Hào quang thánh khiết dần phai nhạt, từ tâm điểm vụ nổ, vỏ ngoài của những thân cây bị cháy xém đen như than, đổ rạp theo hình nan quạt tỏa ra bốn phía.
Mặt đất tan nát, rải rác khắp nơi là những trụ đá giàu sắt bị đánh gãy, ngổn ngang hỗn loạn.
Hiện trường chẳng khác nào vừa bị một khẩu pháo công thành cỡ nòng 1200mm của Elysium giáng thẳng xuống, không khí đặc quánh mùi cháy khét bỏng rát.
Chỉ còn duy nhất một thân xác ma vật đang héo rũ đứng sót lại giữa bãi hoang tàn — nhưng cũng chẳng thể trụ lâu hơn nữa.
Mất đi sự khống chế của ma lực, thân thể khổng lồ của Wilmann đã không thể dựa vào cấu trúc của chính nó để giữ được hình dạng cơ bản.
Cạch… cạch.
Những vết nứt chi chít lan tràn khắp cơ thể tàn tạ của hắn, xẻ đôi tròng mắt vô hồn.
Những mảnh vụn nhỏ dần bong ra, kéo theo cả khối thân thể rung lắc trong quá trình sụp đổ.
Ầm…
Tiếng sụp xuống nặng nề vang vọng từ xa.
Dưới tác dụng của trọng lực, như một khối thạch cao vỡ nát, tàn tích của Willmann dần tan rã, hóa thành vô số hạt bụi trắng li ti, theo làn gió lục địa thổi xuống từ dãy núi xa xăm, trôi dạt về phía đại dương–
Xoạt –
Garrol quỳ một gối trên mặt đất, mở choàng mắt, rũ bỏ lớp tuyết xám lẫn bụi bám trên đầu, dùng thanh trường kiếm trong tay làm điểm tựa, chống đỡ thân thể mệt mỏi đứng dậy từ tuyết.
Rõ ràng trận chiến đã kết thúc – nhưng trên gương mặt nàng không hề có niềm vui chiến thắng, cũng không có sự nhẹ nhõm giải thoát, chỉ mang theo một nỗi nặng trĩu và bi thương khó tả.
Nàng không ngoảnh lại nhìn trận chiến vừa rồi, cũng không dừng chân quá lâu.
Đối với Garrol, việc tiêu diệt tà vật không thể khiến những linh hồn đã khuất quay trở về.
Trên thế giới mênh mông này, giờ chỉ còn lại mình nàng.
Mọi thứ lại như khi nàng vừa đến quận Mishlo – cô độc, không một ai bầu bạn.
Nàng lại cất bước…
Quay về con đường khi đến.
Ý thức như được bọc trong một lớp sương mờ êm ả, mất đi cảm giác tồn tại nơi thế gian này, chẳng rõ bản thân đã bước về thế nào.
Vầng trăng sắp khuất sau đường viền núi xa, ánh sao lạnh lẽo rơi trên vai nàng, kéo bóng hình dài trên nền tuyết trắng.
“Ha – ha –”
Thiếu nữ chân trần chầm chậm bước trên cánh đồng tuyết, hơi thở phả ra từng làn khói trắng tan vào không trung lạnh giá.
Dấu chân nàng in thành những nét đứt kéo dài trên nền tuyết…
Nàng đã đi qua mặt đất sụp vỡ, những bình nguyên băng đóng đầy tinh thể sương giá, cả lớp đất in hằn vô số vết đao kiếm — và cuối cùng là lớp tuyết mịn màng mềm mại.
Là tuyết sao…
Bất chấp bàn chân tấy đỏ vì lạnh, nàng dừng lại nơi rìa khu rừng.
Đôi đồng tử màu xanh da trời nhìn về phía trước, , ánh sáng mong manh lóe lên trong đáy mắt.
Giữa đêm dài tĩnh lặng, đôi môi mỏng khẽ hé —
“Tôi đã về rồi, Daya…”
Nàng bước tới, cúi người ngồi xuống nền tuyết, như thể người đang ngồi vẫn là “người đàn ông” mang tên Garrol, lặng lẽ nhìn thiếu nữ đang nằm bất động trên nền tuyết.
Trên gương mặt nàng vẫn giữ nguyên vẻ thanh thản của khoảnh khắc cuối cùng –
Yên tĩnh, bình yên như đang ngủ say trong giấc mộng vĩnh hằng.
“Tỉnh dậy đi… Daya… tỉnh dậy đi.”
Nàng nắm chặt bàn tay lạnh giá của Daya, khẽ nói.
“Hãy cười lên đi... như mọi khi... cô chưa bao giờ sợ hãi khổ nạn… đúng không?”
Giọng nói khẽ run rẩy, mang theo một chút van xin và hy vọng, hy vọng nụ cười quen thuộc và ấm áp ấy sẽ lại nở rộ.
“Giờ đây tôi cũng đã hóa thành Phù Thủy giống cô rồi.”
“Tôi là Phù Thủy Tai Ương Garrol...… còn rất nhiều điều muốn học hỏi từ tiền bối Daya…”
“Không cần phải giấu tôi nữa, Daya – không cần nữa.”
Nàng đưa tay lên, dùng mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt đang trào ra khóe mắt, giọng nói cũng trở nên khản đặc và nghẹn ngào.
“Cô từng nói ghét mùa đông lắm mà… Xin hãy chờ thêm chút nữa thôi, mặt trời sắp lên rồi.”
Giọng nói trầm thấp và dịu dàng của Phù Thủy như đang kể một giấc mơ không thể thành hiện thực.
“Daya –”
Trong đôi mắt xanh da trời của nàng, như có một bầu trời sao tráng lệ đang từ từ xoay chuyển.
Đúng vậy, nàng khao khát biết bao, khao khát cô gái ấy có thể mở đôi mắt xanh lục bảo kia, và nói với nàng rằng đây chỉ là một trò đùa.
Khao khát khi mặt trời lại mọc, được nhìn thấy cô gái ấy thành kính cầu nguyện.
Khao khát khi bản thân bối rối trước mặt cô gái ấy, có thể nghe tiếng cười trong trẻo, thấy nụ cười dịu êm ấy…
Phù Thủy cắn chặt môi, cố gắng kìm nén, nhưng trên má vẫn vương hai vệt nước mắt lấp lánh dưới ánh sao.
Mấy tiếng nức nở không kìm được thoát ra từ cổ họng…
Đêm đó… trên bờ biển, nàng đã trao tất cả cho ngươi. [note78625]
Nàng đã dự đoán được ngày này sẽ đến, nhưng tại sao ngươi lại chậm chạp đến vậy! Garrol!
“Daya!”
Phù Thủy không thể kìm nén nỗi đau trong lòng nữa mà bật khóc nức nở.
Người từng khuyên Deya buông bỏ nỗi sầu, giờ lại là kẻ khóc lóc bi thảm nhất.
Giữa nỗi bi thương, trên cánh đồng tuyết này, một làn gió ấm áp không biết từ đâu đến, xuyên qua rừng cây, lướt qua tuyết trắng, thổi về phía Phù Thủy đang ngồi trên tuyết…
Cuối cùng nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng, như thể đang lau đi những giọt nước mắt cho nàng –
“Ê –” Đôi mắt mờ lệ mở to, ngẩng lên nhìn theo hướng gió thổi…
“Daya…”
Khoảnh khắc ấy, khuôn mặt thiếu nữ như còn giữ nụ cười quen thuộc, như chưa từng rời xa...
Nàng ngây người nhìn về phía xa, đắm chìm trong hơi ấm chốc lát, quên đi thời gian đang trôi.
Chỉ trong chớp mắt – thân thể Daya đã như cát đá phong hóa, phần tiếp xúc với mặt đất bắt đầu hóa thành từng mảnh cát bạc.
“Khoan đã! Đừng!”
Garrol phát hiện dị động trong tay, vội vàng nắm lấy bàn tay của thiếu nữ, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó hóa thành một vũng cát mịn trong lòng bàn tay, từ từ chảy qua kẽ ngón tay.
“Đừng rời bỏ tôi, Deya.”
Nàng siết chặt tay, ôm toàn thân cô gái vào ngực, cố gắng níu giữ.
“Cầu xin cô, đừng rời bỏ tôi!”
“Tôi khó khăn lắm mới, khụ khụ…”
Nước mắt trào ra khiến nàng nghẹn ngào, thậm chí khó thở:
“Khó khăn lắm mới tìm được một người bạn... đừng để tôi lại một mình!”
“Không… không.” Nàng trợn tròn mắt, lắc đầu.
“Đừng rời bỏ tôi... như những người kia…”
Trong khoảnh khắc cuối cùng, nàng dường như nhìn thấy trên gương mặt Daya đang mỉm cười bình yên, một giọt nước mắt rơi xuống, tan vào trong tuyết trắng…
“Không… không…”
Trong tiếng cầu xin khẽ khàng, mọi thứ cuối cùng trở về tĩnh lặng.
“Ưm… ưm.”
Ban đầu chỉ là vài tiếng rên yếu ớt, sau đó là tiếng nức nở nho nhỏ.
Tiếng khóc của cô gái dần lớn hơn, mang theo vài phần ngắt quãng.
“Ư… a… a… aaaa…!”
Như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, nàng khó khăn nặn ra vài tiếng nấc đau đớn, rồi bật khóc nức nở trong tiếng thở dốc dữ dội.
Đều tại ta!
Tất cả đều là lỗi của ta!
Cha mẹ! Đồng đội! Daya!
Ta chính là biểu tượng của tai ương, là ta đã khiến những người bên cạnh gặp bất hạnh!
“Rõ ràng... ta mới là kẻ nên biến mất!”
Nếu không phải vì ta, cha mẹ sao có thể chết trong tai họa Phù Thủy.
Nếu không phải vì ta, Lode sao có thể chết dưới lưỡi lê của tà ma.
Nếu không phải vì ta, Deya đã không…
Phải là ta mới đúng.
Nàng đưa tay ra, nắm lấy cổ họng trắng nõn của mình.
Ta đã hóa thân thành Phù Thủy, định sẵn sẽ trở thành tai ương di động... Vậy thì hãy để ta mang sức mạnh này rời khỏi thế gian!
Để sức mạnh bóng tối này rời xa phàm trần chính là đóng góp cuối cùng ta có thể làm!
Ngón tay siết chặt cổ họng, sự lạnh lẽo của đầu ngón tay đối lập rõ rệt với hơi ấm của làn da.
Hơi thở dần trở nên gấp gáp, nước mắt làm mờ tầm nhìn, nhưng không thể làm mờ nỗi đau và tuyệt vọng trong lòng nàng.
“Cứ thế kết thúc đi…” Giọng nàng trầm thấp và khàn khàn, mang theo sự mệt mỏi và hối hận vô tận. “Tất cả… đều do ta mà ra… cũng nên do ta mà kết thúc.”
Tầm nhìn bắt đầu mờ đi. Tuy nhiên, ngay khi nàng sắp mất đi ý thức, bản năng của cơ thể lại buộc nàng phải buông tay.
Khi không khí lạnh lẽo tràn vào lồng ngực, trên gương mặt nàng lại hiện lên một vẻ khó tin.
“Tại sao… ngay cả cơ thể của ta cũng phản bội ta!”
Ngón tay nàng khẽ run rẩy, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo trên cổ. Ánh mắt nàng cụp xuống, chợt nhận ra thanh kiếm bạc rơi trên tuyết…
Nàng dùng bàn tay run rẩy, từ từ nhặt thanh kiếm bạc dưới đất lên.
Cảm nhận trọng lượng trong tay, trong lòng Garrol dường như nhen nhóm một tia hy vọng yếu ớt.
“Dù là Phù Thủy hay kẻ tự sát đều không thể thăng lên Thánh Canasse, nhưng ta vẫn mong được gặp lại mọi người, bạn của ta…”
Nàng giơ cao lưỡi kiếm, nhìn ánh sáng lạnh lẽo hiện ra –
Đổi thế cầm, mũi kiếm hướng vào cổ họng, ánh mắt long lanh ngấn lệ nhưng quyết tuyệt.
Nàng hít sâu, hai tay siết chuôi kiếm, mạnh mẽ đâm thẳng vào mình —
Có lẽ đây là sự giải thoát…
Xoẹt—
Cơn đau mong đợi lại không đến. Ta đã chết rồi sao? Hay thân thể chưa kịp phản ứng?
Nàng mở mắt… và ngay lập tức kinh hoảng.
Một đôi tay già nua đầy nếp nhăn, bốc cháy ngọn lửa vàng rực, đang nắm chặt lấy lưỡi kiếm bạc.
Máu đỏ sẫm đang từ từ chảy theo tay áo đen thêu chỉ vàng…
Cùng với đó là ánh mắt hiền từ nhưng đầy áy náy…
“Xin lỗi con... ta đã đến muộn...”


0 Bình luận