⟡ Volume 08 ⟡

Chương 182: Phẫn Nộ và Bạo Thực

Chương 182: Phẫn Nộ và Bạo Thực

Laine vẫn như mọi khi. Thay vì liên lạc với cha mình, cô quyết định tập trung vào nghiên cứu.

Không còn cách nào khác, mình sẽ phải tự liên lạc với Mugan vậy.

Tôi đã nhờ Seto gửi một bản báo cáo trình lên Vương Đô có kèm cả tin tức về con gái của Mugan cho ngài ấy. Thiết nghĩ cũng cần thuật lại những sự kiện đã xảy ra tại Hausen.

"Cậu cứ bận rộn cả ngày nhỉ?" - Seto cười khổ.

Có vẻ như tôi lại tự chuốc thêm rắc rối vào mình nữa rồi.

"Mà nhân tiện, mấy ngày nay tôi chẳng thấy Điện Hạ ở đâu cả? Cậu có biết ngài ấy đi đâu không, Fate?"

"Ah…… Nếu nói về Eris thì chắc cô ta đang tìm cách để lên đó rồi."

Tôi ngước lên trên, nhìn về phía lục địa Galia đang trôi nổi giữa bầu trời.

Ta không thể cuốc bộ đến nơi khi mà nó đang lơ lửng như thế được.

Roxy bảo rằng có thể đưa tôi đến đó bằng dạng Thiên thần của cô ấy.

Tuy nhiên việc sử dụng dạng Thiên thần sẽ tạo gánh nặng rất lớn lên cả Roxy và Snow. Vậy nên nếu chỉ dùng trạng thái Valkyrie như một phương tiện di chuyển sẽ bào mòn sức lực.

Hơn nữa, nếu làm vậy thì các cô gái sẽ bắt đầu phàn nàn mất.

Eris bảo rằng cô sẽ sớm tìm ra giải pháp, và rồi bặt tăm kể từ đó, bỏ lại chúng tôi ngu ngơ không biết phải làm sao.

"Mong là giải pháp của cô ta thực sự có hiệu quả……"

"Niềm tin cậu dành cho Nữ Hoàng thấp một cách vô lý nhỉ?"

"Sao lại không? Mỗi một ngày của tôi dường như sẽ luôn có những câu chuyện ngớ ngẩn liên quan đến cô ta để xử lý đấy."

"Ví dụ như?”

"Eris sẽ lẻn vào giường tôi trong tình trạng khỏa thân. Nhờ ơn đó mà tôi chẳng có ngày nào ngon giấc cả."

"Cái gì! Chuyện đó…… Ghen tị thật đấy Fate à!"

Có vẻ Seto có sự ưa thích Nữ Hoàng của Vương Đô. Đồng ý Eris là một cậu phụ nữ xinh đẹp. Nhưng những cử chỉ của cô ta khá là……"kỳ quặc" trong mắt tôi. Cô ấy luôn bám lấy tôi──đúng──nhưng không phải vì ham muốn hay ái tình. Dường như có một điều gì đó khác hơn. Chỉ là tôi đang chưa thể nhận ra được.

Eris vẫn luôn rất bí ẩn từ trước đến giờ.

"Fate! Đó là ngài Eris mà chúng ta nói đến đấy. Không chỉ là Nữ Hoàng mà còn là một tuyệt sắc giai nhân! Được một cậu như ngài ấy chủ động thì chỉ có duy nhất cậu là cậu không thèm phản ứng lại thôi đấy…! Cậu có thật là đàn ông không vậy?! Rốt cuộc cậu đang phàn nàn với cái quái gì thế hả!?"

"B-bình tĩnh chút nào. Anh đang nói nhanh quá rồi đấy!"

Dĩ nhiên thì ban đầu tôi cũng khá ngạc nhiên với và phấn khích với cơ thể không mảnh vải che thân của Eris. Nhưng rồi ngày qua ngày lặp lại như thế, tôi dần cũng quen với việc đó. Giờ đây Eris có trần truồng nằm trên giường đi nữa thì với tôi cũng để mặc cô ta muốn làm gì làm, thay vì chuyện bé xé ra to.

"Mỗi khi như vậy tôi chỉ nghĩ, 'Ồ, cô ta lại khỏa thân nữa rồi.'"

"Cái!? Thật xa hoa…… Cơ thể thuần túy của Người! Thật tàn nhẫn! Đúng là quá tàn nhẫn! Thật đố kị làm sao! Làm ơn hãy để tôi thế chỗ cậu đi, làm ơn!!"

"Seto! Bình tĩnh lại!!"

Giờ nghĩ lại thì chắc Seto đã bị ảnh hưởng từ Sắc Dục kĩ của Eris rồi. Hành vi cử chỉ của anh ta khá là… "hung hăng". Có thể Eris nhìn thấy cách Seto thường ngưỡng mộ Roxy nên không chừng đã thực hiện "chiêu trò" lên anh ấy. Dù Eris sẽ cho rằng việc duy trì sức hút của bản thân trong mắt cậu dân là điều cần thiết, nhưng tôi chẳng muốn vì thế mà gây ra những sự hiểu lầm không đáng có bên trong lãnh địa của mình.

Thậm chí đến bây giờ Seto vẫn thở dài trong khi liên tục gọi tên Eris. Bỗng từ phía sau có ánh mắt sắc lạnh của trẻ nhỏ.

"Papa……lại nói về Nữ Hoàng nữa rồi…"

"Ơ ưm!? Anne à! P-papa chỉ đang…"

"Papa hứa với con rồi mà!"

"Cho papa xin lỗi con nhé…"

Có vẻ như Seto đã bị cấm việc say mê cô nàng Eris bởi chính cô con gái của mình. Một người cha đang bị chính con gái của mình hờn trách. Trông thật đáng thương làm sao.

"Không phải papa vẫn còn việc phải làm ư? Ta mau quay về thôi!"

"Ừm."

Anne cùng với một Seto đang não nề rời đi. Mối quan hệ cha con nhà này có chút bất ổn nhỉ… Tôi thực sự nên nói với Eris bớt giở trò nghịch ngợm lên Seto.

"Đang lúc dầu sôi lửa bỏng lại làm ba cái gì không biết……"

Nữ Hoàng của Seifort có nhiều hơn một thói quen xấu. Trong khi tôi đang thở dài, có ai đó đột nhiên ôm lấy tôi từ sau. Chỉ có thể là Eris. Hoặc là do tôi nghĩ vậy. Có gì đó……chưa đúng lắm.

"Có hơi……phẳng phiu ta?"

"Ý cậu là gì?"

Tôi liền ngoái lại nhìn khi nghe giọng nói đó, và thứ đập vào mắt tôi chính là một mái tóc trắng muốt và một làn da ngăm.

"Myne!?"

Cô ấy chưa bao giờ làm chuyện như vậy trước đây cả.

"Cậu nói 'phẳng phiu' là sao…hả Fate?"

Nói xong, cô siết chặt lấy người tôi. Sức mạnh thật khủng khiếp.

"Đ-đau, x-xin dừng tay…"

Tôi sắp hóa thành hai khúc. Nếu cứ thế này thì xương sống của tôi chắc chắn sẽ bị nghiền nát.

Dù có kĩ năng <Tự động phục hồi> và <Cường hóa Khả năng hồi phục>, tôi không nghĩ mình sẽ kinh qua được kiếp nạn này.

"Xin hãy dung thứ! Là tôi nhầm cô với Eris!!"

"……Hiểu rồi…ít nhất là bây giờ.”

Cô ấy thả ra trước khi xương sống tôi vỡ vụn.

Chút nữa thì… Ngay trước thềm trận chiến sắp tới ở lục địa Galia, tôi xém xíu thì sống kiếp thực vật bởi vì một cái ôm.

"Mà sao tự dưng cô lại làm vậy?"

"Ta nghĩ mình nên bắt chước mấy hành động mà Sắc Dục thường làm."

"Lại sao nữa?"

"Ta không biết nữa."

Dạo gần đây Myne cứ thích quấn lấy tôi. Cử chỉ của cô cứ như một chú mèo muốn được cưng nựng. Nhưng Myne thì phải so với hổ chứ mèo kiểu gì. Nếu không cẩn thận thì…… rắc có thể xảy ra bất kỳ lúc nào. Vậy nên tôi luôn đề cao cảnh giác khi ở gần cô ấy.

Từ trước đến nay mỗi khi hành động cùng nhau, cả hai cũng thường giữ khoảng cách nhất định. Tuy nhiên, từ sau khi Myne đối đầu với bóng tối trong trái tim cô, khoảng cách ngày trước đã không còn nữa. Cô gái nhỏ nhanh chóng bám lấy tôi. Điều đấy khiến tôi khá ngạc nhiên. Giá mà cô ấy có thể báo cho tôi trước khi làm những chuyện như vậy nhỉ? Liệu rằng mình sẽ quen với sự gần gũi này như với trường hợp của Eris không……?

"Fate, cậu có đang nghe không đấy?"

"Hả?"

Myne nhìn tôi giận dữ vì đã không lắng nghe cô ấy. Nếu cô có cầm theo Hắc Phủ Sloth thì có khi tôi bay cao trên trời xanh rồi. Myne phồng má giận dỗi như một chú sóc nhỏ. Cô ấy bị sao thế nhỉ? Nghĩ vậy, tôi vô thức bật cười.

Myne cũng cười.

Đây cũng là điều đáng mừng cho cô ấy. Myne đã có lại cảm xúc. Sau khi vượt qua được quá khứ của ngày cũ, cô đã lấy lại được vị giác. Cô nói rằng mình muốn thử một điều gì đó mới mẻ, thế là cô ấy bắt đầu học cách nấu nướng từ Roxy. Và tôi vẫn lại là giám khảo cho món ăn của Myne. Myne có thể là một thiên tài trong chiến trận, nhưng bếp núc thì không. Cô ấy sẽ còn phải cố gắng nhiều hơn nữa.

"Về lần đó…… um, câu trả lời của cậu sẽ là…" - Myne e thẹn; cô mấp máy đôi môi mình.

Chẳng lẽ cô muốn đề cập chuyện đó…… Vào một ngày đẹp trời, khi mà tôi đang ngâm mình trong bồn tắm thì Myne xông vào. Thế là thành bồn tắm công cộng. Rồi bỗng cô thổ lộ tình cảm với tôi. 

Tôi lấy làm bất ngờ, nhưng cũng không kéo dài được lâu. Khi mà ngay giây sau lần lượt Roxy, Memil, Eris và Snow cùng xông vào nhà tắm. Cảnh tượng lập tức trở thành màn tra khảo tôi. Họ muốn biết vì sao tôi lại đang cô nam quả nữ với Myne, trong nhà tắm. Cũng vì thế mà tôi vẫn chưa có dịp hồi đáp Myne.

"Là về lần tỏ tình lúc đó ư?"

"Đúng vậy."

"Tôi……"

Tôi yêu Roxy.

Ngay khi tôi sắp sửa nói vậy, cô ấy đã nhẹ nhàng ấn nhẹ ngón tay của mình lên môi tôi.

"Ta biết……… Fate có ghét bỏ chuyện đó không? Ghét bỏ tình cảm của ta?"

"Không hề, tôi rất hạnh phúc khi được nghe những lời đó."

"Thế đã là quá đủ rồi."

"Ý cô là sao?"

Myne mỉm cười mà chẳng trả lời câu hỏi của tôi.

"Ta luôn dư dả thời gian. Ta có tất cả thời gian trên thế giới này. Giống như cậu thôi, Fate."

"Đừng nói là………"

Myne đã sống hơn 4000 năm. Tuổi đời rất dài đó có vẻ như liên quan đến việc cô ấy sở hữu Đại Tội Kĩ. Có khi tôi cũng sẽ sống một cuộc đời dài khủng khiếp như vậy.

"Ta sẽ để cho Roxy có cậu vào lúc này. Nhưng 100 hay 200 năm nữa thì Fate sẽ lại một mình thôi. Và đến lúc đó chúng ta sẽ lại ở bên nhau."

"Cái?!"

"Vậy nên không có vấn đề gì cả."

Này này, đó sẽ là một viễn cảnh xa rất xa về tương lai đấy. Dù vậy, đúng là Roxy sẽ không thể sống lâu đến mức đấy……

"Myne……"

"Khoảnh khắc cậu cứu ta thoát khỏi thế giới nội tâm thì e rằng ta đã không còn lựa chọn nào khác."

"Cô cũng đâu cần phải bó buộc bản thân như vậy…"

"Thôi thì coi như gieo nhân nào gặt quả nấy đi! Cũng do cậu cả!"

Nói vậy, Myne lại ôm chầm lấy tôi.

Chẳng biết 100 - 200 năm nữa sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu Myne đã chọn cách sống hết mình cho hiện tại, có lẽ tôi cũng sẽ chọn cách tin tưởng về một tương lai tươi sáng phía trước.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!