[WN]Phần 1:Tôi, người đã tán tỉnh em gái kế lúc nào chẳng hay(Hoàn Thành)
Chương 50:【 Cuối Cùng】 Màn hạ màn
9 Bình luận - Độ dài: 1,075 từ - Cập nhật:
● Jumonjigaoka Kasumi
Khi Masaki và Chloe-chan quay trở lại lớp, họ vẫn nắm tay nhau như khi rời đi trước đó.
Nhìn vẻ mặt không còn căng thẳng, có lẽ Chloe-chan đã nói chuyện suôn sẻ với Masaki.
Cũng tạm coi là chuyện tốt.
Tuy nhiên, việc Masaki và Chloe-chan nắm tay nhau đi về đã khiến trong lớp rộ lên nhiều lời đồn đoán khác nhau.
Chẳng trách được, Chloe-chan vốn chưa từng có bạn trai, thậm chí bạn nam, giờ bỗng nắm tay Masaki… chuyện này khó tránh khỏi sự tò mò của mọi người.
Tôi hỏi Masaki, xem cậu ấy đã nói hết những gì muốn nói chưa, cậu ấy đáp một tiếng “ừ”, rồi bảo: “Kasumi, Torishima, hai cậu có việc gì không? Nếu không, đi cùng Nanase-san với tớ ra Starbucks đi. Nanase-san bảo hôm nay là do tớ mời.”
“Gì cơ, không phải chỉ hai người thôi à, bọn toi cũng đi được à?”
“Ừ, hôm nay là kỷ niệm trở thành bạn bè mà.”
Kỷ niệm trở thành bạn bè… là sao nhỉ?
Chắc sẽ từ từ nghe giải thích sau cũng được.
Có vẻ sắp tới lại sẽ có chuyện vui xảy ra thôi.
● Sunohara Nayuta
Hôm nay, Masaki đã gửi lời kết bạn với Chloe, và từ giờ họ sẽ là bạn bè kể cả ở trường, nên bọn tôi cùng nhau tới Starbucks gần trường để mừng kỷ niệm.
Chẳng ngờ lại tới đây liên tiếp hai ngày.
À mà, cũng đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra.
Tôi hỏi Chloe: “Này, người muốn trân trọng mà cậu từng nhắc tới, người đó thường quan tâm tới cậu nhưng lại chẳng đúng chỗ lắm, phải không?”
Chloe hơi ngập ngừng, hít một hơi dài rồi nói… “Đúng vậy. Thật sự là người chẳng ra gì…”
Chắc chắn rằng cả hai sẽ còn gặp không ít khó khăn sắp tới.
Hiện tại thì mọi chuyện cũng tạm ổn, nhưng sau này sẽ ra sao nhỉ…
Tôi vừa muốn Chloe hạnh phúc, vừa muốn tiếp tục quan sát mối quan hệ mong manh này thêm một chút.
● Nanase Chloe
Hôm nay thật sự là một ngày đầy thông tin bất ngờ.
Điều may mắn đầu tiên là tôi đã có thể xin lỗi Masaki vì không nói chuyện đàng hoàng với anh ấy trước đó.
Kể từ hôm đó, cứ đứng đối diện Masaki là tôi lại đỏ mặt, không thể nói thành lời, nên tránh né anh ấy. Biết là không nên, nhưng tôi vẫn không thể bước ra khỏi đó.
Nhưng hôm nay, Masaki đã dẫn tôi ra ngoài sau giờ học, tôi phải xin lỗi ngay lúc này.
Tuy nhiên, điều tôi muốn nói nhất hôm nay là… Masaki thực sự chẳng ra gì!
Cách anh ấy làm mọi thứ, không thể nhầm được, đúng là một màn tỏ tình.
Thế mà cuối cùng lại là một lời mời kết bạn…
Trong lòng tôi gào thét: “Cái đó á!!”
Nhưng thật may, tôi không nói ra lý do lúc anh ấy hỏi, nếu không chắc tôi đã thú nhận: “Em thích anh đến mức không dám nói chuyện bình thường với anh.”
Nếu nói ra như vậy, Masaki sẽ không thể nhìn tôi như người yêu được. Với anh ấy, tôi luôn là gia đình, là em gái, nên không thể nhìn tôi bằng con mắt khác.
Thật may mắn, mối quan hệ sẽ không trở nên rối rắm hơn.
Chắc là tôi đã thích một người khó chịu và phức tạp thật rồi.
Giờ thì tôi phải khiến Masaki phải thích tôi, vượt qua cái rào cản “gia đình, em gái”. Tôi muốn phải như thế, nên tôi phải tích cực tấn công.
Masaki, em sẽ khiến anh phải buông bỏ cái rào cản lý trí đó thôi.
●Yotsumoto Masaki
Không hiểu sao, Nanase-san lại có thái độ khác thường lần nữa.
Trước đây, dù tôi có cố nói chuyện, em ấy vẫn tránh. Giờ lại chủ động trò chuyện, thậm chí khoảng cách trở nên gần hơn, khiến tôi hơi bối rối.
Cụ thể là… ừm, mà thôi, phần này hơi “ngọt” quá, có lẽ phải kiềm chế nói ra thôi.
Giờ ở trường, bọn tôi đã là bạn, cùng Kasumi và Sunohara ăn trưa, trò chuyện vui vẻ.
Chỉ cần có thêm Nanase-san và Sunohara-san, vì trước đó chỉ có Kasumi ở đấy Torishima mừng tới mức rơi lệ vì mình vẫn còn sống trên đời này.
、、、、
“Masaki-kun, anh đã sẵn sàng chưa? Chuẩn bị đi tặng quà thôi nè.”
Hôm nay, là Ngày Của Bố, nhưng với gia đình bọn tôi và Nanase-san thì hôm nay là Ngày của Gia đình, để bày tỏ lòng biết ơn với bố và Misaki-san.
Quà đã chọn xong bao gồm cà vạt cho bố, khăn quàng cho Misaki-san.
Tất cả vẫn là bí mật, tới phút tặng quà mới lộ ra. Giờ thì bọn tôi sẽ đi tăng.
“Ừ, vậy thì Nanase-san cầm quà cho bố, anh cầm quà cho Misaki-san nhé.”
Hiện tại, bố mẹ đang ngồi thư giãn trên sofa trong phòng khách. Thời điểm này hoàn hảo để tặng quà cùng lúc.
“À, hôm nay là Ngày của Gia đình, nên em nghĩ cũng là dịp để… gọi anh bằng tên được rồi.”
“Gọi tên gì cơ?”
Tôi vừa hỏi, vừa nhận lấy gói quà dành cho bố.
“Ý em là, Masaki-kun cũng không cần phải chỉ gọi em trịnh trọng trước mặt bố mẹ đâu, ở nhà bình thường thì có thể gọi tên em cũng được.”
Dạo gần đây, khoảng cách giữa tôi và Nanase-san đã gần hơn. Em ấy cũng bắt đầu gọi tôi bằng tên ngay cả khi không có bố mẹ ở đó. Ngày đầu tiên chuyển tới sống chung, em ấy chỉ định làm vậy trước mặt bố mẹ thôi, nhưng giờ thì… dường như em ấy không còn né tránh nữa.
“Nanase-san nói nghiêm túc như vậy, anh… hơi ngại đó.”
“Ngại thì chỉ mấy ngày đầu thôi. Rồi sẽ sớm trở nên bình thường mà.”
Ừ, nhưng việc quen với mọi thứ quá nhanh đôi khi lại làm tôi thấy… hơi sợ.
“À, vậy thì, Chloe-san…”
Chloe cười tủm tỉm.
“Gọi tên nhau vẫn dễ chịu hơn mà. Thôi, đi ra phòng khách thôi.”
Nanase vui vẻ bước đi, tôi cũng nhanh chóng theo sau em ấy.


9 Bình luận
YAAI
tem:D