• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 16: Haruno Hinata bị thuyết phục

0 Bình luận - Độ dài: 1,271 từ - Cập nhật:

Enjoy!

-----------------------------------

Haruno Hinata bị thuyết phục

Bằng vài lời giải thích khéo léo của mẹ, à không, phải nói là nhờ sự “dẫn dắt” đầy duyên dáng ấy, cuối cùng Hinata đã đồng ý sẽ chính thức đến lớp học của nhà tôi mỗi tuần. Cô ấy sẽ bắt đầu từ tuần sau nữa.

“Vậy thì, Haruno-san. Qua đây viết giúp cô tờ đơn đăng ký rồi hãy về nhé.”

“Vâng ạ.”

Hinata liền quay lại, đổi giày thành đôi dép đi trong nhà và bước vào lớp. Cô cầm bút, ngồi ngay cạnh bàn bếp rồi bắt đầu điền vào tờ giấy đăng ký.

“…Um, sensei.”

“Ừ, sao thế?”

Hinata khép nép đưa tờ đơn đã viết xong cho mẹ, rồi bối rối nói:

“Con nghĩ… miễn phí thế này thì ngại quá. Xin hãy để con được đóng học phí.”

“Haruno-san.”

“Dạ?”

“Nếu con đến nhà bạn cùng lớp dùng bữa tối, rồi lại dúi tiền cho bố mẹ bạn ấy, con nghĩ họ có nhận không?”

Mẹ tôi chống tay vào hông, nghiêng đầu một cách tinh nghịch mà vẫn nở nụ cười dịu dàng.

“…Không ạ.”

“Phải rồi. Cho dù con có muốn trả, họ cũng sẽ từ chối. Đúng chứ?”

“Vâng…”

“Haruno-san, con là bạn cùng lớp của Yuuya, phải không?”

“Vâng.”

“Có một cô bạn dễ thương như con đến chơi, bản thân cô cũng thấy vui lắm. Vậy thì… tại nhà này có sẵn nguyên liệu, vì vốn là lớp dạy nấu ăn. Ăn cơm ở đây, cũng chẳng có gì lạ cả.”

“Ơ…?”

“Với lại, cô lại là giáo viên dạy nấu ăn. Nhân tiện chỉ bảo thêm cho con chút kỹ năng, vậy thôi. Thế thì lấy tiền làm sao được chứ?”

“…Dạ… con hiểu rồi…”

“You see? (Con hiểu chứ?)”

Mẹ tôi vừa nháy mắt, vừa đưa ngón tay chỉ thẳng vào mũi Hinata.

…Cứ như người Mỹ vậy.

“Ơ? A… I see.”

“Đấy nhé! Thế là xong rồi nha, Haruno-san.”

Quả là mẹ. Vài câu nhẹ nhàng thôi cũng khiến Haruno gật đầu đồng ý. Lý lẽ thì chẳng có gì ghê gớm, nhưng lại khiến người khác theo nhịp mà chấp thuận. Chỉ không hiểu sao bà ấy lại tự dưng xen tiếng Anh vào nữa.

“À phải rồi, Haruno-san. Cái chuyện con vừa dặn Yuuya… con yên tâm, việc con đến lớp học nấu ăn này, cô tuyệt đối không nói với ai đâu.”

“Dạ… thật xin lỗi vì đã có yêu cầu thất lễ như vậy.”

“Không sao cả. Ai mà chẳng có hoàn cảnh riêng. Đúng không, Yuuya?”

“Ơ… à, vâng.”

“Con ở trường cũng phải giả vờ như chẳng quen gì đấy nhé.”

“Con biết mà.”

“Ừ, giỏi. Chứ thử nghĩ xem, nếu hai đứa mà thân thiết công khai, thì trường học chắc gì còn yên ổn. Con sẽ bị lũ con trai ghen tị đánh hội đồng mất thôi. Thế nên phải cẩn thận đấy!”

“Vâng vâng… ha ha…”

“À không, sensei, thật ra không phải như vậy đâu ạ…”

“Không cần giải thích đâu, Haruno-san. Cô tin Yuuya sẽ biết cách cư xử sao cho không làm con khó xử.”

“Dạ… cảm ơn cô đã quan tâm!”

Hinata cúi đầu tươi cười, rồi quay sang nhìn tôi.

“Cảm ơn cậu nữa, Akizuki-kun. Vậy… từ tuần sau nữa, mong được cậu giúp đỡ.”

Cô ấy cúi mình thật sâu.

“Tớ cũng vậy. Mong được cậu chỉ bảo.”

Tôi vội vàng cúi theo. Hai đứa học sinh trung học, trong gian bếp, cùng nhau làm một nghi lễ trịnh trọng như thế… đến khi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm nhau, rồi chẳng ai nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.

Thế là, từ tuần sau nữa, Haruno sẽ đến lớp học nấu ăn nhà tôi mỗi tuần một lần.

Nhưng trong lòng tôi vẫn thấp thỏm—liệu Haruno thật sự thấy thoải mái với quyết định này chứ?

Trái ngược với nỗi lo của tôi, cô ấy chỉ khẽ vẫy tay chào, nở nụ cười rạng rỡ rồi ra về.

Sau khi cánh cửa khép lại, căn phòng bỗng lặng đi, khác hẳn không khí ồn ào khi nãy.

“Này, mẹ…”

Mẹ vẫn còn nhìn theo bóng Haruno một lúc, rồi mới quay lại, làm bộ nghiêm trang: “Phải gọi là Yumiko-sensei chứ!”

“Thôi nào, chẳng còn học sinh nào nữa mà.”

“Ừ thì… vậy con muốn hỏi gì?”

“Mẹ thấy… Haruno thật sự ổn chứ? Con sợ là cô ấy không muốn đến, chỉ vì ngại nên không dám từ chối.”

“Yuuya à, con vẫn còn non lắm.”

“Non… gì cơ?”

“Con chẳng hiểu gì về tâm tư con gái cả.”

“Gì chứ… tâm tư con gái là sao?”

Mẹ nhìn tôi, đôi mắt ánh lên sự tinh nghịch, rồi nở một nụ cười nửa kín nửa hở.

“Haruno-san có ghét bỏ con đâu. Trái lại, con bé còn có thiện cảm với con nữa là khác.”

“Th… thiện cảm ư? Không thể nào! Cô ấy là idol của cả trường đấy, mẹ biết không?”

“Idol thì đã sao, công chúa thì đã sao? Con tưởng họ không biết rung động à?”

“R… rung động thì chắc chắn là có, nhưng… người ấy tuyệt đối không phải con!”

“Ừ, đúng là chưa đến mức yêu đâu. Nhưng mẹ tin rằng Haruno-san có thiện cảm, có lòng quý mến con thật mà.”

“Không thể nào. Nhất định không thể. Haruno nổi tiếng đến thế, bao nhiêu người theo đuổi… một người như vậy lại có cảm tình với con ư? Không đời nào!”

“Thôi nào, Yuuya. Đừng coi thường bản thân quá mức. Ít nhất thì Haruno-san cũng tin tưởng con, và nghĩ rằng con là chỗ dựa đáng tin cậy.”

“Thật vậy sao…?”

“Thật chứ.”

“Mẹ đang ảo tưởng về con quá thôi. Đúng là mẹ lúc nào cũng nuông chiều con.”

“Nhưng con là người hướng dẫn nấu ăn đấy, Yuuya. Nếu không được tin cậy, không được dựa vào, thì làm sao mà đứng lớp được?”

“À… ờ, theo nghĩa đó thì đúng thật.”

“Thấy chưa?”

…Mẹ nói vậy thì cũng có lý. Nhưng khi bà vừa nhắc đến chuyện Haruno có “thiện cảm” với tôi, tim tôi không khỏi giật mình loạn nhịp.

Dù sao đi nữa, kể từ tuần sau nữa, Haruno sẽ bước chân vào lớp học này mỗi tuần một lần.

Cùng lớp là thế, nhưng từ trước đến nay tôi vẫn luôn cảm giác cô ấy thuộc về một thế giới khác xa vời. Haruno Hinata — ngôi sao chói sáng của trường.

Vậy mà giờ đây, chỉ một chút thôi, tôi thấy như mình được hít thở chung bầu không khí với cô ấy. Cảm giác ấy thật lạ lùng, như một lớp sương mỏng bao quanh, vừa mong manh vừa ấm áp.

── Nhưng, cho dù có cảm nhận như vậy đi nữa.

Giữa tôi và Haruno, khoảng cách vẫn còn quá xa. Thế giới mà chúng tôi đang sống, tận gốc rễ mà nói, vẫn hoàn toàn khác biệt.

Cô ấy đã được mời gọi với lời hứa chắc chắn sẽ ra mắt, con đường ấy sẽ đưa cô đến một nơi cao vợi, nơi tôi chẳng thể nào với tới.

Ngay cả hiện tại, ở trong trường, chúng tôi gần như chẳng có mấy dịp tiếp xúc. Nghĩ vậy nên, chuyện Haruno sẽ đến lớp học này mỗi tuần, tôi vẫn chưa thật sự cảm nhận rõ ràng.

── Khi ấy, tôi đã nghĩ như thế. Một cách rất tự nhiên, rất hồn nhiên, và chẳng hề mảy may nghi ngờ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận