• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 09: Haruno Hinata thoát chết trong gang tấc

1 Bình luận - Độ dài: 939 từ - Cập nhật:

Enjoy!

------------------------------

Haruno Hinata thoát chết trong gang tấc

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi kịp ngăn bàn tay Haruno — khi cô ấy, vì một lý do khó hiểu nào đó, định đổ cả nước rửa chén vào bát gạo.

“Haruno, vo gạo chỉ cần dùng nước thôi. Không cần xà phòng gì cả.”

“Ơ… th- thật vậy sao?”

“Ừ, tất nhiên rồi.”

Cô ấy khựng lại, đôi mắt long lanh ngước lên nhìn tôi, gương mặt thoáng vẻ bối rối, hàng mày cong mềm như muốn rủ xuống.

“Trời đất, Yuuya! Lại còn dám nắm tay con gái nữa hả?”

Tiếng mẹ tôi vang lên phía sau, kèm theo một cái bốp đau điếng từ chiếc bìa cứng đập thẳng lên đầu.

“Á! Con… con xin lỗi!”

Tôi vội vàng buông tay Haruno, vừa xoa đầu vừa lúng túng.

“Lúc nãy còn to mồm hứa sẽ không tái phạm. Thế cái thằng vừa nắm tay con gái người ta là ai hả?”

Lần này thì bị gõ liên tiếp, đầu tôi vang lên lốp bốp như trống. Nếu tiếp tục thế này chắc tôi ngu đi mất. À mà thôi, vốn đã ngu sẵn rồi…

“Con sai rồi! Con xin lỗi! Nhưng thật sự là con không cố ý mà!”

Tôi vừa cúi đầu né tránh vừa chạy trốn, thế mà mẹ vẫn cầm bìa cứng rượt theo. Ngay khoảnh khắc ấy, Haruno bất ngờ bước lên, chắn ngang giữa hai người.

“Xin lỗi cô! Là lỗi của em, không phải lỗi của Akizuki-kun. Cậu ấy chỉ ngăn em mắc sai lầm thôi!”

“À… ra vậy sao? Nếu Haruno-san đã nói thế thì…”

Mẹ hơi ngẩn ra, rồi từ từ hạ bìa xuống, gương mặt dịu lại. Nhờ vậy, tôi mới thoát khỏi trận mưa đòn. Mẹ cười gượng, sau đó quay sang hai học viên còn lại.

Haruno khẽ cúi đầu về phía tôi, thì thầm “Xin lỗi nhé”, rồi rụt rè đặt chai nước rửa chén lên bàn. Vai cô co lại, nhỏ bé và lúng túng đến nỗi khiến người ta chỉ muốn mỉm cười.

Một Haruno luôn rạng ngời, luôn hoàn hảo trong mắt bao người, giờ phút này lại giống như một chú thỏ nhỏ, ngơ ngác và đáng yêu đến lạ.

Không kìm được, tôi bật cười thành tiếng.

“Á! Á! Akizuki-kun, cậu dám cười tớ à? Đồ đáng ghét!”

Cô đưa ngón tay chỉ thẳng vào tôi, đôi má đỏ bừng, miệng bĩu ra phụng phịu.

Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy một Haruno như vậy.

Hay là…

Đây mới chính là con người thật của cô ấy? Một cô gái có chút vụng về, chút ngốc nghếch đáng yêu, chỉ là ở trường luôn giỏi che giấu để giữ lấy hình tượng hoàn hảo.

Tôi bỗng có linh cảm, hôm nay Haruno đã vô tình để lộ ra “góc khuất” ấy của mình.

“Xin lỗi, mình không hề có ý chọc cậu đâu.”

“Có chứ! Rõ ràng là cậu cười mình!”

“Không phải vậy. Chỉ là… dáng vẻ lúc nãy của cậu dễ thương quá, mình không kìm được mà cười thôi.”

“Ơ…?”

Haruno khựng lại, đôi mắt mở to, gương mặt thoáng chốc nhuộm sắc hồng như hoa anh đào nở rộ.

Chẳng lẽ…

Cô ấy đang ngượng vì bị gọi là dễ thương sao?

Không thể nào… Với một mỹ nhân như Haruno, hẳn là đã nghe câu ấy vô số lần rồi.

Thế nhưng, sao lần này… cô lại phản ứng như vậy?

Ngay cả lúc nãy, khi mẹ tôi buột miệng khen cô ấy dễ thương, Haruno vẫn bình thản mỉm cười và lễ phép đáp lời cảm ơn, chẳng một chút bối rối nào.

Ở trường, tôi cũng từng chứng kiến vài thằng con trai gan dạ liều mình tỏ bày: “Haruno-san, cậu dễ thương thật đấy.”

Thế mà cô chỉ khẽ nở nụ cười duyên dáng, rồi nhẹ nhàng đáp lại: “Cảm ơn nhé.”

Tất cả trông tự nhiên đến mức, ai cũng ngỡ đó là điều hiển nhiên với cô.

Thế nhưng, phản ứng ban nãy lại hoàn toàn khác. Vì sao chứ?

“Ê này, hai đứa! Đây không phải chỗ để tình tứ đâu nhé!”

Mẹ tôi bỗng xen ngang với nụ cười trêu chọc, buông một câu chẳng đâu vào đâu. Tôi suýt thì kêu trời. Mẹ đang nói cái quái gì vậy? Tôi thì không sao, nhưng nếu Haruno nghe thấy, chắc chắn cô sẽ giận dữ mà phủi sạch.

Làm gì có chuyện biểu tượng của cả trường lại đi ‘tình tứ’ với một đứa tầm thường như tôi…

“À… thật xin lỗi ạ!”

Trái ngược với lo lắng của tôi, Haruno chẳng những không nổi giận, mà còn vội vàng cúi đầu, dáng vẻ hết sức áy náy.

“Em không hề có ý xấu… nhưng đã vô tình làm gián đoạn buổi học. Em thành thật xin lỗi.”

Nói rồi, cô lại khẽ khom người, lần này còn cung kính hơn cả trước.

Cái cách Haruno cúi đầu, thành tâm đến vậy, khiến ngay cả tôi — một người bạn cùng lớp — cũng không khỏi xúc động.

Người ta vẫn gọi cô là thần tượng của trường, là đóa hoa cao vời, đẹp đẽ, tài năng. Tôi từng thoáng nghĩ, một người như thế hẳn sẽ có phần kiêu kỳ, có thể ích kỷ và khó gần.

Nhưng không…

Cô gái này không chỉ xinh đẹp. Không chỉ học giỏi và thể thao xuất sắc.

Mà còn là một người mang trong mình sự chân thành và tính cách tuyệt vời đến mức khó tin.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận