Phù Thủy Chuộc Tội Quyết...
Danh Tự Thập Yêu Tối Thảo Yếm 54 (名字什么的最讨厌54)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Vùng Đất Khởi Nguyên

Chương 58 - Tạm biệt

4 Bình luận - Độ dài: 1,594 từ - Cập nhật:

“Ngài...Joshua…”

Thiếu nữ ngồi giữa tuyết khẽ thì thầm, ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to đầy vẻ khó tin.

Nàng không muốn Joshua nhìn thấy bộ dạng nàng hóa thành Phù Thủy.

Thật đáng… hổ thẹn, nàng căm ghét bản thân mình như thế này.

Nhưng tại sao, ông ấy vẫn đến…

Tâm trạng nặng nề đè nén khiến suy nghĩ của thiếu nữ không thể vận hành.

Nhìn thấy cảnh này, Joshua cũng khó mà che giấu tiếng thở dài tiếc nuối trong lòng.

Bàn tay khẽ dùng sức, ông từ từ gạt thanh kiếm trong tay Garrol xuống.

Xoẹt—

Sức lực trong tay nàng buông lỏng, lưỡi kiếm lún sâu vào tuyết.

Đôi mắt xanh lam dõi nhìn…

Chăm chú nhìn đôi đồng tử xanh biếc dưới ánh trăng.

Khi ông vội vã đến đây, lần đầu tiên nhìn thấy thiếu nữ này đang ngồi khóc nức nở, Joshua đã biết cô gái đó chính là Garrol.

Bởi thứ cảm xúc đau đớn và tuyệt vọng này, nơi đây sẽ không có người thứ hai.

Garrol đã phải gánh vác quá nhiều nỗi đau không thuộc về nàng, đã thiếu hụt và mất mát quá nhiều trên chặng đường trưởng thành.

Đã vượt qua bao nhiêu gai góc, nđể rồi cuối cùng vẫn chỉ thấy màn đêm vô tận, chịu đựng sự cô độc và đau khổ vượt ngoài sức tưởng tượng của con người.

Đây là điều mà ông nợ Garrol, bất kể nàng là Phù Thủy hay con người, trong lòng ông thì nàng mãi mãi là đứa trẻ kiên cường năm đó.

Và lúc này ông đã ở đây, nhưng cũng chỉ có thể bù đắp cho nàng một chút ít ỏi và muộn màng…

Không biết từ lúc nào, cho đến khi tiếng gió dần lắng xuống, Garrol mới chậm rãi hoàn hồn.

Cảm nhận ánh mắt của Joshua, Garrol lặng lẽ quay đầu đi, không còn đối mặt với ông nữa.

Nàng biết Joshua đã nhận ra nàng.

Không có gì để nói, nàng đang nghĩ xem làm sao biện minh cho hành động vừa rồi, và… Daya— người mà nàng đã không bảo vệ được.

Cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, ổn định giọng điệu, nàng cúi đầu, khẽ mở lời:

“Ngài Joshua, tôi…”

Chưa đợi thiếu nữ nói tiếp, một vòng tay ấm áp đã ôm lấy thân thể nàng, bàn tay rộng lớn vuốt nhẹ từ sau gáy, dừng lại trên đỉnh đầu thiếu nữ.

Một mùi hương cổ xưa thoáng ùa tới, Garrol chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một vầng sáng dịu dàng, rồi những đốm sáng mờ ảo nổi lên, lan tỏa trong tầm mắt.

Trong khoảnh khắc ấy, cô như thấy bóng hình của người cha đã khuất trên người Joshua…

Mặc dù ngay cả khi dung mạo ấy đã mờ nhạt trong ký ức của nàng.

Cơ thể nàng có chút cứng đờ, sau đó dần dần thả lỏng, sống mũi dâng lên một nỗi chua xót, nỗi bi thương như thủy triều cuộn trào trong lòng.

“Khóc đi… con, khóc đi… ta ở đây.”

Nước mắt như đê vỡ, không thể kìm nén được nữa, giọng nàng đứt quãng nghẹn ngào.

Phù Thủy khóc òa như một đứa trẻ.

“Con không bảo vệ được bất cứ con… Con là một kẻ hèn nhát! Joshua… Con đau lắm, thực sự đau lắm!”

Nước mắt chảy dài trên má nàng, thấm vào áo choàng của Joshua, để lại một vết tối sẫm.

Ánh mắt Joshua rũ xuống, đầy bi thương, thương xót và hổ thẹn.

“Con là biểu tượng của tai ương, đã hóa thành Phù Thủy, đã hại chết Daya, nếu không phải vì con…”

Joshua im lặng, mặc cho Garrol trút bỏ.

Chỉ dùng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.

Đứa trẻ tội nghiệp, hãy khóc đi… để tâm hồn đầy thương tích của con được giải thoát.

Sau cơn mưa, ánh mặt trời sẽ xuyên qua mây mù, mọi thứ rồi sẽ trôi qua như mây khói.

Đau khổ và bi thương chỉ là một gợn sóng trong dòng sông dài của cuộc đời, chúng rồi cũng sẽ tan biến, còn con vẫn sẽ đứng vững.

Đến khi ấy, ánh nắng ấm áp sẽ phủ khắp cánh đồng hoa dưới chân núi…

Bầu trời đêm xanh thẫm dần trở nên nhạt nhòa, muôn sao khoác lên tấm màn sương mỏng, lặng lẽ lui bước, nhường đường cho bình minh sắp đến

.

Khi tia nắng đầu tiên xuyên qua đường viền của ngọn núi xa, thế giới như tỉnh giấc sau giấc ngủ dài.

Tại khu bắc của thành phố, những ống khói cao lại phụt lên làn khói đặc, nam nữ thanh niên xách túi da thong thả dạo trên đại lộ bên cảng.

Đoàn tàu hơi nước nhả khói trắng, tiếng bánh sắt kẽo kẹt vang lên khi nó chậm rãi dừng bên sân ga, pho tượng Thánh Nhân ở quảng trường trung tâm vẫn nhìn xa xăm với ánh mắt sắc bén.

Mặt trời tiếp tục lên cao, lướt qua tán cây, rải xuống nền tuyết, phủ lên màu trắng lạnh lẽo một lớp ánh vàng ấm áp.

Tuyết tan chảy thành những giọt sương treo ngược trên lá thông.

Tí tách—tí tách—

Dưới bóng cây, một thiếu nữ khoác áo giáo sĩ chắp vá đang ngủ say trong tuyết, khóe mắt vẫn còn vương sắc đỏ, hàng mi còn đọng vài giọt lệ trong suốt, hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn.

Cách không xa, một ông lão đang ngồi khoanh chân, lặng lẽ nhìn về phía trước — nơi cô gái đã chìm vào giấc ngủ giữa nền tuyết trắng.

Một lúc sau, ông chớp đôi mắt cay xè, chỉ để lại một tiếng thở dài khẽ khàng.

Mọi thứ dường như thật tĩnh lặng và yên bình—như thể trận chiến khốc liệt trước đó chưa từng xảy ra.

Ánh nắng mặt trời sau một chặng đường dài, cuối cùng cũng leo lên khuôn mặt người thiếu nữ, trong tiếng rung nhẹ của hàng mi bạc trắng, đôi mắt xanh biếc từ từ mở ra.

Trong trẻo, tĩnh lặng và thuần khiết.

Như lần đầu tiên nàngđặt chân đến vùng đất Mishlo.

“Tỉnh rồi à?”

“Vâng.”

Garrol chậm rãi ngồi dậy, đưa tay chạm vào cổ mình, cúi mắt, khẽ gật đầu.

Nàng vẫn còn chút mơ hồ, không biết nên đối mặt Joshua thế nào trong thân phận này.

“Cảm thấy khá hơn chưa?” Vị cha xứ già xoa xoa khuôn mặt hơi tê cứng của mình, mỉm một nụ cười hiền hòa với Garrol.

Garrol loạng choạng đứng dậy từ mặt đất, khẽ gấp chiếc áo giáo sĩ khoác trên vai lại, trao trả nó cho Joshua.

Joshua nhận lấy nhưng không trực tiếp khoác lại lên người, mà quét mắt vài lần nhìn chiếc váy lễ phục màu đen hơi mỏng manh trên người Garrol.

“Con không lạnh sao?”

Nghe vậy, Garrol khẽ giật mình, nàng đáp lại Joshua một nụ cười có chút tiều tụy.

“Chỉ có thể nói thân thể Phù Thủy không yếu ớt như con tưởng.”

Có vẻ tinh thần của nàng đã khá hơn nhiều.

Quả nhiên khóc là chiếc van xả lũ tốt nhất cho áp lực tâm lý.

Đột nhiên nàng dường như nghĩ ra điều gì đó, nâng cánh tay phải được bọc trong găng tay lụa hoa lên, sau một thoáng do dự, chậm rãi tháo găng tay ra.

Nhìn vết sẹo quen thuộc và khắc cốt ghi tâm trên cẳng tay, cuối cùng nàng cũng yên tâm.

Nàng thờ ơ nói.

“Ít nhất... con vẫn là con.” Giọng nói trầm thấp mang theo một chút nhẹ nhõm.

“Vậy thì…”

“Ngài Joshua?” Garrol gọi Joshua đang định mở lời, há miệng muốn nói gì đó.

“Sao vậy?” Joshua đang chống đầu gối đứng dậy khẽ ngẩng đầu, nhìn Garrol đang bước về phía mình.

“Hãy để con ở bên cô ấy thêm một lát nữa…” Trong đôi mắt xanh biếc lóe lên một cảm xúc phức tạp, mang theo một chút cầu xin và lưu luyến.

Động tác của Joshua khẽ khựng lại, sau đó từ từ gật đầu.

“Ừm, hãy khép lại đoạn này thật trọn vẹn.”

Xoạt—xoạt—

Dẫm lên lớp tuyết đọng của ngày hôm qua, Garrol bước đến khoảng tuyết trống, khom người xuống.

Những ngón tay thon dài khẽ vuốt ve nền tuyết lạnh lẽo, cảm nhận sự mềm mại của tuyết, như thể cô gái ấy vẫn đang ngồi trên giường, nhìn mình bước qua cửa.

Giọt nước treo trên cành khẽ rung, rồi rơi xuống —

Tách—

Nàng vén những lọn tóc che khuất tầm nhìn, khi đầu ngón tay chạm vào má, dường như vẫn còn cảm nhận được một vệt nước mắt chưa khô, khẽ nói.

“Joshua muốn đưa tôi đi rồi, nên tôi đến gặp cô lần cuối.”

Tách—tách—

“Sinh ra trong tuyết, trở về với tuyết, có lẽ đây là nơi yên nghỉ an lành nhất đối với cô.” Giọng nàng nhuốm chút cay đắng.

“Tôi sẽ sống với thân phận Phù Thủy, mang theo phần của cô… và cũng xin cô đừng quên tôi.”

Tách—

Garrol ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xăm. Ánh bình minh đã phủ khắp mặt đất, ánh nắng vàng xuyên qua tầng mây, chiếu lên khuôn mặt nàng.

“Nhìn xem… mặt trời đã mọc rồi.”

Đôi mắt xanh biếc khẽ nheo lại—nàng mỉm cười.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Peak😭😭😭😭
Xem thêm
Đói quassssss
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Peak 🗣🔥🔥🔥
Xem thêm
so fk peak
Xem thêm