Chap 251 trở đi

Chương 296: Quỷ thú

Chương 296: Quỷ thú

Tình hình thế trận đảo ngược lập tức ngay khi có sự tham gia của Maggie cùng với Nightingale trên lưng.

Buộc phải từ bỏ việc đuổi theo một Lightning nhỏ bé nhưng vô cùng nhanh nhẹn và luồn lách, tên Quỷ dữ còn lại gầm lên giận dữ, lượn vòng và lao thẳng xuống, đối đầu trực diện với Maggie – người cũng đang lao nhanh về phía hắn. Tên Quỷ dữ cầm lên một ngọn giáo khác bằng cánh tay vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, bất chấp làn da đang ngày càng nứt nẻ và không ngừng phun ra sương mù đỏ máu, nó vung tay phóng đi.

Do đã tiêu hao phần lớn sức mạnh ở lần tấn công trước đó, ngọn giáo ném đi lần này không còn uy lực như ban đầu nữa. Ít nhất thì bây giờ, Nightingale đã có thể nhìn thấy quỹ đạo bay của nó.

"Maggie!" - Cô vỗ nhẹ vào lưng của sinh vật khổng lồ dưới chân, sau đó giải phóng sương mù của mình và bước vào đó.

"Ahool – Goo!" – Cùng lúc đó, cơ thể của Maggie bắt đầu đột ngột giảm kích thước, một lần nữa biến trở lại thành một con chim bồ câu.

Với việc mục tiêu khổng lồ đột nhiên biến mất, ngọn giáo sượt qua hai người với một âm thanh xé gió rồi đâm thẳng xuống biển.

Chỉ một khắc tiếp theo, Nightingale xuất hiện trở lại từ sương mù còn Maggie thì quay lại hình dạng quỷ thú của mình. Đòn phối hợp né tránh vừa rồi giữa họ nhịp nhàng và trơn tru như một dòng nước chảy.

Quỷ dữ gào lên đau đớn, cánh tay của nó bắt đầu co rút, teo quắp lại cho đến khi chỉ còn dày cỡ 1 inch rồi gãy vụn, giống như một nhánh cây bị đạp gãy. Nhưng bàn tay trái của nó thì vẫn còn nguyên vẹn, đang nắm chặt lấy dây cương, điều khiển con quỷ thú bay hết tốc lực để đối đầu với họ. Nhìn vào tư thế kia, có vẻ như nó muốn toàn lực đâm vào hai người họ như thể một đòn cảm tử.

Tuy nhiên, Maggie không có ý định để nó làm vậy. Ngay khoảnh khắc trước khi va chạm, cô bé đột nhiên hướng cơ thể mình lao xuống, khiến đòn tấn công một lần nữa chỉ sượt qua. Khi cô bé lấy lại thăng bằng, trên lưng cô đã không còn hình bóng của Nightingale nữa.

Nightingale xuất hiện phía sau tên Quỷ dữ như một bóng ma trong những bộ phim kinh dị.

Kẻ thù vội vã buông sợi dây cương đang nắm bằng tay còn lại và cố găng xoay người lại để chống đỡ. Thế nhưng tất cả đã là quá muộn, Nightingale rõ ràng sẽ không bao giờ cho nó cơ hội để thực hiện thêm bất kỳ hành động nào nữa.

Cô giải phóng toàn bộ sự giận dữ đang tích tụ trong bản thân, bóp cò liên tục cho đến khi xả hết cả băng đạn.

Những viên đạn được bắn ra ở cự ly gần trực tiếp xuyên qua ngực, thậm chí xé nát cả miếng giáp phía sau lưng của mục tiêu. Tên Quỷ dữ chỉ còn có thể phát ra những âm thanh khàn khàn, thở hổn hển rồi nhanh chóng tan biến thành một làn sương mù đỏ máu.

Con quỷ thú vô chủ thì bị Lightning tấn công, chết ngay tức khắc và rơi xuống biển, nhanh chóng bị nuốt trọn dưới những ngọn sóng.

Cloud Gazer từ từ hạ cánh vào bờ.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" - Nightingale hỏi một cách đầy lo lắng trong khi quay ra nhìn Anna. Cả đoàn trinh sát giờ đây dường như chỉ còn mỗi Anna là còn có thể giữ được bình tĩnh trong suốt cả trận chiến.

"Chúng ta đang ở quá xa so với thị trấn. Trong khi đó, tốc độ của khinh khí cầu lại quá chậm. Cho dù có mạo hiểm để bay liên tục bất chấp cả bóng tối, chúng ta vẫn phải mất đến tận nửa đêm mới có thể về đến rìa Border Town" - Anna từ tốn phân tích tình hình - "Vì vậy, Lightning và Maggie sẽ ưu tiên mang theo Điện hạ và khởi hành trước.”

"Không vấn đề gì, ahool!" - Con thú khổng lồ nằm bên cạnh, mở miệng và nói.

"Em... cũng không gặp vấn đề gì cả. Bọn em sẽ mang ngài ấy về trước.” - Biểu cảm của cô bé có vẻ hơi ảm đạm, có lẽ cô đang tự trách bản thân mình với tư cách là một nhà thám hiểm. Thực tế là cô đã quá sợ hãi để có thể chiến đấu với kẻ thù, và điều đó đã khiến mọi người rơi vào tình cảnh vô cùng khó khăn.

Nightingale xoa đầu cô bé - "Không có ai giỏi về việc gì đó ngay từ đầu cả, đây không phải là lỗi của em."

Cùng nhau, các phù thủy buộc vị Hoàng tử đang miên man bất tỉnh vào lưng Maggie. Lightning thì chịu trách nhiệm ôm theo cánh tay đã bị đứt rời của anh. Họ bay lên bầu trời, dọc theo sông Redwater, hết tốc lực hướng về Border Town.

"Vậy còn chúng ta thì sao đây?" - Wendy hỏi, "Ma lực của chị cũng gần như cạn kiệt rồi."

"Hãy cố bay thêm một chút nữa cho đến khi chị không thể sử dụng được năng lực nữa. Rất có thể kẻ thù sẽ phái thêm một đội quân thứ hai đi tìm chúng ta. Nơi này vẫn còn quá gần nơi ở của bọn chúng. Vì vậy chúng ta phải rời khỏi đây càng xa càng tốt" - Anna nói - "Ít nhất là cho đến khi chúng ta tìm được một khu vực an toàn hơn. Sau đó chúng ta sẽ tìm một nơi trú ẩn và cắm trại."

Quyết định của Anna được các phù thủy còn lại nhất trí tán thành.

Cloud Gazer tiếp tục khởi hành, lần này chỉ còn lại năm người trong giỏ.

"Rốt cuộc, làm thế nào lũ Quỷ dữ có thể phát hiện ra chúng ta nhỉ?" - Soraya hỏi, trong lòng cảm thấy bối rối - "Cả khinh khí cầu và giỏ đều đã được sơn ngụy trang trên bầu trời. Hơn nữa, ở độ cao hai nghìn mét, kể cả có sử dụng ống nhòm cũng rất khó để phát hiện ra chúng ta mà.”

"Có một con quỷ khổng lồ ở đó" - Sylvie nói trong khi cau mày - "Nó ngồi xổm trên đỉnh của một trong những ngọn tháp màu đen đó. Hình dáng của nó rất quái dị, có một cái đầu còn lớn hơn cả cơ thể cùng vô số con mắt mọc ở khắp mọi nơi. Ngay khi em chỉ vừa mới tập trung để quan sát nó... tất cả con ngươi của nó lập tức hướng về phía em. Sau đó thì hàng trăm con quỷ bò lên từ dưới lòng đất, như thể toàn bộ mặt đất trong khu vực ấy đang sôi lên vậy.”

"Thực sự có một con quái vật như vậy sao?" - Soraya hít một hơi trong sự sợ hãi.

"Còn nữa, hai con quỷ thú bay đó cũng rất kỳ lạ" - Anna nhận xét - "Sau khi bị trúng đạn, máu chảy ra từ cơ thể chúng không phải là màu đen như bình thường mà là một màu xanh đậm. Điều này hoàn toàn khác so với các loài lai mà chúng ta đã gặp trong Tháng quỷ ám."

"Ngẫm lại thì thậm chí chúng còn có những điểm tương đồng với đám Quỷ dữ hơn" - Soraya trả lời - "Bởi vì con quỷ đầu tiên mà Nightingale bắn hạ cũng có máu màu xanh đậm chảy ra từ vết thương của nó."

"Không lẽ chúng không phải là quỷ thú sao?" - Sylvie hỏi.

"Việc này chị cũng không biết... nhưng cuối cùng thì thật tuyệt khi Maggie có thể thay đổi ngoại hình của cô bé thành chúng" - Wendy thốt lên - “Nếu không nhờ cô bé cứu Nightingale, không biết giờ đây chúng ta sẽ ra sao nữa.”

"Năng lực của cô bé đã tiến hóa" - Nightingale, người đã giữ im lặng cho đến bây giờ, đột nhiên lên tiếng - "Em đã thấy nguồn ma lực bên trong cơ thể cô bé không còn hình dạng của một cơn lốc xoáy nữa. Nó đã ngưng tụ lại thành một hình dạng cố định, một đôi cánh trắng dang rộng."

*

Trong khi giữ lấy cánh tay của Hoàng tử, trong lòng Lightning tràn ngập cảm giác tội lỗi vô tận.

Quỷ dữ chỉ đơn thuần là lũ có vẻ ngoài dữ tợn. Khi ở trên bầu trời, với thân hình to lớn, nó không thể phản ứng nhanh chóng. Nếu cô rời khỏi giỏ để ngăn chặn kẻ thù ngay từ đầu, Hoàng tử sẽ không phải gánh chịu một vết thương chí mạng đến vậy.

Dũng cảm bước về phía trước và bảo vệ người bạn đồng hành của mình là trách nhiệm không được phép quên của một nhà thám hiểm. Bất cứ khi nào cha (Thunder) đi thám hiểm ở vùng biển Fjord, ông ấy sẽ luôn dẫn đầu xuyên suốt chuyến hành trình cho dù họ có gặp phải loại nguy hiểm gì đi chăng nữa. Dẫn dắt mọi người vượt qua tất cả các thử thách và trở ngại, cho dù đó là chống lại cướp biển hay quái vật từ biển sâu, ông ấy không bao giờ chùn bước.

Lần đầu tiên trong đời, Lighting nhận ra rằng cô vẫn còn quá ngây thơ và phía trước vẫn còn một chặng đường dài phải đi trước khi cô có thể tự nhận mình là một nhà thám hiểm vĩ đại.

Nhưng cha cô cũng đã từng dạy rằng nỗi sợ hãi có thể bị khuất phục bằng cách thừa nhận và làm quen với nó, các kỹ năng có thể được thành thạo thông qua việc rèn luyện lặp đi lặp lại nhiều lần.

Cô hạ quyết tâm rằng đợi cho đến khi vết thương của Điện hạ được chữa lành hoàn toàn. Cô sẽ xin ngài một khẩu súng lục chuyên dụng rồi sau đó sẽ nhờ chị Nightingale dạy cách bắn và chiến đấu.

"Điện hạ thế nào rồi, ahool?" - Maggie hỏi. So với giọng nói của chim bồ câu, giọng nói của cô bé bây giờ thô ráp và khàn đục, không khác gì tiếng gió thổi ra từ một hang đá - "Tớ cảm thấy cơ thể ngài ấy càng ngày càng lạnh hơn rồi, ahool."

Lightning siết chặt cánh tay đang ôm trong lòng, dẹp bỏ những cảm xúc tiêu cực sang một bên và tập trung cho nhiệm vụ duy nhất là vận chuyển điện hạ cùng với Maggie.

Vẻ ngoài của Roland bây giờ đã chuyển biến rất nguy kịch. Đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi nhợt nhạt, mái tóc xám rối bù và lộn xộn, gương mặt thì thậm chí trông như vô hồn. Máu trên quần áo của anh đã khô lại. Trong khi đó thì vết thương bỏng đen trông thật khủng khiếp, đến nỗi mà có lẽ bất cứ ai nhìn vào cũng phải nhăn mặt. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên cổ anh, cảm thấy vẫn còn một nhịp đập yếu ớt. Ít nhất thì may mắn duy nhất họ có tới giờ là điện hạ vẫn còn sống, nhưng thân nhiệt thì đã lạnh ngắt, thậm chí hơi lạnh còn truyền cả sang đầu ngón tay của cô.

"Cậu còn lại bao nhiêu ma lực?" - Lightning ước tính quãng đường còn lại - "Chúng ta sẽ phải bay với tốc độ tối đa."

"Ahool!" - Maggie

Khi hai cô phù thủy đến được Border Town, thị lực của cô bé đã trở nên mờ nhòe. Bay ở tốc độ cao không chỉ nhanh chóng làm cạn kiệt ma lực mà còn đặt một gánh nặng lớn lên cơ thể. Cô nghiến răng, sử dụng một chút sức mạnh cuối cùng của mình để đáp trực tiếp thẳng vào giữa sân trước lâu đài, gào lên với những người lính canh gác xung quanh đang cảnh giác vì tiếng động - "Nhanh chóng gọi Nana tới đây, Điện hạ đã bị thương nặng!"

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!