[WN]Phần 1:Tôi, người đã tán tỉnh em gái kế lúc nào chẳng hay(Hoàn Thành)
Chương 46:Mối tình đầu của Nanase Chloe(2)
25 Bình luận - Độ dài: 1,754 từ - Cập nhật:
Tiếp tục:
—·—·—·—
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Yotsumoto-kun là vào ngày lễ nhập học cao trung.
Ngoại trừ Nayuta ra thì tôi hoàn toàn không quen ai trong lớp, nên cả bọn đều ngồi tại chỗ chờ buổi lễ bắt đầu…
Yotsumoto-kun ngồi ở dãy bàn phía trước, gần cửa ra vào lớp. Tôi nhớ rõ điều đó, trước hết vì Yotsumoto có vóc người to lớn, trông nổi bật, và gương mặt hơi dữ tợn,nên mỗi khi ai đó bước vào lớp từ cánh cửa ấy, họ đều thoáng hiện vẻ mặt ngạc nhiên.
Tôi đã nghĩ… có lẽ tốt nhất là nên tránh tiếp xúc thì hơn.
Ấn tượng ban đầu về Yotsumoto-kun chỉ có vậy. Và khi ấn tượng đầu tiên đã như thế, thì trong sinh hoạt thường ngày ở trường, chúng tôi cũng chẳng có nhiều dịp nói chuyện. Tôi thường ở cùng Nayuta và các bạn nữ khác, còn Yotsumoto-kun thì hay đi với Kasumi-san và Torishima-kun, nên giờ nghỉ giải lao mỗi nhóm đều ở với nhau.
Chỉ khi đến mùa hội thao hay lễ hội văn hóa, cả lớp phải cùng nhau luyện tập hoặc chuẩn bị thì mới có dịp trao đổi công việc, nhưng tôi cũng chẳng nhớ rõ mình đã nói gì.
Thế nhưng, đến lễ hội văn hóa thì xảy ra một chuyện nhỏ khiến tôi và Yotsumoto-kun có chút liên quan với nhau.
“Này, Chloe, tiếp theo mình đi đâu? Tớ đang để ý món kem tempura này nè.”
Nayuta, tay cầm tờ hướng dẫn lễ hội, chỉ vào phòng học có gian hàng mà cậu ấy muốn ghé.
“Tớ cũng thấy món đó thú vị, đi ăn thử đi.”
Kem tempura là món như thế nào nhỉ? Có phải lăn kem qua bột tempura rồi đem chiên không? Nhưng kem liệu có chịu nổi nhiệt độ dầu không? Ví dụ dầu ở 180 độ thì kem sẽ tan chảy ngay, làm sao giữ được hình dạng. Mà kem hóa lỏng trong chảo dầu thì có phải thảm họa không.
Một món ăn dường như vượt khỏi khoa học như vậy lại xuất hiện ở quầy hội chợ đúng là lễ hội văn hóa cao trung. Khác hẳn với thời sơ trung.
Tôi và Nayuta sánh bước trên hành lang, hướng về phòng quầy kem.
Cửa mỗi phòng có tiết mục đều được trang trí rực rỡ… Người đứng chào hàng thì gào to; có người còn mặc đồ mà chẳng biết gọi là hóa trang hay cosplay để phát tờ rơi quảng cáo.
Khung cảnh khác hẳn ngôi trường thường ngày nhìn theo một cách nào đó thì đúng là hỗn loạn.
“Bọn mình ở CLB nhạc nhẹ sắp diễn ở hội trường đây! Nhất định ghé xem nhé!”
Một tờ rơi đưa ra trước mặt khiến tôi theo phản xạ nhận lấy và dừng bước.
“Em là Nanase năm nhất phải không? Bọn anh sắp lên diễn rồi, đến xem nha. Chắc chắn sẽ rất bùng nổ đấy!”
Ngước lên khỏi tờ rơi, tôi thấy một senpai đang nở nụ cười to.
Tôi còn đang lúng túng chưa biết đáp sao thì Nayuta đã “vâng vâng” và chen vào giữa tôi với senpai đó.
“Senpai, xin lỗi ạ. Chloe chuẩn bị đi ăn kem với em, nên giờ đi ngay thì khó đấy ạ.”
“V-vậy… mai bọn anh cũng có diễn, mai đến thì anh mừng lắm.”
“Ngày mai bọn em chưa có lịch, nếu trống bọn em sẽ ghé ạ!”
Nói rồi, Nayuta siết chặt tay tôi và kéo tôi đi.
“Chloe này, lúc từ chối thì phải dứt khoát. Chỉ cần để lộ chút xíu như có hứng là họ sẽ tiến tới ngay.”
“T-tớ đâu có tỏ vẻ gì là có hứng đâu mà.”
“Không đâu, chỉ cần chạm mắt thôi cũng đủ cho mấy anh chàng ảo tưởng nghĩ là cậu để ý họ. Mà, nếu Chloe có bạn trai rồi thì khác, nhưng vì cậu cứ như công chúa Kaguya, liên tục từ chối tỏ tình, nên ai cũng nghĩ mình vẫn còn có “cửa”đấy.”
“Nhưng mà, người gần như chẳng quen biết tự dưng tỏ tình, bảo hẹn hò với mình thì tớ không biết xử sao cả. Người ta có thể thích tớ, nhưng tớ không có cảm giác như vậy. Với lại, bây giờ tớ thích khoảng thời gian được ở bên Nayuta như thế này hơn.”
“Ôi dồi ơi, cậu nói câu đáng yêu quá. Nghe thế này là tớ chỉ muốn “ăn thịt” Chloe mất thôi.”
Nayuta ôm tôi từ phía sau, rồi xoa đầu xoa vai tôi như đang vuốt ve một chú cún to.
Đúng là tôi thích nhất khoảng thời gian được ở bên Nayuta như thế này.
Biết đâu một ngày nào đó tôi sẽ có người mình thích, và có lẽ cảm giác ấy cũng sẽ gần giống như khi tôi đang ở bên Nayuta lúc này.
Đến trước phòng học bán kem tempura, chúng tôi thấy một hàng xếp dài khoảng chừng mười người. Người phụ trách giữ trật tự nói vì là món kem nên không làm sẵn được, thành ra khách phải đợi.
Bọn tôi vừa vào hàng thì ngay sau lưng đã có một người đàn ông to con như vận động viên rugby xếp sau. Lễ hội văn hóa ở trường tôi mở cửa tự do, không chỉ gia đình học sinh mà cả người dân quanh vùng cũng tới. Có lẽ người phía sau là hàng xóm hay người nhà ai đó.
Khi hàng đang tiến dần, gần đến lượt thì tôi nghe tiếng nói quen quen vang lên phía sau. Quay lại thì thấy Yotsumoto-kun, Kasumi-san và Torishima-kun vừa nhập hàng.
“Á, xin lỗi ạ.”
Nayuta bỗng nói xin lỗi, tôi ngoái nhìn thì thấy cậu ấy vô tình đá vào chiếc túi giấy người đàn ông to con đặt dưới đất làm nó đổ nhào.
Nếu chỉ lỡ đá đổ túi giấy thì nói xin lỗi là xong. Vấn đề là từ chiếc túi đổ ấy lăn ra một máy quay video có đèn đỏ báo đang ghi hình còn sáng trên máy.
“Cái này là…”
“Chết tiệt.”
Người đàn ông buột miệng một câu rồi chộp máy quay, lao ra khỏi hàng định chạy.
“Đứng lại đã!”
Nayuta nắm lấy tay hắn, định giữ lại.
“Buông ra!”
Hắn giật mạnh, chênh lệch sức lực quá rõ. Bàn tay bị giật ra văng theo quán tính đập vào vai tôi.
“Đau!”
“Chloe!”
Mặc kệ chuyện đó, hắn vẫn ôm máy quay cắm đầu chạy…
“Ai đó bắt hắn lại với! Hắn đang quay lén!”
Vừa nghe tiếng Nayuta, Kasumi-san đã phản ứng cực nhanh, phóng ra khỏi hàng chắn đường bỏ chạy của hắn.
“Tránh ra!”
Nếu người đàn ông đó đang phăm phăm lao tới mà va vào Kasumi-san thì chắc chắn Kasumi-san sẽ bị thương.
“Á!”
Tiếng kêu ngắn ấy không phải vì hắn đâm trúng Kasumi-san. Yotsumoto-kun đã kéo tay Kasumi-san khỏi đường chạy của hắn, rồi chính cậu ấy thế chỗ.
Khoảng cách giữa hắn và Yotsumoto-kun lúc ấy gần như đã bằng không trông như thể lần này Yotsumoto-kun sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, vang lên trên hành lang là tiếng cơ thể đàn ông bị quật xuống sàn cùng tiếng rên ro.
Yotsumoto-kun lao vào khoảng trống ngay sát người hắn và dùng chính đà lao ấy để quăng hắn xuống sàn.
“Torishima, mau gọi sensei! Kasumi, nhờ cậu trông chừng Nanase-san với Sunohara-san.”
“Không cần cậu nhắc đâu. Còn cậu thì đừng vì vừa quật được một cú “seoi-nage” [note78641]mà vênh mặt… giữ chặt tay hắn đi.”
Kasumi-san chạy lại phía bọn tôi, vừa chạy vừa hỏi thăm.
“Tớ hoàn toàn ổn. Jumonjigaoka-san cũng không bị thương chứ?”
“Tớ cũng ổn. Masaki chỉ kéo tay tớ một chút thôi.”
“Nếu để Kasumi đụng vào tên này rồi bị thương, thì tớ bị Genryuu-san chém chết mất, tha cho tớ đi.”
Vẫn giữ chặt tay người đàn ông, Yotsumoto-kun ngoảnh đầu lại phía bọn tôi, vẻ mặt như thở phào “ôi mệt”.
Chuyện này thực ra giống cứu Kasumi-san hơn là cứu tôi. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để xóa bỏ hình ảnh “cậu ấy trông đáng sợ” trong đầu tôi.
◆
Tiếng chim hót vang lên đúng giờ báo thức tôi đã đặt.
Tuy khó ngủ, đầu óc tôi lại rất tỉnh táo. Hơn nữa, nội dung giấc mơ… thứ thường tan biến ngay khi tôi mở mắt hôm nay vẫn còn rõ mồn một.
Tôi từng nghĩ vì Yotsumoto-kun cao to nên hay đập vào mắt, nhưng không phải vậy.
Ngay từ đó trở đi, vô thức tôi đã luôn dõi theo anh ấy bằng ánh mắt.
Chuyện bị đối xử như em gái khiến tôi bực bội.
Chuyện nghe Nayuta nói đã ăn trưa cùng anh ấy khiến tôi thấy khó chịu.
Chuyện ngay ngày chuyển đến, tôi vô thức đã buột miệng nói “mong anh sẽ giúp đỡ em thật lâu”.
Và cả cảm giác tôi cũng muốn trân trọng Yotsumoto-kun.
Tất cả những điều ấy… là như vậy đó.
Như thể những mảnh ghép rời rạc bấy lâu bỗng ghép lại thành hình, tôi bỗng thấy lòng mình nhẹ nhõm.
“Chết rồi, phải chuẩn bị đến trường thôi.”
Nhìn đồng hồ, tôi nhận ra đã trễ hơn giờ tôi thường bắt đầu chuẩn bị..
Tôi thay đồ, chỉnh lại đầu tóc rồi xuống bếp thì mẹ đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng và cơm.
“Chào buổi sáng.”
Tôi cũng khoác tạp dề vào và bắt tay vào phụ mẹ.
“Chào buổi sáng. Sáng nay mặt con trông tỉnh táo hơn mọi ngày nhỉ.”
“Không có gì khác đâu ạ.”
Dù cố tỏ ra bình thường, tôi vẫn bị mẹ nhận ra là có gì đó hơi nhẹ nhõm. Hóa ra, ngay cả khi không để ý, tôi vẫn không thể giữ được vẻ như thường lệ.
“Con chào buổi sáng.”
Giọng còn buồn ngủ vang lên Yotsumoto-kun dụi mắt bước vào phía bàn ăn.
“C-chào buổi sáng.”
Làm sao đây. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy để nói chuyện.
Thế giới vẫn chẳng có gì thay đổi so với hôm qua. Cảm xúc của tôi dành cho Yotsumoto-kun cũng vậy. Nhưng chỉ vì cảm xúc nó đã được đặt tên, cả thế giới của tôi như thay đổi hoàn toàn.
Tôi… đã yêu Yotsumoto-kun…


25 Bình luận
YAAI
Btw, tfnc