Web novel
Chương 09: Trượng Phép Aleister - Tuyệt Tác Fractal
1 Bình luận - Độ dài: 4,857 từ - Cập nhật:
Nhờ bài giảng kéo dài 90 phút của Giáo sư Oohinata, tôi đã học được những kiến thức cơ bản về ma pháp ngữ.
Việc ghi nhớ ký hiệu phiên âm, ngữ pháp hay tu từ học cùng một lúc có thể làm tôi rối não nên chưa thể thuộc hết, nhưng giáo sư đã đóng dấu đảm bảo tôi đã nắm được những điều cơ bản. Được một học sinh thần đồng khen ngợi cũng không tệ chút nào.
Tôi đã học được rất nhiều, nhưng việc lĩnh hội được "Âm an toàn" là một thành quả lớn rõ rệt.
Âm an toàn là một hệ thống an toàn do các nhà ma pháp ngôn ngữ học, những người thường xuyên gây ra các vụ nổ ma thuật trong quá trình nghiên cứu, nghĩ ra.
Ma pháp ngữ có cách phát âm hoàn toàn khác tiếng Nhật, nên nguy cơ vô tình niệm chú và gây nổ ma thuật trong giao tiếp hàng ngày là không có. Nhưng với các nhà ma pháp ngôn ngữ học, những người thường xuyên nói thứ tiếng này, thì lại khác. Nguy cơ họ vô tình gây nổ ma thuật trong lúc đang thảo luận với nhau rất lớn.
Sẽ cực kỳ nguy hiểm nếu ai đó vừa mở lời "Tôi muốn thảo luận về hệ thống Đóng băng (Va-a-ra)..." thì một tia đông lạnh đã bắn ra.
Vì vậy, các nhà ma pháp ngôn ngữ học đã tập một thói quen, đó là luôn chèn một âm xát ngắn ở đầu câu khi nói ma pháp ngữ.
Âm xát này là một âm thanh hoàn toàn không được sử dụng trong hệ thống ma pháp ngữ đã được xác định cho đến nay, và được cho là không tồn tại trong ngôn ngữ này.
Do đó, việc chèn âm xát này sẽ khiến câu thần chú bị phát âm sai và chắc chắn không được kích hoạt.
Một âm thanh an toàn để ngăn chặn các vụ nổ ma thuật. Vì vậy nó còn được gọi là "Âm an toàn".
Âm an toàn rất khó nghe, ngắn và nhỏ, nên nếu không chú ý kỹ sẽ bị bỏ qua như một tạp âm. Việc chèn âm an toàn vào khi nói cũng không ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện.
Đối với các phù thủy và pháp sư, âm an toàn là vô dụng, nhưng với những người thường như chúng ta thì nó lại rất hữu ích.
Có thể nói đây là một trong những thành quả nghiên cứu tuyệt vời mà các nhà ma pháp ngôn ngữ học đã tạo ra.
Mà nói đi cũng phải nói lại, khi thử nghiệm các phép vịnh xướng đường vòng hay vịnh xướng cải tiến, họ cần phải kích hoạt ma thuật, không thể dùng âm an toàn để vô hiệu hóa nó được. Cho nên dù có học được âm an toàn, các nhà ma pháp ngôn ngữ học vẫn không thể thoát khỏi các tai nạn chết người.
Để bảo vệ bản thân khỏi các tai nạn niệm chú, họ cần những biện pháp và phương pháp mới mang tính nền tảng hơn.
Sau bài giảng, nữ giáo sư chồn ermine đã mệt lử vì nói nhiều, tôi rót cho cô bé một ít nước trái cây đóng hộp ra đĩa nhỏ rồi cũng nghỉ ngơi. Lâu lắm rồi mới phải vận động não nhiều đến thế, mệt thật.
Tôi đi vào nhà vệ sinh (loại xí xổm) rồi định quay lại xưởng làm việc thì Lam Phù Thủy từ phòng sách ló đầu ra gọi lại.
"Oori. Buổi giảng xong rồi à?"
"Xong rồi. Hôm nay có dạy tiếp chắc tôi cũng không nhét thêm chữ nào vào đầu nữa đâu."
"Vậy qua đây một lát. Tôi có chuyện muốn bàn."
Tôi đi theo tay vẫy của cô ấy vào phòng sách, Lam Phù Thủy có vẻ khó nói, vừa nghịch lọn tóc xõa ra từ chiếc mặt nạ vừa ấp úng.
"Thật ra thì..."
"Ừ."
"Ừm, hơi khó nói..."
"Ừ."
"Mong anh đừng nổi giận..."
"Nghe câu đó là tôi sắp nổi giận rồi đấy. Nói nhanh đi. Vị trí ngại giao tiếp chỉ cần một mình tôi là đủ rồi."
Bị tôi thúc giục, cuối cùng Lam Phù Thủy cũng bắt đầu nói.
"Thật ra tôi đã hứa suông mất rồi. À không, tôi không nói thẳng ra, chỉ nói là sẽ suy nghĩ phương pháp thôi. Tóm lại, để đổi lấy bài giảng ma pháp ngữ lần này, tôi phải giải quyết vấn đề lương thực của Nhật Bản, ít nhất là khu vực quanh Tokyo."
"Cô đang nói cái quái gì vậy?"
Mạch truyện kiểu gì thế này.
Làm cái gì mà lại ra nông nỗi này?
Tôi chẳng hiểu gì cả.
Hỏi kỹ ra mới biết, có vẻ đã có một cuộc giao dịch chính trị tại Hội đồng Phù thủy.
Kiểu như, Tiên Tri Pháp Sư, người đang bảo vệ Giáo sư Oohinata, nói rằng ông ta sẽ cho mượn nhân viên, đổi lại thì bên này phải giúp đỡ dự án tăng sản lượng lương thực mà bên kia đang phụ trách.
Cô ấy đã giải thích rất dài về tình hình khủng hoảng lương thực nghiêm trọng của Nhật Bản hiện nay, nhưng tóm lại là vậy.
"Cô đã hứa thì tự mà giải quyết đi chứ."
"Tôi không rành về nông nghiệp. Kinh nghiệm duy nhất của tôi là trồng cây bìm bịp ở trường tiểu học. Còn anh có làm vườn rau và ruộng lúa mà, đúng không?"
"Này, đừng có gộp chung việc làm vườn cá nhân với vấn đề nông nghiệp tầm cỡ quốc gia chứ."
"Nhưng anh rành hơn tôi. Anh đã tạo ra Kyanos, phải không? Anh không thể tạo ra một cây trượng phép có thể tạo ra một cuộc cách mạng nông nghiệp sao?"
"Đừng có giỡn. Vô lý vừa thôi."
Vừa nói tôi vừa suy nghĩ.
Chuyện sẽ được giải quyết nếu cho Tiên Tri Pháp Sư mượn Kyanos để ông ta bắn ma thuật phì nhiêu siêu khuếch đại, nhưng có vẻ như tên pháp sư ở Iruma đã để lại một tiền lệ thảm khốc, nên cô ấy tuyệt đối không thể cho mượn vì sợ lặp lại sai lầm đó.
Mà, tôi cũng có biết Tiên Tri Pháp Sư là người thế nào đâu.
Nếu Lam Phù Thủy nói "Muốn tin, nhưng không thể tin hoàn toàn", thì chắc là vậy thật.
"Vậy cô cầm Kyanos đi khắp cả nước ban phát ma thuật phì nhiêu là được chứ gì? ...À, cô không muốn rời Ome mà."
Chưa cần Lam Phù Thủy trả lời tôi đã tự hiểu.
Vậy dùng Kyanos để giải quyết là bất khả thi rồi. Với viên Oktameteorite cũng tương tự.
"Dùng chiến thuật biển người thì sao? Tuy tôi tạo ra không phải vì lường trước chuyện này, nhưng trong kho của tôi có khoảng 300 cây trượng phép đa dụng hai tầng làm từ Gremlin. Dạy cho dân thường ma thuật phì nhiêu đó, rồi để 300 người cần mẫn đi gieo phép thì..."
"Không thể dùng chiến thuật biển người. Ma thuật phì nhiêu có chứa âm không thể phát âm được. Chỉ có phù thủy và pháp sư mới dùng được."
"Thiệt hả! Khoan đã, Giáo sư Oohinata nói đang nghiên cứu cái đó mà. Nghiên cứu sửa đổi thần chú để đi đường vòng, tránh các âm không thể phát âm, để con người cũng có thể niệm được!"
Tôi búng tay, chỉ vào Lam Phù Thủy.
Thông tin trong đầu tôi đã kết nối lại. Ra là vậy. Giáo sư Oohinata nói "đang làm nghiên cứu có thể ứng dụng ngay vào thực tế" là ý đó.
À, vậy thì cứ để Giáo sư Oohinata giải quyết là xong mà! Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì Lam Phù Thủy lắc đầu một cách nặng nề.
"Cứ thế này, chắc chắn bé Kei sẽ chết trước khi hoàn thành nghiên cứu. Tỷ lệ tử vong do tai nạn khi thử nghiệm niệm chú quá cao. Tôi đang định thuyết phục con bé từ bỏ, nhưng như vậy sẽ không còn ai nghiên cứu ma pháp ngữ nữa."
"À, chết nhiều quá nên giờ chỉ còn một người thôi à. Tuyển người mới đi."
"Tỷ lệ tử vong của nhà nghiên cứu ma pháp ngữ là trên 90%. Còn cao hơn cả đội cảnh vệ. Dù đang tuyển người nhưng không ai ứng tuyển cả."
Mọi phương án tôi đưa ra đều bị gạt đi, tôi sắp nổi điên rồi.
Vậy thì phải làm sao bây giờ!
"Bế tắc rồi còn gì."
"Ừ. Thế nên tôi mới phiền não. Tôi muốn mượn trí tuệ của anh."
"Bó tay."
Tôi chỉ là một thợ rèn trượng phép huyền thoại nghiệp dư thôi đấy?
Nếu một vấn đề mà các giáo sư thông minh hơn tôi, hay các nhà chính trị có khả năng giao tiếp gấp trăm vạn lần tôi còn không giải quyết được, thì tôi cũng chịu.
Tôi giơ tay đầu hàng, nhưng Lam Phù Thủy vẫn kiên trì năn nỉ.
"Tôi hiểu anh muốn nói gì. Nhưng cứ thử suy nghĩ xem có cách nào không. Tôi cũng sẽ suy nghĩ."
"...Chỉ suy nghĩ thôi đấy nhé?"
"Ừ, vậy là được rồi. Cảm ơn anh. Xin lỗi vì đã yêu cầu một việc khó khăn."
Lam Phù Thủy cúi đầu, có vẻ đã nhẹ nhõm hơn.
Tôi, với tư cách là một thợ rèn trượng phép huyền thoại, chỉ muốn ở ẩn thoải mái và đứng ngoài quan sát thôi. Chính vì vậy mà tôi đã đẩy hết mọi việc đối ngoại cho Lam Phù Thủy.
Đừng có bắt tôi gánh vác tương lai của cả Nhật Bản chứ. Thật đấy.
Mà thôi, nếu chỉ suy nghĩ thì cũng được. Nặng đầu ghê.
Mải nói chuyện, tôi chợt nhớ ra đã bỏ mặc Giáo sư Oohinata một mình. Theo kế hoạch, sau khi nghỉ ngơi sẽ là phần hỏi đáp.
Không biết cô bé có giận không, tôi vừa lo sợ vừa rón rén quay lại xưởng làm việc. Giáo sư Oohinata đang cuộn tròn trên một chiếc khăn và ngủ say sưa.
D-dễ thương...!
Tôi bất giác đưa tay ra định vuốt ve, cô bé trong lúc ngủ đã liếm đầu ngón tay tôi bằng chiếc lưỡi nhỏ xíu.
Cái sinh vật thảo mai này là gì vậy!
Bên trong là người nên không cần dạy dỗ, tự kiếm ăn được, lại không ồn ào. Sinh vật tối thượng là đây chứ đâu.
"..."
Để mặc cho chiếc lưỡi ấm áp liếm ngón tay mình, tôi dần dần cảm nhận được một điều.
Ra vậy.
Cứ thế này, con thú nhỏ đáng yêu sẽ liều mình thực hiện những thí nghiệm điên rồ, và rồi sẽ chết.
Tôi không muốn điều đó xảy ra. Sẽ buồn lắm đó.
Thử suy nghĩ nghiêm túc một chút xem sao.
Một phương pháp vừa giải quyết được vấn đề lương thực của Nhật Bản, vừa ngăn chặn được cái chết do tai nạn của nữ giáo sư chồn ermine.
Giáo sư Oohinata đang ngủ say được chuyển vào một cái giỏ có lót chăn bông mềm mại, và được Lam Phù Thủy trân trọng mang về.
Chắc cô bé đã kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần sau khi phải gánh vác vấn đề lương thực của Nhật Bản, biến thành chồn ermine, rồi lại phải dạy học một thầy một trò với một gã ngại giao tiếp.
Tôi chỉ cầu mong cô bé sẽ không chết vì lao lực trước khi chết vì tai nạn. Thế giới này quá khắc nghiệt với một cô bé lớp 6.
Sau khi khách khứa ra về, thế giới một mình dễ chịu đã quay trở lại, đầu óc tôi cũng minh mẫn hơn.
Tôi sắp xếp lại vấn đề, và đi đến kết luận rằng, chỉ cần giảm tỷ lệ tử vong trong các thí nghiệm ma pháp ngữ xuống bằng không là được.
Dù không thể hoàn toàn bằng không, nhưng càng gần bằng không càng tốt.
Nếu tỷ lệ tử vong giảm mạnh, chắc chắn sẽ có người ứng tuyển vào vị trí nghiên cứu. Sẽ không còn là một đội một người của Giáo sư Oohinata nữa, gánh nặng của cô bé sẽ giảm đi đáng kể. Lam Phù Thủy, người luôn lo lắng cho Oohinata Kei, cũng sẽ an tâm.
Hiệu quả nghiên cứu sẽ tăng lên, việc hoàn thành phép vịnh xướng đường vòng cho ma thuật phì nhiêu sẽ nhanh hơn.
Khi ma thuật phì nhiêu mà ai cũng có thể niệm được hoàn thành, 300 cây trượng phép đa dụng trong kho của tôi sẽ vào việc. Nếu 300 cây không đủ, tôi có thể sản xuất thêm.
Ngay cả Gremlin chưa qua xử lý cũng có thể dùng làm vật trung gian kích hoạt phép thuật, dù không hiệu quả, nên tệ nhất thì dù không đủ trượng, chỉ cần phổ biến câu thần chú phì nhiêu đã được sửa đổi là có thể dùng chiến thuật biển người, liên tục gieo phép phì nhiêu cấp thấp, và vấn đề lương thực sẽ được giải quyết.
Vậy, làm thế nào để giảm tỷ lệ tử vong trong các thí nghiệm?
Một vấn đề khó, nhưng sở trường của tôi là nhà vô địch thế giới về sự khéo léo. Trong việc chế tạo trượng phép, không ai hơn được tôi. Tốt nhất là nên tận dụng thế mạnh của mình, tạo ra một cây trượng phép có thể làm giảm tỷ lệ tử vong.
Tôi đã nghe vài ví dụ về các tai nạn chết người khi thí nghiệm, có vẻ như nhiều trường hợp có thể tránh được nếu giảm sức mạnh của phép thuật xuống.
Tai nạn chết vì máu sôi lên, nếu giảm sức mạnh xuống chỉ còn làm ấm máu thì có khi lại giúp lưu thông máu tốt hơn.
Tai nạn chết vì tăng sản máu đột ngột làm cơ thể vỡ tung, nếu giảm sức mạnh xuống thì chắc chỉ bị chảy máu cam thôi.
Ngay cả việc biến thành chồn ermine, nếu giảm sức mạnh xuống thì có lẽ chỉ mọc thêm tai chồn, hoặc mọc thêm đuôi là cùng.
Tất cả những cây trượng phép tôi làm từ trước đến nay đều nhằm mục đích tăng cường uy lực. Ít nhất cũng phải gấp đôi so với hàng chưa qua xử lý. Kyanos thì có hệ số khuếch đại cao đến mức vẫn chưa xác định được rõ là bao nhiêu lần (Lam Phù Thủy nói có thể lên đến 100 lần).
Vậy thì hãy nghĩ ngược lại.
Nếu có thể dùng kỹ thuật gia công để tăng uy lực của ma thuật, thì cũng có thể giảm nó xuống, phải không?
Vấn đề là ở hệ số khuếch đại gấp 2, gấp 3 lần. Ví dụ, nếu tôi có thể tạo ra một cây trượng phép có hệ số khuếch đại 1/1000, thì dù có tai nạn xảy ra trong thí nghiệm, nó cũng sẽ không đến mức gây chết người.
Tạo ra một cây trượng phép có hiệu suất khuếch đại âm.
Một khi đã có mục tiêu, phần còn lại là sở trường của tôi.
Chỉ cần phát triển một phương pháp gia công như vậy và làm ra nó là được.
Tôi dán mắt vào bản vẽ, mất cả một ngày một đêm để suy nghĩ về phương pháp gia công. Sàn nhà đầy những bản nháp bị vò nát, tôi vừa lẩm bẩm vừa ăn hộp cơm trưa mà "Uber Lam Phù Thủy" đã treo trên tay nắm cửa từ lúc nào.
Nếu suy nghĩ đơn giản, gia công thành hình cầu sẽ làm tăng hệ số khuếch đại, vậy thì gia công thành hình dạng ngược lại với hình cầu sẽ làm giảm nó.
Nhưng, ngược lại với hình cầu...?
Hình cầu có hình dạng ngược lại sao...?
Nếu là một nhà toán học chuyên về hình học, có lẽ họ sẽ có ý tưởng gì đó, nhưng tôi thì chịu.
Nhưng vì cảm thấy cần một cách tiếp cận hình học, tôi đã lôi ra những cuốn sách giáo khoa toán cấp ba và đại học từ trong tủ để tìm ý tưởng.
Nếu gia công Gremlin thành một hình dạng ngẫu nhiên, không đều, thì đầu ra chắc chắn sẽ giảm, nhưng cũng chỉ khoảng 1/2 đến 1/3.
Có rất nhiều phép thuật dù chỉ còn một nửa sức mạnh vẫn đủ để giết người. Hơn nữa, nếu dùng Gremlin có hình dạng không đều, phép thuật có thể sẽ không bay theo hướng đã định. Sẽ thật thảm hại nếu một ma thuật giết người nhắm vào mục tiêu lại bị lỗi và bay ngược về phía mình. Gia công ngẫu nhiên là không được.
Có lẽ, gia công dựa trên hình cầu hoặc khối cầu đều sẽ làm tăng sức mạnh.
Nếu phải làm, có lẽ là hình xoắn ốc, hoặc hình vuông?
Tôi thử đẽo Gremlin thành hình xoắn ốc và hình vuông, nhưng cả hai đều chỉ giảm uy lực xuống còn 1/2 đến 1/3, hơn nữa tia sáng lẽ ra phải bay thẳng lại bị cong vẹo, bay đi đâu mất. Quá nguy hiểm. Không được.
Sau khi vò nát thêm một bản thiết kế, mắt tôi bị thu hút bởi cấu trúc fractal được viết trong một cột nhỏ của cuốn tài liệu toán học.
Fractal. Một khái niệm hình học chỉ những hình dạng mà một phần của nó có cấu trúc tự đồng dạng với toàn thể...?
Đọc định nghĩa thì tôi không hiểu lắm, nhưng nhìn vào hình minh họa bên cạnh thì tôi đã hiểu ngay nó là gì.
Ồ.
Ồ ồ ồ!
Có thể tạo ra fractal trong không gian ba chiều nữa à.
Lại còn có tính đệ quy.
Cấu trúc fractal là một hình dạng xuất hiện trong tự nhiên, có thể thấy ở cây cối, đường bờ biển, mây vũ tích, bông tuyết... hừm hừm hừm.
Tuy chỉ là cảm tính, nhưng cái thứ fractal này có vẻ là một hình dạng rất "ma thuật".
Tuy không hiểu bằng lý trí, nhưng đôi tay thần thánh của tôi, với kinh nghiệm gia công và tiếp xúc với hàng trăm viên đá ma thuật, đang ngứa ngáy trước hình dạng fractal.
Tôi lướt ngón tay trên hình minh họa fractal khối mười hai mặt đều trong cuốn tài liệu, và đã tìm thấy một ý nghĩa ma thuật trong đó.
Giáo sư Oohinata đã từng nói, trong ma pháp ngôn ngữ học có một thứ gọi là "Dự đoán Yoshida".
Theo "Dự đoán Yoshida" do cố trợ giảng Yoshida của đội nghiên cứu đề xướng, ngoài 7 âm không thể phát âm đã được xác nhận, ma pháp ngữ còn có 5 âm không thể phát âm khác chưa được biết đến.
Tổng cộng là 12 âm.
Tại sao lại biết được điều đó thì cô bé đã bỏ qua không giải thích (dù có giải thích chuyên môn chắc tôi cũng không hiểu), nhưng có vẻ đây là một dự đoán có độ tin cậy khá cao, và trong đội nghiên cứu, nó được xem là "một dự đoán gần như là sự thật".
Mười hai âm không thể phát âm.
Fractal khối mười hai mặt đều.
Cả hai đều là mười hai. Đây là ngẫu nhiên hay tất nhiên?
Hừm, suy nghĩ nhiều quá hóa rồ rồi.
Cũng có thể đây chỉ là mong muốn của tôi muốn kết nối hai thứ hoàn toàn không liên quan lại với nhau.
Hoặc cũng có thể tôi đã chạm đến chân lý sau hàng loạt các cuộc điều tra, thử nghiệm và suy luận.
Mà thôi kệ. Cứ thử gia công và tạo ra một fractal khối mười hai mặt đều xem sao.
Nhìn hình minh họa trong tài liệu thì có vẻ đây sẽ là một công việc gia công phức tạp và tinh vi đến chóng mặt, nhưng thử cũng chẳng mất gì.
Vì đây sẽ là một công việc gia công phức tạp chưa từng có, tôi quyết định sử dụng viên Gremlin lớn nhất và dễ gia công nhất trong số những viên tôi có, một viên có đường kính 28mm được thu thập từ nhà máy nhiệt điện Yokohama.
Ngay khi bắt đầu, tôi đã nhận ra đây không phải là một việc dễ dàng.
Việc gia công đa tầng hình cầu cho Kyanos đã khó, nhưng gia công fractal còn khó hơn. Việc cẩn thận đẽo gọt một cấu trúc phức tạp, nơi cùng một cấu trúc lặp đi lặp lại nhiều lần, làm tôi muốn hoa cả mắt, mỏi cả tay.
Lúc làm Kyanos, tôi có thể làm việc liên tục, nhưng khi gia công fractal, tôi không thể duy trì sự tập trung. Tôi đã phải nghỉ giải lao nhiều lần, dùng khăn ấm để thư giãn mắt và tay.
Việc làm ra hơn 300 cây trượng phép đã không hề vô ích.
Nếu không nhờ việc đã rèn luyện mắt và tay, nâng cao độ chính xác của kỹ thuật gia công, thì dù là tôi cũng không thể nào thực hiện được công việc siêu chính xác này.
Nếu đẽo một bức tượng Phật từ một hạt gạo là cấp độ khéo léo 1, thì công việc này phải là cấp 100. Không hề phóng đại, thật sự là như vậy.
Cuối cùng, tôi hoàn toàn chìm đắm vào công việc, quên đi cả thời gian. Khi quá trình gia công tỉ mỉ và tưởng chừng như không hồi kết ấy kết thúc, tôi cảm thấy kiệt sức đến mức gần như ngã quỵ.
Ng-nguy hiểm quá. Suýt nữa thì làm rơi và làm hỏng mất sản phẩm thử nghiệm mình đã dày công làm ra.
Viên Gremlin thử nghiệm sau khi được gia công fractal đã bị rỗng bên trong và rất dễ vỡ. Phải xử lý hết sức cẩn thận.
Lát nữa phải dùng nhựa resin lấp đầy các khoảng trống để gia cố. Dù sản phẩm này có thất bại, tôi cũng muốn giữ lại nó làm kỷ niệm cho sự vất vả của mình.
Nhìn vào số lượng hộp cơm rỗng xếp chồng ở góc phòng, có vẻ như tôi đã tập trung gia công suốt ba ngày liền. Bảo sao lại buồn ngủ. Dù bụng đã no nhưng não đã đến giới hạn.
Thử nghiệm xong cái này rồi đi ngủ thôi. Quá mải mê rồi.
"Aaa!"
Hơi loạng choạng, tôi giơ sản phẩm thử nghiệm lên, niệm câu thần chú tần số dao động riêng quen thuộc, nhưng có gì đó không ổn.
Tia sáng trắng không bắn ra, thay vào đó, fractal khối mười hai mặt đều bắt đầu nhấp nháy một cách có quy luật.
Gì vậy? Có chuyện gì đó đã xảy ra!
Tuy có mong đợi, nhưng tôi không nghĩ thật sự sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Cơn buồn ngủ bay biến, tôi bắt đầu kiểm tra cái fractal vừa gây ra hiện tượng lạ.
Nhưng, không hiểu...!
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Dùng máy đếm nhịp để đo, tôi phát hiện ra sự nhấp nháy màu trắng của fractal lặp lại theo một chu kỳ đều đặn.
Ngoài ra tôi không biết gì thêm. Nó không nóng lên, cũng không rung động. Chỉ nhấp nháy thôi. Chắc có thể dùng làm bảng hiệu đèn led.
Kiểm tra mãi không ra, tôi đành hét lên một lần nữa.
"Aaa!"
Ngay khi tôi hét lên, lần này một tia sáng trắng mỏng bắn ra, trúng vào tấm bia trên tường, nhưng không làm nó lay động chút nào, rồi yếu ớt tan biến.
Ồ?! Yếu quá?! Uy lực giảm đi cực nhiều! Tuy không hiểu tại sao lần đầu lại bị lỗi, nhưng uy lực đã giảm đi rất nhiều!
Thế này thì được rồi!
"Đóng băng (Va-a-ra)!"
Lần này tôi thử niệm câu thần chú đông lạnh vừa mới học.
Nhưng lại không kích hoạt, và fractal bắt đầu nhấp nháy màu xanh trắng.
Hừm?
Cái này là...
"Đóng băng (Va-a-ra). Haha, quả nhiên là vậy. Chế độ chờ kích hoạt à? Đóng băng (Va-a-ra), Đóng băng (Va-a-ra), Đóng băng (Va-a-ra), Đóng băng (Va-a-ra). Chắc chắn rồi. Vậy thì Va-ra... hoàn toàn không có phản ứng."
Sau khi thử niệm chú nhiều lần, tôi phát hiện ra sản phẩm gia công fractal này sẽ vào trạng thái chờ kích hoạt ma thuật ở lần niệm đầu tiên, và sẽ kích hoạt ở lần niệm thứ hai. Nó không phản ứng với những câu thần chú không phù hợp.
Hơn nữa, uy lực của nó đã giảm đi đáng kể.
Một khóa an toàn tự nhiên phải niệm hai lần mới kích hoạt!
Uy lực giảm mạnh giúp giảm đáng kể tỷ lệ tai nạn!
Chỉ một trong hai tính năng này đã là tuyệt vời rồi, đằng này nó lại có cả hai.
Tôi run rẩy trước sự thiên tài của chính mình. Một sản phẩm vượt xa cả những gì tôi mong đợi.
Dạo gần đây tôi cứ nghĩ mình là thợ rèn trượng phép thiên tài số một thế giới, nhưng có lẽ phải là số một vũ trụ mới đúng.
Tôi vui vẻ bắt tay vào công đoạn hoàn thiện cho phát minh thế kỷ này.
Tôi đổ nhựa resin vào các khe hở để làm cứng cấu trúc, sau đó bao bọc toàn bộ bằng nhựa và đẽo thành hình thoi. Đá quý gắn trên trượng phép thường là hình cầu, nhưng nếu làm hình cầu, có thể uy lực đã giảm đi sẽ lại tăng lên. Hình thoi cũng không tệ.
Tổng thể, nó trông như một fractal khối mười hai mặt đều màu trắng đang lơ lửng bên trong một viên pha lê trong suốt hình thoi.
Trông cũng ngầu đấy chứ? Khá được!
Phần thân trượng, tôi dùng một thanh gỗ hông dài 120cm. Gỗ hông là một loại vật liệu mềm, khi đánh bóng sẽ có độ bóng đẹp, và là loại gỗ nhẹ nhất trong nước, nên dù làm trượng lớn cũng không thấy nặng. Khác với Kyanos, nó không có lõi kim loại nên độ bền thấp, nhưng vì là đồ dùng trong phòng nghiên cứu chứ không phải để chiến đấu nên chắc không sao.
Dù là gỗ nhẹ nhưng cũng dài 120cm. So với thân hình của chủ nhân là một con chồn ermine thì cây trượng này quá lớn, nhưng không vấn đề.
Tôi thích mấy sinh vật nhỏ bé cầm vũ khí khổng lồ!
Mấy bé loli vung búa tạ cũng là gu của tôi.
Tôi rất muốn cô bé phải vất vả mang theo cây trượng không vừa sức này. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy vui rồi.
Phần họa tiết khắc trên thân, tôi đã đưa vào huy hiệu của trường đại học mà ba cô bé đã từng giảng dạy. Giáo sư Oohinata có vẻ rất quý ba mình, nên tôi đoán cô bé sẽ thích.
Chắc ngay cả Tiên Tri Pháp Sư cũng không thể ngờ được rằng, cuốn tổng hợp huy hiệu các trường đại học tôi mua khi xem một bộ anime chiến tranh đại học vài năm trước, lại có ích vào lúc này.
Cuối cùng, tôi khắc lên đó cái tên Aleister, lấy từ tên của nhà huyền bí học vĩ đại nhất thế kỷ 20, Aleister Crowley [note80150], bằng một phông chữ thời trang để hoàn thành.
Sau khi hoàn thành cây trượng, viết xong sách hướng dẫn sử dụng và thử cầm nắm, tôi tình cờ nghe thấy tiếng bước chân rón rén trước cửa phòng.
Đúng lúc lắm. Tôi mở cửa đón Lam Phù Thủy vừa đến giao cơm hộp.
Lam Phù Thủy giật mình khi cánh cửa đột ngột bị mở ra từ bên trong.
"Chào buổi sáng!"
"A, à. Chào buổi sáng. Mặc dù bây giờ là chiều tối rồi. Anh nghỉ giải lao à?"
"Cũng có thể nói vậy. Mà này, cái vụ giải pháp cho vấn đề lương thực cô nhờ ấy,"
"À."
"Cô nói chỉ cần suy nghĩ thôi là được đúng không?"
"Ừ."
"Ấy thế mà làm xong rồi đấy."
"...Hả?"
"Giải pháp cho vấn đề lương thực. Xong rồi."
"...!?"
"Đây, Trượng Phép Aleister - Kiểu Dáng Fractal Khối Mười Hai Mặt Đều và sách hướng dẫn sử dụng. Cứ đưa cho Giáo sư Oohinata là cô bé sẽ hiểu. Vậy nhé, nhờ cô. Tôi đi ngủ đây."
Xin lỗi vì tôi là thiên tài!
Tôi chỉ là một gã đàn ông với sở trường duy nhất, đôi tay khéo léo.
Nhưng, chỉ với đôi tay khéo léo đó, tôi sẽ giải quyết tất cả!


1 Bình luận