Cuộc hành trình hướng về Thánh Đô──điều mà cứ ngỡ rằng sẽ cực kỳ mệt mỏi──nhưng hóa ra lại kết thúc trong suôn sẻ nhờ vào khả năng càn quét tầm xa của Eris. Ban đầu Myne có chút do dự khi để Eris tham gia, nhưng giờ thì cô đang ngáp dài ngáp ngắn rồi. Tổ đội tiếp tục tiến lên trong khi giẫm bừa lên đống xác vương vãi trên mảnh đất hoang tàn này.
Nhờ đi theo chỉ dẫn của Myne mà chúng tôi đến những vùng có số lượng ma thú rất ít. Nhưng điều đấy không làm sao cản được việc chúng cứ lao đến chỗ chúng tôi.
Khác với Hắc Cung, Envy khi khai hỏa sẽ phát ra âm thanh vang khắp cả Galia. Và đó chính là thứ đã thu hút bọn ma thú đến. Dù vậy, Eris vẫn làm mặt lạnh và tiếp tục nã những phát bắn chuẩn xác. Trông cô ấy không có vẻ gì là mệt mỏi cả.
"Fay, còn bao xa nữa mới đến Thánh Đô?"
"Nếu anh nhớ không nhầm thì chúng ta cũng đi được nửa đường rồi đấy."
"Vậy ư…" Roxy liếc nhìn Eris.
"Anh nghĩ chúng ta đang thu hút thêm ma thú trên đường đi đấy."
"Đúng thế, em có thể cảm nhận được qua hiện diện ma lực."
"Nhưng dù vậy thì bọn ma thú cổ đại cũng thực sự rất kiên trì."
Ma thú thông thường sẽ theo bản năng mà bỏ chạy nếu thấy không thể thắng, nhưng đám này thì khác. Đôi mắt đỏ ngầu ngập tràn sát ý. Chúng đang đói khát ư? Hay còn lý do khác?
"Lạ thật… Ma thú không thường hành xử thế này nếu số lượng bị giết liên tục tăng."
"Cô thấy thế nào, Myne?"
"Cứ giết bất cứ con nào dám bén mảng đến. Chỉ vậy thôi."
Đúng là một câu rất “Myne” mà. Hiện tại tôi không cảm nhận được hiện diện ma lực nên có thể nói là khá an toàn.
Nhưng Snow lập tức kéo tay áo tôi.
"Hắn đang đến."
"Cái gì cơ?" Tôi thử rà soát xung quanh bằng ma lực một lần nữa nhưng vẫn không có phản hồi.
"Chuẩn bị tác chiến!"
Snow liền nhập vào Roxy ngay khi vừa dứt câu.
Mặt đất ngay dưới chân tôi ngay lập tức nổ tung. Nhưng nhờ có cảnh báo của Snow mà tôi đã có thể tránh được đòn tập kích.
"Nữa hả?! Sao cứ nhắm từ ngay bên dưới chúng ta vậy!?"
"Thứ này… Cái!?"
Nó gần như trong suốt, nhưng nếu nhìn kĩ một chút thì vẫn có thể thấy rằng nó tương phản với ánh nắng.
Dù vậy vẫn rất khó để nhãn cầu theo kịp, và tôi cũng không cảm nhận được ma lực từ nó.
"Chỗ này!"
Tôi vung kiếm nhưng nhát chém dễ dàng đi xuyên qua nó. Tấn công vật lý vô hiệu ư? Thế thì thử đính kèm nguyên tố hỏa xem sao.
Những ngọn lửa cứ thế bùng cháy trên mỗi nhát chém của tôi.
"Như này là thế nào?!"
Hoàn toàn vô dụng. Ma pháp cứ thế đi xuyên qua nó mà không để lại chút sát thương nào. Và rồi thứ trong suốt có cơ thể như slime đó lao về phía tôi.
"Fay, lối này!"
Roxy trong dạng Thiên thần sà xuống nhấc bổng tôi thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.
"Cảm ơn em!"
"Thử nghiệm với kẻ thù cũng không sao nhưng xin anh hãy cẩn thận hơn."
"Ừm, anh hứa."
"Được rồi. Giờ thì chúng ta gặp rắc rối rồi. Thứ đó…theo kí ức của Snow-chan thì đó là một Thần thú."
"Cả ma pháp và tấn công vật lý đều không có tác dụng. Đúng là một kẻ địch phiền phức mà."
"Đợi em một lát."
Giờ đây hai người họ đang chia sẻ tâm trí nên hẳn là Snow đang chia sẻ thêm thông tin cho Roxy. Trong khi đó ở trên mặt đất, Eris và Myne đang tìm cách vật lộn với con Thần thú. Không một đòn tấn công nào có thể chạm vào nó. Một bên khác, trang phục của Eris và Myne có chút tan chảy, tức là nó vẫn gây sát thương được cho chúng tôi. Myne có chút bực bội.
Có lẽ nào nó chỉ hữu hình trong khoảnh khắc tung đòn thôi ư?
Myne ắt hẳn cũng có ý nghĩ tương tự. Cô ấy đang chờ đợi thời cơ để tung ra đòn phản công. Điệu múa của Hắc Phủ tung bay trong không gian, và phát động tiếng nổ vang rền trên nền đất. Thần thú đột nhiên co rút lại, khẽ rung lên như nhịp tim đập.
"Mọi người, mau tránh xa nó ra!!"
Roxy hét lên cảnh báo chúng tôi.
Trong chưa đầy một giây, con Thần thú phóng ra vô số xúc tu đến mọi ngóc ngách chung quanh nó. Phạm vi tác động đến Eris và Myne, thậm chí là cả Roxy và tôi đang ở giữa không trung. Roxy với những cặp cánh của mình đã dễ dàng lách qua chúng một cách điệu nghệ mặc cho đống xúc tu tìm cách chặn đứng mọi lối thoát của cô ấy hết lần này đến lần khác. Một bên khác, tôi vẫn chưa làm quen với không chiến nên việc này đang khiến đầu tôi xoay như chong chóng.
Trên mặt đất, Eris và Myne né tránh đòn tấn công của kẻ địch. Myne thì không đến nỗi nhưng trái lại, Eris vốn chỉ là một hỗ trợ nên khả năng cận chiến có chút hạn chế.
Chẳng thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu đống xúc tu đó chụp được một trong số chúng tôi.
"Fay, thông tin khác từ Snow-chan này. Đó là Thần thú Gemini. Thực thể độc lập có thể tách rời bản thân thành hai. Em ấy nói rằng con chúng ta đang đối mặt chỉ mới là một nửa của Gemini thôi."
"Vậy phải làm thế nào để tiêu diệt nó đây?"
"………Em ấy không biết."
Không bất ngờ lắm. Sẽ chẳng có ai đi hô hào điểm yếu của bản thân cả, huống hồ đây còn là một Thần thú. Một cặp Thần thú sao? Ngoài con hiện tại thì con còn lại đang ở đâu?
"Phải nhanh chóng tìm ra nửa còn lại."
"Đúng vậy."
Nhưng tìm kiểu gì giờ? Nếu cặp Thần thú sở hữu kĩ năng giống hệt nhau, đáng lý ra chúng phải hiệp lực tấn công chúng tôi. Hoặc có khi chúng không làm vậy vì chúng không thể. Tôi đành phải vay mượn sức mạnh Bạo Thực vậy. Tôi sẽ xin lỗi Myne sau. Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác ấy──niềm thỏa mãn tột cùng khi nuốt chửng một Thần thú. Đủ để tôi quên cả nguy cơ bản thân mất kiểm soát. Từ sau lần đó, Bạo Thực đã mạnh hơn; nó đang thèm khát con Thần thú trước mặt chúng tôi đây. Bạo Thực có thể lần ra dấu vết của nửa còn lại. Mùi của một loạt Thần thú xuất hiện theo cảm nhận của tôi… Nửa còn lại của Gemini, Libra… và cả…… Cha ư!?
Chốt!
"Ta mau tiến đến Thánh Đô. Nửa còn lại của Gemini đang ở đó."
"Anh chắc chứ?"
"Nếu thông tin mà Bạo Thực đem lại là đúng. Dường như Gemini đang chịu sự điều khiển của Cha."
Gemini hiện tại đang đẩy lùi chúng tôi xa ra khỏi Thánh Đô. Chúng tôi để lộ sơ hở trong một phút nóng vội. Đống xúc tu đã không để lỡ thời cơ và hoàn toàn bịt chặt toàn bộ đường thoát của chúng tôi.
"Roxy!"
Cứ ngỡ đã chết chắc, nhưng chiếc xúc tu liền dừng ngay trước mắt tôi.
"Suýt soát thật."
"Đúng là vậy. Nhưng tại sao nó lại dừng lại?"
"Có lẽ chúng ta đã ra khỏi phạm vi hoạt động của nó."
Để kiểm chứng, tôi thử đưa ngón tay mình ra và một chiếc xúc tu lập tức có phản ứng.
"Con Thần thú đang không cho chúng ta tiến sâu hơn vào Thánh Đô."
Có vẻ như đây là lời cảnh cáo mà Cha dành cho chúng tôi. Nếu muốn sống thì đừng tiến xa hơn nữa.
"Chúng ta nên làm gì đây, Fay?"
Có vẻ như nửa này của Gemini có sức mạnh làm tan chảy mọi thứ nó chạm vào, khá giống với slime. Tôi có từng dùng <Ma pháp Ăn mòn> để khắc chế ma thú Tinh Anh Omega Slime, nhưng……ma pháp lại vô hiệu trước Thần thú.
"Để đến được Thánh Đô…"
Nhận ra chúng ta chỉ có một phương án khả dĩ duy nhất.
"Ta phải chia thành hai nhóm. Một nhóm sẽ thu hút sự chú ý của nửa này Gemini trong khi nhóm còn lại sẽ đến Thánh Đô để tiêu diệt nửa còn lại của nó."
Tôi và Roxy đáp đất nơi hai cô gái kia đang chờ đợi. Kế hoạch của tôi nhanh chóng được Myne đồng ý.
"Đó là cách duy nhất rồi. Nhóm phụ trách lùa nửa này Gemini sẽ phải cực kỳ linh hoạt trong chiến đấu."
"Thế chốt thành viên như vậy nhé. Myne, Roxy, hai người đánh lạc hướng Gemini được không?"
Hai cô gái nhìn nhau. Dù gì đây cũng sẽ là lần đầu họ làm việc chung mà. Nhưng cả hai có tố chất hơn người, và sẽ có thể linh động trong chuyển đổi chiến thuật.
"Được thôi. Ta chỉ hơi tiếc khi chúng ta không thể đến Thánh Đô cùng nhau."
"Xin đừng làm gì liều lĩnh… Tôi biết khi bước vào nơi này đã là liều lĩnh rồi, nhưng vẫn xin mọi người."
Chiến lực của tổ đội bị chia thành đôi phần. Còn lại sẽ là tôi và Eris.
"Cô chiến đấu được không?"
"Như ý ngài. Thậm chí ngài có thể vứt bỏ tôi nếu tình huống bắt buộc."
Một câu nói nặng nề nhưng lại được thốt ra từ một tông giọng rất nhẹ. Chẳng tương xứng chút nào.
"Thế, tôi có thể ra lệnh cho cô không?"
"Vâng. Chủ nhân Libra đã ra lệnh tôi tuân theo lời ngài."
"Đừng chết. Đừng cố để được chết. Eris trong mắt tôi không phải là vật hy sinh."
"Tôi sẽ cố hết sức."
Nửa kia của Gemini vẫn đang lặng lẽ chờ đợi. Tĩnh mịch và bất biến, sự hiện diện của nó chẳng khác gì một bức tường đang cản bước chúng tôi cả.
"Mọi người sẵn sàng chưa?"
Tôi biết…trận chiến từ giờ sẽ không dễ dàng nhưng tôi phải nuốt chửng nó để giành lấy chiến thắng.
"Roxy và Myne sẽ lùa Gemini về hướng đông. Eris, cô bị cấm khai hỏa cho đến khi chúng ta đến Thánh Đô để tránh phát sinh thêm sự chú ý không cần thiết."
Giờ thì tôi chỉ còn có thể tự dựa vào bản thân mình để mở đường đến Thánh Đô. Như tôi vẫn thường làm. Một lần nữa, tôi sẽ thúc đẩy giới hạn của Bạo Thực kĩ bằng cách nuốt chửng nhiều thật nhiều ma thú.
Có lẽ một "tôi" khác đang mỉm cười một cách độc ác từ sâu bên trong nhỉ?
15 Bình luận
CHÚC MỪNG NĂM MỚI