Thợ Rèn Trượng Phép Của T...
Kurotome Hagane Kayahara
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 08: Nữ Giáo Sư Chồn Ermine

1 Bình luận - Độ dài: 4,492 từ - Cập nhật:

Vì Lam Phù Thủy đã nói sẽ mang tài liệu ma pháp ngữ đến, tôi đếm từng ngày, chờ đợi trong năm ngày.

Trượng phép là vật phẩm bổ trợ và khuếch đại ma thuật được thi triển thông qua ma pháp ngữ, thế nên kiến thức về ma pháp ngữ không thể thiếu trong quá trình chế tạo.

Làm trượng phép mà không biết gì về ma pháp ngữ cũng giống như một vị giám đốc không hiểu gì về thực tế sản xuất lại đi chỉ đạo ngành sản xuất. Vẫn làm được, nhưng sẽ không đạt hiệu quả tối ưu.

Tôi tin việc học ma pháp ngữ là tối quan trọng để có thể hiểu và phát triển lý thuyết cấu trúc của trượng phép.

Với lại, đơn giản là tôi có hứng thú với ma pháp ngữ.

Nó khác một trời một vực so với sự nhiệt tình của tôi hồi còn bị bắt học tiếng Anh ở trường.

Bởi vì đây là ma pháp ngữ, ai mà chẳng có hứng thú.

Và năm ngày sau, sự mong chờ của tôi về một chồng tài liệu ma pháp ngữ mà Lam Phù Thủy sẽ mang đến đã bị phản bội.

Lam Phù Thủy vẫn mặc bộ đồ đen rách rưới quen thuộc, trang bị Lam Ma Trượng Kyanos và mặt nạ, nhưng không mang theo tài liệu nào. Thay vào đó, trên vai cô ấy là một con thú nhỏ đang ngồi chễm chệ.

"Chào anh, rất vui được gặp anh lần đầu. Em là Oohinata Kei!"

"N-nó nói chuyện được hả?!"

Con thú nhỏ cất lên một giọng bé gái trong trẻo, chào hỏi tôi một cách đầy năng lượng.

Nó trông giống một con chồn, nhưng lông trắng nên chắc là một con chồn sương.

Một con chồn sương biết nói. Bình thường, chồn sương không biết nói. Nhưng nó đang nói. Điều đó có nghĩa là,

"Ma vật chồn sương!"

"Aha ha, anh cũng thấy vậy ạ. Thật ra em là một con chồn ermine. Và, em là con người ạ."

Con chồn sương, à không, con chồn ermine vừa nói vừa thoăn thoắt trèo xuống người Lam Phù Thủy, chạy đến chân tôi rồi đưa chân trước bên phải ra.

Một cử chỉ khó hiểu, nhưng một lúc sau tôi đã nhận ra ý đồ và ngồi xuống bắt tay nó.

Tay, nhỏ xíu hà! Tôi đang bắt tay với một con chồn ermine biết nói. Chuyện này đậm chất fantasy, à không, cổ tích thì đúng hơn.

Hừm, một sinh vật thú vị.

Nhưng đâu ra đó, thứ tôi đặt hàng là tài liệu ma pháp ngữ cơ mà?

Chuyện này là sao đây, cô nhân viên giao hàng ơi? Hàng hóa không đúng với đơn đặt hàng. Cô giao nhầm à?

"Tài liệu ma pháp ngữ đâu? Giao hàng trễ à? Tôi đã mong chờ cả ngày hôm nay, vậy mà cô lại mang đến một con chồn ermine, thất vọng thật đấy."

Ngay cả việc tự nuôi thân tôi còn đang chật vật, làm sao mà nuôi thú cưng được.

Tôi phàn nàn với Lam Phù Thủy, cô ấy hiếm hoi đáp lại với vẻ vui mừng.

"Bé Kei sinh ra và lớn lên ở Ome. Trước Thảm Họa Gremlin, ba mẹ con bé ly hôn, con bé theo cha chuyển đến quận Minato nên đã may mắn sống sót."

"À, vậy sao? Tốt cho cô quá nhỉ."

Tôi thành thật chúc mừng.

Tôi biết rõ Lam Phù Thủy cố chấp bảo vệ Ome và cư dân của nó như thế nào.

Thật đáng mừng khi một người dân Ome, dù mang hình hài nào, được tìm thấy bình an vô sự ở nơi tưởng chừng như không còn sự sống.

"Vậy là sao? Con bé này vốn là người à?"

"Dạ đúng ạ. Em bị biến thành thế này do một vụ nổ ma thuật!"

Nói xong, con chồn ermine Oohinata giơ hai tay ngắn cũn lên trời.

Dễ thương chết mất! Tôi bất giác mỉm cười.

Tôi vốn rất ghét mấy chương trình lồng tiếng cho động vật trên TV, nhưng một con vật thực sự biết nói tiếng người lại dễ thương đến lạ. Tôi vốn không ưa nói chuyện với người, cũng chẳng ưa động vật (tôi ghét chúng vì chúng toàn phá hoại vườn rau), nhưng khi kết hợp lại thì lại dễ thương, thật kỳ lạ.

Mày bỏ làm người là đúng rồi đấy, tôi nghĩ thầm, nhưng may mắn là tôi vẫn còn đủ lý trí để không nói ra.

"Biến hình thất bại à. Vậy, cô bé là phù thủy? Phù thủy chồn ermine hay gì đó?"

"Dạ không ạ. Em là một nhà ma pháp ngôn ngữ học. Hôm nay, em nghe nói anh Oori muốn nghe giảng về ma pháp ngữ, nên đã được chị Lam Phù Thủy giới thiệu đến đây ạ!"

"..."

Nhìn Oohinata cúi cái đầu nhỏ xíu lễ phép chào, tôi đanh mặt lại.

Tôi kéo Lam Phù Thủy vào một góc khuất.

Nói nhỏ, tra hỏi.

"Này! Đưa tài liệu cho tôi chứ! Đưa bằng giấy ấy! Sao lại dắt cả nhà nghiên cứu đến đây! Đồ ngốc!"

"Ban đầu tôi cũng định lấy tài liệu bằng giấy thôi. Nhưng khi đến phòng nghiên cứu và nói chuyện, tôi mới biết bé Kei là người Ome."

"Biết rồi thì sao chứ."

"Con bé nói có hứng thú với Thợ Rèn Trượng Phép (Wand Maker), nên tôi dắt đến đây."

"Hảả~?"

Này này, cô kể rồi à?

Rằng ở Okutama có một Thợ Rèn Trượng Phép.

Rằng có một báu vật quốc gia sống không chính thức bị ngại giao tiếp.

Rằng tôi chính là người đã tạo ra cây Kyanos kia.

Cô kể rồi sao!

"Chính cô đã nói là nên giấu sự tồn tại của tôi đi mà. Sao lại đi bô bô ra thế?"

"Dĩ nhiên, vì tôi tin tưởng con bé."

"Thật không?"

"Ừ. Vì bé Kei là người Ome mà."

Lam Phù Thủy nói như thể đó là một sự thật hiển nhiên kiểu "bầu trời màu xanh" vậy.

Bó tay với cô này rồi. Bình thường thì lạnh lùng bình tĩnh, nhưng lại quá dễ dãi với đồng hương Ome.

Tôi đã nghĩ giữa tôi, người không muốn gặp ai, và Lam Phù Thủy, người không muốn công nghệ tầm cỡ bom hạt nhân bị lan truyền, đã có một thỏa thuận ngầm là sẽ che giấu sự tồn tại của tôi. Ai ngờ lại có một cái bẫy như thế này.

Tôi liếc nhìn con thú cổ tích đang đuổi theo một con bướm ở phía xa.

Mà thôi, Oohinata trông không giống người, hay đúng hơn là không phải người nữa rồi.

Nhìn thế nào cũng chỉ là một con thú nhỏ biết nói. Nếu đến một con chồn ermine trông yếu ớt và dễ thương thế này cũng sợ hãi, thì chắc tôi phải sợ tất cả mọi sinh vật sống trên đời mất.

Người đẩy hết mọi việc đàm phán đối ngoại cho Lam Phù Thủy là tôi... nếu cô ấy đã phán đoán là có thể tin tưởng được, thì chắc là được nhỉ?

Tài liệu ma pháp ngữ nhận bằng giấy là tốt nhất, nhưng một con chồn ermine biết nói cũng không tệ.

May không phải người. May mà cô bé đã gặp tai nạn và biến thành chồn ermine. Cứ giữ nguyên như vậy cả đời nhé.

Tôi kết thúc cuộc tra hỏi, quay lại trước mặt con chồn ermine và chào mừng nó.

Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với một nhà nghiên cứu.

Phải gọi là giáo sư mới được.

"Hôm nay nhờ cả vào cô, Giáo sư Oohinata."

"Dạ! Em cũng vậy ạ! Rất mong được anh chỉ giáo thêm về Kyanos!"

Tôi cúi đầu, nữ giáo sư chồn ermine chắp hai tay trước ngực, ra vẻ đầy quyết tâm.

Hừm?

So với một giáo sư nghiên cứu ma pháp ngữ, giọng nói và cử chỉ của cô bé có vẻ còn non nớt.

Bề ngoài là chồn ermine, bên trong là một bà cô cưa sừng làm nghé à?

Khoan đã.

Cái từ "giáo sư" làm tôi cứ hình dung một người trung niên hoặc lão niên, nhưng cũng đâu nhất thiết phải vậy.

Thử hỏi xem sao.

"Xin lỗi, Giáo sư Oohinata bao nhiêu tuổi rồi ạ?"

"Tháng trước em vừa tròn 12 tuổi ạ!"

Hừ, thì ra là con nít!

Ăn kẹo không cưng?!

Đứng nói chuyện mãi cũng không tiện, tôi mời Giáo sư Oohinata vào nhà. Lam Phù Thủy thì như người quen, đã nhanh chóng chuồn vào phòng làm việc, sau khi xin phép một tiếng để đọc kho sách (truyện tranh) của tôi.

Vừa đi vừa cẩn thận để không giẫm phải Giáo sư Oohinata, tôi dẫn cô bé vào xưởng của mình. Con chồn ermine reo lên.

"Oa...!"

Con chồn ermine với đôi mắt nhỏ long lanh, nhanh nhẹn trèo lên bàn làm việc, nhìn quanh phòng với vẻ thán phục.

"Tuyệt vời, tuyệt vời quá! Giống như xưởng của một nghệ nhân ma thuật vậy!"

Giống gì nữa, đúng là nó mà.

Lam Phù Thủy lần đầu vào đây cũng có phản ứng tương tự.

Thực tế, cái xưởng rộng tám chiếu tatami, vốn là một sàn đất, cũng có một không khí fantasy.

Sau Thảm Họa Gremlin, máy in 3D và máy mài đã bị dẹp bỏ, thay vào đó là những công cụ thô sơ hơn như đá mài và đe sắt.

Cái thùng đồ ve chai mở hé, chứa đầy tinh thể Gremlin, trông như một hòm châu báu. Trên tường, tôi trưng bày và thờ viên Oktameteorite, cùng vài bản thiết kế trượng phép.

Những dụng cụ thí nghiệm tôi chôm từ phòng thí nghiệm khoa học của trường trung học Okutama cũng tô điểm cho cái tủ kính. Khi tôi dùng diêm thắp những chiếc đèn lồng treo trên trần, cả căn phòng được chiếu sáng bằng một ánh sáng màu cam dịu nhẹ.

Mùi sáp nến tan chảy và muội than càng làm tăng thêm không khí cổ kính. Giáo sư Oohinata khịt khịt cái mũi nhỏ, thoăn thoắt di chuyển để không chạm vào những dụng cụ vứt bừa bãi và hỏi han đủ điều.

Ừm, cứ tự nhiên hỏi đi.

"Cái này là gì ạ?"

"Đó là để tôi thử nghiệm, xem có thể tách thành phần của Gremlin đã nghiền bằng dung môi ether và máy ly tâm quay tay không."

"Ra vậy? Một thí nghiệm thú vị! Kết quả thế nào ạ?"

"Thất bại."

"Ồ. Tiếc quá... Còn bên này?"

"Tôi định dùng kỹ thuật khắc axit để gia công Gremlin. Nhưng nó có khả năng chống ăn mòn quá cao nên cũng thất bại. Chỉ làm tan chảy mất dụng cụ."

"Hêêê! Anh đã thử nhiều thứ quá nhỉ! Tuyệt vời!"

"Cũng thường thôi."

Tôi hơi e dè trước những lời khen ngợi của con thú nhỏ đầy năng lượng này.

Con chồn ermine này bạo dạn ghê. Cảm giác như nó có nhiều bạn bè lắm. Tôi với nó sao mà xa cách quá.

"Anh Oori thông minh thật. Mấy thí nghiệm này đều do anh tự nghĩ ra hết ạ?"

"Thì..."

"Ồồ! Anh có sức sáng tạo quá. Chắc là anh đã học chuyên ngành này ở đại học ạ?"

"Đại học chắc cũng không liên quan lắm. Kiến thức là nền tảng của ý tưởng thì đúng, nhưng..."

"A, em hiểu. Những điều em học được từ ba cũng giúp ích rất nhiều cho nghiên cứu. Chắc cũng giống như các nghệ nhân nhỉ. Anh Oori học trường đại học nào vậy ạ?"

"Một trường không có tên tuổi, nói ra cô cũng không biết đâu."

"Vậy sao ạ? Em không nghĩ vậy đâu... Là trường ở Tokyo ạ? Quê của anh Oori ở đâu vậy ạ?"

"Aichi."

"Nói đến Aichi là phải nói đến Miso Katsu! Ngon lắm đúng không ạ. Anh có hay ăn không?"

Ban đầu tôi nghĩ cô bé hứng thú với xưởng chế tạo trượng phép nên mới trả lời, nhưng có vẻ không phải. Cô bé cứ hỏi những câu có vẻ liên quan nhưng lại chẳng liên quan.

Tại sao lại đào sâu vào chuyện riêng tư của tôi như vậy? Chẳng liên quan gì đến trượng phép hay ma pháp ngữ cả. Chẳng lẽ đang điều tra thân phận của mình?

Nhưng con bé mới có 12 tuổi. Một đứa trẻ 12 tuổi có làm vậy không nhỉ?

"Từ nãy đến giờ cô làm gì vậy? Cứ hỏi tới hỏi lui, cô muốn gì?"

"A... anh không thích ạ? Em xin lỗi. Vì chúng ta đều là những người nghiên cứu ma thuật, em nghĩ muốn làm thân với anh. Ehehe."

"Làm thân...?"

"Dạ! Em sẽ rất vui nếu chúng ta có thể trở thành bạn bè!"

"???"

Dù là cái khuôn mặt động vật kia khó mà nhận ra, nhưng có vẻ như Giáo sư Oohinata đang ngượng ngùng.

Dù cô bé đang nói tiếng Nhật hẳn hoi, nhưng não tôi từ chối hiểu cô bé đang nói gì.

Cô đang nói cái quái gì vậy?

Bạn bè đâu phải thứ muốn là được?

Cố gắng làm thân để trở thành bạn bè, thật vô nghĩa.

Vì hợp nhau, nên tự nhiên thân thiết, rồi chẳng biết từ lúc nào đã trở thành bạn bè. Đó mới là quy luật tự nhiên.

Nỗ lực để làm thân à, méo mó quá. Nó đi ngược lại với quy luật tự nhiên của con người.

Vậy nếu ghét cay ghét đắng đối phương, nhưng vẫn che giấu lòng mình, cố gắng làm thân, rồi đạt được cái mác "chúng ta là bạn bè", thì đó là bạn bè thật sao?!

Haiz, đúng là, con bé này chẳng hiểu gì về khái niệm tình bạn cả.

Tôi đây, từ lúc sinh ra chưa từng có một người bạn nào, nhưng vẫn hiểu được điều đó.

...Hiểu mà!

Tôi tặc lưỡi một cái rõ to, Giáo sư Oohinata có vẻ đã hiểu được ý từ chối của tôi, giật mình một cái, cái đuôi nhỏ cụp xuống, trông rất thảm thương.

Đúng là một đứa trẻ chưa biết sự đời. Trên đời này có những người đàn ông chỉ cần bị rủ đi hát karaoke thôi là đã run đến mức nói không nên lời đấy. Lựa bạn mà chơi đi!

"Mấy chuyện đó dẹp đi. Mau dạy tôi về ma pháp ngữ. Tôi gọi cô đến là vì việc đó."

"Dạ... em xin lỗi ạ."

Giáo sư Oohinata có vẻ buồn bã, nhưng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhảy lên tấm bảng vẽ kỹ thuật.

"Ừm. Vậy thì, em dùng giấy và bút chì này được không ạ."

"Cứ tự nhiên."

"Vậy em xin phép. Bây giờ em xin được bắt đầu bài giảng. À, anh có cần đi vệ sinh không ạ? Em đã chuẩn bị bài giảng dài 90 phút."

"Không vấn đề. Bắt đầu đi."

Tôi ngồi xuống chiếc ghế đã lót đệm, chuẩn bị ghi chép và tập trung lắng nghe.

Không ngờ sau khi tốt nghiệp đại học lại có ngày phải nghe giảng. Nếu có trường đại học nào có môn ma pháp ngôn ngữ học, chắc sẽ nổi tiếng lắm. Lại còn được dạy bởi một nữ giáo sư chồn ermine siêu cấp dễ thương nữa chứ.

"Đầu tiên là về lịch sử của ma pháp ngôn ngữ học. Ba của em, Oohinata Souichi, là một giảng viên ngôn ngữ học ở trường đại học. Ngay sau khi Thảm Họa Gremlin xảy ra, ông đã được một người quen là chú Kyuuketsu... Hấp Huyết Pháp Sư, nhờ tư vấn. Nhận thấy sự nghiêm trọng của tình hình, ba em đã tập hợp các trợ giảng và sinh viên trong nhóm nghiên cứu của mình để thành lập một đội phân tích ma pháp ngữ."

"Ồ."

Lại là Hấp Huyết Pháp Sư.

Lam Phù Thủy cũng hay nhắc đến, có vẻ là một người tài năng, đã làm được rất nhiều việc.

Nghe nói ông ta đã chết, nhưng dù còn sống chắc tôi cũng sẽ không bao giờ gặp. Tôi không ưa những người có khả năng giao tiếp tốt.

"Đội nghiên cứu đầu tiên đã thu thập các mẫu ngôn ngữ. Phương pháp khoa học thực nghiệm có thể áp dụng cho mọi ngành học, không chỉ ngôn ngữ học, có một quy trình năm bước là 'quan sát - suy luận - giả thuyết - kiểm chứng - đánh giá'. Quan sát để thu thập dữ liệu, từ dữ liệu đưa ra dự đoán, nếu dự đoán đúng thì sẽ như thế này, rồi thiết lập giả thuyết, sau đó kiểm chứng giả thuyết và đánh giá kết quả. Rồi lại quay về quan sát và lặp lại. Cứ như vậy, chúng ta sẽ tiếp cận chân lý một cách logic và hiệu quả.

À, đoạn này anh không cần ghi chép đâu ạ, chỉ là giới thiệu thôi.

Việc thu thập mẫu ngôn ngữ là bước đầu tiên 'quan sát' trong quy trình năm bước này. Nhờ sự hợp tác của chú Kyuuketsu, đội nghiên cứu đã phỏng vấn 13 phù thủy và pháp sư, thu thập được tổng cộng 72 câu thần chú. Sau khi phân tích và phân loại ý nghĩa cũng như cách phát âm của 72 câu thần chú này, chúng em đã đi đến kết luận rằng phải thiết lập ít nhất 7 ký hiệu phiên âm chưa từng biết đến, và loài người không thể phát âm được. Nói cách khác, ma pháp ngữ vốn không phải là ngôn ngữ của con người, của loài Homo sapiens."

"Tôi nghe rồi. Lam Phù Thủy cũng đã niệm chú bằng những âm thanh lạ."

"À, hệ thống Va-a-ra cũng bao gồm những âm không thể phát âm được. Anh biết rõ nhỉ."

Giáo sư Oohinata gật đầu.

"Ma pháp ngôn ngữ học là một ngành của ngôn ngữ học, nhưng cũng bao gồm các yếu tố lịch sử và văn hóa địa phương. Ví dụ nhé. Một ví dụ gần gũi là tiếng Nhật có rất nhiều từ về tuyết. Awayuki, konayuki, botan'yuki, mizore, arare, fubuki, jifubuki, betayuki, shinsetsu, zansetsu... Nhật Bản là một xứ sở của tuyết, đúng không ạ. Vì là ngôn ngữ của một đất nước có nhiều tuyết, nên văn hóa phân biệt các loại tuyết đã ra đời và được phản ánh trong ngôn ngữ. Nếu là ở Mông Cổ, họ sẽ có rất nhiều từ để chỉ các loại ngựa. Vì văn hóa của họ gắn liền với ngựa. Hiểu được ngôn ngữ sẽ hiểu được văn hóa nơi nó ra đời, và hiểu được văn hóa sẽ giúp hiểu được ngôn ngữ. Tức, đây là ngôn ngữ của những người như thế nào, sống ở đâu.

Vì vậy, đội nghiên cứu đã điều tra song song cả các phù thủy và pháp sư, những người tuy không phải là người bản ngữ nhưng gần nhất với nó. Đây là những nghiên cứu đòi hỏi sự kiên nhẫn, lại thêm việc không thể sử dụng máy móc nên luôn thiếu nhân lực, và em đã đến phòng nghiên cứu để phụ giúp ba."

Nghe đến đây, tôi không thể không thắc mắc, bèn giơ tay.

"Cho tôi hỏi chút."

"Dạ, mời anh."

"Giáo sư Oohinata, cô thật sự 12 tuổi à? Nội dung bài giảng này không phải là của một học sinh tiểu học đâu."

"Cảm ơn anh. Em học trường tư, từ lúc nhập học đến giờ chưa bao giờ xếp hạng nào khác ngoài hạng nhất ạ. Ba em cũng hay khen em lắm."

Nói rồi con chồn ermine vểnh bộ ria mép lên, ưỡn bộ lông ngực ra vẻ tự hào.

Thần đồng à. Ghê thật.

Không biết có phải những người còn sống sót bây giờ đều có một tài năng đặc biệt nào đó không nhỉ. Như tôi, Lam Phù Thủy, và cả Giáo sư Oohinata nữa.

Những người không có tài năng hay sở trường gì đặc biệt chắc đã bị đào thải trong cuộc cạnh tranh sinh tồn khốc liệt này. Đúng là một thời đại khắc nghiệt.

"Quay lại vấn đề ạ. Trong các câu thần chú có những câu đề cập đến văn học, nên có vẻ như ma pháp ngữ cũng có chữ viết. Nhưng chữ viết đó như thế nào thì chúng em không có cách nào biết được. Vì vậy, nghiên cứu ma pháp ngôn ngữ học chủ yếu dựa trên phát âm và lời nói.

Tuy nhiên, việc này đi kèm với một mối nguy hiểm lớn. Nếu phát âm chính xác ma pháp ngữ trong điều kiện có Gremlin hoặc ma thạch ở gần, những người không thể kiểm soát ma lực sẽ bị buộc phải kích hoạt phép thuật. Dĩ nhiên, đây cũng là một phương pháp kiểm tra độ chính xác của phát âm rất hiệu quả, nên là một hiện tượng không thể thiếu trong nghiên cứu. Nhưng sự nguy hiểm của việc ma thuật bị kích hoạt ngoài ý muốn vẫn còn đó."

Tôi gật đầu.

Lam Phù Thủy cũng đã cảnh báo tôi về chuyện này. Vô tình làm phép thuật BÙM! một cái thì nguy hiểm thật. Giống như chỉ nói chuyện thôi mà súng tự cướp cò vậy. Sơ sẩy là có người chết.

"Đội nghiên cứu tiến hành nghiên cứu ma pháp ngữ, nhưng thời thế đã khác. Họ được yêu cầu phải nhanh chóng ứng dụng nghiên cứu vào thực tế. Không thể lãng phí nhân lực quý giá cho những nghiên cứu vô bổ được.

Cụ thể, đội nghiên cứu đã đặt ra mục tiêu hàng đầu là sửa đổi và cải tiến các câu thần chú.

Lấy ví dụ về hệ thống thần chú De-nitt của chú Kyuuketsu. Ma thuật hệ thống De-nitt liên quan đến máu, trong đó có một phép tự cường hóa. Phép này tiêu hao ma lực và máu của bản thân để tăng cường đáng kể năng lực thể chất. Về lượng ma lực và máu tiêu thụ thì ngay cả người thường cũng có thể chịu được. Sau khi sử dụng sẽ bị thiếu máu, nhưng không đến mức nguy hiểm. Về lý thuyết, nếu một người thường cầm một viên Gremlin lớn và sử dụng phép này, họ có thể đánh bại được những ma vật yếu. Điều này sẽ giảm bớt gánh nặng đáng kể cho các phù thủy và pháp sư, tăng hiệu quả lao động chân tay, và còn có ích trong nhiều mặt khác nữa."

"Ồ. Tôi muốn học phép đó. Thần chú thế nào?"

"Không học được đâu ạ. Vì nó bao gồm âm không thể phát âm được."

"À..."

Ra vậy, đó chính là vấn đề.

Vậy thì hỏng rồi. Có quá nhiều thần chú chỉ dành riêng cho phù thủy và pháp sư. Dù có nghiên cứu bao nhiêu mà không niệm được thì cũng vô nghĩa.

"Vì vậy, chúng em đang nghiên cứu và phát triển phép vịnh xướng đường vòng. Tức là phân tích ma pháp ngữ, tránh các âm không thể phát âm được, và sử dụng các từ có cùng ý nghĩa mà con người có thể phát âm được để tái cấu trúc lại câu thần chú, tạo ra một ma thuật có cùng hiệu quả mà con người có thể sử dụng."

"Ồ!"

Nghiên cứu này có ý nghĩa rồi đây.

Ra là vậy! Đúng là một công việc chỉ có nhà ngôn ngữ học mới làm được.

Ngôn ngữ học tuyệt vời!

Tôi nhìn Giáo sư Oohinata với ánh mắt đầy kính trọng. Các nhà ngôn ngữ học đang tỏa sáng. Trượng phép của tôi có thể thay đổi thế giới, nhưng các nhà ngôn ngữ học như cô bé cũng có thể xoay chuyển vận mệnh của thế giới. Thật đáng nể, thưa giáo sư!

"Và trong quá trình nghiên cứu này, do các vụ nổ ma thuật, các thành viên trong đội nghiên cứu đã lần lượt qua đời, toàn bộ, bao gồm cả ba em, đã hy sinh. Bây giờ chỉ còn một mình em kế thừa nghiên cứu này."

"Ể?"

Tôi kinh hãi trước sự thật được cô bé thản nhiên tiết lộ như vậy.

Nổ ma thuật không chỉ có thể gây chết người, mà đã có người chết thật rồi kìa. Chết rất nhiều là đằng khác. Chuyện gì đang xảy ra vậy! An toàn lao động đâu?!

"Nghiên cứu ma pháp ngữ nguy hiểm đến thế à? Đến mức có người chết?"

"Dạ đúng. Nghiên cứu này là một cuộc đánh cược mạng sống. Khi niệm một câu thần chú đã được sửa đổi, kết quả thường khác với mong đợi. Đôi khi, nó gây chết người. Lẽ ra là tiêu hao máu để cường hóa bản thân, nhưng lại thành máu sôi lên, hoặc tăng sản đột ngột đến mức vỡ mạch máu. Em cũng đã thử niệm một câu thần chú biến thành rồng đã được sửa đổi, và kết quả là biến thành chồn ermine. Việc không biến thành vật vô tri, vi sinh vật hay chết ngay tại chỗ đã là một sự may mắn rất lớn rồi."

"Oái!"

Tôi đã vô tư nghĩ rằng giáo sư chồn ermine này dễ thương, nhưng khi nghe chuyện mới thấy không đùa được.

Cái giá của việc đi trên dây là thế này sao!

Đây không phải là việc một đứa trẻ 12 tuổi nên làm! Cứ nghiên cứu thế này thì có bao nhiêu mạng cũng không đủ.

"Sao không giao cho các phù thủy hay pháp sư, những người có thể kiểm soát ma thuật, nghiên cứu đi."

"Họ không tự ý thức được mình đang phát âm những gì và như thế nào. Cuối cùng, vẫn cần một người thường, người không thể phát âm được các âm đặc biệt, niệm chú để kiểm tra xem có lẫn các âm đó không. Dù có nguy cơ xảy ra tai nạn, vẫn phải làm ạ."

"Này, sao không bỏ đi trời? Cái nghiên cứu ấy. Cô cũng sẽ chết đấy. Giao cho người lớn đi."

"Em muốn tự tay mình hoàn thành nghiên cứu của ba."

Giáo sư Oohinata nói một cách dứt khoát.

Trong đôi mắt nhỏ long lanh, ngọn lửa của sự quyết tâm cháy bỏng của một người sống trong thời loạn lạc đang rực cháy.

Tôi bị áp đảo. Thân hình bé nhỏ của cô bé bỗng trở nên to lớn. Quyết tâm đã định rồi sao.

Giáo sư Oohinata, một cô gái phi thường.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Sau chương này mới thấy tác giả não to, đầu tư nghiêm túc vào world-building và chi tiết. Hy vọng sẽ có anime sau khi xuất bản vài tập lightnovel
Xem thêm