[WN]Phần 1:Tôi, người đã tán tỉnh em gái kế lúc nào chẳng hay(Hoàn Thành)
Chương 49:Tạm biệt những ngày bình yên
15 Bình luận - Độ dài: 1,587 từ - Cập nhật:
“Nanase… tớ có chuyện muốn nói. Cậu ra ngoài với tớ một chút được không?”
Bầu không khí thoải mái sau giờ học trong lớp bỗng dưng xôn xao chỉ vì một câu nói của tôi.
Ở trường, chuyện tôi và Nanase là anh em chưa từng được ai tiết lộ. Bọn tôi vẫn giữ mối quan hệ bình thường như trước, nên việc tôi chủ động bắt chuyện đã là hiếm lắm rồi. Huống chi, lôi Nanase ra ngoài riêng để nói chuyện… đây là lần đầu tiên.
Lý do tôi phải làm vậy là vì ở nhà, hễ tôi định nói gì, Nanase lại tìm cách né tránh tôi.
“Ơ… Yotsumoto-kun, tớ…. tớ còn hẹn phải đi với Nayuta sau giờ học, nên hôm nay chắc không tiện rồi…”
“Ơ? Có hả? Nhưng tớ nhớ đâu có hẹn gì đâu? Hôm nay tớ rảnh mà, nên cậu cứ đi với Yotsumoto-kun trước đi.”
Nụ cười gian xảo y hệt hôm qua của Sunohara khiến tôi càng chắc chắn cậu ấy biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Thật ra, từ tối qua tôi đã nhờ Sunohara phối hợp, để hôm nay có thể nói chuyện riêng với Nanase.
“Cảm ơn nhé, Sunohara-san. Nanase-san, ở đây không tiện… tớ muốn đổi chỗ khác để nói chuyện.”
Tôi liền nắm tay Nanase, kéo em ấy hướng ra cửa.
“Ể… khoan đã, Yotsumoto-kun!?”
“Hửm? Có chuyện gì sao?”
Quay lại, tôi thấy Nanase cúi xuống, tay kia đặt lên ngực, giọng nhỏ xíu gần như không nghe thấy..
“Anh… đang nắm tay em…”
Khoan đã nào, Nanase bị dị ứng với chuyện đụng chạm tay à? Tôi có lau bằng khăn khử khuẩn rồi mà.
“Xin lỗi, em không thích sao?”
Tôi định buông ra thì Nanase lại bất ngờ siết chặt lấy tay tôi.
“Không phải vậy. Chỉ là… lần đầu tiên, nên em hơi ngạc nhiên một chút thôi.”
À… đúng thật, tôi và Nanase chưa từng nắm tay nhau. Giờ nghĩ lại, hành động vừa rồi quả là hơi đường đột. Vậy mà giờ, chỉ một cái nắm tay thôi đã khiến tim tôi nóng bừng lên rồi.
“… Không sao ổn rồi.”
Ngẩng mặt lên, Nanase nói nhỏ với tôi.
Nhưng ngay lúc đó, tiếng xôn xao trong lớp lại ồn ào hơn, bao ánh mắt dồn thẳng về phía chúng tôi.
Xong rồi. Thế là chuỗi ngày yên bình của tôi coi như chấm hết. Kiểu gì sau khi quay lại lớp, cả đám bạn cũng sẽ nhao nhao hỏi cho xem.
Nhưng thôi kệ. Giờ đây, còn chuyện quan trọng hơn nhiều.
Đời tôi mà gọi là “yên bình” cũng chỉ như mấy quy tắc hướng dẫn thôi, chứ chẳng phải luật lệ hay hiệp ước gì. Phá vỡ thì cùng lắm cũng chỉ tự chuốc rắc rối vào thân.
“Yotsumoto, Yotsumoto!”
Tiếng gọi quen thuộc cắt ngang, tôi quay lại thấy Torishima đứng đó, khoanh tay, cau mày.
“Dù cậu có vượt qua sông Rubicon[note78919] đi nữa, thì tớ với cậu vẫn mãi là đôi bạn trinh tiế… ghaa!”
“Ơ!? Torishima, sao thế? Đau bụng à? Để tớ đưa cậu đi phòng y tế nhé.”
Kasumi vội vàng đỡ lấy Torishima đang ôm bụng quằn quại. Nhưng từ góc nhìn của tôi, rõ ràng cú đánh tốc độ ánh sáng của Kasumi vừa giáng thẳng vào bụng cậu ta. Kasumi liếc tôi, ánh mắt ra hiệu. “Đi đi, còn đứng đó làm gì.”
Chắc đây là một “món nợ”. Dự là tôi sẽ phải bao cậu ấy sữa trái cây cả tuần rồi.
“Torishima ổn chứ?”
Nanase lo lắng hỏi khi đi cạnh tôi.
“À, cái đó… anh cũng từng ăn trọn vài lần rồi. Không nguy hiểm đến tính mạng đâu.”
“Cái đó nghe… không ổn chút nào.”
“T-Torishima chịu được… chắc vậy.”
“…Cái khoảng ngập ngừng đó của chẳng khiến em yên tâm gì hết.”
Nhờ Torishima, ít nhất tôi cũng có cơ hội trò chuyện với Nanase sau bao ngày im lặng. Khoản này thì phải biết ơn cậu ta.
Một khi đã lỡ nắm tay rồi, tôi chẳng biết lúc nào mới buông ra thì thích hợp. Thế nên cuối cùng, tôi và Nanase cứ thế tay trong tay, đi xuyên qua hành lang đông đúc học sinh tan học. Đám bạn lớp khác nhìn thấy liền rì rầm xì xào.
Được rồi. Đã qua sông thì phải lội. Như lời Torishima, tôi đã bước qua Rubicon rồi còn đâu.
Từ dãy lớp học, chúng tôi đi qua hành lang nối sang toà trường cũ. Mục tiêu là chỗ cầu thang ngoài trời nơi từng là chỗ trú ẩn của tôi. Cũng chính nơi đó, tôi từng chìa tay giúp Nanase, cũng từng ngồi ăn cơm trưa cùng em ấy.
“Xin lỗi nhé, tự dưng kéo em tới tận đây.”
Đặt chân lên khoảng sân thang, cả hai chúng tôi liền buông tay. Ngọn gió nóng hầm hập thổi qua, nhẹ nhàng làm mái tóc Nanase lay động.
Tôi đã chuẩn bị kịch bản trong đầu từ tối qua. Vậy mà giờ, chỉ cần đứng cạnh Nanase thôi là bao lời muốn nói bỗng dưng nghẹn lại.
“Không đâu. Thật ra em cũng nghĩ, cần phải nói chuyện rõ ràng với anh.”
“Với anh…?”
Rõ ràng gần đây em ấy vẫn luôn tránh mặt. Vậy mà lại chủ động muốn nói chuyện? Cốt truyện của tôi bắt đầu lệch khỏi dự tính rồi đây.
“À… xin lỗi.”
Nanase cúi đầu thật sâu.
“Xin lỗi? vì sao vậy?”
“Vì dạo này, mỗi lần anh bắt chuyện… em đều không thể trả lời đàng hoàng…”
Hóa ra chính em ấy đã thú nhận trước điều tôi định hỏi.
“Vậy là… không phải ngẫu nhiên sao. Nhưng, tại sao chứ?”
“Đó là… là…”
Nanase nắm chặt tay, run run, nhắm chặt mắt.
“Xin lỗi, anh không nên ép em hỏi. Ai cũng có chuyện khó nói cả. Chỉ cần không phải vì anh làm điều gì khiến em ghét, thì anh yên tâm rồi.”
“Không phải vậy! Em không ghét anh, cũng không phải do anh làm gì sai cả!”
Nanase lập tức đáp lại, dứt khoát.
“… Vậy thì tốt. Thế là đủ rồi.”
Ai cũng có chuyện khó giãi bày. Bắt ép Nanase nói ra bằng được chỉ là tàn nhẫn với em ấy.
Nhưng may mắn thay, ít ra tôi cũng đã xác nhận là Nanase không hề ghét tôi. Nhờ vậy, tôi mới có thể tiếp tục lời định nói.
Tôi hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt Nanase.
“… Nanase. Anh muốn bàn về… chuyện của chúng ta, từ giờ trở đi.”
“Chuyện… của chúng ta?”
Nanase lập tức chỉnh lại tư thế, không khí giữa hai đứa bỗng căng thẳng hơn hẳn.
“Ừ. Về mối quan hệ… khoảng cách của chúng ta.”
“Ý anh là… anh muốn giữ khoảng cách vì em né tránh anh sao?”
Giọng Nanase run run, lạnh dần đi.
“Không. Ngược lại cơ.”
“Ngược… lại!? Anh đừng nói với em là…!”
Nanase đưa tay che miệng, giọng vỡ òa đầy xúc cảm.
“Đúng vậy. Chính vì thế anh mới kéo em ra đây.”
“Đ-Đợi đã… cho em lấy lại bình tĩnh đã…”
Nanase hít một hơi thật sâu, rồi mới gật đầu nhẹ.
“Rồi. Giờ thì…anh nói đi.”
“… Nanase. Từ giờ ở trường… anh cũng muốn được đối xử với em giống như ở nhà.”
“… Em cũng mong được như thế.”
“… Hả?”
Câu trả lời chồng lên câu nói của tôi. Một khoảng lặng kỳ lạ bao trùm, chỉ còn tiếng gió và tiếng còi xe ngoài đường vọng lại.
Nanase lẩm bẩm như một con robot đang học nói..“… giống như vậy…ở nhà”
“Ừ. Ý anh là, ở trường bọn mình vẫn giả vờ xa cách như trước, nhưng… anh muốn thoải mái hơn. Ăn chung, nói chuyện chung… như bình thường. Thế nên mới muốn hỏi trước ý của em…”
Nanase bất ngờ túm lấy vạt áo tôi, kéo mạnh.
“Thật là… những chuyện như thế, anh không cần phải xin phép từng chữ một như vậy đâu! Nghe khách sáo quá!”
“Không, anh thấy nó quan trọng. Em đâu có bạn nam nào thân cả. Tự dưng có anh chen vào, chắc chắn sẽ bị hỏi han này nọ. Sẽ phiền cho em lắm.”
“Không sao cả. Với em, chẳng hề phiền phức gì.”
Nanase ngả nhẹ đầu vào ngực tôi, giọng nói nho nhỏ.
“Vậy… coi như là em đã đồng ý lời mời kết bạn của anh?”
“… Ừm. Em đồng ý chấp nhận lời mời kết bạn.”
“Cảm ơn. À mà… lúc nãy sao em trả lời cùng lúc với anh thế? Định cướp lời à?... Ối!”
Nanase bất ngờ thọc mạnh cùi chỏ vào hông tôi.
“Cái bản tính đó của anh đấy! Đúng là cái đó đấy!”
Dứt lời, Nanase lại nắm lấy tay tôi.
“Nào, giờ thì về thôi. Cặp sách vẫn còn bỏ trên lớp. Với cả… để kỷ niệm “kết bạn”, bọn mình cùng Nayuta, Kasumi, cả Torishima nữa… đi ăn ở quán cà phê nhé. Dĩ nhiên, anh sẽ là người bao hết.”
“Khoan!? Bao hết là sao!? Bạn bè không ai bắt bao cả bàn như thế đâu!”
“Không được từ chối. Hôm nay, anh phải bao. Thiệt tình… anh đúng là một tên tội đồ.”
Nanase vừa nói vừa kéo tay tôi xuống cầu thang, nụ cười dịu dàng nở trên môi.


15 Bình luận
YAAI