Release that witch
Er Mu, 二目
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chap 251 trở đi

Chương 298: Giấc mơ

0 Bình luận - Độ dài: 2,115 từ - Cập nhật:

"Anh hiểu rồi" - Roland đặt tay quanh eo rồi bế Anna lên, nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường. Hành động tưởng chừng đơn giản này đã đủ để khiến anh nghẹt thở. Anh nhấc tấm chăn mỏng sang một bên và lên giường nằm cạnh Anna, cô áp sát rồi tựa đầu lên cánh tay anh.

Bước tiếp theo là gì nhỉ... dạo đầu nhỉ? =))

Roland phát hiện ra rằng bản thân đang lo lắng quá mức. Anh không thể tiếp tục để tình trạng này tiếp diễn được. Là một người "có kinh nghiệm", anh không thể để lộ sự rụt rè của mình trước mặt một cô bé được. Có lẽ anh nên bắt đầu bằng một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng để hâm nóng bầu không khí rồi mới vào cuộc nhỉ, như... một vài lời nói “hư hòng” chẳng hạn?

Trong khi Roland đang vắt óc suy nghĩ, giọng nói nhẹ nhàng của Anna vang lên bên tai anh: "Lúc đẩy em ra trong khinh khí cầu. Anh có bao giờ nghĩ đến khả năng mình có thể chết không?"

Roland khựng lại một chút. Anh không ngờ rằng cô sẽ hỏi anh câu này - "Anh chỉ vô thức làm điều đó mà thôi."

"Anh là người cai trị tương lai của Graycastle, cũng là niềm hy vọng của phù thủy chúng em" - cô thì thầm - "Em không xứng đáng để anh phải hy sinh vì em đến vậy".

"Đây không phải vấn đề có xứng đáng hay không" - Roland cười khẽ - "Anh không thể thờ ơ đứng nhìn em bị tấn công mà không làm gì cả. Trên thực tế, ngay cả bây giờ, sau khi tỉnh dậy và suy nghĩ kỹ lưỡng, dù cho sự việc không xảy ra đột ngột và anh có đủ thời gian để suy xét kỹ càng đi chăng nữa, anh vẫn sẽ hành động như vậy."

"Em không thể làm gì để ngăn cản anh làm điều đó một lần nữa, phải không?" - Anna

"Phải, anh vẫn sẽ làm thế" - Roland nói khi anh véo mũi cô bằng tay kia.

Lông mi của Anna rủ xuống, và sau một lúc im lặng, cô lên tiếng - "Anh có thể kể cho em nghe về quá khứ của anh được không... Em muốn biết thêm về anh nhiều hơn nữa."

"Ồ, quá khứ của anh sao" - Roland nói. Anh hít một hơi thật sâu, lục lọi lại ký ức của vị Tứ Hoàng Tử và dự định kể lại một vài câu chuyện thú vị về cuộc sống của anh ta lúc còn sống trong cung điện. Nhưng trước khi những lời đó có thể rời khỏi miệng, anh nuốt chúng trở lại. Quá khứ của người mà Anna muốn tìm hiểu không phải là cuộc sống của vị Tứ Hoàng tử ở đây, mà là cuộc sống của một con người thuộc về một thế giới khác, rất khác. Vì vậy, Roland đành phải đưa ra một câu trả lời một cách chung chung hơn: "Anh đã từng sống trong một thành phố lớn, một thành phố cực kỳ lớn."

"Phải, chắc hẳn Vương đô Graycastle lớn hơn rất nhiều so với Border Town." - Anna

"Kể từ khi sinh ra, anh chẳng có gì đặc biệt hơn so với bất kỳ người bình thường nào khác. Anh có phần thông minh trong những việc vặt vãnh, nhưng lại không thông minh đến mức có thể được xem là thiên tài. Về học tập, anh có thể được coi là chăm chỉ và thường nhận được lời khen ngợi từ giáo viên. Nhưng họ lại không biết rằng chính anh lại là người đã vẽ những bức tranh nguệch ngoạc không thể xóa trên tường của lớp học."

"Tất nhiên là họ không dám đổ lỗi cho anh rồi" - Anna nhẹ nhàng đáp.

"Haha, đương nhiên rồi. Dĩ nhiên là họ không cần thiết phải trách mắng hay làm bất cứ điều gì với anh cả. Họ chỉ cần đơn giản báo cáo lại những hành động này cho cha mẹ anh là đủ" - Roland mỉm cười rồi lắc đầu - "Và khi điều đó xảy ra, cha mẹ sẽ không bao giờ tỏ lòng thương xót mà sẽ sẵn sàng dạy cho anh một bài học”.

"Rồi, khi anh dần lớn lên, giáo viên của anh cũng liên tục thay đổi. Từ giáo viên tiểu học, trung học, rồi đến cố vấn học tập… cho đến một ngày, cuối cùng anh cũng hoàn thành xong chặng đường học tập của mình mà không để xảy ra bất kỳ sự việc bất thường nào cả. Tất nhiên là so với con cái của những người khác, đến cuối cùng thì anh vẫn luôn cảm thấy mình còn thiếu một chút..."

Với đôi mắt khép hờ, Roland chậm rãi nói về những trải nghiệm cuộc đời của mình. Kể từ khi xuyên không tới đây, anh đã luôn phải đóng vai là Tứ Hoàng tử. Mãi tận cho tới tận hôm nay, anh mới được trải nghiệm cảm giác tự do, không cần phải che giấu bất cứ điều gì mà thoải mái trò chuyện đến vậy. Anh cảm thấy mình dường như được trở về quá khứ, như thể chỉ đang nằm trong một căn phòng khách sạn được thiết kế với phong cách cổ điển, cùng với cô gái mà anh thích, trao cho nhau cảm giác an toàn và ấm áp. Chỉ một thoáng thôi mà tâm trạng lo lắng của anh cũng được thả lỏng rất nhiều.

Có lẽ bây giờ là lúc cho bước tiếp theo nhỉ?

Thế nhưng Roland hơi quay đầu lại, anh phát hiện ra Anna đã nhắm mắt lại, ngực cô phập phồng khe khẽ, nép vào vòng tay anh mà thiếp đi từ lúc nào. Cô giờ đây giống như một chú mèo con đang dạo chơi trong vùng đất của những giấc mơ đẹp.

Anh hơi sửng sờ, nhìn chằm chằm vào cô trong giây lát, nhưng ngay sau đó lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Vậy mọi chuyện lại thành ra như thế này rồi... Dù sao thì em ấy cũng mệt rồi.

Nghĩ lại thì, trong hành trình rút lui vào hai đêm trước, để che giấu tung tích của mình, các phù thủy chỉ có thể tìm kiếm một hốc nhỏ ẩn trong sườn núi và ẩn náu qua đêm một cách tạm bợ. Nhưng họ vẫn không thể buông lỏng cảnh giác một giây phút nào cả. Do luôn phải đề phòng để sẵn sàng cho bất kỳ cuộc tấn công nào có thể xảy ra của thú dữ hoặc Quỷ trong đêm, họ gần như phải thức trắng cả đêm. Và ngay khi trời vừa bình minh, các phù thủy lại phải tiếp tục cuộc hành trình trên Cloud Gazer để nhanh chóng quay trở lại Border Town. Sau khi trở về lâu đài, Anna lại dành thêm một đêm nữa túc trực trong phòng ngủ của anh. Phải nói rằng trong hai ngày qua, cô thậm chí còn không có nổi một giây phút nghỉ ngơi tử tế. Vậy nên ngay khi để bản thân được thư giãn, sự mệt mỏi và căng thẳng đã tích tụ lâu ngày ngay lập tức ập đến khiến cô thiếp đi.

Lý do cô ấy đến tìm anh ngay ngày hôm nay, có thể là vì cô quá nóng lòng đến nỗi không thể chờ đợi lâu hơn nữa.

Mặc dù hơi tiếc nhưng Roland cũng không bận tâm lắm vì đã bỏ lỡ mất cơ hội này. Dù sao, ngày tháng bên nhau của cả hai trong tương lai vẫn còn rất dài.

Anh cúi xuống, hôn lên hàng mi dài của Anna, và thì thầm - "Chúc em ngủ ngon."

*****

Khi ánh sáng ban mai chiếu rọi vào phòng xuyên qua tấm rèm cửa sổ, Sylvie trèo ra khỏi chiếc giường của mình cùng với một tiếng ngáp dài.

Trải nghiệm của những ngày qua dường như là một giấc mơ, từ việc phát hiện ra lũ Quỷ cho đến cuộc chiến trên không, và cuối cùng là cuộc trốn thoát của họ trở lại Border Town. Chuyến hành trình khiến cô không khỏi bồi hồi nhớ lại khoảng thời gian khốn khó bị bao vây và truy đuổi bởi Thẩm phán quân của Giáo hội. Thế nhưng lần này thậm chí còn có phần căng thẳng và kiệt sức hơn.

"Chào buổi sáng" – Wendy thức dậy trước, đã thay quần áo xong, đang mang theo một chậu nước để chuẩn bị rửa mặt và súc miệng.

"Chào buổi sáng" - Cô gật đầu - "Chị dậy sớm nhỉ."

"Chị già rồi mà" - Wendy mỉm cười - "Vậy nên thời gian chị cần ngủ cũng ngày càng ít đi."

"A, trời đã sáng rồi sao?" - Nightingale dụi mắt ngái ngủ - "Xem ra em phải ngủ đẫy thêm một giấc vào trưa nay nữa mới đủ rồi."

"Tối qua em ngủ không ngon sao?" - Wendy

"Vâng, em đã mơ thấy rất nhiều thứ." - Nightingale

Sylvie bĩu môi tỏ vẻ không tán thành. Rõ ràng là đêm qua, cô đã nhìn thấy Nightingale lén lút đi lên tầng ba của lâu đài, di chuyển qua lại trước cửa phòng của Điện Hạ rất lâu. Tuy nhiên, vì năng lực tàng hình của Nightingale nên cô chẳng thể rõ cô ấy đang làm gì cả. Dù sao thì lúc cô ấy trở lại đã là rất muộn rồi - "Đêm qua, cậu ấy không..."

Khoảnh khắc cô vừa mở miệng nói, Nightingale đột nhiên quay phắt lại, nhìn thẳng vào Sylvie. Đôi mắt hơi nheo lại của cô ấy thể hiện rõ hàm ý đe dọa. Do đó, Sylvie ngay lập tức ngậm miệng lại. Chả có ai lại không biết tới sức mạnh của phù thủy chiến đấu số một trong Hiệp hội Phù thủy cả. Cảnh tượng cô ấy nhanh chóng di chuyển dù đang ở trên bầu trời, giết chết lũ Quỷ như một hồn ma vẫn còn sống động trong tâm trí cô. Nếu cô ấy đến Sleeping Island, Sylvie sợ rằng ngay cả chị Ashes cũng sẽ không phải là đối thủ. Vì vậy, khi nhận được lời cảnh báo im lặng, Sylvie nghĩ rằng tốt hơn là cô không nên tò mò quá nhiều.

"Chuyện gì đã xảy ra đêm qua vậy?" - Wendy hỏi trong sự ngạc nhiên.

"Ahem" – Sylvie đánh trống lảng -  "Em nghe thấy tiếng ngáy của cậu ấy đêm qua, chắc là mấy ngày vừa rồi cậu ấy bị tiêu tốn năng lượng quá độ…"

"Đúng rồi đó" - Nightingale đồng ý trong khi nhún vai. Cô cởi áo ngủ, để lộ cơ thể cân đối và hoàn mỹ của mình, và bắt đầu mặc đồ lót do Điện hạ tặng cho.

Phải nói rằng, đến bây giờ, ngay cả Wendy cũng đã hoàn toàn chấp nhận loại đồ lót này, thậm chí còn giới thiệu nó cho cô.

Sylvie thầm khẳng định trong lòng một lần nữa, rằng Điện hạ Roland thực sự là một con người đáng sợ.

Nhưng khi nghĩ về anh, trái tim Sylvie cũng tràn ngập sự ấm áp.

Hóa ra thực sự tồn tại một quý tộc sẵn sàng chấp nhận bị thương, thậm chí là nguy hiểm tới tính mạng thay cho một phù thủy.

Khi cô nhìn thấy Roland dũng cảm lao về phía trước, không quan tâm đến sự an toàn của bản thân để đẩy Anna ra khỏi nguy hiểm. Từ tận đáy lòng, cô cảm thấy vô cùng cảm động. Tất cả các phù thủy của Hiệp hội Phù thủy không phải là một công cụ mà anh ta định điều khiển. Đối với anh ấy, họ là những người quan trọng.  Phản ứng của anh ấy vào thời điểm đó không thể nào là diễn kịch được. Anh ấy thực sự đang đứng về phía phù thủy các cô, giống như Tilly Wimbledon.

Nếu Roland và Tilly có thể sát cánh cùng nhau, và hợp nhất thế mạnh của cả hai thành phố, họ thực sự có thể tạo ra một đất nước mới. Một nơi mà giữa phù thủy và những người bình thường không tồn tại sự phân biệt, tất cả cùng chung sống hòa bình cùng nhau.

Cô quyết định viết một lá thư cho Tilly điện hạ.

"Anh trai của ngài, Điện hạ Roland, thực sự là một người tốt."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận