• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 18: Haruno Hinata trở thành đề tài bàn tán

1 Bình luận - Độ dài: 1,060 từ - Cập nhật:

Enjoy!

-----------------------------

Haruno Hinata trở thành đề tài bàn tán

Mấy cậu bạn ngồi bàn bên vẫn tiếp tục say sưa bàn tán về tài nấu nướng của Haruno, khiến tôi chẳng thể nào tập trung ăn nổi.

“Haruno chắc chắn nấu ăn cũng giỏi lắm nhỉ!”

“Chứ còn gì nữa! Người làm được mọi thứ như cô ấy thì nấu nướng cũng phải tuyệt vời thôi!”

“Ừ ha… Ước gì được ăn thử món cô ấy nấu một lần.”

“Không biết chàng trai nào mới may mắn được thưởng thức bentou do Haruno tự tay làm đây!?”

“Chắc chắn không phải là mày rồi!”

“Ờ, tao biết. Nhưng mày cũng chẳng có cửa đâu!”

“Đúng đúng. Muốn được Haruno – một siêu thần tượng tương lai – làm cơm cho thì ít nhất cũng phải là chàng trai siêu nổi bật mới có cơ hội chứ! Ha ha…”

Hai cậu ta vừa nói vừa cười gượng, tự trêu chọc nhau bằng những viễn cảnh xa vời.

Tôi thì suýt bật cười. Bởi vì, trái ngược với hình ảnh lẫy lừng mà họ dựng lên, sự thật là Haruno… nấu ăn cực kỳ tệ.

──“Haruno chắc hẳn nấu ăn giỏi lắm.”

Ừ, nghe thì hợp lý thôi. Ai cũng nghĩ vậy cả.

Nhưng Haruno thật khổ. Hình tượng quá hoàn hảo ấy đang tự bước đi, khiến cô ấy buộc phải chạy theo cho kịp.

──Hay đúng hơn, chính cô ấy tin rằng mình phải như thế.

Có lẽ cũng vì thế mà Haruno muốn giữ bí mật chuyện đi học lớp nấu ăn, không cho ai trong trường biết.

Theo tôi nghĩ, chẳng cần thiết phải ép bản thân chiều theo hình ảnh mà người khác dựng sẵn. Nhưng nếu thật sự đặt chân vào con đường idol, có lẽ chuyện giữ gìn hình tượng là điều không thể tránh khỏi.

Hoặc cũng có thể… chỉ đơn giản là Haruno không muốn thừa nhận rằng mình có điều gì đó kém cỏi.

“Chắc chẳng có chàng trai nào xứng đáng được nếm thử món ăn Haruno nấu đâu nhỉ…”

“Ừ… chắc là vậy.”

Cả hai đứa bạn bàn bên đồng loạt thở dài, nụ cười chua chát lướt qua môi.

Này, hai người à. Thực ra, đến giờ phút này, trên đời chưa ai – kể cả con trai lẫn con gái – từng được ăn món ngon do Haruno nấu cả. Nhưng là… theo một nghĩa hoàn toàn khác với những gì hai người tưởng.

Tôi còn muốn bật cười rồi quay sang vỗ vai họ để nói một câu an ủi. Nhưng khi đang mải miết nghĩ ngợi, giọng nói từ phía đối diện kéo tôi về thực tại.

“Này, Yuuya.”

Masahiko vừa dọn xong hộp cơm, vừa nghiêng người về phía tôi. Tôi cũng vội cất nốt hộp cơm của mình, rồi ngẩng đầu đáp lại.

“…Hử? Gì vậy?”

“Mày biết không, tao nghĩ đã là bạn gái thì nhất định phải là một cô nàng nấu ăn ngon mới tuyệt.”

“Hả? Tự dưng sao lại lôi chuyện đó ra?”

“Thì kìa, bọn bàn bên cứ nói Haruno chắc chắn nấu ăn giỏi lắm ấy.”

À, ra là vậy. Masahiko cũng lắng nghe trộm bọn họ như tôi.

Chỉ có điều… cái việc Haruno nấu ăn giỏi ấy hoàn toàn chỉ là tưởng tượng của họ thôi. Thực tế thì khác hẳn, nhưng ngoài tôi ra thì không ai biết sự thật cả, nên cũng chẳng trách được.

Nhưng mà, từ chuyện Haruno nấu ăn giỏi lại nhảy sang chuyện bạn gái lý tưởng phải giỏi bếp núc thì… logic ở đâu chứ?

“Ờ, rồi sao?”

“Ý tao là… Haruno đúng là siêu giỏi, cái gì cũng làm được. Nhưng mà Aman, bạn gái tao ấy, cũng nấu ăn siêu ngon.”

“Ồ, ra thế.”

“Mấy lần đi chơi, Aman mang bentou cho tao đấy. Ngon cực luôn! Lúc đó tao chỉ biết nghĩ: quả nhiên Aman là cô gái tuyệt vời nhất. Mày cũng thấy vậy đúng không, Yuuya?”

“Mày hỏi vậy… Ý là Aman đúng là tuyệt nhất à?”

“Chính xác luôn! Yes!”

Cái điệu bộ khoái chí ấy là sao chứ? Masahiko rõ ràng chỉ muốn khoe bạn gái thôi, vậy mà tôi còn mất công nghe nghiêm túc nữa.

“Thôi thì, chuyện Aman tuyệt vời thì tao không phủ nhận. Nhưng mà, bảo rằng bạn gái nhất định phải giỏi nấu ăn thì… tao không nghĩ vậy.”

“Gì cơ? Thật á? Yuuya, mày lạ quá đấy.”

“Có gì đâu. Dù giỏi hay dở, tao không quan tâm. Chứ mày mới là người suy nghĩ cổ hủ đó. Đòi hỏi phụ nữ phải đảm đang bếp núc à?”

Masahiko bỗng nháy mắt, giơ ngón tay trỏ lên rồi lắc qua lại, còn kèm theo cái giọng “chít chít chít” đầy ra vẻ.

“Không phải vậy đâu, Yuuya. Tao không bám vào mấy quan niệm cổ hủ. Ý tao đơn giản thôi: được ăn món ngon do cô bạn gái dễ thương tự tay làm, thì còn gì sướng bằng! Đấy mới gọi là hạnh phúc.”

“Ừ rồi, mày cứ tự huyễn hoặc đi. Chứ tao thì thấy, chỉ cần là món do bạn gái dễ thương nấu thì kiểu gì cũng ngon hết.”

“Không, sai rồi Yuuya. Cho dù có yêu đến mấy, đồ dở thì vẫn là đồ dở. Mày chưa trải qua nên mới tưởng tượng vậy thôi. Thế nên tao mới bảo: mày mau kiếm bạn gái đi là vừa.”

“Rồi, rồi. Lại bài ca cũ. Để tính sau.”

Nghe thì nghe vậy thôi, chứ đâu phải muốn là có ngay.

Không phải là tôi không muốn có bạn gái. Nếu mà chỉ cần đổ nước sôi, chờ ba phút là “bạn gái ăn liền” xuất hiện thì chắc tôi cũng đã thử rồi.

──Nhưng đời đâu dễ thế.

Mà nói thật, tôi cũng chẳng có động lực đến mức phải cắm đầu cắm cổ đi tìm. Có lẽ nên nói là… tôi không có ham muốn mãnh liệt để phải lao vào chuyện đó.

“À mà Yuuya này. Mẹ mày mở lớp dạy nấu ăn đúng không?”

“Ơ… Ờ thì… đúng. Nhưng sao vậy?”

Nghe Masahiko nói thế, tim tôi khẽ giật thót.

Chẳng lẽ… nó đã biết chuyện Haruno đang lén tới học ở chỗ nhà tôi rồi sao?

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận