Phù Thủy Chuộc Tội Quyết...
Danh Tự Thập Yêu Tối Thảo Yếm 54 (名字什么的最讨厌54)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Vùng Đất Khởi Nguyên

Chương 59 - Ký ức

1 Bình luận - Độ dài: 1,810 từ - Cập nhật:

Khi nàng một lần nữa nhìn về mảnh tuyết trắng tinh khôi kia, một đóa băng hoa lặng lẽ nở rộ từ bao giờ, trong suốt và hư ảo, thuần khiết đến mức dường như không phải sản vật của thế gian này.

“Ê ——” Garrol khẽ kêu một tiếng.

Rõ ràng vừa rồi nơi đây vẫn còn trống không.

Tách ——

Giọt sương từ lá thông nhỏ xuống làm ướt đẫm nền tuyết, để lại những hố nông trên đó.

Nàng khẽ giật mình, do dự mà vươn tay, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào đóa hoa sương giá kia.

Khoảnh khắc đầu ngón tay tiếp xúc với cánh hoa.

Vô số ký ức như những mảnh vụn, xuyên qua đôi ma đồng màu vàng kim, tuôn trào vào tâm trí Garrol ——

Nàng trợn tròn mắt, lặng lẽ tiếp nhận tất cả.

......

Một lát tĩnh mịch, theo ánh sáng dần ẩn đi, tinh thần trong cuộc du hành trở về thể xác......

Trong mắt nàng lướt qua một tia nhẹ nhõm và dịu dàng.

Daya —— nàng thiếu nữ ấy, đã trao tặng bảo vật quý giá nhất của một con người, không chút giữ lại, cho Phù Thủy tên Garrol.

—— Ký ức.

Đây là thứ vô cùng quý giá đối với một người.

Vàng bạc châu báu có thể tiêu tan, thể xác được người khác ngưỡng mộ rồi cũng sẽ khô héo.

Nhưng ký ức là cội rễ của linh hồn, nếu bóc tách nó ra, sinh mệnh sẽ chỉ còn lại một cái vỏ rỗng tuếch.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Garrol đã chứng kiến cả cuộc đời Daya qua góc nhìn của nàng, chân thực và sâu sắc như xem một bộ phim.

Nàng thấy bàn tay nhỏ bé kia khẽ nắm lấy ngón tay Johnson, nàng thấy “chị gái” Diana dắt tay nàng bước qua vũng nước nông dưới mái hiên, nàng thấy đôi mắt xanh biếc đầy thương xót của Joshua trong đêm tuyết mịt mờ......

Nàng thấy tên lính đánh thuêmới đến quận Mishlo với vẻ lúng túng, nàng thấy sự dịu dàng trong đôi mắt xanh biếc khi hắn đưa quả cầu tuyết trong tay và nói “Chúc mừng sinh nhật”, nàng thấy người đàn ông tên Garrol khóc lóc thảm thiết dưới bầu trời sao, run rẩy giơ cao thanh kiếm bạc trong tay —— cho đến phút giây cuối cùng.

Nàng đã có được tất cả của nàng ——

Thành kính đặt tay lên ngực, nhắm mắt lại, cảm nhận dòng ấm áp trào dâng từ sâu thẳm nội tâm.

“Cảm ơn cô, Daya, cảm ơn cô.”

Dùng ngón tay khẽ vuốt đóa hoa chôn vùi trong lớp tuyết trắng, trên mặt nở một nụ cười ấm áp như mùa xuân.

Thời gian không còn nhiều, vẫn còn nhiều việc phải xử lý, đã đến lúc phải rời đi.

“Vậy thì...... Hẹn ngày gặp lại.” Nàng cười vẫy tay.

Chậm rãi đứng dậy, bước về phía Joshua đang lặng lẽ đứng bên đường.

Khi nàng cúi đầu một lần nữa đi đến trước mặt cha xứ, sự mơ hồ đến nghẹt thở trong mắt nàng đã tan biến phần lớn.

“Tâm trạng của con có vẻ đã tốt hơn rồi?”

“Vâng, có lẽ vì con đã có được bảo vật quý giá hơn cả vàng.” Ánh sáng hạnh phúc lấp lánh trong mắt Garrol, ánh sáng đó trong trẻo hơn băng tuyết, ấm áp hơn mặt trời.

“Ngoài ra...... con phải mang theo phần của cô ấy—— tiếp tục sống .”

Dưới ánh mặt trời, hai người vai kề vai, bước trên đường về......

Không xa —— trung tâm chiến trường

“Ừm.....” Một tiếng ngâm nga bao phủ trong sương giá vang lên giữa đống đổ nát của trận đại chiến.

Đôi mắt đỏ tươi quét nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Nàng sải bước qua mặt đất nóng bỏng bốc hơi nghi ngút, tà váy thêu hoa diên vĩ lướt qua những mảnh kim loại gãy vụn rơi trên đất, từng bước tiến về phía trung tâm vụ nổ.

Xoẹt —— cộp cộp......

Đôi ủng da trắng dài giẫm lên đống sỏi đá, rung động khiến vài mảnh đá vụn trượt xuống theo sườn dốc, phát ra tiếng động nhẹ.

Nàng đứng bên rìa hố khổng lồ trông như hiện trường thiên thạch rơi, dưới lớp đất cháy đen xung quanh, những mảnh than chưa cháy hết vẫn đang lấp lánh.

“Xem ra là ở đây......”

Ánh mắt khẽ động, tàn tích sắt thép dưới đáy hố sâu liền như không chịu tác dụng của trọng lực mà bay lên.

Nhìn dấu vết cháy xém trước mặt khiến nàng nhíu mày, tư duy như dây leo thấm vào khối sắt thép này, giống như nhúng tay vào bùn lầy đục ngầu để mò mẫm thứ gì đó.

Tàn dư thần thánh vẫn đang ảnh hưởng đến khu vực này, làm nhiễu loạn phán đoán của nàng, khiến nàng không thể tự do vận dụng quyền năng của mình.

Kẽo kẹt ——

Sắt thép trong sự vặn vẹo, ép nén và biến dạng phát ra từng trận rên rỉ đau đớn, khiến người ta sởn gai ốc, như tiếng gầm thét của quái vật sắp chết.

Hửm?

Nàng cảm nhận được thứ mình muốn tìm, lông mày cũng giãn ra lần nữa.

Cẩn thận điều khiển khối vật chất tổng hợp đang lơ lửng trong không trung, từng mảnh từng mảnh mở ra, giống như nhẹ nhàng xé nát một nụ hoa đang ôm chặt.

À, chính là ở đây.

Một khối hình học mười hai mặt đều đặn, kích thước bằng trái tim, dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh bạc chói lòa, trông không giống sản vật sinh ra trên thế giới này.

Thoát khỏi tàn tích, từ từ bay về phía lòng bàn tay thiếu nữ......

Trông như mười hai tấm gương bạc đều đặn được bàn tay khéo léo của thợ thủ công chạm khắc tinh xảo, ghép nối khít khao thành một khối cầu lộng lẫy, phản chiếu bóng dáng mộng ảo của một thiếu nữ đã tan vỡ.

“Không tệ, vẫn còn nguyên vẹn.” Nàng khẽ nói.

“Bất kể kết quả cuối cùng ra sao, kế hoạch vẫn đang được thực hiện, chỉ là vì tình thế mà phải hy sinh một người chị em...... Hơi đáng tiếc, nhưng so với khi kết quả cuối cùng đạt được, cô bé cũng sẽ ăn mừng cho sự hy sinh của mình thôi.”

Thiếu nữ khoác áo giáp bạc, váy trắng bước đi giữa đống đá lộn xộn, nhìn quanh cảnh tượng thảm khốc.

Những cột đá đổ nát trên mặt đất như những bức tường thành chất đống xung quanh thiếu nữ, vùng tuyết nguyên bằng phẳng trước đây giờ đã biến thành một đống đổ nát, nhìn từ trên không xuống giống như Stonehenge của nền văn minh cổ đại Timothy.

“Willmann, Willmann.......” Nàng lắc đầu.

“Hóa thành dưỡng chất của ta, linh hồn của ngươi, huyết nhục của ngươi, ta đã nói ‘vận mệnh đã định sẵn’ rồi.”

Ngắm nhìn khối hình học trong tay một lát, nàng dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu, lẩm bẩm:

“Thu hồi đã hoàn tất.”

“Ngươi sẽ hóa thành cần gạt đầu tiên thúc đẩy cỗ máy, khiến thế giới đang dần sụp đổ này tiến sâu hơn vào sự điên loạn.”

“Bánh răng vận mệnh đã bắt đầu quay, và sử thi cổ xưa sẽ một lần nữa tái hiện!”

Tiếng nàng hô lớn như lời tuyên bố khi màn kịch lớn mở ra trong nhà hát —— dường như một vở kịch vĩ đại và thần bí sắp được trình diễn.

“Trong sự bao bọc của huyết nhục, hy sinh, bạo lực, nguyền rủa, vị Quân Chủ ngu muội của chúng ta sẽ một lần nữa đăng lâm vương tọa.”

“Và ta, Phù Thủy Thép —— Lancet, sẽ viết chú giải đầu tiên cho lễ hội vĩ đại này.”

Đôi mắt đỏ tươi dưới vành mũ nhìn về phía mặt trời đang lên, và đây sẽ là một cuộc tuyên chiến của tà ma ẩn mình trong bóng tối, đối đầu với trật tự và ánh sáng.

Đùng đùng đùng ——

Tiếng gõ cửa vang lên, Lisa đặt chiếc xẻng đang dùng để dọn dẹp tàn tích kiến trúc sụp đổ xuống, lau hai tay dơ bẩn vào tạp dề, rồi chạy ra cửa.

Từ chiều hôm qua, khi nàng bị Garrol và Tylinkar đánh thức, cho đến khi được yêu cầu nhanh chóng rời khỏi nhà thờ, nàng vẫn ở trong trạng thái mơ hồ.

Nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi Daya mắt đỏ hoe nói lời tạm biệt với nàng, nàng mới nhận ra nhất định đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra, nhưng lúc đó tình thế khẩn cấp, nàng không kịp hỏi rõ.

Thế là, nàng tá túc ở nhà bạn cả đêm, cầu nguyện mọi chuyện đều bình an vô sự, nhưng đến sáng nay, nàng thấy cánh cửa nhà thờ mở toang và đám đông người dân vây kín đường phố bàn tán xôn xao, một nỗi bất an dâng lên trong lòng nàng, như thể một cơn bão sắp đến, và nàng, đang đứng bên rìa cơn bão, không biết phải làm gì......

Martha không có ở đó, vậy chỉ còn lại nàng phải đối mặt với tất cả.

Sau khi giải tán đám đông, nàng đóng cửa nhà thờ lại, một mình bắt đầu dọn dẹp nhà thờ đang bừa bộn. Nhà thờ vốn ồn ào giờ đây lại yên tĩnh đến nghẹt thở. Nhờ cái lỗ lớn trên mái nhà không biết bị vật gì đập thủng, giờ đây trong nhà đầy tuyết lớn của ngày hôm qua, chất đống ở góc tường, trong kẽ hở đồ đạc.

Nàng cố gắng dọn dẹp mọi thứ, cố gắng khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có của nhà thờ hỗn loạn này, nhưng mỗi bước đi đều như đang tiến trong bùn lầy, nặng nề và khó khăn.

Dường như chỉ cần dọn dẹp nhà thờ sạch sẽ, mọi thứ sẽ trở lại bình thường, tất cả những người quen thuộc cũng sẽ quay về, nàng vẫn làm việc và chờ đợi —— cho đến tận bây giờ.

Không nghĩ nhiều, nàng liền mở cửa, điều đầu tiên đập vào mắt là cha xứ Joshua với vẻ mặt mệt mỏi, nở một nụ cười gượng gạo. Nàng chưa bao giờ thấy biểu cảm như vậy trên mặt cha xứ, điều này khiến nàng lo lắng.

Nhưng khi nàng quay đầu nhìn bóng người đang ẩn sau Joshua, và đối mặt với đôi mắt xanh biếc kia, Lisa sững sờ......

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận