• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chap 17: Đụng Mặt

33 Bình luận - Độ dài: 2,662 từ - Cập nhật:

Tôi học ở khoa Kinh tế của đại học Kyoyo. Lý do mà tôi chọn kinh tế là vì từ kiếp trước đến giờ, tôi luôn thích môn này. Có thể vì nó giúp dễ dàng mà tìm việc làm, hoặc vì học kinh tế nghe có vẻ ngầu, hay cả hai.

Dù sao đi nữa, có một điều tôi đã nhận ra rõ ràng, khoa kinh tế này nghiêng hẳn về khối khoa học tự nhiên. Những môn toán cao cấp như giải tích III đâu phải thứ mà dân khối xã hội như tôi dễ dàng nuốt trôi. Thế nhưng, đáng tiếc là hầu hết giảng viên ở đây đều xuất thân từ khối khoa học, và họ cứ ngầm cho rằng sinh viên của mình cũng rành toán như thế.

Phòng 201, tòa Tây 5. Khoa kinh tế là khoa đông nhất trường, nên năm nhất thường học trong các lớp đông người và đương nhiên là ở những phòng lớn nhất. Lần đầu bước vào lớp giống kiểu hội trường như lễ nhập học, tôi choáng ngợp bởi không gian cực kì rộng lớn. Trần nhà cao với hệ thống đèn phức tạp, ánh sáng dịu bao trùm cả hội trường. Ghế ngồi xếp theo bậc thang, bàn dài trải khắp, vân gỗ cũ kỹ nhưng toát lên vẻ trầm lắng như kể lại lịch sử hàng chục năm. Trên bục giảng có loa và máy chiếu, màn hình treo gần trần, như nhìn xuống sinh viên.

Tôi muốn cảm thán khung cảnh khác hẳn thời cấp ba, nhưng ghế của tôi lại ở hàng đầu. Tôi muốn ngắm toàn cảnh từ hàng cuối, nhưng vì ngồi xe lăn, di chuyển khó khăn nên đành bỏ cuộc.

Nhưng vấn đề lớn hơn là…

“Trời ơi, phải làm sao bây giờ…”

Tôi đau đầu không ngừng, dĩ nhiên là vì tứ đại mỹ nhân rồi.

Nếu tôi mà hành động một mình thì sợ họ sẽ suy sụp, nên tôi không dám mở miệng. Nhưng để họ tự do thì lại rắc rối cực kì. Gần đây nhất là bữa tiệc sau lễ nhập học. Chúng tôi lén mua rượu, cùng nhau uống ở nhà, đúng chất sinh viên, rất vui. Nhưng mà tôi kêu họ về nhà sau đó mới đúng là cực hình… Họ đề nghị giúp tôi tắm hay còn đòi ngủ cùng cơ, khiến lý trí và dục vọng trong tôi sắp mất kiểm soát. Cuối cùng thì lý trí đã thắng, tôi ép cả bốn người về thành công.

Nếu ngày đó là ngày căng thẳng nhất, tôi có thể coi là kỷ niệm đẹp. Nhưng ngày nào cũng thế này thì tôi chẳng được nghỉ ngơi chút nào.

Gần đây là chuyện di chuyển giữa các phòng học. Đại học không có lớp cố định, nên cứ giờ nghỉ là phải đổi lớp. Hồi cấp ba cũng có di chuyển đó nhưng mà chỉ dành cho môn thực hành, thí nghiệm vật lý và hóa học thôi. Còn lại thì tôi ở lớp mình là chính. Nên chính vì vậy, tôi đã xem nhẹ vấn đề này. Nhưng đại học thì di chuyển liên tục, thậm chí phải ra ngoài và đổi tòa nhà. Với một người ngồi xe lăn như tôi, đây đúng là cực hình. May mà lúc rảnh, một trong bốn người bọn họ sẽ đến giúp.

Họ thực sự đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi chỉ muốn quỳ xuống cảm ơn. Nhưng…

“Mấy cậu ấy đừng có làm nũng nữa được không trời…”

Họ không muốn rời xa tôi, thậm chí còn đòi vào lớp cùng. Giảng viên thấy vậy phải can thiệp nữa, nhưng họ bật lại giảng viên, nổi giận, còn Shino thì dùng quyền lực định đuổi việc cả giảng viên. Kết quả là lớp học không bắt đầu được, tôi bị ánh mắt tò mò soi mói, đau cả dạ dày luôn cơ mà. Ngồi hàng đầu càng khiến tôi cảm nhận rõ hơn.

Tôi không kết được bạn, quá rắc rối.

Nếu bọn họ cố ý làm khó thì tôi có thể thẳng thừng từ chối. Nhưng lòng tốt và cảm giác tội lỗi của họ khiến tôi không thể nói gì.

“Cũng may mà khoa khác nhau…”

Điều an ủi duy nhất là họ học khoa khác Satsuki ở khoa luật, Reine thì khoa văn, Shuna bên khoa quản trị, và Shino khoa chính trị. Nhờ vậy, tôi có thời gian một mình trong giờ học. Tôi vốn không hứng thú học hành, nhưng nghĩ đây là lúc duy nhất được ở một mình nên tôi thấy nhẹ nhõm.

“Mấy cậu ấy nói trưa nay có việc bận. Nên đây là cơ hội để kết bạn…!”

Không có mối quan hệ nào trong khoa thật sự rất khó khăn. Hồi cấp ba, tôi sống yên ổn mà không có bạn, nhưng đại học lại khác, tôi không thể một mình mãi được. Đại học khắc nghiệt với những kẻ cô độc không chịu chủ động. Đây là cơ hội cuối cùng rồi, tôi phải cố gắng kết bạn thôi.

Nhưng mà…

“Tại mấy cậu ấy mà mình bị xa lánh mất tiu rồi…”

Hết giờ, chuông nghỉ trưa vang lên thì cả đám sinh viên ùa ra ngoài, xếp hàng dài. Tôi ngồi ngay cửa trước, ai đi qua cũng phải thấy tôi. Nhưng khi tôi định bắt chuyện thì họ lại phớt lờ, đi vội, thậm chí vòng ra cửa sau dù xa hơn. Với một người ba năm cấp ba không có bạn trong khi đó khả năng giao tiếp đã kém thì bị đối xử thế này thật sự rất đau lòng. Giờ phòng học gần như trống rỗng.

“Dù sao thì mình cũng muốn có một người bạn mà…”

Nói ra thì tệ, nhưng tôi chỉ còn cách tìm những người cô độc giống mình. Những kẻ thất bại trong việc đổi đời ở đại học chắc họ cũng khao khát bạn bè như tôi.

Nào, ai cũng được, bắt chuyện với tôi đi! Tôi sẽ bao cơm mỗi ngày!

“Cho tôi hỏi chút được không?”

Đến rồi!!!

Cầu nguyện của tôi được đáp ứng, có người từ phía sau gọi tôi. Tôi chẳng tin thần thánh gì từ khi chuyển sinh, nhưng lần này tôi cảm ơn họ thật. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Nếu gây ấn tượng xấu thì không thể thành bạn. Tôi đã gây họa rồi, giờ là trận chiến sống còn. Tôi nở nụ cười rạng rỡ nhất có thể.

“Xin, xin chào cậu… Ơ…?”

Quay lại thì tôi thấy Sano Yuto, kẻ thù của tôi, của chúng tôi. Tôi đông cứng. Tôi biết cậu ta học cùng khoa, lúc đầu tôi rất sốc nhưng vì không có liên hệ trực tiếp nên tôi không muốn dây dưa. Tôi luôn tránh ánh mắt và phớt lờ sự tồn tại của cậu ta.

“Chào, tôi là Sano Yuto.”

“À, ừm, tôi là Satoshi Iriya. Rất vui được gặp cậu.”

“Haha, hai ta cùng khóa mà, đừng có khách sáo.”

“À, vậy thì… cứ tự nhiên.”

Không ngờ kẻ khiến tôi có cảm xúc phức tạp nhất lại trực tiếp bắt chuyện. Cảm xúc kìm nén trong lòng bỗng trỗi dậy. Với Sano, tôi chỉ là người lạ nên phải giữ bình tĩnh. Nhưng tim tôi lại đập nhanh, cánh tay phải vốn bất động khẽ run lên.

Nhìn xung quanh, giảng đường rộng lớn chỉ còn tôi và Sano như thể có sự sắp đặt từ trước. Bình thường thì sẽ có vài người ở lại chuẩn bị cho tiết sau nhưng giờ thì không. Không gian tĩnh lặng đến kỳ lạ.

“Tôi từ trường cấp ba XX ở tỉnh XX, một ngôi trường nhỏ, chẳng có ai để mà nói chuyện thì trông thấy cậu ở đây nên bắt chuyện thôi.”

Sano phá vỡ sự im lặng, nở nụ cười thân thiện.

Dù cảm xúc phức tạp thế nào, Sano không biết gì. Cậu ta bắt chuyện tử tế, nên tôi cũng phải đáp lại chân thành.

“Ồ, trùng hợp thật đấy. Tôi cũng từ trường đó.”

“Thật đấy à!? Cậu đã thi lại à?”

“Không, tôi đậu luôn.”

“Uầy… Không ngờ có người cùng trường này, cùng khóa luôn chứ.”

Tôi không cần phải giấu, kể hết sự thật. Nhưng phải cẩn thận, không được để lộ sơ hở vì biết quá nhiều.

“…Chấn thương của cậu là sao thế?”

“À? Ờm, tôi vụng về nên bị thương thôi. Haha, trước lễ nhập học mà đã thế này…”

“Xui thật đấy… nhớ cẩn thận nhé?”

Tôi cười gượng tự giễu, bất ngờ khi Sano quan tâm. Tôi chỉ để ý đến các nữ chính, chưa từng nghĩ Sano ra sao sau cái kết tồi tệ. Kỳ lạ là giờ tôi không cảm nhận được sự đáng ghét như hồi cấp ba từ cậu ta.

Liệu có phải Sano, với vai trò nhân vật chính trong (LoD), bị lực cưỡng chế của thế giới thao túng, dẫn đến cái kết tệ hại không? Có khi nào cậu ta bị thế giới làm cho điên loạn chăng?

Việc cậu ta không tiếp cận tứ đại mỹ nhân, những người cậu ta từng khao khát, là điều bất thường như thiên thạch rơi. Nếu đúng là vậy, có lẽ tôi nên tha thứ cho cậu ta của quá khứ. Nghĩ cậu ta cũng là nạn nhân của (LoD), tôi bất giác thấy đồng cảm.

“Chấn thương nặng, cùng trường…”

Sano lẩm bẩm, kéo tôi về thực tại.

“Sao thế?”

“Không, chỉ là…”

Cậu ta nhìn tôi như đánh giá, ánh mắt dò xét khiến tôi khó chịu.

“Có phải cậu là người bị xe tải tông trước trường vào lễ tốt nghiệp không?”

Tôi sốc vì cậu ta nhớ chuyện đó.

“Ừm, đúng rồi. Sao thế?”

Sano im lặng, ánh mắt lạnh như gió mùa đông.

“Hừ… Ra là vậy. Cuối cùng thì tao hiểu rồi… Là mày.”

Giọng Sano thay đổi, ánh mắt đầy khinh bỉ và căm ghét. Sự thù địch lộ liễu khiến mồ hôi lăn dài trên trán tôi.

Thấy tôi như vậy, Sano nhìn tôi với vẻ ngán ngẩm.

“Mày không nhận ra mình đang làm những chuyện tồi tệ à?”

“Cậu nói gì vậy, tôi không hiểu…”

Tôi đáp lại câu hỏi mơ hồ bằng một câu hỏi.

“Để tao nói rõ nhé. Trả tự do cho bọn họ, cho tứ đại mỹ nhân đê, thằng chó.”

“Cái gì?”

Câu nói khiến tôi ngỡ ngàng, chắc mặt tôi lúc đó trông ngu ngốc lắm.

Rút lại lời ban nãy. Không phải là lực cưỡng chế gì cả, cậu ta chỉ đơn giản là một gã đáng đấm.

Nhưng tôi không hiểu sao cậu ta lại ghét tôi đến vậy. Đáng ra cậu ta phải cảm ơn tôi mới đúng.

“Tao luôn thắc mắc tại sao bọn họ không thèm trả lời tin nhắn hay liên lạc của tao. Mày biết mối quan hệ giữa tao và bọn họ, đúng không nào? Dù gì cũng là cùng trường mà nhể?.”

“Ừm…”

Chuyện tứ đại mỹ nhân yêu một nhân vật chính tầm thường như Sano Yuto là đề tài bàn tán trong trường. Không biết mới là lạ đấy.

“Mẹ kiếp, mày đúng là cái thằng tệ hại…”

Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn. Bị nói xấu đủ kiểu không phải sở thích của tôi đâu đấy.

“Rồi mày muốn cái chó gì? Chẳng lẽ mày định nghĩ mày cố ý gây tai nạn để được tứ đại mỹ nhân chăm sóc sao?”

“Tao không trách mày bị tai nạn. Chuyện đó thì xin chia buồn với mày. Nhưng mà…”

Sano chắp hai tay lại đầy khiêu khích, rồi nhìn tôi sắc lạnh.

“Điều mà tao cực kì khó chịu là cái thái độ chó chết của mày, một thằng nhãi đang tận hưởng chăm sóc này, thằng ngu.”

Lời nói đầy uy lực của một nhân vật chính, nhưng chỉ làm tôi tức điên hơn.

“Rút lại lời đó đi… Mày nghĩ cơ thể thành ra thế này mà đòi vui được à? Đừng có mà quá nhá.”

“Ai mà biết được. Trong lòng mày chắc hẳn đang sướng vì được bốn cô nàng xinh đẹp lo lắng, đúng không nào?”

“Tao nói là đếch phải! Thôi im mẹ mồm đi, đừng có bắt chuyện với tao nữa.”

Thấy không đáng nói thêm, tôi dùng tay trái đẩy xe lăn. Nhưng ngay lúc đó, tay cầm lại bị nắm chặt. Tôi quay lại, trừng mắt với Sano, nhưng cậu ta cũng trừng lại tôi.

“Satsuki và những người khác đều tốt bụng như nhau thì thấy mày bị tai nạn trước mặt nên họ không thể bỏ mặc, nên mới tận tụy chăm sóc cho mày. Mày đang lợi dụng lòng tốt của bọn họ đấy… Tao nói mày là thằng chó thì có gì sai nào?”

“Đó là…”

“Tao cứu Satsuki và họ như một người hùng! Còn mày thì bị cả đám ghét bỏ!”

Phản bác Sano dễ thôi mà, tôi có thể liệt kê cả ngày những lý do cậu ta là cặn bã. Nhưng chẳng hiểu sao, tôi không thốt nên lời.

Lời nói lợi dụng lòng tốt từ Sano như dao cứa vào tim tôi. Tôi nghĩ cứ để họ tự do cho đến khi hết cảm giác tội lỗi, nhưng liệu tôi có thật sự tốt không? Nếu muốn từ chối bọn họ thì tôi đã làm từ lâu rồi.

Nói sợ họ suy sụp chẳng qua là cái cớ để tôi tiếp tục ở bên họ. Liệu có phải tôi đang tận hưởng tình cảnh được các nữ chính chăm sóc không?

Bản chất đen tối của tôi lộ ra, khiến tôi nghẹt thở như bị bóp chặt tim. Trở lại thực tại, Sano nhìn tôi đầy khinh bỉ.

“Ra là mày tự biết bản thân mày lợi dụng… chó rách.”

“Không, không phải vậy đâu…!”

“Satsuki và những người khác chắc chắn muốn có một cuộc sống đại học đẹp đẽ, nhưng lại bị một con bọ như mày bám lấy và lợi dụng lòng tốt của bọn họ. Mày không nghĩ đến việc trả tự do cho họ rồi sao?”

“…”

Lời nói sắc nhọn của Sano như dao đâm vào ngực tôi. Tôi muốn phản bác, muốn phủ nhận, nhưng những lý lẽ biện minh trong tôi bị những cảm xúc đen tối nuốt chửng.

“Tao cũng không muốn nói những lời này.”

Sano thở hắt ra.

“Nhưng nghĩ đến Satsuki và những người khác, tao thấy bản thân mình phải làm kẻ xấu.”

“Sano…”

Hiểu rằng cậu ta không chỉ đang giận dữ trách móc, tim tôi càng thắt lại.

“Chỉ cần mày nói một câu thôi là bản thân mày ổn đối với bọn họ, là được. Mày nhắm làm được không?”

“Điều đó…”

Dù có là người hùng cứu mạng, tôi không thể dùng điều đó để trói buộc họ mãi. Họ có cuộc sống riêng. Nếu không, việc tôi bảo vệ tương lai của họ sẽ vô nghĩa mất. Nếu những mạng sống mà tôi cứu lại bị giam vào nhà tù, tôi chẳng khác gì những kẻ đã tạo ra thế giới này.

Nhưng bản chất xấu xa của tôi lại từ chối. Tôi không muốn cô đơn thêm một lần nào nữa…

Nguyện vọng ích kỷ đó khiến tôi thấy mình thật đáng thương mà. Nếu chỉ có thể kết nối với người khác bằng cảm giác tội lỗi, có lẽ tôi thà nên chết từ hôm đó còn hơn.

Tôi cúi đầu, lòng chìm vào bóng tối. Liếc nhìn Sano, thấy cậu ta cười khinh bỉ, nhưng tôi không còn quan tâm nữa.

——

"Cậu đang làm cái quái gì vậy, Sano?"

——

Tác lại ngắt đúng lúc nữa xD

Bình luận (33)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

33 Bình luận

Gái an ủi xong thì main nói ko sao, về nhà nó 44🗿
Xem thêm
TRANS
Volo quá edgy😭😭🖐🖐
Xem thêm
chuyến này tàn canh
Xem thêm
Tạm biệt anh nhé
Xem thêm
AAAAAAA hóng quá đi 😭😭😭
Xem thêm
Vẫn chuyên mục như mọi khi, check giúp tôi nhé 🍀
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
Đ-đại...đại giaaaa, cảm ơn ngài rất nhiều!
Xem thêm
@Ajikame Asane: Thoải mái đi trans, chẳng là muốn đóng góp 1 chút sức dù chỉ nhỏ thôi cho cộng đồng mình là tôi đã vui rồi nên là cứ thoải mái cho tôi vui nhé. Btw chúc bác có 1 buổi cuối tuần vui vẻ bên gia đình.
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời
tfnc, thêm nữa đi trans
Xem thêm
cảm giác tên thằng Sano giống với thằng tóc vàng nào đó cấp 2 đã thống trị Nhật Bản 🐧
Xem thêm
TRANS
Tfnc
Xem thêm