Ngày xuất viện cuối cùng cũng đã đến. Dù tôi đã phải nằm viện gần một tháng, nhưng việc kịp thời tham dự lễ nhập học đại học khiến tôi thấy thật may mắn.
Hành lý của tôi chỉ là chiếc cặp khi gặp tai nạn và bộ đồng phục cũ. Dù đã tốt nghiệp, việc mặc đồng phục nghe có vẻ kỳ cục, nhưng tôi chẳng có nổi một bộ quần áo nào khác để mặc ra ngoài, đành chịu thôi.
Vết máu của tôi đã được lau sạch sẽ, không còn mùi tanh nào sót lại. Tôi chỉ biết gửi lời cảm ơn chân thành đến đội ngũ bệnh viện.
“Cảm ơn mọi người đã chăm sóc em suốt quãng thời gian qua.”
Sau khi nói lời cảm ơn ở quầy tiếp tân, tôi bước ra khỏi bệnh viện trong tâm trạng tràn đầy cảm xúc. Cảm giác được giải thoát hoàn toàn bao trùm lấy tôi. Ngoài trời, ánh nắng ấm áp đang chiếu rọi, và những nụ hoa anh đào bắt đầu nhú lên. Gần đây, hoa anh đào thường sẽ rụng trước lễ nhập học, nhưng với tình hình này, có lẽ đúng dịp lễ nhập học sẽ nở rộ thôi.
“Rồi, giờ thì…”
Vết thương vẫn còn đau vì chưa hoàn toàn bình phục. Nhìn bề ngoài, có lẽ trông tôi chỉ bị thương ở tay phải, nhưng thực tế thì dưới lớp quần áo, người tôi vẫn bị băng bó khắp nơi. Việc đi bộ lại cũng khá vất vả.
“Haa... Chỉ mới đi vài bước mà đã mệt đến thế này sao…”
Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận vì không chịu nằm viện thêm ít ngày nữa.
“Satoshi-kun~ ơi! Đợi đã~!”
“Hử?”
Khi quay lại, tôi thấy Satsuki đang vừa đẩy xe lăn vừa chạy về phía tôi.
“Cậu chưa khỏi hẳn mà đã ra ngoài một mình là không được đâu nhaa? Nào, ngồi xuống đi nè!”
“À, ừm... cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống xe lăn như lời cậu ấy nói. Satsuki hơi phồng má, chống tay lên hông rồi nói
“Cậu lạnh lùng quá đó nhaa, Satoshi-kun. Ra viện mà lại định về một mình sao?”
“Ờm thì, tớ không nghĩ là cậu sẽ đến đâu…”
“Làm sao mà tớ để Satoshi-kun chưa khỏe hẳn phải về một mình cơ chứ!”
“Satsuki…”
Cậu ấy thật là một người con gái tuyệt vời...
Cử chỉ dịu dàng như một nữ chính lý tưởng của Satsuki khiến tôi ngây ngất. Không ngờ cậu ấy lại đến tiễn tôi sau khi ra viện, khiến tôi thực sự xúc động.
“Thế thì, trước khi có người phiền phức khác đến—”
“Cậu đang làm gì thế hả, Satsuki!?” Tch
Khoan, tôi vừa nghe thấy tiếng...tặc lưỡi?
Vì đang ngồi xe lăn nên tôi chỉ nghe được giọng của Satsuki phía sau. Có thể là tôi nghe nhầm. Nhưng mà…giọng kia nghe quen lắm.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía sau. Khi quay lại, tôi thấy Reine với mái tóc bạc tung bay, mặt đầy sát khí đang chạy tới. Cậu ấy dừng lại trước mặt Satsuki và trừng mắt.
“Chúng ta đã hứa sẽ đón Satoshi-kun cùng nhau mà!?”
“Cậu hiểu nhầm rồi đấy, Reine. Satoshi-kun ra sớm hơn dự kiến nên tớ chỉ định đón trước thôi.”
“…Thật là giả tạo quá nhể.”
“Tớ không biết cậu đang nói gì cả nhaa~”
Satsuki nhẹ nhàng né tránh sự giận dữ của Reine như gió thổi qua cành liễu.
“Reine cũng đến sao?”
“Ừm… Dù cậu đã xuất viện, vẫn còn nhiều việc khá khó khăn mà. Không phiền nếu tôi đi cùng cậu chứ…?”
Cô ấy ngước lên nhìn tôi với vẻ hơi lo lắng.
“Không hề. Tớ rất vui khi hai cậu đến. Cảm ơn hai người nhiều nhen.”
“K-Không có gì đâu…”
“Ehehe, cảm ơn nha~”
Dù Reine cố tỏ ra thờ ơ và xoắn xoắn tóc, hai má cậu ấy đỏ ửng. Satsuki thì tươi cười rạng rỡ trước lời cảm ơn của tôi.
“…Mấy người đang làm gì thế hã?”
“Ra là vậy, thì ra cậu chọn cách đó à…”
Một giọng dịu dàng, và một giọng điềm tĩnh, trang trọng vang lên. Tôi quay đầu lại và thấy Shuna đang mỉm cười như thánh nữ, còn Shino thì nở một nụ cười lạnh như robot. Cả hai không nhìn tôi mà đều nhìn chằm chằm Satsuki và Reine như thể đang lên án.
“Ồ, Shuna và Shino đấy à. Có chuyện gì vậy?”
“Fufu, giả vờ thì hay lắm nhỉ, Reine-san.”
“Tớ không hiểu cậu đang nói gì cả.”
Ánh mắt của Reine và Shino va vào nhau. Dù cả hai đều mỉm cười, nhưng không khí lạnh như mùa đông kéo đến.
“Hai người đừng cãi nhau mà. Bộ không lẽ hai cậu quên hiệp ước tứ mỹ rồi sao?”
Nghe vậy, Reine và Shino đồng loạt nhìn Satsuki bằng ánh mắt lạnh tanh.
“Cậu mới là người cuối nên nói câu đó đấy…”
“Người phá vỡ hiệp ước đầu tiên chính là Satsuki-san. Tớ đã thấy tận mắt rồi.”
“…Tớ không biết cậu đang nói gì.”
“Vậy sao cậu lại né tránh ánh nhìn của tớ?”
Shino và Reine dồn Satsuki đến sát tường bằng lý lẽ không thể phản bác.
Lúc đó, xe lăn của tôi bất ngờ chuyển động. Có vẻ là do Shuna đang đẩy từ phía sau.
“Shuna?”
“Suỵt~”
Shuna đặt ngón tay lên môi.
“Cứ kệ ba người họ cãi nhau đi nha, tụi mình đi thôi~”
“Ơ? Nhưng mà…”
“Không sao đâu mà~”
Cứ thế, tôi được Shuna đưa đi, rời xa phiên tòa công kích Satsuki của ba cô gái còn lại.
“Này Satoshi-kun, cậu có thể giúp tớ một việc không~?”
“Việc gì á? Nếu tớ có thể giúp được thì…”
“Cảm ơn nhaa~ Thật ra là, nhân dịp vào đại học tớ định mua điện thoại thông minh. Nhưng tớ không rành lắm mấy chuyện đó, nên muốn cậu đi cùng á~”
“Thì ra là chuyện đó à. Tớ cũng định mua điện thoại mới vì cái cũ bị hỏng sau tai nạn rồi, có gì tụi mình đi cùng nhau nhé.”
“Ừm! Cảm ơn cậu…”
“Này đứng lại mau!!” Tch
Khoan đã… vừa rồi tôi nghe thấy tiếng tặc lưỡi… từ Shuna!?
“Đúng là không thể để cậu lơ là một giây nào mà…”
“Tớ không biết cậu đang nói gì cả~”
Dù Reine đang trách móc Shuna, nhưng Shuna chẳng hề nao núng chút nào. Cậu ấy đúng là người giỏi giữ nét mặt lạnh lùng nhất.
“Satoshi-san.”
“Shino à? Có chuyện gì thế?”
Shino quỳ xuống trước tôi và nắm lấy tay tôi.
“Không có gì đâu. Tớ chỉ muốn nói chúc mừng cậu đã xuất viện. Thật sự rất mừng vì cậu đã bình an.”
“À, ừm... cảm ơn cậu…”
Nụ cười hiếm hoi từ Shino, người thường lạnh lùng, thật quá sức mạnh mẽ…
Tôi ngượng quá nên quay mặt đi, nhưng đúng lúc đó, tôi nhìn thấy Satsuki đang đứng yên lặng, ánh mắt vô hồn.
“Không công bằng chút nào…”
“Cái gì mà không công bằng chứ?”
“Cậu biết rõ mà…”
Bốn cô gái lại bắt đầu nhìn nhau chằm chằm. Tôi thì ngồi xe lăn, không cản được, cũng không chạy được. Tôi đành lặng lẽ trốn tránh thực tại và chìm vào suy nghĩ.
Dù sao thì, cái luật hiệp ước tứ mỹ thật hoài niệm…
Đó là một hiệp ước được tạo ra sau khi Sano đạt harem end để các nữ chính không tranh giành lẫn nhau. Trong các route riêng hay BE thì chưa từng xuất hiện.
Mà… cuối cùng ai cũng phá vỡ hiệp ước đó để tiếp tục ve vãn Sano thôi.
Có điều, có một điểm làm tôi để tâm. Điều kiện để đạt harem end là các nữ chính phải hòa thuận. Để được như vậy, cần phải giải quyết vấn đề cá nhân của từng người. Nhưng Sano lại không làm được điều đó.
Tức là vì vẫn còn xung đột, nên lời tỏ tình tệ hại kia không được chấp nhận. Giờ thì sao nhỉ…
Chắc là chuyện nhỏ thôi.
“Satoshi-kun, cậu sao thế?”
Satsuki hỏi tôi khi thấy tôi lơ đãng. Những cô gái khác cũng dừng tranh cãi và nhìn tôi.
“Tớ thật sự… rất mừng vì các cậu vẫn còn sống…”
——
Thật kỳ lạ. Trời thì đang nắng, mà tầm nhìn tôi lại nhòe đi.
Điều tôi muốn bảo vệ là tương lai của các cậu ấy, những người bị số phận của tác giả game tước đoạt. Vì điều đó, tôi đã đánh đổi cả tính mạng.
Sau khi vượt qua BE và chết ngay lập tức, các cô gái ấy… giờ đây vẫn đang sống. Chỉ cần thế thôi, tôi đã thấy cuộc đời mình có ý nghĩa rồi.
Từ đây không còn thêm một cái kịch bản nào nữa. Các cậu ấy đã thực sự được tự do.
Khi tôi nhìn lại, cả bốn người đều đang chăm chú nhìn tôi. Mặt tôi bắt đầu nóng bừng lên.
“Xin lỗi các cậu, để mọi người thấy dáng vẻ tệ hại của tớ. Cho tớ một chút thời gian thôi…”
Tôi vội lau nước mắt, nhưng càng cố giấu cảm xúc, giọng tôi lại càng run, càng cố gắng tỏ ra bình thường, lại càng lộ vẻ lúng túng.
“Cậu không hề tệ chút nào cả. Vì Satoshi-kun luôn là người giúp đỡ tụi tớ mà.”
“…Hả?”
Từng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vai, vào lưng, vào cánh tay tôi. Mãi một lúc sau tôi mới nhận ra đó là tay của cả bốn người.
“Gì… thế này?”
“Với tụi tớ, cậu là người đã cứu rỗi tụi tớ. Làm sao mà cậu trông tệ hại được cơ chứ~?”
“Nếu không có cậu, chắc tớ đã không còn sống trên đời mất rồi.”
“Xin đừng nói bản thân mình tệ nữa. Satoshi-san là người tuyệt vời nhất mà.”
Từng lời nói ấm áp được thì thầm vào tai tôi, và kỳ lạ là, chúng cứ đọng lại mãi trong trái tim.
Aah… cuối cùng, tôi cũng được đền đáp rồi…
Ngay khi tôi đang chìm trong cảm xúc đó, bốn người họ buông tay ra và nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng.
“Rồi, nào, ăn mừng vì cậu được xuất viện thôi! Tụi tớ đã đặt chỗ ở tiệm thịt nướng cho Satoshi-kun đó!”
“Hả!? Thật á?”
Câu nói của Satsuki khiến tôi bật phản ứng. Sau bao ngày ăn đồ bệnh viện, tôi thực sự thèm thịt. Ngay lập tức, bụng tôi réo lên.
“Haa… Đừng có nói như thể công lao là của cậu chứ, Satsuki-san. Đó là nhà hàng thịt nướng cao cấp của tập đoàn Shinonome mà.”
“Nghe thôi đã thấy mắc rồi…”
Tôi lập tức xanh mặt. Sau vụ Sano, tôi đã tiêu gần sạch tiền rồi...
“Là ăn mừng mà, Satoshi-san không cần phải trả đâu. Hôm nay, ai cũng được miễn phí á.”
“Ôi… đội ơn cậu rất nhiều…”
Lạy trời… Shino hiện ra như một vị thần cứu thế.
“Lâu rồi mới được ăn thịt nướng~”
“Tớ thì đây là lần đầu. Gia đình tớ chưa từng đi ăn ngoài… tớ cũng chẳng có bạn bè để ăn cùng…”
“Hai người cứ ăn thoải mái đi.”
Tôi muốn đối xử dịu dàng với Shuna nghèo và Reine bị bố mẹ bạo hành. Ít nhất, sau bao khó khăn thì họ xứng đáng được hạnh phúc.
“Nào, vậy thì đi thôi nàoooo~!”
Giọng Satsuki vui vẻ vang vọng khắp nơi.
——
Satoshi-kun thật sự rất dịu dàng.
Một người như cậu, tụi tớ rất yêu quý.
Có hơi bất ngờ một chút, nhưng xin lỗi cậu nhé?
Tụi tớ đã giấu cậu hai điều.
Tụi tớ đã biết trước ngày hôm đó tụi mình sẽ chết.
Cậu đã hy sinh bản thân mình để cứu tụi tớ. Món nợ ấy, tụi tớ sẽ không thể nào mà trả hết được.
Cảm ơn cậu.
Không, không chỉ vậy thôi đâu.
Cậu vẫn luôn… luôn luôn…luôn giúp đỡ tụi tớ… đúng không nè?
Cái gọi là lực cưỡng chế của thế giới ấy…
Do nó mà tụi tớ không còn ký ức nào cả, nhưng bây giờ tụi tớ đã biết rồi.
Vì thế, tụi tớ sẽ nguyện suốt đời ở bên cậu.
Vì cậu đã luôn âm thầm dõi theo và giúp đỡ tụi tớ.
Tớ tin ba người còn lại cũng nghĩ như vậy.
Và điều thứ hai tụi tớ đã giấu…
Đó là tụi tớ sẽ giết thằng khốn Sano Yuto, kẻ đã điều khiển lực cưỡng chế của cái thế giới này, kẻ đã đùa giỡn với trái tim và sinh mệnh của tụi tớ, và dám làm tổn thương cậu…
——
Sau chương này tui đã nổi da gà


50 Bình luận
Nhưng mà thôi, kèo này thằng kia lành ít dữ nhiều rồi