được tăng lên, cho phép chở được tới hai phù thủy. Tuy nhiên, khi phải chở tải trọng tối đa, tốc độ bay của em ấy chỉ có thể duy trì ở khoảng tám mươi ki-lô-mét một giờ. So với Lightning thì chậm hơn nhiều.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại. Điểm mạnh của Maggie chính là em ấy có đủ sức bền để mang vác vật nặng mà không bị giảm độ cao khi bay như Lightning. Đồng thời, tuy rằng lúc bắt đầu biến đổi hình dạng, mức ma lực tiêu tốn là khá nhiều. Thế nhưng sau khi đã hoàn tất biến hình, cho dù cô bé có bay ở độ cao tối đa hay thấp tà tà, phải chở một hay hai người... thì lượng ma thuật tiêu thụ lại cực kỳ ít. Vấn đề duy nhất lúc ấy cần phải xem xét chỉ là sức mạnh thể chất của Maggie mà thôi.
Nhờ việc tiến hóa năng lực, trữ lượng ma thuật của Maggie cũng đã tăng lên đáng kể, khiến vị trí xếp hạng của cô trong Hiệp Hội Phù Thủy nhảy vọt từ vị trí cuối cùng lên mức trung bình. Nhờ vậy nên cô giờ đây cũng đã có thể thay đổi hình dạng đến bảy, tám lần một ngày.
Ngoài ra, thông qua Maggie, Roland đã có thể củng cố hơn một số suy đoán trước đây của mình.
Cơ hội tiến hóa của các phù thủy bắt nguồn từ sự gia tăng hiểu biết của họ về khả năng của chính mình. Bất kể là thông qua hình thức học tập, một khoảnh khắc nhận ra đột ngột, hay một tình huống hiểm nghèo, khả năng của họ đều có cơ hội được nâng cấp.
Điều này cũng tương tự như khả năng tiến hóa tự nhiên của các loài – miễn là trong một cộng đồng có đủ thời gian và quy mô, sẽ luôn có một hoặc hai cá thể may mắn có thể vượt lên trên so với những cá thể cùng loài. Và nếu so sánh khả năng sau khi tiến hóa của họ với ban đầu, sự khác biệt ấy lớn như trời với đất.
Và khi con người sợ hãi một cá thể vượt trội mà họ không thể kiểm soát, họ thường cố gắng đàn áp những cá thể đó. Vậy nên rất có thể đây cũng là một trong những lý do mà Giáo hội luôn cố gắng truy sát các phù thủy trong xã hội.
Sau bữa trưa, khu vực lâu đài của Lãnh chúa chào đón một sự kiện lớn.
Sau gần bốn tháng xây dựng và hoàn thiện, cuối cùng ngôi nhà dành cho phù thủy cũng đã được đưa vào sử dụng.
Ngắm nhìn tòa nhà chỉ có vỏn vẹn ba tầng với tổng số chưa đến năm mươi phòng, Roland không ngừng thở dài. Ở thế giới của anh, loại nhà này chỉ có thể được coi là ngang bằng với một ngôi nhà tự xây ở vùng nông thôn xa xôi. Vậy mà ở đây, nó lại đang đại diện cho trình độ kiến trúc cao nhất trên đại lục – không phải vì quy mô, mà là bởi công nghệ xây dựng lên nó.
Đây là ngôi nhà đầu tiên trên thế giới này được xây dựng từ hỗn hợp bê tông cốt tre và gạch.
Roland vẫn còn nhớ như in thời điểm bắt đầu đổ cột bê tông cốt thép đầu tiên, Karl đã vô cùng xúc động mà nói với anh rằng: “Thành tựu giả kim Xi Măng quả thật là vô cùng kì diệu và đa năng. Chỉ cần trộn với đá cuội, nó có thể ngay lập tức được đưa vào sử dụng tại bất cứ đâu, xây thành bất cứ hình dạng nào như mong muốn… Điện hạ, thực lòng mà nói thì tôi nghĩ sẽ chẳng còn bao lâu nữa, nghề thợ đá sẽ biến mất khỏi lĩnh vực xây dựng.”
Ngoài các dầm đỡ mái, tất cả các phòng của ‘ngôi nhà của phù thủy’ đều được ghép lại từ các tấm bê tông đúc sẵn. Nhìn vào những tấm bê tông này, Roland không khỏi bồi hồi nhớ lại thuở thơ ấu. Chỉ những năm tám mươi, anh mới có thể nhìn thấy loại vật liệu xây dựng cổ xưa này. Thế nhưng cũng chỉ một thời gian ngắn sau, lúc anh khoảng mười tuổi, công nghệ đổ bê tông nguyên khối tại chỗ đã ra đời. Công nghệ ghép bê tông đúc cũ này nhanh chóng bị thay thế và bị bỏ rơi hoàn toàn theo thời gian.
Và bây giờ ở Thị trấn Biên giới, công nghệ “lạc hậu” của các tấm bê tông đúc sẵn lại một lần nữa được hồi sinh.
‘Ngôi Nhà của Phù Thủy’ nằm ở phía bên trái lâu đài, tạo thành hình chữ “L”. Khu vườn cũng được mở rộng hơn với diện tích lớn hơn trước đến ba, bốn lần. Việc mở rộng nhằm đảm bảo ngay cả khi dành khu vực cho sinh hoạt và các hoạt động, Leaf vẫn có đủ không gian trống để thí nghiệm và cải thiện các loại trái cây và cây trồng của mình..
************
Evelyn mang theo một cảm giác đầy lo âu và sợ hãi, vận chuyển đồ đạc đến ngôi nhà mới của mình.
Đến nay, cô đến Thị trấn Biên lãnh cũng đã hơn một tháng rồi. Vậy mà trong suốt thời gian ấy, ngoài việc thỉnh thoảng phục vụ công việc nghiên cứu rượu cho Điện hạ, cô chưa làm được thêm bất cứ điều gì khác. Hơn nữa, chỉ với năm điểm trong kỳ thi vừa qua, cô cũng thành công đứng chót bảng trong số tất cả các phù thủy của hiệp hội… Mặc dù chị Scroll chưa bao giờ công khai công bố kết quả, nhưng vấn đề này cũng chẳng khó để tìm hiểu, chỉ cần cô hỏi thăm riêng mỗi người một chút là được.
Ngay cả Honey, người cả ngày chỉ nói chuyện với chim chóc cũng được bảy điểm!
Cô đột nhiên cảm thấy giữa mình và một kẻ ngốc chắc có sự khác biệt nào cả.
Dù vậy, cô vẫn không cảm thấy bất kỳ sự khác biệt nào trong cách Điện hạ đối xử với cô và với những người khác cả. Anh vẫn bình thường, thỉnh thoảng tìm đến cô để nói chuyện về đặc điểm của các loại rượu hoặc mang đến cho cô một loại rượu trắng có vị cay nồng mà anh mới làm để thử nghiệm. Trong khi đó, cô vẫn nhận được một đồng vàng hoàng gia làm tiền lương cho tháng trước. Số tiền lương này càng làm tăng thêm cảm giác bất an trong cô. So với bốn người đồng đội cùng chuyển tới đây, cô cảm thấy mình chẳng khác nào một kẻ ăn bám cả.
“Tòa nhà này còn có hẳn một nhà bếp riêng để nấu ăn cho các buổi sinh hoạt chung tại phòng khách. Đã vậy còn có một căn phòng nhỏ kỳ lạ được sơn màu trắng tinh nhìn rất đẹp mắt nữa…. Evelyn. Chị xong chưa? Nhanh lên nào. Chúng ta đi khám phá tòa nhà thôi” - Candle mở cửa phòng ngủ và bắt đầu nói liên hồi một cách phấn khích.
“Hmm…” - Evelyn yếu ớt đáp lời, tựa như chẳng còn chút sức lực nào cả.
"Chuyện gì vậy? Chị cảm thấy không khỏe ở đâu à?" - Candle lo lắng hỏi, lại gần ngồi xổm xuống trước mặt và sờ trán cô - "Chán không nóng lắm mà nhỉ." - Rồi em ấy đột nhiên cười và nói - "Đừng nói với em là chị bây giờ lại cảm thấy tiếc cái cảm giác ngủ chung cùng phòng với các chị em khác trong Hiệp hội Phù thủy đấy nhé?"
Evelyn im lặng một lúc, rồi lí nhí đáp lời một cách yếu ớt - "Chúng ta đến đây cũng đã hơn một tháng rồi phải không?"
"Cũng tầm tầm ấy" - Candle
“Lotus thì chịu trách nhiệm xây bức tường mới, và cô ấy sẽ sớm hoàn thành công việc của mình. Honey thì phụ trách huấn luyện những chú chim đưa tin chuyên nghiệp. Sylvie thì thậm chí còn cùng Điện hạ đi điều tra và đối mặt với những con quái vật khủng khiếp” - Evelyn nói một cách thất vọng - “Chỉ có chị là tới giờ vẫn chưa làm được điều gì cả. Chị thậm chí còn không có riêng bất kỳ kế hoạch huấn luyện cụ thể nào cả. Đến cả kết quả thi của chị cũng tồi tệ nốt… Thật sự thì đến giờ chị cũng chắng biết vì lý do gì mà Điện hạ muốn chị đến đây nữa.”
"Ồ, là việc đó sao" - Sau khi suy nghĩ một chút, Candle trả lời - "Vậy sao chị không tự mình đi hỏi ngài ấy nhỉ?"
"Hả?" - Evelyn
“Điện hạ Roland là anh trai ruột của Điện hạ Tilly, chị cũng đã thấy cách ngài ấy đối xử với những phù thủy chúng ta chân thành như thế nào rồi. Đến cả Sylvie, cái người mà luôn miệng nói, ‘Tránh xa Roland ra, cảnh giác với Hoàng tử’ mà đến giờ cũng đã có sự thay đổi trong lời nói rồi. Thậm chí còn khen ngợi ngài ấy vài câu vào ngày hôm qua” - Candle nhún vai - “Nếu vẫn sợ thì chị có thể tìm thêm một người khác để đi hỏi cùng. Thế nhưng em tin rằng không đời nào ngài ấy mắng chị nếu hỏi vậy đâu, thật đấy?”
Có vẻ như lời của Candle nói cũng có phần đúng. Evelyn nghĩ. Và để không phải tiếp tục cảm giác tự dằn vặt mình nữa, cô quyết định hành động theo lời gợi ý của Candle.


0 Bình luận