• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 05: Dáng vẻ đầy mê hoặc của Haruno Hinata

0 Bình luận - Độ dài: 1,118 từ - Cập nhật:

Enjoy!

-----------------------------------

Dáng vẻ đầy mê hoặc của Haruno Hinata

Sau buổi lễ khai giảng dài lê thê trong nhà thể chất, trên đường quay lại lớp học, tôi luôn dõi theo để tìm một cơ hội bắt chuyện với Haruno.

Nhưng quanh cô lúc nào cũng có những người ríu rít như vệ tinh vây quanh. Trong suốt quãng đường từ hội trường về lớp, tôi chẳng có lấy một lần nào tìm được thời điểm thích hợp để mở lời.

Rồi lớp học lại vang lên tiếng gọi của giáo viên chủ nhiệm, buổi sinh hoạt đầu năm chính thức bắt đầu. Sau lời chào quen thuộc, thầy ra hiệu cho từng người tự giới thiệu bản thân: nêu tên và thêm một câu ngắn gọn về ưu điểm hay điểm mạnh của mình.

“Mình là Akizuki Yuuya.”

Số thứ tự đầu tiên trong danh sách, tôi đứng lên, nói tên mình. Nhưng rồi đến phần “giới thiệu bản thân”… tôi phải nói gì đây?

Chuyện nấu ăn – tôi chưa từng hé lộ với bất kỳ ai. Bị nhìn bằng ánh mắt tò mò, soi mói… chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tôi thấy khó chịu. Ngay cả với Masahiko, tôi cũng giấu.

“Thật ra mình chẳng có gì đặc biệt để giới thiệu. Nhưng rất mong được giúp đỡ.”

“Này, Akizuki. Thế thì dễ dãi quá rồi. Ai cũng nói vậy thì sao được.”

Tôi bị thầy nhắc ngay.

“Vậy thì… tớ chỉ là một thằng chẳng thú vị gì ngoài cái tính nghiêm túc và ngay thẳng. Rất mong mọi người chỉ giáo.”

“Ừm… thôi, tạm được. Người tiếp theo nào.”

Thầy gượng cười, cả lớp rộ lên vài tiếng cười khúc khích.

Có lẽ mọi người nghĩ tôi đang pha trò. Nhưng không, tôi hoàn toàn nghiêm túc. Tôi vốn dĩ tin rằng: ngay thẳng và nghiêm túc, thế cũng đủ rồi.

Đến lượt Haruno. Vô thức ngoái nhìn, tôi bắt gặp khoảnh khắc cô khẽ đứng lên.

Mái tóc nâu óng ánh lay động mềm mại. Gương mặt thanh tú, dù ở khoảng cách xa vẫn toát lên vẻ đẹp khiến người ta ngẩn ngơ. Tư thế ngồi thẳng lưng, dáng vẻ đoan trang, quanh cô như tỏa ra một thứ hào quang lấp lánh.

Không chỉ vài cậu con trai, ngay cả mấy cô gái cũng phải buột miệng thốt lên những tiếng cảm thán đầy ngưỡng mộ.

Haruno đẹp đến mức ấy – chỉ cần ngắm thôi cũng khiến tim người đối diện rung động.

“Tớ là Haruno Hinata.”

Giọng trong trẻo, dịu dàng như một làn gió mát khẽ chạm vào tai. Chỉ cần nghe cô nói tên mình, cả lớp đã xôn xao rộn ràng.

“Đó chính là Haruno nổi tiếng đấy hả?”

“Trời ơi, dễ thương quá đi mất.”

“Đúng như idol thật sự ấy.”

Cô khẽ đưa mắt nhìn quanh lớp, rồi mỉm cười bằng nụ cười thanh khiết như nắng mai.

“Điểm mạnh của tớ là sự vui vẻ, mong mọi người cùng nhau trải qua một năm thật tốt đẹp!”

Giọng nói tươi sáng bật lên, cô cúi đầu một cách đáng yêu. Ở đâu đó lại vang lên tiếng thì thầm: “Y hệt idol trên tivi…”

Thật sự… Haruno Hinata quá tuyệt vời. Dù nhìn từ góc độ nào, cô cũng không có lấy một kẽ hở.

Vừa đẹp, vừa đáng yêu, lại dịu dàng. Một nhân cách dường như hoàn hảo đến mức không thể chê trách.

Cô nói “sự vui vẻ” là điểm mạnh, nhưng ai cũng biết rằng ưu điểm của cô nhiều không kể xiết.

Và cũng chính vì thế… khi nhớ lại hình ảnh Haruno ở lớp học nấu ăn, tôi lại thấy kỳ lạ vô cùng.

Hôm ấy, trước mặt tôi, cô bối rối đỏ mặt khi bàn tay bị tôi vô tình chạm vào. Những biểu cảm ngập ngừng, vụng về ấy – đó là một Haruno mà chắc chắn ở trường không ai có thể nhìn thấy.

Có lẽ… chỉ mình tôi tình cờ được chứng kiến khoảnh khắc hiếm hoi đó. Một chút may mắn, hay là một bí mật ngọt ngào riêng cho tôi mà thôi.

Trong lúc miên man nghĩ về điều đó, tôi chợt nhận ra màn tự giới thiệu của cả lớp đã kết thúc từ lúc nào.

Xin lỗi nhé, Masahiko. Phần giới thiệu của mày… tao lỡ bỏ qua mất rồi.

Hôm ấy, sau lễ khai giảng, tiết đầu tiên là buổi sinh hoạt lớp kéo dài, rồi đến tiết hai, tiết ba đã bắt đầu chương trình học bình thường, và kết thúc chỉ trong buổi sáng.

Trong giờ ra chơi, tôi nhiều lần tìm cơ hội bắt chuyện với Haruno, nhưng như mọi khi, quanh cô lúc nào cũng có bạn bè ríu rít vây quanh. Thế là hết giờ, tôi vẫn chẳng nói được một lời nào với cổ.

“Yuuya, về cùng tao nhé.”

Masahiko gọi với vẻ tự nhiên, tôi gật đầu rồi cả hai cùng bước ra khỏi lớp.

“Này, Yuuya.”

“Gì vậy?”

“Có phải mày vẫn để ý đến Haruno-san không?”

“Hả? Không có.”

“Có chứ.”

“Đã bảo là không.”

“Rõ ràng là có mà.”

Vừa đi dọc hành lang, tôi vừa bị Masahiko vặn vẹo không buông. Thằng này đúng là tinh ý quá mức.

Cái điệu bộ nhếch mép cười nham nhở kia cũng cho thấy nó chẳng hề nghiêm túc. Chắc chỉ là muốn chọc ghẹo cho vui. Nghĩ vậy, tôi càng thấy không nên phản ứng thái quá, cứ thản nhiên phủ nhận là tốt nhất.

“Không có thật mà.”

Tôi quay sang nhìn thẳng vào mặt nó, trả lời bằng giọng bình tĩnh. Đúng lúc ấy, ở khúc ngoặt phía trước, tôi thoáng thấy bóng lưng một ai đó đang đứng.

Ngực tôi hẫng đi trong khoảnh khắc, khi vô tình đâm sầm vào lưng người ấy.

“Á!”

“A, xin lỗi!”

Lỗi hoàn toàn là ở tôi – mải nhìn sang hướng khác. Cô gái bị va phải loạng choạng, gần như sắp ngã nhào về phía trước, tay khua khắng định chống xuống sàn.

“Cậu có sao không?”

Theo phản xạ, tôi đưa tay ra đỡ.

“Khoan đã! Cậu làm gì vậy hả? Đừng có mà tuỳ tiện chạm vào!”

Một cô gái khác lao tới, dang tay chen giữa, nhanh chóng đỡ lấy người bạn đang sắp ngã.

Nhờ thế, cô gái kia giữ được thăng bằng, không bị ngã xuống đất.

“Ổn chứ, Hinata?”

“Ừ, tớ không sao…”

“Ơ…?”

Khi cô gái ấy quay mặt lại, trái tim tôi như khựng lại. Người mà tôi vừa va phải – chính là Haruno Hinata.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận