Web novel
Chương 04: Haruno Hinata luôn nở nụ cười trên môi
0 Bình luận - Độ dài: 1,067 từ - Cập nhật:
Enjoy!
------------------------------------
Haruno Hinata luôn nở nụ cười trên môi
Vừa đặt chân vào lớp, tôi lập tức đưa mắt nhìn quanh.
Hinata Haruno đã có mặt từ sớm, quanh chỗ ngồi của cô ấy đã tụ tập mấy bạn nữ ríu rít trò chuyện.
Nụ cười rạng rỡ mà tôi vẫn thường thấy suốt năm nhất, giờ đây vẫn không thay đổi, khiến Haruno trở thành tâm điểm của mọi câu chuyện.
── Ừ, Haruno lúc nào cũng có rất nhiều bạn nữ vây quanh như thế.
Có lẽ chính sự hòa nhã, tính cách dễ mến đã khiến cô ấy được yêu quý đến vậy.
Thế nhưng, kì thực Haruno không phải người nói nhiều. Phần lớn chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu theo câu chuyện, hoặc cười giòn tan đáp lại.
Chỉ cần hiện diện ở đó thôi, cô ấy đã tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ, khiến người ta khó lòng rời mắt.
Đúng là một “nữ thần bẩm sinh”, một đóa hoa cao cao trên đỉnh núi.
Ấy vậy mà, người con gái ấy từng để lộ một nét mặt hoàn toàn khác, ở lớp học nấu ăn của nhà tôi. Nghĩ đến đó, tôi lại thấy có chút gì vừa xa lạ vừa gần gũi không sao diễn tả được.
Tôi khẽ liếc nhìn quang cảnh nơi Haruno đang ngồi giữa vòng bạn bè, rồi lặng lẽ tìm về chỗ của mình – bàn đầu tiên, cạnh cửa sổ, như thường lệ.
Khác với cô ấy, chẳng có ai lại gần bắt chuyện với tôi cả.
Tôi vẫn luôn chọn cách sống lặng lẽ, không gây chú ý, chẳng cần gượng ép hòa nhập hay cố gắng mỉm cười với ai.
Như thế, với tôi, là dễ chịu nhất.
“Yuuya! Lại cùng lớp nữa rồi ha!”
Tiếng gọi vang lên từ phía sau khiến tôi ngoảnh lại. Người đó là Masahiko Mizunashi – bạn cùng lớp từ hồi cấp hai, cũng là thằng bạn thân duy nhất của tôi.
Cậu ta là một gã sáng sủa, hoạt bát, giao tiếp cởi mở – nói thẳng ra là kiểu người đối lập hoàn toàn với tôi.
Vậy mà không hiểu sao, ngay từ năm nhất đã hợp nhau lạ kì. Có lẽ gọi là “duyên nợ” cũng chẳng sai.
“Ồ, Masahiko. Mày cũng vào lớp hai à?”
“Gì thế, Mày không xem danh sách trên bảng à? Tên tao có ở đó còn gì.”
“Ờ… à, đúng rồi.”
Thú thực, vì mải để ý đến Haruno nên tôi chẳng buồn nhìn những cái tên khác.
“Yuuya, đừng nói dối. Mày chẳng thèm xem phải không?”
“Ừ… đúng vậy.”
“Biết ngay mà. Kiểu chẳng mấy khi quan tâm đến ai khác, đúng là mày rồi.”
Masahiko bật cười ha hả, rồi vỗ mạnh tay lên lưng tôi.
“Ái da!”
“Nhưng này, đôi khi cũng nên để mắt đến người khác chứ. Nhìn xem, Haruno lại cùng lớp nữa đấy. Có một cô gái xinh đẹp như vậy, lớp mình trông sáng hẳn ra còn gì.”
Cậu ta khẽ hất cằm về phía Haruno.
Tôi đưa mắt theo hướng ấy – Haruno vẫn ngồi đó, giữa vòng bạn bè, sáng bừng như một vì sao. Và rồi tôi chợt nhận ra, không chỉ riêng Masahiko, mà nhiều nam sinh khác trong lớp cũng đang len lén nhìn về phía cô ấy, thì thầm chuyện trò.
“Ê, cùng lớp với Haruno đấy nhé.”
“Trúng số rồi còn gì.”
“Nhìn gần mới thấy, cô nàng cực kì dễ thương luôn.”
“Tao còn vừa chạm mắt với Haruno, cô ấy cười với tao đó.”
“Ảo tưởng vừa thôi ba.”
Quả nhiên, Haruno rất đặc biệt. Cô ấy giống như một Idol thực thụ, lúc nào cũng trở thành đề tài bàn tán của mọi người.
Nhưng mà, Masahiko này… đã có bạn gái rồi còn dám nói mấy lời đó à?
“Mày quên mình có bạn gái rồi à? Ama mà nghe được thì chết chắc.”
Kisaragi Ama – bạn gái cậu ta, hai người họ bắt đầu quen nhau từ giữa năm nhất.
“Aman học lớp khác mà, cổ làm gì biết được.”
Masahiko còn gọi cô ấy là “Aman”, nghe như tiếng Pháp. Mà khổ nỗi, “aman” trong tiếng Pháp lại mang nghĩa là “người tình”.
Tôi từng nghĩ một thằng học sinh mà gọi bạn gái bằng cái tên ám muội thế này thì chẳng ra sao cả. Nhưng Ama lại tỏ ra thích thú vì thấy dễ thương, nên tôi cũng chẳng muốn xen vào chuyện tình cảm của họ.
Với một cặp đôi vừa ngọt ngào vừa lố bịch… à không, một cặp “tình bể bình” như thế, tốt nhất là người ngoài đừng dính dáng.
“Này, Yuuya.”
“Gì thế?”
“Mày có hứng thú với Haruno không?”
“Hả!? Sao tự dưng hỏi vậy?”
Masahiko nhếch miệng cười, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc. Chưa từng bị hỏi thẳng thế này bao giờ, tôi thoáng giật mình khi nghe cái tên Haruno vang lên từ miệng nó.
“Tại thấy mày lén nhìn cô nàng suốt thôi.”
“Không… mày nhầm rồi.”
“Thật không đấy?”
“Thật.”
Tên này nhạy quá mức cần thiết rồi.
Mối liên quan giữa tôi và Haruno tuyệt đối không thể để ai ở trường biết. Lỡ như người khác hiểu lầm tôi thích cô ấy, thì lại càng phiền phức. Có lẽ tôi nên cẩn thận hơn mới được.
“Ừ thì, Yuuya vốn chẳng mấy quan tâm đến con gái mà…”
“Ừ, chắc vậy.”
Tôi đâu phải không có hứng thú. Chỉ là chuyện nói chuyện với con gái luôn khiến tôi thấy mệt mỏi, phải dè chừng từng chút một.
“Nhưng này Yuuya, một khi có bạn gái thì mày sẽ hiểu. Có người ở bên cạnh, cảm giác tuyệt lắm.”
“Rồi, rồi. Đừng khoe nữa. Mày chỉ muốn khoe Ama thôi, đúng không?”
“Ahaha, bị phát hiện rồi à.”
Quả thật Masahiko và Ama có phần… lố lăng. Nhưng nghĩ lại, cái cách cậu ta có thể hãnh diện khoe về bạn gái mình, có lẽ cũng là một điều đáng ghen tị.
“Thôi, đi dự lễ khai giảng thôi. Năm nay lại phiền mày rồi, Masahiko.”
“Ừ, năm nay cũng mong mày giúp đỡ.”
Ít ra thì, việc được học cùng lớp với Masahiko thêm một năm nữa khiến tôi thấy yên tâm phần nào.


0 Bình luận