Thợ Rèn Trượng Phép Của T...
Kurotome Hagane Kayahara
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 02: Kỹ Năng Sinh Tồn, Thêm Chút Gia Vị Ma Thuật

11 Bình luận - Độ dài: 2,926 từ - Cập nhật:

Đã ba tháng trôi qua kể từ khi nhân loại mất đi điện năng bởi Thảm Họa Tinh Thể.

Tôi vẫn đang sống sót một cách chật vật trong một căn nhà đơn độc giữa núi rừng không một bóng người.

Kế hoạch thu thập lương thực từ những căn nhà bỏ hoang không thành công lắm.

Nghĩ lại cũng phải. Cư dân của những căn nhà đó khi di tản hẳn đã mang theo nhiều thức ăn nhất có thể rồi.

Lương thực, vật tư y tế, nhiên liệu, gần như mọi thứ có thể dùng được đều không còn sót lại. Mấy tiệm tạp hóa, cửa hàng rau củ cũng chung số phận.

Thế nên tôi chủ yếu lấp đầy chiếc bụng rỗng bằng việc câu cá, đặt bẫy và hái lượm.

Ngay cả khi không có điện, à không, chính vì không có điện, những kiến thức sinh tồn cơ bản mới trở nên hữu dụng.

Tôi cầm cuốn cẩm nang về các loại nấm và rau dại lên núi, dùng kiến thức từ anime và những cuốn sách trong thư viện công cộng để chế tạo bẫy bắt thỏ và lửng chó, rồi lấy cần câu tìm được trong một căn nhà hoang, móc giun làm mồi đi câu cá.

Tay nghề của một kẻ nghiệp dư như tôi khá là cùi bắp, chỉ săn bắt thôi thì không đủ bù lại lượng calo tiêu thụ mỗi ngày, nên phần thiếu hụt tôi đành phải cắn răng dùng đến kho lương thực dự trữ vốn đã chẳng còn bao nhiêu.

Trước Thảm Họa Tinh Thể, rau trong vườn nhà bị động vật hoang dã ăn mất thì tôi chỉ tặc lưỡi cho qua, nhưng bây giờ trong lòng chỉ sôi sục sát ý. Hay là giết phứt nó đi rồi ăn luôn cho rồi.

Sinh tồn một mình thật sự rất cực.

Nhưng tôi không muốn xuống núi để gia nhập cùng những người sống sót khác.

Tôi biết tỏng rồi, tôi xem phim zombie suốt. Mấy cái tập thể ô hợp của những người sống sót trong thế giới tận thế kiểu này, ban đầu thì có vẻ hòa bình đấy, nhưng rồi cũng sẽ sụp đổ vì thiếu lương thực hay xích mích cá nhân thôi.

Khả năng giao tiếp xã hội của tôi đã chết lâm sàng. Nếu bị cuốn vào mấy vụ xích mích, tôi chắc chắn sẽ chết đầu nước, mà tôi cũng chẳng có kỹ năng hay kiến thức đặc biệt nào để giải quyết vấn đề thiếu lương thực cả.

Dĩ nhiên, thực tế chắc sẽ không diễn ra y hệt như trong phim. Nhưng tôi tự tin một điều, nếu phải sống trong cảnh chen chúc ở khu tị nạn, tôi chắc chắn sẽ đổ bệnh vì stress.

Chỉ riêng điểm đó thôi đã đủ lý do để tôi tiếp tục con đường sói đơn độc.

Trong cuộc sống khổ cực không thấy ngày mai, nhìn gạo và đồ hộp vơi dần từng chút một, niềm an ủi và hy vọng duy nhất của tôi vẫn là viên Oktameteorite.

Cây trượng phép bé bỏng dễ thương, báu vật gia truyền của tôi, chính là vật trung gian để kích hoạt ma thuật. Bằng cách dùng giọng hát có tần số dao động riêng để làm nó rung lên, tôi có thể bắn ra một tia sáng trắng.

Tia sáng này khá dày, to bằng bắp chân voi, và bay thẳng theo một đường nối từ miệng tôi đến viên Oktameteorite.

Uy lực của một phát bắn đủ làm một chiếc xe hơi cỡ nhỏ rung lắc dữ dội.

Nó cực kỳ hữu ích cho việc săn bắn.

Tôi không có súng, dĩ nhiên cũng không biết dùng cung tên. Sức tay cũng không đủ để dùng lao.

Thế nên, khi bất ngờ chạm mặt một con hươu đang gặm cỏ cách đó hai, ba chục mét trong núi, tôi chẳng có cách nào hạ gục nó.

Đó là nếu tôi không có cây trượng phép này.

Con hươu trúng một phát tia ma thuật tuy không chết ngay, nhưng cũng mất khả năng di chuyển, giúp tôi dễ dàng lại gần và kết liễu nó bằng dao. Quả đúng là ơn trời, ơn cây trượng phép.

Sau hơn hai tháng sinh tồn, nhịp sống của tôi cũng dần ổn định.

Trước đây tôi là một con cú đêm chính hiệu, nhưng bây giờ vì tiếc nhiên liệu thắp đèn nên tôi chỉ hoạt động vào ban ngày.

Sáng dậy thì múc nước giếng, ăn bữa ăn đã chuẩn bị sẵn, rồi lên núi kiểm tra bẫy.

Trên đường về thì hái ít rau dại, sau đó cầm cần câu ra sông.

Sau bữa trưa, tôi làm những công việc lặt vặt như mài dao, lục lọi vật tư ở những căn nhà hoang chưa khám phá, hoặc xẻ thịt thú và cá săn được để làm hun khói.

Ăn tối xong, tôi sẽ chơi trò bắn mục tiêu bằng trượng phép hoặc đọc sách, rồi đi ngủ.

Tắm thì tốn củi nên hai, ba ngày tôi mới tắm một lần.

Cuộc sống của tôi cứ thế trôi qua, nhưng hôm nay lại có chút khác biệt.

Một con thỏ kỳ quặc đã dính bẫy.

Thoạt nhìn, nó trông như một con thỏ rừng bình thường.

Nhưng trên trán nó lại có một viên ngọc màu đỏ.

U bướu à? Hay ký sinh trùng? Không, không phải.

Khi tôi chạm vào vật thể cỡ móng tay út đó, nó có cảm giác cứng như đá.

Là khoáng vật.

Trong đầu tôi chợt lóe lên cụm từ "sinh vật ma thuật".

Đã có ma thạch, có phép thuật, vậy thì tại sao lại không có sinh vật ma thuật chứ?

Thế giới này chỉ mới qua ba tháng mà đã trở nên đậm chất fantasy rồi đấy.

Tôi cẩn thận mang con thỏ dị dạng đã chết về nhà để kiểm tra.

Kết quả cho thấy, bản thân con thỏ về cơ bản vẫn là một con thỏ bình thường.

Tôi không phải bác sĩ thú y nên không rành về cấu trúc cơ thể của thỏ, nhưng gần hai tháng qua tôi đã quen với việc xẻ thịt động vật rồi. Ít nhất tôi có thể nhận ra nó không có những đặc điểm nổi bật như hai trái tim, không có não, hay có một cơ quan nội tạng lạ nào đó. Chắc là ăn được.

Tôi tạm gác con thỏ đã mổ sang một bên, chuyển sang kiểm tra viên ngọc cỡ móng tay út trên trán nó.

Viên ngọc có hình cầu hơi méo, màu đỏ như ruby.

Việc sinh vật tạo ra khoáng vật hoặc những thứ tương tự không phải là không có.

Trai Akoya tạo ra ngọc trai, ngà voi được quý trọng như một vật liệu mỹ nghệ. Đồi mồi từ mai của một loài rùa biển còn đắt hơn cả đá quý thông thường.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói thỏ lại tạo ra loại đá quý như thế này.

Suy nghĩ một lát, tôi dùng một mảnh kim cương công nghiệp cào thử lên viên ngọc đỏ.

Không một vết xước.

Đ-Độ cứng Mohs 11!

Cái này cũng là ma thạch sao?!

Tôi ra sân sau, dùng giọng hát có tần số dao động riêng tác động lên viên ngọc đỏ. Một tia sáng trắng mỏng manh yếu ớt, không thể so sánh với viên Oktameteorite, lắt lẻo bắn ra.

Đúng là ma thạch rồi! Ma thạch không phải chỉ có một!

Sự thật mới mẻ sau một thời gian dài khiến tim tôi đập rộn ràng.

Tôi luôn nghĩ chỉ có viên Oktameteorite được đẽo ra từ thiên thạch mới đặc biệt.

Nhưng không phải vậy.

Nếu đã thế thì...

Tôi nhặt vài viên tinh thể điện rơi vãi trên đường cùng với những cơn mưa lớn, thử tác động chúng bằng giọng hát. Nhưng không có phản ứng.

Mà cũng phải thôi. Nếu tinh thể điện cũng bắn ra tia sáng, thì lúc tôi chơi với cây trượng phép, những viên tinh thể điện vương vãi trên mặt đất đã bắn loạn xạ lên rồi.

Tôi đã mường tượng ra được giải pháp.

Tôi ngồi vào bàn làm việc, dùng dụng cụ cố định một viên tinh thể điện.

Cẩn thận, nhẹ nhàng đẽo gọt viên tinh thể nhỏ bé có hình dạng như bông tuyết thành hình cầu để không làm vỡ nó. Sau khi hoàn thành công đoạn cắt gọt tinh vi như vẽ tranh trên hạt gạo, tôi dùng cảm giác của đầu ngón tay để đánh bóng nó thành một hình cầu hoàn hảo bằng bột mài.

Sau đó, tôi dùng giọng hát tác động lên viên tinh thể điện hình cầu nhỏ xíu, thứ mà nếu làm rơi chắc cả đời cũng không tìm lại được. Một tia sáng trắng yếu ớt như tè dầm bắn ra.

Ra được tia sáng nè! Mày cũng là ma thạch sao?!

Mà... chắc vậy? Có lẽ vậy?

Biết được kết quả rồi thì lại thấy hợp lý.

Ngày viên Oktameteorite rơi xuống sân sau nhà tôi và ngày tinh thể điện lan rộng khắp thế giới là một. Sẽ thật kỳ lạ nếu nghĩ chúng không liên quan đến nhau.

Linh hồn otaku của tôi bùng cháy.

Tinh thể điện thì đầy rẫy khắp nơi. Nguyên liệu làm trượng phép cũng đầy rẫy.

Thế này thì mình có thể sản xuất hàng loạt trượng phép.

Tuyệt, tuyệt vời!

Oa ha ha ha ha ha! Tôi đây chính là Thợ Rèn Trượng Phép (Wand Maker) đệ nhất thiên hạ!

Làm thôi, làm thôi, làm trượng phép thôi! Làm thật nhiều vào!

...Mặc dù chẳng có ai để bán.

Haiz, giá mà mấy trang đấu giá trên mạng còn hoạt động. Mình đã có thể bán trượng phép thật và hốt bạc. Lòng tự tôn của một người thợ thủ công như tôi sẽ được thỏa mãn, đúng là tuyệt nhất còn gì.

Mà thôi kệ.

Với lượng nguyên liệu dồi dào thế này, tôi có thể thử nghiệm nhiều phương pháp gia công khác nhau mà trước đây chỉ dám nghĩ chứ chưa dám làm.

Chắc sắp tới sẽ không còn rảnh rỗi nữa rồi.

*

Một năm đã trôi qua kể từ Thảm Họa Tinh Thể.

Vượt qua mùa đông khắc nghiệt, cuối cùng tôi đứng chết trân trước thùng gạo trống không, một núi đồ hộp rỗng và lọ muối sạch bóng.

Sinh tồn khó vãi! Người thời tiền sử sao mà sống chỉ bằng săn bắn hái lượm được hay vậy trời? Nể thật sự.

Sau một năm đột ngột bị buộc phải sinh tồn, kỹ năng của tôi đã tiến bộ vượt bậc.

Tôi đã biết cách ngụy trang bẫy tốt hơn, và gài bẫy khéo hơn để không bị xịt. Khi câu cá, tôi đã biết được thời điểm nào nên giật cần, và tôi cũng đã gia cố hàng rào quanh vườn rau để ngăn chặn thú hoang phá hoại.

Kỹ năng bắn mục tiêu bằng trượng phép cũng được cải thiện. Trong phạm vi 30 mét, nếu mục tiêu không di chuyển, tôi có thể bắn trúng trăm phát trăm trúng.

Hồi mùa đông, lúc bất ngờ chạm trán một anh gấu ngủ đông thất bại, tôi sợ đến tè cả ra quần, nhưng vẫn thành công bắn trúng năm, sáu phát để đuổi nó đi. Quả đó đúng là hú hồn. Nếu không có trượng phép chắc tôi toi đời rồi.

Cuộc sống đã ổn định, tôi cũng có phương tiện để chống lại nguy hiểm, nhưng nạn thiếu lương thực thì đúng là bó tay.

Tôi đã khai hoang và cải tạo lại mấy thửa ruộng bỏ hoang gần đó, nên vài tháng nữa vào mùa thu là có thể thu hoạch lúa.

Tuy là tay mơ, nhưng tôi từng chơi game trồng lúa và cũng đã đọc cuốn sổ tay hướng dẫn trồng trọt tìm được ở hợp tác xã nông nghiệp, nên cũng có thể mong đợi một vụ mùa kha khá.

Nhưng vấn đề lương thực trước mắt vẫn chưa được giải quyết.

Vài tháng cho đến khi thu hoạch lúa. Tôi phải tìm cách cầm cự qua ngày.

Chỉ dựa vào câu cá, đặt bẫy và săn bắn bằng trượng phép thôi thì không thể nào đủ được.

Trượng phép tuy tiện lợi, nhưng không phải là thứ có thể giải quyết mọi vấn đề.

Người bạn đồng hành đáng tin cậy của tôi, bé Oktameteorite, đang được thờ như một vị thần hộ mệnh trong nhà, dạo gần đây tôi thường mang theo một cây trượng phép sản xuất hàng loạt.

Cây trượng phép "Hendensho" [note79639] này khá là ưu việt, được chế tạo bằng một phương pháp gia công mới từ những viên tinh thể điện tôi thu thập được ở trạm biến áp Okutama trong mùa đông.

Nguyên lý gia công được lấy cảm hứng từ những con thỏ ngọc đỏ.

Thảm Họa Tinh Thể dường như đã ảnh hưởng đến cả động vật hoang dã. Kể từ khi tìm thấy con thỏ ngọc đỏ đầu tiên, tôi thỉnh thoảng lại bắt gặp những con vật có đá quý trên trán, bụng, ngực hay cánh tay.

Chúng thực sự rất "ma thuật".

Có con hươu vừa kêu vừa phóng ra tia sét để chạy trốn với tốc độ kinh hoàng, có con lửng chó vừa kêu vừa lườm tôi khiến tôi bị tê liệt để nó tẩu thoát. Chúng sử dụng những kỹ năng đáng kinh ngạc.

Khi chúng sử dụng phép thuật, chúng luôn cất tiếng kêu, nên có lẽ, giống như tôi dùng giọng hát để tạo ra cộng hưởng, chúng cũng dùng tiếng kêu để làm cộng hưởng viên đá quý trong cơ thể mình.

Mà, chi tiết thì tôi cũng không rõ. Vì tôi chưa bao giờ hạ được con thú hoang nào dùng phép thuật để bỏ chạy, nên không thể quan sát gần hay bắt về phân tích được. Mẫu vật duy nhất tôi có được là con thỏ ngọc đỏ.

Sau khi nghiên cứu kỹ viên ngọc đỏ đó, tôi phát hiện ra nó có cấu trúc kép. Một lớp ngọc bao bọc bên ngoài một nhân ngọc trung tâm.

Viên ngọc thỏ sau khi được đánh bóng thành hình cầu hoàn hảo đã bắn ra một tia sáng có uy lực không tương xứng với kích thước của nó, khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.

Dựa trên dữ liệu trước đây, tôi biết uy lực của tia sáng tỉ lệ thuận với kích thước của ma thạch.

Nhưng tia sáng từ viên ngọc đỏ chỉ cỡ móng tay út lại có uy lực tương đương với một viên cỡ móng tay cái theo tính toán.

Tôi đoán bí mật của uy lực này nằm ở cấu trúc kép, và đã thử nghiệm để chứng minh.

Đầu tiên, tôi đẽo một viên tinh thể điện lớn thành hình cầu, rồi bổ làm đôi. Sau đó, tôi khoét rỗng bên trong để tạo thành một khoang hình cầu, rồi đẽo một viên tinh thể điện khác vừa khít với khoang đó. Cuối cùng, tôi dán hai nửa vỏ lại với nhau.

Về lý thuyết, cách này phải giúp tăng uy lực, nhưng không được. Nó chỉ bắn ra tia sáng với uy lực của viên tinh thể điện làm nhân bên trong.

Xem ra ma thạch một khi đã bị vỡ sẽ mất đi tính chất ma thuật của nó. Kế hoạch chắp vá các mảnh nhỏ để tạo ra một tinh thể khổng lồ cũng đã thất bại, nên hướng đi này có lẽ không ổn.

Vì vậy, tôi quyết định áp dụng kỹ thuật làm "con tàu trong chai". Tôi khoan một lỗ nhỏ trên tinh thể hình cầu, sau đó luồn một cái móc vào bên trong để khoét rỗng, tạo ra một hình cầu bên trong một hình cầu khác mà không làm vỡ nó.

Người thường chắc không thể nào làm được một công việc tinh vi đến thế.

Nhưng tôi lại khéo tay vô cùng. Không dám nói là dễ như trở bàn tay, nhưng tôi cũng không mất quá nhiều công sức để tạo ra một quả cầu nhỏ hơn bên trong một quả cầu cỡ viên bi.

Sau đó, tôi lấp đầy khoảng trống giữa hai quả cầu bằng nhựa resin, và đã tái tạo thành công việc tăng uy lực của tia sáng giống như viên ngọc thỏ.

Thêm vào đó, cái lỗ nhỏ tôi khoan để khoét rỗng bên trong vô tình trở thành nòng bắn, giúp tăng tính định hướng của tia sáng.

Cứ thế, tôi đã hoàn thành cây trượng phép đa dụng sản xuất hàng loạt "Hendensho".

Bây giờ, tôi sẽ mang theo cây Hendensho này, xuống núi và tiến vào thành phố.

Và tôi sẽ thu thập vật tư như lương thực và thuốc men rồi trở về!

Tôi hoàn toàn không biết khu vực trung tâm thành phố giờ ra sao.

Có thể nó đã trở thành một đống đổ nát, hoặc cũng có thể các cộng đồng người sống sót vẫn tồn tại vững mạnh và đang có một cuộc sống ổn định.

Dù thế nào đi nữa, tôi chỉ cầu mong mình sẽ không gặp phải bất kỳ ai trong chuyến đi này.

Ghi chú

[Lên trên]
Tên cây trượng này là một cách chơi chữ. Trong tiếng Nhật, 「変電所」 (hendensho) có nghĩa là "trạm biến áp", chính là nơi nhân vật chính thu thập nguyên liệu (tinh thể điện). Cậu đã đặt tên cây trượng theo nơi nó được "sinh ra".
Tên cây trượng này là một cách chơi chữ. Trong tiếng Nhật, 「変電所」 (hendensho) có nghĩa là "trạm biến áp", chính là nơi nhân vật chính thu thập nguyên liệu (tinh thể điện). Cậu đã đặt tên cây trượng theo nơi nó được "sinh ra".
Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận

Vcl, chịu r. Trường hợp này ko bt có cứu đc ko nữa. Tiếp xúc với mọi người thôi mà stress ngay lập tức đc ạ 🙏. Aothatday.
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Ở xã hội Nhật thì vẫn có người bị rối loạn lo âu xã hội mức độ nặng và sống theo lối sống của một hikikomori, bác à
Xem thêm
@TakuTaku: và tác cứ phải lấy 1 đứa ko bth ra làm nvc cơ.
Nếu bảo cái này là "cung" theo "cầu" thì xã hội nhật bản trong tương lai ko bt có baonh % dân số ntn nữa... Khó nói.



Mà bác cứ gọi thg bé 2k12 này là "em" cx đc, chứ nói thế e thấy kì kì :))
Xem thêm
Xem thêm 6 trả lời
Đoạn 9: tôiy nghề
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
Tem
Xem thêm