Enjoy!
--------------------------------
Haruno Hinata chợt nảy ra ý nghĩ
“À này, Yuuya. Mẹ mày… chẳng phải đang mở lớp dạy nấu ăn sao?”
“Ơ… ừ thì, đúng là vậy. Nhưng sao thế?”
Lời của Masahiko khiến tôi giật thót tim.
Không lẽ nó biết chuyện Haruno đang âm thầm lui tới lớp học của mẹ tôi?
“Nếu thế thì, chắc chắn mẹ mày phải rất giỏi nấu nướng nhỉ?”
“Ờ… chuyện đó thì… tao cũng không rõ nữa. Vì từ bé tới giờ toàn ăn cơm mẹ nấu, nên chưa bao giờ nghĩ đến việc ngon hay dở cả. Nhưng mà, tất nhiên là chẳng thể nào tệ được.”
“Không đâu, chắc chắn là ngon rồi. Bởi tao vẫn hay thấy hộp cơm mày mang theo – món ăn thì đa dạng, màu sắc tươi tắn, nhìn là muốn ăn ngay. Lúc nào tao cũng nghĩ chắc hẳn phải rất ngon.”
“À… ừ thì, chắc vậy.”
Tôi chưa từng nói cho Masahiko biết rằng chính mình cũng thường tự tay chuẩn bị cơm hộp. Trong đầu cậu ấy, mọi hộp cơm tôi mang đều là do mẹ làm cả.
Thực tế thì, một nửa là mẹ, một nửa còn lại là tôi.
Mà nghĩ đến việc Masahiko khen ngon, không biết cậu ta đang nói tới hộp cơm nào, của mẹ hay của tôi, lại khiến tôi thấy buồn cười.
Thôi thì… cái nào cũng được cả.
Điều quan trọng là chuyện Masahiko nhắc tới lớp dạy nấu ăn, hình như chẳng dính dáng gì đến Haruno.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Này Yuuya. Nếu mẹ mày đã giỏi nấu ăn thế, thì chẳng phải mày cũng nên chọn một người vợ biết nấu ăn ngon à?”
“Hả? Gì cơ, tự nhiên nhảy sang chuyện vợ con luôn á? Chẳng phải chỉ nên nói chuyện bạn gái thôi sao?”
“Thì đấy, yêu nhau thì đôi khi cũng nghĩ đến chuyện xa hơn chứ. Nếu sau này cưới cô ấy thì sẽ thế nào… chẳng hạn.”
“Masahiko, mày sốt sắng quá rồi. Tao chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó cả. Bọn mình mới học lớp 11 thôi mà.”
“Chắc tại Yuuya chưa từng có bạn gái nên mới chưa nghĩ bao giờ thôi.”
“Ugh…”
Công nhận là cậu ta nói đúng. Nhưng mà, chuyện nấu ăn giỏi hay dở, với tôi hoàn toàn chẳng liên quan gì đến việc có muốn hẹn hò hay không.
Còn chuyện “người vợ lý tưởng” ra sao… tôi chưa từng dành dù chỉ một phút nghĩ đến. Masahiko quả thật là quá nóng vội.
“Dù sao thì, đến giờ thực hành nấu ăn trên lớp, mày sẽ biết ngay ai giỏi nấu nướng thôi.”
…Hả? Thực hành nấu ăn?
Lời của Masahiko khiến tôi sững người.
“Thực hành nấu ăn á? Trường mình cũng có sao?”
“Có chứ. Một năm hai lần, vào học kỳ I và II lớp 11.”
“Thật thế hả? Sao mày biết rõ vậy?”
“Do Aman nói đó. Cô ấy có chị gái học trên mình một khóa.”
“À, đúng là tao nhớ cậu ấy từng nhắc rồi.”
“Hình như là tháng Năm với tháng Chín thì phải.”
“Ra vậy…”
Tôi hoàn toàn không biết trường mình có tiết thực hành nấu ăn. Vậy mà lần đầu tiên lại rơi đúng vào tháng Năm – tức là chỉ còn hơn một tháng nữa.
Đến lúc đó, chắc chắn mọi ánh mắt sẽ dồn cả về Haruno, để xem tay nghề nấu nướng của cô ấy ra sao.
Mà với sự vụng về bếp núc kia, rồi thì mọi thứ sẽ bị phơi bày ra trước cả lớp mất.
…Chuyện này, có khi sẽ rắc rối lớn đây.
Không biết Haruno đã nhận ra rằng sắp có buổi thực hành ấy chưa?
Ở trường, cô lúc nào cũng tỏa sáng rạng rỡ như nắng xuân, hẳn chẳng mảy may bận tâm đến điều đó.
----------------------------------
Một tuần trôi qua kể từ buổi học thử hôm trước, và rồi thứ Bảy lại đến.
Hôm nay, Haruno sẽ chính thức tham gia khóa học nấu ăn – buổi đầu tiên trong hành trình của cô ấy.
Cô chọn khóa dành cho người mới bắt đầu. Bởi lẽ nhóm học viên này thường cần được kèm cặp nhiều, nên lớp luôn duy trì số lượng ít, chỉ tầm ba đến bốn người.
Như thường lệ, tôi chải tóc gọn gàng bằng chút sáp vuốt, thay vào bộ trang phục trắng tinh mang phong thái của một đầu bếp, rồi đẩy cánh cửa phòng học ra.
Bên trong, đã có bốn học viên ngồi đợi. Hai nữ sinh đại học trông nghiêm túc – cũng từng xuất hiện trong buổi học thử trước, một phụ nữ tầm ngoài hai mươi, và… Haruno Hinata.
Cô mặc chiếc tạp dề hồng in hoa quen thuộc, cùng khăn tam giác gọn gàng trên đầu.
Nhìn thấy tôi, Haruno nở nụ cười dịu dàng – vẫn là nụ cười rạng rỡ thường ngày ở trường – rồi khẽ cúi chào:
“Xin chào. Mong được cậu chỉ dạy.”
Có lẽ hơi khách sáo, nhưng nghĩ lại cũng phải. Dù là bạn cùng lớp, chúng tôi vốn không thật sự thân thiết.
Trong buổi học thử lần trước, hai đứa có nhiều dịp trò chuyện, tôi đã ngỡ khoảng cách sẽ rút ngắn phần nào. Nhưng giờ đây mới nhận ra, mối quan hệ của tôi và Haruno, vốn dĩ chỉ dừng lại ở chừng ấy mà thôi.
— Tôi tự nhắc mình phải chấp nhận điều đó.
“À này, Haruno.”
“Ơ? Có chuyện gì thế?”
Bị tôi gọi bất ngờ, cô nghiêng nhẹ đầu, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên. Chỉ một cử chỉ nhỏ thôi, mà ở nơi cô gái xinh đẹp ấy lại trở nên vô cùng đáng yêu.
“Tớ nghe nói trường mình có tiết thực hành nấu ăn, vào tháng Năm và tháng Chín năm hai. Cậu biết chưa?”
“Ừm… à, biết chứ.”
Tôi hơi khựng lại. Không ngờ Haruno đã sớm biết chuyện này.
Khoan đã… chẳng lẽ…
“Có phải vì sợ bị lúng túng trong buổi thực hành ở trường nên cậu mới nghĩ đến việc đi học nấu ăn không?”
“Ể… cậu nói gì thế? Không đâu. Tớ chẳng hề nghĩ đến chuyện đối phó như thế. Chỉ đơn giản là… muốn thật sự học nấu ăn thôi.”
Cô trả lời rất bình thản, gương mặt toát ra vẻ tự nhiên. Nhưng… khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, đôi mắt lại thoáng dao động.
Tôi chợt thấy, lời phủ nhận ấy có lẽ chưa phải là sự thật tận đáy lòng Haruno.


1 Bình luận