Thợ Rèn Trượng Phép Của T...
Kurotome Hagane Kayahara
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 04: Lam Ma Trượng Kyanos - Tuyệt Tác Bảy Tầng

1 Bình luận - Độ dài: 5,203 từ - Cập nhật:

"Bảo tôi giải thích về cái dị vật công nghệ này thì..."

Tôi nhìn cây trượng phép "Hendensho" đặt trên bàn.

Tôi có dùng công nghệ dị thường nào đáng để bị gọi là dị vật công nghệ đâu. Cũng chẳng có bí quyết sản xuất động trời nào cả. Chỉ là đẽo gọt, tạo hình rồi làm thành cấu trúc kép thôi mà.

"Cô có biết, mấy viên đá ma thuật này càng giống hình cầu thì hiệu quả càng cao không?"

"Biết."

"À vâng. Cây trượng này tên là Hendensho, tôi dùng tinh thể điện, à, Gremlin thì phải, thu thập ở trạm biến áp Okutama. Đầu tiên, tôi đẽo viên Gremlin thành hình cầu, sau đó nghiền nhỏ mảnh vụn để làm bột mài, rồi..."

"Dừng lại."

Tôi chỉ vừa mới bắt đầu giải thích theo lời cô ấy thì đã bị Lam Phù Thủy chặn lại.

"Ở Okutama vẫn còn dùng được máy móc gia công à?"

"Ý cô là máy móc chạy bằng điện? Nếu vậy thì không còn ạ."

"Vậy anh đã gia công bằng cách nào?"

"Bằng cách nào à, thì... bằng dao khắc, bằng đục..."

Tôi dùng tay làm động tác như đang dùng dao khắc, nhưng Lam Phù Thủy lắc đầu.

"Không thể nào. Tôi nghe nói những kỹ sư sống sót đang tập trung nghiên cứu ở chỗ Mục Ngọc Phù Thủy, nhưng viên đá này có độ cứng quá cao, tuy tôi không rành nhưng nghe nói về mặt tính chất cũng rất khó đẽo gọt. Họ bảo ngay cả khi có máy móc tinh vi cũng khó mà làm được. Thực tế, chưa một ai thành công trong việc gia công Gremlin. Anh Oori, chắc chắn anh có một bí quyết sản xuất nào đó đang che giấu, đúng không? Nói ra đi."

Hả?

Không, cô nói vậy thì tôi cũng chịu.

"Tại... tôi khéo tay thôi ạ."

Tôi thành thật trả lời, Lam Phù Thủy bực bội gõ ngón tay xuống bàn.

"Khéo tay mà giải quyết được vấn đề này á, đồ ngốc! Nếu chỉ khéo tay thôi mà gia công được Gremlin, thì tôi đã sớm mài viên ma thạch này thành hình cầu từ lâu rồi. Nhìn viên Gremlin trên cây trượng này đi. Đây là cái gì? Hả? Gia công thành hình cầu thôi chưa đủ hay sao mà còn có cả một hình cầu khác bên trong nữa! Vô lý. Làm gì có người nào sở hữu kỹ năng thần thánh như vậy được. Nói thật đi, anh đã dùng gì? Gia công bằng laser à? Hửm?"

Bị cô ấy ép sát, nhưng tôi thật sự không có bí quyết nào cả. Chỉ là đẽo gọt bình thường thôi mà.

Nhưng dù tôi có thành thật nói "Tôi khéo tay lắm" thì cũng bị cho là nói dối.

Cứ đôi co với một người trông có vẻ đã trải qua không biết bao nhiêu trận mạc như Lam Phù Thủy, có khi tôi lại bị cho là kẻ nói dối rồi bị giết mất.

Tôi quyết định sẽ biểu diễn ngay tại chỗ.

"Ừm, vậy thì, cô Lam Phù Thủy, cô cho tôi mượn viên ma thạch đó được không? Tôi sẽ đẽo nó thành hình cầu ngay tại đây cho cô xem. Tôi có mang theo dao."

"Đừng có đùa. Anh có biết đã bao nhiêu máu đổ xuống vì một viên ma thạch này không? Kể từ lúc tôi giết tên pháp sư ở Iruma và cướp lấy nó, đã có 800 người chết vì viên đá này rồi đấy. Anh nghĩ tôi có thể cho mượn dễ dàng vậy sao?"

"À, vậy thôi ạ..."

Nguồn gốc của nó ghê vậy trời. Sợ quá.

"Vậy cô có Gremlin không? Tôi sẽ gia công nó ngay tại đây cho cô xem. Viên nhỏ cũng được, nhưng viên lớn sẽ dễ quan sát hơn."

"Anh vẫn khăng khăng là có thể gia công chỉ bằng một con dao đấy à. Được thôi. Nếu anh đã nói thế, vậy thì cho tôi xem thử?"

Lam Phù Thủy nói "Để tôi đi lấy Gremlin" rồi đứng dậy, nhưng đi được nửa đường, cô ấy quay lại liếc tôi một cái lạnh lùng, không chút tin tưởng.

"Đừng có chạy đấy. Tôi sẽ quay lại ngay. Và đừng có chạm vào bất cứ thứ gì."

Tôi gật đầu lia lịa.

Làm ơn đừng có lúc nào cũng dọa tôi như thế. Sợ lắm.

Đối với cô thì tôi có thể là một kẻ đáng ngờ. Nhưng đối với tôi, cô chẳng khác gì dân xã hội đen cả. Tuy có thể nói chuyện được, nhưng không có gì đảm bảo tính mạng của tôi sau cuộc nói chuyện này.

Tôi ngoan ngoãn ngồi im trên ghế một lúc, nhưng Lam Phù Thủy chỉ gây ra tiếng lạch cạch trên lầu mà mãi không xuống. Giữa chừng, tôi còn nghe thấy tiếng một đống chai nhựa và lon rỗng đổ sập cùng một câu chửi thề, tôi đoán chắc còn lâu cô ấy mới xong, bèn thả lỏng người.

Bình tĩnh nhìn quanh phòng, tôi nhận ra có khá nhiều đồ vật nhỏ được bày biện. Vài chậu cây cảnh không rõ tên. Một cây xương rồng. Trong bể cá vàng có những chú cá guppy, đáy bể được lót sỏi nhiều màu và có rong nổi lềnh bềnh. Búp bê thỏ và gấu được đặt cạnh một ngôi nhà đồ chơi, đang ôm một chiếc gối hình trái tim, tổng thể trông rất nữ tính.

Nếu không cố nhìn vào bộ dụng cụ sửa súng đầy mùi máu tanh trên bàn làm việc, thì đây chẳng khác gì phòng khách của một cô gái bình thường.

Tôi bắt đầu cảm thấy bồn chồn, và có một cảm giác mơ hồ muốn bỏ chạy.

Sao mà khó ở quá.

Nghĩ lại, lần cuối tôi được mời vào nhà người khác là hồi tiểu học, lúc mang tập vở cho một bạn cùng lớp bị cảm. Còn vào nhà một cô gái thì đây là lần đầu tiên trong đời.

Nhân vật chính trong anime đến nhà nữ chính thì toàn thấy tim đập thình thịch, chắc họ phải gan dạ lắm. Còn tôi thì chỉ thấy khó xử và muốn chuồn ngay lập tức.

Trong lúc đang tìm lối thoát hiểm bằng mắt, tôi phát hiện một chiếc hộp nhạc trên kệ gần cửa sổ. Đó là loại hộp nhạc xoay, khi phát nhạc thì búp bê bên trên sẽ xoay theo.

Khoan đã, hả?!

Kia chẳng phải là hộp nhạc phiên bản Ai-chan, sản xuất giới hạn theo đơn đặt hàng hoàn chỉnh của anime "Magical Girl Logical☆Einstein" mùa hai sao?!

Đ-đỉnh vậy! Lần đầu tiên tôi thấy nó! Một trong 50 chiếc hộp nhạc huyền thoại trên thế giới!

Không phải hàng nhái đấy chứ?

Tôi chạy đến nhìn gần, quả đúng là hàng đặt trước bán hết ngay lập tức, chất lượng tuyệt vời, từng chi tiết đều được chăm chút tỉ mỉ.

Ồ, ồ ồ ồ. Phần ren ở váy được làm chi tiết đến thế này! Là may tay sao? Đúng là tay nghề nghệ nhân! Viên Kim Cương Nhân Loại trên ngực không lẽ là kim cương thật? Đây đâu phải thứ dùng cho đồ chơi con nít! Rõ ràng là nhắm đến mấy "ông chú" fan hâm mộ mà!

Tôi thử vặn dây cót để nghe thử, nhưng nó không xoay. Tôi dùng thêm sức vì nghĩ nó bị kẹt, nhưng cảm giác có vẻ như bên trong đã bị hỏng.

Cái gì chứ, hỏng rồi à.

Tôi muốn tặc lưỡi.

Lam Phù Thủy này làm cái quái gì vậy? Đây là một món đồ quý hiếm và đắt tiền, đã phá kỷ lục giá cao nhất trong lịch sử các mặt hàng đặt trước của anime đấy. Hỏng thì phải mang đi sửa chứ. Cô ta có hiểu giá trị của nó không vậy? Đồ ngốc!

Haiz, đúng là hết nói nổi. Thôi được rồi, để tôi ra tay vậy.

Tôi mượn dụng cụ từ hộp đồ nghề sửa súng trên bàn, nhanh chóng tháo dỡ hộp nhạc ra, cẩn thận để không làm trầy xước. Nhìn vào cấu trúc bên trong, có vẻ như do bị rơi hoặc va đập mạnh nên bánh răng đã bị lệch.

May quá, hỏng hóc cỡ này thì sửa dễ thôi.

Khung hộp nhạc có vẻ đã bị va đập mạnh đến mức méo đi, nhưng cấu trúc được thiết kế khéo léo, các bộ phận chỉ bị bung ra chứ không gãy. Hừm hừm. Cách làm này đáng để học hỏi đây. Mình cũng sẽ bắt chước.

Tôi vừa thán phục vừa sửa chữa, lắp ráp lại rồi vặn dây cót.

Một đoạn nhạc hiệu của bộ anime vang lên với giai điệu trong trẻo.

Ồ, hay ghê. Lại muốn xem lại bộ anime này rồi.

Nhưng bộ Blu-ray mình cất công mua giờ cũng chỉ là đĩa ném frisbee vì mất điện. Lũ Gremlin chết tiệt.

Tôi chống cằm thưởng thức hộp nhạc một lúc thì nghe thấy tiếng động sau lưng.

Ngay lập tức, tôi nhớ ra tình cảnh của mình và mặt mày tái mét.

Lam Phù Thủy đã dặn "đừng có chạm vào bất cứ thứ gì".

Vậy mà tôi đã chạm vào một cách triệt để.

Thôi rồi.

Bị giết mất!

Mồ hôi lạnh túa ra, tôi từ từ quay lại để không kích động con mãnh thú.

Hé mắt nhìn sắc mặt cô ấy, trái với dự đoán, Lam Phù Thủy không hề tức giận.

Thậm chí, một giọt nước mắt còn đang lăn dài trên má cô ấy.

Ể. Gì vậy? Đó là cảm xúc gì?

Lam Phù Thủy chăm chú lắng nghe hộp nhạc. Có một điều gì đó nặng trĩu hơn nhiều so với cảm xúc dành cho một bài hát mở đầu của anime thiếu nhi.

C-cô thích bài này đến thế à? Tôi cũng thích nhưng chắc không bằng cô rồi.

Một lúc sau, dây cót dừng lại, tiếng nhạc cũng tắt. Lam Phù Thủy quay lưng đi lau nước mắt, rồi với vẻ mặt và giọng nói hiền hòa hoàn toàn khác trước, cô ấy cảm ơn tôi.

"Cảm ơn anh, Oori. Tôi đã nghĩ sẽ không bao giờ được nghe lại nó nữa."

"À, vâng. Cô thích bài hát này đến vậy sao?"

"Đó là hộp nhạc của em gái tôi. Chúng tôi đã thường xuyên nghe nó cùng nhau."

"Ra vậy? Sở thích của cô ấy thật cao quý. Tôi rất muốn được nói chuyện với em gái cô một lần."

Và nếu may mắn thì xin được nhượng lại cái hộp nhạc. Tôi sẽ đổi bằng phân nửa số goods của tôi.

Tôi giấu đi ý đồ đen tối, nịnh nọt một câu, Lam Phù Thủy đáp lại ngắn gọn với một nỗi buồn sâu thẳm.

"Em gái tôi mất rồi. Do bệnh tật."

"Á..."

Kh-khó xử quá.

Là kỷ vật sao... Xin lỗi vì đã tự ý táy máy...

"Anh, Oori, anh là người tốt. Xin lỗi vì đã có thái độ không phải với anh."

Trong lúc tôi đang lúng túng, Lam Phù Thủy đã gạt bỏ thái độ lạnh lùng trước đó, dịu dàng cúi đầu xin lỗi.

Sự thay đổi này có thể gọi là lột xác. Việc sửa hộp nhạc có vẻ là một chuyện cực kỳ lớn đối với cô ấy.

Đúng vậy đó, tôi là người tốt mà.

May mà hiểu lầm đã được hóa giải.

"Tôi nhất định phải làm gì đó để cảm ơn anh đã sửa hộp nhạc."

"Ể. Không, không có gì đâu ạ..."

"À, anh có thiếu thốn vật tư không? Sống một mình trên núi chắc vất vả lắm nhỉ? Nếu chỉ có Oori thì có thể chuyển đến Ome sống. Tôi rất hoan nghênh."

"Không đời nào ạ."

Vừa nói muốn cảm ơn đã đề nghị một hình phạt kinh khủng, tôi kiên quyết lắc đầu.

Tôi đang tận hưởng cuộc sống độc thân hoàng kim, mắc gì phải chuyển đến một nơi có người khác ở chứ.

Sống một mình trên núi tuy vất vả, nhưng chính cái việc "sống một mình trên núi" đó đã là một ưu điểm lớn, đủ để xóa nhòa mọi bất lợi khác. Tuyệt đối không chuyển đi.

Tôi tỏ rõ thái độ từ chối, nhưng Lam Phù Thủy vẫn tiếp tục nhiệt tình thái quá.

"Có thể với anh, đó không phải là chuyện gì to tát, nhưng với tôi thì nó rất quan trọng. Nếu không cảm ơn, lòng tôi sẽ không yên. Tôi có thể làm gì cho anh không? Bất cứ điều gì cũng được."

"...Bất cứ điều gì?"

Tôi hỏi lại, Lam Phù Thủy định gật đầu thì chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng nói thêm.

"À, không bao gồm mấy chuyện bậy bạ đâu đấy!"

"Vậy cô có thể đừng nói chuyện được không ạ? Cũng đừng lại gần tôi. Tôi không muốn nhìn mặt cô."

"!?"

Vì cô ấy nói "bất cứ điều gì cũng được", nên tôi đã thành thật nói ra mong muốn lớn nhất của mình. Lam Phù Thủy sững sờ, làm rơi loảng xoảng mấy viên Gremlin trên tay xuống sàn.

Tôi nghiêng đầu trước phản ứng thái quá của cô ấy, và một lúc sau mới nhận ra mình đã gây ra một hiểu lầm tai hại.

"Không! Ý tôi không phải là cô phiền phức hay tôi ghét bỏ gì cô đâu! Chỉ đơn thuần, nghe giọng hay nhìn mặt người khác là tôi lại thấy buồn nôn thôi. À, không, nói vậy lại càng gây hiểu lầm?! Không phải, không phải, không phải mà!"

Tuyệt vọng với khả năng giao tiếp của chính mình, tôi đã mất gần một tiếng đồng hồ sau đó để giải thích cho xong sự hiểu lầm.

Chắc là đã giải quyết được rồi.

Lam Phù Thủy có vẻ như lần đầu gặp một kẻ không có khả năng hòa nhập xã hội như tôi, nên tôi đã phải rất vất vả để cô ấy hiểu "Không phải tôi ghét cô, mà là tôi không chịu được tất cả mọi người".

Thật sự không ghét đâu ạ. Nhưng nếu được giữ khoảng cách thích hợp thì tôi sẽ rất vui.

"..."

Sau khi đã hiểu được tính cách phiền phức của tôi, Lam Phù Thủy lôi ra một hộp đựng đồ từ trong tủ, lấy ra một chiếc mặt nạ trắng rẻ tiền từ túi nén ghi "Trang phục Halloween" và đeo vào. Sau đó, cô ấy đi đến góc phòng, không nói gì mà chỉ dùng cử chỉ để hỏi "Thế này được chưa?".

"Dễ chịu hơn nhiều rồi ạ."

Nghe tôi nói, Lam Phù Thủy có vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Xin lỗi nhé, đã bắt cô làm một việc phiền phức như vậy. Nhưng nhờ thế mà cuối cùng tôi cũng có thể hít thở sâu được.

Khi da thịt được che kín và mất đi đường nét của con người, thì dù khuôn mặt có xinh đẹp đến đâu cũng không còn quan trọng nữa.

Cảm giác như không có ai trước mặt khiến tôi an tâm. Không còn sợ nữa.

Lan man nãy giờ, cũng nên quay lại chủ đề chính.

Lam Phù Thủy đã nghi ngờ kỹ năng gia công Gremlin của tôi, nên trước hết, phải biểu diễn đã.

Tôi nhặt những viên Gremlin rơi trên sàn, đầu tiên là cho cô ấy xem trạng thái chưa gia công.

"Cô xem nhé."

Tôi dùng giọng hát có tần số dao động riêng tác động, một tia sáng yếu ớt như tè dầm bắn ra từ viên Gremlin trên đầu ngón tay tôi.

Lam Phù Thủy có vẻ khó chịu, bịt tai lại.

"Cô thấy rồi chứ. Đây là uy lực ma thuật của viên Gremlin này hiện tại. Bây giờ tôi sẽ gia công nó thành hình cầu để tăng uy lực lên cho cô xem."

"...?"

"Miệng? Miệng tôi làm sao ạ? À, cái giọng như hải ly gào thét lúc nãy? Thần chú mà tôi biết? Thì... chỉ có vậy thôi. Xin lỗi vì đã làm ồn."

"..."

Lam Phù Thủy có vẻ muốn nói gì đó, nhưng không hỏi.

Không hỏi thì tốt. Tôi bắt tay vào việc ngay.

Trong điều kiện không có đồ gá, việc dùng đầu mũi dao để đẽo một viên Gremlin cỡ hạt gạo trên bàn đúng là căng thẳng thần kinh. Giá mà tôi mang theo kính lúp.

Nhưng, tôi là một gã đàn ông chỉ có sự khéo léo làm ưu điểm.

Sau khoảng mười phút, tôi đã hoàn thành một tác phẩm xuất sắc.

"Xong rồi ạ. Tuy chưa đánh bóng nhưng tôi nghĩ uy lực cũng đã tăng lên kha khá. Bắt đầu nhé."

Tôi lại dùng giọng hát có tần số dao động riêng, một tia sáng mỏng như tơ nhện bắn vút ra từ viên Gremlin trên ngón tay.

Mặt nạ đã che đi biểu cảm của Lam Phù Thủy, nhưng tôi vẫn cảm nhận rõ sự kinh ngạc của cô ấy.

"Là như vậy đó. Cô tin tôi chưa?"

Lam Phù Thủy im lặng một lúc, rồi viết chữ lên một tờ giấy vẽ và đưa cho tôi xem với vẻ trịnh trọng.

Trái với vẻ ngoài lạnh lùng, đó là nét chữ tròn trịa, dễ thương trông rất con gái. Sự tương phản này làm tôi muốn loạn não.

『Anh nên ẩn mình đi thì hơn. Nếu kỹ năng phi thường này bị lộ ra, anh sẽ bị tất cả phù thủy và pháp sư trên khắp Nhật Bản săn lùng.』

"Nghiêm trọng đến thế sao...?"

Chỉ biểu diễn một kỹ năng tôi vẫn thường làm để giết thời gian mà lại bị cô ấy làm cho ra vẻ nghiêm trọng, tôi cũng thấy hơi sợ.

Có hơi quá không vậy? Tôi thì đang tự phụ mình là Thợ Rèn Trượng Phép (Wand Maker) số một thế giới thật đấy. Nhưng nếu là tổng thống hay đại gia thì không nói, chứ một người thợ thủ công có gì mà bị săn lùng chứ?

Thấy tôi nghi ngờ, Lam Phù Thủy lật trang giấy và viết tiếp.

『Anh giống như người duy nhất có thể chế tạo súng máy trong một thế giới chỉ có cung tên. Hãy tự ý thức về điều đó đi.』

"Ghê vậy."

Ví dụ cụ thể này cuối cùng cũng làm tôi thấm thía.

Đây là thứ có thể thay đổi cả thế giới. Nguy hiểm quá. Nếu năng lực và thân phận bị lộ, chắc chắn sẽ bị bắt cóc giam cầm ngay!

...Nhưng mà, có được sức mạnh thay đổi thế giới nghe cũng phấn khích thật đấy?

Thú thật, tôi rất muốn chế tạo hàng loạt những cây trượng phép công nghệ cao mà chỉ mình tôi làm được rồi bán đi để ra oai lắm.

Điện cứ mất cũng được, chỉ mong sao mấy trang đấu giá trên mạng hoạt động trở lại. Tôi muốn ngồi xem giá thầu cho mấy cây trượng phép của mình tăng vọt rồi cười tủm tỉm~!

Nhưng đó chỉ là một giấc mơ không thành. Mấy trang đấu giá đã biến mất và sẽ không bao giờ trở lại.

Trong một xã hội thương mại thụt lùi, nơi phải dùng chân và miệng để bán hàng, tôi không thể nào sống sót được.

Chỉ nghe đến hai từ "chào hàng" thôi là tôi đã nổi da gà rồi.

Có lẽ tôi chỉ còn cách sống ẩn dật như lời Lam Phù Thủy nói.

Liệu có cách nào để ẩn mình, không gặp ai, mà vẫn có thể cho thế giới biết đến những tuyệt tác có một không hai do chính tay mình làm ra không nhỉ?

『Hôm nay cảm ơn anh. Tôi sẽ tiễn anh về Okutama. Nếu có gì khó khăn, tôi sẽ giúp.』

Lam Phù Thủy đưa tờ giấy cho tôi xem. Dòng chữ "Có muốn ăn trưa không?" đã bị gạch đi bằng hai đường.

Nhìn ra ngoài, mặt trời đã qua đỉnh đầu, bây giờ mà đi bộ ba tiếng về nhà thì cũng đã chạng vạng tối. Đúng là đã đến lúc phải về.

Chuyến đi thu thập vật tư này đầy những bất ngờ, nhưng thu hoạch cũng không nhỏ.

Nhưng nói chung là mệt tim quá. Có vẻ cô ấy cũng đang rất cố gắng để ý đến một con thú nhỏ nhạy cảm, có sức chống chịu stress giao tiếp cực yếu như tôi, nên thôi cáo từ vậy.

"Thỉnh thoảng, tôi đến Ome thu thập vật tư có được không ạ?"

Tôi xin phép, Lam Phù Thủy im lặng gật đầu.

Tốt, chỉ cần có được lời hứa đó là ổn rồi.

Tôi sẽ cố gắng không chạm mặt cô ấy trong tương lai, và chắc cô ấy cũng vậy. Chắc sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Hôm nay học được nhiều thông tin đúng là may mắn.

Dù kết luận sau khi biết được thông tin là "sống như cũ vẫn tốt nhất" có vẻ hơi vô nghĩa, nhưng ít nhất tôi cũng đã thoát khỏi nỗi lo lắng vì không biết gì về tình hình xung quanh.

Vấn đề lương thực cũng đã có hướng giải quyết, và khi biết các trang đấu giá sẽ không hoạt động trở lại, việc cải thiện môi trường sống tốt hơn nữa là điều gần như không thể.

Tôi đã hiểu được hiện trạng, và cũng lờ mờ thấy được tương lai của mình.

Chắc chắn, từ giờ sẽ là những tháng ngày không có gì thay đổi.

Để không bị những kẻ nguy hiểm để mắt tới, tôi sẽ phải cất giấu những cây trượng phép tuyệt vời do mình làm ra, sống ẩn dật qua ngày, già đi, và rồi lặng lẽ lìa đời.

Chết trong cô độc là điều tôi mong muốn.

Nhưng việc không thể đưa tác phẩm của mình ra với thế giới đúng là điều đáng tiếc duy nhất.

Aizz! Đời mà, đâu phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Thôi thì, giấc mơ chết trong cô độc đã trở nên thực tế hơn, coi như cũng là một điều tốt.

...

Không.

Khoan đã?

Ngay lúc tôi đeo ba lô, cầm cây Hendensho, chuẩn bị ra về, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.

Tôi đột ngột đứng yên như tượng đá, tập trung vào ý tưởng vừa nảy ra. Lam Phù Thủy nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.

Đúng rồi.

Lam Phù Thủy.

Cô ấy đã rất kiên nhẫn chịu đựng thái độ từ chối giao tiếp của tôi.

Có vẻ cô ấy rất biết ơn chuyện tôi sửa hộp nhạc, nên chắc sẽ đồng ý vài yêu cầu vô lý của tôi.

Thử nhờ vả một chút thì cũng đâu có mất gì?

Tôi đã đắn đo vài phút, lo rằng yêu cầu đường đột của mình sẽ làm cô ấy phật lòng, hay mình quá trơ tráo khi mới gặp đã nhờ vả, hay lỡ bị từ chối rồi cô ấy bực mình thì sao.

Nhưng cuối cùng, tôi quyết định cứ nói ra.

Bởi vì khi tôi đột ngột đứng im, Lam Phù Thủy đã không nói gì, kiên nhẫn chờ đợi tôi.

Dù tôi có ơn với cô ấy, nhưng một người đối xử tốt với một kẻ mắc chứng ngại giao tiếp nặng như tôi quả thật hiếm có, hay đúng hơn là lần đầu tôi gặp.

Ngay cả bố mẹ ruột của tôi, khi tôi nói "Con muốn sống không gặp ai, nên sẽ kiếm ăn bằng đấu giá trên mạng", họ cũng đã nổi trận lôi đình và từ mặt tôi.

Tóm lại, nếu có ai có thể thực hiện đề nghị này, thì chỉ có thể là Lam Phù Thủy mà thôi.

"Tôi có một lời đề nghị."

Nghe tôi nói, Lam Phù Thủy khẽ nghiêng đầu, ra hiệu cho tôi nói tiếp.

Tôi đánh liều nhờ vả.

"Cô có thể trở thành đại lý bán hàng cho những cây trượng phép của tôi không?"

Thực ra, ngay cả thời còn bán hàng trên mạng, tôi cũng không hoàn toàn không tiếp xúc với ai 100%.

Khi mua đồ, nhân viên giao hàng sẽ đến tận nhà và để đồ trước cửa. Khi bán đồ, họ cũng sẽ đến thu gom kiện hàng mà tôi để sẵn.

Tuy không chạm mặt ai, nhưng công việc kinh doanh của tôi được duy trì nhờ sự giúp đỡ của nhiều đơn vị vận chuyển khác nhau.

Vai trò của các đơn vị đó, giờ sẽ do Lam Phù Thủy đảm nhiệm.

Tôi sẽ ở ẩn và chế tạo trượng phép.

Lam Phù Thủy sẽ thu nhận các tác phẩm đã hoàn thành, che giấu nguồn gốc, quảng bá sản phẩm, đàm phán với khách hàng, bán hàng, rồi mang doanh thu (dưới dạng vật tư) về cho tôi.

Như vậy, tôi có thể ở yên trong nhà và đắm chìm trong đam mê của mình!!!

Điểm yếu duy nhất của ý tưởng thiên tài này là Lam Phù Thủy chẳng có lý do gì để nhận một công việc vặt vãnh và phiền phức như vậy. Nhưng cô ấy đã vui vẻ đồng ý với điều kiện tôi sẽ chế tạo một cây trượng riêng cho cô ấy mà không lấy tiền.

Đối với tôi, đây là một điều kiện trao đổi quá hời.

Khi một người nổi tiếng dùng sản phẩm của mình, hiệu quả quảng cáo sẽ rất tuyệt vời!

Lam Phù Thủy một mình cai quản cả thành phố Ome, lại có vẻ có mối quan hệ với các phù thủy khác, chắc chắn là một người có tiếng tăm. Nếu tôi làm trượng cho cô ấy, mỗi lần cô ấy ra tay, danh tiếng của cây trượng cũng sẽ tăng theo. Thậm chí chỉ cần cô ấy mang theo bên mình cũng đã có hiệu quả quảng cáo rồi.

Tôi không muốn tên tuổi hay mặt mũi của mình bị lan truyền, nhưng sự tuyệt vời của những cây trượng do tôi làm ra thì tôi rất muốn quảng bá rộng rãi.

Sau khi nhận ma thạch từ Lam Phù Thủy, tôi về nhà và bắt tay vào việc ngay lập tức.

Cây Hendensho làm từ viên Gremlin cỡ viên bi chỉ có thể làm được cấu trúc hai tầng là tối đa.

Bản thân cấu trúc hai tầng đã là một thử nghiệm, và kích thước quá nhỏ khiến tôi sợ nếu cố làm ba tầng nó sẽ vỡ.

Tuy nhiên, viên ma thạch màu xanh tôi nhận lần này lại có kích thước bằng lòng bàn tay. Tuy nhỏ hơn viên Oktameteorite của tôi, nhưng vẫn đủ lớn.

Hình dạng của viên đá thô tuy khá méo mó nhưng về cơ bản vẫn là hình cầu, nên lượng hao hụt khi đẽo gọt cũng ít.

Với viên này, sáu tầng... không, có thể làm được đến bảy tầng!

Tôi dựa vào ánh nến, làm việc ngày đêm không nghỉ.

Giữa chừng, tôi cảm thấy tay run, mắt mờ đi, mới nhận ra mình đã nhịn đói suốt 24 tiếng. Tôi đành định bụng ra ngoài câu con cá thì thấy trước cửa nhà có một túi giấy đựng thức ăn và một bó củi.

Ể?! Cô tiên sao?! Không, chắc chắn là do Lam Phù Thủy làm.

Bên trong túi là hộp thịt bò muối, một hộp rau diếp tươi và cơm nắm muối, một bữa ăn có sự cân bằng dinh dưỡng tuyệt vời trong thời buổi này. Gạo bây giờ chắc là của hiếm. Thật đáng quý.

Nếu được Lam Phù Thủy hỗ trợ thế này, tôi cũng có thể tập trung vào công việc.

Toàn bộ thời gian dành cho việc kiếm ăn mỗi ngày giờ đã được giải phóng, đó là một lợi thế cực lớn.

Tôi đã dành gần như toàn bộ thời gian ngoài ăn và ngủ để gia công ma thạch suốt ba ngày ba đêm.

Thỉnh thoảng tôi cảm nhận được ánh mắt của "cô tiên" từ ngoài cửa sổ, nhưng khi đã vào trạng thái tập trung cao độ, tôi không còn để ý nữa.

Khi bắt đầu gia công tầng thứ năm, dụng cụ có sẵn của tôi không còn đủ để xử lý nữa. Tôi đã nghĩ chắc là hết cách rồi, nhưng vẫn đánh liều viết một lá thư nhờ Lam Phù Thủy tìm giúp dụng cụ. Một ngày sau, những dụng cụ tôi yêu cầu đã được đặt trước cửa nhà.

Giúp ích quá trời. Cái gì cô ấy cũng giao được. Cứ như dịch vụ giao hàng đã hoạt động trở lại chỉ dành riêng cho tôi vậy.

Cuối cùng, sau 7 ngày, toàn bộ công đoạn gia công và lắp ráp, bao gồm cả thân trượng, khớp nối và vật liệu bảo vệ, đã hoàn thành. Tôi vừa xoa bóp bờ vai cứng đờ, vừa dùng giấy gói đơn giản cây trượng đã hoàn thành rồi đặt trước cửa nhà. Cuối cùng công việc cũng xong.

Chà, đúng là một công trình lớn. Ban đầu tôi ước tính sẽ mất hai tuần, và đã viết giấy báo giá bỏ vào hộp thức ăn rỗng để gửi lại, nhưng nhờ tay nghề thuần thục và việc phát triển phương pháp mới, thời gian đã được rút ngắn đáng kể.

Ừm, ừm. Một tác phẩm tốt đã ra đời, và tôi cũng học hỏi được nhiều điều.

Cây trượng dành riêng cho Lam Phù Thủy, được làm từ viên ma thạch màu xanh, là một tuyệt tác hội tụ tinh hoa kỹ thuật của tôi từ trước đến nay.

Trông nó như một cây trượng gỗ, nhưng lõi bên trong có kim loại nên độ bền rất cao. Dù có dùng hơi thô bạo một chút cũng không gãy được.

Họa tiết cũng được chăm chút. Tôi khắc nông các họa tiết mang mô-típ văn hóa Celtic lên thân gỗ rồi dùng bạc lấp vào để làm nổi bật. Tôi đã khắc lên đó cái tên "Kyanos" - từ tiếng Hy Lạp có nghĩa là "màu xanh", và cũng là từ ngầu nhất tôi tìm được.

Tất cả các họa tiết và trang trí đều được bố trí để làm tôn lên vẻ đẹp của viên ngọc màu xanh trên đỉnh trượng. Ngay cả vật liệu nối cũng được pha màu xanh để hòa hợp với tổng thể.

Bất kỳ người thợ khác ngoài tôi cũng không thể tạo ra một cây trượng phép nào tuyệt vời hơn thế này. Tự hào ghê.

Cây Lam Ma Trượng Kyanos tôi để trước cửa, sáng hôm sau đã không còn ở đó nữa.

Tôi rất mong Lam Phù Thủy sẽ dùng Kyanos và lập nên nhiều chiến công hiển hách.

Mà thôi, nếu cô ấy chỉ trưng bày để ngắm thì tôi cũng vui rồi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

A ấy thật sự nghĩ là mình có thể trốn đc cả thế giới khi liên tục bán ra những tuyệt tác như vậy mà chỉ có 1 bên trung gian =))
Xem thêm