Căn phòng chìm trong tĩnh lặng. Mỗi lần tấm rèm trắng khẽ lay động thì một làn gió ấm len lỏi vào phòng bệnh. Hai bên giường, những nữ sinh vừa tốt nghiệp cấp ba đứng bên cạnh cậu với vẻ mặt đau buồn, nhìn chằm chằm vào Satoshi Iriya đang nằm bất động ở giữa.
Toàn thân cậu ấy quấn băng gạc, phần da lộ ra còn ít hơn phần bị quấn băng. Mí mắt cậu ấy nhắm chặt chẳng hề động đậy chút nào, trông như một xác chết cũng không có gì lạ.
“Khi nào cậu mới tỉnh lại đây… Tớ có bao nhiêu điều muốn hỏi, muốn nói với cậu mà.”
Tôi, Satsuki Saionji, khẽ thì thầm, hy vọng giọng mình chạm tới cậu ấy.
Đã mấy ngày trôi qua, cậu vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ nói nhờ xử lý kịp thời, cậu đã thoát chết. Nhưng cũng có khả năng cậu sẽ mãi nằm đó trong trạng thái thực vật, không bao giờ mở mắt được nữa.
“Tụi tớ sẽ quay lại lần nữa…”
Theo tín hiệu của tôi, mọi người đứng dậy. Chúng tôi rời phòng bệnh mà không một ai nói gì. Từ hôm đó, hễ rảnh là chúng tôi lại đến đây.
Tôi chỉ mong cậu tỉnh lại ngay. Nhưng không phải vì lý do đẹp đẽ như muốn ân nhân cứu mạng được khỏe mạnh, mà vì lợi ích ích kỷ của chính chúng tôi.
Chúng tôi là gì? Cậu đã nghĩ gì khi cứu chúng tôi cơ chứ?
Và chúng tôi sẽ ra sao từ giờ trở đi?
Tôi thấy ghê tởm chính mình khi bám víu vào ân nhân đang nằm giữa lằn ranh sinh tử vì những lý do bẩn thỉu như thế. Nhìn biểu cảm của mọi người, ai cũng nghĩ vậy.
Có lẽ, ngay cả tình cảnh này cũng là một sự kiện được sắp đặt.
Nỗi bất an ấy không chịu tan biến gì cả. Cảm giác như mặt đất dưới chân biến mất, kéo tôi rơi xuống vực thẳm vậy.
“Mọi người, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Shinonome, người đi cuối đột nhiên dừng bước. Chúng tôi quay lại.
“Chuyện gì thế?”
“Tớ đã dùng quyền lực nhà Shinonome để điều tra về Satoshi Iriya.”
Chữ điều tra khiến chúng tôi khựng lại.
“Uiii, không hổ danh tiểu thư nhà Shinonome mà.”
Kitagawa nhìn Shinonome với vẻ tò mò, dù ra vẻ mỉa mai nhưng không giấu được sự hiếu kỳ. Tôi và Nanjou cũng thế.
“Những gì tớ sắp nói là bí mật của chúng ta. Có vài việc hơi… tội lỗi một chút.”
“Oke, tớ im lặng đây~”
Câu nói tội lỗi của Shinonome vang lên làm cho không khí trở nên căng thẳng, nhưng câu nói của Nanjou lại làm mọi người thả lỏng. Nếu là người thường, chắc đã muốn đấm vì cái kiểu làm màu ấy rồi, nhưng với thánh nữ thì luôn được tha thứ.
Chúng tôi đến một công viên vắng vẻ gần bệnh viện. Tôi và Nanjou ngồi trên xích đu, Shinonome ngồi trên hàng rào quanh đó, lấy điện thoại ra. Kitagawa tựa lưng vào cột, khoanh tay, canh chừng nếu có ai đến.
“Trước tiên, về gia đình Satoshi Iriya… Cậu ấy dường như đã cắt đứt hoàn toàn với bố mẹ và bây giờ cậu ấy hiện đang sống một mình.”
“Nghe có vẻ ghê thật… Có biết lý do vì sao không á?”
“Có. Tớ hỏi người ở quê ở gần cậu ấy, mẹ cậu ấy đã nói đó không phải con trai tôi, trả con trai tôi lại đây!, đồ xúi quẩy! Bố cậu ấy cũng nói tương tự như thế đấy.”
“Ý là cậu ta bị chính bố mẹ ruột ghét bỏ sao?”
“Không ổn…, tự nhiên tớ thấy hơi sợ nếu Iriya có tỉnh lại~”
Hình ảnh một tên khốn lấn át trong đầu, khiến tôi và Nanjou phát hoảng.
“Nhưng không hẳn là vậy đâu. Người xung quanh đánh giá cậu ấy khá tốt mà.”
“Chắc ở nhà thì ngang ngược lắm chứ gì? Kiểu đó tớ gặp hoài. Thì bố mẹ tớ tệ hại y chang vậy đó.”
Kitagawa tự giễu, nhưng Shinonome lắc đầu.
“Không phải vì cậu ấy hư hay kém cỏi. Ngược lại, cậu ấy quá thiên tài.”
“Thiên tài quá mức…? Ý cậu là sao?”
“Đúng như nghĩa đen. Satoshi Iriya là thiên tài hiếm có trong một gia đình bình thường. Lúc mẫu giáo đã hiểu toán cấp ba, tiểu học bắt đầu chơi chứng khoán và ngoại hối, đến trung học thì biến tiền lì xì thành vài chục triệu yên.”
“Uầy, đỉnh thật đó… Hóa ra cậu ta là thiên tài thế à.”
“Ừm. Thành thật để mà nói, cậu ấy vượt xa cả tớ luôn.”
Shinonome khẳng định. Một người xuất sắc nhất trường, thậm chí cả nước, lại thừa nhận thua kém, sốc quá trời đất. Vì thế mà lần cậu ấy đánh bại Shinonome trong kỳ thi thử đã thành tin hot ở trường.
“Ồ, bất ngờ thật đấy… Cậu mà lại chịu nhận thua dễ dàng vậy sao.”
“Hehe, tớ đâu phải là người giỏi nhất thế giới gì đâu. Chỉ là không ngờ lại có người như vậy…”
Kitagawa khiêu khích, nhưng Shinonome đáp lại đầy thích thú.
“Tóm lại, Satoshi Iriya quá xuất sắc, khiến bố mẹ nghi ngờ và xa cách cậu ta, dẫn đến cắt đứt quan hệ.”
“Thường thì khó mà tin nổi… Chỉ vì quá giỏi mà bố mẹ lại nghi ngờ con mình sao…”
Bình thường tôi sẽ cười khẩy, nhưng chúng tôi đã đọc được nhật ký của Satoshi Iriya, nên chẳng thể trách bố mẹ cậu ấy được.
“Có thể nói là bất hạnh cho bố mẹ cậu ấy, nhưng có lẽ (LoD) đã cho chuyển sinh một kẻ phản nghịch từ thế giới cậu ta vào thân xác Satoshi Iriya. Haha, tự nói mà cứ như viết Light Novel khoa học viễn tưởng tệ hại.”
“Đừng có nói với giọng điệu vui vẻ thế chứ…”
“Xin lỗi. Gặp điều chưa biết thế này làm tớ phấn khích quá.”
Shinonome rõ ràng đang tận hưởng. Tưởng là tiểu thư trầm lặng, giờ lại thấy cậu ấy như một cô nàng tò mò, thích gây chuyện. Đột nhiên, Kitagawa rời cột xích đu, nhìn Shinonome giục giã.
“Này, thế cậu định làm gì? Nói lẹ đi chứ.”
“Ý cậu là sao?”
“Gọi chúng tớ lại không chỉ để kể chuyện này, đúng không? Chúng ta từng là tình địch vì thích cùng một người. Có gì mờ ám thì nói thẳng ra đi.”
Tình địch…
Kitagawa nói đúng. Khi thích Sano, tôi coi ba người kia như cái gai trong mắt. Ai cũng xinh đẹp, đáng yêu, tuyệt vời. Thời đó tôi chỉ muốn vượt qua họ mà thôi, giờ nghĩ lại như chuyện từ thuở xưa ấy.
“Đúng như Kitagawa đã nói, trước đây chúng ta là tình địch. Xích mích là sự thật.”
Shinonome nhìn thẳng vào chúng tôi.
“Nhưng bây giờ tớ không dám nghĩ vậy nữa. Tớ thấy chúng ta như… là đồng đội, cùng chịu đựng nỗi đau này.”
“Hả…?”
Từ đồng đội từ miệng Shinonome khiến chúng tôi ngỡ ngàng. Không phải mối quan hệ đẹp đẽ, nhưng cảm xúc trong tôi về ba người này cuối cùng cũng có tên.
“Đúng thế! Nghe có vẻ hay đó!”
“Ừm, tớ cũng nghĩ vậy~”
Đối diện Nanjou, chúng tôi ngượng ngùng cười với nhau. Cùng là nạn nhân trong thế giới (LoD), chỉ điểm này đã khiến chúng tôi cảm thấy an ủi vì không đơn độc.
Dù từng là tình địch. Không, chính vì là tình địch, chúng tôi hiểu nhau và nghịch lý thay, lại càng tin tưởng nhau.
“Đồng đội… đồng đội à.”
Chỉ có Kitagawa lẩm bẩm.
“Sao thế?”
“À, không, ừm…”
Tôi lên tiếng, cậu ấy giật mình. Tôi nói gì khiến cậu ấy phản ứng mạnh thế?
Sau một hồi do dự, Kitagawa lẩm bẩm.
“So với đồng đội thì bạn bè không phải tốt hơn sao…?”
“Hả…?”
“Bạn bè ư~?”
“Sao cơ?”
Tôi, Nanjou và Shinonome nhìn nhau, rồi quay sang Kitagawa. Mặt cậu ấy đỏ bừng.
“~~~ Quên đi! Tớ lỡ lời thôi. Đồng đội là được rồi. Nghe hay hơn đấy! Nhá!?”
Tôi bất giác nắm tay Kitagawa. Trái với vẻ ngoài lạnh lùng, tay cậu ấy thật ấm.
“Hehe, từ tình địch thành bạn bè. Hay đó chứ.”
“Ừm, bạn bè nghe thích tai hơn đồng đội nhiều~”
“Ừm, vậy à, tốt rồi… Những người bạn đầu tiên của tớ.”
Kitagawa thở phào, dễ thương không chịu nổi. Khác hẳn ấn tượng khi ở trường. Xinh đẹp mà đáng yêu. Chúng tôi nhìn cậu ấy với ánh mắt ấm áp.
“Vậy tớ sẽ gọi cậu là Reine nhé? Shuna và Shino, cũng oke chứ?”
“…! Ừm, được hoi, Satsuki-chan. Shino-chan và cả Reine-chan nữa.”
“Vậy nhé. Tớ cũng sẽ gọi tên mọi người. Shuna-san, Satsuki-san, Reine-san… Vậy có được không?”
“Cứ gọi thoải mái đi mà. Từ giờ, mong được hợp tác với các cậu, Satsuki, Shuna và Shino…”
Một cánh hoa anh đào chạm vào má tôi. Quay lại, cây hoa anh đào ấy đang nở rộ. Loài hoa báo xuân như đang chúc phúc cho mối quan hệ của chúng tôi trong đêm tĩnh lặng.
“Hehe, thân thiết thế là đủ rồi. Vào việc chính thôi.”
Shinonome… à không, Shino nhìn chúng tôi nghiêm túc, khiến tôi thẳng lưng.
“Tớ muốn xác nhận. (LoD) là cái gì? Người đó là ai? Satoshi Iriya là ai? Và Shinonome Shino là thứ gì…”
Chúng tôi cũng muốn biết. Nếu Kịch bản vẫn đang hoạt động, ai mà biết khi nào chúng tôi bị lực cưỡng ép thế giới làm cho điên loạn.
“Nhưng Shuna nói đúng, giờ Satoshi Iriya đang nằm ở viện. Có khi cả đời không tỉnh lại cũng nên…”
“Đúng vậy. Hiện tại, người đáng tin và hiểu rõ nhất về thế giới này chỉ có mỗi Satoshi Iriya. Nhưng nếu đợi cậu ấy tỉnh mà có chuyện xảy ra thì đã muộn rồi.”
“Vậy cậu định làm gì, Shino?”
“… Đừng làm tớ ngượng.”
“Xì, ồn ào quá.”
“Thôi thôi, bỏ qua Reine đi. Cậu định làm gì?”
Tôi kéo câu chuyện trở lại. Shino hắng giọng.
“Chúng ta sẽ đến căn hộ Satoshi Iriya đang ở.”
“Cái gì?!”
“Chìa khóa tớ đã chuẩn bị rồi. Đừng lo, không có sơ hở đâu nhá.”
Vấn đề không phải là cái đó…
“Hehe, một người cẩn thận đến mức viết nhật ký trong ba năm chắc chắn sẽ có bằng chứng vật chứng trong nhà. Không giải đáp được hết, nhưng ít nhất sẽ trả lời được vài câu hỏi của chúng ta… Sao thế mấy cậu?”
Shino nhận ra vẻ mặt khó chịu của chúng tôi. Shuna ngập ngừng nói.
“Shino-chan, thế chẳng phải là đột nhập sao~?”
“Đúng vậy, thì sao thế?”
Cậu ấy ngơ ngác…
“Tớ nói từ đầu rồi, tuyệt đối bí mật. Nếu người khác biết, hehe, chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?”
“Hay là hủy làm bạn luôn nhỉ…”
“Đã muộn rồi”
Shino nháy mắt với nụ cười rạng rỡ trước gương mặt cứng đờ của Reine.
Dù là bạn, suy nghĩ của người nhà giàu đúng là khó hiểu mà…


26 Bình luận
Chim sẻ🐦
Sư tử🦁
Hổ 🐯
YAAI