Một người thợ thủ công hàng đầu, ở bất kỳ thời đại nào, cũng phải am tường về khoa học vật liệu.
Ống nano carbon, các loại sợi hóa học mới nhất, hay vật liệu chịu nhiệt đã mang lại những cuộc cách mạng không chỉ trong ngành công nghiệp mà còn cả trong giới thợ thủ công.
Ngày xưa, thợ rèn đã xây dựng xưởng gần các mỏ quặng hay nơi có cát sắt để tìm kiếm sắt chất lượng tốt; thợ mộc thì phải hiểu rõ và phân biệt được đặc tính của các loại vật liệu để sử dụng cho phù hợp với từng công trình.
Bằng cách thấu hiểu và sử dụng vật liệu tốt, người thợ có thể nâng cao chất lượng tác phẩm của mình lên một tầm cao mới.
Tôi tuy là người đàn ông khéo léo số một thế giới, nhưng về khoa học vật liệu, phải thừa nhận tôi chỉ hơn dân nghiệp dư một chút.
Với thân phận là Thợ Rèn Trượng Phép (Wand Maker) duy nhất và số một thế giới, từ nay về sau, tôi không chỉ nắm vững phương pháp gia công, mà còn phải thông thạo cả tính chất của nguyên liệu là ma thạch và Gremlin.
Tôi không bao giờ lơ là. Dù đã tạo ra Kyanos và Aleister, con đường rèn luyện của tôi vẫn chưa kết thúc.
Ngay cả thời còn kiếm sống bằng goods anime trên mạng, cũng có lúc những bản hàng nhái kém chất lượng (có vẻ đã sử dụng máy in 3D rất khéo) xuất hiện và cướp mất thị phần của tôi.
Hiện tại, không có thợ rèn trượng phép nào hơn được tôi.
Nhưng nếu cứ ngủ quên trên chiến thắng, tôi sẽ bị những kẻ đi sau bắt chước kỹ thuật, vượt mặt, và rồi bị cười nhạo "gã đó ngày xưa thì ghê gớm lắm, giờ hết thời rồi (cười)".
Tuy sự khéo léo của tôi không dễ gì bắt chước được, nhưng nếu có một cuộc cách mạng công nghệ nào đó làm cho những chiếc máy gia công chính xác đang bám bụi hồi sinh, câu chuyện sẽ hoàn toàn khác.
Tuyệt đối, không được lơ là cảnh giác.
Một năm đã trôi qua kể từ vụ bắt cóc, tôi đã hoàn thành một cái lò phản xạ ở sau núi và bắt đầu thí nghiệm nung chảy Gremlin. Gremlin là một nguyên liệu đa dụng, quan trọng và dễ kiếm, là cốt lõi của trượng phép. Nếu muốn tìm hiểu sâu hơn, phải bắt đầu từ đây.
Tôi nhóm lửa trong lò, dùng chân đạp ống bể để thổi khí vào, vừa đọc lại sổ tay để ôn lại về thí nghiệm lần này.
Gremlin hay ma thạch càng lớn thì hiệu quả khuếch đại ma thuật càng cao, đó là một sự thật ai cũng biết. Tuy nhiên, Gremlin tự nhiên dù là loại lớn nhất cũng chỉ có đường kính 28mm. Nếu muốn có một khối lớn hơn, chỉ có thể tạo ra nó theo phương pháp nhân tạo nào đó.
Dù có đẽo gọt nhiều viên Gremlin rồi ghép lại hay dùng chất kết dính nối chúng với nhau, chúng cũng sẽ không được coi là một khối duy nhất. Vì vậy, tôi đã nghĩ ra một cách đơn giản, nếu nung chảy một lượng lớn Gremlin ở nhiệt độ cao, rồi để nguội và làm cứng lại, chẳng phải sẽ thu được một khối khổng lồ sao?
Gremlin là một tinh thể màu trắng sữa giống thạch anh, nên trông có vẻ cũng nung chảy được như thạch anh.
Tuy nhiên, ý tưởng cỡ này thì ai cũng có thể nghĩ ra. Truyền Hỏa Phù Thủy đã thử từ lâu rồi. Nghe nói Lam Phù Thủy cũng đã tham gia vào thí nghiệm tổng hợp Gremlin bằng cách nung chảy được tiến hành ngay sau thảm họa, rồi kể cho tôi nghe về kết quả lúc đó.
Kết quả thí nghiệm của Truyền Hỏa Phù Thủy đã thất bại. Với những ma thuật lửa cấp thấp có hỏa lực yếu, chúng hoàn toàn không tan chảy. Còn khi dùng ma thuật lửa có hỏa lực cao nhất, chúng không những không tan chảy mà còn phát ra những tia điện màu tím rồi tan thành tro bụi.
Từ kết quả thí nghiệm này, người ta suy đoán Gremlin, thứ lớn lên bằng cách hút điện, nên đã tích trữ điện năng bên trong nó. Các thí nghiệm năng lượng nhằm trích xuất và sử dụng điện từ Gremlin đã được tiến hành, nhưng do cơ sở thí nghiệm và tài liệu ở quận Minato bị cháy rụi cùng với việc các nhà nghiên cứu ly tán, thí nghiệm đã bị đình chỉ.
Đây là một kết quả thí nghiệm khá thú vị, nhưng thất bại vẫn là thất bại.
Tuy nhiên, người ta nói thất bại là mẹ của thành công.
Thí nghiệm Gremlin tuy đã phải chịu cảnh đình chỉ vô thời hạn do sự tàn phá của quận Minato, nhưng cũng chính sự kiện đó đã làm sáng tỏ một sự thật mới.
Quận Minato đã bị phá hủy bởi cuộc đổ bộ của con quái thú khổng lồ. Ngọn lửa bùng lên từ những tòa nhà bị phá hủy, không có ai dập tắt, lan rộng và biến quận Minato thành tro bụi. Và từ khu đất cháy thành bình địa đó, những viên Gremlin đã bị nung chảy rồi nguội cứng lần lượt được tìm thấy.
Gremlin, thứ đáng lẽ phải phát ra tia điện tím và tan thành tro bụi khi tiếp xúc với nhiệt độ cao, không hiểu sao lại được tìm thấy trong trạng thái đã từng tan chảy rồi đông cứng lại ở khu đất cháy của quận Minato.
Lý do cho điều này, tôi đã tìm thấy ở sự khác biệt giữa lửa ma thuật và lửa tự nhiên.
Ví dụ, lớp băng được tạo ra bằng ma thuật Đại Sông Băng của Lam Phù Thủy không thể bị tan chảy bởi lửa thông thường. Muốn làm tan nó, cần phải có lửa ma thuật.
Thực tế, dù đã một năm rưỡi trôi qua kể từ khi con quái thú bị tiêu diệt, công việc giải đông toàn bộ thành phố Hamura vẫn chỉ đạt tiến độ khoảng 50%, và lớp băng đó từ chối mọi nỗ lực làm tan chảy bằng các phương pháp khác ngoài lửa ma thuật.
Nói cách khác, trong thế giới ma thuật, lửa ma thuật và lửa tự nhiên là hai thứ khác nhau và có cách hoạt động khác nhau.
Thí nghiệm nung chảy Gremlin của Truyền Hỏa Phù Thủy dĩ nhiên đã được thực hiện bằng lửa ma thuật.
Nhưng trận đại hỏa hoạn ở quận Minato là lửa tự nhiên.
Sức nóng khủng khiếp từ trận đại hỏa hoạn tự nhiên đó đã nung chảy Gremlin, và sau khi ngọn lửa tự tắt, chúng đã nguội đi và đông cứng lại. Giả thuyết này có vẻ đáng để kiểm chứng.
Đầu tiên, tôi thử nung chảy Gremlin bằng lửa trại.
Cái này thì tôi đã biết trước, thất bại.
Lửa trại nóng nhất cũng chỉ khoảng 800°C. Chì thì chảy được nhưng đồng thì không, thủy tinh cũng không. Gremlin cũng vậy.
Nếu có thể nung chảy bằng lửa trại, thì công nghệ tổng hợp Gremlin đã được phổ biến từ lâu rồi.
Trong thế giới hậu tận thế, nơi điện đã biến mất, gas và xăng đã bị những người sống sót dùng cạn từ lâu, việc tạo ra một nguồn nhiệt lớn hơn lửa trại rất tốn công tốn sức.
Nhưng thí nghiệm này vẫn xứng đáng để bỏ công. Nếu kết quả không rõ ràng thì không nói, nhưng khả năng thành công lại rất cao.
Theo dữ liệu tôi tìm được ở một trạm cứu hỏa, nhiệt độ trong một trận đại hỏa hoạn có thể lên tới 1200°C.
Nếu Gremlin có thể tan chảy ở 1200°C, thì nhiệt độ này có thể đạt được bằng một lò nung dốc [note80643] dùng trong thủ công mỹ nghệ. Xây một cái lò nung dốc tuy vất vả nhưng cũng không phải quá khó.
Tuy nhiên, nếu đã làm, tôi muốn có một nhiệt độ cao đủ để nung chảy cả sắt. Vì tôi đã dùng hết những tấm sắt tiện dụng để gia cố cho bức tường bị con rồng phá hỏng, một cái lò có thể nung chảy sắt để sản xuất các sản phẩm sắt trong tương lai cũng không thừa.
Vì vậy, tôi đã quyết định xây dựng một cái lò phản xạ có thể đạt đến 1600°C, đủ để nung chảy sắt. Lò phản xạ là một trong những loại lò không dùng điện hay gas có thể tạo ra nhiệt độ cao nhất, một công trình tiên tiến.
Lò phản xạ cần rất nhiều gạch, nên tôi đã nhờ Lam Phù Thủy vận chuyển gạch từ các cửa hàng vật liệu xây dựng và cửa hàng làm vườn ở Ome về.
Ngoài việc giao gạch, tôi còn được Lam Phù Thủy giúp đỡ rất nhiều, như việc cô ấy đã dùng ma thuật "Màn sương Lạc lối" để bao phủ cả khu vực Okutama.
Ma thuật "Màn sương Lạc lối" tạo ra một màn sương dày đặc trên một khu vực rộng lớn, làm cho những kẻ xâm nhập không phải là người sử dụng mất phương hướng. Nhưng nhờ khả năng kiểm soát ma lực của một phù thủy, cô ấy đã loại trừ tôi ra khỏi đối tượng bị ảnh hưởng.
Thậm chí cô ấy còn tinh tế đến mức không để sương mù bao phủ ruộng lúa và vườn rau để chúng vẫn nhận được ánh sáng mặt trời. Thật sự rất hữu ích. Tôi không thể nào làm được những việc tinh vi như vậy dù có dùng được ma thuật đó.
Để cảm ơn, tôi đã tặng cô ấy một lá bài hiếm từng có giá kỷ lục 16.000 yên ở cửa hàng bài, nhưng có vẻ cô ấy không vui lắm.
Tóm lại, với sự giúp đỡ của Lam Phù Thủy, dựa trên bản thiết kế lò phản xạ cũ tôi nhờ Oohinata Kei lấy từ Thư viện Quốc hội và một cuốn fanbook của một nhóm nhạc thần tượng, tôi đã dần dần xây dựng được một cái lò phản xạ ở sau núi. Nhưng giữa chừng, một vấn đề đã nảy sinh.
Tôi phát hiện ra, Gremlin sau khi đã bị nung chảy và đông cứng lại sẽ mất đi chức năng làm vật trung gian kích hoạt ma thuật.
Việc này được làm sáng tỏ nhờ Giáo sư Oohinata, sau khi nghe chuyện thí nghiệm của tôi từ Lam Phù Thủy (người cực kỳ dễ dãi khi nói chuyện với dân Ome), đã gửi cho tôi một mẫu Gremlin đã bị nung chảy và tái đông cứng thu thập được ở quận Minato.
Bảo sao thí nghiệm nung chảy Gremlin lại bị đóng băng. Một phần là do mất tài liệu nghiên cứu, nhưng quan trọng hơn là vì đã có kết quả "có vẻ không ổn".
Dù có nung chảy những viên Gremlin nhỏ để tạo thành một viên Gremlin khổng lồ, nó cũng chỉ là một khối tinh thể màu trắng sữa. Dù có niệm chú gần đó, nó cũng không hề có phản ứng, chỉ là một hòn đá bình thường.
Biết được thí nghiệm đã thất bại từ trước khi bắt đầu, tôi đã rất thất vọng, nhưng đã vực dậy tinh thần bằng cách đặt ra một mục tiêu thí nghiệm khác.
Thí nghiệm nhuộm màu Gremlin.
Gremlin về cơ bản là một tinh thể lớn lên bằng cách hút điện, nhưng ma vật cũng có Gremlin. Gremlin của ma vật, không giống như loại Gremlin màu trắng sữa, nó có màu sắc. Viên Gremlin của con thỏ ma vật tôi bắt được ngày xưa có màu đỏ.
Về mặt hiệu năng thì không có gì khác biệt, nhưng chỉ cần có màu thôi đã tạo ra một cảm giác đặc biệt. Rất tuyệt phải không.
Việc nung chảy và tái đông cứng Gremlin sẽ giúp tôi tiếp cận bí mật của những viên Gremlin có màu này.
Liệu có thể nhuộm màu bằng cách thêm các hợp chất kim loại vào giống như thủy tinh không? Hay cần phải thêm các hợp chất phi kim? Nếu trộn Gremlin đỏ với Gremlin trắng sữa sẽ ra màu gì? Có rất nhiều việc có thể làm với thí nghiệm nung chảy bằng lò phản xạ.
Thực ra, việc tìm hiểu về cách nhuộm màu Gremlin cũng không có lợi ích gì đặc biệt, nhưng đó là chuyện của bây giờ.
Những nghiên cứu bây giờ có vẻ vô dụng, biết đâu một ngày nào đó lại cực kỳ hữu ích. Hoặc cũng có thể nó sẽ mãi mãi vô dụng. Đó chính là nghiên cứu cơ bản, và là khoa học vật liệu mà một người thợ thủ công cần có.
Với lại, một người thợ có cả núi kiến thức thú vị nhưng vô dụng nghe rất "chuyên nghiệp" và ngầu nữa chứ.
Khác với Giáo sư Oohinata, người phải thực hiện những nghiên cứu "hữu ích ngay lập tức" vì hoạt động bằng ngân sách của Tiên Tri Pháp Sư, hay nói cách khác là của Hội đồng Phù thủy Tokyo, tôi lại là một người tự do. Tôi có thể nghiên cứu những gì mình muốn, bao lâu tùy thích.
Dù chủ nghĩa cá nhân có nhiều lúc bất lợi và bất tiện, nhưng những lúc thế này, tôi lại thấy may mắn vì là một người thích ở một mình.
Tôi đọc lại toàn bộ quá trình nghiên cứu và những suy luận đã ghi trong sổ, nhưng nhiệt độ trong lò phản xạ vẫn chưa lên đủ. Phải đạp ống bể thêm khoảng 2 tiếng nữa.
Tôi vừa lau mồ hôi vừa tiếp tục đạp ống bể. Công việc này mệt hơn tôi nghĩ. Sắp gãy lưng rồi.
Sau khi kết thúc công việc nặng nhọc và mệt lả, 2 tiếng sau, cuối cùng tôi cũng xác nhận được những viên Gremlin trong nồi nung đã tan chảy, rồi bắt đầu từ từ hạ nhiệt độ trong lò.
Gremlin có vẻ là chất kết tinh, nếu hạ nhiệt độ đột ngột, chúng sẽ bị nứt vỡ khi đông cứng lại. Phải từ từ hạ lửa, sau khi lửa tắt, dùng đất bịt các lỗ thông hơi của lò lại, rồi đợi cả một ngày để nó tự nguội đi.
Sau 3 tiếng đồng hồ giảm lửa và dập tắt, kết thúc 6 tiếng làm việc với lửa, tôi mệt lả trở về nhà tắm rửa. Người vừa nóng, vừa mồ hôi, vừa muội than, vừa khói, cổ họng thì khô khốc, đúng là một mớ hỗn độn.
Việc ném than vào lò để thêm nhiên liệu cũng là một công việc nặng nhọc.
Mà thôi, mồ hôi cũng đã đổ một cách sảng khoái. Nếu làm việc này thường xuyên chắc sẽ có cơ bắp đây.
Cái lò phản xạ được xây dựng cẩn thận từ khâu thiết kế đã hoạt động trơn tru mà không có sự cố nào, mang lại cho tôi một lượng lớn dữ liệu thí nghiệm.
Nói tóm lại, có vẻ như việc nhuộm màu Gremlin có liên quan đến các thành phần trong máu của ma vật. Con quạ ba chân mà Lam Phù Thủy săn được ở Okutama có một viên Gremlin màu xanh lá nhạt ở gốc mỏ. Khi tôi đun sôi và cô đặc máu của con quạ đó, rồi trộn thành phần thu được vào Gremlin đã nung chảy, nó đã chuyển sang màu xanh lá nhạt.
Khi tôi làm tương tự với máu của một con quạ bình thường, nó không hề đổi màu, nên chắc chắn có một thành phần nào đó đặc trưng trong máu của ma vật đã ảnh hưởng và tạo ra màu cho Gremlin (dùng bột xương hay da cũng không nhuộm được màu).
Tiện thể trong lúc thí nghiệm nhuộm màu, tôi cũng đã thu được một kiến thức vô dụng khác là nếu dùng Gremlin đã nung chảy và tái đông cứng để bao bọc một viên Gremlin bình thường, lượng ma lực tiêu thụ khi sử dụng phép thuật sẽ tăng gấp đôi.
Thật sự vô dụng, nhưng nếu dùng Gremlin đã nung chảy và tái đông cứng để xây nhà tù, chắc sẽ có tác dụng cản trở việc sử dụng phép thuật của tù nhân. Có lẽ vậy.
Vì nó chỉ làm tăng gấp đôi lượng ma lực tiêu thụ, mà tiêu thụ gấp đôi ma lực thì vẫn có thể sử dụng phép thuật được, nên với tư cách là một vật liệu chống phép thuật thì không đáng tin cậy lắm.
Mà, những dữ liệu thí nghiệm như thế này biết đâu một ngày nào đó sẽ có ích. Có lẽ vậy.
Thậm chí, nguyên lý nhuộm màu Gremlin tuy không có ích cho công việc chính là chế tạo trượng phép, nhưng lại có ích cho nghề tay trái là làm phụ kiện, nên nghĩ vậy cũng không tệ.
Và rồi.
Trong lúc tôi đang xây lò phản xạ và chơi đùa với những nghiên cứu gia công sở thích, hoàn toàn vô dụng cho việc phục hưng xã hội Nhật Bản, thì ở thành thị, dưới sự lãnh đạo của Hội đồng Phù thủy Tokyo, công cuộc phục hưng đang được tiến hành, lúc thì hợp tác, lúc thì không.
Trong những câu chuyện phục hưng tôi nghe được qua thư của Giáo sư Oohinata, điều làm tôi sốc nhất là việc tàu hỏa đã hoạt động trở lại.
Tuy không phải là những toa tàu sắt hiện đại, mà chỉ là những toa tàu hàng được nối lại và kéo bởi một đầu máy chạy bằng than củi công suất thấp, chỉ giới hạn trong tuyến đường dài khoảng 25km của tuyến metro Marunouchi cũ, nhưng sự trở lại của một phương tiện giao thông công cộng đã thắp lên một tia hy vọng lớn cho người dân. Nghe nói Giáo sư Oohinata đã tham gia lễ khai thông, và một nửa số người ở đó đã khóc, nửa còn lại thì vui mừng.
Thực tế, nó thật sự rất tuyệt vời. Về lý thuyết thì có thể, nhưng việc thực hiện được nó trong một thời gian ngắn, trong một điều kiện thiếu thốn cả vật tư lẫn nhân lực, mới thật sự đáng nể.
Chỉ hai năm rưỡi sau Thảm Họa Gremlin mà đã làm sống lại một tuyến tàu hàng, không hổ danh là cường quốc công nghệ Nhật Bản. Giống như Tokyo đã hồi sinh từ đống tro tàn sau Thế chiến thứ hai, tôi tin họ cũng sẽ hồi sinh như một con phượng hoàng từ thảm họa lần này.
Câu chuyện phục hưng lớn thứ hai sau việc tàu hỏa hoạt động, không thể không nhắc đến việc phổ biến ma thuật phì nhiêu, một công cuộc đã được thúc đẩy từ năm ngoái.
Phép vịnh xướng đường vòng của ma thuật phì nhiêu đã được phổ biến nhanh chóng trong một năm qua.
Vì việc biết hay không biết nó là một vấn đề sống còn, nên tỷ lệ người từ 12 tuổi trở lên ở Tokyo học được nó đã vượt qua 95%. Người dưới 11 tuổi thì do lo ngại các tai nạn như nghịch ngợm dùng phép sai cách lên cây trồng, hoặc ngất xỉu do cạn ma lực rồi bị chấn thương đầu hay ngã, nên về cơ bản sẽ không được dạy (trừ những trường hợp ngoại lệ như sinh viên Đại học Ma thuật).
Sản lượng lương thực năm nay đã đạt 97% nhu cầu. Ước tính năm sau, cùng với việc mở rộng diện tích canh tác, tỷ lệ tự cung tự cấp sẽ đạt 102%.
Một sự cải thiện đột ngột đến không ngờ so với năm ngoái, khi mà đâu đâu cũng là tiếng la hét "Không thể nào. Địa ngục đói kém sắp xảy ra".
Nhưng nếu bình tĩnh suy nghĩ lại, dù đã có một ma thuật bá đạo giúp tăng sản lượng hơn gấp đôi một cách tức thời mà tỷ lệ tự cung tự cấp cũng chỉ loanh quanh 100%, thì thật đáng sợ. Nếu không có ma thuật, tính đơn giản thì tỷ lệ tự cung tự cấp chỉ còn 50%. Bảo sao lại không thành địa ngục.
Ngay cả tôi, một quý tộc độc thân đang tận hưởng cuộc sống ở vùng quê, cũng đã được giúp đỡ rất nhiều nhờ sản lượng vườn tược tăng gấp đôi, nên những người dân thành thị đang phải chắt bóp từng bữa ăn chắc đã khóc đến khô cả nước mắt vì sung sướng.
Với tư cách là một dân kỹ thuật, tôi cũng hiểu rõ đằng sau những câu chuyện phục hưng hào nhoáng đó là những nỗ lực đến đổ máu và những vấn đề nan giải.
Đổi lại việc sản xuất và cung cấp những cây trượng phép đa dụng sản xuất hàng loạt cho chương trình thử nghiệm kéo dài một năm của Đại học Ma thuật Tokyo, tôi nhận được ưu tiên cung cấp các vật tư và đồ dùng xa xỉ khó kiếm như đường, nước tương, miso, hải sản, quần áo, và nhiều thứ khác.
Nhưng Giáo sư Oohinata còn vất vả hơn tôi nhiều. Cô bé vừa phải giảng dạy với tư cách là một giáo sư, vừa phải nỗ lực tìm kiếm nhân tài và nghiên cứu để thành lập các khoa mới, nhằm biến Đại học Ma thuật Tokyo thành một trung tâm nghiên cứu ma thuật. Nghe nói trượng phép cũng rất hữu ích trong việc chiêu mộ nhân tài.
Tuy là những cây trượng phép (wand) không rõ nguồn gốc, nhưng trong giới thành viên Hội đồng Phù thủy và các nhà tri thức tham gia vào chính quyền, giả thuyết một Thợ Rèn Trượng Phép (Wand Maker) đang được che giấu ở Ome có vẻ là phổ biến nhất.
Lam Phù Thủy, người sở hữu Lam Ma Trượng Kyanos, một sản phẩm công nghệ vượt trội có khả năng khuếch đại uy lực tầm cỡ bom hạt nhân, đang đặt căn cứ ở Ome và thiết lập một hệ thống phòng thủ vững chắc. Giáo sư Oohinata, chủ nhân của Trượng Phép Aleister, một sản phẩm gia công biến thái chỉ có thể do bàn tay không phải con người tạo ra, cũng là người Ome và có mối quan hệ thân thiết với Lam Phù Thủy.
Lại còn có tin đồn, Long Phù Thủy đã bắt cóc một người dân Ome và bị Lam Phù Thủy bẻ chân.
Với những bằng chứng đó, không nghi ngờ Ome mới là ngu ngốc.
Thực tế thì tôi, Thợ Rèn Trượng Phép (Wand Maker) trong lời đồn, đang tận hưởng một cuộc sống thợ thủ công ung dung tự tại ở Okutama ngay bên cạnh. Nhưng làm sao họ biết được.
Nhờ có Lam Phù Thủy cùng Giáo sư Oohinata bảo vệ bí mật và sự an toàn của tôi (còn nhờ Long Phù Thủy bị Lam Phù Thủy đe dọa phải giữ bí mật), tôi mới có thể sống một mình theo ý muốn trong thế giới đổ nát này. Nhưng về trượng phép, dạo gần đây tôi đang cảm thấy hơi bế tắc và không hài lòng.
Cả năm qua, tôi chỉ chăm chút vào các chi tiết của cây trượng, chứ hoàn toàn không có tiến triển nào về việc cải thiện hiệu năng hay phát triển tính năng mới. Tuy cũng có làm vài thí nghiệm vô dụng, nhưng tôi không nghĩ ra được ý tưởng nào hay ho để làm cho cây trượng tiến hóa. Có thể nói là đang trong giai đoạn khủng hoảng sáng tạo.
Những lúc thế này, tốt nhất là nên lắng nghe đánh giá của người mua.
Khi tôi viết thư hỏi Giáo sư Oohinata, một người sử dụng trượng phép hạng nặng, rằng "Có mong muốn về một loại trượng phép nào không?", cô bé đã trả lời ngay lập tức bằng một lá thư liệt kê những yêu cầu rất chi tiết về một "Trượng Phép Chống Ma Lực Chảy Ngược".
Những yêu cầu cụ thể hơn tôi tưởng tượng đã đến, khiến tôi rất hứng thú.
Có vẻ như ở tuyến đầu của việc nghiên cứu và ứng dụng ma thuật, những cây trượng phép của tôi vẫn còn nhiều thiếu sót.
Hay lắm. Chính là nó, chính là thứ tôi đang tìm kiếm. Đáp ứng được "mong muốn" của khách hàng mới là một người thợ thủ công chân chính.
Được rồi! Cây trượng tiếp theo sẽ là, Trượng Phép Chống Ma Lực Chảy Ngược!


2 Bình luận